hoa tím
Tìm em Mặt trời lăn bánh xe hồng xuống núi gặp đêm mặt trăng ẩn hiện trong mây tình tự cùng sao biển nổi sóng cuồng si ôm bờ miên man, miên man tựa mặt trời, mặt trăng tựa biển anh về đâu tìm đâu đi nửa vòng trái đất chỉ gặp hút chân em em! sao không dừng chút em? sao không đợi, không chờ đôi hài vạn dặm ơi!
Kén xuân Dường như xuân đến họp đêm không dưng đào bích nở mềm cánh tiên gió đông lắc rắc mưa xiên thời gian thấm thoắt nhãn tiền đâu ngoa vì ai xuân sớm chớm qua đông còn chưa dứt, gió mùa lại ngưng vì ai ăn nói nửa chừng để cho kẻ dại vừa mừng vừa lo cây ngay sao gió vòng vo lưa thưa con nước lòng đò buồn tênh biển tình ngó thấy mông mênh thuyền em bé nhỏ lênh đênh bến bờ xuân về như thực như mơ hoa lay lòng lặng như tờ được sao? bến xuân sóng vỗ trở vào thuyền tình kén lái ập ào mạn vui…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.02.2015 21:44:12 bởi hoa tím xưa >
Người lính tuổi hai mươi Tuổi hai mươi ra chiến trường hôm tiễn đưa lẩn sau những cánh tay vẫy chào có em tôi-người yêu thầm kín chưa một ai biết trừ cô bạn thân… đã bảo lúc chia tay đừng khóc sao cả hai không cầm được nước mắt những hạt ngọc châu cứ chảy hoài lăn trên má và trên ngực em tôi nước mắt từ trái tim yêu non trẻ nước mắt thay cho lời thề sum họp “ba lô con cóc, anh đi em khóc”… những câu chát chúa một thời tưởng đâu đó trong hơi của gió nào ngờ nói cảnh chia ly tuổi hai mươi sống ở chiến trường như lính tăng, đã lên xe là cùng một khối nói với nhau không hề giấu diếm chuyện nhà chuyện cửa, chuyện người yêu không nhiều người trong số chúng tôi có được người con gái đã khóc vì mình những hạt ngọc châu như những nhịp tim luôn đập theo bước chân người lính trẻ… tuổi hai mươi nằm lại chiến trường lá cờ đỏ chưa kịp phủ lên anh mắt hướng lên bầu trời xanh bao la tai nghe bản hòa tấu quân ca có nhịp phách rung giọt ngọc châu ngày ấy…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.02.2015 20:58:12 bởi hoa tím xưa >
Ngày thơ nguyên tiêu Nguyên tiêu sắc nước hương trời hội thơ Văn Miếu gợi khơi cội nguồn nhân tài nguyên khí dòng tuôn sơn hà xã tắc bội muôn phần bền tiền nhân khởi dựng vững nền hậu sinh con cháu đắp đền nguy nga trống trường náo nức vang xa đầu xuân khai bút khởi hoa an bình nàng thơ đỏm dáng gợi tình rùa khiêng khoa bảng phân minh muôn đời ngày thơ thả chữ bay chơi mai gầy cốt cách dạ bời khói sương nhân sinh gió thoảng dặm trường hồn thơ nhẹ gánh tơ vương cũng đành vạch lưng dán chữ họa cành ai say ai dệt ngũ hoành tứ tung.
Giọt mưa yêu đương Mưa xuân rải trắng màu yêu hạt ken mái tóc hạt kiều má son nhẩn nha đặt gót chân thon kẻo mưa đau bắt đền mòn lối xưa trượt chân đâu kể mà chừa dấu yêu chính vạt chiều mưa đứng chờ con đường xa ngái thẩn thơ không dưng sống động thực mơ cõi tình mưa giăng ướt mái tóc xinh ướt vai ai tựa chùng chình lời yêu hàng ngày mạnh nói bao nhiêu sao giờ chẳng dám một điều cho xong! hay là mưa cũng phải lòng nhẹ bay gỡ mối bòng bong ngải bùa sao trời còn đổ tua dua nhân gian còn hứng cả mùa yêu đương.
