Ru Ta Một đời...
Còn Nhớ Không em
Còn nhớ không em cuối tháng Mười
Hai năm như tựa áng mây trôi
"Em bước vào thơ" ta cũng thế
Cùng về thăm lại mộng đôi mươi
Hai năm em trải bao giông gió
Ghềnh thác ta leo đến mỏi mòn
Mượn dòng thơ kết làm tri kỷ
Dù cách xa ngàn dặm núi non
Có lúc Nguồn thơ như đã Cạn
Bao lần Tình cũ Vẫn Còn Vương
Dòng thơ ngày cũ như hoa nắng
Soi sáng đôi lòng kẻ viễn phương
Hôm nay trận tuyết đầu đã đổ
Còn nhớ không em chuyện tháng Mười
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2012 18:12:49 bởi diên vỹ >
Trích đoạn: Mỹ Trinh
Hãy Đến Với Thơ
Ai chẳng một lần đi qua giông bão
Trên muôn chặng đường cát bụi gió sương
Có nhiều khi là quẩn khúc đoạn trường
Và nhiều lúc mộng thường thôi cũng vỡ
Ai chẳng những lần hoang mang lo sợ
Nếu đã lần lầm lỗi chuốc ưu phiền
Là những lúc đôi chân ta ngả quỵ
Những niềm tin rơi xuống cõi vô biên
Anh hãy đến thả lòng cùng ngọn gió
Gửi những gì cất giữ ở trong tim
Chiều mây bay về nơi chân trời tím
Thơ về thăm vùng kỷ niệm một thời
Dù ở phương trời dù xa cách biển
Nghe hơi thơ từ dòng chữ vọng về
Dủ ở đâu chân trời hay góc bể
Đời không nhau mà tựa có nhau hoài
Mỹ Trinh
Ghé lại đây đọc thơ Cạn Nguồn. Nhưng thấy bạn vẫn thơ ào ào chứ không có cạn tí nào cả. Chúc bạn đầy hương thơ và hăng hái viết hoài như vậy cho mình ké một chút hồn thơ.
Thượng đế và Thơ
Thượng đế tặng trần gian con chữ
Để khi buồn còn thứ tặng cho nhau
Viết đi em về những thú thương đau
Mai còn biết có ai làm tri kỷ
Bởi thượng đế tặng trần gian mộng mị
Nên ta em lặng lẽ bước vào thơ
Những đêm sâu, sầu bỗng chín không ngờ
Ta viết đến mắt mờ tay run rẩy
Bởi thượng đế tặng trần gian dấu chấm phẩy
Nên đời người nối tiếp cõi hư huyền
Tình không thành nối tiếp phận vô duyên
Cuối hạnh phúc là đầu nguồn tan vỡ
Bởi thượng đế chắc có lần dang dở
Chắc có lần than thở chuyện năm xưa
Nên ta em còn nhớ những cơn mưa
Vì dĩ vãng không chỉ dành cho nắng
Bởi thượng đế đã có lân thua trắng
Nên thơ trời đôi lúc nhẩn nha rơi
Ta viết lên trong những buổi sầu đời
Mong tìm những bình yên trong bút mực
Cảm ơn Mỹ Trinh đã ghé thăm. Chúc vui
Trả Đi Em
Trả đi em, dẫu người không muốn nhận
Những tháng năm lận đận mộng đơn phương
Những ánh mắt trao lén lút cuối con đường
Rồi lặng lẽ đi về không chung lối
Trả đi em, những dòng thơ xám hối
Chẳng lỗi người, cũng chẳng lỗi nơi ta
Có tiếc gì ngày tháng đã đi qua
Mà níu kéo cho đời buồn vất vưởng
Trả đi em tình chưa hề rộng lượng
Nên thâu đêm chiếm hữu mộng âm thầm
Đôi mắt nào dan díu cũng nâu thâm
Nửa đen tối, nửa trắng màu hoang dại
Trả đi em, một đoản đời ngược trái
Người yêu ta nhưng ta chẳng yêu người
Bởi yêu người tàn cả mộng đôi mươi
Người hờ hững như chưa bao giờ trông thấy
Trả đi em... cầu mong người nhận lấy
Chút tương tư, chút mộng lúc tàn canh
Để mai sau chiu chắt giấc an lành
Cho kịp chuyến xe đời đang chuyển bánh
Trả đi em, yêu đơn phương là bất hạnh
Níu kéo gì, Thần thánh đã thôi linh
Trích đoạn: Cạn Nguồn
Thượng đế và Thơ
Thượng đế tặng trần gian con chữ
Để khi buồn còn thứ tặng cho nhau
Viết đi em về những thú thương đau
Mai còn biết có ai làm tri kỷ
Bởi thượng đế tặng trần gian mộng mị
Nên ta em lặng lẽ bước vào thơ
Những đêm sâu, sầu bỗng chín không ngờ
Ta viết đến mắt mờ tay run rẩy
Bởi thượng đế tặng trần gian dấu chấm phẩy
Nên đời người nối tiếp cõi hư huyền
Tình không thành nối tiếp phận vô duyên
Cuối hạnh phúc là đầu nguồn tan vỡ
Bởi thượng đế chắc có lần dang dở
Chắc có lần than thở chuyện năm xưa
Nên ta em còn nhớ những cơn mưa
Vì dĩ vãng không chỉ dành cho nắng
Bởi thượng đế đã có lân thua trắng
Nên thơ trời đôi lúc nhẩn nha rơi
Ta viết lên trong những buổi sầu đời
Mong tìm những bình yên trong bút mực
Cảm ơn Mỹ Trinh đã ghé thăm. Chúc vui
Thượng Đế An Bày
Bởi thượng đế dường như còn khắc nghiệt
Kẻ yêu thơ còn bận bịu đói no
Hình như trăng không đủ vàng tha thiết
Nên trần gian không có chỗ hẹn hò
Bởi thượng đế thường ban đời giông tố
Đường ngược xuôi xuôi ngược lối hoang tàn
Là những đêm chong đèn chờ trời sáng
Ngập ngừng thơ ngập ngừng thở hoang mang
Là những lúc ta nghe buồn xuống vực
Bút mực ngồi trơ trẻn khóc thu đi
Bởi thượng đế còn gây cảnh biệt ly
Dòng cảm xúc nghẹn ngào tình viễn xứ
Bởi thượng đế lùa Đông về ủ mụt
Rừng lá vàng chôn giấu những giấc mơ
Ta ngu ngơ bốn phía trực đợi chờ
Thương tiếc trổ nụ khờ tim si dại
Bởi thượng đế làm cho ta ái ngại
Sợ tình về rồi giục giã qua nhanh
Nắng vẩy tay mưa về thăm Đông lạnh
Ta còn ta gom chữ vẽ bóng hình
Mỹ Trinh
MT bận quá nên họa thơ đáp lễ cho Cạn Nguồn trễ. Mong đừng buồn. Cám ơn CN có lòng ghé thăm.
Quên, Nhớ
Còn đây hai nỗi niêm quên, nhớ
Và mấy dòng thơ vương vấn vương
Ta nhớ mùa thu, nhớ tháng Mười
Nhớ thời hoa bướm mộng ra khơi
Nhớ mùa phượng tím phương trời tím
Nhớ áng thơ xưa dệt mộng đời
Ta quên buổi nắng sớm giao mùa
Quên cả thời gian đã đẩy đưa
Đưa đẩy ta về nơi phủ tuyết
Nơi mùa thu vắng những cơn mưa
Nhưng thơ là thế ta là thế
Ta khóc nhân gian thơ khóc người
Ta khóc đêm tàn sầu thơ rụng
Bên bờ vực thả mộng chơi vơi
Đôi Dòng Tri Kỷ
Ta mạt kiếp kéo theo thơ bạt mạng
Bao ý từ đôi lúc bỏ đi ngang
Ta bụi đời, kéo vần thơ xuôi ngược
Nên ý thơ đôi lúc... rất hoang đàng
Tại Thượng đế tặng ta đời sầu khổ
(đổ lỗi cho người vì chẳng biết đổ cho ai)
Nên mặt trời đôi lúc cũng buồn lây
Nằm úp mặt sau đám mây lơ lửng
Thơ lăn lóc theo chân đời hờ hững
Nồi sầu thương nhanh đền lững thững đi
Có nhiều khi ta mơ rất lạ kỳ
Thơ ngợp chết sau cơn mưa rất ngắn
Khi đói thơ nhưng lòng ăn chẳng đặng
Viết thâu đêm vỏn vẹn một chữ "mơ"
Dăm ngày sau thêm được mỗi chữ "chờ"
Sau vài tháng giấy hoen màu vàng đợi
Nếu một ngày thơ cùng ta phấn khởi
ghé thăm em lưu mấy đoạn cuồng ngông
Xin hãy nhớ ta không là thi sĩ
Vì bạn xưa, nặn mãi được đôi dòng
Tâm Thư Một Người Viễn Xứ
Bến mơ ai đã lần qua đó
Có thấy tâm thư của tôi không
Viết gửi một dêm trăng viễn xứ
Hồi âm còn đấy... giữa hư không
Tâm thư tôi viết lời cầu nguyện
Trước ngày trời đất sắp ngả nghiêng
Gặp lại người xưa trên đất việt
Trao lời chúc mãi được bình yên
Tâm thư cón có bao mong ước
Cho bạn bè tôi dưới huyệt sầu
Tìm thấy thiên đường xưa đánh mất
Để mai còn biết trở về đâu
Tôi vẫn luôn là con bất hiếu
Tâm thư chẳng viết đến me ba
Mai sau khi giã từ duông thế
Hồn chắc lang thang dưới nắng tà
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2012 22:05:28 bởi Cạn Nguồn >
Người
Người đi qua đồng gió
Người đi qua đường mưa
Có nghe lòng đơn lạnh
Có nghe đời đong đưa
Đong đưa nhánh tình sầu
Trên bàn tay khô nhớ
Đong đưa tiếng kinh cầu
Trong mắt đêm lo sợ
Người đi qua miền nắng
Người đi qua đồi trăng
Có nghe niềm cô độc
Có nghe đời loanh quanh
Loanh quanh tháng ngày dài
Trên bờ mi hoen ướt
Loanh quanh nỗi u hoài
Miền dĩ vãng hoài thương
Người đi qua cơn giông
Phân vân một nỗi lòng
Người lạc miền gió núi
Đời lạc ngõ hư không
Đôi Dòng Tri Kỷ
Ta mạt kiếp kéo theo thơ bạt mạng
Bao ý từ đôi lúc bỏ đi ngang
Ta bụi đời, kéo vần thơ xuôi ngược
Nên ý thơ đôi lúc... rất hoang đàng
Tại Thượng đế tặng ta đời sầu khổ
(đổ lỗi cho người vì chẳng biết đổ cho ai)
Nên mặt trời đôi lúc cũng buồn lây
Nằm úp mặt sau đám mây lơ lửng
Thơ lăn lóc theo chân đời hờ hững
Nồi sầu thương nhanh đền lững thững đi
Có nhiều khi ta mơ rất lạ kỳ
Thơ ngợp chết sau cơn mưa rất ngắn
Khi đói thơ nhưng lòng ăn chẳng đặng
Viết thâu đêm vỏn vẹn một chữ "mơ"
Dăm ngày sau thêm được mỗi chữ "chờ"
Sau vài tháng giấy hoen màu vàng đợi
Nếu một ngày thơ cùng ta phấn khởi
ghé thăm em lưu mấy đoạn cuồng ngông
Xin hãy nhớ ta không là thi sĩ
Vì bạn xưa, nặn mãi được đôi dòng
Cạn Nguồn Đã Là Tri Kỷ
Em tin chắc cõi đời không tránh khỏi
Chút cuồng ngông trực sẵn bút buông lời
Cũng đôi lần lạc hồn xa nguồn cội
Theo ngọn gió lùa cuốn mất tâm linh
Em luôn hiểu đâu là tấm chân tình
Người ghé lại khơi nguồn mong đừng cạn
Đã mấy ai không một lần ngao ngán
Tuyệt vọng ngồi vùng vẫy giữa đêm khuya
Tìm bóng người thơ từ thuở chia lìa
Ghép kỷ niệm ghi vào đời tội lỗi
Chính là lúc biết mình không gian dối
Ghé xuống yêu thương ngừng bến đợi chờ
Có khi nào mình gạt được vần thơ
Là tiếng nói cõi lòng khi vụng dại
Hãy dừng chân thăm lại mùa dấu ái
Gọi tên người tri kỷ đã hằn sâu
Tha thứ cho nhau quên hết hận sầu
Người trần thế vẫn thường khi vướng vấp
Đã là bạn cũng xin thôi đừng chấp
Chữ sục sùi uống mực chảy dòng thơ
Mỹ Trinh
Tìm Lại Mùa Thu
Tìm lại cho em thu đã mất
Trên từng chiếc lá ngại ngùng rơi
Trong bao cơn gió chiều tan tác
Đường cũ còn đây dấu ngậm ngùi
Còn chăng là dáng mùa thu mới
Nhỏ giọt sương trên cánh lá sầu
Mưa nấc từng cơn, đêm lặng lẽ
Nắng ngày hờ rớt mãi nơi đâu
Tìm lại cho em Thu thiết tha
Trên tà áo lụa đã phôi pha
Nghe mây ngày cũ về giăng lối
Đêm lạnh, hồn trăng mộng nhạt nhoà
Giấy mực nào thơm thu vóc sương
Khô cong nghiên bút quẩn quanh buồn
Bài thơ cạn ý nằm dang dở
Từ buổi thu ta lạc giấc cuồng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2012 04:45:39 bởi diên vỹ >
Tìm Lại Mùa Thu
Tìm lại cho em thu đã mất
Trên từng chiếc lá ngại ngùng rơi
Trong bao cơn gió chiều tan tác
Đường cũ còn đây dấu ngậm ngùi
Còn chăng là dáng mùa thu mới
Nhỏ giọt sương trên cánh lá sầu
Mưa nấc từng cơn, đêm lặng lẽ
Nắng ngày hờ rớt mãi nơi đâu
Tìm lại cho em Thu thiết tha
Trên tà áo lụa đã phôi pha
Nghe mây ngày cũ về giăng lối
Đêm lạnh, hồn trăng mộng nhạt nhoà
Giấy mực nào thơm thu vóc sương
Khô cong nghiên bút quẩn quanh buồn
Bài thơ cạn ý nằm dang dở
Từ buổi thu ta lạc giấc cuồng
Khúc Mùa Đông
Thu đã đi rồi người có hay
Có nghe sương khói đã về đầy
Mưa ru đất ngủ ngày tăm tối
Gió trên đồi hú chuyện đắng cay
Người tìm đâu nữa một mùa thu
Thấm vai sương lạnh mấy lời ru
Sầu nằm ủ dột Đông phơi gió
Như cắt vào lòng sợi tương tư
Người tìm đâu nữa bài ru ca
Mẹ đã ra đi một chiều tà
Áo lụa trong rương mùa năm cũ
Xếp lại ân tình cất cho Cha
Em về nhặt tuyết thơ buốt lạnh
Ngang đường con sóc chết nằm lăn
Mùa đông chi vội mùa đông hỡi
Cây cỏ buồn so đất cổi cằn!
Mỹ Trinh
Có Lần Quên Nhớ
Tuyết bay bay nhuộm màu lên xác lá
Cuối thu rồi rừng bỏ nhớ tìm quên
Như trời quên thuở bồng bềnh mây trắng
Ta có lần quên mình đã nhớ dịu êm
Ta có lần quên tuổi nào để nhớ
Tiếng đời đi vang vọng khúc tâm tình
Gieo hồn em nỗi nhớ từ lâu lắm
Mối tình xưa vương mãi bước buồn tênh
Ta có lần quên đường vào ý tưởng
Áng thơ nào theo vạt nắng xa bay
Suối nguồn mơ khô như lòng sa mạc
Lều thơ xưa còn ngại bước chân gầy
Nay trở lại nhớ dòng sông quên lãng
Nhớ âm quen, nhớ nắng cuối chiều thưa
Nhớ có em ngồi trên đồi Phượng vắng
Chờ gió về trả lại bóng người xưa
Trích đoạn: Mỹ Trinh
b]Khúc Mùa Đông
Lạnh Khúc Mùa Đông
Đây gió lạnh về theo mùa đông trắng
Tuyết nhẩn nha rơi, đường hắt hiu sầu
Phố nằm im buồn nhìn theo ánh nắng
Nhớ những ngày xuân ấm đã về đâu
Em có giữ cho ta màu lá cũ
Đã một thời xanh biếc, mối tình xưa
Đêm trăng tỏ còn nghe lòng hối tiếc
Những dấu yêu treo trên nhánh đợi chờ
Thu đã khuất thôi mưa không về nữa
Lá xa cành lịm chết giữa chiều đông
Tình đã chết lời yêu không còn nữa
Nước mắt xa, ai biết đã cạn dòng
Khúc mùa đông đêm nay ta dạo lại
Đón mùa về nghe lạnh bước tình đi
Những âm quen, rứt ray niềm xa lạ
Bởi chỉ ta ôn lại tuổi mê si
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2012 21:09:09 bởi Cạn Nguồn >
Vui Được Hãy Cứ Vui
Ta vất vưởng trong cõi đời phàm tục
Cứ nhớ quên, quên nhớ đến lạ thường
Thì thôi lỡ cưu mang nhiều ước vọng
Nên xin đành gánh nhận thú đau thương
Ta là thế được sinh ra như thế
Khổ vì ta, vui thú cũng do ta
Đã từng phen ngây ngất mộng hương hoa
Từng chua xót sau những lần thất vọng
Nhưng đời dẫu vui, buồn ta vẫn sống
Vẫn hoài mong hạnh phúc ở tương lai
Nếu tương lai là nhưng quãng u hoài
Thì... cứ mặc đời theo phần số
Nào ai biết xuân về không mầm trổ
Hay mùa thu không lá đổ chân rừng
Vì đời mình toàn những mông lung
Nếu vui được hôm nay, Vui cho tận.
Mưa
Vần vũ mây về giăng khắp nơi
Gió mang hơi nước tự ngàn khơi
Về đây tô xẫm màu u uất
Lên phố đang say giấc nửa vời
Hạ vừa trở gót thu vừa mới
Thả xuống long lanh giọt lệ trời
Tiếc đời ngắn ngủi bao phận lá
Hờ hững buông mình... mưa đã rơi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: