Ru Ta Một đời...
Trăng Lên
Trăng lên đồi lặng gió
Lũ cỏ mộng xa xôi
Dấu chân còn in đó
Chiều nay đã xa rồi
Trăng lên đồi trăng nhớ
Hồ lặng mặt bâng khuâng
Nước buồn không trôi nữa
Nhớ người lạ bước chân
Trăng lên đồi trăng sáng
Biết đâu đời âm u
Kinh cầu đêm nay vọng
Ta buồn như lời ru
Trăng lên để trăng tà
Ta còn mộng nguyệt hoa
Sẽ còn bao lâu nữa
Lòng mới biết phôi pha
Nguyệt em biệt trăng ta
Cạn Nguồn
Sao Chẳng Mộng...
Chúng ta vốn hóa thân từ cát bụi
Mơ chi em một hạt đẫm tương tư
để khi sóng lang thang từ biển cả
Cuốn tình nhau sâu dười đáy ngậm ngùi
Sao chẳng mộng làm sao Hôm mỗi tối
Để anh mơ làm đom đóm đêm đêm
Dẫu mong manh như lá rớt bên thềm
Cũng mãn nguyện được lần khoe ánh sáng
Sao chẳng mộng làm mây trôi lãng đãng
Để gió anh dìu mỗi bước em đi
Những đêm trăng khi mộng, thực gần kề
Anh khẽ hát ru em vào giấc ngủ Cạn Nguồn
Làm Sao Anh Biết...
Đã lâu rồi chưa gặp lại em
Từ buổi hạ quên bóng trước thềm
Mười mấy năm rồi xa phố hẹn
Biết còn mơ lại bước chân êm
Mây bỏ trời phiêu lãng tận đâu
Cho mưa đêm tấu khúc thu sầu
Hồn trăng năm ấy còn nguyên vẹn
Tình vẫn miệt mài chốn bể dâu
Nếu có lần Đông giáp mặt Hè
Và anh còn có một lần si
Thì xin quên hết tình xưa dại
Ta lại cùng nhau vẽ lối về
Nhưng có bao giờ Thu nối Xuân
Đường tình đã lậm bước phong vân
Nếu mai gặp giữa đời sương gió
Chẳng biết nhìn nhau có ngại ngần
Cạn Nguồn
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2012 16:33:14 bởi Ct.Ly >
Nửa đời vu vơ
Nửa đời còn lại thôi mơ
Đêm nghe tĩnh mịch như lời thơ hoang
Ngày tàn vá mộng lỗ loang
Dưới tàn Trứng Cá nghe vàng xuân xanh
Sương về mấy độ mong manh
Hồn thơ mấy dạo quẩn quanh cõi buồn
Thơ ta mấy khúc ngâm cuồng
Để người tri kỷ chạnh lòng nhớ ai
Cạn Nguồn Vu Vơ
Nếu như lòng còn thấy
nét đẹp trong ước mơ
cho dòng thơ xuôi chảy
Xin người mơ hẫy mơ
Đêm nào em thức dậy
bên suối dưới trăng mờ
Sẽ thấy tôi gầy guộc
Vẫy chào biệt ước mơ
Ước vọng đã xa trôi
Thất vọng quá nhiều rồi
Chất chồng bao ngõ tối
Đi về vẫn buồn tôi
Bên suối đời khô cạn
Đi về vẫn buồn tôi
Nhọc nhằn như đá sỏi
bên dốc đời nghiêng mỏi
Miệt mài níu thơ rơi
Suối nguồn thơ tôi cạn
Mong gì kiếp vu vơ
Suối đời tôi sắp cạn
Xa trôi kiếp đợi chờ
Tan Vỡ
Vừa xa nhau, tình đã mấy đại dương
Ôi xa xôi dù chỉ cách con đường
Cùng con phố, nhưng sắc trời đã khác
Rồi mai này nếu có lần bước lạc
Ngõ nhà em, cửa cũ chắc vương sầu
Thềm xưa ngồi còn treo lẳng thương đau
