TRUYỆN & THƠ
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 36 bài trong đề mục
sen dat 24.12.2010 21:02:14 (permalink)
A STRING OF BLUE BEADS – Fulton Oursler
Peter Richards was the loneliest man in town on the day Jean Grace opened his door. You may have seen something in the newspapers about the incident at time it happened, althought neither his name nor hers was publicized nor was the full story told as I tell it here.
Peter ‘s shop had come down to him from his grand father. The little christmas frond windows was strewn with a disarray of old fashioned things; bracelets and lockets worn in days before the civil war, gold ring and silver boxes, image of jade and ivory, porcelain figurines.
On the winter’s afternoon a child was standing there, her forehead against the glass, earnest and enormous eyes studying each discarded treasure as if he were looking for something quite special. Finally she straightened up with a satisfied air and entered the store.
The shadowy interior of Peter Richard’s establishment was even more cluttered than his show window. Shelves were stacked with jewel caskets, dueling pistols, clocks, lamps, and the floor was heaped with andirous and mandolins and thing hard to find a name for. Behind the counter stood Peter himself, a man not more than 30 but with hair already turning gray. There was a bleak air about him as he looked at the small customer who flattened her ungloved hands on the counter.
“Mister” she began “would you please let me look at that string of blue beads in the window Peter ported the draperies and lifted out a necklace.
The turquoise stones gleamed brightly against the pallor of his palm as he spread the ornament before her “They are just perfect” said the child, to herself “Will you wrap them up pretty for me please” “They are for my big sister She take care of me. You see this will be the first Christmas since mother died. I have been searching for the most wonderful christmas present for my sister “how much money do you have?” asked Peter warely. She had been busily untying the knots in a handkerchief and now she poured out a handful of pennies on the counter”I emptied my banks” she explained simply. Peter Richards looked at her thoughtfully then he carefully drew back the necklace.
The price tag was visible to him but not to her. How could he tell her? The trusting look of her blue eyes smorte him like the pain of an old wound. “Jus a minute” he said and turned toward the back of the store. Over his shoulder he called “What your name?” He was very busy about something.
“Jean Grace”
When Peter returned to where Jean Grace waited, a package lay in his hand, wrapped in  scarlet paper and tied with a bow of green ribbon. “there you are” he said shortly “Don’t lose it on the way home”
She smiled over his shoulder as she ran out the door. Through the window he watched her go while desolation flooded his thoughts. Something about Jean Grace and her string of beads had stirred him to the depths of a griefs that would not stay buried.
The child’s hair was wheat yellow her eyes sea-blue, and once upon a time not long before Peter had been in love with a girl with hair  of that same yellow and with large eyes just as blue. And the turquoise necklace was to have been hers. But there had come a rainy night a truck skidding on a slippery road and the life was crushed out of his dream. Since then Peter Richards have lived too much with his grief in solitude. He was politely attentive to costumers but after business hours, his world seemed irrevocably empty. He was trying  to forget ina self-pitying haze that deepened day by day.
The blue eyes of Jean Grace jolted him acute remembrance of what he had lost. The pain of it made him recoil from exuberance of holiday shoppers.
During the next ten days trade was brisk, chattering women swarming in, fingering trinkets, trying to bargain. When the last customer had gone late on Christmas Eve, he sighed with relief. It was over for another year. But for Peter Richards the night was not not quite over. The door opened and a young woman hurried in. With an explicable start he realized that she looked familiar, yet he could not remember when or where he had seen her before. Her hair was golden yellow and her eyes were blue.
Without speaking she drew  from her purse a package loosely  unwrapped in its red paper a bow of green ribbon with it. Presently the string of blue beads lay gleaming again before him “Did this come from your shop?” she asked. Peter raised his eyes to hers and answered softly:
_“yes it did”
_“Are the stone real?”
_“Yes not the finest quality but real”
_“Can you remember who it was you to sold them to?”
_“She was a small girl. Her name was Jean Grace. She bought them for her older sister’s Christmas present “
_“How much are they worth?”
_“The price” He told her solemly “is always a confidential matter between the seller  and the customer
_“But Jean has never had more than e few pennies money. How could she pay for them?
Peter was folding the gray paper into its creases, rewrapping the little package just as neatly as before”She paid the biggest price anyone can ever pay” He said. “She gave all she had”
There was a silence then that filled the little curio shop. In some fareway steeple, a bell began to ring. The sound of the distant chiming , the little package clinging on the counter. The question in the eyes of the girl and the strange feeling of renewal struggling unreasonably in the heart of the man, all had come to be because of the life of the child “But why did you do it?”
He held out the gift in his hand “Its already Christmas morning” he said and Its my misfortune that I have no one to give anything to. Will you let me see your home and wish you a merry christmas  at your door?”
And so to the sound of many bells and in the midst of happy people Peter Richards and a girl whose name he had yet to learn walked out into the beginning of the great day that brings hope into the world for us all.


END
 
 
XÂU CHUỖI NGỌC  XANH 
 
Ngày mà cô bé Jean Grace  bước vào cửa hiệu, Peter  Richards vẫn còn là người đàn ông cô đơn nhất ở thành phố. Có thể bạn đã  biết được chút gì đó về điều này  khi tình cờ đọc tin trong những tờ báo vào thời điểm câu chuyện xảy ra mặc dù có thể tên của nhân vật nam và nữ không được công khai cũng như câu chuyện không được trình bày đầy đủ khúc chiết như tôi sẽ kể dưới đây.
Cửa hàng Peter đang bán là  của thừa hưởng từ người ông để lại. Trong cái tủ kính bé nhỏ chưng bày đồ giáng sinh đầy ắp lổn nhổn những mặt hàng xưa cũ; nào là vòng xuyến, những miếng mề đay nhỏ từ thời trước nội chiến, nào là nhẫn vàng, tráp bạc, những đồ ngọc ngà chạm trỗ và những tượng nhỏ bằng sứ.
Thế rồi chiều  đông hôm ấy, một bé gái cứ đứng lặng như chôn chân ở đấy, vành trán tì sát vào kính. Cô bé giương  đôi mắt to vẻ nghiêm trang chân thành  ngắm nghía xăm xoi từng vật một như thể đang tìm kiếm thứ gì khá đặc biệt trong mớ  đồ cũ quý giá kia. Đột nhiên cô bé dựng hẳn người lên ra chiều hài lòng lắm và  bước vào cửa hàng.
Phía bên trong gian hàng của Peter ánh sáng mờ yếu và trông còn ăm ắp bề bộn hơn tủ kính phía trước. Trên các kệ chen chúc những tráp nhỏ đựng đồ nữ trang, những khẩu súng lục, đồng hồ quả lắc, đèn, trên sàn nhà chất chồng những giá sắt dùng để chất củi trong lò sưởi và đờn măng-đô-lin cùng những thứ khó mà nhận biết chính xác.
Peter đứng lặng lẽ sau quầy. Dù chưa đầy ba mươi nhưng tóc ông đã điểm hoa râm.  Với vẻ lãnh đạm thường ngày ông nhìn vị khách hàng bé nhỏ duỗi hai bàn tay trần không đeo găng lên quầy hàng:
_Thưa ông, ông có thể vui lòng cho con xem cái xâu chuỗi màu xanh trong tủ kính kia được không ạ?
Peter kéo tấm vải che và nhấc cái xâu chuỗi đeo cổ ra.
Những hạt ngọc ánh lam lấp lánh trên bàn tay xanh xao của ông khi đưa về phía cô bé.
_ Chuỗi ngọc, ôi tuyệt quá đi! Cô bé  xuýt xoa như đang tự nói với mình.
_Xin ông vui lòng gói lại cho thật đẹp giùm con. Đây là quà sẽ được dành để tặng cho chị  con, chị  đã chăm sóc con.  Ông biết không đây là giáng sinh đầu tiên của chị em con từ khi mẹ mất. Con phải lùng sục tìm mua cho được một món quà tuyệt vời cho chị ấy.
_Vậy thì bé có bao nhiêu tiền? Peter e dè hỏi.  
Cô bé cẩn trọng tháo nút chiếc khăn tay được buộc chặt và đổ ngay ra trên mặt quầy một nắm tiền xu.
_Con đã vét hết tiền để dành. Cô bé giải thích đến là mộc mạc.
Peter nhìn cô bé với vẻ đăm chiêu. Rồi ông nhẹ nhàng kéo xâu chuỗi lại. Mảnh giấy ghi giá quá rõ nhưng chỉ  đối với ông chứ  không phải với cô bé. Nói làm sao với bé đây? Cái nhìn đầy hy vọng mong chờ toát ra từ đôi mắt xanh của bé làm ông xốn xang khơi gợi sự đau đớn của vết thương lòng ngày xưa.
_Chờ đó chút nhé!
Ông dặn dò và quay vào, tiến về phía sau gian hàng. Ông hỏi vọng ra mà không quay lưng lại:
_À mà bé tên gì vậy? Ông có vẻ đang chú tâm làm một việc gì đó.
“Jean Grace”
Khi Peter quay ra chỗ Jean Grace đang đứng đợi, trên tay ông là một gói nhỏ bọc giấy đỏ tươi có dây thắt nơ xanh.
_Đây của bé đây! Cầm lấy, đừng làm mất dọc đường đấy nhé!
Khi cô bé chạy ra khỏi cửa nó còn ngoái nhìn lại nở một nụ cười rạng rỡ. Qua khung cửa kính ông nhìn cô bé dần khuất lòng bỗng dưng trào dâng một nỗi buồn. Điều gì đó ở Jean Grace và chuỗi ngọc xanh đã khuấy động nỗi đau trong tận sâu thẳm tâm hồn ông mà cho đến nay vẫn chưa nguôi ngoai. Tóc cô bé óng ả như màu lúa chín và đôi mắt như nước biển xanh, có một lần không lâu lắm trước đây Peter đã yêu một thiếu nữ có màu tóc vàng và đôi mắt cũng với màu xanh mênh mông như vậy. Chuỗi ngọc xanh đó ông đã dành cho nàng. Thế rồi vào một đêm mưa, một chiếc xe cam- nhông đã bị trật bánh trên con đường trơn trợt và giết chết giấc mơ của ông. Từ đó Peter  Richards sống cuộc đời phần lớn trong sự cô đơn sầu khổ. Ông vẫn giao tiếp với khách hàng rất lịch sự ân cần nhưng sau giờ làm việc cuộc sống của ông cực kỳ trống rỗng. Ông cố tìm cách để quên lãng thì lại đắm chìm trong sự thương cảm ngày càng dày đặc bao trùm.
Đôi mắt xanh của Jean Grace đã dấy lên trong ông ký ức đau xót về những gì ông đã mất. Nỗi đau đó khiến ông như xa rời tương phản với không khí tấp nập của đám khách vào ra mua sắm hàng trong dịp lễ.  Trong suốt mười ngaỳ kế tiếp việc buôn bán rất chạy mau mắn. Những phụ nữ luôn miệng ríu rít bu quanh cửa hàng, mân mê rờ rẫm những loại nữ trang xoàng xỉnh, trả giá kỳ kèo bớt một thêm hai. Khi người khách cuối cùng ra khỏi cửa hàng cũng là lúc  giáng sinh đã kề bên. Peter thở phào nhẹ nhỏm. Vậy là mọi việc kết thúc sẵn sàng cho một năm mới. Thế nhưng với Peter đêm nay chưa hoàn toàn chấm dứt. Cánh cửa bật mở và một thiếu nữ vội vã bước vào. Thoạt đầu mới nhìn Peter đã cảm thấy quá đỗi  thân quen, dù chưa thể nhớ ra là đã gặp cô ta  lúc nào ở đâu. Mái tóc cô ta vàng óng đôi mắt biếc xanh. Không thốt ra lời nào cô ta rút trong xách tay một gói được bọc hững hờ với giấy đỏ và dây nơ xanh lỏng lẻo.  Ngay lập tức chuỗi ngọc xanh lại phô bày lấp lánh trước mắt ông.
_Có phải chuỗi ngọc này là của cửa hàng ông không?
_Phải đấy!.
Peter khẽ khàng trả lời mắt hướng nhìn cô ta.
_Đây là ngọc thật chứ?
_Đúng vậy! Không phải loại hảo hạng nhưng là đồ thật.
_Ông có thể nhớ được đã bán chuỗi ngọc này cho ai không?
_Đó là một cô bé. Tên bé là Jean. Bé mua xâu chuỗi làm quà giáng sinh cho chị.
_Chuỗi ngọc trị gía bao nhiêu vậy?
_”Giá cả” Peter nghiêm giọng “ luôn luôn là chuyện riêng tư bí mật giữa người mua và người bán”.
_Nhưng Jean chỉ có vài xu để tiêu xài thì làm sao có thể mua được chuỗi ngọc này?
Peter gấp tờ giấy bọc vào nếp trở lại, gói ghém hộp quà gọn gàng xinh xắn như trước:
_Bé là người trả giá mắc hơn bất cứ ai. Bé đã trả bằng tất cả những gì bé có.
Một sự im lặng bao trùm gian hàng đồ mỹ thuật. Xa xa chuông tháp cổ bắt đầu ngân lên.  Nhịp chuông giáo đường  vang vang. Gói quà vẫn nằm yên trên quầy.  Ánh mắt dò hỏi của thiếu nữ và một cảm giác lạ lùng vô cớ cứ dồn dập phơi phới tươi mới trở lại trong lòng người đàn ông, tất cả khởi nguồn chỉ vì một đứa bé.
_Nhưng tại sao ông lại làm thế?
Peter cầm hộp quà lên:
_Bây giờ đã là giáng sinh rồi.  Đây cũng là nỗi bất hạnh của tôi vì tôi không còn ai để trao quà.  Cô cho phép tôi được đưa cô về nhà để có dịp chúc cô giáng sinh vui vẻ được không cô?
Thế rồi Peter và cô gái mà ông chưa kịp biết tên bước ra ngoài giữa muôn tiếng chuông lễ, hoà vào dòng người đang tưng bừng hạnh phúc trong cái ngày trọng đại thiêng liêng mang theo hy vọng tràn trề cho tất cả mọi người chúng ta trên thế gian này.
Hết

<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2011 17:13:21 bởi sen dat >
#1
    bunthang 31.12.2010 14:26:40 (permalink)
    BT đã đọc bản dịch của bạn. Nếu bạn không có nguyên bản tiếng Anh để so sánh BT không dám phê bình. Phải nói là bạn dịch chuẩn xác khi chuyển ngữ qua tiếng Việt. Người ta nói “dịch tức là diệt” nên BT không bao giờ dám dịch văn chương cả. Đây là những đoạn BT nghĩ là khó dịch cho ổn nhưng bạn đã dịch thoát nghĩa sang tiếng Việt “đã khuấy động nỗi đau trong tận sâu thẳm tâm hồn ông mà cho đến nay vẫn chưa nguôi ngoai”, “một cảm giác lạ lùng vô cớ cứ dồn dập phơi phới tươi mới trở lại trong lòng người đàn ông” chỉ cần từ dồn dập phơi phới cũng đủ cho người đọc hiểu cái cảm giác khó cưỡng lại được khi đứng trước một người gợi lại mối tình xưa chứ không thể dịch nguyên si sát quá  là đấu tranh chống lại một cái gì đó chẳng hạn hoặc là “tất cả khởi nguồn từ một đứa bé” chứ không phải là “Tất cả diều dó có dược là từ sự ra đời của một đứa bé” như một bản dịch trước đó đã dịch. Tôi thấy bạn có một bài thơ về hoa Linh Lan dịch rất hay theo tôi là đạt 98% đó . Bạn hãy post ở  đây cho mọi người thưởng thức. Nhân đây BT cũng giới thiệu một bài thơ Việt nổi tiếng đã được dịch ra tiếng Anh mà BT sưu tầm được để lại quả cho bạn đây! Năm mới chúc SĐ sẽ có tác phẩm mới nhanh nhanh nhé!

    TỐNG BIỆT HÀNH
    Đưa người tôi không đưa qua sông,
    Sao có tiếng sóng ở trong lòng?
    Bóng chiều không thắm không vàng vọt,
    Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong?
    Đưa người tôi chỉ đưa người ấy
    Một giã gia đình một dửng dưng…
    Ly khách! ly khách! con đường nhỏ,
    Chí lớn chưa về bàn tay không.
    Thì không bao giờ nói trở lại
    Ba năm mẹ già cũng đừng mong.
    Ta biết người buổi chiều hôm trước
    Bây giờ mùa hạ sen nở nốt
    Một chị, hai chị cùng như sen
    Khuyên nốt em trai dòng lệ sót
    Ta biết người buồn sáng hôm nay
    Trời chưa mùa thu, tươi lắm thay
    Em nhỏ ngây thơ đôi mắt biếc,
    Gói tròn thương nhớ chiếc khăn tay..
    Người đi, Ừ nhỉ người đi thực!
    Mẹ thà coi như chiếc lá bay,
    Chị thà coi như là hạt bụi.
    Em thà coi như hơi rượu say.
    Mây giăng đầu núi gió lên trăng,
    Cơn lạnh chiều nay đổ bóng thầm;
    Ly khách ven trời nghe tiếng khóc,
    Tiếng đời xô động, tiếng hờn căm.
    Tác giả: THÂM TÂM
     
    PARTING RHYMES
     
    Translated by Nguyễn Xuân Chinh (collected)
     
    Accompany him I did, but not at a ferry-landing,
    Why all these waves in my heart?
    Neither crimson nor wan was the evening shadow,
    Why all that twilight in his limpid eyes?
    He was the only man I saw off,
    Who bade an indifferent farewell to his home.
    O Departee! O departee! Lo! The narrow path,
    As long as the great aim of his life was not achieved,
    his hand was empty
    He would not speak of return,
    And his old mother should not expect him back,
     even in tree years’time.
    You left sad the previous evening, I knew,
    The last summer lotus flowers then opened,
    The two older sisters were both like the lotus flowers,
    Who were giving their younger brother some advice,
     shedding their last tears.
    I knew you felt sad the next morning,
    It was not yet autumn, the sky  was clear and blue indeed,
    The innnocent young girl with her limpid eyes,
    Wrapped all her sorrows in a handkerchief.
    He was leaving wasn’t he? Oh yes he was,
    Just like a dead fallen leaf to the mother,
    A speck of dust to the sisters,
    An intoxicating drop of whisky to the young girl.
    The clouds were banking up above  the mountain tops and
     the wind  was blowing up to the moon,
    The evening was casting their quiet and cold shadow.
    At the other end of the world the departee was listening,
    To the cries mingled with shouts of anger amid the turmoil of life

    <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2010 14:32:07 bởi bunthang >
    #2
      sen dat 01.01.2011 14:10:30 (permalink)
      Chào BT năm mới thật nhiều hạnh phúc may mắn  nha! SĐ sẽ mang bài thơ hoa Linh Lan đã từng đăng trong mục tiêu khiển một ít ý niệm về các loài hoa  vào đây và sẽ sửa chủ đề cho hợp để có thể mang bất cứ cái gì mình thấy hay và dịch được. SĐ cũng đồng ý là dịch thì sẽ làm giảm bớt cái hay của nguyên bản nhưng biết sao giờ vì nếu không chuyển ngữ thì không thể giao lưu văn hoá rộng rãi được. Thật ra theo SĐ thì cái không nên dịch là thơ! BT thấy không bài Tống biệt hành của Thâm Tâm hay là vậy nhưng khi dịch dù người dịch tài năng mấy cũng không thể hay bằng khi mình đọc bằng nguyên bản tiếng Việt! Nhưng cũng cám ơn BT đã đem bài thơ dịch vào đây! Người dịch tên có vẻ quen lắm nhưng không biết đã từng đọc bản dịch nào khác cùng một dịch giả chưa? BT biết không SĐ thầm ngưỡng mộ các nhà thơ Pháp nhất là những nhà thơ thuộc thế kỷ 18-19. SĐ nói điều này không phải vì thiên vị tiếng Pháp cũng không phải xem thường tiếng mẹ đẻ nhưng thật tình SĐ thấy mình đã từng xúc động khóc lặng lẽ mà không rõ nguyên nhân tại sao chỉ thấy buồn u hoài khi còn rất nhỏ lúc đọc một bài thơ bằng tiếng Pháp  chỉ dành cho học sinh trung học cấp 3 chứ không phải dành cho học sinh cấp 1 như SĐ lúc đó! Một nỗi xúc cảm kỳ lạ dù chưa hiểu hết tình tiết bài thơ. Sau đó SĐ cứ nhớ hoài cảm giác đó và tâm sự với ba  khi đã lớn. Ba nói không phải chỉ có SĐ bị như vậy rất nhiều người ái mộ bài thơ này và có một người đã tặng ba một bài thơ đã dịch. Rồi ba đưa cho SĐ coi và giữ. Lúc nào rảnh SĐ sẽ post bài thơ và cả bản dịch của người này ở phòng Pháp văn nếu BT không hiểu rõ tiếng Pháp cũng đừng lo vì có bản dịch nhưng chỉ hiểu nghĩa thôi chứ không thấm được cái hay của bài thơ đâu! Khi nào có gì hay mang vào đây nha BT! Một lần nữa cám ơn BT nhiều. Mong rằng sẽ sớm làm BT vui vui là nhưng cũng khó đó vì gần tết rồi ai cũng bận "mánh mung" cả!.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2011 17:17:39 bởi sen dat >
      #3
        sen dat 08.01.2011 17:21:27 (permalink)
        THE LILY OF THE VALLEY
        Author Paul Laurence Dunbar
         
        Sweetest of the flower-a-blooming
        In the fragant vernal days
        Is the lily of the Valley
        With its soft retiring ways.
         
        Well you chose this humble blossom
        As the nurse’s emblem flower
        Who grows more like her ideal
        Every day and every hour
         
        Like the lily of the valley
        In her honesty and worth
        Ah, she blooms in truth and virtus
        In the quiet nooks of earth
         
        Tho’ she stand erect in honor
        When the heart of mankind bleeds
        Still she hides her own deserving
        In the beauty of her deeds
         
        In the silence of the darkness
        Where no eye may see and know
        There her  footsteps shod with mercy
        And fleed kindness come and go
         
        Not amid the sounds of plaudits
        Nor before the garish day
        Does she shed her soul’s sweet perfum
        Does she take her gentle way
         
        But alike her ideal flower
        With its honey laden breath
        Still her heart blooms forth its beauty
        In the valley shades of death.
         
        Hoa Linh lan
        Sen Đất tạm dịch
         
        Ngọt ngào thơm ngát bừng tuôn nở
        Vào những ngaỳ xuân đượm sắc nồng
        Là linh lan đấy
        cánh mềm ấp e
         
        Vâng hoa đã chọn nở trong bình lặng
        Như nàng điều dưỡng viên mực thước
        Từng ngày qua, từng giờ qua
        Lớn dần theo ý hướng đời mình
         
        Như linh lan
        tôn quý thanh tao
        Giữa sơn cùng thăm thẳm hoang liêu
        Nở sao thuần khiết với màu trinh nguyên
         
        Dầu đứng thẳng vươn cao kiêu hãnh
        Khi nhân loại đớn đau bất hạnh
        Nàng âm thầm che giấu chiến công
        Bằng hành vi cao trọng
         
        Trong lặng lẽ bóng đêm
        Nơi không ai có thể nhìn và biết
        Có bước chân nàng toả ánh từ bi
        Và ơn lành chợt đến rồi đi
         
        Không hoà trong âm vang ngưỡng mộ
        Cũng không lồ lộ giữa đời vinh quang
        Hồn hoa phát tiết lòng thơm thảo
        Dìu dịu vấn vương hương nhẹ lan
         
        Tựa  hoa tâm tưởng của nàng
        Chứa chan mật ngọt tình tha thiết
        Trong địa ngục thâm u tử biệt
        Vẫn bừng lên ngời rạng sắc xuân.


