IV
Cái ổ nuôi ba đứa con nhỏ của ó Biển ở tít cao chênh vênh vách núi. Chúng còn nhỏ nhưng đều dữ tợn kỳ quặc. Đầu to sù, miệng rộng ngoác, lúc nào cũng vươn dài cổ lên đòi ăn, dù bụng đứa nào cũng căng tròn, da đỏ đọc. út Xanh Xanh bị lão ó Biển buộc vào sát mép ổ làm đồ chơi cho ba đứa con. Cả ba nhóc ó Biển đều tranh nhau rướn cao cổ trụi thùi lụi lông, ngoác miệng đỏ lòm. Chúng cố với lên như muốn nuốt chửng út Xanh Xanh. Đứa anh nhớn trợn tròn mắt, hỏi xấc xược:
-ều! Mày là gì đấy? Có ăn được không? Đứa thứ hai hẩy anh.
-! Bố ó bảo để chơi thôi chứ. Thằng anh liền huých mạnh đến nỗi đứa em ngã oệp. Nó quát:
-Tao đếch thích thế! Tao ăn! Vớ được. Tao ăn. Nói xong nó cố nhảy nhảy cho cao để mổ vào út Xanh Xanh. Khiếp quá! út Xanh Xanh cố nương theo chiều gió bay lên, cố dẫy cho đứt sợi chỉ, út Xanh Xanh thét:
-Đồ quỷ sứ! Chúng mày ác quá! Hôi hám quá! Tên bé nhất sợ anh nó vớ mất liền húc đầu lia lịa vào bụng thằng nhớn, hét:
-Của em! Bố bảo cho em chứ!
-ề ề! Của tao! Đứa nhớn bớp luôn cho đứa em nhỏ một cú vào đầu. Hai đứa em cũng không vừa nhảy choi choi, vừa rướn cao cổ giằng níu sợi chỉ, vừa đá nhau chí tử. May cho út Xanh Xanh, do chúng mải đánh nhau nên đứa nọ cắp được sợi chỉ toan níu vào mình thì bị đứa kia mổ côm cốp, lại phải thả tuột ra. Cả ba cùng sợ mất phần nên cả ba cái cổ vươn dài, ba cái mồm ngoác rộng kêu oét oét nom gớm guốc như ba con hổ mang banh mồm trước miếng mồi. út Xanh Xanh khiếp quá, vừa cố giãy dựt rướn bổng vừa hét:
-Ai cứu tôi với! Tiếng kêu thất thanh vang động cả vùng núi Đá Xám.
* * *
Hiệp sĩ Bồ Câu đã bay tới miền bờ biển. Bão tan, vòm trời thanh thản, mặt biển trải rộng một màu xanh xa vời dìu dịu. ở đây mấy anh em Chèo Bẻo đua nhau luyện tập những ngón chao liệng, lao bổ giữa không trung, cho thật nhanh, thật mạnh. Tập xong họ đứng thành hàng trên cành bạch đàn nghỉ ngơi, líu ríu chuyện trò thân ái. Vừa thấy bóng chàng Bồ Câu từ xa, anh em Chèo Bẻo đã vui vẻ chào hỏi:
-Huýt! Truýt! Chào hiệp sĩ Bồ Câu.
-Huýt! Anh bạn nổi tiếng thân thiện đi đâu đấy? Bồ Câu đứng sát họ vừa thở vừa nói:
-Tôi đang đi tìm út Xanh Xanh! Cô Bóng bé xinh xinh bị giông bão cuốn ra biển.
-ố là! Huýt! Gay go nhỉ! Chú Chèo Bẻo út vừa từ trong miệt rừng phóng về. Chú reo lên:
-Thôi đúng rồi! Lúc bão vừa tan tôi thấy lão ó Biển tha một vật gì tròn tròn lúng liếng lao về hang ổ lão phía núi Đá Xám! Xa lắm lắm! Chả biết có phải đấy là út Xanh Xanh không?
-Đúng rồi đấy!
-Bồ Câu gật mạnh rồi chàng vội vã
-Tôi phải lao ngay ra dải Đá Xám kịp cứu út Xanh Xanh. Chàng nhún mình toan tung cánh bay luôn.
-Khoan! Chèo Bẻo anh vội ngăn:
-ó Biển hung dữ và khỏe cực kỳ. Hắn nuốt sống anh bạn mất thôi! Bồ Câu lắc đầu:
-Biết làm thế nào! Dù chết tôi cũng phải làm tròn công việc bà con nơi quê hương giao phó. Tôi phải cứu bằng được út Xanh Xanh! Anh cả Chèo Bẻo vỗ vai Bồ Câu:
-Chàng hiệp sĩ tốt bụng ơi! Một mình chàng sẽ nguy hiểm. Để chúng tôi cùng giúp sức. Ba Chèo Bẻo em reo lên hưởng ứng lời anh cả:
-Huýt! Phải! Huýt! Phải! Chúng ta cùng đi!
-Huýt! Đi nện cho lão ó Biển một trận
-Đúng! Cậy lớn khỏe muốn làm gì thì làm ư? Đâu có được! Huýt! Bồ Câu cảm động quá, reo:
-ôi a! Thế thì còn gì bằng! Chính các bạn mới là những chàng hiệp sĩ. Chèo Bẻo anh giục:
-Chúng ta phải đi ngay. Trên đường bay bàn cách hợp sức chiến đấu.
-Huýt! Hay!
-Huýt! Hay! Cả đoàn tung mình lao vút ra biển khơi nhằm thẳng hướng dãy núi Đá Xám mờ xa giữa biển lớn. Khi Bồ Câu và anh em Chèo Bẻo tới nơi vào đúng dịp may. Tên ó Biển đi kiếm thức ăn cho đàn con háu đói chưa về. Anh cả Chèo Bẻo đứng trên chót vót một hòn đá giữa đỉnh quan sát, canh gác. Ba chú em phóng lượn phía ngoài xa tuần tra. Còn Bồ Câu, chàng là là dọc ven thành núi đá lần tìm hang ổ ó Biển.
-Cứu tôi với! Kinh quá! Cứu tôi với!
-ề ề! Tao ăn...
-Tao ăn!
-Của em đấy chứ!
-Ai cứu tôi với! Tiếng lao xao tranh giành lẫn lời kêu cứu vẳng đến tai Bồ Câu. Chàng nhằm hướng vèo tới đúng hang ổ ó Biển. Vừa thấy bóng Bồ Câu thấp thoáng trăng trắng, út Xanh Xanh sung sướng gọi, giọng đẫm nước mắt:
-Hiệp sĩ... Bồ Câu! Anh Bồ Câu... cứu út với...
Cùng lúc ba thằng ó Biển con cũng không vừa, tuy còn bé mà chúng vẫn ngoác mồm, phùng má, rướn cổ dọa Bồ Câu:
-Tao giết thằng kia!
-Của chúng tao đấy!
-Tao cắn chết Bồ Câu! Mặc! Bồ Câu nhảy ập tới và phóng chân đá vừa mổ liên tiếp khiến ba tên quỷ nhỏ xô dụi vào nhau. Prựt! Bồ Câu dứt mạnh sợi chỉ, cứu thoát út Xanh Xanh dìu vọt bổng lên. Vừa lúc đó có tiếng Chèo Bẻo anh trên đỉnh núi báo:
-Huýt! Lão ó Biển kiếm mồi về đấy. Mấy Chèo Bẻo em nhắc Bồ Câu:
-Sà thấp sát mặt biển.
-Bay sát vào gờ núi đá. Bồ Câu vội vã làm theo lời các bạn. ào... ào... ào... Lão ó Biển đã lao về với thân hình to lớn, đôi cánh sải rộng. Mỏ hắn ngậm ngang một lúc bốn chú Cá Con đang đau đớn giãy giụa. Vừa tới sát ổ, ó Biển đã nghe ba đứa con vươn cổ nhao nhao mách:
-Có trộm! Nó ăn trộm mất cái Xanh Xanh đẹp.
-Nó trốn dưới chân núi.
-Nó bé! Bố bắt mau. Lão ó Biển giận dữ gầm lên:
-Oác! Oác! Đứa nào!... Đứa nào to gan lớn mật nà... ào... Quên cả thả mồi vào ổ cho lũ con ó Biển vừa há miệng tức giận kêu gào thì bốn chú Cá Con may mắn lao vọt xuống biển. Bốn chú nhô đầu lên khỏi làn nước, nhéo chửi:
-Thằng giặc biển ác độc!
-Chết đi cho rảnh!...
-Có giỏi xuống đây nào! ác biểu... Nói xong cả bốn chú cười rích ré quẫy mạnh, lặn biến xuống làn nước xanh sâu thẳm. ó Biển càng giận dữ bắn tung mình quay cuồng trên không rồi rà lượn tìm kiếm dọc ven thành Đá Xám. Trên ổ, ba đứa con ngoác miệng kêu: " Đói! Đói! Đói!" .
* * *
Chàng Bồ Câu đã dìu út Xanh Xanh ra ngoài biển rộng liền nhằm hướng bay miết về phía bờ. Đằng sau, bốn anh em Chèo Bẻo lướt theo. Trên cao vút là Chèo Bẻo anh cả. Hai chú em bảo vệ hai bên sườn. Còn Chèo Bẻo út bám hộ tống phía sau. út Xanh Xanh giục rối rít:
-Nhanh lên anh Bồ Câu ơi! ó Biển nó bay khỏe lắm đấy. Nó đuổi kịp mất. Không xong rồi! Lão ó Biển hung hãn đã từ phía sau lướt ập tới. Hắn quát oang oang:
-Oác! Lũ nhãi! Khôn hồn thả ngay con oắt Bóng Xanh giả ta. Dứt tiếng quát, hắn tung mình vút lên cao tít rồi nhằm vào lưng Bồ Câu bổ nhào xuống.
-Huýt! Đánh! Chèo Bẻo anh ra lệnh rất gọn. Lập tức cả bốn anh em Chèo Bẻo từ bốn phía lao bổ vào ó Biển như bốn mũi tên nhọn cứ nhè vào đầu, nách cánh hắn đánh tới tấp.
-Huýt! Huýt! Đánh nhanh.
-Huýt! Đánh mạnh.
-Anh Bồ Câu tránh thấp xuống! Huýt!
-Huýt! Anh Bồ Câu ngoặt gấp! Cả bốn anh em vừa đánh, vừa mách Bồ Câu cách tránh né những ngọn đòn hiểm hóc của tên ó Biển. Hắn lồng lộn quát inh ỏi:
-Hầy dà dà! Oác oác! Lũ nhãi Chèo Bẻo chết dẫm. Tao nuốt sống! Tao nhai nhỏ chúng mày... Dà... dà! Lão ó Biển giận dữ tột bực. Cứ mỗi lúc hắn lao gần sát Bồ Câu lại bị anh em Chèo Bẻo từ bốn phía xông vào đánh túi bụi buộc hắn phải chống trả. Bồ Câu nhân đó vượt thoát. Bồ Câu ngậm câm như thóc, dồn hết tâm lực vào đường bay tinh tường, lắng nghe các bạn Chèo Bẻo mách nước, lựa chiều tránh né sao cho thoát đòn hiểm hóc của tên ó Biển. Lúc chàng lượn ngoắt ngoéo dích dắc, lúc nhào xuống sát mặt biển là là trên đầu ngọn sóng. Có lúc bất ngờ lộn ngoặt lại phía sau rồi bốc thẳng lên cao vút, băng ra khỏi tầm nguy hiểm. út Xanh Xanh được chàng Bồ Câu cứu khỏi hang ổ gớm ghiếc của ha con lão ó Biển, lại đang được dìu về quê hương nên út trở nên hào hứng gan dạ lạ thường. út không còn chỉ biết kêu khóc như trước. út Xanh Xanh mở to mắt dõi nhìn tên kẻ thù độc ác ó Biển. Mỗi khi hắn lao bổ tới, út Xanh Xanh báo hiệu ngay cho Bồ Câu biết. Giọng út bình tĩnh, rành rẽ.
-Nó ở bên trái ấy anh Bồ Câu ạ!
-Nó từ trên cao bổ xuống đấy! út Xanh Xanh còn giục cả anh em Chèo Bẻo:
-Các anh ơi! Đánh chết nó đi! Đánh vào đầu nó! Đánh mù mắt nó đi! Câu nói bất ngờ của út Xanh Xanh đã giúp Chèo Bẻo anh cả nảy sáng kiến. Anh ta liền hô:
-Huýt! Hay! Tập trung đánh vào mắt.
-Huýt! Đánh cho nó mù. Nó rơi xuống biển.
-Huýt! Quyết xỉa mù mắt tên cướp biển to xác. Chàng vừa mở miệng thì sợi chỉ tuột ra và gió biển bốc ngay út Xanh Xanh lên cao. út Xanh Xanh hoảng hồn la to:
-ấy! ấy! Em lại bị bay cao rồi! Anh Bồ Câu! Chàng Bồ Câu phải vút thẳng lên, bám sát út Xanh Xanh. Vất vả lắm Bồ Câu mới tóm được sợi chỉ ương bướng cứ tung tẩy quấn lượn trong gió mạnh. út Xanh Xanh hối hận, cô bé nói:
-Thôi! Anh Bồ Câu đừng nói gì nữa. Em... em cũng không hỏi gì nữa. Gió mà đẩy em phiêu bạt lần nữa thì đến khổ. Em sợ cuộc rong chơi dại dột quá rồi. Bồ Câu không nói gì. Chàng chỉ nghĩ thầm: " Cô bé út Xanh Xanh khờ dại đã được một bài học rất thấm thía! ở đời có mắc dại mới nên khôn mà" . Chẳng mấy chốc họ đã về ngang khu rừng rậm. Giông bão hết, rừng cây êm ả, gió nhè nhẹ vờn trên cành lá. Tuyệt quá! Chỉ còn một thôi đường nữa họ sẽ về đến quê nhà.
* * *
Từ lúc bị Bồ Câu nện cho một trận tóe đom đóm mắt, Xén Tóc mang đầu vêu lần tìm được cái hốc nhỏ ở một chạc ba. Hắn lủi luôn vào đánh một giấc ngủ dài. Tỉnh dậy, hắn cảm thấy minh mẫn khỏe khoắn. Nhưng mà đói bụng quá! Phải kiếm miếng gì chén cho no rồi mới rong chơi được! Xén Tóc liền bò ra khỏi hốc, vểnh râu ngắm trời ngó đất xem nên bay về hướng nào kiếm được thứ chén tốt. Bỗng hắn thoáng thấy Bồ Câu nên vội vàng lủi sâu vào nấp sau một cành cây to hé mắt nhìn:
-ài chà! ài chà! Lại cả út Xanh Xanh nữa. Cái anh chàng Bồ Câu thế mà giỏi gớm! ừ bay nhanh mà về! Xén Tóc gật gù thán phục, hắn vui vì chắc chắn Bồ Câu quên chuyện tìm hỏi tội hắn. Nhưng thật rủi. Vô phúc cho Xén Tóc! Chỗ hắn nấp để ngó rình rõi theo Bồ Câu và út Xanh Xanh lại ở gần ngay cái tổ của chị Gõ Kiến. Chị ta vừa ló đầu ra cửa nhìn thấy dáng điệu của Xén Tóc khả nghi quá. Gõ Kiến nghĩ:
-Tốc! Cái thằng Xén Tóc bẩn thỉu kia nó rình rỏ gì nhà mình thế nhỉ? Bộ điệu gian ghê! Muốn ăn cắp đây. Thế là chị ta nhảy xổ đến: " Cốp! Cốp!" . Gõ Kiến gõ luôn cho Xén Tóc hai cái nên thân vào lưng, mắng một thôi:
-Mày rình rỏ gì nhà tao hả? Quân bụi đời! Đồ lêu lổng lông bông.
-ối! ối! Em đâu dám... Em... em...
-Cốp!
-Lại thêm một cú trời giáng nữa.
-Cút ngay! Cút xa! Cút tít sâu vào rừng. Cái thứ mặt mũi gian giảo như mày không được quanh quẩn gần nhà tao.
-Vâng! Vâng! Em xin đi! Chị, chị đừng gõ em nữa. Khốn nỗi trận đòn của chị Gõ Kiến dữ quá, hắn không dương được đôi cánh đã gãy nát. Gõ Kiến tưởng hắn lần khân vờ vịt, chị nói:
-Tốc! Vờ hả... bịp hả? Tao cốp cho một trận nữa xem có cút không nào. Hoảng hồn Xén Tóc vội buông chân nhào xuống bụi rậm dưới gốc cây. Cứ thế hắn bò, hắn lủi như một con sâu. Tiếng chị Gõ Kiến vẫn xồn xồn trên cao:
-Tao mà mà... còn nom thấy cái mặt mày quanh quất đâu đây thì giờ hồn! Đồ vô tích sự... râu ria vênh váo... rõ ghét. Xén Tóc run rẩy lê lết lủi sâu vào bụi rậm chằng chịt. Hai hàng nước mắt lã chã, cặp râu dài cụp xuống kéo lê lượt thượt. Hắn khóc:
-Hu hu hu! Khổ thân tôi rồi. Hết đời bay vi vút đó đây rồi! Cứ bò, cứ lủi suốt đời thế này thì biết sống làm sao... Hu hu. Đáng đời Xén Tóc lắm! Với kẻ lười biếng, chỉ thích chơi bời lêu lổng như hắn sẽ không bao giờ bay lên cao được nữa. Hắn bị trừng phạt thích đáng! Ngoài biển xa Chèo Bẻo út vừa bay vừa liếc nhìn về phía sau. Dãy núi Đá Xám đã hiện hình nhấp nhô mờ mờ. Ngoái lại vẫn thấy ó Biển đang bị ba anh bám chặt. Đoán chừng Bồ Câu đã về được tới miền đất liền, Chèo Bẻo út liền bốc lên cao tít tắp. Cao đến nỗi nhỏ như một chấm đen trên vòm trời rồi Chèo Bẻo út phóng lộn trở lại.
-Huýt! Huýt! Về thôi! Anh cả Chèo Bẻo biết ý ra lệnh. Tất cả theo hướng Chèo Bẻo út, quay về phía bờ biển có rặng bạch đàn thân thuộc. ó Biển đã mệt lử lừ. Biết bị lừa, hắn đành hậm hực trở về núi Đá Xám. Đứng trên đỉnh núi hắn vung cánh trợn mắt la thét điên khùng.
-Oác! Oác! Rồi sẽ có ngày tao... tao xé xác chúng mày ra. Cả thằng Bồ Câu! Cả lũ Chèo Bẻo! Cả... tất cả chúng mày trong dải đất kia... Gần đấy, nơi cái ổ bẩn thỉu tanh tưởi lũ con hắn đua nhau vươn cổ, ngoác miệng nhăn nhó kêu la:
-Đói! Đói! Đói! Lên đường vì nghĩa vụ cao cả V Qua cuộc rong chơi vô ích chẳng vui vẻ gì chỉ chuốc lấy mấy phen tai họa, khổ sở, điêu đứng, út Xanh Xanh may mắn trở về được quê nhà an toàn.
Bốn chị ôm chầm, quây tròn quanh cô em, mừng mừng tủi tủi. út Xanh Xanh khóc òa. Rồi cả năm chị em nhà Bóng Bay đều khóc. Mừng quá! Thương quá! Vui quá mà khóc đấy thôi! Chàng Bồ Câu lại đứng trước ô cửa tròn tròn trên căn gác xinh xinh của mình tủm tỉm:
-Gù... gù... ! Đúng là mau nước mắt. Đúng là chị em gái dễ cười mau khóc! Quả thế thật! Chỉ mấy phút sau năm chị em dã ríu rít, khúc khích bên khung cửa sổ. út Xanh Xanh nũng nịu:
-Từ nay em chẳng rời xa các chị nữa. Em ứ lên cao. ứ chơi xa! Em chả dại nữa đâu! Chị cả Đỏ Thắm thân thiết khuyên:
-ờ... ờ! Em út yêu của chị! Đừng bao giờ nghĩ đến những ham muốn cho riêng mình. Phải biết sống có chị, có em, có bạn bầu chòm xóm em ơi! Chị Vàng Tươi thêm:
-Phải biết chọn bạn mà chơi. Em ạ! Kẻ xấu chỉ hại ta thôi.
-Đúng! Như tên Xén Tóc ba hoa bẻm mép ấy.
-Cô ba Lá Cây chen lời nhắc nhở. Còn chị Tim Tím thủ thỉ dặn dò:
-Chỉ khi mình thật tin, thật thương, mình mới nên kết bạn. Tình bạn mới chân tình, út Xanh Xanh bé bỏng ạ! út Xanh Xanh cảm động quá! Quý yêu bốn chị quá! Rồi út rù rì kể lại sự tình khốn khổ trong cuộc ra đi không vui. Cứ thế năm chị em Bóng Bay lúc rộ cười, lúc thút thít theo dòng tâm sự của cô em nhỏ. Cạnh đó không xa, cả xóm cũng đang tụ tập trước nhà Mái Mơ để nghe chàng hiệp sĩ Bồ Câu tường thuật trận chiến đấu ác liệt giữa biển khơi với tên ó Biển hung dữ. Ai ai cũng khen anh em Chèo Bẻo dũng cảm, tốt bụng. Mấy bà Vịt Bầu lao xao bình phẩm:
-Quý hơn vàng bạc! Hơn tiền hơn bạc. Mẹ Mái Mơ luôn miệng nắc nỏm:
-Rất chi tuyệt tác! Chuyến đi tuyệt tác! Tuyệt tác. Chuyện trò rôm rả xong, cả xóm lại kéo sang chúc mừng chị em Bóng Bay yên vui đoàn tụ. Sau đó người nào việc nấy, cuộc sống quanh khung cửa sổ của Xóm Bóng Bay cứ nối tiếp thuận hòa, yên ấm.
* * *
Ngoài bờ biển xa bốn anh em Chèo Bẻo lại vui vẻ tập luyện. Một sáng sớm chú Hải âu vượt sóng gió hốt hoảng vào gặp anh em Chèo Bẻo báo tin:
-Các bạn dũng cảm của tôi ơi! Nguy lắm! Nguy lắm! Anh em Chèo Bẻo cùng hỏi:
-Sắp bão lớn chăng? Huýt! Bão lớn chăng? Hỡi chàng khí tượng Hải âu? -Không phải sắp bão mà sắp có họa lớn. Đề phòng họa lớn! Hải âu kể rằng: " Tên ó Biển đang tụ tập bọn âng, Cắt, Diều Hâu ngoài núi Đá Xám. Lũ ác điểu kéo đến với nhau ắt chỉ gieo rắc tai họa gây chuyện xấu xa mà thôi" . Hải âu dự kiến đó là điềm xấu. Hải âu xưa nay vẫn sống ở ngoài biển, không quen các miền đất lạ. Hải âu muốn anh em Chèo Bẻo báo gấp điềm xấu này để mọi nơi, mọi loài ngăn lũ ác điểu.
-Rất phải! Chí phải! Huýt! Cảm ơn anh bạn luôn mong muốn điều tốt lành cho mọi người. Cảm ơn bạn xong, Chèo Bẻo anh bảo cậu em út thông minh nhanh nhẹn:
-Huýt! Em phi báo gấp tới hiệp sĩ Bồ Câu để chàng cùng lo liệu. Từ xưa tới nay anh em Chèo Bẻo vẫn phục tài Bồ Câu đưa tin nhanh nhậy. Cũng giống Hải âu ngoài vùng biển, Bồ Câu có thể đến khắp mọi miền trên đất liền. Hơn nữa Bồ Câu tới đâu cũng được ngưỡng mộ mến yêu. Bởi ai cũng tin. " Hễ có bóng dáng đôi cánh trắng hiền từ của Bồ Câu là ở đấy có niềm vui, có yên ấm, thanh bình, hạnh phúc" . Nghe lời anh cả, Chèo Bẻo út lên đường ngay lập tức. Chú út nhanh nhẹn đến nơi xóm nhỏ yên vui giữa lúc Bồ Câu rủ rỉ chuyện trò với năm chị em Bóng Bay xinh đẹp bên khung cửa sổ. Chẳng biết chàng Bồ Câu rủ rỉ chuyện gì, chắc là hay lắm, nên chị em Bóng Bay cứ líu ríu vào nhau cười tít cả mắt, nhất là chị cả cứ đỏ ửng mặt lên.
-kìa! Người anh em tuyệt vời dũng cảm. Vừa thấy Chèo Bẻo út, Bồ Câu reo thích thú. Năm chị em Bóng Bay cũng hoan hỉ:
-ôi! Chào khách quý!
-ôi! Bạn quý đến! Hẳn có niềm vui. Nhưng rồi chị cả Đỏ Thắm hiểu ngay rằng có điều hệ trọng. Vì bên hiên lầu của Bồ Câu, Chèo Bẻo chẳng kịp vào nhà cứ thầm thì trước ô cửa tròn. Dáng điệu Chèo Bẻo nóng vội mà Bồ Câu cứ lim dim mắt gật gù với vẻ trầm ngâm. Dứt chuyện, chẳng kịp nghỉ ngơi, Chèo Bẻo đã huýt sáo vẫy chào năm chị em Bóng Bay, vút nhanh vào vùng trời xanh thẳm. Tin dữ được tức tốc lan truyền. Cả xóm nhỏ nhốn nháo tụ tập trước khung cửa năm chị em Bóng Bay. Chàng Bồ Câu điềm tĩnh kể lại sự tình, kể nỗi mong ước tốt lành của Hải âu, kể sự sốt sắng hăng hái của anh em Chèo Bẻo. Vậy nên Bồ Câu phải sửa soạn lên đường cùng bốn chàng Chèo Bẻo dũng cảm. Giọng Bồ Câu có phần lưu luyến bùi ngùi:
-Vì nghĩa vụ tôi tạm xa bạn bè thân thuộc, xa xóm nhỏ êm đềm một thời gian. Mẹ Mái Mơ giận dữ la hoài:
-Bất nhân bạc ác. Lũ ó Biển quá bất nhân bạc ác! Chú Mực Đen Tuyền ngẩn ngơ, giọng chú phân vân:
-Bạn đi lâu hay mau? Đừng đi lâu nhé. Xong việc về mau với chúng tôi. Giọng chàng hiệp sĩ trầm trầm:
-Cũng phải hơi lâu. Tôi phải đưa tin khắp nơi để đâu đâu cũng sẵn sàng chung sức gìn giữ yên vui ngăn lũ ó Biển gây điều tàn ác. Bỗng út Xanh Xanh cất lời lanh lảnh tha thiết:
-Em cũng đi! Thế thì anh Bồ Câu cho út đi với. Mèo Tam Thể lắc đầu huơ tay lia lịa:
-èo... theo sao được mà theo nà... ào! Chỉ thích đòi theo... Chú Mực cũng can:
-Không được đâu! Không được đâu! út đi vướng bận Bồ Câu! út Xanh Xanh nằng nặc:
-ứ! út khác trước rồi mà. Có phải út thích đi chơi đâu. út Xanh Xanh muốn đi vì lợi ích, vì niềm vui của mọi nơi. út đi kể tội ó Biển mà! Bồ Câu tin út đi! Bác Ngan già nghĩ ngợi giây lát rồi bác ngúc ngắc gật đầu:
-Hỉu! Tôi hiểu... Tôi tin út Xanh Xanh đã hiểu, đã khôn. Có thêm út Xanh Xanh, Bồ Câu càng dễ thuyết phục bạn bè. Ta phải kíu! Phải kíu lấy cuộc sống yên vui. Lạ thay! Bốn chị em Bóng Bay cũng cho lời bác Ngan già chí lý. Các cô đồng ý để út Xanh Xanh đi. Chị cả Đỏ Thắm nói:
-út Xanh Xanh kể lại việc ó Biển giam giữ hành hạ út để mọi nơi rõ hắn ác độc nguy hiểm biết chừng nào. Chàng Bồ Câu khẽ gật gù thầm nghĩ:
-Đúng! Ta tin út Xanh Xanh sẽ là người bạn đồng hành tin cậy.
-Nghĩ rồi Bồ Câu gật đầu đồng ý. út Xanh Xanh sung sướng quá! út Xanh Xanh ôm lấy các chị reo:
-Hoan hô! Không ai coi út là bé bỏng dại khờ nữa. Cảm ơn sự tin cậy của mọi người. Bác Ngan già vui vẻ:
-Thế là nhất trí! Nhất trí tổ chức liên hoan tiễn chân hai bạn lên đường! Vui, vui, vui...
* * *
Một buổi sáng đẹp trời, sáng kiến của bác Ngan già hiền hậu được thực hiện. Cuộc liên hoan tiễn chân Bồ Câu và út Xanh Xanh lên đường vì hạnh phúc, hòa bình khắp nơi trên Trái Đất diễn ra thật tưng bừng náo nhiệt. Lũ Gà Chích bé bỏng xếp vòng tròn, vừa nhảy lâng tâng vừa hát:
-Lích! Chích chích Lích! Chích chích Hòa bình thật thích Sung sướng yên vui Tung tăng chạy nhảy Có bạn có bè Lích cha, lích chích Tơ rích thích thích... Chú Mực Đen Tuyền và anh bạn Mèo Tam Thể ôm nhau quay vòng nhịp nhàng theo điệu vanạơ dìu dặt. Gà Mẹ Mái Mơ cao hứng hát cùng đàn con nhỏ:
-Cục ta, cục tác! Ta ca ta hát Vẫn cần cảnh giác Với bọn ó Biển Chúng là lũ ác Cục ta! Cục tác! Cả xóm sẵn sàng Quân ác đến làng Ta đánh cho tan xác Ta tác trác tác tác! Hòa nhịp với bài hát của Mái Mơ, Trống ông vừa đi xa về diện rất bảnh bao, diêm dúa cứ lượn quanh Mái Mơ đệm nhịp.
-Cúc cu! Cúc cu! Tơ rúc túc! Túc túc. Cúc cu, cúc cu. Bốn anh em Chèo Bẻo, khách quý, xưa nay vẫn mê âm nhạc vừa huýt sáo vừa trổ tài biểu diễn vũ điệu Phượng Hoàng trên không trung. Bốn chàng đều mặc võ phục đen tuyền gọn ghẽ với điệu múa rất mạnh mẽ, đan dệt nhịp nhàng nom thật ngoạn mục. Riêng bác Ngan già đội chiếc mũ đỏ mới! Mặt mũi cũng đỏ lừ. Bác chuếch choáng say, bước đi chuệch choông. Bác cứ thất thểu gật gù xà vào chỗ này một chút, ghé chỗ kia một tý. Giọng bác khàn khàn:
-Híu! Thú vui của tớ là riệu! Tớ không múa. Tớ cũng chẳng hát! Tớ chỉ thích riệu! Híu! Riệu! Mấy bà Vịt Bầu chao chát hẩy bác Ngan say. Các bà múa dún dẩy, miệng la:
-Nhạc! Nhạc! Chúng tôi thích nhạc Có múa, có nhạc Có hát, có bơi Quý hơn tiền, bạc Nhạc! Nhạc! Nhạc đánh to lên! Nhạc! Cuộc vui tưởng không bao giờ dứt nổi, nhưng chú Mực Đen Tuyền rất nhớ tới công việc giữ đúng giờ giấc! Chú gọi váng lên:
-Bồ Câu! Hiệp sĩ Bồ Câu út Xanh Xanh đâu! Giờ chia tay đã điểm! Lên đường! Lên đường mau Mau... mau... mau... Chàng Bồ Câu đã sẵn sàng với bộ lễ phục trắng toát muôn thuở. Chàng đến bên cửa sổ. ở đây năm chị em Bóng Bay đang tíu tít với lời tiễn đưa dặn dò út Xanh Xanh. Từ tốn, khoan thai, chàng hiệp sĩ nhấc bổng cô bé út Xanh Xanh lên. Lên cao! Cao tít giữa vòm trời xanh trong. Bốn anh em Chèo Bẻo tung theo như bốn tay kỵ sĩ thiện chiến, hộ vệ hai bên. Nhạc nổi tưng bừng, tất cả hát ca, ngẩng nhìn, vẫy chào họ. Vẫy chào bạn tốt lên đường may mắn. Họ đi với sứ mệnh cao cả, với lời kêu gọi tha thiết:
-Hỡi muôn loài trên Trái Đất vĩnh cửu! Từ rừng rậm, núi non, ruộng đồng đến biển cả. Hãy sống với nhau thân ái, trong tình bè bạn và ý chí gìn giữ Hòa Bình!
* * *
Bạn đọc thân mến! Tới giờ phút này tôi chưa rõ Bồ Câu và út Xanh Xanh đang ở nơi đâu. Có điều tôi biết chắc chắn tất cả các em thiếu nhi trên Trái Đất đều nhanh nhẹn hưởng ứng lời kêu gọi của Bồ Câu và út Xanh Xanh. Bởi vì dù là em nhỏ gái, hay trai, da đen hay da trắng, da đỏ, da nâu hay da vàng. Tất cả các em, vào các dịp lễ kỷ niệm lớn, đều rất giống nhau, các em tung Bóng Bay và chim Bồ Câu với lời hô vang:
-Hòa bình! Hữu nghị!
-Hòa bình! Đoàn kết!
-Hòa bình! Hạnh phúc! Và chúng ta cứ để ý mà xem. Rất nhiều chim Bồ Câu! Rất nhiều màu sắc Bóng Bay! Nhưng Bồ Câu trắng và Bóng Bay Xanh vẫn nhiều hơn cả. Chẳng hiểu đấy có phải vì các bạn nhỏ thích chàng hiệp sĩ Bồ Câu và cô bé út Xanh Xanh chăng!