TRUYỆN & THƠ
Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 36 bài trong đề mục
sen dat 24.12.2011 22:56:14 (permalink)
The Christmas truce
By David G. Stratman from his book WE CAN CHANGE THE WORLD


It was december 25, 1914 only five months into World war I, German, British and French soldiers already sick and tired of the senseless killing disobeyed their superiors and fraternized with "the enemy" along two third of the western front (a crime punishable by death in times of war). German troop held Christmas trees up out the trenches with signs " Merry christmas" "You no shoot, we no shoot". Thousands of troops streamed across a no-man's land strewn with rotting corpses. They sang Christmas carols, exchanged photographs of loved ones back home shared rations, played football,even roasted some pigs. Soldiers embraced men they had been trying to kill a few short hours before. The agreed to warn each other if the top brass forced them to fire their weapons, and to aim high.
A shudder ran through the high command in either side. Here was disaster in the making soldiers declaring their brotherhood with each other and refusing to fight. Generals in both side declared this spontaneous peacemaking to be treasonous and subject to court martial. By march 1915 the fraternization movement had been eradicated and the killing machine put back in full operation. By the time of the armistice in 1918 fifteen million would be slaughtered.
Not many people have heard the story of the christmas truce. On Christmas day 1988 a story in Boston Globe mentionned that a local FM radio host played "Christmas in the trenches" a ballad about the Christmas truce, several times and was startled by the effect. The song became the most requested recording during the holidays in Boston on several FM stations.
"Even more startling than the number of requests I get is the reaction to the ballad afterward by callers who hadn't heard it before" said the radoi host "They telephone me deeply moved, sometimes in tears, asking "What the hell did I just hear?". I think I know why the the callers were in tears. The Christmas Truce story goes against most of what we have been taught about people. It give us a glimpse of the world as we wish it could be and says "This really happened once" It reminds us of those thoughts we keep hidden away, out of range of the TV and news paper stories that tell us how trivial and mean human life is. It is like hearing that our deepest wishes really are true: the world really could be different.

Giáng sinh hưu chiến - Sen Đất chuyển ngữ

Đó là vào ngày 25 tháng 12 năm 1914 chỉ sau năm tháng khi chiến tranh thế giới lần thứ nhất bùng nổ, quân lính Đức, Anh và Pháp đã quá rã rời chán chường với sự giết chóc lạnh lùng vô cảm đã bất tuân cấp trên của họ và bắt tay thân ái với "kẻ thù" ở suốt dọc hai phần ba trận tuyến mạn Tây ( trong chiến tranh đây là một tội sẽ bị xử tử hình". Đoàn quân Đức dựng những cây giáng sinh ngoài chiến hào với những biểu ngữ "giáng sinh vui vẻ" "anh không bắn, chúng ta không bắn". Hàng ngàn binh đoàn tràn qua chiến tuyến nơi vương vãi đầy những xác chết đang thối rữa. Họ ca vang bài ca giáng sinh, trao cho nhau xem hình ảnh những người thân thương của họ nơi quê nhà, san sẻ thực phẩm cho nhau, chơi đá banh, thậm chí còn đem heo ra quay. Những người lính ôm lấy những người mà chỉ trước đó có vài giờ họ còn tìm mọi cách để bắn hạ. Họ thỏa thuận với nhau nếu bộ tổng tham mưu có chỉ thị buộc họ phải nả súng vào nhau thì hãy chĩa súng lên trời.
Một sự rúng động lan truyền khắp bộ chỉ huy của các bên. Đây là một thảm họa khi để cho quân lính tuyên bố tình thân hữu với đối phương và từ chối chiến đấu. Các vị tướng lãnh ở hai bên chiến tuyến tuyên bố hành động tự phát lập hòa bình là mưu phản và sẽ bị đưa ra xử ở tòa án binh. Vào tháng ba năm 1915 phong trào kết tình huynh đệ  bị tiêu diệt và cỗ máy tàn sát đã hoàn toàn khởi động trở lại. Trong thời gian đình chiến năm 1918 mười lăm nghìn người đã bị giết.
Ít người được biết về câu chuyện của ngày giáng sinh hưu chiến này.  Vào giáng sinh năm 1988 một câu chuyện trong "Boston globe"  đề cập đến một đài phát thanh FM địa phương đã cho chơi bản nhạc "Giáng sinh nơi chiến hào", một điệu ba-lad về giáng sinh hưu chiến nhiều lần và đã phải sửng sốt vì hiệu quả của nó. Bản nhạc trở thành đĩa hát được yêu cầu nhiều nhất trong suốt những ngày nghỉ lễ ở Boston trên nhiều trạm phát thanh FM.
"Ngạc nhiên hơn cả số lượng yêu cầu tôi  nhận được, đó là những cú điện thoại phản hồi về bản ba-lad của những người chưa  từng nghe nó trước đó gọi tới " Người chủ đài phát thanh nói : "Họ điện thoại cho tôi tỏ ra cực kỳ xúc động, đôi lúc bật khóc hỏi rằng: "Quỷ thần ơi tôi vừa nghe được cái gì thế này?."Tôi nghĩ mình hiểu được tại sao người gọi đến lại khóc. Câu chuyện giáng sinh hưu chiến đi ngược lại hầu hết cái mà ta đã dạy về con người . Nó cho chúng ta một thoáng nhìn về một thế giới như chúng ta mong ước khiến phải thốt lên: " Điều này đã từng có lần xảy ra". Nó gợi cho chúng ta những ưu tư chúng ta vẫn còn lẩn tránh, vượt ra ngoài phạm vi những câu chuyện  truyền hình và báo chí chỉ gây  cho chúng ta cái cảm tưởng sao cuộc sống con người tầm thường ti tiện thế.  Nghe bài hát mà tưởng như những khao khát thẩm sâu trong lòng mình đã thành sự thật: thế giới hẳn có thể đã khác đi."

Đã mang vào thư viện
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2012 21:16:37 bởi Ct.Ly >
#16
    thanhkhe 28.12.2011 12:36:25 (permalink)
    Thanks bạn SD đã hỏi thặm TK dạo này ít vào là vì không có máy riêng mà vào tiệm net thì trang vnthuquan bị chận khi nào có dịp mượn ké máy ai đó mới vào đươc. Nhưng TK vẫn mong đọc truyện của SD dù dịch hay sáng tác! TK vẫn đợi dù lâu! không sao cả! Chúc SD mọi điều tốt lành và có thời gian để sáng tác nhé! Khi nào TK có máy riêng sẽ vào thường xuyên hơn!
    #17
      sen dat 31.12.2011 16:07:14 (permalink)
      Cám ơn Thanhkhe đã thông cảm! Thật ra tuy không viết nhưng đầu cũng nhiều ý tưởng khi nào thong thả thì viết thôi à! Giờ SĐ đem nguyên bản tiếng Anh "The man who hated Christmas" lên cùng với đoá hồng đón năm mới đã nha!
      The man who hated Christmas By Nancy W. Gavin
      It's just a small white envelope stuck among the branches of our Christmas tree. No name, no identification, no inscription. It has peeked through the branches of our tree for the past ten years or so.
      It all began because my husband Mike hated  Christmas. Oh not the true meaning of christmas but the commercial aspect of it - over spending and the frantic running around at the last minute to get a tie for uncle Harry and the dusting powder for Grandma - the gifts given in desperation because you couldn't think of anythingelse.
      Knowing he felt this way, I decided one year to bypass the usual shirts, sweaters, ties and so forth. I reached  for someting special  just for me. The inspiration came in an unusual way. Our son Kevin who was 12 that year was on wrestling at the junior level school he attended. Shortly before Christmas, there was a non-league match against a team sponsored by an inner-city church. These youngters, dressed in sneakers so ragged that shoestrings seemed to be the only thing holding them together, presented a sharp contrast to our boys in their spiffy blue and gold uniforms and sparkling new wrestling shoes.
      As the match began, I was alarmed to see that the other teams was wrestling without headgear, a kind of light helmet designed to protect a wrestler's ears. It was luxury the ragtag team obviously could not afford.
      Well, we ended up walloping them. We took every weight class. And as each of their boys got up from  the mat, he waggered around in his tatters with false bravado, a kind of street pride that couldn't acknowledge defeat. Mike seated beside me shook his head sadly "I wish just one of them could have won" he said. They have a lot of potential but losing like this could take the heart right out of them". Mike loved kids- all kids. He so enjoyed coaching little league football, baseball and lacrosse. That's when the idea for his present came. That afternoon, I went to a local sporting goods store and bought an assortment of wrestling headgear and shoes and send them anonymously to the inner-city church. On Christmas Eve I placed a small white envelope on the tree, the note inside telling Mike what I had done and that was his gifts from me.
      Mike's smile was the brightest thing about Christmas that year. And that same bright smile lit up succeding years. For each Christmas followed the tradition - one year sending a group of mentally handicapped youngsters to a hockey game, and another year a check to a pair of elderly brothers who has burned to the ground the week before Christmas and on and on.
      The whit envelope became this highlight of our Christmas. It was always the last thing opened on Christmas morning and the children ingoring their new toys, would stand with wide-eyed anticipation as their dad lifted the envelope from the tree to reveal its contents. As the children grew, the toys gave way to more practical present, but the envelope  never lost its allure.
      The story doesn't end there. You see we lost  Mike last year due to dreaded cancer. When Christmas rolled around I was still so wrapped in grief that I barely got the tree up. But Christmas Eve found me placing an envelope on the tree and the morning it was joined by tree more. Each of our children unbeknownst to the others had placed an envelope on the tree for their dad.
      The tradition has grown and someday will expand even  further with our grandchildren standing to take down the envelope.
      Mike's spirit, like the Christmas spirit will always be with us.


      Người đàn ông ghét lễ giáng sinh.
      Nguyễn Minh Trân chuyển ngữ
      Đó chỉ là một phong bì nhỏ màu trắng nhét giữa những cành cây giáng sinh nhà chúng tôi. Không tên, không một dấu vết để nhận biết, không một dòng gởi tặng. Nó lấp ló đâu đó trên cây giáng sinh của chúng tôi trong suốt hơn mười năm qua và sẽ còn tiếp tục như vậy.
      Tất cả khởi nguồn từ việc Mike chồng tôi vốn ghét lễ giáng sinh. Ồ không, thực tình không phải ý ám chỉ giáng sinh mà là khía cạnh vụ lợi thương mại hóa nó. Tiêu xài quá lố cùng với sự cuống cuồng lùng sục đến giờ phút cuối để kiếm cho ra một cái cà-vạt cho chú Harry và hộp phấn bột cho bà. Những món quà đã đem đến sự chán nản tuyệt vọng bởi chúng tôi không còn trí óc để nghĩ đến những điều khác.
      Biết được nỗi lòng của anh ấy, tôi quyết định bỏ qua những chiếc áo sơ mi, áo nịt len, những chiếc cà-vạt thường lệ vân... vân và vân... vân. Tôi muốn đạt đến điều gì đặc biệt cho chính tôi mà thôi. Nguồn cảm hứng đã đến bất ngờ trong một trường hợp khác thường. Số là con trai chúng tôi năm đó được 12 tuổi đang tham gia một đội đấu vật tại một trường thiếu niên mà cháu đang học. Trước ngày giáng sinh không lâu, đội được mời tham gia thi đấu nghiệp dư với một đội được sự đỡ đầu của một nhà thờ trong thành phố. Những thanh thiếu niên của nhà thờ này mang những đôi giày thể thao sneaker rách bươm đến nỗi dường như chỉ có những sợi dây giày  mới giúp cho đôi giày không rã ra, tương phản quá rõ rệt với các chàng trai phe chúng tôi trong bộ đồng phục màu vàng và xanh dương kiểu cách điệu đà và những đôi giày đấu vật mới toanh sáng bóng.
      Khi trận đấu bắt đầu tôi đã kinh hãi khi thấy đội kia thi đấu không nón bảo hiểm, một loại nón sắt mỏng được thiết kế để bảo vệ tai của đô vật. Rõ ràng đây là điều xa xỉ, đội luộm thuộm lếch thếch này không thể mua được.
      Thế là, cuối cùng phe chúng tôi dần cho họ túi bụi. Chúng tôi thắng ở mọi hạng cân. Và cứ mỗi lần một chàng trai của họ từ thảm gượng đứng lên anh ta vẫy vẫy xung quanh trong bộ đồ tả tơi  với vẻ nghênh ngang giả tạo một loại kiêu hãnh đường phố không muốn chấp nhận thất bại. Mike ngồi bên tôi lắc đầu buồn bã  nói"Anh chỉ mong sao một người trong bọn họ có thể thắng" . Họ có nhiều tiềm năng nhưng bị thất bại như thế có thể làm họ chán nản tuyệt vọng. Mike rất thương trẻ - tất cả bọn trẻ. Anh ấy rất vui khi được huấn luyện những đội bóng đá nghiệp dư nhỏ, dã cầu, đánh quần. Và đó là lúc tôi nghĩ đến món quà tặng anh ấy. Trưa hôm đó tôi đến cửa hàng bán đồ thể thao địa phương mua hàng loạt nón và giày đô vật và gởi tới nhà thờ thành phố không ghi tên người gởi. Đến đêm giáng sinh tôi đặt một phong bì trắng trên cây giáng sinh trong đó ghi điều tôi đã làm và đó là món quà tôi dành cho anh ấy.
      Nụ cười của Mike trở thành niềm vui rạng rỡ nhất trong mùa giáng sinh năm ấy. Và những nụ cười như thế cứ tiếp tục ngời sáng những năm sau đó. Mỗi mùa giáng sinh cứ theo lệ đó - năm thì đưa  một nhóm trẻ thiểu năng tới xem môt trận khúc côn cầu, và năm khác gởi một ngân phiếu tới hai anh em sinh đôi tuổi trung niên đã bị cháy rụi nhà cửa một tuần trước giáng sinh vân.. vân... và vân..vân.
      Phong thư màu trắng trở nên điểm nổi bật trong ngày giáng sinh của chúng tôi. Nó luôn luôn là thứ cuối cùng được mở ra vào sáng ngày giáng sinh và mấy đứa trẻ không chú tâm lắm vào những thứ đồ chơi mới của chúng mà chăm chăm đứng nhìn khi bố chúng nhấc phong thư ra khỏi cây, mắt thao láo chờ đợi để xem cái gì nằm trong đó. Khi bọn trẻ lớn lên, các món đồ chơi nhừơng chỗ cho những thứ thực dụng hơn nhưng phong thư vẫn không mất đi sự hấp dẫn .
      Câu truyện không dừng tại đó. Bạn biết đó chúng tôi vừa mất Mike năm vừa qua bởi căn bệnh ung thư quái ác. Khi giáng sinh quay trở về lòng tôi vẫn còn ngập tràn ưu phiền nên tôi chỉ dựng cây lên thôi. Nhưng đến đêm giáng sinh tôi đặt một phong bì lên cây và ngày mai lại có thêm ba phong bì khác nữa. Con của chúng tôi không hẹn mà gặp, mỗi đứa đặt một phong bì trên cây tặng cha chúng.
      Thông lệ đã hình thành và một ngày nào đó  lan truyền thậm chí đến đời cháu chắt vẫn sẽ đứng chờ để được hạ phong bì xuống.
      Tinh thần của Mike, tinh thần giáng sinh sẽ còn mãi với chúng tôi. 

      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49776/4ABF2CFC36A64D6FA1D1AD764AD7BB76.JPG[/image]
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2011 16:09:35 bởi sen dat >
      Attached Image(s)
      #18
        sen dat 25.01.2012 20:20:34 (permalink)
        The sled By Thomas E.Adams
        The snow was soft and deep outside. If only he could get out to drive his new sled, but his mother was angry. He had called his sister a liar. “You cannot go out until ou learn how to be a gentleman”. His mother said. “Now, tell your sister you are sorry.” He looked across the table at his sister. She  was looking down at her dinner. He saw a small smile on her face. “Tell her” his mother ordered. He saw his sister smile as if she had won a victory. : “ I will not tell her, he answered, “she is launghing at me. Besides, she is a liar.” That settle it?” his mother told him. “You do not go out to play”. His hands began to shake with anger. He was angry at his sister and now angry with himself for calling her a liar again. He had lost control of himself. He thought to stop the tears from coming “I will tell her I am sorry,” he said a little too quick and too loud. “That is better,” his mother said. “You two should love each other, not always fight,” He waited until the right moment then asked again. “Can I go out to play now?” His mother told him he could and he jumped up from the table. He looked at his siter. His mouth and eyes laughed at her. He put his coat on, then his long rubber shoes and his gloves to keep his hands warm. He got to the door when his mother spoke. “Put your hat on” she said. “Oh mum!” “Put it on!” “Oh mum. It is not cold out.” “Honest, mum. It’s not that cold.” “Put it on or sta inside!” He got his hat it on his head, then opened the door and closed it behind him.
        It feel good to be in the dark barn alone. The barn was silent. He was free to pla at last. He looked at his sled for a moment, then felt a long cold steel and rode on. He lifted the sled and held it tightly against him. It was small sled and not very heanvy but it was strong. And when he ran with it he ran very fast. It was the best of all sheds. It was his. He was excited. He lifted the sled again and hurried to open the door. “Joey!” It was his mother’s voice. He stood quiet. He did not answer. “joseph!” He said nohing. The afraid and angry he answered “ What?” “Be in by 7 o’clok” “Alright” And he opened the door. He saw the white night before him.  The snow’s beautiful.  He started to walk into the night, but then stopped. He pulled his hat from his head and dropped it on the snow. He pulled his sled into the street and began to run. Slowly at first then faster and faster. Soon he was running as fast as he could go. He saw the snow past under his feet. Don’t fall now and he dropped the sled to the snow and himself on top of the sled. He fetl the freedom of sliding alone down the shadowy street. The only sound was the crunch of the steel  runners sliding over the snow. Up ahead  he saw a big hill of snow. He turned his sled toward it. The snow hill grew bigger and bigger. Then just at the right time he turned. There was a loud sound from under his sled, a snap of cold steel and both he and the sled turned over and over in the snow. He la there in the cold snow. His face was cut. The steel runner on the bottom of the sled was broken. He looked at it touched the broken place with his fingers. He pushed the broken ends together until the joined. Only a thin mind solved the break. He walked up slowly anf began walking home.Near the house he sat down in the snow again. He laid the sled across his legs like a baby.  He looked at the steel runner. It was still broken. He started to cry. He dried his tears on his coat and began to get up as his sister opened the door  and came out into the night. He watched her as she walked toward the store down the street.  She went inside to buy something. He waited when he heard the crunching snow under her feet., he turned to her and said, “Hi!” “Hi! How is the sledding?” “just right,” he answered. The snow is nice and fast. I’m resting now. His fingers moved up and down the broken place. There was a silence. At last she spoke “ Well,I think I’m going.” His next thought came suddenly. He found his heart beat faster. “Do you want to ride on my sled?.” The sound of his voice frightened him. She suddenly became alive.”Can I?...I, I mean  will you let me really?” “Sure! Go ahead!” And he gave her the sled very carefully. He watched her as she began to run. The sled looked heavy in her arms. He saw her almost fall. He was afraid she would get hurt and ran into the street to shout, to tell her. He opened the mouth but the words did not come and then it was too late. She dropped the sled  to the snow and jumped on. The broken steel runner spread apart. He saw her head go down and hit the road. He saw her  feet rise in the air; Both girl and sled rolled over and over. She came to him. The sled  was in one hand; the broken  steel runner hanging down. She cried softly. The tears ran down her face. There was blood near her mouth. He wanted to say something, anything. He tried but no words came. “I’m sorry.” “I’ m sorry . I broke  your sled,”his sister said. “That will be alright. I can get it fixed”. “No,” she said, “it will be never the same. I’m sorry.” And she began to cry louder.
        He wanted to put his hand gently on her, made her feel better. He even out his hand down in the air to touch her but he didn’t. All he could say was “Don’t cry, it wasn’t your fault”. “Yes, it was”, she said. “It was my fault.” “No” he said softly, “No, it wasn’t.” But she didn’t hear him. They stood and looked at each other. The she looked down at the snow. Girls are so, so foolish.” He felt to breath easier. He saw  a shining look in her eyes, he did not understand. He wished she’d go in the house. Then he saw the dry tears and blood on her face and he felt very sorry for her. He moved closer to her and looked at her cut mouth. He placed his hands on both sides of her face. It fell small. :It is not a bad cut,” she said “but perhaps, I should go in and wash it.” “Yes,” he said, “ You should wash it.” They walked to the house. He felt her walking at him. “You have a cut on yous face,” she tpld him, “let me put some snow on it” “No it is alright. I fell. You go in and wash your cut!” “Well alright,” she said, “But don’t forget to put your hat on”. He looked at her, “before you come into the house, I mean”. They both smiled. She went into the house. He turned kicked some snow. He put his cold hands in his pockets but did not feel them. He saw part of the street grow dark. It was 7 o’clock.

        Chiếc xe trượt tuyết
        Nguyễn minh Trân chuyển ngữ

        Bên ngoài tuyết mịn phủ dày mặt đất. Ước gì nó có thể ra ngoài  để được cưỡi trên chiếc xe trượt tuyết mới nhưng mẹ nó đang rất bực bội. Nó đã gọi chị nó là đồ dối trá. “Con không thể ra ngoài cho đến khi nào biết cách xử sự cho ra dáng đàn ông đi đã” mẹ nó nói. “ Giờ thì con xin lỗi chị đi”. Nó đưa mắt qua phía chị nó ngồi ở đầu bàn bên kia. Chị đang cúi xuống nhìn phần ăn tối của mình. Nó thấy một nụ cười nhẹ thoáng trên khuôn mặt chị. “Nào xin lỗi chị đi” mẹ nó ra lệnh. Nó nhận ra chị nó đang nở nụ cười đắc thắng. “Con sẽ không xin lỗi đâu” nó trả lời “chị ấy đang cười nhạo con đó mẹ” “Đã vậy chị ấy còn là kẻ nói dối.” “ Chịu xin lỗi chưa? Nếu không thì đừng hòng ra ngoài chơi” mẹ nó nói. Nó tức tối hai tay bắt đầu run lên. Nó đã giận chị và giờ lại giận chính mình vì một lần nữa lại gọi chị  là đồ nói dối. Mình đã không tự kiềm chế được. Nghĩ vậy nó cố cầm những giọt nước mắt đang chực trào ra nói thật nhanh thật lớn: “Con sẽ xin lỗi chị, Em xin lỗi”. Mẹ nó lên tiếng: “Như vậy là tốt rồi.” “Hai đứa chúng con nên biết thương yêu lẫn nhau chứ đừng luôn  hục hặc kèn cựa nhau”.
        Nó chờ cho đến khi thấy thuận tiện đúng thời cơ hỏi xin một lần nữa: “Giờ con có thể ra ngoài chơi được không mẹ?.” Mẹ nó bằng lòng thế là nó nhảy dựng ra khỏi bàn, miệng với ánh mắt đầy vẻ châm chọc nhìn về phía chị. Nó mặc áo khoác vào, tiếp đến là mang đôi ủng cao su và đeo găng để giữ cho hai tay được ấm. Nó ra tới cửa thì mẹ nó dặn với theo: “Đội mũ vào con” “Ôi thôi đi mẹ” “Đội vào” “Ôi mẹ ơi ngoài trời có lạnh đâu? “Đã bảo đội mũ vào” “Thật mà mẹ! trời này lạnh gì đâu!” “Một là đội vào còn không thì ở nhà.” Nó đành kiếm mũ đội vào, sau đó mở cửa rồi khép lại sau lưng.
        Được lặng lẽ một mình trong nhà kho tối tăm nó cảm thấy dễ chịu. Cuối cùng nó cũng được thỏa thuê vui đùa. Nó quan sát chiếc xe trượt tuyết một lúc, sau đó chạm vào thanh sắt lạnh và cưỡi lên. Nó nhấc  xe lên ôm sát vào người. Xe nhỏ không nặng lắm nhưng chạy khỏe. Khi trượt trên xe, xe lướt rất nhanh. Đây là cái xe trượt tuyết tuyệt nhất. Cái xe là của riêng nó. Nó cảm thấy thích thú. Nó lại nhấc xe lên một lần nữa và hấp tấp mở cửa. “Joey”. Giọng mẹ nó vang lên. Nó khựng lại không trả lời. “Joseph à” Vẫn nín thinh. Rồi cảm thấy sợ và bực tức nó đáp trả: “Gì vậy mẹ?” “7 giờ là phải có mặt ở nhà đó.” “Dạ”. Nó mở cánh cửa. Tuyết đêm trắng xóa một vùng. Tuyết đẹp rơi rơi. Nó bắt đầu bước đi trong đêm và sau đó dừng lại, giựt cái nón ra khỏi đầu ném trên tuyết. Nó kéo xe trượt tuyết ra đường và bắt đầu chạy. Mới đầu từ từ sau đó càng lúc càng nhanh hơn. Chẳng mấy chốc nó tăng hết tốc độ, cảm thấy tuyết đang lướt dưới chân mình. Đứng có mà té lúc này đấy. Thả chiếc xe trượt trên tuyết  cưỡi lên và buông theo,nó cảm thấy phơi phới khi được lướt một mình xuống con đường tối. Âm thanh duy nhất nghe được là tiếng lạo xạo phát ra từ những thanh thép của xe khi lướt tuyết. Phía trước là một đồi tuyết lớn. Nó hướng mũi xe về phía đó.  Đồi tuyết càng lúc càng lớn dần lên. Ngay khi vừa quay xe chạy một âm thanh lớn phát ra dưới chiếc xe trượt, thanh thép lạnh gãy răng rắc và thế là cả người lẫn xe lật nhào trên tuyết. Nằm đó trong tuyết lạnh, mặt bị trầy xước còn cái chân xe trượt bị gãy rời. Nó xem xét cái xe rồi dùng ngón tay thăm dò chỗ bị gãy, kéo hai đầu gãy cho đến khi chúng khớp với nhau. Thật khó mà sửa lại được.
        Nó từ từ đứng lên và bắt đầu trở về nhà. Gần đến nhà nó lại ngồi bệt xuống tuyết, để cái xe nằm ngang trên đôi chân như một em bé, nhìn lại chiếc xe trượt tuyết, chỗ gẫy vẫn còn đó. Nó bật khóc. Vùi mặt vào áo lau nước mắt  khi gượng đứng lên thì chị nó cũng vừa mở cửa bước ra ngoài ban đêm. Nó dõi theo bước chị đi về phía cửa hiệu trên phố. Chị vào mua gì đó. Nó chờ đợi. Khi nghe tiếng chân chị  lạo xạo trên tuyết  nó quay lại gọi: “Chị ơi!” “Ơi! Trượt tuyết sao rồi?” “Ổn thôi!” nó đáp lại “Tuyết rơi đẹp và nhiều. Giờ em đang nghỉ xả hơi đã. Ngón tay nó rà tới rà lui chỗ bị gãy. Một sự im lặng bao trùm. Cuối cùng chị lên tiếng “ Này! thôi chị đi đây “ Một ý nghĩ lóe lên. Tim nó đập nhanh “Chị có muốn trượt xe của em không?”Nó rờn  rợn khi nghe chính cái giọng của mình cất lên.Chị gái đột nhiên trở nên  phấn khích hỏi dồn:  “Chị có thể à? …chị…chị muốn nói em thật sự để cho chị trượt xe hả?” “Thật mà!  Nào hãy tiến lên” Và rồi nó trao chiếc xe trượt tuyết cho chị rất kỹ càng cẩn thận. Nó chăm chú nhìn khi người chị khởi động chạy.  Chị khệ nệ ôm lấy xe.  Nó nhìn thấy chị nó loạng choạng sắp té. Sợ chị bị đau nó chạy lên đường định gọi với theo. Vừa mở miệng chưa kịp nói thì đã trễ mất rồi. Chị nó  thả cái xe xuống và nhảy lên. Cái kiềng xe đứt rời văng ra. Đầu chị chúc xuống va vào mặt đường hai chân chổng lên trời cả thân hình người con gái và xe lộn nhào mấy vòng. Chị lững thững đi lại chỗ nó, một tay cầm xe trượt tuyết. Cái thanh thép gãy lòng thòng. Chị thút thít khóc. Những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt. Máu ứa ra gần khóe miệng. Nó muốn nói điều gì đó, bất cứ gì cũng được, cố gắng mà không sao thốt nên lời. “Cho chị xin lỗi” “Cho chị xin lỗi, chị đã làm gãy mất cái xe trượt tuyết của em rồi” “Sẽ không sao đâu. Em có thể sửa được mà” “Không đâu” Chị nó nói, “Chiếc xe sẽ không thể trở lại được như cũ, chị xin lỗi em” và chị ấy lại bắt đầu khóc rưng rức.
        Nó muốn vuốt ve an ủi cho chị cảm thấy dễ chịu hơn. Nó có thể dễ dàng đưa tay ra chạm vào chị nhưng nó không làm được. Tất cả những gì nó có thể nói là: “Đừng khóc nữa chị. Đó không phải lỗi của chị đâu.” “Lỗi của chị mà” chị một mựckhăng khăng “Đúng là lỗi của chị rồi” “Không” nó nhỏ giọng lại “Không! Đó không phải lỗi chị”. Nhưng chị nó không chịu nghe. Cả hai đứng nhìn nhau,  rồi chị cúi nhìn mặt tuyết tự trách: “Con gái sao khờ quá đi”. Tiếp đến là sự im ắng.  Chị đã  ngừng khóc,lặng lẽ nhìn tuyết. Nó không  nghe gì chỉ cảm thấy lạnh. Cuối cùng không biết phải làm gì nó thốt lên: “Không, con gái không khờ đâu” và cảm thấy nhẹ nhàng dễ thở hơn. Nó thấy ánh mắt chị lóe sáng lên đến là khó hiểu.  Nó mong cho chị  vào nhà. Thế rồi khi nhìn thấy những giọt nước mắt và máu đã khô trên mặt chị nó cảm thấy vô cùng xót xa ân hận. Nó tiến lại gần chị hơn, xăm xoi vết thương ở miệng. Nó đưa hai tay áp vào hai má của chị. Vết rách có vẻ không sâu. Chị nó lên tiếng: “Vết thương không đến nỗi trầm trọng” nhưng có lẽ chị phải vào rửa cho sạch.”. Nó đồng ý:  “Đúng đó, chị nên rửa vết thương đi”. Hai chị em cùng cất bước về nhà. Đi  sát lại bên nó chị nói: “Mặt em cũng bị một vết rách, để chị đắp ít tuyết lên đó cho”  “Không cần đâu, em ổn mà. Chị hãy vào nhà rửa vết thương đi” Chị nói: “Thôi được, nhưng em cũng đừng quên đội mũ vào đó”. Nó ngớ người ra nhìn chị. “ý chị muốn nói là nhớ đội mũ trước khi vào nhà đó mà”. Cả hai cùng mỉm cười . Chị đã vào nhà. Nó quay lui đá vào tuyết mấy cú,rồi đút đôi tay lạnh cóng vào túi áo nhưng không cảm thấy ấm chút nào. Đoạn đường trước mặt tối mịt lại. Đã bảy giờ rồi.

        Đã mang vào thư viện
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.03.2012 21:04:32 bởi Ct.Ly >
        #19
          sen dat 09.02.2012 22:55:02 (permalink)
          Nhân dịp Valentine sắp đến SĐ mang hình hoa vào cho vui mắt.

          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49776/7706D8E8EE81481F9160CF1266B87680.JPG[/image]
          Wheresoever she was, there was Eden.( Mark Twain)
           Nơi nào có nàng nơi ấy là thiên đàng
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2012 23:01:16 bởi sen dat >
          Attached Image(s)
          #20
            sen dat 17.03.2012 23:44:16 (permalink)
            Your name
            I wrote your name in the sky
            But the wind blew it away
            I wrote your name in the sand
            But the waves washed it away
            I wrote your name in my heart
            and forever it will stay
            Jessica Blade

            Tên anh
            Em viết tên anh lên bầu trời,
            nhưng rồi cơn gió cuốn bay đi.
            Em viết tên anh trên cát mịn,
            nhạt nhòa tên theo sóng ra khơi.
            Em khắc tên anh trong tim mình,
            Từ nay tên sẽ mãi không phai.
            Sen Đất chuyển ngữ


            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49776/487DA8613885427689838FE9023225B1.JPG[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2012 23:47:53 bởi sen dat >
            Attached Image(s)
            #21
              sen dat 12.05.2012 14:16:43 (permalink)
              MY LOVE
              My love is like an ocean
              It goes down so deep
              My love is like a rose
              Whose beauty you want to keep

              My love is like a river
              That will never end
              My love is like a dove
              With a beautiful message to send

              My love is like a song
              that goes on and on forever
              My love is like a prisoner
              It's to you that I surrender
              Tasho Shores


              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49776/15E7A6B8500F4A4C8A0DFBC5E488ED5E.JPG[/image]
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2012 14:26:50 bởi sen dat >
              Attached Image(s)
              #22
                sen dat 12.05.2012 14:25:55 (permalink)
                Sen Đất tạm dịch
                TÌNH EM
                Tình em, như đại dương,
                thăm thẳm khôn cùng,
                đẹp tươi như cánh hồng,
                cho lòng anh ước mong.

                Tình em, như dòng sông
                mãi mãi xuôi dòng,
                tựa con chim câu trắng,
                mang tin lành đến anh.

                Tình em, như bài ca,
                vang mãi không ngừng,
                nguyện như kiếp lao tù
                gông xiềng chỉ vì anh.


                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/49776/DA68AD6F75744C8E9A4420BCF4B5B9E4.JPG[/image]
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2012 17:16:25 bởi sen dat >
                Attached Image(s)
                #23
                  sen dat 14.10.2012 02:07:18 (permalink)
                  TRONG MỘT CÁNH RỪNG THƯA  - IN A GROVE
                  Tác giả Ryunosuke Akutagawa
                  Nguyễn minh Trân chuyển ngữ từ bản dịch tiếng Anh của Takashi Kojima

                  LỜI KHAI CỦA NGƯỜI TIỀU PHU QUA CHẤT VẤN CỦA  SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP

                  Bẩm quan đúng thế ạ. Con là người tìm thấy thi thể. Sáng hôm ấy  như thường lệ hàng ngày con đi đốn gỗ bách hương thì phát hiện một xác chết nằm trong một lùm cây tại một thung lũng giữa núi rừng. Để xem, chính xác là ở đâu nhỉ?.Cách trạm đườngYamashina một quãng chừng 150 thước.  Nơi đó là một khu rừng tre và bách hương xa xôi hẻo lánh. Xác chết nằm ngửa, mặc bộ kimono lụa màu xanh nhạt, đầu đội một cái khăn xếp kiểu Kyoto. Một nhát kiếm đâm thấu lòng ngực. Xác lá tre rơi rụng xung quanh nhuốm đầy máu. Không, máu không còn chảy nữa, con tin vết thương đã khô. Một con mòng mãi bám vào đó, không nhận ra bước chân người đến gần.
                  Quan hỏi con liệu có thấy cái kiếm hay bất cứ cái gì đại loại như thế phải không ạ?.
                  Bẩm quan không, không có gì cả. Con chỉ thấy một sợi dây thừng ở  dưới gốc một cây bách hương gần đó. À...đúng rồi...kèm theo sợi dây thừng, con có thấy một cái lược. Tất cả chỉ có vậy. Rõ ràng anh ta đã chống trả quyết liệt trước khi bị giết. Bởi vì cỏ và xác lá tre bị giẫm nát cả một vùng.
                  Gần đó có ngựa không ư?
                  Bẩm quan không có ạ, người vào đó cũng đủ chật vật rồi, huống hồ là ngựa.

                  LỜI KHAI CỦA MỘT NHÀ SƯ HÀNH HƯƠNG QUA CHẤT VẤN CỦA SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP

                  Khi nào Hẳn là vào khoảng trưa hôm qua thưa ông. Người đàn ông bất hạnh đó đang trên đường từ Sekiyama đến Yamashina. Anh ta đi bộ hướng về Sekiyama, cùng đi với anh ta là một phụ nữ ngồi trên lưng ngựa người mà lúc đó tôi được biết là vợ anh ta. Cô ta đeo một mảnh khăn  che mặt. Tất cả những gì tôi thấy được ở cô ấy là màu sắc của trang phục, cái áo màu hoa tử đinh hương tim tím, ngựa của cô ta có sắc hồng và có cái bờm đẹp. Chiều cao của cô ta ư? Khoảng chừng một thước tư. Vì tôi là một nhà sư nên tôi không chú ý kỹ cô ta. Vâng, người đàn ông trang bị bên mình một cây kiếm và một cái cung cùng với những mũi tên . Tôi nhớ anh ta mang trong ống đựng khoảng hai mươi mũi tên nhìn là lạ đặc biệt. Tôi không ngờ anh ta lại ra đến nông nỗi này. Đời người thật mong manh vô thường tựa như giọt sương mai như  làn chớp xẹt qua. Thật không biết dùng lời nào để tỏ lòng cảm thương của tôi đối với anh ta.

                  LỜI KHAI CỦA VIÊN CẢNH SÁT QUA CHẤT VẤN CỦA THƯỢNG CẤP

                  Cái tên mà tôi bắt giữ ư? Hắn là tên cướp khét tiếng tên là Tajomaru. Khi tôi bắt hắn, hắn đã bị té ngựa, đang rên rỉ trên cây cầu ở Awataguchi. Lúc nào ư? Đầu tối qua. Có thể nói rằng để lập được biên bản,  ngày hôm trước tôi đã cố bắt hắn nhưng rủi thay hắn ta thoát được. Hắn mặc một  bộ kimono lụa xanh đậm và mang theo một thanh kiếm to thô. Và như xếp thấy đó hắn ta lấy được cung và tên ở đâu đó. Xếp có nói rằng cung và những mũi tên trông giống những thứ thuộc về người đàn ông đã chết. Thế thì Tajomaru hẳn là tên sát nhân rồi. Vòng cung với những sợi dây da, ống đựng tên cẩn sơn mài đen, mười bảy mũi tên đuôi có gắn lông chim ưng. Tôi tin  tất cả đều của người đó. Đúng, thưa xếp, con ngựa sắc lông hồng có cái bờm đẹp. Không xa cây cầu đá là mấy, tôi thấy con ngựa đang gặm cỏ bên đường, dây cương lủng lẳng lòng thòng. Bằng chứng rành rành cho thấy anh ta đã bị ngựa hất xuống. Trong tất cả các tên cướp luẩn quẩn quanh Kyoto  tên Tajomaru này là kẻ gây nhiều bất hạnh nhất cho phụ nữ trong thành phố. Mùa thu năm ngoái có một bà tới  núi vùng Pindora sau đền Toribe , áng chừng như là để thăm thú đã bị giết cùng với đứa con gái. Hắn ta bị tình nghi đã gây ra vụ này. Nếu tên tội phạm này giết người đàn ông, xếp không thể biết tường tận được là hắn ta đã làm gì vợ ông ấy, kính xin xếp hãy sáng suốt xét soi vụ án khó khăn này.

                  LỜI KHAI CỦA NGƯỜI ĐÀN BÀ LUỐNG TUỔI QUA CHÂT VẤN CỦA SĨ QUAN CẢNH SÁT CAO CẤP

                  Dạ, bẩm quan, thi thể đó là thi thể của con rể tôi. Con nó không phải là người Kyoto, nó là một Samurai ở thành phố Kokufu thuộc tỉnh Wakasa. Tên thật của nó là Kanazawa chứ không phải  là Takehiko, nó hai mươi sáu tuổi, tâm tính nó hòa nhã nên tôi biết rõ con nó không làm gì gây hấn với ai đâu ạ. Con gái tôi ư?.Tên nó là Masago hiện nó được mười chín tuổi. Nó là người linh hoạt, vui vẻ đáng yêu nhưng tôi tin chắc nó không để mắt đến ai cả ngoài Takehiko. Nó có khuôn mặt  trái xoan nhỏ nhắn nước da bánh mật với một nốt ruồi ở đuôi mắt bên trái.
                  Ngày hôm qua Takehiko đi về Wakasa cùng với con gái tôi. Sao kết cục lại bất hạnh buồn đau thế này! Con gái tôi ra sao ư? Con rể tôi chết đã đành  nhưng tôi còn  lo lắng phát ốm lên cho cái phận của con bé nhà tôi. Cầu trời sao cho tìm thấy được con gái tôi. Tôi hận tên cướp Tajomaru, dầu cho hắn ta là ai đi nữa. Không phải chỉ con rể tôi bị hại, mà còn con gái tôi...(Những lời cuối của bà  nghẹn ngào trong nước mắt).

                  LỜI THÚ TỘI CỦA TAJOMARU


                  Tôi đã giết anh ta chứ không giết cô ta. Cô ta đi đâu à? Ai mà biết được. À mà này...tôi không biết thì chả việc gì phải thú nhận đừng có hòng mà ép cung tra khảo. Khi cơ sự đã ra thế này rồi tôi sẽ không giấu gì ông hết.
                  Hôm qua vào khoảng xế trưa  tôi gặp vợ chồng họ. Thế rồi bất chợt một cơn gió lướt qua, thổi tốc cái khăn che mặt lên, tôi thoáng thấy khuôn mặt cô ta. Tôi bị hớp hồn ngay khi nhìn thấy. Có thể vì , cô ta trông giống Phật Bà Quán Âm. Ngay lúc đó tôi nghĩ phải đoạt lấy cô ấy dù cho có phải giết chồng cô ta.
                  Tại sao ư? với tôi giết người không phải là vấn đề ghê gớm đến như ông nghĩ đâu. Khi người vợ bị bắt, đương nhiên người chồng phải bị giết. Tôi giết bằng thanh kiếm đeo bên mình. Tôi nào phải là kẻ duy nhất giết người đâu kia chứ?. Ông đó, ông không giết người bằng những thanh gươm, ông giết người bằng quyền uy tiền bạc. Đôi lúc viện cớ là làm điều tốt cho người ta. Lẽ đương nhiên người ta không bị đổ máu. Họ mạnh khỏe lắm. Thế nhưng tất cả đều giống nhau thôi, ông đã giết họ. Khó mà nói được ai tội lỗi hơn ai. (nở môt nụ cười chế nhạo)
                  Nhưng sẽ tốt hơn nếu như tôi có thể bắt cô ta mà không phải giết chồng cổ. Do đó tôi tìm cách bắt cô ấy làm sao cho êm  nhất để không giết anh ta. Nhưng điều này không thể thực hiện được ở gần trạm ven đường, cho nên tôi tìm cách dụ vợ chồng họ vào sâu trong núi.
                  Điều này khá dễ dàng. Và tôi trở thành bạn đồng hành của họ, rồi tôi kể cho họ là có nấm mồ cổ  ở phía trên núi kia, rằng tôi đã đào lên và thấy có nhiều gương và kiếm. Tôi tiếp tục kể  đã đem chúng chôn ở trong một khu rừng nhỏ sau núi gợi ý sẽ bán cho người muốn sở hữu chúng với giá rẻ. Và ông thấy đó, sự hám lợi có khủng khiếp không kia chứ?. Anh ta đã bắt đầu bị  kích động bởi câu chuyện của tôi trước khi chịu tìm hiểu cho ra ngô ra khoai. Chưa đầy nửa tiếng đồng hồ sau họ đã dắt ngựa hướng về núi với tôi. Khi đến trước cánh rừng tôi nói với họ rằng của báu chôn trong đó. Và hỏi họ có vào xem không. Người chồng không từ chối. Anh ta mờ mắt vì hám lợi. Người vợ nói là sẽ ở lại trên lưng ngưa. Cô ta nói thế cũng là lẽ thường khi nhìn thấy khu rừng rậm, nói thật với ông kế hoạch diễn ra đúng như tôi mong muốn, tôi cùng vào rừng với anh ta, để cô ta ở lại một mình.
                  Cả một quãng đường chỉ toàn tre là tre. Tiến vào chừng năm mươi thước bắt gặp một đám bách hương thông thoáng hơn. Đây là địa điểm thuận lợi để thực hiện ý đồ của mình. Tiếp tục lấn sâu vào rừng tôi nói láo cứ như thật rằng của báu được chôn dưới những bách  hương đó đó. Khi tôi nói với anh ta điều này, anh ta hì hục vạch đường tìm cách tiến lên tiếp cận cây bách hương khẳng khiu thấp thoáng trong rừng thẳm. Đi được một lúc, tre thưa thớt dần, chúng tôi đi vào một nơi có vô số những cây bách hương mọc thành hàng. Ngay khi vừa đến đó, tôi túm lấy anh ta từ phía sau,  anh ta là  một kiếm sĩ lão luyện và khá là khỏe nhưng vì bị tấn công bất ngờ nên đành chịu chết. Tôi mau chóng trói gô anh ta lại dưới gốc cây bách hương. Ở đâu ra mà tôi có sợi dây thừng à? Nhờ trời, là một tên cướp tôi  luôn mang dây thừng bên mình, vì  tôi có thể phải leo tường bất cứ lúc nào. Đương nhiên là dễ dàng khóa miệng anh ta lại bằng cách nhét lá tre đầy mồm. Khi đã giải quyết xong  anh ta, tôi đến nói với người vợ là hãy vào xem hình như chồng cô ngã bệnh đột ngột. Chả cần phải nói cũng biết là kế hoạch khá trơn tru. Người phụ nữ cởi nón cói ra và đi vào. Vào nơi rừng sâu, tôi nắm lấy tay nàng dắt đi. Ngay khi vừa nhìn thấy chồng, nàng rút ra một con dao găm. Tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào hung dữ đến thế. Vì không dè chừng tôi bị lụi ngay một nhát vào sườn. Tôi né nhưng cô ta tiếp tục đâm tới tấp. Cô ta có thể làm tôi bị chấn thương nặng hoặc giết tôi đấy.  Nhưng tôi là Tajomaru, tôi xoay xở tìm cách hất cho con dao găm của cô ta rớt xuống mà không cần rút kiếm. Người phụ nữ ngoan cường nhất này bỗng trở nên yếu đuối khi không có vũ khí. Ít ra thì tôi cũng có thể thỏa mãn sự ham muốn mà không cần lấy mạng người chồng. Đúng vậy...không cần phải giết ....tôi đâu có muốn giết anh ta. Khi tôi dợm bước chạy ra khỏi khu rừng để lại người phụ nữ khóc lóc thì cô ta cuống cuồng nắm lấy cánh tay tôi. Với những lời ngập ngừng đứt quãng cô ta nói rằng một là chồng cổ hai là tôi phải chết.Cô ta nói rằng thà chết quách đi còn hơn là để cho hai người đàn ông biết nỗi ô nhục của mình. Cô ta gào lên hổn hển nói rằng cô ta muốn làm vợ người nào còn sống. Thế là sự khao khát giết anh ta dấy lên trong lòng. ( giọng buồn bực).
                  Kể cho ông  nghe thế này, hẳn là tôi trông có vẻ tàn nhẫn hơn ông rồi. Nhưng bởi vì ông không nhìn thấy mặt cô ta. Đặc biệt là đôi mắt cháy bỏng của cô ta lúc đó. Khi được tận mắt nhìn rõ  tôi muốn lấy cô ta làm vợ cho dù có bị thiên lôi đánh. Phải lấy cho được nàng làm vợ...khao khát duy nhất này choáng ngợp tâm trí tôi. Không phải chỉ là dục vọng như ông có thể đã nghĩ. Lúc đó nếu không có khao khát gì hơn là dục vọng tôi sẽ xô cô ta ngã và bỏ chạy. Và rồi kiếm tôi sẽ không vấy máu anh ta. Thế nhưng vào cái lúc mà tôi đắm đuối nhìn khuôn mặt cô ta trong khu rừng thâm u đó, tôi đã quyết định sẽ không rời khỏi mà không giết được anh ta.
                  Nhưng tôi không muốn giết anh ta bằng những cách đê hèn. Tôi cởi trói cho anh ta và nói hãy đấu kiếm với tôi. (Cái dây thừng tìm thấy ở gốc cây bách hương là của tôi vứt lại lúc đó). Quá ư cuồng nộ, anh ta rút thanh kiếm to bản ra. Nhanh như chớp anh ta hung hăng xông tới tôi mà không thốt lời nào. Không cần phải dài dòng về kết quả cuộc đấu. Hai mươi ba nhát kiếm đấy nhé...xin hãy nhớ dùm cho...Đến bây giờ vẫn còn ấn tượng về điều này. Không ai trên cõi đời này từng đọ nổi với tôi đến đường kiếm thứ hai mươi. (Nở nụ cười đắc ý).
                  Khi anh ta ngã xuống, tôi  hạ thanh kiếm vấy máu quay về phía cô ta. Thế nhưng tôi ngạc nhiên là cô ta đi đâu mất tiêu. Tôi sục tìm cô ta trong lùm cây bách hương. Tôi nghe ngóng nhưng chỉ nghe tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng người đàn ông đang hấp hối.
                  Có thể cô ta đã chạy đi cầu cứu ngay khi chúng tôi bắt đầu đấu kiếm. Khi nghĩ về điều đó, tôi quyết định tìm cách thoát thân. Do đó tôi tước kiếm và cung tên của anh ta và chạy ra con đường đèo. Ở đó tôi thấy con ngựa vẫn đang lặng lẽ gặm cỏ.  Chả cần phải kể lể những chi tiết sau đó chi cho rườm rà hoàn toàn vô ích, thế nhưng trước khi vào thị trấn tôi hoàn toàn rời bỏ cây kiếm. Đó là tất cả lời thú tội của tôi. Tôi biết dù gì  thì tôi cũng sẽ bị treo cổ vậy hãy cứ áp dụng hình phạt nặng nhất đối với tôi. (Vẻ thách thức).

                  LỜI THÚ NHẬN CỦA NGƯỜI PHỤ NỮ ĐẾN ĐỀN SHIMIZU

                  Người đàn ông mặc áo kimono màu xanh dương đó sau khi đã ép tôi phải phục tùng đã nhìn người chồng bị trói của tôi cười chế diễu. Chồng tôi hẳn là vô cùng kinh hãi. Thế nhưng  càng cố sức vùng vẫy trong đau đớn sợi dây càng siết vào chàng chặt hơn. Không màng gì đến bản thân, tôi lảo đảo chạy  về phía  chàng. Hoặc đúng hơn là tôi cố chạy tới chàng, nhưng hắn ta liền đánh tôi ngã xuống. Ngay khi ấy, tôi nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của chồng tôi.  Có vẻ gì đó khó diễn đạt. Đôi mắt anh ấy khiến cho ngay lúc này đây tôi vẫn còn gai cả người. Một thoáng trong ánh mắt không thể thốt được thành lời của chồng,  khiến tôi thấu được tâm can chàng. Ánh nhìn lóe lên của chồng không giận dữ không buồn tiếc chỉ lạnh lẽo, một cái nhìn miễn cưỡng tởm lợm. Choáng váng bởi cái nhìn của anh ấy hơn là cú đánh của tên cướp, không thể chịu đựng thêm được nữa tôi hét lên rồi ngã ra bất tỉnh.
                  Khi tôi tỉnh dậy, thì người đàn ông mặc áo lụa xanh dương đã đi rồi. Tôi chỉ  thấy có chồng tôi vẫn còn bị trói ở gốc cây bách hương. Tôi gượng đứng lên khỏi đám lá tre và nhìn vào mặt anh ấy; nhưng ánh mắt vẫn y như trước không thay đổi. Đằng sau ánh nhìn lạnh lùng khinh miêt của chồng còn pha lẫn cả sự căm hận. Xấu hổ, đau khổ và uất ức... không thể nào diễn tả được lòng mình lúc đó. Tôi loạng choạng đến bên chồng.
                  "Takehiko" Tôi nói với chàng " Vì sự thể đã đến nước này rồi, em không thể sống với anh được. Em phải chết thôi! nhưng anh cũng phải chết. Anh đã nhìn thấy sự ô nhục này. Em không thể để anh sống như thế này được." Đó là tất cả những gì tôi có thể thốt lên. Chàng vẫn tiếp tục nhìn tôi đăm đăm lạnh lùng khinh miệt. Lòng tôi nát tan. Tôi đi tìm cây kiếm của chàng. Nó đã bị tên cướp lấy đi mất rồi. Cả kiếm,  cái cung lẫn mũi tên của chàng đều không thấy trong khu rừng. Nhưng may mắn là còn con dao găm của tôi ở ngay dưới chân. Đưa dao cao lên khỏi đầu một lần nữa tôi thốt lên: "Giờ em sẽ giết anh rồi em sẽ chết theo anh ngay lập tức."
                  Khi nghe những lời đó anh ấy ú ớ trong miệng. Vì miệng bị nhét đầy lá tre, đương nhiên hoàn toàn không thể nghe được anh ấy nói gì. Nhưng chỉ nhìn thoáng qua tôi đã hiểu lời anh ấy nói. Ánh nhìn khinh khỉnh, lời của chàng chỉ có thể ngụ ý là: "Hãy giết tôi đi" Tôi đâm dao găm qua lớp áo kimono màu tím tử đinh hương xuyên thủng ngực chàng. Lúc này tôi lại ngất đi. Khi tôi mở mắt ra nhìn thì chàng  đã trút hơi thở cuối cùng -vẫn còn bị trói. Ánh tà dương lọt qua  những vòm cây bách hương và đám lá tre rọi lên khuôn mặt xanh xao của chàng. Cố dằn tiếng khóc tấm tức tôi tháo dây trói khỏi thi thể chàng. Và rồi tôi ra sao kể từ đó, tôi không còn sức để kể cho ông nghe nữa. Dù gì thì tôi cũng không đủ mạnh mẽ để tìm đến cái chết. Tôi đã tự đâm dao găm vào cổ, đã gieo mình xuống hồ dưới chân núi, cố tìm mọi cách để tự tử. Không làm sao kết kiễu được đời mình. Tôi vẫn còn sống sờ sờ trong ô nhục. (mỉm cười lặng lẽ). Tôi là cái thứ không ra gì. Ngay cả Phật Bà từ bi trăm mắt nghìn tay cũng không thể tha thứ cho tôi được. Tôi đã giết chồng. Đã bị tên cướp cưỡng hiếp. Tôi còn có thể làm gì được đây! Tôi còn có thể ....tôi... ( lời lẽ đuối dần rồi òa ra nức nở).

                  LỜI KỂ CỦA NGƯỜI BỊ GIẾT QUA ĐỒNG CỐT.

                  Sau khi cưỡng hiếp vợ tôi, tên cướp ngồi đó bắt đầu vỗ về an ủi cô ấy. Lẽ đương nhiên là tôi không thể nói được. Toàn thân bị trói chặt vào gốc cây bách hương. Thế nhưng trong khi ấy tôi nháy nháy mắt ra hiệu cho nàng nhiều lần ngầm nói với nàng rằng đừng tin vào tên cướp. Tôi muốn truyền đạt ý đó đến nàng. Nhưng vợ tôi ủ rũ ngồi trên đám lá tre, đang còn đăm đăm nhìn vạt áo. Trông cái vẻ cô ta rõ ràng là đang lắng nghe hắn ta nói. Tôi đau khổ và hờn ghen. Trong lúc đó tên cướp tiếp tục khua môi múa mép hết chuyện này đến chuyện kia...Cuối cùng tên cướp dẻo mồm đưa ra một đề nghị trơ tráo vô liêm sĩ: "Một khi phẩm hạnh đã bị vấy bẩn, em sẽ không thể sống cơm lành canh ngọt với chồng được nữa, thay vì vậy em có thể làm vợ anh mà?. Anh xúc phạm em là vì yêu em." Khi tên tội phạm nói, vợ tôi ngước nhìn say đắm. Nàng chưa từng bao giờ đẹp đến thế. Người vợ xinh đẹp của tôi đã trả lời điều gì với hắn khi tôi còn đang bị trói biết không? Tôi đã mất, nhưng tôi sẽ không bao giờ thôi phát điên và căm phẫn khi nghĩ đến câu trả lời của cô ta.  Chính xác là cô ta đã nói: " Thế thì hãy mang em theo anh đến cùng trời cuối đất đến bất cứ nơi nào"
                  Tội lỗi của cô ta hoàn toàn không phải chỉ có thế.  Nếu tất cả chỉ là thế tôi đã không quá khổ đau trong u ẩn. Cứ như là trong một giấc mơ, khi cô ta đang ta trong tay cùng tên cướp rời khỏi cánh rừng bỗng dưng mặt cô ta  tái lại, cô ta chỉ vào tôi đang  bị trói ở gốc cây và nói:" Hãy giết anh ta đi! Tôi không thể lấy anh chừng nào anh ta còn sống. Hãy giết anh ta đi. Cô ta điên cuồng thét lên nhiều lần. Ngay lập tức những lời ấy khiến tôi như đang bị lao đầu xuống vực sâu thăm thẳm.  Đã từng có lời lẽ nào đáng ghét đến như thế thốt ra từ miệng một người  chưa? Đã ai từng nghe lời lẽ nào  khốn nạn đáng nguyền rủa chối tai đến như thế chưa? Dù là một lần thôi như...( Chợt thét lên khinh miệt). Khi nghe những lời đó chính tên cướp cũng tái mặt đi. "Giết anh ta đi" cô ta gào lên níu lấy cánh tay hắn ta. Nhìn trân trối cô ấy hắn ta không trả lời "thuận" hay là "không"  khó mà đoán được câu trả lời của hắn ta trước khi hắn đánh  cô ta té xuống đám lá tre (lại ré lên khinh miệt). Lặng lẽ khoanh cánh tay lại hắn nhìn tôi và hỏi: Phải làm gì với cô ấy đây? Giết hay để cho sống đây? Anh chỉ việc gật đầu. Giết cô ta hả? Chỉ câu nói đó thôi tôi đã muốn tha thứ cho tội lỗi của hắn ta rồi.
                  Khi tôi còn đang do dự thì cô ta ré lên và chạy tuốt sâu vào rừng.  Tên cướp lập tức chộp lấy cô ta nhưng bị hụt ngay khi vừa nắm lấy cánh tay áo của cổ. Sau khi cô ta chạy thoát, hắn lượm cây kiếm, cung và tên bắn của tôi lên. Hắn lia một nhát kiếm cắt đứt một vòng trói cho tôi. Tôi nhớ đã nghe hắn lẩm bẩm: "Mình tới số rồi" Và rồi hắn biến mất khỏi khu rừng. Sau đó tất cả chìm trong im lặng. À không, tôi nghe có ai đó đang khóc. Trong khi tháo vòng trói còn lại, tôi lắng tai nghe ngóng và nhận ra đó là tiếng khóc của chính mình. (im lặng một hồi lâu).
                  Tôi bải hoải gượng đứng lên khỏi gốc cây bách hương. Trước mắt tôi lấp lánh con dao găm của vợ tôi đánh rơi. Tội nhặt lên và đâm một nhát mạnh vào ngực. Máu trào ra miệng, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn. Khi ngực tôi lạnh dần mọi cái đều im lìm bất động như xác chết nằm trong lòng mộ. Yên ắng quá! Không một tiếng chim ngân lên trong thung lũng giữa không gian chết chóc này. Chỉ còn chút nắng lẻ loi lưu luyến trên vòm bách hương và trên những ngọn núi. Nắng thoi thóp nhạt dần cho đến khi  rừng bách hương và tre biến mất. Tôi nằm đó chìm trong hiu quạnh.
                  Thế rồi có ai đó từ từ rón rén đến gần tôi. Tôi cố nhìn xem đó là ai? Nhưng bóng tối đã hoàn toàn vây bọc quanh tôi. Có một người nào đó...bàn tay mà tôi không thấy được của ai đó khe khẽ rút con dao găm ra khỏi ngực, cùng lúc đó một lần nữa máu ộc ra khỏi miệng. Thế rồi tôi vĩnh viễn chìm vào cõi âm u.
                  In a Grove
                  by Ryunosuke Akutagawa
                  Translated by Takashi Kojima


                  The Testimony of a Woodcutter Questioned
                  by a High Police Commissioner

                  Yes, sir. Certainly, it was I who found the body. This morning, as usual, I went to cut my daily quota of cedars, when I found the body in a grove in a hollow in the mountains. The exact location? About 150 meters off the Yamashina stage road. It's an out-of-the-way grove of bamboo and cedars.
                  The body was lying flat on its back dressed in a bluish silk kimono and a wrinkled head-dress of the Kyoto style. A single sword-stroke had pierced the breast. The fallen bamboo-blades around it were stained with bloody blossoms. No, the blood was no longer running. The wound had dried up, I believe. And also, a gad-fly was stuck fast there, hardly noticing my footsteps.
                  You ask me if I saw a sword or any such thing?
                  No, nothing, sir. I found only a rope at the root of a cedar near by. And . . . well, in addition to a rope, I found a comb. That was all. Apparently he must have made a battle of it before he was murdered, because the grass and fallen bamboo-blades had been trampled down all around.
                  "A horse was near by?"
                  No, sir. It's hard enough for a man to enter, let alone a horse.
                  The Testimony of a Traveling Buddhist Priest
                  Questioned by a High Police Commissioner


                  The time? Certainly, it was about noon yesterday, sir. The unfortunate man was on the road from Sekiyama to Yamashina. He was walking toward Sekiyama with a woman accompanying him on horseback, who I have since learned was his wife. A scarf hanging from her head hid her face from view. All I saw was the color of her clothes, a lilac-colored suit. Her horse was a sorrel with a fine mane. The lady's height? Oh, about four feet five inches. Since I am a Buddhist priest, I took little notice about her details. Well, the man was armed with a sword as well as a bow and arrows. And I remember that he carried some twenty odd arrows in his quiver.
                  Little did I expect that he would meet such a fate. Truly human life is as evanescent as the morning dew or a flash of lightning. My words are inadequate to express my sympathy for him.
                  The Testimony of a Policeman
                  Questioned by a High Police Commissioner

                  The man that I arrested? He is a notorious brigand called Tajomaru. When I arrested him, he had fallen off his horse. He was groaning on the bridge at Awataguchi. The time? It was in the early hours of last night. For the record, I might say that the other day I tried to arrest him, but unfortunately he escaped. He was wearing a dark blue silk kimono and a large plain sword. And, as you see, he got a bow and arrows somewhere. You say that this bow and these arrows look like the ones owned by the dead man? Then Tajomaru must be the murderer. The bow wound with leather strips, the black lacquered quiver, the seventeen arrows with hawk feathers—these were all in his possession I believe. Yes, Sir, the horse is, as you say, a sorrel with a fine mane. A little beyond the stone bridge I found the horse grazing by the roadside, with his long rein dangling. Surely there is some providence in his having been thrown by the horse.
                  Of all the robbers prowling around Kyoto, this Tajomaru has given the most grief to the women in town. Last autumn a wife who came to the mountain back of the Pindora of the Toribe Temple, presumably to pay a visit, was murdered, along with a girl. It has been suspected that it was his doing. If this criminal murdered the man, you cannot tell what he may have done with the man's wife. May it please your honor to look into this problem as well
                  The Testimony of an Old Woman
                  Questioned by a High Police Commissioner

                  Yes, sir, that corpse is the man who married my daughter. He does not come from Kyoto. He was a samurai in the town of Kokufu in the province of Wakasa. His name was Kanazawa no Takehiko, and his age was twenty-six. He was of a gentle disposition, so I am sure he did nothing to provoke the anger of others.
                  My daughter? Her name is Masago, and her age is nineteen. She is a spirited, fun-loving girl, but I am sure she has never known any man except Takehiko. She has a small, oval, dark-complected face with a mole at the corner of her left eye.
                  Yesterday Takehiko left for Wakasa with my daughter. What bad luck it is that things should have come to such a sad end! What has become of my daughter? I am resigned to giving up my son-in-law as lost, but the fate of my daughter worries me sick. For heaven's sake leave no stone unturned to find her. I hate that robber Tajomaru, or whatever his name is. Not only my son-in-law, but my daughter . . . (Her later words were drowned in tears.)
                  Tajomaru's Confession
                  I killed him, but not her. Where's she gone? I can't tell. Oh, wait a minute. No torture can make me confess what I don't know. Now things have come to such a head, I won't keep anything from you.
                  Yesterday a little past noon I met that couple. Just then a puff of wind blew, and raised her hanging scarf, so that I caught a glimpse of her face. Instantly it was again covered from my view. That may have been one reason; she looked like a Bodhisattva. At that moment I made up my mind to capture her even if I had to kill her man.
                  Why? To me killing isn't a matter of such great consequence as you might think. When a woman is captured, her man has to be killed anyway. In killing, I use the sword I wear at my side. Am I the only one who kills people? You, you don't use your swords. You kill people with your power, with your money. Sometimes you kill them on the pretext of working for their good. It's true they don't bleed. They are in the best of health, but all the same you've killed them. It's hard to say who is a greater sinner, you or me. (An ironical smile.)
                  But it would be good if I could capture a woman without killing her man. So, I made up my mind to capture her, and do my best not to kill him. But it's out of the question on the Yamashina stage road. So I managed to lure the couple into the mountains.
                  It was quite easy. I became their traveling companion, and I told them there was an old mound in the mountain over there, and that I had dug it open and found many mirrors and swords. I went on to tell them I'd buried the things in a grove behind the mountain, and that I'd like to sell them at a low price to anyone who would care to have them. Then . . . you see, isn't greed terrible? He was beginning to be moved by my talk before he knew it. In less than half an hour they were driving their horse toward the mountain with me.
                  When he came in front of the grove, I told them that the treasures were buried in it, and I asked them to come and see. The man had no objection—he was blinded by greed. The woman said she would wait on horseback. It was natural for her to say so, at the sight of a thick grove. To tell you the truth, my plan worked just as I wished, so I went into the grove with him, leaving her behind alone.
                  The grove is only bamboo for some distance. About fifty yards ahead there's a rather open clump of cedars. It was a convenient spot for my purpose. Pushing my way through the grove, I told him a plausible lie that the treasures were buried under the cedars. When I told him this, he pushed his laborious way toward the slender cedar visible through the grove. After a while the bamboo thinned out, and we came to where a number of cedars grew in a row. As soon as we got there, I seized him from behind. Because he was a trained, sword-bearing warrior, he was quite strong, but he was taken by surprise, so there was no help for him. I soon tied him up to the root of a cedar. Where did I get a rope? Thank heaven, being a robber, I had a rope with me, since I might have to scale a wall at any moment. Of course it was easy to stop him from calling out by gagging his mouth with fallen bamboo leaves.
                  When I disposed of him, I went to his woman and asked her to come and see him, because he seemed to have been suddenly taken sick. It's needless to say that this plan also worked well. The woman, her sedge hat off, came into the depths of the grove, where I led her by the hand. The instant she caught sight of her husband, she drew a small sword. I've never seen a woman of such violent temper. If I'd been off guard, I'd have got a thrust in my side. I dodged, but she kept on slashing at me. She might have wounded me deeply or killed me. But I'm Tajomaru. I managed to strike down her small sword without drawing my own. The most spirited woman is defenseless without a weapon. At least I could satisfy my desire for her without taking her husband's life.
                  Yes . . . without taking his life. I had no wish to kill him. I was about to run away from the grove, leaving the woman behind in tears, when she frantically clung to my arm. In broken fragments of words, she asked that either her husband or I die. She said it was more trying than death to have her shame known to two men. She gasped out that she wanted to be the wife of whichever survived. Then a furious desire to kill him seized me. (Gloomy excitement.)
                  Telling you in this way, no doubt I seem a crueler man than you. But that's because you didn't see her face. Especially her burning eyes at that moment. As I saw her eye to eye, I wanted to make her my wife even if I were to be struck by lightning. I wanted to make her my wife . . . this single desire filled my mind. This was not only lust, as you might think. At that time if I'd had no other desire than lust, I'd surely not have minded knocking her down and running away. Then I wouldn't have stained my sword with his blood. But the moment I gazed at her face in the dark grove, I decided not to leave there without killing him.
                  But I didn't like to resort to unfair means to kill him. I untied him and told him to cross swords with me. (The rope that was found at the root of the cedar is the rope I dropped at the time.) Furious with anger, he drew his thick sword. And quick as thought, he sprang at me ferociously, without speaking a word. I needn't tell you how our fight turned out. The twenty-third stroke . . . please remember this. I'm impressed with this fact still. Nobody under the sun has ever clashed swords with me twenty strokes. (A cheerful smile.)
                  When he fell, I turned toward her, lowering my blood-stained sword. But to my great astonishment she was gone. I wondered to where she had run away. I looked for her in the clump of cedars. I listened, but heard only a groaning sound from the throat of the dying man.
                  As soon as we started to cross swords, she may have run away through the grove to call for help. When I thought of that, I decided it was a matter of life and death to me. So, robbing him of his sword, and bow and arrows, I ran out to the mountain road. There I found her horse still grazing quietly. It would be a mere waste of words to tell you the later details, but before I entered town I had already parted with the sword. That's all my confession. I know that my head will be hung in chains anyway, so put me down for the maximum penalty. (A defiant attitude.)
                  The Confession of a Woman Who Has
                  Come to the Shimizu Temple

                  That man in the blue silk kimono, after forcing me to yield to him, laughed mockingly as he looked at my bound husband. How horrified my husband must have been! But no matter how hard he struggled in agony, the rope cut into him all the more tightly. In spite of myself I ran stumblingly toward his side. Or rather I tried to run toward him, but the man instantly knocked me down. Just at that moment I saw an indescribable light in my husband's eyes. Something beyond expression . . . his eyes make me shudder even now. That instantaneous look of my husband, who couldn't speak a word, told me all his heart. The flash in his eyes was neither anger nor sorrow . . . only a cold light, a look of loathing. More struck by the look in his eyes than by the blow of the thief, I called out in spite of myself and fell unconscious.
                  In the course of time I came to, and found that the man in blue silk was gone. I saw only my husband still bound to the root of the cedar. I raised myself from the bamboo-blades with difficulty, and looked into his face; but the expression in his eyes was just the same as before.
                  Beneath the cold contempt in his eyes, there was hatred. Shame, grief, and anger . . . I don't know how to express my heart at that time. Reeling to my feet, I went up to my husband.
                  "Takejiro," I said to him, "since things have come to this pass, I cannot live with you. I'm determined to die . . . but you must die, too. You saw my shame. I can't leave you alive as you are."
                  This was all I could say. Still he went on gazing at me with loathing and contempt. My heart breaking, I looked for his sword. It must have been taken by the robber. Neither his sword nor his bow and arrows were to be seen in the grove. But fortunately my small sword was lying at my feet. Raising it over head, once more I said, "Now give me your life. I'll follow you right away."
                  When he heard these words, he moved his lips with difficulty. Since his mouth was stuffed with leaves, of course his voice could not be heard at all. But at a glance I understood his words. Despising me, his look said only, "Kill me." Neither conscious nor unconscious, I stabbed the small sword through the lilac-colored kimono into his breast.
                  Again at this time I must have fainted. By the time I managed to look up, he had already breathed his last—still in bonds. A streak of sinking sunlight streamed through the clump of cedars and bamboos, and shone on his pale face. Gulping down my sobs, I untied the rope from his dead body. And . . . and what has become of me since I have no more strength to tell you. Anyway I hadn't the strength to die. I stabbed my own throat with the small sword, I threw myself into a pond at the foot of the mountain, and I tried to kill myself in many ways. Unable to end my life, I am still living in dishonor. (A lonely smile.) Worthless as I am, I must have been forsaken even by the most merciful Kwannon. I killed my own husband. I was violated by the robber. Whatever can I do? Whatever can I . . . I . . . (Gradually, violent sobbing.
                  The Story of the Murdered Man,
                  as Told Through a Medium

                  After violating my wife, the robber, sitting there, began to speak comforting words to her. Of course I couldn't speak. My whole body was tied fast to the root of a cedar. But meanwhile I winked at her many times, as much as to say "Don't believe the robber." I wanted to convey some such meaning to her. But my wife, sitting dejectedly on the bamboo leaves, was looking hard at her lap. To all appearance, she was listening to his words. I was agonized by jealousy. In the meantime the robber went on with his clever talk, from one subject to another. The robber finally made his bold brazen proposal. "Once your virtue is stained, you won't get along well with your husband, so won't you be my wife instead? It's my love for you that made me be violent toward you."
                  While the criminal talked, my wife raised her face as if in a trance. She had never looked so beautiful as at that moment. What did my beautiful wife say in answer to him while I was sitting bound there? I am lost in space, but I have never thought of her answer without burning with anger and jealousy. Truly she said, . . . "Then take me away with you wherever you go."
                  This is not the whole of her sin. If that were all, I would not be tormented so much in the dark. When she was going out of the grove as if in a dream, her hand in the robber's, she suddenly turned pale, and pointed at me tied to the root of the cedar, and said, "Kill him! I cannot marry you as long as he lives." "Kill him!" she cried many times, as if she had gone crazy. Even now these words threaten to blow me headlong into the bottomless abyss of darkness. Has such a hateful thing come out of a human mouth ever before? Have such cursed words ever struck a human ear, even once? Even once such a . . . (A sudden cry of scorn.) At these words the robber himself turned pale. "Kill him," she cried, clinging to his arms. Looking hard at her, he answered neither yes nor no . . . but hardly had I thought about his answer before she had been knocked down into the bamboo leaves. (Again a cry of scorn.) Quietly folding his arms, he looked at me and said, "What will you do with her? Kill her or save her? You have only to nod. Kill her?" For these words alone I would like to pardon his crime.
                  While I hesitated, she shrieked and ran into the depths of the grove. The robber instantly snatched at her, but he failed even to grasp her sleeve.
                  After she ran away, he took up my sword, and my bow and arrows. With a single stroke he cut one of my bonds. I remember his mumbling, "My fate is next." Then he disappeared from the grove. All was silent after that. No, I heard someone crying. Untying the rest of my bonds, I listened carefully, and I noticed that it was my own crying. (Long silence.)
                  I raised my exhausted body from the foot of the cedar. In front of me there was shining the small sword which my wife had dropped. I took it up and stabbed it into my breast. A bloody lump rose to my mouth, but I didn't feel any pain. When my breast grew cold, everything was as silent as the dead in their graves. What profound silence! Not a single bird-note was heard in the sky over this grave in the hollow of the mountains. Only a lonely light lingered on the cedars and mountains. By and by the light gradually grew fainter, till the cedars and bamboo were lost to view. Lying there, I was enveloped in deep silence.
                  Then someone crept up to me. I tried to see who it was. But darkness had already been gathering round me. Someone . . . that someone drew the small sword softly out of my breast in its invisible hand. At the same time once more blood flowed into my mouth. And once and for all I sank down into the darkness of space.
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2012 07:30:43 bởi sen dat >
                  #24
                    thiên thanh 14.10.2012 18:39:12 (permalink)
                    đim qua bo nằm ngủ mà nghe reo réo bên tai "bo! ngủ dậy nhớ mang quà này vào dán trong nhà Sen dùm bố nha, ngoan!"
                    sáng dậy thấy là y choang ... Chúa Nhật mà bố cũng hôn cho bo ngủ ...







                    MY LOVE

                    thơ Tasho Shores | lời Việt : Sen Đất | nhạc & trình bày Dzuylynh



                    My Love

                    My love is like an ocean
                    It goes down so deep
                    My love is like a rose
                    Whose beauty you want to keep

                    My love is like a river
                    That will never end
                    My love is like a dove
                    With a beautiful message to send

                    My love is like a song
                    that goes on and on forever
                    My love is like a prisoner
                    It's to you that I surrender
                    tasho shores



                    TÌNH EM

                    Tình em, như đại dương,
                    Thăm thẳm khôn cùng,
                    Đẹp tươi như cánh hồng,
                    Cho lòng anh ước mong.

                    Tình em, như dòng sông
                    Mãi mãi xuôi dòng,
                    Tựa cánh chim câu trắng,
                    Mang tin lành đến anh.

                    Tình em, như bài ca,
                    Vang mãi không ngừng,
                    Nguyện như kiếp lao tù
                    Gông xiềng chỉ vì anh.
                    sen đất



                    TÌNH ANH

                    Tình ta như dòng sông
                    Mãi mãi chung dòng
                    Tựa đôi chim câu trắng
                    Mang niềm vui thế nhân

                    Tình anh như đại dương
                    Thăm thẳm vô ngần
                    Đẹp tươi như cánh hồng
                    Cho lòng em ước mong

                    Tình anh như bài ca
                    Vang mãi không ngừng
                    Nguyện sống kiếp ngục tù
                    Gông xiềng chỉ vì em
                    dzuylynh

                    Oct.14.2012.bccb


                    #25
                      Cà Na tn nguyen 15.10.2012 03:21:16 (permalink)
                       


                                     Thầy SĐ ơi !
                          Truyện  dịch hay lắm !

                          Không hiểu sao ntn rất thích truyện ngắn  của người Nhật viết. Rất thâm thuý và diễn đạt nội tâm rất sâu sắc. Mà muốn thưởng thức được điều này thì công của người dịch không phải  là nhỏ !
                          Truyện này ntn đã có đọc qua  1 lần  không nhớ rõ ở đâu , dưới tựa đề là " Trong rừng trúc ", nhưng đọc  lại bản chuyển ngữ của thầy cũng rất thích !
                      Bravo thầy SĐ !
                          ( Đây là nói thật tình chứ chẳng phải " thầy hát trò khen hay " đâu ! )
                          Gửi tặng ...dịch giả thầy  để cảm ơn




                      Mùa Thu vàng hoa Cúc...

                      ntn

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.10.2012 03:22:21 bởi Cà Na tn nguyen >
                      #26
                        sen dat 01.11.2012 00:12:02 (permalink)
                        Cám ơn cánh hoa dã quỳ  một loài hoa dại đẹp rực rỡ khi vào mùa. SĐ khi dịch thì cứ nhìn vào bản dịch mà dịch cho nên SĐ thắc mắc tại sao lại là rừng trúc? Grove là một loại rừng thường chỉ có một loại cây đặc biệt, một loại rừng ít có nhưng lùm rậm rạp ở phia dưới thường thông thoáng như rừng thông, rừng bách, và nếu có xen kẽ thì chỉ vài loại cỏ mềm loáng thoángi. Bối cảnh diễn ra khi rừng tre hay trúc đã lùi lại phía sau và chỉ còn thưa thớt mà thôi! Theo SĐ đây không phải là bản dịch khó chỉ có điều đã phải dịch đến hai lần từ Nhật  sang Anh rồi từ Anh sang Việt, mong rằng ý tưởng của tác giả không bị thay đổi quá nhiều! Cám ơn ntn đã ghé nhà
                        #27
                          sen dat 06.11.2012 18:37:58 (permalink)
                          HARRY
                          Tác giả Rosemary Timperley
                          Chuyển ngữ Nguyễn Minh Trân
                          Những thứ bình thường như thế, vậy mà cũng làm tôi sợ. Ánh nắng.  Những cái bóng lướt trên cỏ. Những bông hồng trắng. Những đứa trẻ với màu tóc đỏ. Và cái tên –Harry. Một cái tên quá đỗi bình thường.
                          Ngay từ lần đầu khi Christine nhắc đến cái tên này,  linh tính khiến tôi cảm thấy một nỗi sợ hãi.
                          Con bé nhà tôi được năm tuổi và ba tháng nữa thôi sẽ bắt đầu tới tuổi đi học. Một ngày đẹp trời nóng bức như thường lệ  bé vẫn  chơi một mình trong vườn. Tôi thấy nó nằm sấp trên cỏ, chọn những bông hoa cúc và xâu thành những chuỗi với sự cần mẫn, thích thú. Ánh nắng gay gắt hắt lên mái tóc hoe hoe đỏ làm nổi bật thêm làn da trắng ngần. Rồi nó giương cặp mắt  to xanh chăm chú nhìn.
                          Bất chợt bé nhìn về phía bụi hồng trắng, đang in bóng xuống bãi cỏ và mỉm cười.
                          “Dạ vâng, em là Christine đây,” con bé nói. Nó đứng dậy  và từ từ tiến đến  bụi hoa. Đôi chân bụ bẫm chập chững đáng yêu dưới cái váy đầm vải bông củn cỡn. Con bé đang lớn như thổi.
                          “Với ba và má em” giọng con bé nói nghe rõ ràng. Thế rồi , sau khi ngừng một lúc lại nghe nó nói, “Ồ, nhưng họ là ba má em mà”
                          Giờ thì nó đang đứng dưới bóng râm của bụi hồng. Nhìn cứ như là nó đang bước ra khỏi  ánh sáng để đi vào bóng tối. Không an tâm, tôi gọi con bé không cần biết tại sao.
                          _Chris à, con đang làm gì đó hả con?
                          _Có làm gì đâu ạ.
                          _Vào nhà ngay đi con.
                          Giọng con bé cất lên: "Giờ thì em phải vào nhà . Xin chào nhé," và rồi nó đi vào nhà.
                          _Chris, con đã nói chuyện với ai vậy con?
                          _Với Harry, con bé trả lời
                          _Mà Harry là ai mới được chứ?
                          _Thì là Harry
                          _Tôi không thể moi được gì thêm từ con bé, vì vậy tôi vội cho nó dùng bánh ngọt và sữa rồi đọc sách cho con bé nghe đợi đến giờ đi ngủ. Khi nghe đọc sách, nó nhìn đăm đăm ra ngoài vườn. Có lúc nó mỉm cười và vẫy vẫy. Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhỏm khi  đưa được bé lên giường và cảm thấy là con đã được an toàn.
                          Khi Jim, chồng tôi về nhà, tôi kể cho anh ấy nghe về cái tên Harry bí ẩn đó. Anh ấy cười xòa .
                          _Ôi  có phải con bé bắt đầu liến xáo lý lắc bỡn cợt kiểu trẻ con không?
                          _Ý anh là sao?
                          _Khi đứa trẻ là con một, có một người bạn trong tưởng tượng không phải là chuyện hiếm hoi. Có đứa nói chuyện cùng những con búp bê. Chris không hề ham búp bê. Con bé cũng không có anh chị em. Nó không có bạn cùng tuổi. Vì vậy nó tưởng tượng ra ai đó.
                          _Thế sao nó lại chọn cái tên đặc biệt này?
                          _Anh ấy nhún vai: Em biết con trẻ chọn gì mà. Có gì để em  lo lắng vậy, thật tình mà nói anh không hiểu được em nữa.
                          _Em cũng không biết nữa. Em chỉ cảm thấy quá ư lo cho con bé. Lo còn hơn em là mẹ thật của nó vậy.
                          _Anh biết, nhưng con bé ổn mà. Chris tốt tính. Nó là một đứa bé gái xinh đẹp, khỏe mạnh, thông minh. Một niềm kiêu hãnh cho em.
                          _Và cả cho anh đấy.
                          _Thật ra chúng ta là những phụ huynh hoàn hảo mà.
                          _Và rất đỗi khiêm nhường nữa chứ.
                          Chúng tôi cùng cười với nhau, anh ấy hôn tôi. Tôi cảm thấy như được an ủi.
                          Cho đến sáng hôm sau
                          Mặt trời lại rực rỡ chiếu xuống bãi cỏ nho nhỏ xanh tươi và những hoa hồng trắng. Christine đang ngồi khoanh chân trên cỏ, vừa nhìn đăm đăm về hướng bụi hồng,vừa mỉm cười.
                          "Xin chào!" con bé lên tiếng. "Em đã hy vọng là anh tới. Bởi vì em thích anh. Anh bao nhiêu tuổi rồi?  Em chỉ mới hơn năm tuổi thôi...Em không còn là em bé nữa. Em sắp được đến trường rôi, em sẽ có áo mới. Một cái áo màu xanh lá cây. Anh có đi học không? Vậy thì anh làm gì?" Con bé lặng thinh một lát, gật gù, nghe ngóng, vẻ chăm chú.
                          Tôi đứng đó trong phòng bếp người lạnh toát đi. Đừng có mà nghĩ dại đấy. Rất nhiều đứa trẻ có bạn trong tưởng tượng. Tôi quýnh quáng thầm bảo mình như vậy. Hãy cứ xem như không có gì xảy ra cả. Không nên nổi khùng.
                          Thế nhưng tôi vội gọi Chris vào dùng giữa bữa buổi sáng sớm hơn thường lệ
                          _Harry cũng có thể cùng vào nhà được chứ ạ?
                          _Không! Tôi gắt lên.
                          _Chào anh Harry. Em tiếc là anh không thể vào nhà được nhưng em còn phải đi uống sữa. Chris nói rồi chạy vào nhà.
                          _Tại sao Harry không thể dùng sữa cùng.? Con bé hạch hỏi tôi.
                          _Harry là ai mới được cưng của mẹ?
                          _Harry là anh con.
                          _Nhưng Chris à, con đâu có anh em gì đâu. Bố mẹ chỉ có mỗi một đứa, một đứa con gái nhỏ, đó là con đấy. Harry không thể là anh con được.
                          _Harry là anh con mà. Anh ấy nói vậy mà. Con bé cúi xuống ly  nốc một hơi làn môi trên lấm lem sữa. Rồi nó với tay lấy cái dĩa bánh ngọt nướng. Ít ra thì Harry cũng không thể nào phá hỏng bữa ăn ngon miệng của con bé.
                          Tôi không đề cập gì về chuyện này với Jim tối hôm đó. Tôi biết anh ấy chỉ chế giễu như trước. Nhưng khi Harry trong tưởng tượng của Christine cứ tiếp tục ngày qua ngày, tôi cảm thấy càng lúc càng căng thẳng.
                          Một sáng chủ nhật khi Jim tận tai nghe con bé nói chuyện anh ấy bảo rằng:
                          _Anh muốn bàn một chút về những người bạn trong tưởng tượng, chúng giúp cho đứa trẻ phát triển khả năng nói chuyện. Chistine đang nói thỏa thuê nhiều hơn bình thường.
                          “Còn giúp cách phát âm nữa chứ " tôi buột miệng thốt lên
                          _Phát âm gì?
                          _Một cái giọng nhẹ của người Luân Đôn
                          _Em yêu ơi, mọi người đứa trẻ Luân Đôn đều có cái giọng nhẹ đó. Giọng đó sẽ trở nên nặng khó nghe hơn khi con bé đi học và gặp gỡ với nhiều đứa trẻ khác.
                          _Chúng ta không nói giọng Luân Đôn. Vậy con bé học nói cái giọng này ở đâu ra? Con bé có thể học được từ ai nữa ngoài Ha-? Tôi không thể nói trọn cái tên
                          _ Học từ một người bán bánh mì, một người bán sữa, một người gom rác, một người bán than, một người rửa kính, - muốn kể thêm ai nữa không đây?
                          _Em nghĩ là không.  Tôi cười hơi bị lúng túng ngượng ngùng.
                          _Em có biết anh nghĩ em nên làm gì để cho em được yên tâm không?  
                          _Làm gì?
                          _Hãy mang Chris đến gặp ông bác sĩ già Webster sáng mai. Hãy để cho ông ta nói chuyện một chút với con bé.
                          _Bộ anh nghĩ con bé đang bị bệnh –bị tâm thần hả?
                          _Ôi Chúa ơi! Không phải thế! Nhưng khi chúng ta gặp điều gì đó vượt sức mình, thì nên nghe lời tư vấn chuyên môn.
                          Ngày hôm sau tôi mang Christine đến gặp bác sĩ Webster, tôi để con bé ở phòng chờ trong khi tôi kể nhanh gọn về chuyện Harry. Ông ta gật gù thông cảm rồi nói:
                          _Đây là một trường hợp khá là khác thường, bà James à, nhưng không có nghĩa đây là trường hợp duy nhất. Tôi đã gặp nhiều ca về những người bạn tưởng tượng của con trẻ đối với chúng cứ y như là có thực, đến nỗi cha mẹ chúng bị bất an lo lắng. Christine là một cô bé hơi bị lẻ loi phải vậy không thưa bà?
                          _Con bé không quen các trẻ em khác. Ông biết đó, chúng tôi là người mới tới khu chung cư. Nhưng điều đó sẽ ổn khi con bé bắt đầu đi học.
                          _Và tôi nghĩ bà sẽ nhận ra điều đó khi con bé đi học và gặp gỡ các trẻ khác, những sự ảo tưởng đó sẽ biến mất. Bà biết đó, mỗi trẻ đều cần có bạn đồng lứa, và nếu con bé không có bạn, con bé sẽ tưởng tượng ra. Những người lớn cô độc tự đối thoại với chính mình.  Điều đó không có nghĩa là họ bị điên, chỉ là họ có nhu cầu nói chuyện với ai đó.  Trẻ con thì thực tế hơn. Con bé nghĩ, đối thoại với chính mình có vẻ là ngớ ngẩn,  vì thế con bé nghĩ ra ai đó để nói cùng. Thực ra tôi nghĩ bà không việc gì phải lo hết.
                          _Chồng tôi cũng nói thế..
                          _Chắc hẳn là anh ta nói vậy rồi. Gượm đã, hãy cho tôi được trò chuyện với Christine khi bà đưa con bé vào. Hãy để chúng tôi nói chuyện riêng với nhau.
                          Tôi tới phòng chờ để kiếm Chris. Con nhỏ đang ở bên cửa sổ. Nó nói: "Anh Harry đang chờ"
                          _Ở đâu, Chris? Tôi hỏi nhỏ
                          _Ở kia kìa. Bên khóm hồng đó.
                          Thì ra là vườn nhà ông bác sĩ có một bụi hồng .
                          _Tôi nói:" Không có ai ở đó cả." Chris liếc nhìn tôi với vẻ ngoe ngoắt trẻ con. "Bác sĩ Webster muốn gặp cưng đấy cưng à." Tôi nói giọng run run. "Con có còn nhớ ông ta không? Ông ta cho con kẹo khi con đã  hồi phục sau căn bệnh đậu mùa đó."
                          _Vâng ạ, con  bé nói, hồ hởi đi vào phòng khám của bác sĩ. Tôi chờ đợi trong thấp thỏm đứng ngồi không yên. Tôi nghe lỏm bỏm giọng họ qua bức tường, tôi nghe tiếng cười khúc khích của ông bác sĩ, chuỗi  cười lanh lảnh giòn giã của Christine. Con bé tán chuyện với ông bác sĩ khác với cái lối mà nó nói chuyện với tôi.
                          Khi chúng tôi ra về ông ta nói: "Con bé không bị bệnh gì cả. Con bé chỉ giống như một chú khỉ nhỏ. Chỉ xin tư vấn một điều này thôi, bà James à. Hãy để cô bé nói chuyện về Harry. Hãy để con bé tập làm quen  tâm sự với bà. Nói tóm lại bà đã tỏ vẻ không bằng lòng với "người anh" này của con bé vì vậy con bé không nói gì nhiều về anh ta. Anh ấy làm đồ chơi bằng gỗ phải không Chris?"
                          _Vâng, anh Harry làm đồ chơi bằng gỗ.
                          _Anh ấy còn có thể đọc và viết phải vậy không?
                          _"Và còn biết bơi,  trèo cây nè và vẽ tranh nữa chứ. Anh Harry làm được tất tần tật." Anh ấy là một người anh tuyệt vời. Khuôn mặt nhỏ của con bé rạng rỡ lên với niềm yêu kính.
                          Bác sĩ vỗ vai tôi và nói: _Harry có vẻ là một người anh rất tốt với  bé. Thâm chí anh ấy còn có mái tóc đỏ giống con, phải vậy không Chris?
                          _"Harry có mái tóc đỏ," Chris nói vẻ hãnh diện, "đỏ hơn tóc con. Và anh ấy cao gần như bố, chỉ có điều ốm hơn thôi. Anh ấy cao bằng mẹ đó mẹ. Anh ấy mười bốn tuổi. Ảnh nói ảnh cao đúng với tuổi của mình. Cao đúng với tuổi của ảnh là sao?
                          _"Mẹ con sẽ giải thích cho con về điều này trên đường về nhà." Bác sĩ Webster nói : "Giờ,  xin chào bà James.  Đừng lo lắng, hãy cứ để con bé lảm nhảm. Chào Chris. Hãy cho ông gởi lời thương mến đến anh Harry nhé".
                          Một tuần nữa trôi qua. Lúc nào cũng Harry, Harry. Trước ngày tựu trường, Chris nói :"Con sẽ không đi học đâu"
                          "Con sẽ đi học ngày mai, Chris à. Con đã từng mong đợi được đi học mà. Con biết là mình thích đi học mà. Ở đó sẽ có nhiều con trai con gái khác.
                          _Harry nói ảnh không thể đi học cùng.
                          _Con sẽ không thể ước Harry đi học được. Anh ấy  sẽ -  Tôi  cố gắng làm theo lời tư vấn bác sĩ và tỏ vẻ tin là có nhân vật Harry "Anh ấy sẽ trông quá ư là lớn. Một thanh niên mười bốn tuổi lớn tồng ngồng anh ấy sẽ thấy xấu hổ giữa những bé trai và bé gái.
                          _Con không muốn đi học mà không có anh Harry. Con muốn ở với anh Harry. Con bé bắt đầu khóc lóc ầm ỉ, thảm thiết.
                           Rồi thì con bé chìm vào giấc ngủ nước mắt vẫn còn lấm lem trên khuôn mặt.
                          Vào một ngày yên ả. Tôi tiến tới cửa sổ và kéo bức rèm cửa. Khu vườn rực nắng lấp lánh ánh mặt trời. Thế rồi cứ như là đang mơ, một cái bóng rất rõ cao gầy của một đứa con trai đứng gần những bông hồng trắng. Như một mụ điên tôi mở cửa và la to: "Harry! Harry!" Tôi nghĩ tôi đã thấy thấp thoáng sắc đỏ giữa những bông hồng tựa như cái đầu có những lọn tóc quăn dầy của một đứa con trai. Thế rồi tất cả biến mất như không có gì.
                          Ngày hôm sau tôi bắt đầu bí mật tự hành động. Tôi đi xe buýt lên phố, và đi đến một tòa nhà to lớn ảm đạm tôi không tới thăm đã hơn năm năm rồi. Từ sau khi  Jim và tôi  chung sống với nhau. Tầng trên cùng của tòa nhà thuộc về Hội nhận con nuôi Greythorne. Tôi lên tầng bốn và gõ cánh cửa sơn trầy xước quen thuộc.
                          Bà Cleaver, một người đàn bà tóc xám gầy và cao, nụ cười dễ mến, khuôn mặt chân chất phúc hậu với cái trán nhăn nheo đứng lên  đón chào tôi. "Chào bà James. Thật mừng hết sức khi gặp lại bà. Christine sao rồi bà?."
                          _Con bé rất khỏe bà Cleaver à, nhưng tốt hơn cho phép tôi được vào thẳng vấn đề. Tôi biết bình thường thì bà không tiết lộ nhân thân nguồn cội của đứa bé với cha mẹ nuôi của nó, đó là điều trái luật nhưng tôi cần biết rõ nguồn cội Christine là ai?
                          _"Tôi lấy làm tiếc bà James à," và bà ta bắt đầu vòng vo " Quy tắc làm việc của chúng tôi.là..."
                          _Xin bà hãy kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện, rồi bà sẽ hiểu  không phải chỉ vì sự tò mò thông thường mà tôi lo phiền đến thế này đâu .
                          Rồi tôi kể cho bà ta về Harry.
                          Khi tôi dứt lời  bà ta nói: Kỳ lạ! Thật quá ư kỳ lạ. bà James à tôi sẽ phá luật một lần vậy. Tôi sẽ tâm sự hết với bà về thân thế bé Christine
                          _Con bé sinh ra trong một gia đình ở một khu bần cùng nhất của thành phố Luân Đôn. Gia đình họ gồm bốn người, người cha, người mẹ, đứa con trai và và bản thân bé Christine.
                          _Con trai ư?
                          _Vâng, cậu ta mười bốn tuổi khi sự việc xảy ra. Người cha và mẹ thật sự không muốn có bé Christine. Gia đình sống trong một căn phòng mà theo thôi đáng bị sở thanh tra vệ sinh môi trường khiển trách. Chỉ ba người họ sống trong đó cũng đủ khó khăn rồi, thế nhưng lại thêm một đứa bé nữa thì cuộc sống biến thành ác mộng. Người mẹ là một người bị chứng loạn thần kinh, lười biếng cẩu thả, không hạnh phúc và quá mập. Sau khi bà ta có em bé bà bỏ bê chả quan tâm gì đến. Tuy nhiên cậu anh trai yêu thương bé ngay từ khi bé mới lọt lòng. Cậu ta đã bị phiền hà rắc rối khi bỏ học để trông coi con bé.
                          Một buổi sáng tờ mờ, một phụ nữ ở tầng trệt thấy có cái gì đó rơi qua khung cửa sổ của mình nghe cái bịch trên mặt đất. Bà ta chạy ra xem xét. Đứa con trai của gia đình đó đã nằm trên đất. Christine trong vòng tay cậu ấy. Cổ cậu ta bị gãy. Cậu ta đã chết. Mặt bé Christine xanh mét nhưng vẫn còn thoi thóp thở. Người phụ nữ đánh thức cả khu nhà dậy,  gọi cho cảnh sát và bác sĩ, và rồi họ lên phòng gác trên cùng. Họ phá tung cửa đã bị khóa và bít kín bên trong. Một mùi ga nồng nặc xộc ra ập về phía họ, mặc dù cánh cửa sổ đã mở tung.
                          Họ tìm thấy người chồng và vợ chết trên giường với một bức thư người chồng để lại nói rằng: "Tôi không thể nào tiếp tục chịu đựng nữa. Tôi phải giết hết tất cả. Chỉ còn có cách đó thôi.
                          Cảnh sát kết luận rằng ông ta đã bịt kín cửa ra vào và cửa sổ và bật ga khi gia đình còn đang ngủ sau đó vào nằm cùng vợ cho đến khi bất tỉnh và chết. Nhưng cậu con trai hẳn là đã thức dậy. Có lẽ cậu ta đã cố sức vật lộn với cái cửa nhưng không thể mở được. Cậu ta kiệt sức không thể kêu la, và nhảy xổ ra ngoài , ôm  theo đứa em gái bé bỏng rất mực yêu thương trong vòng tay.
                          _Và cậu anh đã cứu mạng em gái mình và mình thì chết phải vậy không? Tôi hỏi.
                          _Vâng đúng vậy. Cậu ấy là một đứa con trai thật dũng cảm.
                          _Có lẽ cậu ta nghĩ không còn cách gì tốt để cứu em hơn là ôm nó theo mình. Ôi trời đất ơi! Câu chuyện sao có vẻ quá ư bất nhẫn. Tôi không thích sự việc diễn biến như thế. Bà Cleaver này cậu ta tên gì vậy?
                          _"Tôi sẽ phải coi lại cái tên đã." Bà ta xem lại một trong nhiều tài liệu và cuối cùng nói rằng: "Tên của người chủ gia đình là Jones và cậu trai mười bốn tuổi tên là "Harold",
                          _Và có phải cậu ta có mái tóc đỏ không? Tôi thì thầm..
                          _Điều đó tôi không rõ, bà James à.
                          _Nhưng tên cậu ta phải là Harry. Người con trai đó là Harry. Thế này là thế nào? Tôi không hiểu nổi.
                          _Việc này không dễ  giải thích đâu, nhưng tôi nghĩ trong sâu thẳm trí tưởng của Christine nó luôn nhớ về Harry, người bạn thời bé tí. Chúng ta không nghĩ là trẻ con nhớ được nhiều, nhưng hẳn là có nhiều hình ảnh của quá khứ đọng lại đâu đó trong những cái đầu nhỏ bé. Christine không  tưởng tượng ra người anh tên Harry này. Con bé nhớ về anh nó. Rõ ràng là con bé làm cho cậu ta gần như hiện hữu trở lại.
                          _Tôi có thể biết địa chỉ căn nhà nơi gia đình họ đã sống không?
                          Khi tôi đến nơi,  căn nhà đó nhìn như bị bỏ trống, dơ bẩn và hoang tàn. Nhưng có một điều làm tôi vô cùng kinh ngạc. Đó là ở đấy có mảnh vườn nhỏ. Một đám cỏ tươi xanh mọc lởm chởm trên những dải đất nâu khô cằn. Thế nhưng góc vườn nho nhỏ này rạng rỡ khác thường nhờ vào một bụi hồng trắng mà không một căn nhà nào khác trong khu phố buồn bã nghèo nàn này có được.
                          Một giọng nói làm tôi giựt nẩy mình. "Bà làm gì ở đây vậy?" Một người đàn bà luống tuổi ló đầu ra khỏi khung cửa sổ tầng trệt.
                          _Tôi nghĩ nhà bỏ trống không có ai, tôi trả lời.
                          _Đáng ra thì ngôi nhà này nên thế. Phá bỏ đi. Nhưng người ta không thể đuổi tôi ra khỏi nhà. Không có chỗ nào để đi. Tôi sẽ không đi đâu cả. Những người khác thì đã ra đi ngay khi sự việc xảy ra. Không ai muốn dọn vào. Người ta bảo rằng nhà này có ma. Đúng là vậy. Thế nhưng có cái gì đâu mà phải om sòm vậy? Sự sống và cái chết. Khoảng cách mong manh gần nhau trong gang tấc. Bà sẽ hiểu điều này khi bà bước vào tuổi già. Sống hay chết. Thì cũng có gì khác đâu nào?
                           Bà ta giương tròng mắt vàng với những gân máu đỏ nhìn tôi đăm đăm: _Tôi nhìn thấy cậu ta rớt qua khung cửa sổ phòng tôi. Đó là nơi cậu ta té xuống. Giữa những bông hồng. Cậu ta vẫn trở về đây. Tôi nhìn thấy cậu ta. Cậu ta sẽ không đi khỏi chừng nào chưa tìm ra con bé.
                          _Ai? Bà đang nói đến ai vậy?
                          Tôi đang nói đến Harry Jones. Cậu ta là một người đẹp trai. Tóc đỏ. Vóc người rất mảnh khảnh. Tuy nhiên lại rất cứng cỏi. Luôn luôn làm theo ý mình. Thương Christine hết mực. Chết giữa những bông hồng. Thường ngồi ở đây nhiều giờ chơi với con bé, bên cạnh bụi hồng. Thế rồi cậu ta chết tại đó. Mà có thật là con người ta đã chết? Nhà thờ lẽ ra phải trả lời cho chúng ta nhưng họ đã không trả lời. Không thể tin ai được. Giờ bà hãy đi đi được chưa? Nơi này không dành cho bà. Nó là thế giới của những người chết mà không thực sự chết và là nơi sinh hoạt của những người không còn sống nữa.
                          Ánh mắt điên dại của bà ta ẩn sau mái tóc trắng  lòa xòa rồi bù  nhìn trừng trừng tôi. Những người điên nhìn đến là ghê. Người ta thương xót họ, thế nhưng vẫn e sợ họ, tôi lẩm bẩm.
                          _Tôi sẽ đi ngay. Xin chào, Và rồi như đang trong cơn ác mộng tôi cố vượt gấp qua con đường nhựa phà hơi nóng hừng hực  mặc dù đôi chân tôi nặng trĩu và gần như tê dại đi.
                          Ánh nắng chói chang trên đầu thế nhưng tôi không còn nhận thấy gì. Tôi quên luôn  giờ giấc và rồi cứ đi mà không biết là mình đi đâu nữa.
                          Và rồi tôi nghe một âm thanh gì  đó khiến tôi giật nẩy người.
                          Tiếng đồng hồ điểm ba giờ.
                          Tôi đã tính là ba giờ sẽ có mặt trước cổng trường, đợi đón Christine.
                          Vậy giờ mình đang ở đâu vậy? Có ở gần trường không đây? Tôi nên đi xe buýt nào đây?
                          Tôi hoảng hốt hỏi người qua đường, họ nhìn tôi sợ hãi như lúc tôi nhìn bà già.
                          Cuối cùng tôi bắt được cái xe buýt đúng tuyến, và đến được trường mệt mỏi rã rời người ngợm đầy bụi bặm, nồng nặc mùi khói xe. Tôi băng qua  sân trường trống vắng nắng chang chang.  Trong lớp học,  cô giáo trẻ trong bộ đồ trắng đang gom sách của cô ta lại.
                          _Tôi đến đón Christine James, tôi là mẹ của bé. Tôi lấy làm tiếc đã tới trễ. Tôi hốt hoảng kêu lên: Con bé đâu rồi?
                          _Christine James à? Cô gái nhíu mày lại và rồi hớn hở trả lời rằng:" Ồ đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, cái con bé xinh đẹp có mái tóc đỏ. Ổn cả thưa bà James. Anh nó đã đến tìm gặp. Hai anh em tụi nó sao mà giống nhau thế không biết phải vậy không bà? Người anh quá ư là sốt sắng tận tâm. Khá là vui khi thấy một đứa con trai ở vào tuổi đó mà lại rất mực yêu thương em gái bé bỏng của mình. Chồng bà có mái tóc đỏ như hai con không vậy?
                          _Cái gì kia? - Anh trai bé à? - chị nói gì vậy? Tôi lí nhí hỏi..
                          _Cậu ta không nói gi cả. Khi tôi nói chuyện, cậu ta chỉ mỉm cười. Tôi nghĩ giờ chắc hai anh em đã về nhà rồi. Mà này, bà sao vậy có khỏe không?
                          _Vâng, cám ơn cô tôi cần phải về nhà đây.
                          Tôi chạy một mạch về nhà qua con đường nắng chói chang
                          "Chris, Christine ơi con ở đâu vậy? Chris ơi! Chris ơi!" Đôi lúc, ngay cả lúc này đây tôi vẫn nghe cái giọng mình hồi đó kêu gào khắp ngôi nhà lạnh lẽo. "Christine ơi! Chris ơi! Con ở đâu vậy hả con? hãy trả lời mẹ đi con! Chrrriiiss!" Và sau đó lại gọi :"Harry! Đừng mang em con đi! Hãy trở về đi! Harry ơi! Harry ơi!"
                          Cuồng điên, tôi hấp tấp chạy ra ngoài vườn. Mắt trời chiếu xuống gay gắt. Những bông hồng trắng ngời lên. Không gian quá ư lặng lẽ. Tôi mất cảm giác về thời gian và không gian  như thể đang lạc trong cõi hư vô. Trong một thoáng tôi có cảm nhận như mình đang rất gần bé Christine, mặc dù tôi không thể thấy bé. Và rồi những bông hồng nhảy múa trước mắt tôi và chuyển sang màu đỏ. Không gian chuyển sang đỏ. Màu đỏ của máu. Đỏ lênh láng. Tôi thấy mình quay cuồng trong sắc đỏ rồi thì tối đen và rồi không biết gì nữa.
                          Tôi nằm liệt giường nhiều tuần vì bị say nắng biến chứng thành sốt não. Trong khi đó Jim và cảnh sát kiếm tìm Christine trong vô vọng. Cuộc truy lùng bất thành này kéo dài nhiều tháng. Báo chí ngập tràn về sự biến mất của đứa bé tóc đỏ. Cô giáo mô tả lại "người anh" tới trường đón con bé. Có những câu truyện đăng báo về việc bắt cóc con nít, hớt tay trên cuỗm mất một em bé. Nhưng rồi sự rúng động nhạt dần. Chuyện này trở thành một vụ mới chưa thể phá án được đành lưu lại trong hồ sơ cảnh sát.
                          Và chỉ có hai người biết là cái gì đã xảy ra. Người đàn bà già điên sống trong ngôi nhà hoang phế, và chính tôi đây.
                          Năm tháng trôi qua. Nhưng tôi vẫn sống trong sợ hãi.
                          Tôi sợ những thứ bình thường như thế. Ánh nắng. Những cái bóng thoáng qua trên bãi cỏ. Những bông hồng trắng. Những đứa trẻ có màu tóc đỏ. Và cái tên - Harry. Một cái tên quá đỗi bình thường.
                          HARRY- BY ROSEMARY TIMPERLEY
                           Such ordinary things make me afraid. Sunshine. Sharp shadows on grass. White roses. Children with red hair. And the name - Harry. Such ordinary name.
                          Yet the first time Christine mentioned the name. I felt a premonition of fear.
                          She was five years old, due to start school in tree months time. It was a hot, beautiful day and she was playing alone in the garden, as she often did. I saw her lying on her stomach in the grass, picking daisies and making daisy-chains with laborious pleasure. The sun burned on her pale red hair and made her skin look very white. Her big blue eyes were wide with concentration.
                          Suddenly she looked towards the bush of white roses, which cast its shadow over the grass and smiled:
                          "Yes, I'm Christine,", she said. She rose and walked slowly towards the bush, her little plump legs defenceless and endearing beneath the too short cotton skirt. She was growing fast.
                          "With m my mumy and daddy" she said clearly. Then, after a pause, "Oh, but they are my mummy and daddy."
                          She was in the shadow of the bush now. It was as if she' d walked out of the world of light into darkness. Uneasy, without knowing why, I called her:
                          _Chris, what are you doing?
                          _Nothing
                          _Come indoors now
                          She said:"I must go in now. Good-bye," then walked towards the house.
                          _Chris, who were you talking to?
                          "Harry" she said.
                          _Who's Harry?
                          _Harry.
                          I couldn't get anything else out of her, so I just gave her some cake and milk and read to her until bedtime. As she listened, she stared out at the garden. Once she smiled and waved. It was a relief finally to tuck her up in bed and feel she was safe.
                          When Jim my husband, came home I told him about the mysterious" Harry" he laughed:
                          _Oh, she's started that lark, has she?
                          _What do you mean , Jim?
                          _It's not so very rare for only children to have an imaginary companion. Some kids talk to their dolls. Chris has never been keen on her dolls. She hasn't any brothers or sisters. She hasn't any friends her own age. So she imagines someone.
                          _But why has she picked that particular name?
                          He shrugged. "You know how kids pick thing up. I don't know what you are worring about, honestly I don't.
                          Nor do I really. It's just that I feel extra responsible for her. More so than if I were her real mother.
                          I know, but she is all right. Chris is fine. She's pretty, healthy, intelligent little girl. A credit to you.
                          _And to you.
                          _In fact, we're thoroughly nice parents!
                          _And so modest!
                          We laughed together and he kissed me. I feel consoled.
                          Until next morning.
                          Again the sun shone brilliantly on the small, bright lawn and white roses. Christine was sitting on the grass, cross-legged, staring towards the rose bush, smiling.
                          "Hello", she said, "I hoped you'd come...Because I like you. How old are you?...I'm only five and a piece...I'm not a baby! I'm going to school soon and I shall have a new dress. A green one. Do you go to school?...What do you do then?
                          She was silent for a while, nodding, listening, absorbed
                          I felt myself going cold as I stood there in the kitchen. "Don't be silly. Lots of children have an imaginary companion. I told myself  desperately. "Just carry on as if nothing were happening. Don't be a fool."
                          But I called Chris in earlier than usual for her mid-morning milk.
                          _Can Harry come too?
                          _No! the cry burst from me harshly.
                          Goodbye, Harry, I'm sorry you can't come in but I've got to have my milk," Chris said, then ran towards the house.
                          "Why can't Harry have some milk too?"  She challenged me
                          "Who is Harry, darling?
                          _Harry 's my brother.
                          _But Chris, you haven't got a brother. Daddy and Mummy have only got one child, one little girl, that's you. Harry can't be your brother
                          "Harry 's my brother. He says so" She bent over the glass of milk and emerged with a smeary top lip. Then she grabbed at the plate of biscuits. At least "Harry hadn't spoil her appetite!"
                          I didn't mention any of this to Jim that night. I know he'd only scoff as he'd done before. But when Christine 's Harry fantasy went on day after day, I found it got more and more on my nerves.
                          One Sunday, when Jim heard her at it he said:_"I will say one thing for imaginary companions, they help a child on with her talking.Chris is talking much more freely than she used to.
                          _With an accent, I blurted out.
                          _An accent?
                          _A slight cockney accent
                          _My dearest, every London child gets a slight cockney accent. It'll be much worse when she goes to school and meets lots of other kids.
                          _We don't talk cockney. Where does she get it from?
                          Who can she be getting it from except Ha-? I couldn't say the name.
                          _The baker, the milkman, the dustman, the coalman, the window cleaner - want any more?
                          _I suppose not. I laughed rather ruefully.
                          _Do you know  what I think you should do to put your mind at rest?
                          _What?
                          _Take Chris along to see old Dr Webster tomorrow. Let him have a little talk with her.
                          _Do you think she's ill - in her mind?
                          _Good heavens, no! But when we come across something that's beyond us, it's as well to take professional advice.
                          Next day I took Christine to see Dr Webster. I left her in the waiting-room while I told him briefly about Harry. He nodded sympathetically, then he said: _It's a fairly unusual case, Mrs James, but by no means unique. I've had several cases of children 's imaginary companions becoming so real to them that the parents got the jitters. Christine is rather a lonely little girl, isn't she?
                          _She doesn't know any other children. We're new to the neighbourhood, you see. But that will be put right when she starts school.
                          _And I thinhk you will find that when she goes to school  and meets other children, these fantasies will disappear. You see, every child need company of her own age, and if she doesn't get it, she invents it. Older people who are lonely talk to themselves. That doesn't mean that they're crazy, just that they need to talk to someone. A child is more practical. Seems silly to talk to oneself, she thinks,so she invents someone to talk to. I honestly don't think you've anything to worry about.
                          _That's what my husband says.
                          _I'm sure he does. Still, I'll have a chat with Christine as you've brought her. Leave us alone together.
                          I went to the waiting room, to fetch Chris. She was at the windows. She said:"Harry's waiting."
                          _Where, Chris? I said quietly.
                          _There. By the rose bush.
                          The doctor had a bush of white roses in his garden.
                          _"There is no one there." I said. Chris gave me a glance of un-childlike scorn. "Dr Webster wants to see you now, darling," I said shakily. You remember him, don't you? He gave you sweets when you were getting better from chicken pox."
                          "Yes" she said and went willingly enough to the doctor's surgery. I waited restlessly. Faintly I heard their voices through the wall. heard the doctor's chuckle, Christine's high peal of laughter. She was talking away to the doctor in a way she didn't talk to me.
                          When they came out, he said :"Nothing wrong with her whatever. She 's just an imaginative little monkey. A word of advice, Mrs James. Let her talk about Harry. Let her become accustomed to confiding in you. I gather you've shown some disapproval of this "brother" of hers so  she doesn't talk much to you about him. He makes wooden toys, doesn't he Chris?
                          _Yes, Harry makes wooden toys.
                          _And he can read and write, can't he?
                          _"And swim and climb trees and paint pictures. Harry can do everything. He's a wonderful brother." Her little face flushed with adoration.
                          The doctor patted me on the shoulder and said: "Harry sounds a very nice brothers for her. He's even got red hair like you, Chris, hasn't he?
                          "Harry's got red hair" said Chris proudly, "redder than my hair. And he's nearly as tall as daddy, only thinner. He's as tall as you, mummy. He's fourteen. He says he's tall for his age. What is tall for his age?
                          "Mummy will tell you about that as you walk home," said Dr Webster. "Now, goodbye, Mrs James. Don't worry. Just let her prattle. Goodbye, Chris. Give my love to Harry."
                          Another week passed. It was Harry, Harry all the time. The day before she was to start school, Chris said: "Not going to school."
                          "You are giong to school tomorrow, Chris. You're looking foward to it. You know you are. There 'll be lots of other little girls and boys."
                          "Harry says he can't come too"
                          "You won't want Harry at school. He'll - I tried hard to follow the doctor's advice and believe in Harry - He'll be too old. He'd feel silly among little boys and girls, a great lad of fourteen."
                          "I won't go to school without Harry. I want to be with Harry". She began to sweep, loudly, paintfully.
                          She slept with tearstains still on her face.
                          It was still daylight. I went to the window to draw the curtains. Golden shadows and long strips of sunshine in the garden. Then almost like a dream, the long thin clear-cut shadow of a boy near the white roses. Like a mad woman I opened the window and shouted: "Harry! Harry!"
                          I thought I saw a glimmer of red among the roses, like red curls on a boy's head. Then there was nothing.
                          Next day I started on my secret mission. I took a bus to town and went to the big, gaunt building I hadn't visited for over five years. Then, Jim and I had gone together. The top floor of the building belonged to  the Greythorne. Adoption Society. I climbed the four flights and knocked on the familiar door with its scratched paint.
                          Mrs Cleaver, a tall, thin grey- haired woman with a charming smile, a plain, kindly face and a very wrinkled brow, rose to meet me. "Mrs James. How nice to see you again. How's Christine?"
                          "She is very well. Miss Cleaver, I'd better get straight to the point. I know you don't normally divulge the origin of a child to its adopters and vice versa, but I must know who Christine is."
                          "Sorry, Mrs James" she began, "our rules..."
                          "Please let me tell you the whole story, then you 'll see I'm not just suffering from vulgar curiosity"
                          I told her about Harry.
                          When I finished she said: "It's very queer. Very queer indeed. Mrs James, I'm going to break my rule for once. I'm giong to tell you in confindence where Christine came from.
                          "She was born in a very poor part of London. There were four in the family, father, mother, son, and Christine herself"
                          _Son?
                          _Yes. He was fourteen when - when it happened.
                          _When what happened?
                          _"Let me start at the beginning. The parents hadn't really wanted Christine. The family lived in one room at the top of an old house which should have been condemned by the Sanitary Inspector in my opinion. It was difficult enough when there were only three of them, but with a baby as well life became a nightmare. The mother was a neurotic creature slatternly, unhappy, too fat. After she'd had the baby she took no interest in it. The brother, however, adored the little girl from the start. He got into trouble for cutting school so he could look after her.
                          One morning in the small hours, a woman in the ground-floor room saw something fall past her window and heard a thud on the ground. She went out to look. The son of the family was there on the ground. Christine was in his arms. The boy's neck was broken. He was dead. Christine was blue in the face but still breathing faintly.
                          The woman woke the household, sent for the police and the doctor, then they went to the top room. They had to break down the door, which was locked and sealed inside. An overpowering smell of gas greeted them, in spite of the open window.
                          They found husband and wife dead in bed and a note from the husband saying:"I can go on. I am going to kill them all. It's the only way."
                          The police concluded that he'd sealed up  door and windows and turned on the gas when the family were asleep, then lain beside his wife until he drifted into unconsciousness, and death. But the son must have wakened. Perhaps he struggled with the door but he couldn't open it. He'd been too weak to shout. All he could do was pluck away the seals from the window, open it, and fling himself out, holding his adored little sister tightly in his arms."
                          _So her brother saved her life and died himself? I said.
                          _Yes he was a very brave boy.
                          _Perhaps he thought not so much of saving her as of keeping her with him. Oh dear! That sounds ungenerous. I didn't mean to be. Miss Cleaver, what was his name?
                          "I'll have to look that up for you." She reffered to one of her many files and said at last:"The family's name was Jones and the fourteen - year old brother was called "Harold"
                          _And did he have red hair? I murmured.
                          _That I don't know, Mrs James.
                          _But its Harry. The boy was Harry. What does it mean? I can't understand it.
                          "It's not easy, but I thinhk perhaps deep in her unconscious mind Christine has always remembered Harry, the companion of her babyhood. We don't think of children as having much memory; but there must be images of the past tucked away somewhere in the little heads. Christine doesn't invent this Harry. She remembers him. So clearly that she's almost brought him to life again"
                          _ May I have the adress of the house where the lived?
                          The house seemed deserted. It was filthy and derelict. But one thing made me stare and stare. There was a tiny garden. A scatter of bright, uneven grass splashed the bald brown patches of earth. But the little garden had one strange glory that none of the other houses in the poor sad street possessed - a bush of white roses.
                          A voice starled me. "What are you doing here?" It was an old woman, peering from the ground -floor window.
                          _I think the house was empty. I said
                          _Should be. Been condemned. But they can't get me out. Nowhere else to go. Won't go. The others went quickly enough after it happened. No one else want to come. They say the place is haunted. So it is. But what's the fuss about? Life and death. They're very close. You get to know that when you're old. Alive of dead. What's the difference?
                          She looked at me with yellowish, bloodshot eyes and said: "I saw him fall past my window. That's where he fell. Among the roses. He still comes back. I see him. He won't go away until he gets her."
                          "Who - who are you talking about?
                          "Harry Jones. Nice boy he was. Red hair. Very thin. Too determined though. Always got his own way. Loved Christine too much, I thought. Died among the roses. Used to sit down here with her for hours, by the roses. Then he died there. Or do people die? The church ought to give us an answer, but it doesn't. Not one you can believe. Go away, will you? this place isn't for you. It's for the dead who aren't dead, and the living who aren't alive."
                          The crazy eyes staring at me beneath the matted white fringe of hair frightened me. Mad people are terrifying. One can pity them, but one is still afraid. I murmured.
                          "I will go now. Goodbye" and tried to hurry across the hard hot pavements although my legs felt heavy and half-paralysed, as in a nightmare.
                          The sun blazed down on my head, but it was hardly aware of it. I lost all sense of time or place as I stumbled on.
                          Then I hear something that chilled my blood.
                          A clock struck three.
                          At three o'clock I was supposed to be at the school gates, waiting for Christine.
                          Where was I now? How near the school? What bus should I take?
                          I made frantic inquiries of passers-by, who looked at me fearfully, as I had looked at the old woman.
                          At last I caught the right bus and, sick with dust, petrol fumes and fear, reached the school . I ran across the hot, empty playground. In a classroom, the young teacher in white was gathering her books together.
                          I've come for Christine James. I'm her mother. I'm so sorry. I'm late. Where is she? I gasped.
                          _Christine James? The girl frowned, then said brightly: "Oh yes, I remember, the pretty little red-haired girl. That's all right, Mrs James. Her brother called for her. How alike they are, aren't they?. And so devoted. It's rather sweet to see a boy of that age so fond of his baby sister. Has your husband got red hair, like the two children?
                          What did - her brother - say? I asked faintly.
                          He didn't say anything. When I spoke to him, he just smiled. They'll be home by now, I should think. I say, do you feel all right?
                          _Yes, thank you. I must go home
                          I ran all the way home through the burning streets.
                          "Chris! Christine, where are you? Chris! Chris!" Sometimes even now I hear my own voice of the past screaming through the cold house. "Christine! Chris! Where are you? Answer me! Chrrriiiss!" Then: "Harry! Don't take her away! Come back! Harry! Harry!"
                          Demented I rushed out into the garden. The sun struck me like a hot blade. The rose glared whitely. The air was so still. I seemed to stand in timelessness, placelessness. For a moment, I seemed very near to Christine, althought I couldn't see her. Then the roses danced before my eyes and turned red. The world turned red. Blood red. Wet red. I fell through the redness to blackness to nothingness.
                          For weeks I was in bed with sunstroke which turned to brain fever. During that time Jim and the police searched for Christine in vain. The futile search continued for months. The papers were full of the strange disappearance of the red-haired child. The teacher described the "brother" who had called for her. There were newspaper stories of kidnapping, baby-snatching, child-murders. Then the sensation died down. It became just another unsolved mystery in police files.
                          And only two people knew what had happened. An old crazed woman living in a derelict house, and myself.
                          Years have passed. But I walk in fear.
                          Such ordinary things make me afraid. Sunshine. Sharp shadows on grass. White roses. Children with red hair. And the name - Harry. Such an ordinary name!

                          #28
                            sen dat 31.10.2014 00:04:06 (permalink)
                            CHIẾC XE HƠI MÀU TÍM -Nguyễn Minh Trân  chuyển ngữ
                            Nguyên bản: THE VIOLET CAR- Tác giả Edith Nesbit - Trích từ cuốn Stories from Different Genres - Heinemann New Windmills

                            Bạn đã từng bao giờ biết đến những cánh đồng cỏ -những khoảng mênh mông lộng gió,  biết về những triền đồi uốn lượn gợn lên nền trời, cùng với những thung lũng nơi thấp thoáng các trang trại các dãy nhà nép mình giữa những lùm cây rậm rạp trông như những búp hoa cẩm chướng chưa? Để rồi được trải nghiệm cái cảm giác thoải mái khi  duỗi mình trên  bãi cỏ vào những ngày hè dài,  giữa lớp cỏ non xanh mơn mởn, dưới khung trời trong vắt, hoang hoãi đâu đó mùi bách lý hương, văng vẳng bên tai tiếng chuông đeo cổ leng keng của những chú cừu và tiếng chim sơn ca hót líu lo.Thế nhưng vào những chiều đông khi gió nổi lên đưa mưa giông vương đầy mắt, quất vào những thân cây khô cằn trơ trụi, tung bụi mù giăng khắp các ngọn đồi như một tấm khăn choàng xám, lúc này tốt hơn là được ngồi bên lò sưởi ấm áp, trong một trang trại nằm ẩn khuất đâu đó, trước khung cửa sổ với những ánh nến và ánh lửa lấp lánh trong đêm tối, tựa như ánh sáng chân tình  soi thấu cõi lòng ẩn chứa những điều ăn năn lầm lỡ của kiếp nhân sinh.
                             Tôi sẽ không vẽ vời văn chương - tức là sẽ không cân nhắc xem nên phải nói cái gì, hoặc sẽ tìm cách viết sao để thuyết phục bạn, tôi chỉ kể lại điều này một cách chân thành giản dị mà thôi. Tôi đã từng nghĩ mình có thể vẽ vời sắp xếp câu chuyện của mình bằng những câu tứ thi vị hoa mỹ. Thế nhưng khi ngẫm nghĩ về điều đã thực sự xảy ra tôi cho rằng dùng những lời lẽ chân thật đơn giản sẽ là tốt nhất. Tôi không biết cách dàn dựng câu truyện cũng không biết thêu dệt thêm thắt. Tốt hơn là đừng có cố mà làm như thế. Những điều đó đã xảy ra. Tôi không có tài thêm mắm thêm muối về chuyện đã xảy ra; mà tôi cũng chả cần phải thêm thắt làm gì cả.
                            Tôi là một nữ điều dưỡng  được phái đến Charlestown để chăm sóc một ca tâm thần. Lúc đó là vào tháng mười một, thành phố Luân Đôn sương mù dày đặc đến nỗi chiếc xe tắc xi chạy chậm rì vì vậy tôi đã lỡ chuyến tàu mà lẽ ra đã phải rời bến. Tôi gởi một bức điện tín tới Charlestown vào ngồi trong phòng chờ ảm đạm của London Bridge. Trong khi chờ tôi ngồi bên cạnh một đứa bé. Mẹ bé là một góa phụ. Bà ta trông có vẻ quá mệt mỏi để đáp trả những câu hỏi dồn dập của nó, bà trả lời cộc lốc, điều này có vẻ không thỏa mãn được đứa bé. Đứa bé nhận ngay ra là mẹ nó không muốn nói nữa. Nó ngả lưng trên chiếc ghế rộng đầy bụi bặm ngáp dài. Tôi nhìn vào mắt nó và mỉm cười. Nó không mỉm cười nhưng nhìn tôi. Tôi rút từ trong giỏ xách môt cái ví lụa, lấp lánh hạt cườm và tua sắt,  loay hoay tìm cách mở. Ngay lập tức, đứa bé trườn dọc ghế sáp lại nói: "Để con làm cho" - Sau đó thì tất cả trở nên suon sẻ. Người mẹ ngồi hai mắt nhắm lại. Khi tôi đứng lên, bà ta mở mắt ra và cám ơn tôi. Đứa bé ôm lấy tôi và hôn. Một lúc sau tôi thấy mẹ con họ đi vào toa hạng nhất cùng chuyến tàu với tôi. Vé tàu của tôi hạng ba.
                            Tất nhiên là tôi đã hy vọng sẽ có một phương tiện chuyển vận nào đó đến gặp tôi ở sân ga - nhưng chẳng thấy gì cả. Chả có chiếc tắc xi, xe ngựa cũng chẳng thấy đâu. Lúc đó trời đã nhá nhem, gió thổi những làn mưa sàn sạt bay trên con đường hiu hắt trước cửa sân ga. Tuyệt vọng tôi hoang mang nhìn ra ngoài.
                            _Cô đã dặn xe tới rước chưa? Đó chính là giọng nói của người góa phụ hỏi tôi.
                            Tôi giải thích:_Xe  hơi sẽ đến đón tôi ngay thôi mà
                            Bà ta nói: _Cô hãy để xe tôi đưa về được không? Cô đi về đâu vậy?
                            _Tới Charlestown, tôi đáp, và khi nói điều đó tôi nhận ra nét thay đổi rất kỳ lạ trên khuôn mặt bà ấy. Một thoáng thôi nhưng khó mà nhầm lẫn được.
                            Tôi vội hỏi:_Sao trông chị lại như thế?.
                            Đương nhiên  bà ta đáp lại: _Trông như thế là thế nào hả cô?
                            _Không có gì bất ổn với ngôi nhà đó chứ? Tôi hỏi vì tin đã nhận ra điều này trong một thoáng đổi thay đó. Tôi còn rất trẻ để biết và hẳn người ta đã nghe được những tin đồn. "Ý tôi muốn hỏi không có lý do gì để tôi không nên tới đó phải không chị?"
                            _Không -ồ không có gì đâu cô!" Bà ta vội lãng tránh liếc nhìn ra ngoài trời mưa, cử chỉ này đủ làm cho tôi hiểu rằng đúng là phải có lý do khiến bà ta không muốn tôi đến đó.
                            _Xin chị đừng ngại, tôi nói, chị đã có lòng nhưng có lẽ nơi đó không cùng đường với chị và..."
                            _Ôi - nhưng tôi sẽ đưa cô đến - đương nhiên là tôi sẽ đưa cô đến mà" -bà ta vừa nói xong thì đứa trẻ reo lên:"Mẹ ơi, xe đến rồi kìa."
                            Xe đã đến mặc dù  hai chúng tôi chả ai nghe thấy tiếng xe cho đến khi đứa trẻ lên tiếng. Tôi chả biết gì về xe hơi cả không biết tên bất cứ bộ phận nào của xe. Cái xe trông giống một chiếc xe ngựa bốn bánh, chỉ khi đã vào ngồi sau xe thì giống như ngồi trong một toa xe lửa; ghế kê sát vào góc xe,  khi cửa xe đóng lại thì một chỗ ngồi nhỏ được kéo lên và đứa trẻ ngồi lên giữa hai chúng tôi. Chiếc xe chạy như là ảo thuật - hoặc có thể nói giống như một chiếc xe lửa trong mơ.
                            Xe chở chúng tôi băng băng trong đêm tối - tôi có thể nghe  tiếng gió gào, những làn mưa quất tời bời trên mặt kiếng xe, ngay cả tiếng mưa xuyên qua những vòng lăn của bánh xe. Không còn nhìn thấy quang cảnh của làng quê nữa - chỉ còn màn đêm mịt mùng và những tia sáng quét ra từ những ngọn đèn phía trước xe.
                             Dường như một lúc rất lâu sau đó, người tài xế mới xuống xe và mở cánh cổng. Xe chúng tôi đi qua cổng, sau đó đường đi trở nên gập ghềnh hơn nhiều. Trong xe mọi người khá là yên lặng, và đứa nhỏ thì đã ngủ thiếp đi.
                            Xe ngừng lại,  máy nổ đứt đoạn hổn hển như thể sắp hụt hơi, trong khi chú tài bỏ hành lý của tôi xuống. Trời tối như mực đến nỗi tôi không thể nhìn được hình dáng ngôi nhà, chỉ thấy ánh sáng phát ra từ cửa sổ thang lầu, bức tường thấp phía trước khu vườn thấp thoáng trong ánh đèn tù mù và ánh sáng của những ngọn đèn pha. Tuy nhiên tôi cảm nhận ngôi nhà khá lớn với những cây cổ thụ bao quanh, sát kề một cái ao hay rạch gì đó .
                             Ngày hôm sau khi trời sáng tôi thấy tất cả y vậy. Tôi không thể giải thích được tại sao tôi nhận ra điều này ngay trong đêm đầu tiên tới, khi trời tối hù thế nhưng đúng là tôi đã nhận biết được hình dáng ngôi nhà. Có thể là do cái gì đó tựa âm thanh của mưa rơi trên cành lá và trên mặt nước. Tôi cũng không hiểu được.
                            Chú tài nhấc cái rương của tôi để lên lối đi bằng đá, nơi đó tôi bước ra nói lời cảm ơn và chào từ giã.
                            "Xin đừng nán lại làm gì, đừng chờ nữa" tôi nói "Giờ thì ổn rồi không việc gì nữa đâu. Cám ơn nhiều nhé!"
                            Tuy vậy cái xe vẫn đứng nổ máy cho đến khi tôi bước đến thềm cửa, sau đó xe mới rồ máy to lên, lấy hơi như nó vốn thế, quay đầu và phóng đi.
                            Cửa vẫn chưa mở. Tôi buộc phải gõ rầm rầm. Đập thật mạnh cánh cửa. Tôi chắc mẫm là nghe có tiếng xì xào từ bên trong. Cái đèn xe thoắt một cái đã chỉ còn như vì sao nhỏ mập mờ xa xa. Tiếng máy nổ giờ xem ra hoàn toàn ì ạch khó nhọc. Khi không còn nghe tiếng xe nữa không gian trở nên lắng đọng im ắng. Ánh đèn đỏ hắt ra từ rèm cửa sổ, tuy nhiên tuyệt không có dấu hiệu gì của sự sống. Tôi ước sao mình đừng vội xa những người bạn tháp tùng đưa mình đến đây, xa cuộc đồng hành thân thiết, xa chiếc xe chắc chắn tuyệt vời tiện nghi.
                            Tôi lại gõ cửa và lần này tôi gào lên: _Xin chào! Xin cho tôi được vào nhà. Tôi là điều dưỡng viên đây mà!
                            Im lặng một lúc. Một sự ngập ngừng như thể để cho phía bên kia cánh cửa người ta còn thì thầm trao đổi ý qua ánh mắt.
                            Thế rồi phía sau cánh cửa chìa khóa mạnh dạn tra vào xoay vòng, khung cửa không còn lạnh lẽo ẩm ướt mà sáng lên ấm áp chào mời - những khuôn mặt xuất hiện.
                            _"Vào đi - Ồ xin vào nhà cho", một giọng cất lên, giọng  phụ nữ và rồi giọng đàn ông liền sau đó : -Chúng tôi đã không nghĩ là có ai ở ngoài đó.
                            _Tôi đập cửa rầm rầm rồi mà!
                            Tôi vào nhà, mắt nheo lại vì ánh đèn, người đàn ông gọi người giúp việc rồi cả hai khiêng rương của tôi lên lầu.
                            Người đàn bà nắm tay tôi, dẫn tôi đến một căn phòng thâm thấp, vuông vắn dễ thương ấm cúng và tiện nghi với những đồ trang trí nội thất chắc chắn tiện dụng thời bán Victorian - thể hiện theo phong cách đồ đạc làm bằng gỗ đào hoa tâm được bọc lót vải len. Dưới ánh đèn tôi quay lại quan sát bà ta. Bà ta là một người nhỏ nhắn mảnh mai. Mái tóc, khuôn  mặt và hai  cánh tay đều có màu tai tái.
                            _Bà là bà Eldridge phải không ạ?
                            _Đúng rồi! bà ta nhỏ nhẹ trả lời. "Ôi tôi rất vui được cô đến nhà. Hy vọng cô sẽ không buồn chán khi ở đây. Mong rằng cô sẽ lưu lại đây. Hy vọng sẽ làm cô được thoải mái dễ chịu.
                            Bà ta có lối ăn nói dịu dàng ân cần rất dễ gây được thiện cảm.
                            Tôi nói: _Chắc chắn là con sẽ rất thoải mái khi ở đây rồi bác à! Nhưng chính con mới là người đến để chăm sóc bác mà. Bác ốm lâu mau rồi bác?
                            _"Không phải tôi bị ốm đâu, thật đấy" bà ta đáp " Chính là ông nhà tôi ổng bị ốm đấy"
                            Chính tay ông Eldridge đã viết thư mời tôi đến chăm sóc cho vợ,  người theo ông là hơi bị loạn trí. Tôi bèn nói: Con hiểu rồi.
                            Không bao giờ nên tranh cãi với người điên làm gì chỉ làm trầm trọng thêm tâm bệnh của họ mà thôi.
                            "Nguyên do là..." bà  bắt đầu kể lể, rồi khi nghe tiếng chân của ông ta ở cầu thang bà ta vội lẻn ra ngoài để lấy giá nến và nước nóng.
                            Ông ta bước vào và đóng cửa phòng lại. Ông ta là một người luống tuổi thanh nhã để râu, thần thái khá bình thường.
                            _Cô sẽ chăm sóc cho bà ấy nhé. Ông ta nói. "Tôi không muốn bả chuyện trò với mọi người. Bả mắc chứng ảo tưởng phịa ra mọi chuyện cô à"
                            _Ảo tưởng kiểu gì vậy cà? tôi hỏi giọng tưng tửng
                            _Thì bả cho là tôi điên đó! Ông ta nói và cười ré lên.
                            _Điều này thì cũng rất bình thường thôi ạ Tất cả chỉ vậy thôi sao bác?
                            _Chừng đó là đủ rồi. Bả không nghe những gì tôi có thể nghe, không  thấy những gì tôi có thể thấy, và cũng không ngửi được mùi gì. Nhân đây tôi muốn hỏi cô là cô có thấy hay nghe điều gì về một chiếc xe hơi khi cô đến đây không vậy?
                            _Thì con đã đến đây trong môt chiếc xe hơi mà. Tôi đáp ngắn gọn. "Bác đã không cho ai ra đón con, một phụ nữ đã cho con đi quá giang." Tôi định giải thích về việc lỡ chuyến tàu sớm thì nhận ra ông ta không lắng nghe tôi. Ông ta đang mãi nhìn ra phía cửa. Khi ấy vợ ông bước vào,  một tay cầm bình nước nóng bốc hơi nghi ngút tay kia cầm giá nến, ông ta tiến đến bên bà ta rỉ tai vẻ háo hức. Câu duy nhất tôi nghe lỏm được là: "Thật đấy,cô ta đến đây trên một chiếc xe mà!"
                            Rõ ràng đối với những con người chân chất này chiếc xe mới mẻ không kém gì tôi. Điện tín của tôi ngày hôm sau mới tới..
                            Họ đối xử với tôi rất tốt. Họ tiếp tôi như một người khách quý. Mãi đến ngày hôm sau khi mưa dứt cơn tôi mới có thể ra ngoài. Tôi thấy Charlestown là một trang trại, trang trại rộng lớn nhưng ngay cả đối với con mắt không lấy gì làm chuyên nghiệp tinh đời của tôi, trang trại trông có vẻ bừa bộn và không thịnh vượng cho lắm. Hoàn toàn chả có gì cho tôi làm ngoài việc lẽo đẽo theo bà Eldridge, phụ giúp làm công việc nội trợ  với bà khi có thể, ngồi cùng khi bà may vá trong phòng khách ấm cúng của gia đình. Vài ngày sống trong nhà, tôi bắt đầu xâu chuỗi những chi tiết rời rạc mà tôi nhận thấy là lạ, thế rồi  sinh hoạt của trang trại bỗng dưng gợi sự chú ý khi những điều lạ lùng  xảy ra không lâu sau đó.
                            Tôi nhận thấy hai ông bà Eldridge rất mực yêu thương nhau. Chính tình yêu thương và cái cách họ biểu lộ tình yêu với nhau làm ta nhận ra là họ đang đau khổ và chịu đựng lẫn nhau. Bà ấy chả có dấu hiệu gì của kẻ bị tâm thần cả ngoại trừ việc bà ta cứ khăng khăng rằng ông ấy bị loạn trí. Buổi sáng  trông họ khá lvui tươi, sau bữa ăn chính họ có vẻ mỗi lúc một âu sầu hơn; sau khi  dùng tách trà chiều xong cũng là lúc trời vừa nhá nhem - họ luôn cùng nhau đi dạo. Họ chả bao giờ rủ tôi đi cùng, và họ luôn đi về một hướng - băng qua các cánh đồng cỏ tiến ra biển. Sau chuyến đi dạo họ luôn quay về mặt mày tái mét buồn thảm. Sau đó có lúc bà ta hét la một mình trong phòng ngủ, trong khi ông ta giam mình trong căn phòng nhỏ được gọi là văn phòng nơi ông ta làm sổ sách kế toán và thanh toán lương  cho người giúp việc cũng là nơi cất giữ gậy săn và súng.
                            Sau khi dùng bữa tối sớm sủa, họ luôn cố tạo sự vui vẻ mà tôi thừa biết  là vì tôi và tôi cũng nghĩ rằng mỗi người họ đều cho làm như thế  cũng là để tốt cho nhau thôi. Tựa như khi tôi nhận ra  Charlestown được bao quanh bởi những cây cổ thụ và có một cái ao lớn cạnh ngôi nhà trước khi được họ chỉ cho biết, tôi cũng đã nhận ra rằng họ đang ở trong trạng thái  sợ hãi  khi sống trong khung cảnh ấy mà không thể nào giải thích được. Họ thầm lén quan sát tôi. Và tôi cũng đã nhận ra nỗi sợ ấy không phải do bà ta. Tôi bắt đầu cảm thấy yêu mến cả hai sau hai ngày sống ở nơi đó. Họ rất tốt, rất dễ thương, quá ư bình thường và rất ư  bình dị dễ gần - loại người mà lẽ ra không biết đến sự sợ hãi -  đó là loại người hầu hết chân chất đáng ra phải hưởng được những niềm vui đạm bạc đơn sơ, không ưu phiền ngoại trừ những muộn phiền sẽ đến với tất cả chúng ta, sự ra đi của những người bạn lâu năm và những biến chuyển chậm chạp trong thời đại văn minh tiến bộ. Có vẻ như phần đất này là nơi chôn nhau cắt rốn của họ. Những cánh đồng cỏ, bãi chăn súc vật truyền thống thân thương từ bao đời,  những bãi ngô chạy dài bất tận. Tôi  thầm mong ước rằng mình cũng được sinh ra từ  nơi đây, rằng mình là con gái của một người nông dân. Tất cả những áp lực, đua tranh của những khóa huấn luyện, thi cử, trường học và bệnh viện có vẻ như qúa ư ồn ã phù phiếm so với cuộc sống miền bình nguyên phóng khoáng tịch mịch nơi đây. Cảm nhận điều này càng lúc càng rõ, tôi lại càng ý thức mình cần phải rời bỏ hoàn toàn nơi này - thật tình mà nói chả có việc gì đáng để cho một người đã từng được huấn luyện như tôi  thực hành cả.
                             Một buổi trưa khi chúng tôi cùng đứng trước khung cửa mở, tôi đã nói với bà ấy rằng: "Con không thể ở lại đây được nữa bác à." Lúc ấy là vào tháng hai, cây cối dọc con ngõ nhỏ phủ đầy những chùm hoa tuyết. "Bác trông khá là khỏe mạnh mà"
                            "Thì tôi khỏe chứ sao." Bà ta nói.
                            "Cả hai bác đều khỏe luôn." Tôi nói "Con không thể chìa tay ra  lấy tiền của hai bác mà lại không làm gì cả"
                            "Cô đang làm nhiều điều đấy" Bà ta nói ""Cô không hiểu cô đã làm được nhiều đến như thế nào đâu cô à". " Vợ chồng chúng tôi từng đã có một đứa con gái" Bà ta chêm vào cuộc đối thoại một cách mập mờ đoạn  im lặng một lúc rất lâu rồi nói giọng rất bình tĩnh rõ ràng: "Ổng không bao giờ còn được như trước kể từ lúc đó"
                             Tôi ngước nhìn những tia nắng mong manh tháng hai và hỏi: "Không còn được như trước, tại sao vậy bác?"
                            Bà ta vỗ vỗ lên cái trán nhăn nheo xanh xao vàng vọt của mình bộc bạch theo cái lối chân quê: "Không bình thường ở đây nè cô".
                            Tôi hỏi: " Bác nói sao?" Bác yêu của con à, hãy nói rõ cho con hay đi, biết đâu con sẽ có cách để giúp đấy"
                            Giọng bà ta quá đỗi bình thản, quá ư dịu dàng. Khi nghe lời bà kể tôi không biết ai trong hai người họ cần được tôi chăm sóc nữa.
                            "Ổng đã nhìn thấy những điều mà chả ai nhìn thấy, nghe những thứ mà chả ai nghe được và ngửi thấy mùi mà cô không thể ngửi thấy nếu như cô đứng ngay bên cạnh ông ta."
                            Tôi chợt mỉm cười nhớ lại những lời ông ta nói buổi sáng hôm tôi mới đến:" Bả không thể nhìn thấy, nghe thấy mà cũng không ngửi thấy" Và một lần nữa tôi tự hỏi liệu tôi phải phục vụ ai trong hai người đây?.
                            Tôi hỏi:"Bác có biết lý do tại sao không ạ?"
                            Bà ta nắm lấy cánh tay tôi kể lể: _"Sau khi Bessie con gái chúng tôi qua đời, đúng vào cái ngày đưa tang con bé ổng đã trở nên như vậy. Nó đã bị một chiếc xe hơi cán chết. - Người ta cho đó là một vụ tai nạn. Tai nạn xảy ra trên đường Brighton. Chiếc xe màu tím. Bà ta nói thêm: "Người ta để tang những nữ hoàng trong sắc tím phải vậy không cô?" "Và Bessie của chúng tôi là một nữ hoàng cho nên chiếc xe có màu tím. Điều đó hoàn toàn hợp lẽ phải không cô?
                            Tôi thầm nghĩ  giờ mình đã nhận ra bà ấy không được bình thường và  đã biết được nguyên cớ tại sao rồi. Chính vì đau khổ khiến đầu óc bà ta bị xáo trộn. Cần phải thay đổi cách nhìn của mình mới được, mặc dù còn phải tìm hiểu rõ hơn vì bà ta bất thình lình nói: "Không tôi sẽ không kể cho cô nghe bất cứ gì nữa đâu."
                            Ông ta bước ra ngay sau đó. Ông ta không bao giờ để tôi ở một mình quá lâu với bà ta. Bà ấy cũng chả để tôi ở lâu một mình với ông ta.
                            Tôi không có ý tọc mạch nghi ngờ họ, mặc dù ở vị trí một điều dưỡng viên điều trị  người bệnh tâm thần tôi không chắc là mình sẽ không cần đến những dò xét thám thính như thế  để khẳng định. Tôi không dò thám họ nhưng cơ hội tình cờ đến. Tôi có việc phải vào làng kiếm ít vải lụa xanh cho chiếc áo choàng tôi đang may dang dở. Đó là vào một chiều hoàng hôn rực rỡ khiến chân tôi cứ muốn đi mãi đi hoài. Để rồi thấy mình đứng trên một triền cỏ cao xuôi về miền duyên hải gập ghềnh lởm chởm của nước Anh -nơi có những gờ đá đứng, đó là vùng eo biển với  vách đá trắng sừng sững miệt mài sóng vỗ. Giữa khung trời  kim tước đang mùa nở hoa cùng với tiếng chim sơn ca hót líu lo, đầu óc tôi lan man suy ngẫm về cuộc đời của chính mình, tâm hồn dâng lên bao hy vọng và ước mơ. Thế rồi không hiểu bằng cách nào bỗng dưng tôi thấy mình đang đi vào một con đường. Tôi lần theo con đường hướng ra biển, được một lúc thì con đường lẫn vào trong bãi cỏ xanh như dòng suối ẩn tàng thấp thoáng trong cát. Không có gì ngoài những bãi cỏ xanh và những bụi hoa kim tước cùng tiếng chim sơn ca hót líu lo. Cuối triền dốc là tới ghềnh đá, sóng vỗ rì rào. Tôi quay đầu trở về, mon men theo con đường, đi trở lui được  khoảng chừng vài thước thì gặp ngay con đường làng hai bên có hố sâu với hàng rào chắn  màu nâu. Tại đó tôi bắt gặp họ trong lúc trời đã nhá nhem. Tôi nghe thấy tiếng họ trước khi họ kịp thấy tôi. Thoạt tiên tôi nghe giọng của bà ấy nói rằng: Không, không, không, không"
                            "Tôi đã nói với bà là có mà" Đó là giọng của ông ta cất lên "Đấy, bà nghe thấy chứ, tiếng máy xe ì ạch đó, ngay phía xa kìa - xa xa đó? Hẳn là nó đang ở sát bờ đá kìa."
                            Bà ta nói: Không có gì cả anh yêu à! Thật đấy không có gì đâu mà.
                            Em điếc và đui rồi - này hãy lùi lại đi, nó đang tiến gần đến rồi.
                            Tôi đi vòng lại khúc quanh của đường làng và khi tới nơi tôi thấy ông ta nắm lấy tay bà kéo mạnh bà nép vào sát bờ rào , như thể sự nguy hiểm mà ông ta e sợ đang thật sự rất gần bên họ. Tôi dừng lại sau vòng rào và thụt lùi lại. Họ không nhìn thấy tôi. Bà đang nhìn vào khuôn mặt ông và họ đang ở trong trạng thái lẫn lộn đau xót yêu thương buồn khổ. Khuôn mặt ông ta đầy vẻ kinh hoàng, mắt ông ta lướt nhanh như thể đang dõi theo cái gì đó đang vút qua con đường - một cái gì đó mà bà ấy và tôi không thể nhìn thấy. Tiếp đến ông ta co rúm người lại ép mình vào bờ rào, hai tay ôm lấy mặt, toàn thân run lập cập đến nỗi mặc dầu đứng xa đến mười hai thước qua lớp rào rậm rạp um tùm  tôi vẫn nhìn thấy.
                            "Và còn cái mùi của nó" ông ta nói "Em lại muốn nói là không ngửi thấy phải không?"
                            Bà ta vòng tay ôm lấy ông ta:"Về nhà thôi anh yêu, về nhà  đi! Tất cả chỉ là do anh tưởng tượng mà thôi - hãy về với người vợ già hết mực yêu anh đây này."
                            Họ dắt díu nhau trở về nhà.
                            Hôm sau tôi gặng hỏi bà ta khi bà vào phòng tôi để xem cái áo choàng màu xanh mới may. Khi đưa áo cho bà xem tôi đã kể cho bà hay điều tôi đã nghe và thấy ngày hôm qua trên con đường làng.
                            Tôi nói: Giờ con đã rõ ai trong hai người cần được chăm sóc rồi đó bác.
                            Trước sự ngỡ ngàng của tôi bà ta háo hức hỏi: _Ai vậy cô?
                            Tôi đáp lại: Còn ai nữa, đương nhiên là bác trai rồi. Có thấy gì ở đó đâu kia chứ.
                            Bà ta ngồi xuống chiếc ghế bành bọc vải bông gần khung cửa sổ và bật khóc nức nở, tôi đứng bên cạnh ra sức vỗ về an ủi bà.
                            Cuối cùng bà ta nói: Biết được như vậy cũng nhẹ lòng. Tôi đã từng không biết phải tin vào cái gì nữa đây. Nhiều khi, như vừa mới đây thôi, tôi tự hỏi rốt cuộc có thể chính tôi là người bị điên như ổng nói không chừng. Phải chăng không có gì ở đó? Chả bao giờ có gì ở đó - Hình phạt ứng vào ổng chứ không phải tôi. Vào ổng đó. Được đấy, phải cám ơn về điều này thôi..
                            Tôi nghĩ thầm bà ta càng khóc thì lòng càng được nhẹ nhõm khuây khỏa hơn. Tôi nhìn bà ấy với sự khó chịu., và quên rằng tôi đã từng yêu mến bà. Thế rồi những lời lẽ kế tiếp làm tôi đau lòng. 
                            "Ông như thế đủ khổ rồi. Thế nhưng ổng sẽ chả ra làm sao, nếu như tôi thật sự mất trí và ổng cứ tưởng mình là nguyên do khiến tôi điên. Ổng điên có một lần trong ngày. Ổng sẽ không thể chịu được nếu như lúc nào cũng  bị như tôi đang phải chịu lúc này. Tốt hơn là để ổng điên  - Tôi chịu đựng tốt hơn ổng đấy"
                            Tôi hôn bà ta và rồi quàng hai tay ôm lấy bà và hỏi: "Hãy nói cho con biết cái gì đã khiến bác trai sợ hãi đến thế - và cứ diễn ra hàng ngày - hãy nói đi bác?
                            " Đúng vậy, kể từ khi ...tôi sẽ kể cho cô nghe. Sẽ nhẹ nhõm nếu nói ra được. Đó là chiếc xe hơi màu tím đã cán chết Bessie con gái của chúng tôi. Cô biết rồi đó, đứa con gái tôi đã từng kể cho cô nghe đó. Ổng nghĩ rằng đã nhìn thấy chính chiếc xe màu tím ấy- mỗi ngày chạy lên đường làng chỗ đó. Ổng nói ổng nghe tiếng xe, và rằng còn ngửi thấy mùi động cơ - mùi nhiên liệu chứa trong xe- cô biết chứ gì."
                            Mùi xăng phải không?
                            "Đúng vậy, cô có thể thấy bộ dạng  ổng lắng nghe âm thanh của xe, có thể nhìn thấy ổng nhìn chiếc xe. Cái xe ám ảnh ổng như một bóng ma. Cô biết không, chính ổng là người  bế con bé lên sau khi chiếc xe màu tím cán qua nó. Chính điều này đã làm ổng biến đổi.  Tôi chỉ thấy con bé khi ổng mang nó về ôm nó trong tay.- và rồi ổng phủ mặt con bé lại.  Thế nhưng chính ổng đã nhìn thấy con bé ngay khi người ta chạy bỏ lại nó nằm dài trên đất. Cô có thể nhìn thấy  chỗ đó trên đường, nơi cái xe xuất hiện mỗi ngày.
                            Người ta có quay trở lại không?
                            Ồ có chứ...họ quay trở lại. Tuy nhiên Bessie đã không trở về. Thế nhưng đã có một sự trừng phạt cho họ. Ngay chính trong cái đêm tang tóc ấy, cái xe màu tím đã vọt qua ghềnh đá khiến mọi người trong xe nát tan. Người đàn ông lái xe chính là chồng của người đàn bà góa bụa đêm đầu tiên đã đưa cô tới nhà đó.
                            "Con ngạc nhiên là bà ta vẫn đi xe sau vụ đó" tôi nói -  ý tôi cũng chỉ muốn lan man góp chuyện vậy thôi.
                            Bà Eldridge nói "Ôi tất cả cũng chỉ là do thói quen thôi mà. Chúng tôi không thể ngừng đi dạo bởi vì con gái chúng tôi đã bị chết trên đường. Đi xe đối với họ tự nhiên như chúng tôi đi bộ vậy mà. Ổng đang gọi tôi đó. Ổng muốn tôi đi ra ngoài với ổng"
                            Bà ta vội vã ra đi và trong lúc hấp tấp bị trượt thang lầu và trật mắt cá chân. Tất cả xảy ra trong vòng một phút, vết trật khá trầm trọng.
                            Khi tôi băng bó chỗ bị thương xong và bà đã yên vị trên chiếc trường kỷ, bà nhìn ông ta đứng lớ ngớ bối rối ngó ra ngoài cửa sổ, với cái nón cát -kết cầm sẵn trong tay. thế rồi bà ta nhìn tôi nói:
                            "Bác trai không thể bỏ lỡ cuộc đi dạo của ông ấy được, con hãy đi với ổng đi con yêu. Ra ngoài hít thở khí trời sẽ tốt cho con đấy"
                            Thế là tôi ra đi mặc dù hiểu rõ ý ông ta không muốn tôi đi theo nhưng lại sợ đi một mình nên đành phải đi cùng.
                            Chúng tôi đi về phía con đường trong im lặng. Khi đến khúc quanh ông ta bất thình lình dừng lại, níu lấy cánh tay tôi và kéo tôi lùi ra sau. Hai mắt ông ta dõi theo cái gì đó mà tôi không nhìn thấy và rồi ông ta thở phào  và nói:" Tôi nghĩ mình đã nghe tiếng động cơ xe đang chạy tới. Ông ta tỏ ra khó có vẻ kiềm chế được sự kinh hãi , tôi thấy mồ hôi hột lấm tấm trên trán và thái dương của ông ta. Và rồi chúng tôi quay trở về nhà.
                            Chỗ chân bị trật nặng. Bà Eldridge cần phải nghỉ ngơi. Ngày hôm sau một lần nữa tôi là người đi cùng với ông ta tới khúc quanh đường làng.
                            Lần đó ông ta không thể hoặc đã không cố giấu cảm xúc của mình. " Đó đó hãy nghe đi!" ông ta kêu lên. Có chắc là cô không nghe gì sao?
                            _Con chả nghe gì cả bác à.
                            _Hãy lùi lại đi !. Ông ta chợt hét toáng lên và rồi chúng tôi đứng sát tựa vào hàng rào.
                            Một lần nữa đôi mắt lại dõi theo cái gì đó mà tôi không thấy và một lần nữa lại thở phào.
                            _Ông ta nói: "Sẽ có một ngày nó giết chết tôi - nếu không phải là vì bà ấy tôi không biết mình còn canh chừng được lâu mau đây".
                            _Hãy nói cho con nghe đi bác. Tôi nói giọng khẩn thiết đầy xúc động của một người đang chứng kiến nỗi lo lắng ưu phiền của người khác.Ông ta nhìn tôi chăm chú.
                            _Vì Chúa tôi sẽ nói cho cô nghe. Ông ta nói. Tôi không thể kể cho bà ấy nghe. Cô gái à. Tôi đã từng thầm ao ước đến nỗi mong mình là một người dân La mã, để làm một giáo sĩ nói ra được điều này. Thế nhưng tôi có thể kể cho cô nghe mà không ngại tâm hồn vốn đã bị tổn thương của mình suy sụp mất mát thêm nữa. Cô đã từng nghe đồn về một chiếc xe màu tím gặp tai nạn nát bét khi đi về phía núi đá kia chưa?
                            _Vâng vâng con có nghe" Tôi nói .
                            _Người đàn ông cán chết con gái tôi là người lạ mới tới nơi đây. Anh ta vô tình  không nhận ra tôi hoặc anh ta đã nhận ra tôi, đã nhìn thấy chúng tôi trực diện tại hiện trường. Và hẳn cô đã nghĩ là ngày hôm đó anh ta sẽ ở trong nhà, kéo rèm che xuống. Nhưng anh ta đã không ở nhà. Đúng vào cái lúc mà chúng tôi đang chôn cất con bé anh ta rong ruỗi khắp làng quê trong chiếc xe màu tím đáng nguyền rủa của anh ta.Thế rồi khi trời sập tối, sương mù ập tới - anh ta chạy tới đằng sau tôi, trên chính con đường này, tôi lùi lại anh ta cho xe tiến lên và hỏi với ra, đèn pha xe chết tiệt chiếu thẳng vào mặt tôi. " Ông anh ơi có thể cho tôi biết đường  đi tới Hexham lối nào không?".
                            "Tôi đã muốn chỉ cho anh ta lối đi về địa ngục. Thế rồi đó lại là lối đi dành cho tôi chứ không phải anh ta. Tôi không hiểu tại sao mình làm điều đó. Tôi không cố ý làm. Tôi đã không nghĩ rằng tôi sẽ làm và trước khi ý thức được điều gì tôi đã buột miệng nói ra : Hãy chạy thẳng- cứ tiếp tục thẳng tiến, thế là  xe nổ máy, kêu ầm ì rồi vọt đi. Tôi chạy theo cố gọi anh ta dừng lại nhưng chỉ vô ích, làm sao có thể  chạy theo cái xe quái đản đó chứ? Và rồi cái xe cứ thế chạy thẳng. Thế rồi từ đó trở đi, ngày ngày,  xe chạy qua, chiếc xe màu tím mà không ai nhìn thấy ngoài tôi ra, nó cứ thế tiếp tục lao thẳng tới trước."
                            _"Bác phải rời khỏi đây thôi bác à!" tôi nói, theo cái giọng đã được huấn luyện. "Bác đã tưởng tượng ra những điều đó. Có lẽ bác đã  tưởng tượng ra toàn bộ câu chuyện. Con không nghĩ bác đã nói cái xe màu tím là chạy thẳng. Con hy vọng tất cả chỉ là tưởng tượng, đó là do sự chấn động về cái chết của đứa con gái tội nghiệp của bác mà thôi. Bác phải đi khỏi đây ngay".
                            "Tôi không thể" ông ta nói giọng nghiêm trọng. Nếu tôi đi khỏi đây một người nào khác sẽ thấy chiếc xe. Cô hiểu không, ai đó sẽ thấy cái xe hàng ngày chừng nào tôi còn sống. Nếu không phải là tôi thì sẽ là người khác. Và tôi chính là người đáng phải nhìn thấy nó. Tôi không muốn ai khác nhìn thấy nó - thật quá ư khủng khiếp cô à. Ông ta gằn giọng bồi thêm một câu: "Khủng khiếp hơn cô nghĩ nhiều đấy"
                            Khi cùng đi trên đường vắng lặng tôi hỏi ông ta rằng cái gì khiến chiếc xe màu tím khủng khiếp đến vậy. Tôi đinh ninh rằng ông ta trả lời vì chiếc xe đã vấy máu con gái ông...Điều ông ta trả lời là, "Nó quá khủng khiếp để mô tả cho cô," và rồi ông ấy nhún vai.
                            Tôi là một người còn trẻ, và tuổi trẻ luôn nghĩ mình có thể dời cả non cao. Tôi tự động viên mình rằng tôi có thể chữa căn bệnh hoang tưởng của ông ta bằng cách tấn công - không nên nhắm ngay vào cái chứng bệnh tâm thần ấy, không thể nhắm thẳng vào thành lũy chính, thường luôn được cho là  khó chiếm,phải tấn công các vùng ven trước rồi mới mong xuyên thủng được thành trì
                            Tôi bắt đầu thuyết phục ông ta đừng ra khúc quanh con đường đó vào giờ đó buổi chiều.
                            "Nhưng nếu tôi không đi đến đó người khác sẽ gặp cái xe."
                            Tôi mau mắn trả lời:_Chả ai ở đó mà nhìn thấy nó đâu bác à.
                            "Ai đó sẽ có mặt ở đó mà. Hãy nghe lời tôi đi cô à, ai đó sẽ có mặt ở đó và rồi họ sẽ biết."
                            Tôi nói:"Vậy con sẽ là  người đó." " Giờ bác nghe nhé,  bác cứ việc ở nhà với bác gái đi và con sẽ đi cho -  nếu con thấy cái xe con hứa sẽ kể cho bác nghe và nếu con không thấy - thì được thôi, con sẽ ra đi mà lương tâm không cắn rứt.
                            Ông ta lập lại: "Lương tâm không cắn rứt"
                            Tôi tranh luận với ông ta mọi lúc khi tôi bắt gặp ông ta một mình. Tôi dồn mọi nổ lực quyết tâm ra sức thuyết phục. Giống như cánh cửa bạn cố mở, tra chìa khóa hoài không được cho đến chiếc chìa khóa cuối cùng thì bất thình lình cửa mở ra. Đúng vậy, tôi sẽ đi đến con đường đó một mình và ông ta sẽ không đi nữa.
                            Thế rôi tôi ra đi.
                            Như tôi đã nói trước là tôi không thông thạo trong việc viết truyện, có lẽ tôi sẽ không thể làm cho bạn hiểu được là đối với tôi để  ra đi được như vậy quả là khó khăn đấy - cùng một lúc tôi cảm thấy vừa là một người nhát gan vừa là một nữ anh hùng. Có lẽ đối với bạn việc một chiếc xe chỉ có người nông dân già tội nghiệp hoang tưởng  trông thấy, dường như chỉ là chuyện nhảm nhí, vớ vẩn. Nhưng với tôi thì không thế. Bạn biết đó, từ lâu nay đầu óc tôi luôn nghĩ về điều này, nó chi phối  cuộc sống của tôi trước khi tôi biết được nguyên nhân bản chất sự ám ảnh đó. Nỗi ám ảnh đó chính là sự sợ hãi mà tôi cảm nhận được khi đi dạo chung với hai người họ, nỗi sợ được chia sẻ bên giường, bên bàn ăn khi đi nghỉ hay khi thức giấc cùng họ. Chứng kiến người đàn ông luống tuổi sợ sệt về điều ám ảnh này để rồi lấy làm e ngại  cho nỗi sợ hãi của ông ta . Cái ông già này lại trông quá ư xác tín. Khi trò chuyện với ông ta, thật khó mà tin rằng ông ta bị điên, một cái xe kỳ dị khủng khiếp mà ông ta đã thấy hẳn phải hiện hữu, không thể không có được. Bởi không cần đứng trên con đường đó, khi nghe ông ta kể về điều ấy một người nào đó sẽ tưởng tượng được ra nó ngay - miệng nói phi lý thì dễ thế nhưng suy tư về sự "phi lý" ấy thì không dễ đâu và để cảm nhận ra sự "phi lý" ấy là cực kỳ khó khăn.
                            Tôi trở lên trở xuống con đường trong buổi chiều tà, mong rằng mình sẽ không bị kinh hoàng về sự khủng khiếp ẩn chứa trong cái xe màu tím đó. Tôi không muốn nghĩ đến sự chết chóc. Tôi sẽ không bị khùng điên bởi ý định trao đổi này hoặc bị bất cứ chứng bệnh nào trong những chứng bênh cuồng điên đó. Tôi sẽ không bị thôi miên mê sảng khi nhìn thấy những điều đó.
                            Tôi đi lên con đường - tôi đã hứa với ông ta là đứng gần ngã rẽ khoảng năm phút, và tôi đã đứng đó trong chập choạng tối, hướng nhìn về những cánh đồng cỏ và biển khơi. Bầu trời đã thấp thoáng những vì sao. Cảnh vật lặng như tờ. Năm phút trôi qua thật chậm. Tôi đưa tay lên xem đồng hồ. Bốn giờ - bốn giờ mười lăm -bốn giờ rưỡi. Năm giờ. Tôi bất chợt quay lại và tôi thấy ông ta đã  bám theo tôi. Ông ta đứng cách xa chừng mười hai thước và đang ngoảnh mặt hướng nhìn về cái xe hơi đang phóng trên đường. Nó chạy rất nhanh và trước khi tới nơi ông ta đứng, tôi thấy cái xe quá ư khủng khiếp. Tôi lui lại ép sát người  vào thành rào rạn nứt - như thể để nhường chỗ cho cái xe thật chạy qua- mặc dù tôi biết cái xe này không thực - Nó trông giống như thực - nhưng tôi biết nó không có thực. Khi xe tới gần ông ta, ông ấy  giật lùi lại, thế rồi bất thình lình ông ta gào lên: "Không, không, không, không, không chạy nữa, không chạy nữa" đó là những gì ông ta hét, cùng với tiếng kêu la đó ông ta té ngã vật xuống đường trước mũi xe, và những bánh xe lớn cán qua người ông.Thế rồi xe lướt qua mặt tôi và tôi đã nhìn thấy trọn vẹn sự kinh khiếp của nó. Không phải là máu - cái đó không kinh khiếp. Mà là cái màu sắc của nó như bà ấy đã từng kể, màu tím. Tôi chạy đến bên ông, nâng đầu ông lên. Ông ta đã chết. Lúc đó tôi khá vững vàng trầm tĩnh và cảm thấy rằng đối với mình được như vậy thật quá ư đáng khen. Tôi đi đến một túp lều tranh nơi một người thợ đang dùng trà nhờ giúp- ông này kiếm thêm vài người và một tấm phên.
                            Khi tôi kể cho vợ ông ta nghe, điều đầu tiến rõ ràng mà bà ấy nói là:   "Như vậy tốt hơn cho ổng. Những gì ổng làm thì giờ đã trả." Vậy là  có vẻ như bà ấy đã biết hoặc đã đoán ra- hơn là ông ấy từng nghĩ.
                            Tôi ở lại với bà  cho đến khi bà qua đời không lâu sau đó
                            Tôi từng nghĩ có lẽ ông cụ đã bị chiếc xe thực sự đụng và cán chết, một vụ tai nạn xảy ra ở mọi con đường không riêng con đường đó, ở mọi thời điểm không chỉ thời điểm đó, tại nạn có thể xảy ở tất cả các xe mọi sắc màu  không riêng gì màu tím. Mà này, một chiếc xe thực lưu lại dấu vết trên người bạn nơi nó làm bạn tử thương phải vậy không nào? Thế nhưng khi tôi nhấc đầu ông già lên khỏi mặt đường, không thấy có dấu vết gì trên người, không máu me, xương không bị gãy - tóc tai không bị rối quần áo cũng không. Nói cho bạn hay ngay cả một vết bùn lấm trên người cũng không có  ngoại trừ chỗ ông ta chạm đất khi té xuống. Cũng chả có vết xe lưu lại trên bùn đất.
                            Chiếc xe cán chết ông ta đến rồi đi như một cái bóng. Khi ông ta té xuống, cái xe hơi lạng nghiêng để cho các bánh xe có thể chạy qua người ông ta.
                            Bác sĩ nói ông ấy chết vì bị bệnh tim. Tôi là người duy nhất hiểu rằng ông ấy chết bởi một chiếc xe màu tím, khi đã cán chết ông nó âm thầm chạy về phía biển. Và cái xe đó trống rỗng - không có người trong đó. Nó chính là cái xe màu tím không người âm thầm vút qua những con đường làng.

                            THE VIOLET CAR
                            Do you know the downs-the wide, windy spaces, the rounded shoulders of hills leaned against the sky, the hollows where farms and homesteads nestle sheltered, with trees round them pressed close and tight as a carnation in a button- hole?
                            On long summer days it is good to lie on the downs, between short turf and pale, clear sky, to smell the wild thyme, and hear the tiny tinkle of the sheep-bells and the song of the skylark. But on winter evenings when the wind is waking up to its work, spitting rain in your eyes, beating the poor, naked trees and shaking the dusk across the hills like a grey pall, then it is better to be by a warm fireside, in one of the farms that lie lonely where shelter is, and oppose their windows glowing with candle light and firelight to the deepening darkness, as faith holds up its love-lamp in the night of sin and sorrow that is life.
                            I'm unaccustomed to literary effort - and I feel that I shall not say what I have to say,or that it will convince you, unless I say it very plainly. I thought I could adorn my story with pleasant words, prettily arranged. But as I pause to think of what really happened, I see that the plainesd words will be the best. I do not know how to weave a plot, nor how to embroider it. It is best not to try. These things happened. I have no skill to add to what happened, nor is any adding of mine needed.
                            I'm a nurse - and I was sent for to go to Charlestown - a mental case. It was november - and the fog was thick in London, so that my cab went at a foot's pace, so I missed the train by which I should have gone. I sent a telegram to Charlestown, and waited in the dismal waiting room at London Bridge. The time was passed for me by a little child. Its mother, a widow, seemed too crushed to be able to respond to its quick questionings. She answered briefly, and not, as it seemed, to the child's satisfaction. The child itself presently seemed to perceive that its mother was not, so to speak, avalaible. It leaned back on the wide, dusty seat and yawned. I caught its eye, and smiled. It would not smile, but it looked, I took out of my bag a silk purse, bright with beads and steel tassels and turned it over and over. Presently, the child slid along the seat and said, "Let me" - After that all was easy. The mother sat with eyes closed. When I rose to go, she opened them and thanked me. The child, clinging, kissed me. Later I saw them get into a first -class carriage in my train. My ticket was a third-class one.
                            I expected, of course, that there would be a conveyance of some sort to meet me at the station - but there was nothing. Nor was there a cab or a fly to be seen. It was by the time nearly dark, and the wind was driving, the rain almost horizontally along the unfrequented road that lay beyond the door of the station. I looked out, forlorn and perplexed.
                            "Haven't you engaged a carriage?". It was the window lady who spoke.
                            I exlplained.
                            "My motor will be here directly," she said, "you'll let me drive you? Where is it you are going?
                            "Charlestown," I said, and as I said it, I was aware of a very odd change in her face. A faint change, but quite unmistakable.
                            "Why do you look like that? I asked her bluntly. And, of course, she said, "Like what?"
                            "There is nothing wrong with the house?" I said, for that, I found, was what I had taken that faint change to signify; and I was very young, and one has heard tales. "No reason, why I shouldn't go there, I mean?"
                            "No - oh no - " she glanced out through the rain, and I knew as well as though she had told me that there was a reason why she should not wish to go there.
                            "Don't trouble," I said, "Its "its very kind of you - but it's probably out of your way and..."
                            "Oh- but I 'll take you - of course I'll take you", she said and the child said "Mother, here comes the car."
                            And come it did, though neither of us heard it till the child had spoken. I know nothing of motor cars, and I don't know the names of any of the parts of them. This was like a brougham - only you got in at the back, as you do in a waggonette, the seats were in the corners, and when the door was shut there was a little seat that pulled up, and the child sat on  it between us. And it moved like magic- or like a dream of a train.
                            We drove quickly through the dark - I could hear the wind screaming, and the wild dashing of the rain against the windows, even through the whirring of the machinery. One could see nothing of the country -only the black night, and the shafts of light from the lamps in front.
                            After, as it seemed, a very long time, the chauffeur got down and opened a gate. We went through it, and after that the road was very much rougher. We were quite silent in the car, and the child had fallen asleep.
                            We stopped, and the car stood pulsating as though it were out of breath, while the chauffeur hauled down my box. It was so dark that I could not see the shape of the house, only the lights in the downstairs windows, and the low-walled front garden faintly revealed by their light and the light of the motor lamps. Yet I felt that it was a fair-sized house, that it was surrounded by big trees, and that there was a pond or river  close by. In daylight next day I found that all this was so. I have never been able to tell us how I knew it that first night, in the dark, but I did know it. Perhaps there was something in the way the rain fell on the trees and on the  water, I don't know.
                            The chauffeur took my box up a stone path, whereon I got out, and said my good byes and thanks.
                            "Don't wait, please don't " I said "I am all right now. Thank you a thousand times"
                            The car however stood pulsating till I had reached the doorstep, then it caught its breath, as it were, throbbed more loudly, turned, and went.
                            Anf still the door had not opened. I felt for the knoker, and rapped smartly. Inside the door I was sure I heard whispering. The car light was fast diminishing to a little distant star, and it panting sounded now hardly at all. When it ceased to sound at all, the place was quiet as death. The lights glowed redly from curtained windows, but there was no other sign of life. I wished I had not been in such a hurry to part from my escort, from my human companionship, and from the great , solid, competent presence of the moto car,
                            I knocked again, and this time I followed the knock by a shout.
                            "Hello!" I cried. "Let me in. I'm the nurse!"
                            There was a pause, such a pause as would allow time for whisperers to exchange glances on the other side of a door.
                            Then a bolt ground back, a key turned, and the doorway framed no longer cold, wet wood, but light and welcoming warmth- and faces.
                            "Come in, oh, come in" said a voice, a woman's voice and the voice of a man said:"We didn't know there was anyone there."
                            And I had shaken the very door with my knockings!
                            I went in, blinking at the light, and the man called a servant, and between them they carried my box upstairs.
                            The woman took my arm and led me into a low, square room, pleasant, homely and comfortable, with solid mid-Victorian comfort - the kind that expressed iself in rep and mahogany. In the lamplight I turned to look at her. She was small and thin, her hair, her face, and her hands were of the same tint of greyish yellow.
                            Mrs Eldridge?. I asked.
                            "Yes" said he, very softly."Oh! I am so glad you've come. I hope you won't be dull here. I hope you'll stay. I hope I shall be able to make you comfortable.
                            She had a gentle, urgent way of speaking that was very winning.
                            I'm sure I shall be very comfortable," I said;"but it's I that am to take care of you. Have you been ill long?
                            It's not me that's ill, really," she said , "its him"
                            Now it was Mr Robert Eldridge who had written to engage me to attend on his wife, who was, he said, slightly deranged.
                            "I see", said I. One must never contradict them, it only aggravates their disorder.
                            "The reason..." she was beginning, when his foot sounded on the stairs,and she fluttered off to get candles and hot water.
                            He came in and shut the door. A fair, bearded, elderly man, quite ordinary.
                            'You will take care of her" he said, "I don't want her to get talking to people. She fancies things."
                            "What form do the illusions take?" I asked prosaically.
                            "She thinhks I am mad," he said with a short laugh.
                            "Its is a very usual form. Is that all?
                            "Its about enough. And she can't hear things that I can hear, see things that I can see, and she can't smell things. By the way, you didn't see or hear anything of a motor car as you came up, did you?"
                            "I came up in a motor car," I said shortly. "You never sent to meet me, and a lady gave me a lift." I was going to explain about my missing the earlier train, when I found that he was not listening to me. He was watching the door. When his wife came in, with a steaming jug in one hand and a flat candlestick in the other, he went towards her, and whispered eagerly. The only words I caught were: "She came in a real motor."
                            Apparently, to these simple people a motor was a great a novelty as to me. My telegram, by the way, was delivered next morning.
                            They were very kind to me, they treated me as an honoured guest. When the rain stopped, as it did late the next day,and I was able to go out, I found that Charlestown was a farm, a large farm, but even to my inexperienced eyes, it seemed neglected and unprosperous. There was absolutely nothing for me to do but to follow Mrs Eldridge, helping her where I could in her household duties, and to sit with her while she sewed in the homely parlour. When I had been in the house a few days, I began to put together the little things that I had noticed singly, and the life at the farm seemed suddenly to come into focus, as strange surroundings do after a while.
                            I found that I had noticed that Mr and Mrs Eldridge were very fond of each other, and that it was a fondness, and their way of shewing it was a way that told that they had known sorrow, and had borne it together. That she shewed no sign of mental derangement, save in the persistent belief of hers that he was deranged. That the morning found them fairly cheerful, that after the early dinner they seemed to grow more and more depressed, that after the early cup of tea -that is just as dusk was falling - they always went for a walk together. That they never ask me to join them in this walk, and that it always took the same direction - across the downs towards the sea. That they always returned from this walk pale and dejected, that she sometimes cried afterwards alone in their bedroom, while he was shut up in the little room they called the office, where he did his account, and paid his men's wages, and where his hunting-crops and guns were kept. After supper, which was early, they always made an effort to be cheerful. I knew that this effort was for my sake, and I knew that each of them thought it was good for the othet to make it.
                            Just as I had known before they shewed it to me that Charlestown was surrounded by big trees and had a great pond beside it, so I knew, and in as inexplicable a way, that with these two fear lived. It looked at me out of their eyes. And I knew too , that this fear was not her fear. I had not been two days in the place before I found that I was beginning to be fond of them both. They were so kind, so gentle, so ordinary, so homely - the kind of people who ought not to have known the name of fear - the kind of people to whom all honest, simple joys should have come by right, and no sorrows but such as come to us all, the death of old friends, and the slow changes of advancing years.
                            They seemed to belong to the land - to the downs, and the copses, and the old pastures, and the lessening cornfields. I found myself wishing that I, too, belonged to these, that I had been borm a farmer's daughter. All the stress and struggle of cram and exam, of school, and college and hospital, seemed so loud and futile, compared with these open secrets of the down life. And I felt this the more, as more and more I felt that I must leave it all - that there was, honetsly, no work for me here such as for good or ill I had been trained to do.
                            "I ought not to stay" I said to her one afternoon, as we stood at the open door. It was February now, and the snowdrops were thick in tufts beside the flagged path. "You are quite well."
                            "I am" she said.
                            "You are quite well, both of you," I said. "I oughtn't to be taking your money and doing nothing for it"
                            "You are doing everything" she said, "you don't know how much you are doing."
                            "We had a daughter of our own once," she added vaguely, and then, after a very long pause, she said very quietly and distinctly: "He has never been the same since."
                            "How not the same?." I asked, turning my face up to the thin February sunshine.
                            She tapped her wrinkled, yellow-grey forehead, as country people do.
                            "Not right here," she said.
                            "How?" I asked, "Dear Mrs Eldridge, tell me; perhaps I could help somehow."
                            Her voice was so sane, so sweet. It had come to this with me, that I did not know which of those two was the one who needed my help.
                            "He sees things that no one else sees, and hear things no one else hears, and smells things that you can't smell if you are standing there beside him."
                            I remember with a sudden smile his words to me on the morning of my arrival: "She can't see, or hear, or smell."
                            And once more I wondered to which of the two I owed my service.
                            Have you any idea why? I asked.  She caught at my arm.
                            "It was after our Bessie died," she said - the very day she was buried. The motor that killed her - they said it was an accident- it was on the Brighton Road. It was a violet colour. They go into mourning for Queens with violet, don't they? she added; "and my Bessie, she was a Queen. So the motor was violet: That was all right, wasn't it?
                            I told myself now that I saw the woman was not normal, and I saw why. It was grief that had turned her brain. There must have been some change in my look, though I ought to have known better, for she said suddenly, "No, I'll not tell you any more."
                            And then he came out. He never left me alone with her for very long. Nor did she ever leave him for very long alone with me.
                            I did not intend to spy upon them, though I am not sure that my position as nurse to one mentally afflicted would not have justified such spying. But I did not spy. It was chance. I had been to village to get some blue sewing silk for a blouse I was making, and there was a royal sunset which tempted me to prolong my walk. That was how I found myself on the high downs where they slope to the broken edge of England - the sheer, white cliffs against which the English Channel beats for ever. The furze was in flower, and the skylarks were singing, and my thoughts were with my own life, my own hopes and dreams. So I found that I had struck a road, without knowing when I had struck it. I followed it towards the sea, and quite soon it ceased to be a road, and merged in the pathless turf as a tream sometimes disappears in sand. There was nothing but turf and furze bushes, the song of the skylarks, and beyond the slope that ended at the cliff's edge, the booming of the sea. I turned back, following the road, which defined itself again a few yards back and presently sank to a lane, deep-banked and bordered with brown hedge stuff . It was there that I came upon them in the dusk. And I heard their voices before I saw them, and before it was possible for them to see me. It was her voice that I heard first.
                            "No,no,no,no,no" it said.
                            "I tell you yes," that was his voice; there -can't you hear it, that panting sound - right away -away? It must be at the very edge of the cliff."
                            "There is nothing dearie," she said, "indeed there's nothing"
                            "You are deaf - and blind - stand back I tell you, it's close upon us."
                            I came round the corner of the lane then, and as I came, I saw him catch her arm and throw her against the hedge - violently, as though the danger be feared were indeed close upon them. I stopped behind the turn of the hedge  and stepped back. They had not seen me. Her eyes were on his face, and they  held a world of pity, love, agony - his face was set in a mask of terror, and his eyes moved quickly as though they followed down the lane the swift passage of something -something that neither she nor I could see. Next moment he was cowering, pressing his body into the hedge - his face hidden in his hands, and his whole body tembling so that I could see it, even from where I was a dozen yards away, through the light screen of the overgrown hedge.
                            "And the smell of it" he said, "Do you mean to tell me you can't smell it?"
                            She had her arms round him.
                            "Come home, dearie," she said."Come home! It's all your fancy -come home with your old wife that loves you."
                            They went home
                            Next day I asked her to come to my room to look at the new blue blouse. When I had shown it to her I told her, what I had seen and heard yesterday in the lane.
                            "And now I know," I said, "which of you it is that wants care."
                            To my amazement she said very eagerly, "Which?"
                            "Why, he - of course" - I told her, "there was nothing there."
                            She sat down in the chintz covered armchair by the window, and broke into wild weeping. I stood by her and soothed her as well as I could.
                            "It's a comfort to know," she said at last, "I haven't known what to believe. Many a time, lately, I've wondered whether after all it could be me that was mad, like he said. And there was nothing there? There always was nothing there- and it's on him the judgement, not on me. On him. Well, that's something to be thankful for."
                            So her tears, I told myself, had been more  of relief at her own escape, I looked at her with distate, and forgot that I had been fond of her. So that her nex words cut me like little knives
                            "It's bad enough for him as it is," she said, "but it's nothing to what it would be for him, if I was really to go off my head and him left to think he'd brought it on me. You see, now I can look after him the same as I've always done. It's only once in the day it come over him. He couldn't bear it, if it was all the time - like it'll be for me now. It's much better it should be him - I'm better able to bear it than he is."
                            I kissed her then and put my arms round her, and said, "Tell me what it is that frightens him so - and it's every day, you say?
                            "Yes,- ever since...I 'll tell you. It's a sort of comfort to speak out. It was a violet-coloured car that killed our Bessie. You know, our girl that I have told you about. And it's a violet -coloured car that he thinks he sees - every day up there in the lane. And he says he hears it, and that he smells the smell of the machinery - the stuff they put in it - you know."
                            "Petrol?"
                            "Yes, and you can see he hears it, and you can see he sees it. It haunts him , as if it was a ghost. You see, it was he that picked her up after the violet car went over her, It was that that turned him. I only saw her as he carried her in, in his arms - and then he'd covered her face. But he saw her just as they 'd left her, lying in the dust...you could see the place on the road where it happened for days and days."
                            "Didn't they come back?"
                            "Oh yes...they came back. But Bessie didn't come back. But there was a judgement on them. The very night of the funeral, that violetcar went over the cliff -dashed to pieces - every soul in it. That was that man's widow that drove you home the first night."
                            "I wonder she uses a car after that," I said - I wanted something commonplace to say.
                            "Oh," said Mrs Eldridge, "it's all what you're used to. We don't stop walking because our girl was killed on the road. Motoring comes as natural to them as walking to us. There's my old man calling - poor old dear. He wants me to go out with him
                            She went, all in hurry, and in her hurry slipped on the stairs and twisted her ankle. It all happened in a minute and it was a bad sprain.
                            When I had bound it up, and she was on the sofa, she looked at him, standing as if he were undecided, staring out of the window, with his cap in his hand. And she looked at me.
                            "Mr Eldridge musn't miss his walk," she said. "You go with him my dear,. A breath of air will do you good,"
                            So I went, understanding as well as though he had told me, that he did not want me with him, and that he was afraid to go alone, and that he yet had to go.
                            We went up the lane in silence. At that corner he stopped suddenly, caught my arm, dragged me back. His eyes followed something that I could not see. Then he exhaled a held breath, and said, "I thought I heard a motor coming." He had found it hard to control his terror, and I saw beads of sweat on his forehead and temples. Then we went back to the house.
                            The sprain was a bad one. Mrs Eldridge had to rest, and again next day it was I who went with him to the corner of the lane.
                            This time he could not, or did not try to, conceal what he felt. "There - listen!" he said. "Surely you can hear it?"
                            I heard nothing
                            "Stand back," he cried shrilly, suddenly, and we stood back close against the hedge.
                            Again the eyes followed something invisible to me, and again the held breath exhaled.
                            "It will kill me one of these days," he said, "and I don't know that I care how soon - if it wasn't for her."
                            "Tell me," I said, full of that importance, that conscious competence, that one feels in the presence of other people's troubles. He looked at me.
                            " I will tell you, by God." he said. "I couldn't tell her. Young lady, I've gone so far as wishing myself a Roman for the sake of a priest to tell it to. But I can tell you, without losing my soul more than it's lost already. Did you ever hear tell of a violet car that got smasched up - went over the cliff?
                            "Yes" I said "Yes"
                            The man that killed my girl was new to the place. And he hadn't any eyes - or ears - or he'd have known me, seeing we'd been face to face at the inquest. And you'd have thought he had have stayed at home that one day, with the blinds drawn down. But not he. He was swirling and swiveling all about the country in his cursed violet car, the very time we were burying her. And at dusk - there was a mist coming up- he come up behind me in this very lane, and I stood back, and he pulls up, and he calls out, with his damned lights full in my face: "Can you tell me the way to Hexham, my man?" says he.
                            "I'd have liked to shew him the way to hell. And that was the way for me, not him. I don't know how I came to do it. I didn't mean to do it. I didn't think I was going to - and before I knew anything, I'd said it "Straight ahead," I said "Keep straight ahead." Then the motor-thing panted, chuckled and he was off. I ran after him to try to stop him - but what's the use of running after these motor-devils? And he kept straight on. And every day since then, every dear day, the car comes by, the violet car that nobody see but me and it keeps straight on."
                            "You ought to go away," I said, speaking as I trained to speak. "You fancy these things. You probably fancied the whole thing. I don't suppose you ever did tell the violet car to go straight ahead. I expect it was all imagination, and the shock of your poor daughter's death. You ought to go right away."
                            "I can't, he said earnestly. "If I did, some one else would see the car. You see, somebody has to see it everyday as long as I live. If it wasn't me, it would be someone else. And I'm the only person who deserves to see it. I wouldn't like anyone else to see it - it's too horrible. It's much more horrible than you think," he added slowly.
                            I asked him, walking beside him down the quiet lane, what it was that was so horrible about the violet car. I think I quite expected him to say that it was splashed with his daughter's blood...What he did say was, "It's too horrible to tell you," and he shuddered.
                            I was young then, and youth always thinks it can move moutains. I persuaded myself that I could cure him of his delusion by attacking - not the main  fort - that is always, to begin with, impregnable, but one, so to speak, of the outworks. I set myself to persuade him not to go to that corner in the lane, at that hour in the afternoon.
                            "But if I don't, someone else will see it."
                            "There'll be nobody there to see it," I said briskly.
                            "Someone will be there. Mark my words, someone will be there - and then they'll know."
                            "Then I'll be the someone," I said. "Come - you stay at home with your wife, and I'll go - and if I see it I'll promise to tell you and if I don't - well, then I will be able to go away with a clear conscience."
                            "A clear conscience," he repeated.
                            I argued with him in every moment when it was possible to catch him alone. I put all my will and all my energy in to my persuasions. Suddenly, like a door that you've been trying to open, and that has resisted every key till the last one, he gave way. Yes - I should go to the lane. And he would not go.
                            I went.
                            Being, as I said before, a novice in the writing of stories, I perhaps haven't made you understand that it was quite hard for me to go - that I felt myself at once a coward and a heroine. This business of an imaginary motor that only one poor old farmer could see, probably appears to you quite commonplace and ordinary. It was not so with me. You see, the idea of this thing had dominated my life for weeks and months, had dominated even before I knew the nature of the domination. It was this that was the fear that I had known to walk with these two people, the fear that shared their bed and board, that lay down and rose up with them. The old man's fear of this and his fear of his fear. And the old man was terribly convincing. When one talked with him, it was quite difficult to believe that he was mad, and that there wasn't, and coudn't be, a mysteriously horrible motor that was visible to him, and invisible to other poeple. And when he said that, if he were not in lane, someone else would see it - it was easy to say "Nonsense", but to think "Nonsense" was not so easy and to feel "Nonsense" quite oddly difficult.
                              I walked up and down the lane in the dusk, wishing not to wonder what might be the hidden horror in the violet car. I would not let blood into my thoughts. I was not going to be fooled by thought transference, or any of those transcendental follies. I was not going to be hypnotized into seeing things.
                            I walked up the lane -- I had promised him to stand near that corner for five minutes, and I stood there in the deepening dusk, looking up towards the downs and the sea. There were pale stars. Everything was very still. Five minutes is a long time. I held my watch in my hand. Four -- four and a quarter --four and a half. Five. I turned instantly. And then I saw that he had followed me -- he was standing a dozen yards away -- and his face was turned from me. It was turned towards a motor car that shot up the lane. It came very swiftly, and before it came to where he was, I knew that it was very horrible. I crushed myself back in to the crackling bare hedge, as I should have done to leave room for the passage of a real car -though I knew that this one was not real. It looked real - but I knew it was not.
                            As it neared him. he started back, then suddenly he cried out. I heard him,"No,no,no,no - no more, no more," was what he cried, with that he flung himself down on the road in front of the car, and its great tyres passed over him. Then the car shot past me and I saw what the full horror of it was. There was no blood - that was not the horror. The colour of it was, as she had said, violet.
                            I got to him and got his head up. He  was dead. I was quite calm and collected now, and felt that to be so was extremely creditable to me. I went to a cottage where a labourer was having tea -he got some men and a hurdle.
                            When I told his wife, the first intelligible thing she said was:"It's better for him. Whatever he did he's paid for now -So it's looks as though she had known - or guessed - more than he thought.
                            I stayed with her till her death. She did not live long.
                            You think perhaps that the old man was knocked down and killed by a real motor, which happened to come that way of all ways, at that hour of all hours, and happened to be, of all colours, violet. Well, a real motor leaves its mark on you where it kills you, doesn't it? But when I lifted up that old man's head from the road, there was no mark on him, no blood - no broken bones - his hair was not disordered, nor his dress.I tell you there was not even a speck of mud on him, except where he had touched the road in falling. There were no tyre - marks in the mud.
                            The motor car that killed him came and went like a shadow. As he threw himself down, it swerved a little so that both its wheels should go over him
                            He died, the doctor said, of heart failure. I am the only person to know that he was killed by a violet car, which, having killed him, went noiselessly away towards the sea. And that car was empty - there was no one in it. It was just a violet car that moved along the lanes swiftly and silently, and was empty.



                            #29
                              thanhkhe 11.11.2014 08:30:29 (permalink)
                              Truyện dịch lạ và kỳ bí xin chúc mừng bạn đã trở về đây phục vụ độc giả! Cám ơn bạn.
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > | Trang 2 của 3 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 36 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9