Nắng chói chang! Đường phố này có nhiều cây sấu to. Phố không có cửa hiệu buôn bán, chỉ toàn nhà ở. Lại đang giờ làm việc nên đường càng vắng lặng. Giữa đường, một bác công nhân già đứng trên thành chiếc xe bò đỗ sát miệng cống ngầm đã mở nắp. Bác chờ người bên dưới vét đầy xô, giật dây báo hiệu là bác ta lại kéo lên. Đổ xô bùn cống vào xe xong, bác lại thong thả buông xô xuống. Vắng gió, nắng càng gắt, bùn cống trong xe như càng bốc lên mùi nồng nặc. Một lát sau, vừa kéo dây, bác ta vừa nói với xuống dưới:
-Nghỉ ít phút đã chú mày ơi! Từ dưới cống một cái đầu buộc chéo chiếc khăn mùi xoa nhỏ, một bộ mặt thanh niên trẻ nhô lên. Anh thợ vét cống lên đến mặt đường oằn lưng, vươn vai, thở một hơi dài như muốn hút hết khí trời vào lồng ngực. Anh thốt lên:
-Ngạt quá bố ạ! Bác thợ già mỉm cười:
-Kể chú mày cũng vào loại chịu giỏi đấy! Khà! Bác ta đổ xô bùn vào xe, còn anh thợ trẻ tới vỉa hè ngồi bệt xuống gốc cây sấu. Người già rủ người trẻ:
-Ra bà hàng nước làm một cốc chè tươi chứ! Anh lắc đầu xòe đôi tay lấm đầy bùn cống:
-Chẳng! Bố khát thì đi. Tôi nghỉ thôi. Anh thợ trẻ ngồi lại một mình, nhặt hòn gạch nhỏ vạch xuống mặt đường những hình tam giác chia cắt nhằng nhịt. Anh thừ mặt suy nghĩ, đôi mày nhíu lại, vẻ mải mê đăm chiêu; chắc những hình tam giác ấy đang giữ nhiều điều bí ẩn đối với anh ta lắm. Sinh đi tìm bạn nhưng không gặp. Nó đi vơ vẩn một mình trên đường phố. Vừa đi nó vừa ngửa tay tung tung đồng năm xu sáng loáng. " Keng" , đồng xu rơi xuống đường, lăn một đoạn dài. Sinh nảy ngay ra trò chơi, nó thả cho đồng xu lăn và bước theo. Hễ đồng xu sắp đổ, Sinh lại đá thêm cho nó lăn tiếp trên đường nhựa, tưởng như đang điều khiển một chiếc bánh xe tự động nhỏ tí xíu. Sinh mải nghịch trên mặt đường, không để ý tới cái choạc sắt úp trên miệng cống với bảng hiệu " cấm" đo đỏ. Đồng xu vẫn chạy, đồng xu sắp ngã. " Hấp" , miệng nói chân nó đá hất luôn, đồng xu bon bon lăn qua kẽ choạc sắt rơi tọt xuống cửa miệng cống đã mở, Sinh vội đuổi xô tới. Anh thợ trẻ nhìn thấy nó từ nãy vội bảo:
-Lộn cổ xuống đấy giờ, cậu bé! Sinh dừng lại nhìn anh ta:
-Em... em rơi đồng năm xu. Anh thợ trẻ cười, vẻ trêu ghẹo:
-Nó trốn xuống đấy để cậu khỏi mua kẹo mà. Sinh nhìn anh ta mỉm cười. Anh nháy nháy mắt, vẫy tay:
-Lại nhờ tý, ông bạn nhỏ! Nó bước tới và anh ta nghiêng người lấy cùi tay cà cà xuống túi áo:
-Lấy giúp điếu thuốc lá. Tay tớ bẩn. Sinh móc tay vào cái túi áo rộng, lấy ra bao thuốc lá. Anh thợ trẻ vui tính dẩu môi ra. Nó bật cười, đút điếu thuốc vào miệng anh. Anh ta gật gật, lại lấy cùi tay trái cọ vào sườn trái:
-Diêm! Nó lại móc diêm, thấy anh chìa đôi tay bẩn, nó hiểu ý, xòe lửa và châm vào đầu điếu thuốc. Người thợ trẻ hít một hơi thật dài, nhả khói, gật đầu khen:
-Khá lắm.
-Anh gõ ngón tay xuống gốc sấu rủ nó.
-Ngồi xuống đây. Sinh ngoan ngoãn ngồi cạnh, nó cẩn thận bỏ trả diêm thuốc vào túi anh, rồi lặng nhìn ra cái miệng cống. Còn anh thợ trẻ vừa hút vừa ngắm nhìn cái đầu tóc bù xù và khuôn mặt bần thần của chú bé. Người thợ mỉm cười, hích cùi tay vào vai nó hỏi đùa:
-Sao! Tiếc đồng tiền vàng hở?
-Vàng đâu! Mỗi năm xu.
-Giây lát, nó hỏi lại người thợ.
-Dưới cống thì nhiều hang chuột lắm, phải không anh? Người thợ không trả lời, ra hiệu cho nó cùng đi tới trước miệng cống. Sinh nhòm xuống dưới, cống sâu hun hút, nước nhầy nhụa đen bóng. Anh ta bảo nó:
-Thấy chưa? Một bể nước. Nhưng chú bé bỗng reo lên như khám phá ra điều gì thú vị:
-Có bậc thang bằng sắt để xuống kia kìa. Anh hỏi nó:
-Chú mày có dám xuống không? Không do dự, nó gật:
-Anh cho em xuống, anh nhớ.
-Không sợ bẩn à? Nó lắc:
-Anh đấy thì sao!
-à! Đây là nghề của anh. Thợ vét cống mà. Lại hè ngồi cho khỏi nắng. Đứa bé theo người thợ trẻ tới hốc sấu lúc nãy. Nó lấy tay khỏa khói thuốc anh vừa thở ra.
-Dưới ấy sâu ghê lắm hở anh? Người thợ gật:
-Chui xuống có thể cứ tụt xuống mãi.
-Mãi đến đâu thì thôi? Anh le lưỡi dọa đùa:
-Đến âm tá địa ngục.
-! Không phải. Anh nói dối.
-Nó xua xua bàn tay.
-Giữa lòng quả đất có lửa chứ lại âm tá à. Cô giáo bảo thế.
-Và đây là vỏ quả đất đã nguội chứ gì.
-Anh ta tiếp lời nó và khen.
-Khá lắm! Tớ không lừa được chú mày rồi. Đùa thôi, chứ không sâu đâu, chỉ rất dài và nhiều ngóc ngách lắm. Thấy nó chú ý nghe, anh nói thêm:
-Chú mày biết không? Cứ chui theo cống là có thể đi ngầm khắp mọi nơi.
-Thế cơ à? -s tô, tàu điện chạy trên đầu, dân vét cống chúng tớ cũng phớt tỉnh.
-Mà có đi được khắp Hà Nội không? Anh gật:
-Hà Nội bao nhiêu đường phố là bấy nhiêu đường cống ngầm, cũng ngang dọc.
-Anh lượn bàn tay làm hiệu theo lời nói.
-Chơi đi trốn mà chui được xuống đây thì tha hồ. Anh thợ trẻ gật đầu:
-Có rồi đấy.