Mưa xuân Ẩn mình vào hạt mưa ngang năm che mười chắn vẫn tràn má anh ô hay! Ngấm lạnh mong manh mà sao đốt lửa tim anh mất rồi! tương tư vướng hạt mưa mồi nhả ra thì tiếc nuốt trôi thì sầu có gì đã có gì đâu buồn vui vô cớ đêm thâu ngày dài mưa xuân phủ kín giêng hai đổi môi lấy ấm đổi vai lấy tình thân em xinh xỉnh xình xinh bảy chìm ba nổi tuyết trinh ngời ngời.
Ao xuân Thâm u tĩnh mịch ao đình đa già soi bóng sen trình măng tơ tao nhân hồn lặng như tờ bóng hồng lữ khách như chờ đợi ai cờ dong trống giục hội khai đào ken mai sánh trai tài gái thanh mưa phùn phơi phới giăng mành mặt gương ngời sắc ngọt lành hương xuân dẫu cho con tạo xoay vần ao xuân tự tại chứng nhân bao điều ai sầu ai cảm ai phiêu ngàn năm mây trắng nâng chiều bay bay.
May, lỡ ở đời Ngủ vùi lỡ đón bình minh phí hoài phước lộc phúc vinh đầu ngày cánh chim chấp chới lượn bay không gian bừng sáng hương say tình nồng đường xa sương gió hanh không ngẩn ngơ lơ đễnh quên trông chiều tà hoàng hôn buông sẫm mây va chân trời dần khép tối sà mông lung may mà không lỡ tương phùng gặp em em gặp tím vùng hoa xoan se tơ kết tóc phượng loan ái ân chưa thỏa đã toan về già lỡ may, may lỡ đời ta thẩy qua như thể… như là giấc mơ vui buồn thương cảm sững sờ giật mình ngẫm cảnh lơ thơ gió hàn.
Sen bói chiều xuân Em hẹn gặp nhau ở đầm sen cuối hai sen hé đỏ nụ đầu hay em nhắn nhủ điều mong mỏi trao nhau duyên vẹn đượm sắc màu hẹn đến nhưng sao em chẳng đến những đợi cùng mong có bao giờ? hay em muốn nán thêm chút nữa cho tình chín khi đang dang dở hoa đến thì ắt hoa phải nở em đến thì lỡ dở có hay? đêm buông buồn thêm hạt mưa bay đứng cả chiều …đầm sen hóa lạ gái mới lớn nhiên hương hữu sạ gió sau lưng cứ ngỡ em qua bao nhiêu bến nước cõi ta bà về với anh đi, coi qua mười bến chân ra về lòng còn lưu lại bóng dáng còi in vết tàu sen trái tim hồng ngọn lửa mới nhen bông sen bói lập lòe vòm lá…
sắc tím xôn xao… Không dưng mây tím ngang trời tụ thành dòng suối hết vơi lại đầy ai giăng dải tím lây phây ngàn năm sấp ngửa mộng xây lầu tình nào như áo tím sân đình nón quai thao ngả người xinh nã nền em là cô gái làng bên hội xuân vừa ghé thắm miền xôn xao không dưng môi tím chênh chao ngả nghiêng cánh sóng nao nao lạch ngầm nỉ non thập lục nguyệt cầm cung thăng trôi dạt cung trầm lửng lơ nào như hoa tím hững hờ chiều rơi bảng lảng sương mờ mộng du thoảng ngoài một tiếng chim gù tím kề bên má thâm u cõi thiền.
Chuyện tình yêu muôn đời vẫn lạ Có lẽ tinh yêu không cầm nắm được chỉ có thể cảm nhận được tình yêu lửa tình thiêu đốt mãi trái tim ta? nước mắt gột rửa tâm hồn tội lỗi? lâu đài mây mở cửa đón cánh chim chiều? vì sao nhấp nháy cùng trăng vàng ửng? mặt trời hoàng hôn lặn hụp đáy sông sâu? tiếng đàn bầu lâm li chuốt lòng con gái? giọng hót thiết tha chim từ qui gọi bạn rừng già? triệu bông hồng tặng cô gái của chàng họa sĩ? “một nửa “ đi tìm “một nửa”, cõi nhân sinh? mỗi một tình yêu mỗi một cuộc đời tình yêu không ai như ai! hèn chi tình yêu muôn đời vẫn lạ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.05.2015 21:35:04 bởi hoa tím xưa >
Tạ từ đêm Đêm huyền trộn trào nhớ quên giọt quên sáng,để nhớ tuyền tối thôi! nỗi buồn lẩn khuất dạt trôi đóa tình đầu rạn xé môi thuở nào rút tơ nhớ, dệt hanh hao môi hường đến đỏ mắt trao ánh chờ thiên cơ nửa thực nửa mơ vòng tay hờ hững đến giờ còn nhoai sợi quên buông thõng đơn sai gía đừng trao giá then cài nét ngàng trách người rơm sốp vội vàng để cho lửa bén ngỡ ngàng châu sa đớn đau một cõi ta bà đời trào bể khổ tình trà hàn phong đêm đen lỡ truốt mềm lòng tròn vo một khối lăn trong kiếp người.
ĐA MANG Quay vòng trái đất rẽ chia Bên này rạng sáng, bên kia tối về Ngày trôi thấm thoắt cõi mê Nửa nghe trăn trở, nửa nghe rã rời Nhân sinh dằng dặc nỗi đời Thức mòn phân nửa, ngủ vùi xen mơ Tình đời vò võ, ngu ngơ Nửa say miền thực, nửa mờ xa xăm Tưởng như tơ nõn duyên tằm Nửa giăng cõi mộng, nửa thầm ấp e Nửa trao trăng trút đầu hè Sao còn thấp thỏm e dè phòng cơ Người dưng nại cớ trông chờ Nửa cài yếm thắm nửa hờ lưng ong Sóng đời nửa đục nửa trong Trộn trào bể khổ! Trách lòng đa mang ?!
Chặng đời Qua tuổi sáu mươi ấy lãi rồi thảnh thơi tự tại ngắm mây trôi thoảng như có tiếng người cõi mộng vọng tự hôm xưa nẻo tím đồi trả lại tương tư một miếng mồi những tưởng tình đời như vậy đó nào ngờ xuân vãn bạc như vôi kén cá chọn canh đành phải vạ gặp người trăng mảnh trong chiều hạ suốt đời khuyết thiếu mặt tròn trăng thầm tiếc làm chi đời mỏi mệt vờ như tròn khuyết ở trong lòng tuổi xanh đâu lại nữa mà mong trời cho “lão mai sinh quí tử” vợ hiền, ruộng lớn chẳng thể bì tơ vương nhẹ gánh ngắm đời đi.
Đừng tưởng… Đừng tưởng tình em là lửa phượng cháy hết mình chửa hết khát khao cánh lửa tàn trong chiều mưa hôm nào còn âm ỉ thiêu con tim khờ dại… đừng tưởng tình em xoay tròn hoa đại năm cánh đều chong chóng ru anh ngát hương thơm chiều xuống an lành bỗng tắt gió mưa buồn cánh rụng đừng tưởng tình em tựa cánh cung bắn tên tình ái trúng tim anh ngờ đâu đã có tên ai đâm thủng vết thương còn rỉ máu khôn cùng đừng tưởng tình em ngọc bích thủy chung sáng lấp lánh soi con tim u tối ngay cả khi tim kia mang tội giữa thực hư liệu ngọc có chiếu yêu.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: