CÔ ĐƠN thái san
CÔ ĐƠN Vừa nhận được phôn, em chạy đến ngay. Và cả hai đứng thẳng ôm nhau một cách thật tình, mặn mà. Một nam nữ, ngay giữa đứa giữa đường xá, ôm xiết như chưa bao giờ gặp nhau, chẳng coi ai ra chi cả, cả hai đứng nhìn chung quanh ngộ nhỡ ai bắt gặp. Nàng nói, tiếng nói có tiếng hổn hển như xúc động: -Kể từ ngày H mất, em chưa hề gặp gỡ ai, kể cả đụng chạm nhau, như thế này. -Cho đến ngày nay, chỉ có anh liều mạng dám (request) và bắt buộc em phải làm. -Dù sao trước sau nỡ lòng nào bỏ anh sao. Lại nữa những thèm khát trong em nó bất tử trỗi dậy mà không kiểm soát nổi. Cũng vì anh, nên em mới tha thứ cho H là chồng em, và kể cả bây giờ nữa em xin anh tha thứ cho anh ấy, và cám ơn anh thật nhiều. Nàng nói một hôi một hồi: -Chắc hẳn anh biết chứ hở? -Anh biết để làm gì -Để cần em. -Đâu có chuyện đó, ai cũng có cái thèm, nhưng đôi khi chỉ đứng nhìn mà thôi. -Lúc đó H chưa chết cũng là may cho hắn lắm đó, còn không họ sẽ đón bắn chết đó. Tội nghiệp người không biết đâu đáng tội phải không anh. Con mắt láu liên nàng tự nhiên nhìn một cách tinh ranh. Trên con đường đi xưa chúng tôi vẫn thường đi cũ, dù không lầy lội nhưng trong lòng tôi vấn vương cái gì giữa nàng và tôi, và ngược lại nàng cũng vậy, ác nhân con đường ngay sau nhà H và nàng đã, đang sống, nói bảo tôi lợi dụng thì cũng quá, chẳng khác chi hắn đang chức quyền H đem gửi thằng em cho tôi dậy, khiến tôi phải nhận làm đệ tử và dậy nghề không nhận thù lao. Nhưng dù sao bố nàng cũng khôn ngoan hơn nhiều, thường gần cận kề và nói tâm sự với tôi: -Anh cứ coi nó như con cũng được, và kể lể: -Ngày xưa tôi đi học lái xe và sửa phụ, thầy chúng bảo: -Lấy cho tao cái mỏ lết, nếu không trúng chúng đập vào ngay lưng, đây mới là cái mỏ lết này, cái thằng ngu. Chẳng bao lâu khi chồng nàng qua đi như một vết dầu loang, ghi lại là sự nhớ thời gian chuyển tiếp của nỗi đau buồn đất nước. Thời gian kinh tế tập quyền từ đó cũng qua mau, quên như một vết nhơ trong đời cả hai vợ chồng. Có điều giữa nàng và tôi, là người ngoài cuộc chẳng vương vất chi cả. Nàng nói thật nhẹ như muốn xin lỗi dùm cho chồng mình: -Cái sai không của riêng anh ấy. Ngưng một chút nàng tiếp: -Anh biết không. Khi chị Tiến chết, mà ảnh còn mang theo con Thủy dám vác mặt đến viếng xác chị ấy, mới chết chứ anh. -Nhưng hắn dựa lấy anh Tiến là cái dù mà. -Chế độ này cần dù lắm em biết nhưng đừng làm như vậy, khó coi lắm. -Bây giờ ảnh chết cũng cô đơn như em vậy thôi huề. Chẳng còn gì mà nói, ý em là đang muốn nói đến anh H chứ cũng chẳng phải anh. Tôi ngẫm nghĩ: -Hay em ân hận với thời đó và nhiều việc làm của H, nói cho cùng H thời đó là phó phòng lương thực. Nên chuyện đi