-Thế anh cũng cho trẻ con xuống chơi à? -Ta " chơi" đi trốn với Tây ý mà. Chú bé nhìn chằm chằm người công nhân, vẻ ngơ ngác khó hiểu. Anh ta giảng giải:
-Thế này nhớ. Hồi trước thằng Tây bỏ tù công nhân ta vào nhà pha Hỏa Lò. Công nhân mới trốn ra chui tọt xuống cống. Tây báo động gọi lính đi truá lùng tù sổng. Nó đi trên đường sục vào nhà, vào ngõ, nhưng tù sổng cứ ung dung đi ngay dưới chân nó. Thằng bé thốt lo lắng:
-Ai mở nắp cống cho mà lên. Người thợ cười phá lên:
-Ngốc ơi! Các ông ấy theo cống bò ra bờ sông Hồng. Cửa cống ở đấy.
-Cửa cống! Cống cũng có cửa.
-Thằng bé nhắc lại, sung sướng.
-ừ! Toài ra sông, lặn một hơi bơi sang bên kia. Thoát! Tắm một cái cho mát mẻ. ú tim! Thế là Tây thua, biết chưa? Anh ta toét miệng cười.
-Tài quá nhỉ! Câu chuyện của người thợ vét cống vui tính đã hấp dẫn nó, làm nó quên phắt cái đồng năm xu mới toanh. Nó thủ thỉ hỏi:
-Ai nghĩ ra việc xây cống ở Hà Nội, khôn ghê!
-Công nhân chứ, chú mày! Công nhân xây, công nhân vét bùn, lại cả công nhân bưu điện mắc dây dưới ấy nữa, hiểu không? Có thích làm công nhân như chúng tớ không? Sinh gật đầu nhưng nó nói sẽ sẽ, vẻ tiếc rẻ:
-Chỉ sợ ở nhà lại không cho. Phải đi học.
-à! Là lúc lớn cơ chứ! Còn bây giờ đi học là đúng rồi. Chú có biết không? Thú lắm. Nước nào cũng có cống ngầm như thế này, hiểu không? Và nước nào cũng có công nhân làm việc ở dưới cống. Bác thợ già đã trở về chìa hai quả chuối cho anh ta:
-n đi rồi vét mấy tua nữa. Người thợ ngừng kể, cầm chuối đưa cho Sinh một quả:
-Em ăn đi! Nó lắc đầu:
-Em...
-n! Khách sáo thế là không đúng kiểu công nhân rồi. Công nhân là cùng có, cùng ăn. Sinh nhìn người công nhân và cầm quả chuối:
-Em xin! Bác công nhân già cũng bảo:
-n đi cho vui, cháu! Còn người trẻ thì phá ra cười vui vẻ:
-Có thế chứ! ông bạn công nhân tương lai.
-Vừa ăn chuối, anh vừa kể tiếp câu chuyện với chú bé:
-à! Thế này nhớ! Hễ muốn gặp nhau ở dưới cống là cứ việc xây nối tiếp vào nhau. Sinh ngừng nhai:
-Cơ mà gặp sông? -Thì cứ xây qua sông mà.
-Thế biển? -Cũng xây được chứ sao. Giai cấp công nhân mà không xây được à? Bác thợ già đang đứng quạt hỏi chen vào:
-Chú mày bịa chuyện gì đấy? Anh cười:
-Bịa đâu! Chuyện công nhân mà. Sinh lại hỏi:
-Thế xây chệch không gặp thì sao? -Chệch thế nào được, phải tính toán chứ! Công nhân là phải giỏi cả môn toán rồi.
-Toán!
-Nó thốt kêu se sẽ.
-Đúng. Phải giỏi toán mới tính được chứ.
-Anh không để ý tới vẻ ngỡ ngàng của thằng bé vốn sợ toán ấy.
-Xây xong là toàn công nhân các nước gặp nhau. Bắt tay! Đủ cả nhớ!
-Lại chỉ gặp ở dưới cống thôi à? -Nó bật hỏi, khiến người công nhân già bật cười, bảo anh ta:
-Bịa với trẻ con nữa thôi ông trẻ? Anh cười, cãi lại:
-Bịa đâu! Nghĩa là chú mày hiểu không? Thông đường cống các nước rồi, hiểu không? Bắt tay rồi, hiểu không? Bấy giờ mới được lệnh: " Hấp!" một cái, cùng mở nắp cống. Thế rồi kéo chân lũ đế quốc tụt xuống cống. Còn công nhân thì lên hết trên đường đóng sập cống lại. Cho chúng hóa chuột ráo. Hiểu không? -Thế... thế nhỡ chúng nó mở nắp chúng nó lên? -Chú bé băn khoăn hỏi. Người thợ bĩu môi lắc mạnh:
-Loại ấy có phải công nhân đâu mà biết mở. Lũ bụng to ăn sẵn mà lỵ.
-Thế thì chết đói.
-Thì đã bảo hóa chuột ráo mà. Phải không bác? ông già cười:
-Cũng phải đấy!
-Giắt quạt vào sau lưng quần, ông giục:
-Làm thôi! Chú mày nghĩ cũng giỏi chuyện thật.
-Như thế đã hiểu chưa? -Anh phủi quần đứng dậy cùng người thợ già bước tới miệng cống. Sinh cũng bước theo họ:
-Anh cho em xuống với anh một lúc, em xem. Anh thợ trẻ lắc đầu:
-Không được! Nước và bùn còn nhiều lắm. Chú mày mà xuống thì ngập rốn. Nói xong anh ta bíu vào thang tụt xuống. Bác thợ già cũng bảo nó:
-Xuống nghịch gì cho bẩn quần áo cháu!
-Cháu không sợ bẩn đâu.
-Nó nói, vẻ quả quyết. Giọng bác ta nghiêm chỉnh hơn:
-Về đi kẻo nắng. Đây có phải chỗ chơi đâu. Anh thợ trẻ có vẻ thương hại thằng bé, anh nhoai lên, thò đầu nháy mắt với nó, nói nhỏ:
-Này! Để hôm nào cạn nước, hết bùn tớ sẽ cho cậu đi " du lịch" một hôm dưới này.
-Anh hất hàm.
-Về đi.
-Mà đến hôm nào cơ ạ? -Vài hôm nữa.
-Anh đừng nói dối nhớ.
-Tất nhiên.
-Anh ta quệt vào má nó.
-Chết quên! Bẩn. Thằng bé cười.
-Thôi!
-Anh khoát tay.
-Về đi ông bạn công nhân tương lai.
-Và anh ta thụp xuống. Sinh chạy tâng tâng về, nó cũng chả cần chùi cái vết bùn ở má, trong lòng đang thích thú vô cùng. Thế là nó sẽ được xuống cống ngầm. Đi chơi dưới ấy có mà trời biết. Rồi nó sẽ kể lại những điều bí mật dưới cống cho bọn bạn nghe. Chúng nó cứ là trố mắt. Nó hỉ hả về đến nhà, vừa bước vào cửa mẹ nó đã hét lên:
-Gớm chưa kìa! Đi đâu về mà mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi lem luốc thế hử? Mặt đỏ phừng phừng, Sinh vẫn tràn ngập niềm vui. Nó vội khoe:
-Con sẽ được xuống cống ngầm dưới đất cơ.
-Cái gì? Sinh lại sát mẹ:
-Đi với anh công nhân. Theo xuống cống xem, anh vét cống ở ngoài đường ấy.
-ối giời!
-Người mẹ kêu lên.
-Nghịch bẩn nghịch thỉu thế nữa. Sinh phụng phịu:
-Mẹ không biết thì thôi.
-Rửa đi! Rồi về tao bảo với bố mày.
-Bà rút khăn mặt và nắm tay con lôi ra sân.
Nó đành bước theo mẹ, bụng vẫn không hiểu sao mẹ lại sợ phát khiếp lên như thế. Giá mà mẹ được nghe anh ấy kể chuyện công nhân thế giới xây cống qua cả sông, cả biển rồi gặp nhau nhỉ.