HARRY
Tác giả Rosemary Timperley
Chuyển ngữ Nguyễn Minh Trân
Những thứ bình thường như thế, vậy mà cũng làm tôi sợ. Ánh nắng. Những cái bóng lướt trên cỏ. Những bông hồng trắng. Những đứa trẻ với màu tóc đỏ. Và cái tên –Harry. Một cái tên quá đỗi bình thường.
Ngay từ lần đầu khi Christine nhắc đến cái tên này, linh tính khiến tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi.
Con bé nhà tôi được năm tuổi và ba tháng nữa thôi sẽ bắt đầu tới tuổi đi học. Một ngày đẹp trời nóng bức như thường lệ bé vẫn chơi một mình trong vườn. Tôi thấy nó nằm sấp trên cỏ, chọn những bông hoa cúc và xâu thành những chuỗi với sự cần mẫn, thích thú. Ánh nắng gay gắt hắt lên mái tóc hoe hoe đỏ làm nổi bật thêm làn da trắng ngần. Rồi nó giương cặp mắt to xanh chăm chú nhìn.
Bất chợt bé nhìn về phía bụi hồng trắng, đang in bóng xuống bãi cỏ và mỉm cười.
“Dạ vâng, em là Christine đây,” con bé nói. Nó đứng dậy và từ từ tiến đến bụi hoa. Đôi chân bụ bẫm chập chững đáng yêu dưới cái váy đầm vải bông củn cỡn. Con bé đang lớn như thổi.
“Với ba và má em” giọng con bé nói nghe rõ ràng. Thế rồi , sau khi ngừng một lúc lại nghe nó nói, “Ồ, nhưng họ là ba má em mà”
Giờ thì nó đang đứng dưới bóng râm của bụi hồng. Nhìn cứ như là nó đang bước ra khỏi ánh sáng để đi vào bóng tối. Không an tâm, tôi gọi con bé không cần biết tại sao.
_Chris à, con đang làm gì đó hả con?
_Có làm gì đâu ạ.
_Vào nhà ngay đi con.
Giọng con bé cất lên: "Giờ thì em phải vào nhà . Xin chào nhé," và rồi nó đi vào nhà.
_Chris, con đã nói chuyện với ai vậy con?
_Với Harry, con bé trả lời
_Mà Harry là ai mới được chứ?
_Thì là Harry
_Tôi không thể moi được gì thêm từ con bé, vì vậy tôi vội cho nó dùng bánh ngọt và sữa rồi đọc sách cho con bé nghe đợi đến giờ đi ngủ. Khi nghe đọc sách, nó nhìn đăm đăm ra ngoài vườn. Có lúc nó mỉm cười và vẫy vẫy. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm khi đưa được bé lên giường và cảm thấy là con đã được an toàn.
Khi Jim, chồng tôi về nhà, tôi kể cho anh ấy nghe về cái tên Harry bí ẩn đó. Anh ấy cười xòa .
_Ôi có phải con bé bắt đầu liến xáo lý lắc bỡn cợt kiểu trẻ con không?
_Ý anh là sao?
_Khi đứa trẻ là con một, có một người bạn trong tưởng tượng không phải là chuyện hiếm hoi. Có đứa nói chuyện cùng những con búp bê. Chris không hề ham búp bê. Con bé cũng không có anh chị em. Nó không có bạn cùng tuổi. Vì vậy nó tưởng tượng ra ai đó.
_Thế sao nó lại chọn cái tên đặc biệt này?
_Anh ấy nhún vai: Em biết con trẻ chọn gì mà. Có gì để em lo lắng vậy, thật tình mà nói anh không hiểu được em nữa.
_Em cũng không biết nữa. Em chỉ cảm thấy quá ư lo cho con bé. Lo còn hơn em là mẹ thật của nó vậy.
_Anh biết, nhưng con bé ổn mà. Chris tốt tính. Nó là một đứa bé gái xinh đẹp, khỏe mạnh, thông minh. Một niềm kiêu hãnh cho em.
_Và cả cho anh đấy.
_Thật ra chúng ta là những phụ huynh hoàn hảo mà.
_Và rất đỗi khiêm nhường nữa chứ.
Chúng tôi cùng cười với nhau, anh ấy hôn tôi. Tôi cảm thấy như được an ủi.
Cho đến sáng hôm sau
Mặt trời lại rực rỡ chiếu xuống bãi cỏ nho nhỏ xanh tươi và những hoa hồng trắng. Christine đang ngồi khoanh chân trên cỏ, vừa nhìn đăm đăm về hướng bụi hồng,vừa mỉm cười.
"Xin chào!" con bé lên tiếng. "Em đã hy vọng là anh tới. Bởi vì em thích anh. Anh bao nhiêu tuổi rồi? Em chỉ mới hơn năm tuổi thôi...Em không còn là em bé nữa. Em sắp được đến trường rôi, em sẽ có áo mới. Một cái áo màu xanh lá cây. Anh có đi học không? Vậy thì anh làm gì?" Con bé lặng thinh một lát, gật gù, nghe ngóng, vẻ chăm chú.
Tôi đứng đó trong phòng bếp người lạnh toát đi. Đừng có mà nghĩ dại đấy. Rất nhiều đứa trẻ có bạn trong tưởng tượng. Tôi quýnh quáng thầm bảo mình như vậy. Hãy cứ xem như không có gì xảy ra cả. Không nên nổi khùng.
Thế nhưng tôi vội gọi Chris vào dùng giữa bữa buổi sáng sớm hơn thường lệ
_Harry cũng có thể cùng vào nhà được chứ ạ?
_Không! Tôi gắt lên.
_Chào anh Harry. Em tiếc là anh không thể vào nhà được nhưng em còn phải đi uống sữa. Chris nói rồi chạy vào nhà.
_Tại sao Harry không thể dùng sữa cùng.? Con bé hạch hỏi tôi.
_Harry là ai mới được cưng của mẹ?
_Harry là anh con.
_Nhưng Chris à, con đâu có anh em gì đâu. Bố mẹ chỉ có mỗi một đứa, một đứa con gái nhỏ, đó là con đấy. Harry không thể là anh con được.
_Harry là anh con mà. Anh ấy nói vậy mà. Con bé cúi xuống ly nốc một hơi làn môi trên lấm lem sữa. Rồi nó với tay lấy cái dĩa bánh ngọt nướng. Ít ra thì Harry cũng không thể nào phá hỏng bữa ăn ngon miệng của con bé.
Tôi không đề cập gì về chuyện này với Jim tối hôm đó. Tôi biết anh ấy chỉ chế giễu như trước. Nhưng khi Harry trong tưởng tượng của Christine cứ tiếp tục ngày qua ngày, tôi cảm thấy càng lúc càng căng thẳng.
Một sáng chủ nhật khi Jim tận tai nghe con bé nói chuyện anh ấy bảo rằng:
_Anh muốn bàn một chút về những người bạn trong tưởng tượng, chúng giúp cho đứa trẻ phát triển khả năng nói chuyện. Chistine đang nói thỏa thuê nhiều hơn bình thường.
“Còn giúp cách phát âm nữa chứ " tôi buột miệng thốt lên
_Phát âm gì?
_Một cái giọng nhẹ của người Luân Đôn
_Em yêu ơi, mọi người đứa trẻ Luân Đôn đều có cái giọng nhẹ đó. Giọng đó sẽ trở nên nặng khó nghe hơn khi con bé đi học và gặp gỡ với nhiều đứa trẻ khác.
_Chúng ta không nói giọng Luân Đôn. Vậy con bé học nói cái giọng này ở đâu ra? Con bé có thể học được từ ai nữa ngoài Ha-? Tôi không thể nói trọn cái tên
_ Học từ một người bán bánh mì, một người bán sữa, một người gom rác, một người bán than, một người rửa kính, - muốn kể thêm ai nữa không đây?
_Em nghĩ là không. Tôi cười hơi bị lúng túng ngượng ngùng.
_Em có biết anh nghĩ em nên làm gì để cho em được yên tâm không?
_Làm gì?
_Hãy mang Chris đến gặp ông bác sĩ già Webster sáng mai. Hãy để cho ông ta nói chuyện một chút với con bé.
_Bộ anh nghĩ con bé đang bị bệnh –bị tâm thần hả?
_Ôi Chúa ơi! Không phải thế! Nhưng khi chúng ta gặp điều gì đó vượt sức mình, thì nên nghe lời tư vấn chuyên môn.
Ngày hôm sau tôi mang Christine đến gặp bác sĩ Webster, tôi để con bé ở phòng chờ trong khi tôi kể nhanh gọn về chuyện Harry. Ông ta gật gù thông cảm rồi nói:
_Đây là một trường hợp khá là khác thường, bà James à, nhưng không có nghĩa đây là trường hợp duy nhất. Tôi đã gặp nhiều ca về những người bạn tưởng tượng của con trẻ đối với chúng cứ y như là có thực, đến nỗi cha mẹ chúng bị bất an lo lắng. Christine là một cô bé hơi bị lẻ loi phải vậy không thưa bà?
_Con bé không quen các trẻ em khác. Ông biết đó, chúng tôi là người mới tới khu chung cư. Nhưng điều đó sẽ ổn khi con bé bắt đầu đi học.
_Và tôi nghĩ bà sẽ nhận ra điều đó khi con bé đi học và gặp gỡ các trẻ khác, những sự ảo tưởng đó sẽ biến mất. Bà biết đó, mỗi trẻ đều cần có bạn đồng lứa, và nếu con bé không có bạn, con bé sẽ tưởng tượng ra. Những người lớn cô độc tự đối thoại với chính mình. Điều đó không có nghĩa là họ bị điên, chỉ là họ có nhu cầu nói chuyện với ai đó. Trẻ con thì thực tế hơn. Con bé nghĩ, đối thoại với chính mình có vẻ là ngớ ngẩn, vì thế con bé nghĩ ra ai đó để nói cùng. Thực ra tôi nghĩ bà không việc gì phải lo hết.
_Chồng tôi cũng nói thế..
_Chắc hẳn là anh ta nói vậy rồi. Gượm đã, hãy cho tôi được trò chuyện với Christine khi bà đưa con bé vào. Hãy để chúng tôi nói chuyện riêng với nhau.
Tôi tới phòng chờ để kiếm Chris. Con nhỏ đang ở bên cửa sổ. Nó nói: "Anh Harry đang chờ"
_Ở đâu, Chris? Tôi hỏi nhỏ
_Ở kia kìa. Bên khóm hồng đó.
Thì ra là vườn nhà ông bác sĩ có một bụi hồng .
_Tôi nói:" Không có ai ở đó cả." Chris liếc nhìn tôi với vẻ ngoe ngoắt trẻ con. "Bác sĩ Webster muốn gặp cưng đấy cưng à." Tôi nói giọng run run. "Con có còn nhớ ông ta không? Ông ta cho con kẹo khi con đã hồi phục sau căn bệnh đậu mùa đó."
_Vâng ạ, con bé nói, hồ hởi đi vào phòng khám của bác sĩ. Tôi chờ đợi trong thấp thỏm đứng ngồi không yên. Tôi nghe lỏm bỏm giọng họ qua bức tường, tôi nghe tiếng cười khúc khích của ông bác sĩ, chuỗi cười lanh lảnh giòn giã của Christine. Con bé tán chuyện với ông bác sĩ khác với cái lối mà nó nói chuyện với tôi.
Khi chúng tôi ra về ông ta nói: "Con bé không bị bệnh gì cả. Con bé chỉ giống như một chú khỉ nhỏ. Chỉ xin tư vấn một điều này thôi, bà James à. Hãy để cô bé nói chuyện về Harry. Hãy để con bé tập làm quen tâm sự với bà. Nói tóm lại bà đã tỏ vẻ không bằng lòng với "người anh" này của con bé vì vậy con bé không nói gì nhiều về anh ta. Anh ấy làm đồ chơi bằng gỗ phải không Chris?"
_Vâng, anh Harry làm đồ chơi bằng gỗ.
_Anh ấy còn có thể đọc và viết phải vậy không?
_"Và còn biết bơi, trèo cây nè và vẽ tranh nữa chứ. Anh Harry làm được tất tần tật." Anh ấy là một người anh tuyệt vời. Khuôn mặt nhỏ của con bé rạng rỡ lên với niềm yêu kính.
Bác sĩ vỗ vai tôi và nói: _Harry có vẻ là một người anh rất tốt với bé. Thâm chí anh ấy còn có mái tóc đỏ giống con, phải vậy không Chris?
_"Harry có mái tóc đỏ," Chris nói vẻ hãnh diện, "đỏ hơn tóc con. Và anh ấy cao gần như bố, chỉ có điều ốm hơn thôi. Anh ấy cao bằng mẹ đó mẹ. Anh ấy mười bốn tuổi. Ảnh nói ảnh cao đúng với tuổi của mình. Cao đúng với tuổi của ảnh là sao?
_"Mẹ con sẽ giải thích cho con về điều này trên đường về nhà." Bác sĩ Webster nói : "Giờ, xin chào bà James. Đừng lo lắng, hãy cứ để con bé lảm nhảm. Chào Chris. Hãy cho ông gởi lời thương mến đến anh Harry nhé".
Một tuần nữa trôi qua. Lúc nào cũng Harry, Harry. Trước ngày tựu trường, Chris nói :"Con sẽ không đi học đâu"
"Con sẽ đi học ngày mai, Chris à. Con đã từng mong đợi được đi học mà. Con biết là mình thích đi học mà. Ở đó sẽ có nhiều con trai con gái khác.
_Harry nói ảnh không thể đi học cùng.
_Con sẽ không thể ước Harry đi học được. Anh ấy sẽ - Tôi cố gắng làm theo lời tư vấn bác sĩ và tỏ vẻ tin là có nhân vật Harry "Anh ấy sẽ trông quá ư là lớn. Một thanh niên mười bốn tuổi lớn tồng ngồng anh ấy sẽ thấy xấu hổ giữa những bé trai và bé gái.
_Con không muốn đi học mà không có anh Harry. Con muốn ở với anh Harry. Con bé bắt đầu khóc lóc ầm ỉ, thảm thiết.
Rồi thì con bé chìm vào giấc ngủ nước mắt vẫn còn lấm lem trên khuôn mặt.
Vào một ngày yên ả. Tôi tiến tới cửa sổ và kéo bức rèm cửa. Khu vườn rực nắng lấp lánh ánh mặt trời. Thế rồi cứ như là đang mơ, một cái bóng rất rõ cao gầy của một đứa con trai đứng gần những bông hồng trắng. Như một mụ điên tôi mở cửa và la to: "Harry! Harry!" Tôi nghĩ tôi đã thấy thấp thoáng sắc đỏ giữa những bông hồng tựa như cái đầu có những lọn tóc quăn dầy của một đứa con trai. Thế rồi tất cả biến mất như không có gì.
Ngày hôm sau tôi bắt đầu bí mật tự hành động. Tôi đi xe buýt lên phố, và đi đến một tòa nhà to lớn ảm đạm tôi không tới thăm đã hơn năm năm rồi. Từ sau khi Jim và tôi chung sống với nhau. Tầng trên cùng của tòa nhà thuộc về Hội nhận con nuôi Greythorne. Tôi lên tầng bốn và gõ cánh cửa sơn trầy xước quen thuộc.
Bà Cleaver, một người đàn bà tóc xám gầy và cao, nụ cười dễ mến, khuôn mặt chân chất phúc hậu với cái trán nhăn nheo đứng lên đón chào tôi. "Chào bà James. Thật mừng hết sức khi gặp lại bà. Christine sao rồi bà?."
_Con bé rất khỏe bà Cleaver à, nhưng tốt hơn cho phép tôi được vào thẳng vấn đề. Tôi biết bình thường thì bà không tiết lộ nhân thân nguồn cội của đứa bé với cha mẹ nuôi của nó, đó là điều trái luật nhưng tôi cần biết rõ nguồn cội Christine là ai?
_"Tôi lấy làm tiếc bà James à," và bà ta bắt đầu vòng vo " Quy tắc làm việc của chúng tôi.là..."
_Xin bà hãy kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện, rồi bà sẽ hiểu không phải chỉ vì sự tò mò thông thường mà tôi lo phiền đến thế này đâu .
Rồi tôi kể cho bà ta về Harry.
Khi tôi dứt lời bà ta nói: Kỳ lạ! Thật quá ư kỳ lạ. bà James à tôi sẽ phá luật một lần vậy. Tôi sẽ tâm sự hết với bà về thân thế bé Christine
_Con bé sinh ra trong một gia đình ở một khu bần cùng nhất của thành phố Luân Đôn. Gia đình họ gồm bốn người, người cha, người mẹ, đứa con trai và và bản thân bé Christine.
_Con trai ư?
_Vâng, cậu ta mười bốn tuổi khi sự việc xảy ra. Người cha và mẹ thật sự không muốn có bé Christine. Gia đình sống trong một căn phòng mà theo thôi đáng bị sở thanh tra vệ sinh môi trường khiển trách. Chỉ ba người họ sống trong đó cũng đủ khó khăn rồi, thế nhưng lại thêm một đứa bé nữa thì cuộc sống biến thành ác mộng. Người mẹ là một người bị chứng loạn thần kinh, lười biếng cẩu thả, không hạnh phúc và quá mập. Sau khi bà ta có em bé bà bỏ bê chả quan tâm gì đến. Tuy nhiên cậu anh trai yêu thương bé ngay từ khi bé mới lọt lòng. Cậu ta đã bị phiền hà rắc rối khi bỏ học để trông coi con bé.
Một buổi sáng tờ mờ, một phụ nữ ở tầng trệt thấy có cái gì đó rơi qua khung cửa sổ của mình nghe cái bịch trên mặt đất. Bà ta chạy ra xem xét. Đứa con trai của gia đình đó đã nằm trên đất. Christine trong vòng tay cậu ấy. Cổ cậu ta bị gãy. Cậu ta đã chết. Mặt bé Christine xanh mét nhưng vẫn còn thoi thóp thở. Người phụ nữ đánh thức cả khu nhà dậy, gọi cho cảnh sát và bác sĩ, và rồi họ lên phòng gác trên cùng. Họ phá tung cửa đã bị khóa và bít kín bên trong. Một mùi ga nồng nặc xộc ra ập về phía họ, mặc dù cánh cửa sổ đã mở tung.
Họ tìm thấy người chồng và vợ chết trên giường với một bức thư người chồng để lại nói rằng: "Tôi không thể nào tiếp tục chịu đựng nữa. Tôi phải giết hết tất cả. Chỉ còn có cách đó thôi.
Cảnh sát kết luận rằng ông ta đã bịt kín cửa ra vào và cửa sổ và bật ga khi gia đình còn đang ngủ sau đó vào nằm cùng vợ cho đến khi bất tỉnh và chết. Nhưng cậu con trai hẳn là đã thức dậy. Có lẽ cậu ta đã cố sức vật lộn với cái cửa nhưng không thể mở được. Cậu ta kiệt sức không thể kêu la, và nhảy xổ ra ngoài , ôm theo đứa em gái bé bỏng rất mực yêu thương trong vòng tay.
_Và cậu anh đã cứu mạng em gái mình và mình thì chết phải vậy không? Tôi hỏi.
_Vâng đúng vậy. Cậu ấy là một đứa con trai thật dũng cảm.
_Có lẽ cậu ta nghĩ không còn cách gì tốt để cứu em hơn là ôm nó theo mình. Ôi trời đất ơi! Câu chuyện sao có vẻ quá ư bất nhẫn. Tôi không thích sự việc diễn biến như thế. Bà Cleaver này cậu ta tên gì vậy?
_"Tôi sẽ phải coi lại cái tên đã." Bà ta xem lại một trong nhiều tài liệu và cuối cùng nói rằng: "Tên của người chủ gia đình là Jones và cậu trai mười bốn tuổi tên là "Harold",
_Và có phải cậu ta có mái tóc đỏ không? Tôi thì thầm..
_Điều đó tôi không rõ, bà James à.
_Nhưng tên cậu ta phải là Harry. Người con trai đó là Harry. Thế này là thế nào? Tôi không hiểu nổi.
_Việc này không dễ giải thích đâu, nhưng tôi nghĩ trong sâu thẳm trí tưởng của Christine nó luôn nhớ về Harry, người bạn thời bé tí. Chúng ta không nghĩ là trẻ con nhớ được nhiều, nhưng hẳn là có nhiều hình ảnh của quá khứ đọng lại đâu đó trong những cái đầu nhỏ bé. Christine không tưởng tượng ra người anh tên Harry này. Con bé nhớ về anh nó. Rõ ràng là con bé làm cho cậu ta gần như hiện hữu trở lại.
_Tôi có thể biết địa chỉ căn nhà nơi gia đình họ đã sống không?
Khi tôi đến nơi, căn nhà đó nhìn như bị bỏ trống, dơ bẩn và hoang tàn. Nhưng có một điều làm tôi vô cùng kinh ngạc. Đó là ở đấy có mảnh vườn nhỏ. Một đám cỏ tươi xanh mọc lởm chởm trên những dải đất nâu khô cằn. Thế nhưng góc vườn nho nhỏ này rạng rỡ khác thường nhờ vào một bụi hồng trắng mà không một căn nhà nào khác trong khu phố buồn bã nghèo nàn này có được.
Một giọng nói làm tôi giựt nẩy mình. "Bà làm gì ở đây vậy?" Một người đàn bà luống tuổi ló đầu ra khỏi khung cửa sổ tầng trệt.
_Tôi nghĩ nhà bỏ trống không có ai, tôi trả lời.
_Đáng ra thì ngôi nhà này nên thế. Phá bỏ đi. Nhưng người ta không thể đuổi tôi ra khỏi nhà. Không có chỗ nào để đi. Tôi sẽ không đi đâu cả. Những người khác thì đã ra đi ngay khi sự việc xảy ra. Không ai muốn dọn vào. Người ta bảo rằng nhà này có ma. Đúng là vậy. Thế nhưng có cái gì đâu mà phải om sòm vậy? Sự sống và cái chết. Khoảng cách mong manh gần nhau trong gang tấc. Bà sẽ hiểu điều này khi bà bước vào tuổi già. Sống hay chết. Thì cũng có gì khác đâu nào?
Bà ta giương tròng mắt vàng với những gân máu đỏ nhìn tôi đăm đăm: _Tôi nhìn thấy cậu ta rớt qua khung cửa sổ phòng tôi. Đó là nơi cậu ta té xuống. Giữa những bông hồng. Cậu ta vẫn trở về đây. Tôi nhìn thấy cậu ta. Cậu ta sẽ không đi khỏi chừng nào chưa tìm ra con bé.
_Ai? Bà đang nói đến ai vậy?
Tôi đang nói đến Harry Jones. Cậu ta là một người đẹp trai. Tóc đỏ. Vóc người rất mảnh khảnh. Tuy nhiên lại rất cứng cỏi. Luôn luôn làm theo ý mình. Thương Christine hết mực. Chết giữa những bông hồng. Thường ngồi ở đây nhiều giờ chơi với con bé, bên cạnh bụi hồng. Thế rồi cậu ta chết tại đó. Mà có thật là con người ta đã chết? Nhà thờ lẽ ra phải trả lời cho chúng ta nhưng họ đã không trả lời. Không thể tin ai được. Giờ bà hãy đi đi được chưa? Nơi này không dành cho bà. Nó là thế giới của những người chết mà không thực sự chết và là nơi sinh hoạt của những người không còn sống nữa.
Ánh mắt điên dại của bà ta ẩn sau mái tóc trắng lòa xòa rồi bù nhìn trừng trừng tôi. Những người điên nhìn đến là ghê. Người ta thương xót họ, thế nhưng vẫn e sợ họ, tôi lẩm bẩm.
_Tôi sẽ đi ngay. Xin chào, Và rồi như đang trong cơn ác mộng tôi cố vượt gấp qua con đường nhựa phà hơi nóng hừng hực mặc dù đôi chân tôi nặng trĩu và gần như tê dại đi.
Ánh nắng chói chang trên đầu thế nhưng tôi không còn nhận thấy gì. Tôi quên luôn giờ giấc và rồi cứ đi mà không biết là mình đi đâu nữa.
Và rồi tôi nghe một âm thanh gì đó khiến tôi giật nẩy người.
Tiếng đồng hồ điểm ba giờ.
Tôi đã tính là ba giờ sẽ có mặt trước cổng trường, đợi đón Christine.
Vậy giờ mình đang ở đâu vậy? Có ở gần trường không đây? Tôi nên đi xe buýt nào đây?
Tôi hoảng hốt hỏi người qua đường, họ nhìn tôi sợ hãi như lúc tôi nhìn bà già.
Cuối cùng tôi bắt được cái xe buýt đúng tuyến, và đến được trường mệt mỏi rã rời người ngợm đầy bụi bặm, nồng nặc mùi khói xe. Tôi băng qua sân trường trống vắng nắng chang chang. Trong lớp học, cô giáo trẻ trong bộ đồ trắng đang gom sách của cô ta lại.
_Tôi đến đón Christine James, tôi là mẹ của bé. Tôi lấy làm tiếc đã tới trễ. Tôi hốt hoảng kêu lên: Con bé đâu rồi?
_Christine James à? Cô gái nhíu mày lại và rồi hớn hở trả lời rằng:" Ồ đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cái con bé xinh đẹp có mái tóc đỏ. Ổn cả thưa bà James. Anh nó đã đến tìm gặp. Hai anh em tụi nó sao mà giống nhau thế không biết phải vậy không bà? Người anh quá ư là sốt sắng tận tâm. Khá là vui khi thấy một đứa con trai ở vào tuổi đó mà lại rất mực yêu thương em gái bé bỏng của mình. Chồng bà có mái tóc đỏ như hai con không vậy?
_Cái gì kia? - Anh trai bé à? - chị nói gì vậy? Tôi lí nhí hỏi..
_Cậu ta không nói gi cả. Khi tôi nói chuyện, cậu ta chỉ mỉm cười. Tôi nghĩ giờ chắc hai anh em đã về nhà rồi. Mà này, bà sao vậy có khỏe không?
_Vâng, cám ơn cô tôi cần phải về nhà đây.
Tôi chạy một mạch về nhà qua con đường nắng chói chang
"Chris, Christine ơi con ở đâu vậy? Chris ơi! Chris ơi!" Đôi lúc, ngay cả lúc này đây tôi vẫn nghe cái giọng mình hồi đó kêu gào khắp ngôi nhà lạnh lẽo. "Christine ơi! Chris ơi! Con ở đâu vậy hả con? hãy trả lời mẹ đi con! Chrrriiiss!" Và sau đó lại gọi :"Harry! Đừng mang em con đi! Hãy trở về đi! Harry ơi! Harry ơi!"
Cuồng điên, tôi hấp tấp chạy ra ngoài vườn. Mắt trời chiếu xuống gay gắt. Những bông hồng trắng ngời lên. Không gian quá ư lặng lẽ. Tôi mất cảm giác về thời gian và không gian như thể đang lạc trong cõi hư vô. Trong một thoáng tôi có cảm nhận như mình đang rất gần bé Christine, mặc dù tôi không thể thấy bé. Và rồi những bông hồng nhảy múa trước mắt tôi và chuyển sang màu đỏ. Không gian chuyển sang đỏ. Màu đỏ của máu. Đỏ lênh láng. Tôi thấy mình quay cuồng trong sắc đỏ rồi thì tối đen và rồi không biết gì nữa.
Tôi nằm liệt giường nhiều tuần vì bị say nắng biến chứng thành sốt não. Trong khi đó Jim và cảnh sát kiếm tìm Christine trong vô vọng. Cuộc truy lùng bất thành này kéo dài nhiều tháng. Báo chí ngập tràn về sự biến mất của đứa bé tóc đỏ. Cô giáo mô tả lại "người anh" tới trường đón con bé. Có những câu truyện đăng báo về việc bắt cóc con nít, hớt tay trên cuỗm mất một em bé. Nhưng rồi sự rúng động nhạt dần. Chuyện này trở thành một vụ mới chưa thể phá án được đành lưu lại trong hồ sơ cảnh sát.
Và chỉ có hai người biết là cái gì đã xảy ra. Người đàn bà già điên sống trong ngôi nhà hoang phế, và chính tôi đây.
Năm tháng trôi qua. Nhưng tôi vẫn sống trong sợ hãi.
Tôi sợ những thứ bình thường như thế. Ánh nắng. Những cái bóng thoáng qua trên bãi cỏ. Những bông hồng trắng. Những đứa trẻ có màu tóc đỏ. Và cái tên - Harry. Một cái tên quá đỗi bình thường.
HARRY- BY ROSEMARY TIMPERLEY Such ordinary things make me afraid. Sunshine. Sharp shadows on grass. White roses. Children with red hair. And the name - Harry. Such ordinary name.
Yet the first time Christine mentioned the name. I felt a premonition of fear.
She was five years old, due to start school in tree months time. It was a hot, beautiful day and she was playing alone in the garden, as she often did. I saw her lying on her stomach in the grass, picking daisies and making daisy-chains with laborious pleasure. The sun burned on her pale red hair and made her skin look very white. Her big blue eyes were wide with concentration.
Suddenly she looked towards the bush of white roses, which cast its shadow over the grass and smiled:
"Yes, I'm Christine,", she said. She rose and walked slowly towards the bush, her little plump legs defenceless and endearing beneath the too short cotton skirt. She was growing fast.
"With m my mumy and daddy" she said clearly. Then, after a pause, "Oh, but they are my mummy and daddy."
She was in the shadow of the bush now. It was as if she' d walked out of the world of light into darkness. Uneasy, without knowing why, I called her:
_Chris, what are you doing?
_Nothing
_Come indoors now
She said:"I must go in now. Good-bye," then walked towards the house.
_Chris, who were you talking to?
"Harry" she said.
_Who's Harry?
_Harry.
I couldn't get anything else out of her, so I just gave her some cake and milk and read to her until bedtime. As she listened, she stared out at the garden. Once she smiled and waved. It was a relief finally to tuck her up in bed and feel she was safe.
When Jim my husband, came home I told him about the mysterious" Harry" he laughed:
_Oh, she's started that lark, has she?
_What do you mean , Jim?
_It's not so very rare for only children to have an imaginary companion. Some kids talk to their dolls. Chris has never been keen on her dolls. She hasn't any brothers or sisters. She hasn't any friends her own age. So she imagines someone.
_But why has she picked that particular name?
He shrugged. "You know how kids pick thing up. I don't know what you are worring about, honestly I don't.
Nor do I really. It's just that I feel extra responsible for her. More so than if I were her real mother.
I know, but she is all right. Chris is fine. She's pretty, healthy, intelligent little girl. A credit to you.
_And to you.
_In fact, we're thoroughly nice parents!
_And so modest!
We laughed together and he kissed me. I feel consoled.
Until next morning.
Again the sun shone brilliantly on the small, bright lawn and white roses. Christine was sitting on the grass, cross-legged, staring towards the rose bush, smiling.
"Hello", she said, "I hoped you'd come...Because I like you. How old are you?...I'm only five and a piece...I'm not a baby! I'm going to school soon and I shall have a new dress. A green one. Do you go to school?...What do you do then?
She was silent for a while, nodding, listening, absorbed
I felt myself going cold as I stood there in the kitchen. "Don't be silly. Lots of children have an imaginary companion. I told myself desperately. "Just carry on as if nothing were happening. Don't be a fool."
But I called Chris in earlier than usual for her mid-morning milk.
_Can Harry come too?
_No! the cry burst from me harshly.
Goodbye, Harry, I'm sorry you can't come in but I've got to have my milk," Chris said, then ran towards the house.
"Why can't Harry have some milk too?" She challenged me
"Who is Harry, darling?
_Harry 's my brother.
_But Chris, you haven't got a brother. Daddy and Mummy have only got one child, one little girl, that's you. Harry can't be your brother
"Harry 's my brother. He says so" She bent over the glass of milk and emerged with a smeary top lip. Then she grabbed at the plate of biscuits. At least "Harry hadn't spoil her appetite!"
I didn't mention any of this to Jim that night. I know he'd only scoff as he'd done before. But when Christine 's Harry fantasy went on day after day, I found it got more and more on my nerves.
One Sunday, when Jim heard her at it he said:_"I will say one thing for imaginary companions, they help a child on with her talking.Chris is talking much more freely than she used to.
_With an accent, I blurted out.
_An accent?
_A slight cockney accent
_My dearest, every London child gets a slight cockney accent. It'll be much worse when she goes to school and meets lots of other kids.
_We don't talk cockney. Where does she get it from?
Who can she be getting it from except Ha-? I couldn't say the name.
_The baker, the milkman, the dustman, the coalman, the window cleaner - want any more?
_I suppose not. I laughed rather ruefully.
_Do you know what I think you should do to put your mind at rest?
_What?
_Take Chris along to see old Dr Webster tomorrow. Let him have a little talk with her.
_Do you think she's ill - in her mind?
_Good heavens, no! But when we come across something that's beyond us, it's as well to take professional advice.
Next day I took Christine to see Dr Webster. I left her in the waiting-room while I told him briefly about Harry. He nodded sympathetically, then he said: _It's a fairly unusual case, Mrs James, but by no means unique. I've had several cases of children 's imaginary companions becoming so real to them that the parents got the jitters. Christine is rather a lonely little girl, isn't she?
_She doesn't know any other children. We're new to the neighbourhood, you see. But that will be put right when she starts school.
_And I thinhk you will find that when she goes to school and meets other children, these fantasies will disappear. You see, every child need company of her own age, and if she doesn't get it, she invents it. Older people who are lonely talk to themselves. That doesn't mean that they're crazy, just that they need to talk to someone. A child is more practical. Seems silly to talk to oneself, she thinks,so she invents someone to talk to. I honestly don't think you've anything to worry about.
_That's what my husband says.
_I'm sure he does. Still, I'll have a chat with Christine as you've brought her. Leave us alone together.
I went to the waiting room, to fetch Chris. She was at the windows. She said:"Harry's waiting."
_Where, Chris? I said quietly.
_There. By the rose bush.
The doctor had a bush of white roses in his garden.
_"There is no one there." I said. Chris gave me a glance of un-childlike scorn. "Dr Webster wants to see you now, darling," I said shakily. You remember him, don't you? He gave you sweets when you were getting better from chicken pox."
"Yes" she said and went willingly enough to the doctor's surgery. I waited restlessly. Faintly I heard their voices through the wall. heard the doctor's chuckle, Christine's high peal of laughter. She was talking away to the doctor in a way she didn't talk to me.
When they came out, he said :"Nothing wrong with her whatever. She 's just an imaginative little monkey. A word of advice, Mrs James. Let her talk about Harry. Let her become accustomed to confiding in you. I gather you've shown some disapproval of this "brother" of hers so she doesn't talk much to you about him. He makes wooden toys, doesn't he Chris?
_Yes, Harry makes wooden toys.
_And he can read and write, can't he?
_"And swim and climb trees and paint pictures. Harry can do everything. He's a wonderful brother." Her little face flushed with adoration.
The doctor patted me on the shoulder and said: "Harry sounds a very nice brothers for her. He's even got red hair like you, Chris, hasn't he?
"Harry's got red hair" said Chris proudly, "redder than my hair. And he's nearly as tall as daddy, only thinner. He's as tall as you, mummy. He's fourteen. He says he's tall for his age. What is tall for his age?
"Mummy will tell you about that as you walk home," said Dr Webster. "Now, goodbye, Mrs James. Don't worry. Just let her prattle. Goodbye, Chris. Give my love to Harry."
Another week passed. It was Harry, Harry all the time. The day before she was to start school, Chris said: "Not going to school."
"You are giong to school tomorrow, Chris. You're looking foward to it. You know you are. There 'll be lots of other little girls and boys."
"Harry says he can't come too"
"You won't want Harry at school. He'll - I tried hard to follow the doctor's advice and believe in Harry - He'll be too old. He'd feel silly among little boys and girls, a great lad of fourteen."
"I won't go to school without Harry. I want to be with Harry". She began to sweep, loudly, paintfully.
She slept with tearstains still on her face.
It was still daylight. I went to the window to draw the curtains. Golden shadows and long strips of sunshine in the garden. Then almost like a dream, the long thin clear-cut shadow of a boy near the white roses. Like a mad woman I opened the window and shouted: "Harry! Harry!"
I thought I saw a glimmer of red among the roses, like red curls on a boy's head. Then there was nothing.
Next day I started on my secret mission. I took a bus to town and went to the big, gaunt building I hadn't visited for over five years. Then, Jim and I had gone together. The top floor of the building belonged to the Greythorne. Adoption Society. I climbed the four flights and knocked on the familiar door with its scratched paint.
Mrs Cleaver, a tall, thin grey- haired woman with a charming smile, a plain, kindly face and a very wrinkled brow, rose to meet me. "Mrs James. How nice to see you again. How's Christine?"
"She is very well. Miss Cleaver, I'd better get straight to the point. I know you don't normally divulge the origin of a child to its adopters and vice versa, but I must know who Christine is."
"Sorry, Mrs James" she began, "our rules..."
"Please let me tell you the whole story, then you 'll see I'm not just suffering from vulgar curiosity"
I told her about Harry.
When I finished she said: "It's very queer. Very queer indeed. Mrs James, I'm going to break my rule for once. I'm giong to tell you in confindence where Christine came from.
"She was born in a very poor part of London. There were four in the family, father, mother, son, and Christine herself"
_Son?
_Yes. He was fourteen when - when it happened.
_When what happened?
_"Let me start at the beginning. The parents hadn't really wanted Christine. The family lived in one room at the top of an old house which should have been condemned by the Sanitary Inspector in my opinion. It was difficult enough when there were only three of them, but with a baby as well life became a nightmare. The mother was a neurotic creature slatternly, unhappy, too fat. After she'd had the baby she took no interest in it. The brother, however, adored the little girl from the start. He got into trouble for cutting school so he could look after her.
One morning in the small hours, a woman in the ground-floor room saw something fall past her window and heard a thud on the ground. She went out to look. The son of the family was there on the ground. Christine was in his arms. The boy's neck was broken. He was dead. Christine was blue in the face but still breathing faintly.
The woman woke the household, sent for the police and the doctor, then they went to the top room. They had to break down the door, which was locked and sealed inside. An overpowering smell of gas greeted them, in spite of the open window.
They found husband and wife dead in bed and a note from the husband saying:"I can go on. I am going to kill them all. It's the only way."
The police concluded that he'd sealed up door and windows and turned on the gas when the family were asleep, then lain beside his wife until he drifted into unconsciousness, and death. But the son must have wakened. Perhaps he struggled with the door but he couldn't open it. He'd been too weak to shout. All he could do was pluck away the seals from the window, open it, and fling himself out, holding his adored little sister tightly in his arms."
_So her brother saved her life and died himself? I said.
_Yes he was a very brave boy.
_Perhaps he thought not so much of saving her as of keeping her with him. Oh dear! That sounds ungenerous. I didn't mean to be. Miss Cleaver, what was his name?
"I'll have to look that up for you." She reffered to one of her many files and said at last:"The family's name was Jones and the fourteen - year old brother was called "Harold"
_And did he have red hair? I murmured.
_That I don't know, Mrs James.
_But its Harry. The boy was Harry. What does it mean? I can't understand it.
"It's not easy, but I thinhk perhaps deep in her unconscious mind Christine has always remembered Harry, the companion of her babyhood. We don't think of children as having much memory; but there must be images of the past tucked away somewhere in the little heads. Christine doesn't invent this Harry. She remembers him. So clearly that she's almost brought him to life again"
_ May I have the adress of the house where the lived?
The house seemed deserted. It was filthy and derelict. But one thing made me stare and stare. There was a tiny garden. A scatter of bright, uneven grass splashed the bald brown patches of earth. But the little garden had one strange glory that none of the other houses in the poor sad street possessed - a bush of white roses.
A voice starled me. "What are you doing here?" It was an old woman, peering from the ground -floor window.
_I think the house was empty. I said
_Should be. Been condemned. But they can't get me out. Nowhere else to go. Won't go. The others went quickly enough after it happened. No one else want to come. They say the place is haunted. So it is. But what's the fuss about? Life and death. They're very close. You get to know that when you're old. Alive of dead. What's the difference?
She looked at me with yellowish, bloodshot eyes and said: "I saw him fall past my window. That's where he fell. Among the roses. He still comes back. I see him. He won't go away until he gets her."
"Who - who are you talking about?
"Harry Jones. Nice boy he was. Red hair. Very thin. Too determined though. Always got his own way. Loved Christine too much, I thought. Died among the roses. Used to sit down here with her for hours, by the roses. Then he died there. Or do people die? The church ought to give us an answer, but it doesn't. Not one you can believe. Go away, will you? this place isn't for you. It's for the dead who aren't dead, and the living who aren't alive."
The crazy eyes staring at me beneath the matted white fringe of hair frightened me. Mad people are terrifying. One can pity them, but one is still afraid. I murmured.
"I will go now. Goodbye" and tried to hurry across the hard hot pavements although my legs felt heavy and half-paralysed, as in a nightmare.
The sun blazed down on my head, but it was hardly aware of it. I lost all sense of time or place as I stumbled on.
Then I hear something that chilled my blood.
A clock struck three.
At three o'clock I was supposed to be at the school gates, waiting for Christine.
Where was I now? How near the school? What bus should I take?
I made frantic inquiries of passers-by, who looked at me fearfully, as I had looked at the old woman.
At last I caught the right bus and, sick with dust, petrol fumes and fear, reached the school . I ran across the hot, empty playground. In a classroom, the young teacher in white was gathering her books together.
I've come for Christine James. I'm her mother. I'm so sorry. I'm late. Where is she? I gasped.
_Christine James? The girl frowned, then said brightly: "Oh yes, I remember, the pretty little red-haired girl. That's all right, Mrs James. Her brother called for her. How alike they are, aren't they?. And so devoted. It's rather sweet to see a boy of that age so fond of his baby sister. Has your husband got red hair, like the two children?
What did - her brother - say? I asked faintly.
He didn't say anything. When I spoke to him, he just smiled. They'll be home by now, I should think. I say, do you feel all right?
_Yes, thank you. I must go home
I ran all the way home through the burning streets.
"Chris! Christine, where are you? Chris! Chris!" Sometimes even now I hear my own voice of the past screaming through the cold house. "Christine! Chris! Where are you? Answer me! Chrrriiiss!" Then: "Harry! Don't take her away! Come back! Harry! Harry!"
Demented I rushed out into the garden. The sun struck me like a hot blade. The rose glared whitely. The air was so still. I seemed to stand in timelessness, placelessness. For a moment, I seemed very near to Christine, althought I couldn't see her. Then the roses danced before my eyes and turned red. The world turned red. Blood red. Wet red. I fell through the redness to blackness to nothingness.
For weeks I was in bed with sunstroke which turned to brain fever. During that time Jim and the police searched for Christine in vain. The futile search continued for months. The papers were full of the strange disappearance of the red-haired child. The teacher described the "brother" who had called for her. There were newspaper stories of kidnapping, baby-snatching, child-murders. Then the sensation died down. It became just another unsolved mystery in police files.
And only two people knew what had happened. An old crazed woman living in a derelict house, and myself.
Years have passed. But I walk in fear.
Such ordinary things make me afraid. Sunshine. Sharp shadows on grass. White roses. Children with red hair. And the name - Harry. Such an ordinary name!