Trở lại Đông Yên
28 năm rồi,tôi trở lại Đông Yên
Một làng trung du phía tây Hà Nội
Ba năm đầu tôi đã từng gắn bó
Với mái trường nghèo,dân độn sắn-ngô-khoai
Ngày xưa ấy,chè tươi là đặc sản
Đồi tiếp đồi thơm mát sắn, chè xanh
Những ngôi nhà dựng bằng gạch đá ong
Mái lợp lá đơn sơ và thưa thớt.
Dưới chân đồi,ruộng lúa cằn khô hạn
Nuôi ước mơ no ấm suốt bao đời...
Nay đồi sắn, đồi chè đâu vắng bóng?
Chỉ thấy nhà, thấy xưởng mọc nhiều thôi!
Nay trở về Đông Yên sao bỗng thấy bồi hồi
Đường lớn rộng,chợ mới đông tấp nập
Từ Quốc Oai, đường nhựa xuyên thẳng tắp
Sông Tích vươn mình theo cầu mới thênh thang
Tôi ngỡ ngàng trước ngôi trường mới dựng
Ba dãy cao tầng vây kín lấy khuôn viên
Đám sắn xưa nay là nhà chức năng
Trước cổng trường,quán hàng như phố thị.
Tôi mải ngắm tìm dấu xưa trường cũ
Mà thoáng buồn khi không thấy vườn rau
Khu tập thể giáo viên không còn nữa
Giáo viên xa thì họ sẽ ở đâu?
Tôi gặp lại mấy thầy cô quen biết
Vội bắt tay rồi vội hỏi thăm nhau
Tôi bàng hoàng khi nghe tin bạn cũ
Thầy giáo dạy văn chết tai nạn đã lâu...
Không thể khóc,tôi lặng nhìn xa thẳm
Nhớ ngày nào hai đứa cùng họa thơ
Cậu tặng tôi bài thơ tình “ Áo tím”
Thơ vẫn còn, thi sĩ đã về đâu?
Cậu từng nói”đời này sao giả dối”
Tính thẳng ngay, cậu ghét kẻ cúi luồn
500 bài thơ cậu làm nằm trên giây
Để lại cho đời cả một núi tâm tư
Cậu vẫn bảo “ sau em sẽ in thơ
Tặng bạn thân mỗi người một quyển”
Ôi thi sĩ của làng quê Bương Cấn
Ước nguyện này giờ theo áng mây trôi!
Tôi lại phải tạm biệt Đông Yên thôi
Xin ghi nhận niềm vui nhiều đổi mới
Và mang về cả nỗi buồn tê tái
Về kiếp người,về thi sĩ bạn tôi!
2-6-2012