NGUYÊN THANH
Từ đó…
Một mùa thu, một bến sông
Mùa đông buồn tan tác…
Lá thu rơi xào xạt
Ta nhặt lá mùa thu xưa…
Em từ đâu đứng giữa trời mưa
Thu cuối ngọn còn kéo mưa trở lại
Dáng em đứng ngây thơ đời con gái
Ta bâng khuâng đếm từng chiếc lá vàng
Thu mĩm cười gọi nắng thu hanh
Gió phất nhẹ làm lá rơi từng cánh
Rồi bất chợt một làn gió lạnh
Đem đồng về lạnh ngắt rừng thu
Ta thoảng nghe trong gió đàn ru
Những âm điệu trăng ngàn gió lộng
Từ đó tương tư vần trăng mộng
Từng đêm về ấp ủ hồn thơ
Gửi mây, theo gió đến xứ mơ…
Hồn thơ ấy… tan theo mùa thu chết
Thế là hết… em quay lưng trở gót
Ta trở về đành nhặt lá thu mưa
Gôm thật nhiều để đấp mộ tình xưa
Cho đủ ấm vì đông về giá lạnh
…
Nguyên Thanh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2011 10:44:07 bởi NGUYỄN NGUYÊN THANH >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: