Bình minh trên đồi chè
sông đáy 19.12.2010 17:52:39 (permalink)
Bình minh rực rỡ.Khu đồi như bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. .Sương đêm còn đọng lấp lánh trên khắp cây cỏ.Màu xanh ngọt ngào phủ kín các đồi chè.Sương phủ màu trắng sữa trên dãy núi cao lởm chởm phía tây chạy dài một vạch xa tắp.
Những bụi hoa sim tím như tươi và đậm đà màu sắc hơn.Dưới chân đồi,hồ nước trong vắt phủ mờ hơi sương.
Đã nghe tiếng cười nói rộn rã,tiếng gọi nhau í ới của những cô gái hái chè.Tiếng bước chân và tiếng cười nói đó như đến gần hơn rồi sau đó lại trở về yên tĩnh.Mọi người nhanh chóng tản về vị trị khu đồi của mình và đó cũng là lúc họ bắt đầu công việc cần mẫn, vất vả hàng ngày của họ.Từ xa,nhấp nhô những chiếc nón trắng,những sọt chè to cồng kềnh đang đè lên những tấm lưng uốn cong trong tư thế hái chè của họ.Những cánh tay hái chè thuần thục, nhanh thoăn thoắt và dẻo như múa.Họ hái chính xác những búp chè xanh non mập mạp vừa đúng lứa như không cần đến sự điều khiển của mắt.Những sọt chè nặng dần.Những hàng chè như đang được tỉa tót ,sửa sang bằng phẳng, gọn ghẽ hơn.
Gió mang hương chè thơm mát lan tỏa khắp không gian.Hương chè như hòa lẫn cả công sức chăm bón, thu hái và tình yêu của người hái chè...Hương vị ấy sẽ đến khắp gần xa trong hương vị thơm ngon đậm đà của cốc chè ấm mới pha.Là tiếng cười, là niềm vui chan chứa tình đời...
Vân Thùy cũng mải mê hái chè cho mẹ mấy hôm nay nhưng cô không có được tâm trạng vui vẻ nhẹ nhõm như mọi người.Cô đã nằm bẹp suốt mấy hôm khi nhận được tin thi trượt vào đại học.Ước mơ trở thành Luật sư của cô lụi tắt. Bao nhiêu cố gắng và hy vọng gần như đổ ra sông.Giá là đứa lười học và học yếu thì có lẽ cô sẽ không phải đau khổ đến thế!Cô là hy vọng của mọi người,nhất là bạn bè ,thầy cô bởi cô học tốt,chăm chỉ thông minh.Cô không dám hy vọng được gọi bổ sung khi hạ điểm bởi thiếu đến 3 điểm so với điểm chuẩn là 24.Nhiều người khuyên cô nên chấp nhận đi theo nguyện vọng 2 nhưng cô không thích .
Những giọt mồ hôi lăn dài trên má lẫn những giọt nước mắt đau khổ làm bệt tóc mai và mặn chát đầu môi.Vân Thùy uể oải đứng lên mơ hồ nhìn về phía thành phố xa xa rồi lại lặng lẽ cúi xuống hái chè.
Tiếng mẹ từ đầu hàng bên vọng sang:
-Con hái lúc nữa rồi về trước nấu cơm,cho lợn gà ăn,để mẹ hái thêm ít nữa rồi về sau.Nhớ hái lấy nắm rau dền ở vườn luộc ăn cho mát nhé!
Thùy khẽ lấy tay quyệt nước mắt đáp lại:
-vâng ạ!
...Thùy gùi sọt chè đầy nặng nề bước xuống dốc dưới chân đồi.Chỉ một quãng ngắn nữa là về tới nhà.Đó là ngôi nhà ngói 3 gian cũ nát ven hồ.Cô dừng lại ,bỏ sọt chè xuống,đứng tựa vào cây bạch đàn già cao ngất rủ cành lá xum xuê, tỏa mùi thơm hắc.Cô lặng ngắm hồ nước ,chợt nhớ đên câu truyện huyền thoại về sự tích hồ này: xưa lắm có một cô gái xinh đẹp bị ép duyên đã tự vẫn ở đây .Chàng trai yêu nàng đau khổ đên bên nàng khóc lóc không biết bao ngày.Nước mắt của chàng hóa thành hồ nước trong suốt ôm cả xác nàng và người yêu dưới đáy hồ.
Họ đã chết trong hạnh phúc .Ước gì mình kết thúc cuộc đời này dưới hồ nước trong kia! Nhưng mình có chết sẽ chẳng có chàng trai yêu dấu nào đến khóc mình như cô gái kia đâu.Mình sẽ chết trong cô đơn.mẹ mình sẽ sỗng thế nào chỉ còn có mình mẹ ở nhà? Bố mình mất rồi.Anh mình còn đang học đại học Bách khoa 2 năm nữa mới ra trường.ÔI! mình chưa thể chết được.Thùy lại vội đeo sọt chè về để mau làm cơm trưa kẻo muộn.
Bỗng có tiếng một người đàn ông hỏi:
-Cô gì ơi! Làm ơn cho tôi hỏi thăm cái!
Thùy giật mình quay lại hỏi :
-Anh hỏi gì cơ?
-Cô có biết ở đây có nhà ai có chè sao suốt xanh ngon chỉ dùm tôi với!
Thùy biết ở khu đồi này chỉ có mẹ cô là công nhân lão luyện sao chè sao suốt ngon nhất vùng.Đó là loại chè ngon đặc biệt,giá thành rất cao ,hiếm vì khó chế biến.Búp chè phải hái lúc còn hơi non.Phải chọn lứa chè ít mưa mới ngon nước.Khi hái không làm dập nát lá. Chè phải để chỗ khô ráo,dâm mát.Hái về phải đem về và sao ngay.Chất đốt bằng củi (tránh củi xoan và loại củi có nhiều khói).Phải đun nhỏ và đều lửa.Chè sao bằng tay(thủ công), đều tay ,cho ra phải đúng lúc và lại phải dùng tay vò thật khéo cho búp xoăn lại.Rồi đến công đoạn làm mốc tuyết mới cực khó.Thùy để ý bắt trước mẹ mãi vẫn hỏng.Cả vùng này ,ai cũng phục tài sao chè của mẹ Thùy.Mỗi lần giúp mẹ làm Thùy thường bị mẹ mắng :
-Cô chỉ biết học thôi,theo nghề này mà vụng thế chỉ có ăn cám.
Tuy nói vậy chứ không có cô giúp thì mẹ cô cũng không sao chè ngon được.
Năm nay được mùa chè nhưng lại bị rớt giá.Hầu hết các gia đình trồng chè tư nhân đều bớt phần lớn sấy chè khô bán cho tư thương được giá hơn là bán chè tươi cho nhà máy.Vì thế, công việc sao chè ở nhà càng bận rộn.Sự cạnh tranh hàng hóa cũng cao hơn.Ai cũng muốn sao được chè ngon tuyệt hảo vừa dễ bán vừa cao giá hơn.Các thương nhân buôn chè cũng kén hơn.Họ lùng tìm chè ngon để thu hút khách.
Thùy để ý quan sát anh thanh niên hỏi mua chè trông có vẻ ưa nhìn, hiền lành và hình như anh ta chưa hề xuất hiện nơi đây,trông còn có vẻ ngơ ngác.Cô định nói dối nhưng lại nói thật:
-Ở đây chỉ có nhà cháu có chè ngon thôi.Chú cứ ở đấy chờ cháu về xong cháu quay lên gọi mẹ cháu về chứ cháu không biết mua bán gì đâu.
Anh thanh niên lấy làm vui lắm vì không ngờ mình hỏi đúng địa chỉ cần tìm.
Anh cười vui vẻ, để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt cùng một chiếc răng khểnh rất duyên bên trái.Lúc này ,Thùy bỗng nhiên thấy thèn thẹn và con tim cô như có gì đó đang dao động.Anh ấy không những cười rất duyên mà còn có dáng người rất khỏe đẹp trong bộ quân phục của lính.
Thùy biết mình rất đẹp,cánh con trai trường cấp 3 cô học vẫn săn đón cô,gọi cô là bông hoa xứ đồi.Nhưng do cô là lớp trưởng hoạt bát rắn giỏi, học giỏi nên không chàng trai nào dám trêu hoặc dám tỏ tình với cô vì chúng cảm thấy không đủ tiêu chuẩn .Vả lại,cô rất ghét chuyện ba lăng nhăng, không bao giờ thèm để ý,chẳng cần biết ai là gã si mình.
Má Thùy ửng đỏ và hình như cặp mắt anh ta đang sáng lấp lánh.Cảm giác đó thật khó nói nhưng ít ra nó đã giúp cô quên đi u uất trong lòng.Sự xuất hiện tình cờ của chàng trai và tiếng nói trong trẻo ngọt ngào của anh như làm cô ấm lòng hơn.
Mẹ Thùy nhanh chóng về nhà đón khách đến mua chè.MẹThùy nhanh miệng hỏi:
-Anh mua buôn hay mua dùng?
Anh lính trẻ đáp:
-Dạ,cháu mua buôn ạ.
Thùy ngạc nhiên ,anh ta là lính mà cũng đi buôn chè ư?
Mẹ Thùy khen:
-Bộ đội mà cũng đi buôn chè,giỏi quá nhỉ!Thế đơn vị họ không phê bình ư?
Anh lính trẻ ngại ngùng nói:
-Dạ,mẹ cháu ở Hà Nội cũng bán chè mạn, chè ướp nhị sen và bán cả hàng nước cũng mạnh nên mẹ cháu bảo cháu có lên đóng quân ở Thái nguyên thì phải tìm mua cho mẹ cháu loại chè sao suốt thật ngon để mẹ cháu chuyên bán cho đám cưới và khách quen.
Thùy hiểu ra và càng mến anh hơn.Cô vừa lúi húi nấu ăn dưới bếp vừa theo dõi anh lính và mẹ mua bán.Anh ta tiếp:
-Nếu chè nhà cô mà ngon ,giá cả mẹ cháu kiếm được thì nhà cháu xin hợp đồng lấy hàng nhà cô suốt ạ.
Mẹ Thùy băn khăn hỏi:
-Chè nhà cô thì luôn đảm bảo chất lượng.Cháu cứ đi thử nhiều nhà xem nếu ưng chè cô nhất thì sẽ quay lại,cô để phần cho.Còn giá cả cháu không phải lo.Chỉ có điều nhỡ cháu chuyển công tác nơi khác và cái cô con gái nhà cô nó không ở nhà giúp cô hái, sao chè thì nhỡ cả hai bên.
Anh lính trẻ nói:
-Về phía cháu thì cô yên tâm.Cháu là sỹ quan đấy .Cháu mới tốt nghiệp trường đại học quân sự thì được điều về doanh trại quân đội ngay ngoài thị trấn kia kìa.Cháu ở đây khá lâu trừ cháu muốn xin chuyển đi hoặc chiến tranh xảy ra.Mà giờ đất nước hoà bình rồi không thể có chiến tranh nữa đâu.Còn nếu cháu bận cháu sẽ bảo người nhà cháu lên lấy hàng.Cháu chỉ đi tìm nguồn hàng thôi ,mua hàng .Chè cháu vẫn để ở nhà cô,sẽ có người đến nhận về. Em nhà cô bận học hành không giúp cô được thì cháu sẽ giúp cô.Cháu làm theo giờ hành chính mà,buổi tối nếu rỗi cháu vào nhà cô chơi được không?Cô không tin hôm nào cháu mời cô ra đơn vị cháu kiểm tra xem có đúng không.
Mẹ Thùy có phần vui vẻ hơn:
-Vâng ,cô tạm tin cháu.Thế cháu thấy chè của cô uống ngon không?
-Dạ,ngon lắm ạ.Từ lúc trông thấy cô mở túi chè ra,mùi thơm nức quyến rũ,cánh chè đẹp như hạt gạo nếp,quả thực cháu rất mừng.Hôm nay,cháu gặp may rồi.Uồng vào ngọt giong mãi ,thơm lắm.
Mẹ Thùy nhanh nhảu hỏi:
-Thế anh lấy vợ chưa?
-Dạ ,cháu chưa ạ.
-Đẹp trai,sỹ quan,gia đình ở thành phố.Cô nào lấy được anh quả là có phúc.
Anh lính cười tếu táo:
-Thế mà cháu ế vợ đấy cô ạ.Cháu vô duyên lắm.
-Anh thì lấy vợ Hà Nội,làm kỹ sư bác sỹ chứ lấy gì vợ ở đây.-mẹ Thùy gạn ý nói.
-Cô đừng nghĩ thế oan cho cháu! Nếu gặp cô nào ở đây hiên lành thương yêu cháu thì dù có xấu tý cháu cũng bằng lòng.
-Thật không?Tôi gả con bé kia cho anh đấy.
-ÔI!Em nhà mình đẹp thế mà thông minh thế ,em không yêu cháu đâu.
Bỗng có tiếng xoảng...ở dưới bếp.Thùy xấu hổ lóng ngõng làm đổ cả cái xoong canh đang bưng trên tay.May mà không bị bỏng nhưng bữa trưa mất món canh rau dền luộc.
Cả anh lính và mẹ Thùy đều giật mình nhìn xuỗng.Mẹ Thùy hỏi:
-Con làm đổ gì đấy?Con gái con đứa vô ý vô tứ thế thì bao giờ lấy được chồng.Có ai thương yêu tôi gả quách đi cho thoát nợ.
Không hiểu sao,Thùy khóc nức nở.Cô cố giấu chẳng sợ anh lính nghe thấy.
Mẹ cô lại phân trần:
-Rõ khổ,nuôi cho ăn học tử tế mà thi trượt đại học.Chẳng bù cho thằng anh nó thi một lần là đỗ luôn đại học Bách khoa mà còn thừa những mấy điểm.
Không còn kìm chế được nữa,Thùy khóc hu...hu...
Chàng traivừa ngạc nhiên, vừa bùi ngùi rớm lệ...Anh rất muốn xuống dưới bếp đỡ đần an ủi Thùy,vừa sợ vô duyên.Anh thần người đi chốc lát rồi tâm sự với cô nhưng là để chia sẻ nỗi buồn thi trượt của Thùy:
-Cô ơi! Thi cử không ai nói tài được đâu.Có nhiều người học rất giỏi rất chăm mà thi mấy năm vẫn trượt.Đôi khi có sự không may.Có khi mình thi trường này thì đỗ nhưng trường kia lại trượt.Bản thân cháu năm đầu cháu cũng thi Bách khoa có đỗ đâu.Năm thứ 2 cháu thi vào quân sự lại đỗ.Em nhà mình ôn lại sang năm thi vẫn đỗ được mà.Mà em thi vào trường nào hả cô?
-Đại học luật cháu ạ.Cô chẳng biết là ra làm cái gì.Anh nó đi học xa nhà rồi.Nhà thì neo,con gái học lắm để làm gì.Mà thật lạ cho cái bọn trẻ bây giờ học hành chỉ nhong nhóng bay đi về thành phố, chẳng mấy đứa gắn bó với đồi núi ,ruộng vườn.Chúng tôi rồi già yếu ,đồi chè vườn tược rồi đến bỏ cho cỏ nó lên.
.Mẹ Thùy vọng xuống bếp hỏi Thùy:
-Cơm nước xong chưa,con dọn lên và mời anh nhân tiện ở lại ăn với mẹ con tôi bữa cơm rau dưa cho thân mật.
Anh lính ngại ngần nói:
-Cô với em cứ ăn đi! Tý cháu về đơn vị ăn không ở lại lâu được.
Dưới bếp im ắng lạ thường.Mẹ Thùy giật mình chạy xuống.Không thấy con đâu.Cô hốt hoảng chạy đi tìm xung quanh.Anh lính cũng lo hãi vô cùng nghĩ đến chuyện dại dột có thể xảy ra.Linh tính mách bảo anh nhớ lại hình ảnh cô lúc gặp có vẻ thẫn thờ.Lúc đó cô đã đứng nhìn xuống hồ nước rất lâu.Nhanh như cắt ,anh chạy băng qua quả đồi về phía hồ.Thùy đang đứng ngay mép hồ sâu,vẻ buồn rũ rượi.Anh gọi to:
-Em ơi!Đứng lại anh bảo cái này đã...
Cô gái quay đầu lại rồi nhảy ùm xuống như chạy trốn.
Không kịp cởi quần áo ngoài,anh vội lao xuống lòng hồ tìm vớt cô gái.Chưa đầy 5 phút,anh đã nắm được tay cô kéo lên bờ.
Bằng kiến thức đã học, anh nhanh chóng làm cho Thùy tỉnh lại.Mặt cô tái mét,mắt buồn bã vô cùng.Mẹ Thùy khóc lóc một lúc thảm thiết giờ mới bình tĩnh lại.Anh lính gần như kiệt sức nhưng rất vui vì vừa cứu cô thoát chết chỉ vì suy nghĩ dại dột.
Mẹ Thùy vừa nức nở vừa sụt sùi :
-Mẹ xin lỗi con ! Con tha cho mẹ! con đừng bỏ mẹ mà mẹ không sống được đâu.Con có giận thì cứ nói mẹ cho hả chứ con đừng dại dột thế con nhé...
Thùy cố ngồi dậy nhìn xung quanh,mắt long lanh xúc động.Anh lính tự giới thiệu:
-Anh tên là Minh.Anh mới đến đây công tác ở đơn vị bộ đội ngoài thị trấn.Đời anh cũng từng nếm trải nỗi buồn thi trượt.Anh hiểu em rất buồn.Nhưng em nên nhớ câu:ai chiến thắng mà không hề chiến bại-ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần.Thất bại là mẹ thành công em ạ.Em hãy tin và cố gắng nhất định hạnh phúc sẽ mỉm cười với em.Em còn phải sống để ít ra cũng là chỗ dựa tinh thần cho mẹ em, cho anh em yên tâm học đại học chứ.Rồi cuộc đời em sẽ đẹp đẽ .Em đừng buồn.Nếu em tin anh, em hãy cho phép anh từ nay được làm bạn với em.Anh sẽ giúp em ôn thi lại và em nhất định sẽ đỗ.
Không hiểu sao,Thùy quên cả sự gữi ý và cô ôm anh khóc nức nở...
(Hết phần 1)
 Phần 2:
        Một chiều thứ sáu,anh Sơn về cùng một anh bạn học cùng lớp,ở cùng phòng ở ký túc xá sinh viên.Quê anh ấy xa lắm,đâu tận Hà Tĩnh nhưng nghe nói anh ấy học rất giỏi.Tên anh là Tân.Thùy vẫn biết miền Trung nhiều thiên tai nhất nước,đất đai cằn cỗi nhưng con người miền Trung họ rất kiên cường và học rất giỏi.Phần lớn các nhân tài tuấn kiệt đều sinh ra từ vùng đất miền trung.
       Trông Tân khá ưa nhìn.Da nâu,cơ bắp săn chắc.Dáng cao dong dỏng.Tân có vẻ hiền lành,ít nói.Mẹ Thùy hỏi gì thì Tân mới nói,giọng  Hà Tĩnh nhỏ nhẹ ,ấm áp.Bố Tân là ngư dân hay phải đi biển đánh cá,nhiều khi rất nguy hiểm.Mẹ Tân ở nhà chuyên đi chợ bán cá.Tân là con cả,dưới còn một em gái bằng tuổi Thùy nhưng chỉ học hết lớp 9 đã bỏ.Cậu em út đang học lớp 7.Tân rất thích được ngắm khu đồi chè và dạo chơi bên hồ. Anh Sơn đưa Sơn đi chơi khắp khu đồi ,đến cả mấy nhà bạn học cũ chơi đến tối mới về ăn cơm.
      Tối hôm đó,Thùy lại bận giúp mẹ sao chè.Anh Sơn thấy mẹ và em vất vả không dám đi chơi nữa,ở nhà giúp mẹ.Tân vô cùng thích thú lần đấu tiên đượcxem cảnh sao, sấy chè tươi thành chè khô.Mùi thơm ngọt ngào lan tỏa khắp khu nhà cùng hơi ấm của bếp lửa liu diu.Tân cầm mấy búp chè mới nhá nhẩm và sung sướng thốt lên:
 -Chè ngon quá ,thơm thơm ngọt ngọt.Nhà bác làm khéo thế!Quê cháu không có chè ngon thế này đâu.Bố cháu cũng nghiện chè và sành chè lắm bác ạ.Đi biển bố cháu cũng đem cả chè đi.
 Mẹ Thùy tươi cười đáp:
  -Ở đây, ai sao chè cũng ngon như bác cả cháu ạ.Chè Thái ngon còn nhờ giống chè và đất trồng chè ở đây rất đặc biệt,ít nơi nào ngon bằng.
 Tân càng tự nhiên hơn:
 -Thế ạ.Quê bác sướng thậtđấy.Cảnh đẹp thơ mộng mà dễ sống .Chỉ cần trồng chè cũng đủ ăn mà không nguy hiểm như quê cháu khổ lắm bác ạ.Ai cũng mong học thật giỏi để về thành phố hoặc đi nơi khác kiếm sống.
  -Ừ,Bác cũng rất thương miền Trung quê cháu sao mà cực thế.Chẳng hiểu ông Trời có mắt không mà cứ trút mưa trút nõng,trút bão trút lụt xuốngđấy không năm  nào là không tha cho dân chúng được nhờ.Vừa rồi ,ti vi đài báo cứ nói ra rả,đưa lên cả cảnh ngập lụt chết bao nhiêu người.Nhà cửa,tài sản mất hết thật không ai không cầm được nước mắt.Nhà bác bán được lứa chè đợt vừa rồi bớt tiền chi tiêu với tiền cho Sơn ăn học còn bác ủng hộ tất.Kể cũng bí tiền nhưng tằn tiện cố gắng làm thêm lại có .Mình thà khổ đi chút ít để cho dân miền Trung họ sống chứ tội lắm.
 Tân xúc động rơm rớm nước mắt.Sơn nói làm cho không khí vui hơn:
 -Kể ra ở đâu cũng có cái khổ riêng,cái sướng riêng.Giá như Trời yên Biển lặng thì vùng quê cậu lại dễ sống bởi luôn sẵn cá tôm.Ở vùng đất đồi sỏi đá này làm ăn nhiều khi cũng cơ cực lắm cậu ạ.Khí hậu ngày càng khắc nghiệt.Sâu bệnh thì cứ thi nhau phá hoại mùa màng.Cỏ dại mọc nhanh đến vừa làm sạch xong chỗ này lại lo làm chỗ khác.Rồi khô cằn mất mùa.Lúc được mùa lại lo bị mất giá.Làm quần quật ra chỉ đủ ăn thôi chứ không bao giờ khá lên được.Tớ đang có ý tưởng học xong khoa cơ khí ,tớ rủ cậu về đây làm tại nhà máy chè .Nhà máy chè ở đây giờ lạc hậu lắm,phải có cuộc cách mạng khoa học ký thuật thì dân trồng chè quê tớ mới khá lên được.Phải sản xuất chè ngon,năng xuất cao và tìm thị trường lớn ở Đông Âu,Bắc Mỹ tiêu thụ.Mình sẽ tuyển thêm công nhân,đào tạo họ có tay nghề cao.Thương hiệu chè Thái sẽ nổi tiếng khắp toàn cầu.Mẹ và em tớ sẽ không phải sao chè vất vả như thế này nữa.
 Sơn quay sang Thùy dặn:
--Mà em cũng cố gắng ôn thi lại nhé chứ cứ vùi đầu vào hái ,sao chè thì bao giờ làm Luật sư để bảo vệ quyền lợi giám đốc tổng công ty chè Thái cho anh hả.
 Tân quay sang ngắm nhìn Thùy đang lặng lẽ nhóm lửa vẻ e thẹn buồn buồn.Cậu thấy Thùy thật đẹp và hiền làm sao.Trong lòng Tân có cái gì xốn xang khó tả như chưa bao giờ có.Tuy nhiên,Tân cũng không dám nghĩ đến xa xôi.
Mẹ Tân Quay sang mắng yêu Sơn:
-Cha bố anh,không có tôi với em nó làm chè thì lấy tiền đâu cho anh ăn học hả?
 Sơn bỗng lặng đi bởi thấy mẹ nói đúng:
 -Vâng,con biết rồi.Nhưng con không muốn em Thùy ở nhà đâu mẹ,Em Thùy học giỏi phải học lên tiếp.Đợt tới này con sẽ đi gia sư cùng Tân kiếm thêm.Em Thùy nghỉ ôn và đi học thêm tiếng anh ở thị trấn đi.Hôm nào bận quá mẹ nhờ ai họ giúp mẹ ạ.
 -Thời buổi bây giờ ,người khôn của khó,ai người ta cũng bận không giúp không công đâu.
 -Thì mẹ thuê ai đó vài buổi lúc thu hoạch là được mà.Mẹ cứ làm như con nói đi.Bớt cái này được cái khác còn lớn hơn ấy chứ.
 -Gớm!Con trai mẹ giờ nhận thức ra phết.
 Lúc này mới thấy Thùy tủm tỉm cười.
 Sáng thứ 7,anh Minh vào vừa thu mua chè gửi về Hà Nội vừa kèm Thùy học thêm môn toán,môn học xuất sắc của anh .Gặp anh Sơn và Tân về,anh Minh rất vui và ngồi nói chuyện thân mật như thể là anh em đã thân nhau từ lâu.Anh Sơn cũng rất mừng vì biết được ở nhà có anh Minh giúp đỡ.Anh Minh mời anh Sơn và anh Tân hôm nào rảnh đến nhà anh chơi vì nhà anh cũng gần trường Bách khoa.Thật là thú vị.
 Anh Minh giao trả cho anh Sơn kèm toán em gái nhưng lại được anh Sơn giao phó giúp đỡ và sẽ xin hậu tạ sau.Cả hai anh cười nắc nẻ, chỉ có anh Tân cười khẽ và có chút buồn man mác.Buổi tối,anh Minh rủ thêm mấy anh lính trong doanh trại vào chơi.Họ đem cả đàn ghi ta vào,say sưa hát như câu lạc bộ.Thùy thích nhất là bài “Cây đàn sinh viên” nghe vừa tếu táo vừa xúc động,vừa gợi nên cảnh sống khó khăn của sinh viên nghòe vừa gợi nên vẻ đẹp tinh thần của tuổi trẻ.Lần đầu tiên Thùy được nghe giọng hát ấm áp truyền cảm của anh Minh.Anh còn hát say sưa bài hát “Trái tim chiến sĩ” vang vọng cả khu đồi trong đêm trăng lấp lánh.Một anh lính quê ở Nghệ An nhanh chóng trở thành bạn thân của anh Tân.Họ hỏi thăm nhau, nói chuyện với nhau rất nhiều về quê hương họ.
 Thùy càng quyết tâm ôn thi ,không hề nuối tiếc giấy gọi học đại học nguyện vọng hai mặc dù nhiều bà con tiếc thay cho và bảo là Thùy dại dột.Không hiểu do tham vọng hay do Thùy khát khao vì công lý như cái tính thẳng thắn của Thùy mà cô rất thích trở thành luật sư.Bộ phim “Chuyện tình ở Han-Vơt”của Hàn Quốc mà Thùy thích xem càng làm cho cô nhận thấy sự lựa chọn của mình là đẹp đẽ.
    
     (Hết phần 2)
[font=.vntime] PHÂN 3: BINH MINH TREN DOI CHE
[font=.vntime] 
[font=.vntime]    Một năm trôi qua.Một buổi sáng mùa thu xanh trong.Cả khu đồi chè phơi mình dưới nắng vàng tươi.Một vài áng mây trắng nõn như những mảnh lụa trắng vắt ngang lưng núi.Thùy lại lúi húi hái chè.Bàn tay hái chè có vẻ nhanh và thuần thục hơn trước.Trong lòngThùy đang hồi hộp chờ đợi kết quả thi.
 Bỗng,anh Minh chạy vội tới báo tin:
 -Thùy ơi! Em đỗ rồi! Em đỗ rồi....
 Thùy ngừng tay hái chè,chạy thật nhanh ra chỗ anh Minh:
 -Ôi! Thật không hả anh.Anh truy cập trên mạng à?
 -Ừ,mấy hôm nay anh theo dõi thông tin trên mạng suốt không thấy.Sáng nay, anh mở ra xem sao thì không ngờ có kết quả điểm thi của mấy trường.Trong đó có cả trường Luật.Em đỗ cao điểm gần nhất trường đấy.Anh chạy vội vào báo tin cho em mừng.Em của anh giỏi quá.Chúc mừng em!
 Trong niềm vui tột độ,Thùy chạy tới ôm chầm anh Minh như ôm anh trai mình vậy:
-Trời ơi! Có thật không anh? Em đang như trong mơ ấy anh ạ.Ôi! Em vui quá!Em cám ơn anh...
Nhưng không hiểu sao khi nói đến đây,Thùy lại khóc òa lên như chưa bao giờ được khóc.Giọt nước mắt hạnh phúc hiếm hoi đôi khi chỉ đến với cuộc đời học sinh duy nhất có một lần nhưng nó có ỹ nghĩa vô cùng quan trọng.Nó đánh dấu một sự thành công lớn lao, một bước ngoặt cuộc đời lớn lao của con đường học vấn,con đường công danh,sự nghiệp.Anh Minh đứng im ôm Thùy và vỗ vỗ nhẹ vào vai vào lưng cô như những con sóng êm ái đang âu yếm vỗ bờ...
  Đã từ lâu,có lẽ là ngay từ hôm đầu tiên đi tìm mua chè cho mẹ về Hà Nội,Minh đã có cảm tình đặc biệt với Thùy.Thùy có một vẻ đẹp rất tươi tắn,vừa thùy mị vừa sắc sảo.Một mái tóc dài đen mượt óng ả được cặp gọn ghẽ bằng chiếc cặp màu hồng sáng óng ánh . Minh chưa hề gặp cô gái nào từ hồi học sinh, sinh viên học cùng có mái tóc ấn tượng như vậy mà chỉ là những cô gái tóc ngắn ngang vai,...Một gương mặt trái xoan trắng hồng nổi bật với đôi mắt đen huyền như nước hồ thu long lanh gợn sóng.Một đôi mày dài cong như nét vẽ .Một đôi môi hồng xinh xắn, cong cong như cánh hoa hồng mới nở.một giọng nói vừa khỏe khoắn dứt khoát vừa trong trẻo êm dịu.Một dáng Kiều dong dỏng cao với đường cong tuyệt mỹ.Một nét cần cù,lam lũ của cô gái thôn quê.Một nét buồn trầm tư khi cô gái đang thẫn thờ trước hồ nước trong vắt như tâm hồn cô gái thanh xuân...Anh đã ngỡ ngàng, ngây ngất mừng như lần đầu gặp tiên nữ nơi đồi chè thơ mộng.Anh đã ước ao,đã linh cảm có ngày sẽ được cận kề đôi môi hồng xinh xắn ,được ôm ấp vuốt ve mái tóc của nàng Tiên Nga giáng thế.
  May mắn đã đến ngay với Minh khi mẹ Thùy tỏ ý muốn anh làm con rể.Đặc biệt,anh đã trở thành chỗ dựa tinh thần, là cứu tinh cứu Thùy thoát chết,là ân nhân giúp cô ôn thi và cả giúp gia đình cô bán chè vừa mạnh vừa đắt hàng ,cho cả bà con khu đồi.Rồi lại còn những lần anh chăm sóc mẹ Thùy,chăm sóc Thùy lúc ốm đau...Suốt một năm qua, có biết bao kỉ niêm,bao ân nghĩa.Anh đã giành cho gia đình Thùy tất cả bằng tình yêu,bằng sự sẻ chia trân trọng,vô tư.Cơ hội rộng lớn thế nhưng Minh không hề dám mảy may nghĩ đến việc lợi dụng tình cảm để tiến xa và nhanh chóng trong quan hệ tình cảm với Thùy.Mỗi lần gần gũi Thùy là một lần anh khao khát được âu yếm, yêu thương.Nhưng lý trí đã ngăn anh lại tất cả.Phải biết dừng lại,phải thật đúng mực.Mình là một sỹ quan chân chính.Mình là một chàng trai đàng hoàng ,lịch sự.Mình không cho phép mình được mềm lòng..vả lại,Thùy còn trẻ quá,Thùy đẹp quá.Mình không có quyền ngăn cản Thùy,không được làm Thùy phân tán tư tưởng.Anh biết Thùy rất tin anh, mến anh,rất vui khi có anh .Và, Thùy thường cũng có những giây phút xao động thầm kín mỗi khi anh chào ra về...Anh biết Thùy cũng đang cố tập trung ý chí để học...
  Minh đã rất muốn ôm hôn Thùy thay cho lời chúc mừng nhưng chính anh lại là người lần thứ hai được Thùy chủ động ôm mình trước.Cảm giác lần đầu Minh biết Thùy xúc động khi tuyệt vọng,coi anh là chỗ dựa tinh thần và tỏ lòng biết ơn anh.Nhưng lần này,anh sung sướng,anh bối rối ...không biết đây là cách thể hiện của một em gái với anh trai hay là của một cô gái với một chàng trai?Minh cảm thấy trong mình đang lẫn lộn cảm xúc hạnh phúc tột độ của cả hai điều đó.Anh đã rất muốn hôn ,hôn thật lâu vào đôi môi hồng của Thùy,vào mái tóc thơm của Thùy..Nhưng lý trí lại bắt anh phải dừng lại.Anh đứng lặng như trời trồng trong vòng tay non nớt của Thùy.Anh rút khăn mùi xoa thơm mùi nước hoa man mác ra cho Thùy lau nước mắt.
 Một lúc sau,Thùy buông anh ra,cúi xuống cười thẹn:
 -Ôi! Em hư quá.Em không nên như thế.Em xin lỗi anh!
Anh lúng túng:
 -không,không..em không hề có lỗi.Em là một cô gái rất tự nhiên,rất tế nhị và rất đáng yêu mà bây giờ anh mới gặp.Anh rất vui vì được chia sẻ với em những vui buồn.
 -Anh không cười em chứ?Anh không chê em thật chứ?
 -Ôi!Em nói gì vậy?Câu hỏi đó đáng nhẽ để anh giành cho em.Anh là một chàng trai như thế nào với em?
 -Em thấy anh như anh trai em vậy.
 -Thế em không thấy anh có cái gì khác anh trai em à?
 -Không ạ.Em chưa nhận ra.Có lẽ vì em mải học quá.À,em quên,anh còn là thầy giáo của em.Một thầy giáo giỏi,tận tình,rất nghiêm khắc.hi..hi..
Minh cười:
 -ha..ha...em vẫn chưa nhận ra thầy giáo đó quý em như thế nào đâu.
Thùy cười khúc khích:
 -Hôm nay, nhất định thầy giáo phải ở lại ăn với gia đình em bữa cơm.Để em về sớm làm vài món hấp dẫn khao thầy nhé.Lần này nhất định thầy còn thấy cô học trò này khéo nấu nướng như thế nào nhé.
Nói xong,Thùy cầm tay anh Minh cùng về nhà.Cả hai gương mặt đều rạng rỡ dưới ánh bình minh.
 Không hiểu tình cờ hay cố ý,vừa đúng đến chân đồi,ngay cây bạch đàn già cao vút,Thùy vấp phải hòn đá ngã lăn xuống.Cả đọt chè cũng lăn theo.Chè rơi tung tóe...Minh vội chạy xuống đỡ Thùy và không hiểu luýnh quýnh thế nào anh cũng ngã xuống ngay phía dưới Thùy.Trong phút chốc,cả hai tình cờ nằm gọn trong nhau.Họ ngã thật khéo,hình như chỉ hơi đau,đẹp như một cú nhào lộn .Với Minh,anh quá quen thuộc bởi bộ đội bọn anh sở trường là lăn,lê,bò,toài mà.Hình như cả hai đều chưa muốn ngồi dậy.Chưa bao giờ họ gần gũi như lúc này.Chưa bao giờ họ thoải mái như lúc này.Chưa bao giờ họ cần nhau như lúc này..có lẽ là thế...Họ nhìn nhau âu yếm,đắm say...mọi khoảng cách như tan biến..mọi bức tường vô hình như tan biến...và, rất tự nhiên, không ai bảo ai..họ hôn nhau..nụ hôn đầu tiên...nụ hôn của mối tình đầu...Nụ hôn gắn bó họ mãi bên nhau...
 Cả không gian mênh mông nắng và gió mùa thu.Khu đồi chè như đang cựa mình thức dậy đón nhận ánh bình minh...
             (Hết Phần 3)
[font=.vntime] 

#1
    sông đáy 28.12.2010 16:07:03 (permalink)
       Phong bì           
     
     
     Nhà bà A cưới cậu con trai.Đám cưới tổ chức linh đình.Họ mời đông đảo họ mạc,bà con thân thích,...Một anh chàng nghiện ma túy cùng anh bạn cờ bạc cùng thôn mà không được mời.Hai anh chàng vẫn không hề giận.Họ rủ nhau đến chơi nhà trai đúng vào lúc đang bưng cỗ.Mọi người đang tấp nập ăn cỗ.Chủ nhà đon đả ra tiếp nước họ và ngạc nhiên thấy họ rút ra mỗi người một phong bì, tỏ ý trang trong,lịch sự chưa từng thấy:
    -Bác xây dựng hạnh phúc cho cháu.Chúng tôi người làng người nước lấy làm phấn khởi lắm! Anh em chúng tôi xin có chút quà mừng.Mong bác nhận cho!
     Chủ nhà vui vẻ nhận phong bì và sai con bưng cỗ ra mời hai anh cùng mấy khách mới đến.
     Sau đó, bà chủ nhà vội vào trong nhà buồng mở phong bì ra xem.Cả hai phong bì không ghi tên ai.Bà trố mắt ngạc nhiên:trong cả hai phong bì đều không có tiền thật mà mỗi phong bì chỉ có một tờ tiền polime âm phủ...
     Bên ngoài,hai anh chàng đang vui vẻ uống rượu...
                             Hết
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2010 16:12:22 bởi sông đáy >
    #2
      sông đáy 28.12.2010 16:14:36 (permalink)
      [font=.vntime]Truyện ngắn số 5: ĂN CỖ
       Một nhà hàng xóm kia có con đi công tác xa về.Anh con trai nhà đó đem sang biếu bà hàng xóm bên cạnh một con sâm.Bà ta phấn khởi nhận lấy rồi cất đi.
       Mấy hôm sau,bà ta sang bên nhà đó hoạnh họe:
      -Này,bác có đẳn bỏ cái cành táo chĩa sang nhà tôi không thì bảo.Đừng có nhà cao cửa rộng  rồi mà vẫn lấn chiếm là không xong với tôi đâu đấy.
      Tháng sau,nhà bên có đám cưới lại sang mời bà ta sang ăn cỗ.Bà ta nói khoảnh:
      -Ừ!Mời tử tế thì tôi còn sang ăn chứ hạng này cũng không thèm.
       
      #3
        sông đáy 07.01.2011 17:48:38 (permalink)
        [font=.vntime]           Lời trăng trối
        Một bà già sắp chết.Bà nằm quằn quại trên giường.Tay bắt chuồn chuồn.Mắt lờ đờ.Giọng rên rỉ...
        Toàn thân bà bé lại như cành củi.Chỉ còn nhìn thấy da bọc xương...Bộ mặt hốc hác.mồm lệch hẳn sang một bên.Môi tái nhợt.
        Bà luôn kêu đắng miệng,đau mỏi.Đòi thằng út đỡ dậy một lúc,đỡ bà sau lưng rồi lại đòi nằm xuống.
        Hai vợ chồng thằng út thay nhau hầu bà,thay nhau thức đêm suốt mấy ngày qua cũng mệt mỏi dường gần như kiệt sức.
        Đôi lúc, bà lão cố liếc nhìn trộm nó vẻ hối hận.Đến lúc sắp chết,Bà mới nhận ra nó vẫn tận tâm với mình.Hai đứa đầu thì chẳng thấy mặt mũi đâu.Cô con gái ở nội thành về được vài ngày,tắm gội,đun nấu được vài hôm thì bảo có việc bận làm ăn phải đi ngay.Khi đi, nó đã lấy lại 2 khuyên vàng mà nó mua biếu bà lúc thượng thọ.Nó bảo để nó gữi không mất.bà biết là cũng phải nhưng sao bà lại buồn vì như mất cái gì lớn hơn là đôi hoa tai vàng.Trời ơi, bà muốn được nhìn ,được cầm nó lần nữa quá!
        Thằng cả to khỏe,đen trùi trũi,suốt ngày đi đào bới,đánh xe kiếm tiền.Trưa,tối,nó ghé qua lát rồi lại đi biền biệt.Tối,chúng về nhà nó,mặc bà ngủ và rên rỉ.May,mấy hôm nay, vợ chồng thằng út rảnh hơn vì nó làm ngay gần đây,việc nhàn hơn nên chúng trông nom bà được nhiều hơn.Đặc biệt,thằng út rất hiểu tâm lý bà,bà cần gì nó biết ngay.
        Trời ơi!Thế mà bà đã ghét cay ghét đắng vợ chồng nó.Chúng nó ở cùng bà suốt mấy chục năm,no đói có nhau mà bà chửi chúng không biết bao nhiêu lần .Bà chửi chua ngoa.Bà còn xỉ nhục chúng thậm tệ cho sướng miệng.Bà đuổi chúng đi không biết bao nhiêu lần nữa mà chúng vẫn chơ chẽn,mặt dạn mày dày không đi cho.Bà chê chúng nó ốm yếu ,gầy còm, không biết làm ăn.Bà từng chê bai chúng đến không mua nổi viên gạch mà làm nhà.Bà ghét chúng bởi chúng lý lẽ ,không chịu khuất phục.Nó còn dám bênh người ngoài khi bà chửi họ.Nó hay chống lại bà khi bà tiếc của giời hay tha hay nhặt nhạnh linh tinh ngoài đường về.Khi thì que củi,khi thì hòn đá.Mà không biết nó đi xem bói ở đâu về cứ bảo bà phải vứt bỏ mấy tảng đá,cối đá họ vứt bỏ, bà đem về để ở góc vườn lại chỉ tổ cho rắn rết ẩn nấp.Cứ tìm cái gì không thấy là bà lại đổ cho nó lấy.Khi tìm thấy,bà ỉm đi,khong dám xin lỗi nó.Bà cậy bà là mẹ,việc gì bà phải xin lỗi.Đến cả khóm bầu ,khóm mướp bị chuột cắn ,bà cũng đổ cho nó phá mà trong khi nó nuôi bà.Không cái gì là bà không cậy là của bà.Có tý tiền ,bà gữi bo bo không dám tiêu.Ai khéo nịnh,bà cho vay hết.Lúc đòi không được,bà lại chửi mục mả nhà người ta.
        Đuổi thằng út đi không được,bà hành hạ nó đủ kiểu.giá như đứa khác thì một là nó tự tử,hai là nó điên lên,nó bất chấp...nhưng lạ thay,thằng ấy nó chịu đựng phi thường và kiên cường không chịu nổi.Không biết cái gì lại làm cho nó gan lỳ thế chứ.Bà tuyên bố cho nhà cửa cho thằng cả hết.Thằng cả nghe hợp bà hơn.Nó nhận ngay và gây sự đuổi thằng em.Cuối cùng, chúng phải chuyển ra mảnh đất vẹo vọ,đầy rác ngoài làng mà bà đành phải chia cho nó theo pháp luật.
        Những tưởng chúng không làm nổi túp lều mà ở, nào ngờ nó ăn chắt để dè,vay mượn làm được ngôi nhà khá kiên cố. Mà lạ thật,từ khi chúng đi,bà tưởng mình đắc thắng.Nào ngờ, chỉ sau vài tháng thì bà thấy mỏi mệt và đuối sức nhanh chóng.Bà đi không buồn đi,ăn chẳng buồn ăn.Bà ở một mình trong ngôi nhà rộng.Suốt ngày lủi thủi.Tối thì heo hắt kinh người.Trước có chúng nó ở cùng, bà không biết sợ gì hết.Sao bây giờ bà sợ.Cảnh cô đơn làm cho bà sợ chăng?Mà sao mấy bố con thằng cả nhận nuôi bà mà chẳng đứa nào ngủ tối ở nhà với bà.Chúng chỉ đến tý lại về.Bà thèm sống cảnh như trước quá! Bà thèm cả chửi rủa nữa.Mấy tháng nay,bà không có ai để chửi nữa.Mà,vợ chồng thằng ut ra ở riêng cũng lặn luôn,thi thoảng có gì thì nó vào biếu bà rồi về ngay.Bà muốn đến nhà chúng nhưng bà ngại,bà xấu hổ.Hình như từ khi nó đi,bà ở một mình, bà mới nhận ra dần rằng mình sai.
        Bây giờ, nhìn nó túc trực,hầu hạ mình,bà thấy ân hận ,xấu hổ.Hình như lần đầu tiên bà biết ân hận.Bây giờ, không nói ra cho nó hả,bà sẽ chẳng bao giờ có cơ hội nữa.Nhưng, bà cảm thấy nói ra điều đó lúc này sao mà khó khăn.Mình là mẹ mà phải xin lỗi con à?Không đời nào! Nhưng,sai thì phải xin lỗi .Bà dằn vặt,quằn quại,...
          2 giờ chiều hôm sau,thằng út ngồi quạt khe khẽ cho bà.Trời nóng bức ngột ngạt là thế nhưng bà sợ gió, sợ quạt điện...Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, đúng lúc hai đứa cháu con thằng cả lên,ngồi gần bà thì bà cố quay ra,nhìn thằng út,nói rất rõ ràng:
        -U xin lỗi con vì đã đối xử không tốt,không công bằng.Nhiều người cứ trách U là sao cho con ít quá...
        Nói xong,bà quay đầu vào trong,người mềm nhẽo .Dường như Bà khóc thầm..hai đứa trẻ con ngơ ngác,không hiểu là chuyện gì.Mà làm sao chúng biết được chuyện của người lớn.
        Thằng út xúc động,nói:
        -Thôi,U không việc gì phải nói vậy.Con có chỗ ở là được rồi.Con không trách đâu.Nếu như số cùng,không thể ở lại cõi đời được nữa thì U hãy thanh thản mà nhắm mắt.
        Nhưng,suốt buổi chiều hôm ấy,Bà chưa ra đi được.Trời nóng oi ả càng làm bà khó chịu.Bà lại quằn quại...nằm thiếp...tỉnh...lại quằn quại...Bà liên tục đòi đỡ dậy.Lại đòi nằm..lại đỡ dậy...lại bắt chuồn chuồn...bà khát nước..Bà thèm nước chè Thái quá.Mấy hôm vừa rồi,chúng nó cứ bắt bà uống sữa tươi.bà sợ..bà không muốn uống..bà chỉ thèm nước chè..chúng cứ nói dối bà là nước chè.Tuy sắp chết nhưng bà vẫn tinh lắm chứ có lẫn cẫn đâu.Ai đến chơi, bà đều nhận ra..Mệt,bà gật đầu,xua tay...
        Tối hôm đó,cơn mưa rào kéo đến ầm ầm.Gió đập vào cánh cửa thình thịch.cây cối nghiêng ngả.Sấm sét dữ dội,chớp nhoàng.Rồi,mưa trút xuống mỗi lúc một nặng hạt.Lại chỉ có mình thằng ut đang ngồi trầm ngâm ở bàn uống nước.Bà quay ra hỏi:
        -Trời mưa hả? Ừ,mưa cho dễ chịu.
        Được một tý,bà bảo:
        -Con đắp thêm cho U cái chăn .U rét quá..
        Thấy bà run run ,nó vội lấy cái chăn bông đắp kín cho bà.một lát sau,bà lại đòi uống nước chè:
        -Con cho U cốc nước chè ấm nào.Đừng cho uống sữa.U không uống sữa đâu.
        Thằng ut sợ bà không ăn gì uống nước chè không tốt.nhưng, Cứ dối bà mãi cũng không được.Nó phân vân.Nó cảm thấy không đáp ứng bà lúc này sẽ ân hận.Vả lại,nó biết bà thích uống nước chè từ lâu năm nay.Nó quyết định pha ấm chè mới.Chờ ngấm, nó rót lưng cốc rón rén bưng lại cầm thìa múc cho bà uống.Bà uống tợp...tợp...một cách ngon lành,háo hức.Mắt bà ánh lên niềm vui kỳ lạ.Trông bà như một đứa trẻ con trước nó.
        Uống xong cốc nữa,bà khen nó.Đã lâu lắm rồi,bà mới lại khen nó thật lòng:
        -Con cho U uống nước chè ngon quá! U thấy thoải mái rồi...
        Mưa vẫn như trút.Gió vẫn ầm ầm.Cây cối trong vườn nghiêng ngả.
        Bà lại quay ra bảo:
        -Con đâu rồi?
        -Con đây mà.
        -Con gọi cho U chị con và anh con đến ngay đi! Bảo chúng nó về đi! U sắp chết rồi đấy.
        Thằng út sợ lạnh toát cả người.Nó lặng người không nói được.Rồi nó chạy vội về nhà gọi điện thoại bàn.Nó lạc giọng:
        -Chị ơi! Chị về ngay đi! Mẹ sắp chết!...
        Tiếng chị nó ngoài thành phố:
        -Đêm thế này,chị không về được.
        -Bằng giá nào chị cũng phải về đi.Chị bảo anh hay cháu đưa xe máy về.
        -Đi xe máy đêm nguy hiểm.
        -Thì chị thuê xe con.
        -không!Mai chị về.
        -Thế thì chị phải về sớm nhé!
        Rồi nó lại vội mặc áo mưa đi tìm anh cả.Chỉ có thằng con ở nhà.Thằng con cũng không biết bố nó đến nhà ai chưa về.Nó theo chú về nhà bà.Được lúc,bố nó đến.Nó về.Đó là đêm đầu tiên đứa con trưởng ngủ trông mẹ sắp chết.
         Nhưng,nó làm nhiều,nó mệt.Nó ngủ say,ngáy o..o...thằng ut cũng mệt lắm rồi nhưng nó không ngủ được.Mắt nó trâng trâng nhìn lên trần nhà.Nó thèm ngủ hơn bao giờ hết.Nó đã mất ngủ suốt mấy hôm rồi.Nhưng,nó rất sợ khi nó ngủ ,U nó sẽ ra đi bất chợt không biết lúc nào vì sinh có hạn,tử bất kỳ.Nó thấp thỏm..nó mệt mỏi..Gần sáng, cả không gian im ắng,yên tâm rằng U nó đã ngủ,nó chợp mắt...Được một lát,nó giật mình bật dậy,quan sát u nó rồi lại nằm chợp một lát...
         5 giờ sáng,nó lại bật dậy.Nó rón rén lại gần nghe ngóng,lấy tay đặt nhẹ trước mũi U nó.Đúng lúc bà cựa khẽ.Bà rên:
        -hư...hư...U mệt quá...U khó thở quá...
        Anh nó cũng thức dậy,lấy hộp sữa bảo nó cho bà uống.Nó dỗ dành:
        -U cố uống ít sữa cho tỉnh.Mấy hôm nay U có ăn gì đâu làm gì có chất.
        Bà cố uống hết hộp sữa Hà Lan con .Xong, bà lả ra.kêu khe khẽ:
         -U mệt...quá..khó...thở ...quá..
         Cả hai đứa con đều rơm rớm nước mắt.Nó sụt sịt:
        -Thương U quá!U mệt lắm phải không?Con biết làm thế nào cho U đỡ mệt đây?để con xoa lưng cho U nào!
        .........
        Bà lại khát nước.Bà đòi uống.Nó lấy sữa cho bà uống.Bà uống ngon lành.
        Hai đứa đặt bà xuống.đúng lúc bà thở dồn dập đằng mồm .Được một tý thì hai tay buông xuôi,người lạnh toát và cứng đơ.Mắt trợn ngược.
        Thằng cả cũng hốt hoảng nói:
        -Hình như U đi rồi...
        Ut lấy tay để trước mũi:lạnh toát.Sờ ngực:lạnh toát.toàn thân bà trơ như khúc củi khô.Nó hực lên khóc nức nở:
        -U ơi! U đi thật rồi sao? Thương U quá U ơi!..Thằng cả cũng đứng rụi rụi mắt,miệng lắp bắp...
        Đó là lúc 6 giờ sáng.
         
         
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9