Nếu có gió hẳn reo âm buồn bã
Rồi mai này những chiều mưa vội vã
Em sẽ ngồi bên cửa ngóng trông ai
Hay âu sầu ngồi dến giọt mưa bay
Mà nhớ lại giọt tình say chất ngất
Ta sẽ nhớ những ngày xưa tất bật
Đón đưa nhau hẹn trễ biết bao lần
Biết bao lần hờn dỗi quấn đôi chân
Lối ấp úng bao lời xin tạ lỗi
Ta sẽ nhớ ngày lên tình hấp hối
Những giận hờn mà nghĩ chỉ vu vơ
Ta ngu ngơ chưa một thoáng nghi ngờ
Giờ nuối tiếc giấc mơ tình lỡ tắt
Như Cánh Chim Di
Làm sao quên hết dấu yêu xưa
Những lối đi quen những đợi chờ
Những cà phê sáng, chiều đi phố
Những nụ hôn hồng bao ước mơ
Tôi cũng như ngàn kẻ đã yêu
Khơi từng kỷ niệm lúc cô liêu
Mưa khuya gọi gió lay bên cửa
Ác mộng hằng đêm đến rất nhiều
Rồi sẽ như bao kẻ lỡ làng
Ngày đi đêm đến giữa hoang mang
Nụ cười xưa lạc nơi quên lãng
Buồn xuống tựa thu trút lá vàng
Lá vàng theo vọng ước ra đi
Ai biết cây thu đứng nghĩ gì
Có lẽ tình yêu luôn vẫn thế
Như loài chim nặng bước thiên di
Còn Yêu
Hôm trước tiễn tình đi vào dĩ vãng
Nghe đời vừa trổ thêm nhánh cô đơn
Gió hoang vu về lạnh buốt tâm hồn
Mây định mệnh khắc sâu lời giã biệt
Tình rạn vỡ khi nào sao chẳng biết
Trách con tim mù quáng mỗi khi yêu
Trách mùa thu đem cảnh tiêu điều
Cho những lối ta về thêm tiếc nhớ
Chẳng chấp nhận, chẳng tin vào phận số
Nên chiêm bao tình sẽ trở về tìm
đem máu hồng tô thắm lại con tim
Lời ân ái dài ngân vào vô tận
Nghe lý trí buông bao câu oán hận
Mà con tim mù quáng vẫn yêu thương
Khi mù sương giăng phủ cả phố phường
Hồn ta lạc quanh con đường hẹn cũ
Hôm nay bước lạc qua đường hẹn cũ
Đường me già buổi tình mới sơ khai
Người năm đó nay không cùng chung bước
Hồn thu vàng theo những lá me bay
Băng ghế đá dáng buồn hơn thuở trước
Trở rêu phong chờ mãi bóng nhân tình
Con bướm vàng vào buối nắng buồn tênh
Hồn lịm tắt bên cánh hoa tàn héo
Bởi Còn Yêu...
Bởi còn yêu nên lòng cứ ngỡ
Chuyện chia tay như một giấc mơ thôi
Sau cơn mê dài tình sẽ lên ngôi
Mưa rồi tạnh, nắng rồi lên rạng rỡ
Bởi còn yêu nên lòng vẫn nhớ
Môi hôn xưa còn chứa những dại khờ
Tóc mây dài còn trói trái tim thơ
Vòng tay đó còn thơm hương chờ đón
Bởi còn yêu nên còn đau đớn
Vết thương lòng theo ngày tháng thêm sâu
Những đêm dài dăng dẳng mất thâm nâu
Dõi trăng lạnh bên góc vườn hoang vắng
Bởi còn yêu nên lòng còn lo lắng
Lối em về mưa, nắng, gió ra sao?
Kỷ niệm xưa có mang đến nghẹn ngào?
Tình yêu mới có mang theo hạnh phúc?
Bởi còn yêu nên dẫu tình đã mất
Vẫn hoài mong phép lạ đến một ngày
Đừng bỏ lại nhau
Đừng bỏ lại nhau bên đời hiu quạnh
Đừng bỏ lại nhau nơi giữa mù sương
Cho anh tin còn có một thiên đường
Nơi đôi bóng đã quyện nhau như một
Đừng bỏ lại nhau ngày mưa ủ dột
Đừng bỏ lại nhau ngày nắng khô khan
Nếu tình mình đôi lúc có gian nan
Đó là lúc đôi tay càng nắm chặt
Đừng bỏ lại nhau bên trời hiu hắt
Đừng bỏ lại nhau trong nắng thu buồn
Lá xa cây mong về với cội nguồn
Nếu xa cách ta về đâu em hỡi
Đừng bỏ lại nhau đi theo tình mới
Đừng bỏ lại nhau đừng nghĩ phận vô duyên
Bởi chúng mình còn nợ đến thiên niên
Nên trời phạt ta ngàn năm chung sống
Thu Mộng Người Mơ
Mùa thu mang đến bao nhiêu gió
Nhỏ xuống trên cành bao giọt mưa
Sao ta đếm được niềm lưu luyến
Từ buổi thu về xưa rất xưa
Từ buổi mùa thu nhuộm tuổi thơ
Nàng thu như mộng...mộng trong mơ
Cho ta ao ước ta là Cuội
Dựa gốc cây đa hoạ kiếp chờ
Nhưng đã bao tuần trăng vẫn sáng
Vẫn thu vàng áo bước bên trời
Tuổi đời buồn bỏ ta nơi cũ
Mơ bóng người xưa đã viễn khơi
Giận Hờn
Lâu rồi không ghé thăm nhau
Vườn hoa trước ngõ nằm đau gió mùa
Bướm sầu bữa trước dầm mưa
Hôm nay từ biệt vườn chùa đi hoang
Hàng cây lịm đón thu sang
Đã nghe thổn thức lá vàng chia tay
Lối xưa phai nhạt dấu giày
Giận nhau dạo ấy đêm ngày dài thêm
Lâu rồi thôi đón đưa em
Đường quen chắc đã lãng quên chuyện mình
Tình ta như khóm lục bình
Rời xa xa bến, trôi bồng bềnh trôi
Bao giờ tôi chẳng là tôi
Nói lời tạ lỗi hẳn thôi giận hờn
(Bởi vì tôi vẫn thiệt, hơn)
Nên giờ tôi vẫn cô đơn miệt mài
Sao Không về thăm
Nỗi trống trải len trong ngày tuyết đổ
Đến từ đâu? sao như một định kỳ
Lâu quá rồi từ buổi đó phân ly
Vẫn như quỷ ám nửa đời còn lại
Có lúc tự hỏi lòng là oan trái
Hay tại yêu, yêu mãi một người xa
Người có về không, hay để mình ta?
Buồn và nhớ những ngày đông cô quạnh
Sao niềm vui không đến ngày tuyết lạnh
Sao nỗi sầu xua mãi vẫn tràn dâng
Sao tình ta chưa có một mùa xuân
Sao người chẳng nhớ về con phố cũ
Nơi có ta quanh năm chờ ủ rũ
Đốt thời gian bằng khói thuốc xanh mờ
Ở khu vườn xưa ấy đã cùng mơ
Đôi Bướm nhỏ hôn nhau trao hạnh phúc
Chắc có lẽ địa cầu xoay lệch trục
Nên thời gian dừng mãi ở nơi người
Hay vé khứ hồi đến cùng một lúc
Pháo cưới vừa hứa hẹn một cuộc chơi
Nơi Ta Đến Có...
Nơi ta đến có những ngày mưa bão
Và những ngày nắng lạnh buốt đôi tay
Những bình minh khắc khoải dưới gót giày
Những hoàng hôn chìm trong ly nước lạnh
Nơi ta đến tuy không đèn hoa lóng lánh
Đêm không trăng vẫn đủ sáng mộng về
Ngày ngắn dài bên những giọt cà phê
Cùng khói thuốc bay về phương huyền ảo
Nơi ta đến có mùa thu thay áo
Đứng bên đường chào biệt lũ chim di
Có lá phong nhuộm đỏ bước ta đi
Trời vàng võ vẫn tươi màu dĩ vãng
Nơi ta đến có chiều say chếnh choáng
Cho nhớ nhung nhảy với bóng cô đơn
Cho yêu thương ngồi trong góc giận hờn
Khơi kỷ niệm bằng lời ca oan trái
Hãy Đến Với Thơ
Ai chẳng một lần đi qua giông bão
Trên muôn chặng đường cát bụi gió sương
Có nhiều khi là quẩn khúc đoạn trường
Và nhiều lúc mộng thường thôi cũng vỡ
Ai chẳng những lần hoang mang lo sợ
Nếu đã lần lầm lỗi chuốc ưu phiền
Là những lúc đôi chân ta ngả quỵ
Những niềm tin rơi xuống cõi vô biên
Anh hãy đến thả lòng cùng ngọn gió
Gửi những gì cất giữ ở trong tim
Chiều mây bay về nơi chân trời tím
Thơ về thăm vùng kỷ niệm một thời
Dù ở phương trời dù xa cách biển
Nghe hơi thơ từ dòng chữ vọng về
Dủ ở đâu chân trời hay góc bể
Đời không nhau mà tựa có nhau hoài
Mỹ Trinh
Ghé lại đây đọc thơ Cạn Nguồn. Nhưng thấy bạn vẫn thơ ào ào chứ không có cạn tí nào cả. Chúc bạn đầy hương thơ và hăng hái viết hoài như vậy cho mình ké một chút hồn thơ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.10.2012 21:30:30 bởi Mỹ Trinh >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: