Ru Ta Một đời...
Bài Thơ Của Tôi
Tôi viết bài thơ kể chuyện đời
Về người mang kiếp sống mồ côi
Lăn lóc nửa đời trong nghiệt ngã
Hôm nào ngồi khóc kiếp bơ vơ
Tôi viết bài thơ của nỗi sầu
Khi lòng đã đủ những niềm đau
Chất chồng từ thuở còn thơ ấu
Chắc sẽ theo về đến kiếp sau
Mong ước đời như giấc mộng thôi
Và không chỉ chứa những ngậm ngùi
Những ngày mưa lạnh về giăng mắc
Có một người thân bên cạnh tôi
Ôi cũng chỉ là những viển vông
Bao năm buồn bã thấm trong lòng
Ngày tôi tách khỏi trời và đất
Vẫn một mình đưa tiễn linh hồn
Cạn Nguồn
Giống ... Một Nỗi Lòng Sao giống đời mình ... ai vẽ tranh
Muốn quên lắm chứ để mộng lành
Nhưng buồn ai khắc mà sâu thẳm
Em bước nửa đời vẫn loanh quanh
Anh vẽ làm chi bức tranh sầu ?
Buồn em thăm thẳm gửi về đâu ?
Nợ, duyên may rủi ... tình nhân thế
Em chọn được sao cảnh cơ cầu ?
Đêm này gối ướt ... lệ tàn canh
Hạnh phúc em mơ biết chẳng thành
Như con Ếch nhỏ ngồi đáy giếng
Ước một niềm vui bên Trăng thanh
Anh vẽ đời anh ... hay đời em ?
Mà sao chẳng một ánh Sao đêm
Cuối đời là nấm mồ hoang dã
Phơi giữa rừng sâu ... Lá phủ mềm
jacaranda
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2011 05:29:21 bởi Viet duong nhan >
Nếu Có Một Lần
Nếu có một lần trông thấy nhau
Phút giây nào đó thoảng qua cầu
Đủ cho kỷ niệm thơm hoa nắng
Hư thực len trong giấc mộng đầu
Nếu có lần nào vai sánh vai
Bên đèn tâm sự, vọng tương lai
Đôi ta hẳn sẽ vui như trẻ
Như nắng hạ vàng buổi sớm mai
Nếu có một lần môi chạm môi
Không gian chắc hẳn sẽ ngừng trôi
Chắp đôi cánh nhỏ ta bay mãi
Đến cõi an vui tận cuối trời
Nếu có một lần trong áng thơ
Có câu "thương nhớ" lẫn "trông chờ"
Là anh chợt tỉnh sau cơn mộng
Viết kể người thơ trong giấc mơ
Mơ Giấc Hoang Đường
Anh hát ru em vào miền hư ảo
Một đêm nào ngồi dưới ánh trăng thanh
Vai anh đây còn thơm giấc mộng lành
Em hãy nép đêm sẽ không dài nữa
Ngủ đi em, ngủ yên đừng trăn trở
Mây là chăn, vai... gối, gió... lời ru
Muộn phiền xưa xin trả lại cho thu
Đừng e ngại kẻo giấc mơ vụt mất
Anh sẽ thả nụ hôn trên mi mắt
Để em mơ vào trong giấc hoang đường
Ta sẽ cùng đi vào cõi yêu thương
Cho đến lúc sương mai lay giấc ảo
Mơ đi em dạo trên đồi dã thảo
Lối hoa vàng, cỏ tím, gió đơm hương
Anh và em nơi ngưỡng cửa thiên đường
Cùng khấn nguyện không trở về thực tại
Đêm nay ngồi nhớ lại bóng hình ai
Sương ướt bờ vai mộng lòng thoáng lạnh
Lời Thơ Trên Dòng Sông Ảo
Những dòng thơ viết khi chiều sắp tắt
Chỉ là mơ là mộng chuỗi ngày vui
Như bông hoa tô điểm chút hương đời
Để từ giã sẽ không còn hối tiếc
Những ý tưởng vu vơ khi đã viết
Rất nhiều khi vô ý vướng thêm sầu
Và hiểu lầm lỡ mang đến cho nhau
Mong sẽ hết sau một lời xin lỗi
Thơ là ảo, nên tình thơ vô tội
Yêu trong thơ là mơ nét ngọt ngào
Để mỗi ngày khi tỉnh giấc chiêm bao
Những vị đắng đời trao không se sắt
Hãy giữ lại những bài thơ thơm ngát
Dù trái tim đã rữa nát từ lâu
Hãy nhớ nhau trong những lúc nguyện cầu
Thơ vẫn sống dù người thơ đã chết .
Cạn Nguồn
Thơ Và Anh Lưôn Song Hành
Này người tình đừng hờn trách vu vơ
Những vần thơ, trên đường đời hư ảo
Đừng xem nó là những cơn gió bão
Của tình yêu, trào sóng, trước bể đời.
Tình trong thơ, cũng tận tâm em thôi
Gửi bên kia, chính là cho anh đó
Từ trong tim, viết những lời muốn ngỏ
Tất cả đều dành hết có mình anh.
Không có anh làm sao em hiểu nổi
Lời "yêu thương" lời "hờn trách dại khờ".
Rồi" mong đợi", từng đêm đến ngẩn ngơ
Nguyện trung thành, một bóng hình yêu dấu
Vậy anh nhé, chắc giờ anh thấu hiểu
Thơ một nữa, anh cũng một nửa của em
Thơ lỡ ngấm vào máu, thịt , tim, gan
Cùng song hành anh_ thơ cột không đứt.
Bé Lười 24.03.2011
R
Nàng iu , Ta thấy bài này của nàng iu hay wa Ta vào tiếp lời chứ không hoạ lại khì khì cốt vào cãi nhau với nàng iu tý, Nàng iu cho ta thắng trận này đi nha, Nàng nhịn chớ cãi nữa mà ta ngã té ngửa đó hee....Thui ta phá nàng tý , Chúc nàng iu ngủ ngon
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2011 05:32:07 bởi Viet duong nhan >
Rồi Cũng Qua Thôi
Tim dẫu quên yêu vẫn nhớ sầu
Mơ chi để mãi nhuốm thương đau
Rồi mai tình lỡ đường đơn bóng
Cung đoạn tơ chùng Mộng tìm đâu
Rồi cũng đi qua một kiếp người
Mộng mơ xưa sẽ hóa mây trôi
Còn chăng là những dòng thơ cũ
Mong giúp dương gian mấy nụ cười
Đời được bao ngày vui nữa đâu
Loanh quanh rồi nắng cũng qua đầu
Tình thơ ôm bóng sầu đơn chiếc
Một sớm nao vùi đáy huyệt sâu
Nếu một ngày nào xuân có tận
Và đêm dai dẳng đến khôn cùng
Anh xin xếp lại niềm u ẩn
Theo giấc mơ đời đến cõi không
Thiên Đường Cô Đơn
Nếu ở thiên đường vắng bóng em
Thì như phố nhỏ thiếu hoa đèn
Không gian chỉ một màu đen tối
Ngày sẽ quên về đêm mãi đêm
Gió chẳng buồn lay mây ngại bay
Vườn hoa cỏ dại lá thêm dày
Bướm vàng xơ xác thiu thiu ngủ
Mơ giấc nào đây, lối mộng gầy
Anh sẽ buồn như chiếc lá vàng
Thoát hồn khi ngọn gió đông sang
Thành ma cũng vẫn ma cô độc
Lây lất quanh đời giấc mộng hoang
Thiên đường ngày vắng bóng đôi ta
Trời có xanh không? nắng có ngà?
Hay chỉ cơn mưa về vội vã?
Sũng lòng hoa cỏ lúc mùa qua
Giận Hờn
Lệ em rơi giữa mùa trăng
Giọt hờn giọt giận bủa giăng lối về
Giọt buồn che nắng trưa hè
Cho đường phượng tím não nề chân đơn
Đông em khoác áo giận hờn
Để anh vá mãi nỗi buồn chờ xuân
Xuân em nghi hoặc tình chân
Để anh thao thức năm canh vá tình
Trái mùa mưa ướt bình minh
Hạt nào cũng muốn chúng mình hòa nhau
Đêm em ngưng nhỏ lệ sầu
Sớm anh hái nụ hoa đầu ươm vui
Phạt... Tên Vô Đạo
Chúa sẽ thương em, phán xét anh
Như tên vô đạo vụng dỗ dành
Để người em nhỏ đồi hoa tím
Bứt là mùa xuân dỗi chuyện tình
Phạt anh trọn kiếp sống mơ em
Phạt phải ru nàng mỗi giấc đêm
Phạt che nắng chói, che mưa lạnh
Phạt đón đưa em đến tận thềm
Chúa phán rằng anh phải đắp bù
Bằng môi hôn ấm, ngọt lời ru
Bài thơ nho nhỏ trong sương sớm
Bằng tiếng ca mềm như gió thu
Em bớt giận chưa? hết giận đi?
Anh van em mở cửa từ bi
Để tên vô đạo thôi lo lắng
Còn trải hoa mơ đón em về
Hết Giận
Leo rào trộm hái bông hoa tím
Đem tặng em xin bớt dỗi hờn
Giông bão rồi qua, mưa đã tạnh
Mừng nghe em mỉm nụ cười thơm
Tình lại hồng hơn bữa hạ về
Sau vườn trước ngõ nắng vàng hoe
Có đôi chim nhỏ trên hàng dậu
Hót kể nhau nghe chuyện gió hè
Anh kể em nghe chuyện viễn du
Hành trình chiếc lá lúc vào thu
Chuyện mây, trăng, gió trên đầu núi
Gom góp cho vừa một áng thơ
Khúc khích em cười vui mấy cõi
Mắt huyền khẽ láy động làn mi
Hình như quên hết buồn hôm trước
Con gái xưa nay thật lạ kỳ
Bốn Mùa Lạc phận
Nhớ hôm nao em về không vội vã
Ý như còn sợ lạc bước anh theo
Hay tại mưa ít ghé mỗi buổi chiều
Nên cố níu kéo cơn mưa vào hạ
Mưa xóa dấu chân em trên các ngã
Để một hôm anh lạ bước đi tìm
Có còn chăng là những dấu chân chim
Đang tíu tít trong cổng trường khép kín
Mùa hạ qua gió thu về đưa tiễn
Cánh phượng yêu còn duy nhất trên cành
Tháng chín về bên góc cũ mình anh
Đợi trước cổng rồi ra về vàng võ
Đông đã hết mùa xuân vờn trong gió
Ngõ nhà anh rộn rã đón xuân về
Lòng buồn nghe pháo nổ tiễn em đi
Có trái đắng nằm trên mâm quà tết
Cạn Nguồn
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2011 05:35:18 bởi Viet duong nhan >
Ta Còn Mơ...Ta Cứ Mơ
Em hãy dựa vai anh mà yên giấc
Mơ ngày mai, ngày có nắng bình an
Mơ về nhau đi trên lối địa đàng
Có chim hót, suối xanh, trời mây trắng
Vì thực tại đã quá nhiều cay đắng
Quá khứ đeo dai dẳng những muộn phiền
Chỉ trong mơ là còn sự hồn nhiên
Trao sức sống cho những ngày nắng tận
Hãy cùng anh, tìm về thời hưng phấn
Thuở mỗi ngày là mỗi cuộc vui riêng
Thuở nhìn trăng mơ làm cánh sao đêm
Dạo vũ trụ thả hồn trong ảo giác
Em không thực và anh không gì khác
Em là thơ anh là khúc nhạc tình
Hát nhau nghe, ngâm đến lúc bình minh
Để tỉnh giấc, thinh âm còn vọng lại
Khác Gì Đâu!
Khác gì đâu dương trần và cõi chết
Khi cuộc đời đã cạn hết thân thương
Uống cô đơn và nhai mãi nỗi buồn
Chờ thoát xác tàn xương theo cát bụi
Dẫu mộng mơ chỉ phút giây ngắn ngủi
Vẫn là hơn thui thủi đếm canh tàn
Nếu hôm nào về được giấc mơ ngoan
Cũng vui để kéo thêm dài sự sống
Ước vọng xưa, giờ chỉ còn vô vọng
Thân sắp tàn, hơi thở sắp ra đi
Những dòng thơ nép trong bóng từ bi
Không đủ dịu khi cơn đau ghé lại
Anh không muốn mình trở về thực tại
Và muôn đời lạc mãi chốn ảo hư
Xin hóa thân làm một chiếc lá thu
Bay theo gió cho đến ngày về côi
Nối Mộng
Bài thơ nhỏ em viết trên cánh lá
Đã lạc vào trong giấc mộng đêm qua
Nét chữ mây bay vần điệu mượt mà
Giấc anh ngủ cỏ hoa giắng gối nệm
Biết chỉ là những giấc mơ phù phiếm
Là ảo hư, chiếm ngử cửa màn đêm
Để những chiều khi có trận mưa êm
Cuộn thân xác trong chăn chờ nối mộng
Sáng hôm nay, nắng mang nhiều hy vọng
Mây thôi bay, gió đọng phía sau hè
Ngắm cửa phòng dường chưa tình cơn mê
Anh nhớ người em chưa hề gặp mặt
Tiền kiếp nào như chúng mình đã gặp
Nên hằng đêm giăng mắc sợi tơ tình
Áng thơ nào hòa trong nắng bình minh
Khơi nguồn sáng giữa đời anh u tối
Có chiếc lá thu vàng quên về cội
Treo lửng lơ ngâm mãi khúc đợi chờ
"Mơ" Và "Mộng"
Khi đã xa mới biết sầu lẻ bóng
Mới biết buồn nghe sóng vổ bờ đê
Mới biết cô đơn trên lối đi về
Và nổi nhớ lê thê luôn đứng đợi
Hai chúng ta, cùng mang con tim lỗi
Lỗi thời gian, lỗi nhịp, lỗi ân tình
Lê nỗi buồn theo bóng bước chênh vênh
Đêm trở giấc nghe bên đời hiu quạnh
Những dòng thơ viết những khi trống vắng
Mong niềm vui sẽ mang lại cho nhau
Dẫu không hay nhưng cũng đủ gối đầu
Ru giấc ngủ những đêm sầu chất ngất
Ai đã ném ảo hư vô đời thật
Cho chúng mình san sẻ nỗi lòng đêm
Em giấc mơ hồng, anh giấc mộng êm
Để "mơ" "mộng" muôn đời chung là một
Anh Vẫn Còn...
Sống , đưa tiễn những đoạn tình tạ thế
Phải chăng đời mình chỉ bấy nhiêu thôi
Nước mắt cạn dòng chưa thấy niềm vui
Đành trọn kiếp vùi thân trong ảo vọng
Đến bao giờ biển không còn nổi sóng
Sớm xuân sang vắng bóng nắng mặt trời
Đón thu về cây lá trổ sinh tươi
Cũng là lúc anh sẽ thôi mơ mộng
Tim thôi yêu biển lòng thôi dấy động
Mưa không buồn vì chẳng có biệt ly
Nắng quên mang những tia sắc lạ kỳ
Dòng thơ cạn ý tình không còn nữa
Nhưng em ơi, biển vẫn đêm trăn trở
Anh còn mơ, thở theo nhịp con tìm
Và còn em trong giấc mộng êm đềm
Đoạn tình cũ đã chìm theo dĩ vãng
Cạn Nguồn
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2011 18:22:10 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: