THƠ SAY;
Căn phố nhỏ,ánh đèn vàng tóc rối.
Đếm cô đơn trong đêm tối u hoài
Một bóng đen cùng ta nữa là hai
Ngồi tâm sự suốt canh dài mộng mị.
Bóng và ta cả một đời tri kỷ
Dù nắng trưa,đem phung phí ân tình
Dù ngàn sao, xua đuổi ánh bình minh
Dù đau đớn, mang dáng hình địa ngục.
Ngày xanh ơi,đa đoan miền cảm xúc
Chỉ có người, hiền thục đứng bên ta.
Bóng là người,còn ta mãi bôn ba
Trong ảo giác, nét ngọc ngà thánh thiện.
Ta say lắm ,cơn say hòa với Biển
Ta cô đơn ,nguyện dâng hiến tâm thành.
Ta ngục tù,chôn chặt khối tình xanh
Ta ngất lịm,trong ngọn ngành kí ức.
Ta đang tỉnh hay đang say hiện thực,
Ta đang mơ, hay đang thức tự tình.
Ôi ! chỉ còn đây,ta và bóng của mình.
Đôi tri kỷ.Trời đã sinh duyên nợ.
ThaiTrang