        <bài viết được chỉnh sửa lúc 08.01.2011 17:24:01 bởi sen dat >
        #4
          bunthang 05.04.2011 17:18:28 (permalink)
          Chào Sen Đất!
          Lâu quá mới vào lại được và BT đã đọc truyện “Cho con mùa xuân” tuy muộn màng nhưng vẫn tràn đầy cảm xúc khi đọc BT đôi lúc phải nín thở để ngăn cho xúc động khỏi tuôn trào sợ bị “mít ướt. Truyện này bạn có kết cấu viết rất lạ từng mảng đời rời rạc tưởng không liên hệ gì với nhau nhưng cuối cùng “muôn nẻo đường đời ấy” lại bất ngờ hòa chung kết thúc nhuần nhuyễn cùng một nhịp điệu thật hay!. Bữa nay BT không phản hồi ở trong mục sáng tác như mọi khi mà xin phép được chọn topic này để tâm sự với bạn vì BTthấy nơi này có vẻ lặng lẽ riêng tư hơn. BT cũng như một số người quanh mình đã đọc tiểu thuyết của bạn. Phải nói là rất khâm phục! bạn biết tại sao không? vì mọi người đoán  tuổi đời bạn hẳn còn quá trẻ so với tác phẩm lịch sử đầy biến động dựa trên những gì đã qua như đã từng viết trong “Mê lộ”! Điều này làm BT nhớ đến nhà văn Sơn Táp ngườiTrung quốc  khi cô ta nói “nếu chỉ viết chuyện thời mình đang sống thì chưa phải là nhà văn”. Đây là  tác phẩm bề thế có giá trị lịch sử về sau, chỉ tiếc không in thành sách để cầm trong tay. Mọi người đang mong chờ tác phẩm thứ hai hẳn là cũng sẽ rất tuyệt vời như vậy đó  SĐ à! cứ viết đi bút lực của bạn đủ sức viết tiểu thuyết! ở VN tiểu thuyết đúng nghĩa là rất hiếm thường thì chỉ là truyện dài tức là truyện ngắn mà kéo dài ra mà thôi!.BT sẽ tìm cách liên lạc riêng với bạn và sẽ chuyển những lời phê bình phân tích  của một người bạn viết cho BT khi đọc xong tiểu thuyết Mê Lộ của bạn để bạn có nguồn cảm hứng biết đâu sẽ dâng đời một tiểu thuyết mới bạn nhé! BT không biết tiếng Pháp nhưng nếu có bản dịch thì BT sẽ qua bên chỗ tiếng Pháp để đọc. Nhưng vẫn mong lắm được đọc tác phẩm dịch khác ở đây! Chúc Sen Đất mọi điều tốt lành!
          #5
            sen dat 08.04.2011 18:31:33 (permalink)
            Đã nhận được thư có lời phê bình cám ơn BT và người bạn thật nhiều và đã trả lời cảm tạ. Sẽ trở lại topic này sau ngày giỗ tổ Hùng Vương và sẽ có quà bất ngờ!
            #6
              sen dat 24.04.2011 13:23:25 (permalink)
              UNEXPECTED REUNION
              By Johann Peter Hebel

              At Falun in sweden a good fifty years ago, a young miner kissed his pretty young bride-to-be and said: “ On the feast of Saint Lucia the parson will bless our love and we shall become man and wife and start a home  of our own. " "And may peace and love  dwell there with us- said his lovely bride and smiled sweetly” for if you are everything to me and without you I’d sooner be in the grave than anywhere else. When however before the feast of the Saint Lucia the parson had called out the names in the church for the second time: “If any of you know cause or just hindrance why these two persons should not get joined together in holy Matrimory. Death paid a call.
              For the next day when the young man  passed her house in his black miner’s suit (a miner is always dressed ready for the funeral) he tapped at the window as usual and wished for good morning all right, but he did not wish her good evening. He did not return from the mine and in vain that same morning she sawed a red border on a black neckerchief for him to wear on their wedding day, and when he did not come back she put away and she wept for him and never forgot him.
              In the meantime the city of Lisbon in Portugal was destroyed by an earthquake, the seven years war came and went, the Emperor Francis I died, the Jesuits were disolved, Poland was partitioned, the Empress Maria Theresa died and Struensee was executed and America become independent, and the combined French and Spanish force failed to take the Gibraltan. The Turks cooped up General Stein in the Veterane cave in Hungary and the Emperor Joseph died too. King Gustavus of Sweden conquered Russian Finland the French Revolution came and the long war began and the Emperor Leopold II was burried. Napoleon defeated Prussia, the English bombarded Copenhagen, and the  farmer sowed and reaped. The millers ground the corn, the black smiths wielded their hammers, and the miners dug for seams of metal in their workplace under the ground.
               But in 1809 within a day or two of the feast of Saint John, when the miners at Falun were trying to open up a passage between two shafts, they dug out from the rubble and the vitriol water, o good tree hundred yards below the ground, the body of a young man soaked in ferrous vitriol but otherwise untouched by decay and unchanged so that all features and his age were still clearly recognizable as if he had died only an hour before or had just nodded off at work yet when they brought him to the surface his father and mother and friends and acquaintances were all long since died and no one claimed to know the sleeping youth or to remember his misadventure until the woman came who had once been promised to the miner who one day had gone below and had not returned.  Grey and bent she hobbled up on a crutch to where he lay and recognized her bridegroom and more in joyous repture than in grief she sank down over the beloved corpse and it was some time before she had recovered from her fervent emotion.
              “It is my bethrothed” she said as last “whom I have mourned these past fifty years and now God grants that I see him once more before I die. A week before our wedding he went ground and never came up again. The hearts of all those there were moved to sadness and tears. When they saw the former bride-to-be as an old woman whose beauty and trength had left her and the groom still in the flower of youth; and how the flame of young love was rekind led in her breast after fifty years, yet he did nots open his mouth to smile nor his eyes to recognize her and how finally she as the sole relative and the only person who had claim to him had the miners carry him into her house until the grave was made ready for him in the church yard.
              The next day when the grave lay ready in the churchyard and the miners came to fetch him she opened  a casket and put the black silk kerchief and red stripes on him and then she went with him in her best Sunday dress as if it were her wedding day not the day of his burial. You see as they lowered him into his grave in the churchyard she said : “sleep well for another day nor a week or so longer in your cold wedding bed and don’t let time weigh heavy on you. I have only a few things left to do and I shall join you soon, and soon the day will dawn.
              When the earth has given back once it will not withhold again at the final call she said as she went away and looked back over her shoulder once more.
              Translated from the German by John Hibber
              End

              SỰ TÁI HỢP BẤT NGỜ  (bản dịch tiếng Việt)

              Tại miền Falun thuộc Thuỵ Điển cách đây chẵn chòi năm mươi năm trước, có một chàng thợ mỏ trẻ đã hôn vị hôn thê kiều diễm thì thầm rằng:”Em à, vào ngày lễ Thánh Lucia, mục sư sẽ chúc phúc ban phước lành cho tình yêu đôi ta. Anh và em sẽ nên vợ nên chồng cùng nhau xây tổ ấm có khoảng trời riêng chỉ có hai đứa chúng mình mà thôi” , “Mong rằng sự bình yên và tình yêu sẽ ngự trị cùng với chúng ta ” vị hôn thê đáng yêu tiếp lời chàng và nở nụ cười  ngây ngất đắm say. “Bởi vì anh là tất cả đời em, em thà chết còn hơn sống mà không có anh”.
              Tuy nhiên trước ngày Lễ Thánh Lucia kịp đến, khi vị mục sự cất cao giọng, vang vọng trong Thánh đường, tên hai người được nhắc lại  lần  thứ  hai “ Xin hỏi liệu ai ở đây biết có lý do nào hay ngay cả sự ngăn trở nào khiến cho đôi uyên ương này không thể kết hợp trong hôn phối?”…Và thần chết đã lên tiếng.
              Bởi vì hôm sau chàng thợ mỏ đi ngang qua nhà vị hôn thê trong bộ quần áo màu đen (thợ mỏ luôn trang phục như thể sắp đi đưa đám) giơ tay gõ nhẹ vào cánh cửa sổ phòng nàng như mọi khi và chúc nàng buổi sáng tốt lành nhưng chàng đã không còn có thể chúc nàng buổi tối ngon giấc được nữa.  Từ hầm mỏ chàng đã vĩnh viễn không quay trở về.Ngay trong buổi sáng hôm ấy nàng đã cất công viền đỏ tấm khăn quàng cổ màu đen để chàng dùng trong ngày cưới và khi chàng không quay trở về nàng đã cất chiếc khăn ấy đi  khóc thương chàng và rồi mãi mãi không thể quên được chàng.
              Giữa khi ấy thành phố Lisbon của Bồ Đào Nha bị phá huỷ bởi một cơn địa chấn, cuộc chiến bảy năm kết thúc, nào là Hoàng đế Francis II từ trần, Hội phái Gia Tô tan rã,  Ba Lan bị chia cắt, hoàng hậu Maria Theresa qua đời, nào là Struensee bị xử chém, nước Mỹ giành được độc lập, Liên minh Pháp-Tây Ban Nha thất bại trong việc khống chế Gibralta, rồi thì  người Thổ Nhĩ Kỳ cô lập tướng Stein trong động Veterane ở Hung- gia- Lợi, hoàng đế Joseph cũng tạ thế,  vua Gustave của Thuỵ điển cưỡng chiếm đất Phần Lan thuộc Nga, rồi Cách Mạng Pháp bùng nổ, cuộc Trường Chinh bắt đầu,  Hoàng đế Leopold II cũng băng hà và Anh Quốc đã oanh tạc Copenhagen, người nông dân  thì cứ gieo cứ gặt, những ông chủ cối xay cứ miên man xay lúa, còn thợ rèn cứ đe búa liên hồi và  thợ mỏ thì vẫn miệt mài khai thác quặng trong các hầm.
              Nhưng đến năm 1809 đâu vào khoảng một hai ngày gì đó  trước Lễ của Thánh John, khi các thợ mỏ ở Falun đang ra sức mở một lối thông qua hai hầm, từ nơi khai quật sâu hơn 300 bộ, giữa đất đá vụn vỡ và nước sulfat  họ tìm thấy thi thể một thanh niên nằm chìm hẳn trong vũng nước sulfat sắt vậy mà xác lại nguyên vẹn không hề bị hư hại hay thay đổi đến nỗi người ta có thể nhận diện  mọi đường nét trên mặt và định được tuổi tác như thể anh ta vừa chết trước đó một giờ hay chỉ thiếp đi trong giây lát khi đang làm việc.
              Khi thi thể được đưa lên mặt đất, vì cha mẹ anh em bạn bè thân thuộc của anh ta cũng đã mất từ lâu nên không ai còn nhận ra xác người thanh niên như thể đang còn say ngủ kia là ai, cũng như nhớ câu chuyện rủi ro bất hạnh của anh ta cho đến khi một phụ nữ tìm đến. Bà ta là vị hôn thê của chàng thợ mỏ, ngươì đã ra đi làm việc trong hầm sâu và đã không bao giờ quay trở về. Tóc bạc lưng còng, bà ta khập khiễng chống nạng đến nơi anh ta nằm và nhận ra vị hôn phu của mình.  Trong niềm hân hoan hơn là sầu khổ bà phục xuống bên thi hài người yêu dấu.  Vì qúa ư xúc động nên phải một hồi bà mới trấn tĩnh trở lại và cuối cùng thốt lên: “đây là người tôi đã từng khóc thương trong suốt năm mươi năm trời tang tóc và nay Thượng Đế đã ban phước cho tôi được nhìn thấy anh ấy một lần nữa trước khi chết. Một tuần trước ngày lễ thành hôn anh ấy đi làm dưới hầm mỏ và đã không bao giờ quay trở lại. “ 
              Những người đứng quanh đó ai cũng xót xa dằn lòng không được đều thổn thức khóc theo khi chứng kiến cảnh vị hôn thê một thời yêu kiều xuân sắc giờ héo hon tàn tạ bên cạnh vị hôn phu vẫn đang phơi phới tuấn kiệt và sau năm mươi năm mặc cho ngọn lửa tình son trẻ bừng trở lại trong trái tim bà, anh ta vẫn không nở một nụ cười cũng không mở mắt để nhận biết bà, thế rồi cuối cùng với tư cách là người thân duy nhất và cũng là người được độc quỳên quyết định những gì thuộc về chàng, bà đã nhờ những thợ mỏ đem chàng về nhà mình chờ cho đến khi mộ phần được hoàn tất trong nghĩa trang giáo đường.
              Ngày hôm sau khi mộ phần trong nghĩa trang đã sẵn sàng các thợ mỏ đến tìm chàng đem đi, bà đã mở cái tráp và quàng quanh cổ chàng một cái khăn lụa màu đen sọc đỏ rồi sau đó đi theo chàng, bà vận bộ trang phục ngày chủ nhật đẹp nhất  như thể đây là ngày cưới  chứ không phải ngày chôn cất chàng. Khi người ta đặt chàng vào lòng huyệt của nghĩa trang giáo đường bà đã nói “Hãy ngủ yên trên chiếc giường tân hôn lạnh lẽo này anh nhé, có thể chừng vài giờ hay chừng một tuần hoặc có thể lâu hơn thế, mong rằng anh không phải trông chờ lâu. Em còn vài việc phải làm, sẽ sớm gặp lại anh, chẳng còn lâu nữa bình minh  sẽ tới. Những gì đất đã trả lại một lần rồi thì sẽ không từ khước lẫn nữa đâu!” Bà nói lời cuối khi cất bước ra đi và còn ngoái nhìn lại thêm một lần nữa.
              Hết

              Nguyễn Minh Trân
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2011 01:10:03 bởi Ct.Ly >
              #7
                bunthang 27.05.2011 11:11:04 (permalink)
                [sm=10_point.gif] Chọn truyện cũng khéo mà dịch cũng hay. Thiếu một câu "Napoleon defeated Prussia" nhưng không sao vì câu này không làm biến đổi cốt truyện. Nói chung là tuyệt! Great!
                #8
                  sen dat 28.05.2011 01:09:58 (permalink)
                  Cám ơn bunthang đã chỉ ra một câu chưa dịch còn sót. Lần sau SĐ sẽ để ý hơn. Khi nào rảnh thư thả sẽ lại vào đây gặp BT nha! Chúc BT cuối tuần vui vẻ. Sẽ không quên những gì  BT đã nhắc nhở.
                  #9
                    sen dat 26.07.2011 00:21:14 (permalink)
                    Hôm nay SĐ đưa bài thơ tiếng Anh được dịch từ nguyên bản tiếng Pháp của Edith Piaf. SD sẽ không đưa bản dịch tiếng Việt kèm theo ngay bây giờ sau hai bản tiếng Pháp và Anh vì muốn những độc giả biết tiếng Pháp hoặc Anh tự có cảm xúc riêng đã!.  SD sẽ đưa bản dịch lên sạu

                    LA VIE EN ROSE - Edith Piaf
                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49776/C3010F4729B646E6BECF4F1F2C932970.JPG[/image]

                    Des yeux qui font baisser les miens
                    Un rire qui se perd sur sa bouche
                    Voilà le portrait sans retouche
                    De l'homme auquel j'appartiens
                    Quand il me prend dans ses bras
                    Qu'il me parle tous bas
                    Je vois la vie en rose

                    Il me dit des mots d'amour
                    Des mot de tous les jours
                    Et ca me fait quelque chose

                    Il est entré dans mon coeur
                    Une part de bonheur
                    Dont je connais la cause
                    C'est lui pour moi, moi pour lui dans la vie
                    Il me l'a dit, l'a juré pour la vie
                    Et dès que je l'appercois
                    Alors je sens en moi
                    Mon coeur qui bat

                    Des nuits d'amour a ne plus en finir
                    Un grand bonheur qui prend sa place
                    Des ennemis, des chagrins s'effacent
                    Heureux heureux a en mourir

                    LA VIE EN ROSE
                    - English translation by Thomas Keyes

                    Eye that gaz into mine
                    A smile that is lost on his lips
                    That is the untouche portrait
                    of a man to whom I belong
                    When he takes me in his arms
                    And speaks softly to me
                    I see life in rosy hues.

                    He tells me words of love
                    Words of everyday
                    And in them I become somthing.

                    He has entered my heart
                    A part of happiness
                    Where I understand the reasons
                    It's he for me, and I for him throughout life
                    He has told me, he has sworn tone for life
                    And from the thing that I sense
                    Now I can feel within me
                    My heart that beat

                    In endless nights of love
                    A great belight that come about
                    The pains and bothers are banished
                    Happy happy to die of love
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2011 00:31:36 bởi sen dat >
                    Attached Image(s)
                    #10
                      thanhkhe 19.08.2011 14:08:32 (permalink)
                      Bản dịch tiếng Việt bên chỗ tiếng Pháp tình tứ thanh thoát giàu âm điệu sao không đưa một bản qua bên Anh ngử luôn?
                      #11
                        sen dat 21.08.2011 14:16:09 (permalink)
                        SD không quên đâu TK à! có điều SD mấy bữa nay bận chưa kiếm và chỉnh hình minh họa được nên chưa post bài dịch đó thôi! Chờ xíu nha! 
                        #12
                          sen dat 22.08.2011 20:27:52 (permalink)

                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49776/A8F6CC3A96964264AE580B10CA08FBB2.JPG[/image]
                          Đời tươi đẹp

                          Mắt nhìn làm em bối rối
                          Tiếng cười khe khẽ trên môi
                          Đơn thuần chân dung là thế
                          Của người mà em đắm say.
                          Vòng tay ôm lấy em
                          Thì thầm anh nói
                          Là khi thấy đời tươi đẹp xiết bao.

                          Lời tỏ tình anh trao
                          Như là muôn thuở,sao nghe
                          trong mình lâng lâng ngất ngây.

                          Hình anh tim khắc ghi
                          Như môt niềm hạnh phúc
                          Cho em biết rằng, vì sao
                          em có anh, đời ta xin có nhau.
                          Điều anh nói, lời anh ước thề
                          Vừa đến bên em
                          Chợt nghe cõi lòng
                          Nhịp tim rộn rã

                          Tình đêm đêm miên man
                          Nguồn hạnh phúc dâng tràn
                          Xóa đi bao hận sầu
                          Vui niềm vui thiên thâu.

                          Chuyển ngữ: Nguyễn Minh trân

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2011 20:32:01 bởi sen dat >
                          Attached Image(s)
                          #13
                            thanhkhe 22.10.2011 13:31:10 (permalink)
                            sen dat dịch hay sao không thấy dịch nữa? Bữa trước đọc được truyện cho con mùa xuân của SĐ ở trang chủ t bình chọn trực tuyến gì đó nhưng người ta vẫn ghi nguồn là vnthuquan là được rồi! sao không viết thêm gì mong lắm!
                            #14
                              sen dat 24.12.2011 22:39:05 (permalink)
                              Cho SĐ xin lỗi nha thanhkhe! SĐ đã pm cho thanhkhe rồi. Thật ra năm nay SĐ lu bu chuyện đời nên ít khi vào những mục đòi hỏi phải suy nghĩ sáng tạo. Bây giờ những ngày cuối năm được thư thả một chút SĐ sẽ sum họp với vnthuquan ít hôm để rồi lại lu bu vì năm nay tết tới sớm quá! SĐ cũng không biết trước là khi nào mình sáng tác lại nhưng dịch thì SĐ sẽ dịch ngay sau đây vài đoạn văn ngắn về giáng sinh và nếu những ngày kế tiếp có thì giờ SĐ sẽ phục vụ thêm nha! Chúc Thanhkhe giáng sinh thật vui năm mới an lành may mắn!
                              The gold  wrapping paper - By Dr. Claude Shema Rutagengwa
                              Once upon a time, a mother punished her five years old daughter for wasting a roll of expensive gold wrapping paper. Money was tight so she become upset when on Christmas Eve, she saw that the child had used the gold paper to decorate a box to put under the Christmas tree.
                              Nevertheless the next morning, the little girl brought the gift box to her mother and said: "This is for you mama"
                              The mother was embarassed by her earlier overreaction, but her anger flared again when she opened the box and found it was empty. She spoke to her daughter in a harsh manner: "Don't you know, young lady, when you give someone present there's supposed to be something inside the package."
                              The daughter had tears in her eyes and said: _"Oh mama it's nots empty. I blew kisses into it until it was full.
                              The mother was crushed. She fell on her knees and put her arms around her precious little girl. She begged her to forgiveness for her thoughtless anger.
                              An accident took the life of the child only a short time later. It is told that the mother kept that gold box by her bed for all the years of her life. Whenever she was  discouraged or faced difficult problems she open the box, take out an imaginary kiss, and remember the love of this beautiful child who had put it there.
                              In a very real sense, each of us, human being have been given a golden box filled with unconditional love and kisses from our children, family, friends.
                              There is no more precious possession anyone could hold.
                              (Women's day magazine)
                              Tấm giấy bọc màu hoàng kim - Sen Đất chuyển ngữ
                              Có một lần có một người mẹ đã phạt đứa con gái năm tuổi của mình vì đã xài phí một cuộn giấy bọc màu hoàng kim đắt tiền. Tiền bạc eo hẹp khó khăn do đó bà trở nên buồn bực khi vào đêm giáng sinh bà thấy đứa nhỏ đã dùng giấy bọc màu hoàng kim  trang hoàng cho cái hộp quà rồi đặt dưới chân cây giáng sinh Tuy nhiên sáng ngày hôm sau, đứa con gái bé bỏng đã trao cái hộp quà đó cho mẹ và nói: "Quà này là của má đó má"
                              Người mẹ bối rối vì đã  phản ứng thái quá trước đó, nhưng sự bực tức lại bùng lên  khi bà ta mở hộp ra và thấy phía trong trống không. Bà cáu lên sẵng giọng gắt: " Này cô bé, bộ cô không hiểu là khi cho ai đó một món quà thì phải  biết để vào bên trong đó cái gì chứ"
                              Đứa con gái nước mắt lưng tròng nói: _Ôi má ơi! nó không rỗng đâu, con đã thổi vào đó nhiều ơi là  nhiều những nụ hôn cho đến khi cái hộp đầy ắp luôn mà .
                              Người mẹ sửng sốt bàng hoàng. Bà khuỵu xuống ôm lấy đứa con gái bé bỏng yêu dấu trong vòng tay mong  cô bé thông cảm cho sự giận dữ thiếu suy nghĩ của mình.
                              Sau đó ít lâu đứa bé mất trong một tai nạn. Người ta kể rằng người mẹ đã luôn giữ cái hộp hoàng kim bên giường trong suốt những năm tháng còn lại của đời bà.
                              Bất cứ lúc nào bà cảm thấy chán nản tuyệt vọng hoặc phải đối diện với những vấn đề khó khăn bà lại mở hộp ra, ngỡ như đang được tiếp sức bằng một nụ hôn và nhớ về  tình yêu thương mà đứa con xinh đẹp đã chất chứa trong đó.
                              Trong một ý nghĩa sâu xa nào đó, mỗi con người trong chúng ta cũng đã từng được trao một hộp quà vàng chứa chan lòng yêu thương và những nụ hôn tự nguyện vô điều kiện từ con trẻ, gia đình và bạn bè. Không  gì quý giá hơn để cho một người có thể sở hữu nữa.
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2011 22:42:03 bởi sen dat >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 36 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9