bắt bớ người di chuyển, đem theo những đồ dùng có thể ăn được, ta gọi là thu mua hay cướp tất cả lương thực của dân với chính sách để dân chết đói dễ trị. Đúng ra sự việc đó cũng không phải tại hắn mà tại bên trên, cái sai đó khó gột rửa, để bù vào cái bất nhân đó H đã chết do xe tông, ngay trước nhà thờ gần nhà. Có thể đó là luật vay trả, vì thường săn đuổi người buôn lậu nhỏ, lẻ từng bao cát gạo chẳng hạn. Lúc nào cũng toàn bộ đệ tử và H sẵn sàng trên đường rượt đuổi. Thật một chế độ ê chề. Nàng nhìn thẳng trong mắt và hỏi: -Anh có biết Bạn của H là ông Đôn không vậy. -Đây nè, vừa nói vừa chỉ thẳng. -Ai mà không biết hả em. -Vậy ảnh cũng đã và đang bị cô đơn đó thôi là gì. Cửa hàng thịt cầy của đứa em kết nghĩa ảnh, thất bại vị thường đến rình mò, nếu thấy ai quen biết chút là sà vào, đánh tới bến không có tiền thì thiếu, quá nhiều thành thằng em không chịu nổi. Phá sản, dù để vợ đi lang thang bán xổ số, và thằng con đào ve chai khu vực Long bình do Mỹ để lại. Rồi đụng mìn mà chết tên là Tuấn chứ gì ai mà chẳng biết. Cuối cùng vì những chuyện của anh ba Đ mà chúng tan nát sự nghiệp. Dẹp tiệm. Ngừng chút nàng lấy hơi, ngực thở phập phồng còn hấp dẫn với cái quần bò sort trắng nổi hẳn trên sân cầu lông. Ông quay qua tôi ướm thử: -Thích quần ngắn lắm hả Tuấn? -Ông sao tôi, vậy. Còn riêng tôi, đừng nghĩ dại vậy, từ khi thằng H còn sống tôi chữa cháy cho, chúng mới có hạnh phúc đến ngày cuối cùng anh hiểu chưa? Như vẫn chưa tin. Ông nhìn thẳng vào mặt và ướm thử: -Sao không tiến tới. -Chuyện nhỏ. Tôi với vội gọi to. Cốt ý cho nàng nghe thấy. Nàng bước vào: -Này anh ba đang thách đố anh nè, em đến đây thử xem nào. Lững thững bước tới nói thật nhẹ, êm, yểu điệu: -Chuyện tình cảm, bồ bịch nếu muốn thì còn đợi chi đến ngày nay nữa anh ba, chuyện nhỏ mà. Một tiếng nói từ tận ngoài cổng sân cầu, hình như là chủ nhà: -Đem xe ra ngoài chỗ để xe chứ chú ba, chỗ này đừng ai mang vào đây nhé. Mặt ba hơi buồn buồn cũng nói để chữa thẹn: -Xách nặng quá chở vào. Tuy vậy cũng đứng lên dắt xe vào chỗ ấn định. Tôi diễu một cách không mấy vui: -Cái gì, cho khỉ, ai cần. Chuyên gia nuôi và sống theo khỉ. -Khỉ là thủy tổ loài người sao thiển cận thế. -Vậy trước anh làm chính ủy phải không? -Ừ. -Vậy chữ chánh là gì. -Chính nghĩa, chính đáng. Chợt có tiếng phát biểu giọng hơi bực bội nhưng quá thành thật dễ mất lòng: -Hãy lo cầu, và vợt để chơi với anh em cho trọn đi đã chẳng cần bao nhiêu cả, hơi đâu mà lo cho khỉ hay chính là anh đó. Chợt một thằng đại úy ctct cũ trờ tới giải thích: -Chính gồm có chánh và văn, và văn trái nghĩa với võ tức chiến tranh bằng tư tưởng, bằng thủ đoạn…. Có lẽ do bản chất người miệt ngoài đã theo đảng quá lâu nên những tưởng đó là người khác cám ơn ngay, nhưng đây là dân tỷ tỷ phú, lại người miền nam nữa, họ cần gì, nên chuyện đó nên quên đi. Ông ngồi ngẩn người như thất vọng, người chẳng thấy xúc động thêm như cố hữu, chịu nghe mắng chửi bình thường làm nhiều người tưởng lầm hắn chẳng chấp, nhưng do chế độ đã đầy đọa hắn thành chai lý, nhất lý nhì lỳ là thuộc loại mỳ ăn liền. Mấy năm trước cũng hàng chơi với ba cũng anh ba Đ nhưng bả cũng chết vì bị liệt hai mươi sáu năm, sau mới thoát kiếp người đuợc đó, nay lại đến anh ba, hình như chị ba, bà ấy cũng vừa gẫy xương xong. Thật cô đơn. Từ nhà đến sân chơi khoảng độ hai trăm mét tuy nhiên cũng chẳng mấy người ưa thích chi mấy loại này, dù rằng rất hoạt động. Chợt tôi nghĩ đến chú em cũng bị hủy hoại thân thể cụt mất nửa bàn do hai kíp lựu đạn mình kéo, và sau đấy đi viện giải ngũ, cũng thấy không phù hợp với cách chơi, nên cũng không tham gia. Theo tôi nghĩ đôi khi chú đến chơi tại sân này chắc cũng lôi cuốn chú thoát khỏi nỗi cô đơn và bệnh hoạn nhưng chắc chẳng bao giờ chú làm được điều đó. Vì rằng bản chất chú sợ ngại ngùng khi đa số thấy cái tàn tật mà cười ngạo thành ngại nên càng ngày sức khỏe càng đi xuống. Tôi chợt nghĩ đến những nạn nhân đi malaixia lòng càng thắt quặn vì chúng dường như bán đứng những người đó. Nếu ai có tầm nhìn và phương tiện xem các chương trình nước ngoài. Sẽ chẳng thiếu cảnh này nọ. Nhưng có lẽ không biết càng đỡ tủi nhục cho những người có tâm huyết với đất nước. Nói với nàng: -Người ta bán đàn bà thì nhiều nhưng em đã thấy ai bán nhiều người đàn ông và trẻ em chưa. -Thật không anh. -Quá trời nữa đàng khác. Hàng trăm ngàn người, miễn là cho nhưng công ty giả môi giới hay vào ngân khố, tức vào thẳng túi xếp đó. -Là ai? -Nhưng người quyền thế nên họ nhiều đôla hơn dân chúng nhiều và nhiều vô kể. -Em không tin. -Nhưng sự thực nhãn tiền mà còn chưa biết ta gọi là thiển cận đó bà. -Nhưng thực tế những cái gần nhất mà anh chưa hề biết. -Sao, tất nhiên rồi, em kể cho anh nghe. -Ai vào bệnh viện sẽ biết ngay. Mấy tháng trước em bị đau bụng, rồi như bị bùa ngải lên một chuỗi trên cổ. Vài viện bác sĩ nghi ngờ bị phổi, cứ chụp tới, lui hoài chưa phát giác ra điều gì, mấy con trợ lý nè nheo đến chán. Lúc ông già em bị sa ruột cũng nằm viện. Nói thực lấy viện người ta làm của mình, rồi trên tự phong cho chức BỆNH VIỆN ANH HÙNG. Em liều mạng nói: -Bảo thằng Thắng đến đây tao bảo. Tự nhiên chưa biết sao, có một cô lớn dám gọi giám đốc BV bằng thằng bắt đầu chúng chạy lăng xăng, thưa chị cần gì em giúp đỡ, chị chỉ cần bước qua bên kia ngay bàn bác sĩ cạnh hỏi sẽ có em đến ngay. Chợt bà nằm cạnh giường nói: -Chị à em những tưởng chúng tự hiểu chữ “lương y như từ mẫu” ta cứ gọi “lương y như bỏ mẹ” mới đúng, tiền, và tiền, chứ ai ngờ chúng bị hù mới mở con mắt. -Chị chưa hiểu lắm chữ cô đơn trong Việt nam đâu: -Ngay bây giờ bất cứ lúc nào cũng có những người công nhân đình công khắp nước. -Tại sao? -Tại mang tiếng lo cho dân, vì dân. Đó là vì dân mà bỏ túi, vì dân mà làm giầu. Chị cứ thử nhớ lại xem còn khổ gấp mười lần thời đất nước bị trị. Có tiếng to hơn làm mọi người lắng nghe: -Mỹ do đánh iraq nên nay cũng cô đơn vậy, hàng tháng phải chi hàng chục tỷ đôla. Nên nay cũng xuống cấp. Theo tôi đoán trước lúc bắt đầu đanh iraq có lẽ sẽ là ngày cuối cùng cũng như trung đội cuối cùng của đế chế Mông cổ. Đến nay chính bản thân tôi cũng phải viết về nàng như sau: Trả lại em cho đời. Trả lại cành liễu cho anh Em còn riêng trái tim đầy phân vân Đam mê cũ vẫn thật gần Để xơ xác mộng mãn phần vị tên oOo Thảng như một giấc mộng đêm Chợt ra buổi sáng ước tàn nhìn theo Chìm trong lá sũng chưa nhiều Chút đu đưa tuổi nốt đời còn đây oOo Chẳng ai hờ hững xoè tay Cho cánh bướm ruổi tháng ngày còn đơn Nuối tiếc mấy cũng đành quen Chỉ môi héo hắt chỉ thềm ngóng trông oOo Vốn không trả lại nhưng không Vừa bước ra khỏi sân cầu lông chúng tôi biết sẽ vĩnh viễn không bao giờ gặp lại nhau nữa, dù bấy sự lôi cuốn. Đoạn kết Một vợ của cán bộ lớn huyện, một anh chàng khù khờ. Theo tiếng gọi của thèm khát đến với nhau. Cô gái có chồng không biết ý đồ gì của anh chàng, nhưng với ý chí sẵn có, thù dai. Nay anh đã đạt được ứớc nguyện. Tuy nhiên chúng ta không thể quên, cuộc sống hiện tại làm dân tộc nói chung, dân nghèo nói riêng, quá cực khổ vì không định được, không ngăn nổi sự phá sản của giá tiền phi mã, của những xuống đường đòi thêm trợ cấp, những tưởng còn khổ nhiều hơn thời bị trị, đến nỗi gạo mang cứu đói cho ngưỡi thiên tai bão lục chúng còn đem bán. Trong lúc người dân chỉ mong miếng cơm no lòng mà thôi. Ngược lại lúc đó lại những kẻ phè phỡn trên quyền, tiền, gái, nhà lầu, xe hơi đắt tiền, hạng sang, dù cho chính phủ cố tình hay vô tình phe lờ bao chuyện làm não lòng dân chúng, có khi lại vướng chung vào những vụ bê bối thấy tiền, quyền tối mặt chẳng còn quan trọng đến ai làm gì nữa. Thực tế đây là những sự cô đơn của tôi và nàng, của những con dân Việt bị đem bán làm giầu cho hàng lũ, chẳng ai chăm sóc, tức đem con bỏ chợ, có nhừng thằng dù cho có chưc việc cũng láu liên nhìn vào khe bất kỳ có tiền, có thể xong, bị, xấn tới, quen thân ngay sau đó. Rồi mai mốt chia xa chữ TÌNH NGHĨA. Tôi chỉ buông một tiếng và chẳng thêm: -Oh hô, ai tai…. Thật cô đơn. thái san
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: