Ru Ta Một đời...
Lỗi Mộng
Đêm đến, chiều đi trong khói tỏa
Lạnh từng cơn lạnh gió đông xưa
Đôi lòng, hai mộng khôn chung nhịp
Thoát mộng về chăng, một lối mơ?
Ta vẫn tìm nhau nào đã gặp
Con đường dù chẳng lớn bao nhiêu
Lạc nhau từ thuở thu vàng úa
Đông tận xuân tàn vẫn bóng xiêu
Nhuộm tím vườn mơ mấy nỗi buồn
Đàn cầm ai dạo lúc chiều buông
Cho lòng dạ thảo rơi sương lệ
Mơ giấc nào đây? hỡi! gió cuồng
Lỗi mộng vương sầu trên ý thơ
Nhạc buồn giăng mắc mấy cung tơ
Đào viên chẳng đón người cô độc
Để bóng cuồng quay trong giấc mơ
Mời Em đến
Anh họa mãi những giấc mơ phù phiếm
Vẽ hoa khôi kiều diễm tạc hồn thơ
Vẽ tình yêu trên trang giấy đợi chờ
Khuya nào đó vườn mơ, trăng lại đến
Anh đợi mãi, bao cánh buồm xa bến
Vẫn chưa lần trở gió ghé qua thăm
Chiếc cầu tre, chờ mãi giấc trăm năm
Ngày qua tháng im nằm nghe nước chảy
Hỡi người mơ, anh vẫn lòng si dại
Vẫn chờ hoài, chờ mãi một tình yêu
Vạn câu thơ nghĩa ý chỉ bấy nhiêu
Đừng nghi ngại, xin đến bên anh nhé
Trên môi em, một mùa xuân nhỏ bé
Có hoa hồng ươm giấc mộng vô biên
Có hòang mai xinh cánh nở ngoan hiền
Có hơi ấm, say tình bao ong bướm
Em đến nhé, trong nắng chiều...mưa sớm
Áo tím xinh, hoa trắng tóc mây cài
Trước cổng vào, anh kết một cành mai
Để em biết cửa thiên thai vừa mở
Nối Nhịp Cầu Duyên
Anh xây một chiếc cầu qua sông mộng
Nối nhịp thương đã gãy biết bao lần
Trải thảm hoa vàng êm đón bước chân
Tình lại thắm như hoa xuân mùa trước
Cầu đã xây anh đặt tên "hẹn ước"
Cho một ngày ta sánh bước bên nhau
Thả niềm đau vào giữa đáy sông sâu
Mượn con nước vô tình đưa xa khuất
Đời sao có những giấc mơ sống thật
Để bình minh như thiếu mất điều gì
Giấc mơ hồng rồi cũng sẽ qua đi
Em nơi đó, anh đây, sầu ly tán
Anh vẫn cố giữ mình không chán nản
Cố giữ lòng bình thản dẫu cô đơn
Một ngày nào nghe vọng bước quen chân
Ta lại đến gần nhau vui giấc ngủ
Tình
Xin em hãy thường đi ngang qua ngõ
Để tôi còn mơ mộng tập làm thơ
Tôi sẽ ngồi đây ngày tháng đợi chờ
Khi đêm xuống, ôm giấc mơ hồng say ngủ.
Xin em hãy thường ghé ngang trường cũ
Nơi trưa hè phượng hồng nở xinh tươi
Nơi hàng cây biết rũ bóng nhớ người
Nơi tôi khắc tình thơ trên phiến đá.
Xin em hãy xem tôi người xa lạ
Nếu tình cờ bóng ngả nối chân nhau
Em sẽ bình thường không bước thật mau
Để tôi thấy con đường dài thêm nữa.
Một lần nào, tình vào qua ngưỡng cửa
Dẫu biết rằng đau khổ tôi cứ yêu
Dù mai sau sầu giăng tím trời chiều
Tôi vẫn nguyện thiêu thân trong sắc nhớ
Lễ Tình Yêu
Nhạc: Thanh Hữu
Thơ: Jacaranda
Trình Bày: Thanh Hữu
[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/94992/4993C642019241D593F807E4CC7FE62E.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2011 23:18:51 bởi Cạn Nguồn >
CN thân mến, ja vô cùng xúc động , khi thấy CN đang bệnh mà cũng cố gắng hát cho ja nghe nữa... và cũng như anh đã nói, là còn có một ý nghĩa quan trọng khác ... Với tấm thiệp hoa đơn sơ, ja chúc CN thật nhiều sức khoẻ, và luôn gặp điều may mắn trong cuộc sống ... còn thơ của CN thì khỏi nói rồi á ... lúc nào cũng dạt dào hết . Happy Birthday To Cạn Nguồn nhé . Thân mến
Dìu Nhau Qua Bến Mơ
Thoang thoảng hương soan đọng góc thềm
Nguyên tiêu vằng vặc ánh trăng êm
Khép mi hờ hững vào hư ảo
Vào mộng nhân tình suốt một đêm
Anh đón em về qua bến mơ
Thuyền yêu neo đợi bến sông chờ
Nhanh lên em nhé đêm không đợi
Vái sánh vai kề đôi bướm tơ
Thuyền lướt sông trăng, sóng vỗ về
Gió khuya huyền hoặc nỗi đam mê
Tay đan tay, mắt chìm trong mắt
Hơi thở quyện hòa một khúc Nghê
Ảo ảnh tình ta một giấc nào
Ngày chờ đêm đợi lúc chiêm bao
Ngày mai rồi đợi đêm mai đến
Ta lại dìu nhau Qua Bến Mơ
Mơ...
Đêm nay anh mơ...
Mơ ngày xưa lắm, tim còn trẻ
Và gió tình yêu biết thẫn thờ
Mơ ngày nắng ấm ở quê hương
Anh nắm tay em dạo trên đường
Ngắt hoa Trinh nữ cài lên áo
Vuốt lại cho ngoan mái tóc thương
Mơ nắng cali, mùa nắng hạ
Nhuộm vàng biển cát, biển miền nam
Mơ dấu chân nhau in mãi mãi
Trên từng ngõ cận tới xa xăm
Tình mãi còn vương những giấc nồng
Mơ luồn qua ngõ lẻn qua song
Mơ hôn lên nhẹ bờ môi ấm
Mơ ngủ bên nhau giữa cánh đồng
Ta còn mơ được hãy cùng mơ
Đừng để xuân tàn trong ý thơ
Trăng tận nguyệt tàn đêm sẽ hết
Mong còn nguyên vẹn mối tình xưa
Trăng Nhớ
Hờ hững trăng lên dậy nỗi niềm
Nơi này bên ấy nhớ vô biên
Trên khung của nhỏ còn chiếc lá
Chờ gió xuân về mộng lạc tiên?
Ngọn cỏ lạnh sương thay áo bạc
trăng buồn man mác áng trăng mờ
Bướm tím bao mùa phai sắc nhớ
Mơ thoát hồn về lại lối mơ
Trăng ghé bên anh, trăng nhớ ai
Vườn khuya cây rũ bóng u hoài
Nguyệt cầm văng vẳng cung sầu úa
Gợi mãi câu thề hẹn buổi mai
Trăng Xa Cách
Trăng đến rồi mai trăng lại đi
Lòng đêm vương mắc mỗi chu kỳ
Tình ta cũng thế tan rồi hợp
Chỉ tội cho nhau lúc biệt ly
Lạnh tuyết đêm về nhạt ánh trăng
Thềm khuya sương tỏa mộng không lành
Chong đèn soi lại niềm nhung nhớ
Để thấy trăng buồn lên mấy canh
Anh trộn trăng khuya với nỗi niềm
Gởi làn gió ngược đến bên em
Nhờ hôn lên mắt môi thương nhớ
Ươm trọn hương trăng đến tóc mềm
Chuyện Lòng
Chuyện lòng em kể hôm nao
Hồn anh như gió lao xao đôi bờ
Một bên là gió vu vơ
Kia bờ là gió thẩn thờ từng đêm
Lời thơ ai gói dịu êm
Đêm nay đọc lại nhũng mềm tim anh
Biết rằng hư ảo mong manh
Mà sao tim lỡ chòng chành chiều nay
Buồn em như nắng cuối ngày
Buồn anh từ thuở mây bay chằng về
Từ anh quên cả đam mê
Ngày đi hời hợt đêm về quạnh hiu
Vui thơ chẳng được bao chiều
Thả buồn, thơ đọng bấy nhiêu nỗi buồn
Từ em gởi những lời thương
Đêm đêm dịu bớt đoạn trường đã qua
Vì...Thơ!
Mình cùng một cõi hư vô
không hình không bóng mà tơ vướng lòng
Đời anh cả một mùa đông
Ngỡ rằng đã tắt lửa lòng từ lâu
Ngày qua ngày cạn đêm sâu
Mùa qua mùa chở niềm đau trở về
Sớm xuân quên đợi trưa hè
Chiều thu chưa tắt đã về đêm đông
Tìm thơ thả hết nỗi lòng
Để rồi trôi lạc giữa dòng thơ em
Máu hồng lại trở về tim
Niềm vui ngỡ mất hằng đêm đến tìm
Từ đêm đã chẳng còn đêm
Từ anh tìm thấy con tim thuở nào
Sau... Em Từ Giã...
"Mai em từ giã cõi thơ"*
Để anh lại với giấc mơ biết buồn
Dòng thơ cũ nghiêng nằm nghe giá lạnh
Nét chữ buồn lên tím mảnh trời mơ
Chiều đong đưa trên con phố sương mờ
Để tiếc nuối giăng tơ trong ngõ vắng
Ngày khắc khoải, những trưa về nhạt nắng
Đêm quên đi, văng vẳng tiếng ca buồn
Mây hững hờ thêm tội mảnh trăng suông
Lòng gió bão sầu vương trên phím nhạc
Những giấc mộng hoang vu như sa mạc
Trở về tìm khi gió trở lạnh đông
Chỉ còn anh và một khoảng hư không
Say với gió quanh gốc thông cằn cỗi
Cung đàn lỗi phím tơ rồi
Từ đây khép lại những lời ca xưa
* Trích từ Jacaranda
Tâm Sự
Những dòng thơ muộn viết hôm nay
Như nắng ngà say lúc cuối ngày
Chẳng giúp được gì cho dĩ vãng
Mà làm vương víu bước tương lai
Thơ cạn nguồn vui nên thế thôi
Hay đâu những lúc bó chân ngồi
Những khuya đỏ mắt nhìn con chữ
Gọi kỷ niệm về để mặn môi
Buồn đến buồn đi để lại buồn
Dòng thơ gợi nhớ cõi sầu buông
Thà anh không biết, không nên biết
Chắc nỗi buồn tan với bụi đường
Trách Thời Gian
Anh đã mang theo một nỗi buồn
Từ ngày tình trở bóng hoàng hôn
Bảy năm dài tựa như muôn kiếp
Mà nỗi đau xưa vẫn chập chờn
Buồn chốc mênh mông chốc dậy lòng
Chẳng như con nước chỉ xuôi dòng
Bao năm vẫn thế không thêm bớt
Chỉ đủ giăng tơ bốn góc phòng
Không phải tại em, chẳng tại ai
Tại thời gian mất nghĩa"nguôi ngoai"
Để xuân đi giữa màn sương tuyết
Buồn trắng lòng đêm đã mấy ngày
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: