Cuộc tình không chờ đợi
IreneTran 05.01.2011 18:01:24 (permalink)
...Chuông đồng hồ vang lên , Huân giật mình thức dậy , ngước nhìn ra ngoài , trời vẫn còn tối . Anh định nằm thêm một lát nhưng nghĩ đến chuyến đi, anh vùng dậy bước ra sân.
          Cảnh vật chung quanh nhà chìm trong màn sương sớm. Hàng dừa trước nhà đứng im bất động in đậm trong không gian mờ mờ. Anh hít một hơi dài không khí sáng sớm thật trong lành, tập một vài động tác, chạy lúp xúp cho người ấm lên. Tiếng cỏ lào xào dưới chân anh làm cho các con chim trên cành cũng thức dậy, chúng gọi nhau chuyền cành hót ríu rít. Một chú chim nào đó cất tiếng hót lanh lảnh rồi bay vút lên bầu trời xanh.
          Lần nào trở về Việt Nam, anh cũng đều muốn về lại quê nhà, ở thật lâu để có cái cảm giác như ngày xưa. Nơi đây có quá nhiều kỉ niệm, có quá nhiều buồn vui và mẹ anh đã vĩnh viễn nằm lại nơi này…
          Quê Huân nghèo lắm ! Một làng ở miền Trung nhiều nắng gió, mưa bão, ngoài cây dừa ra chẳng có cây trái gì tốt vì đất đai khô cằn, thế nhưng nhờ người dân cần cù chịu thương chịu khó , sống cần kiệm nên vẫn tồn tại từ đời này sang đời khác. Vậy mà mảnh đất này đã nuôi sống gia đình anh trong những ngày khó khăn của thời bao cấp. Ba mẹ anh đều là giáo viên, hai người dạy học ở miền Nam. Sau giải phóng, ba anh đi học tập và sau khi học tập xong cả nhà đùm túm, bồng bế nhau về quê nội. Thời gian ở quê nội cuộc sống của gia đình anh thật êm đềm. Ba anh em Huân lớn lên trong sự bảo bọc của bà con làng xóm và hàng dừa xanh tỏa bóng mát : Nước dừa, cơm dừa…đã thấm vào máu thịt, vào hơi thở hun đúc nên tâm hồn mộc mạc chân chất này.
          Lúc mới về, ba mẹ Huân rất vất vả, cả nhà sống nhờ vào đồng lương ít ỏi của mẹ và tiền bán dừa. Ba mẹ làm đủ nghề, nhờ sự nhanh nhẹn chịu khó của mẹ , kinh tế của gia đình dần dần được cải thiện. Ba mẹ cất lại ngôi nhà thay thế cho mái nhà tranh lợp lá dừa. Ngôi biệt thự đẹp nhất làng đã làm cho ba mẹ mở mặt, mở mày với mọi người, ba anh em Huân đều vào đại học lại càng tăng thêm niềm vui cho ba mẹ ! nhưng niềm vui chưa trọn vẹn , mẹ anh bị một căn bệnh nan y, cả gia đình , nhất là ba anh đưa mẹ đi khắp nơi ra sức chữa chạy , bác sĩ bất lực , vì vậy , sau một thời gian chống chọi với bệnh tật , mẹ đã vĩnh viễn ra đi để lại bốn cha con chơ vơ trên cõi đời, riêng đối với Huân , anh hụt hẩng vì mẹ là người hiểu anh nhất cũng là người chia xẻ với anh những niềm vui nỗi buồn. Những ngày đau buồn , trống vắng đó tưởng chừng như không thể vượt qua nỗi  nhưng thời gian đã làm cho mọi chuyện nguôi ngoai, anh trở lại trường đại học và cuộc sống vẫn lặng lẽ trôi… Tiếng chó sủa từ xóm trong lan ra xóm ngoài rồi tiếng chân người , tiếng nói chuyện của những người đi chợ làm anh sực nhớ lại bước vội vào trong nhà. Chị Hoa đã làm bữa ăn sáng, anh liếc sơ qua rồi mỉm cười ,chị cứ nghĩ anh thích ăn bánh mì, thịt bò, trứng , bơ , sữa … nhưng anh lại thèm ăn  các món ăn ở quê nhà . Mỗi buổi sáng , thức dậy mẹ mua cho dĩa bánh hỏi hay tô bánh canh. Hồi ở bên Mĩ, nhiều lúc Huân thèm bánh hỏi, miếng bánh hỏi sợi nhỏ dai dai cả cái mùi dầu dừa phi hành trộn với hẹ chấm với nước mắm dừa các vị hòa quyện vừa dai, vừa béo lại vừa thơm , thêm cái cay cay nồng nồng của trái ớt xanh mới hái sau vườn thật là tuyệt khó tìm đâu ra hương vị quê nhà. Anh tắm táp, thay quần áo ăn sáng vội vàng ra xe.
          Hừng đông đã ửng hồng, trời đã sáng. Gió từ hai bên thổi lại mát mẻ mang theo một thứ mùi ngai ngái nồng nồng của cây cỏ, của bùn đất rơm rạ thoang thoảng mùi thơm của lúa chín. Ra đến đường lộ xe cộ qua lại nhiều hơn và càng gần đến chợ thì càng đông đúc. A! hôm nay phiên , anh chợt nhớ ra .Chợ quê anh phiên vào những ngày mồng sáu, mười sáu, hăm sáu. Anh thấy lòng mình náo nức như hồi còn bé chờ mẹ đi chợ phiên mua cho vài cái bánh dừa, một gói kẹo cà, một vài miếng đường táng ăn với cơm dừa vừa giòn, vừa béo lại vừa ngọt… có khi thì một miếng mít , một nải chuối cau vàng ươm , có lúc một gói trái sim, trái trâm hay trái chim chim giủ dẻ…
          Anh dừng xe lại ngắm cảnh mua bán tấp nập, người ra , kẻ vào, hàng hóa bày la liệt từ trong chợ ra đến ngoài đường , có nhiều người quen mỉm cười với anh, anh gật đầu chào lại.
-         Huân ơi ! Về hồi nào vậy ?.
Anh nhìn qua bên đường nhận ra Diễn người bạn học thời
Phổ thông, anh mỉm cười bắt tay bạn:
-         Mình mới về.
-         Công việc thế nào , vợ con ra sao?
-         Vẫn bình thường và vẫn độc thân.
-         Thôi chuyến này về mình sẽ giới thiệu cho cậu cô em vợ rất đẹp đang làm việc ở Sài Gòn. Diễn nhanh nhẩu.
Huân xua tay:
-         Mình sợ các cậu quá rồi, giới thiệu bao nhiêu người nhưng có thấy ai đâu?
-         Do cậu kén chọn quá ! Vừa nói Diễn vừa mời Huân vào quán nước. Anh từ chối .
-         Thôi mình phải đi, hôm nào họp mặt bạn bè gặp lại mình sẽ nói chuyện nhiều .
Từ biệt bạn , anh lên xe và đi Qui Nhơn.
          Khi anh đến nơi thì cũng là lúc mọi người ra xe. Hôm nay là ngày mở cửa mả dượng Quang chồng của dì Út. Anh vội vàng quay xe đi theo . Thấp thoáng trong đoàn người bà con đi , Huân thấy có một cô bé khá xinh nhưng mãi đến khi quay về anh mới biết đó là cô học trò của dì. Cả nhà dừng lại ngồi nghỉ dưới hàng cây ven một dòng sông, lúc đó anh mới nhìn kĩ cô bé. Khuôn mặt dễ thương với các nét hài hòa: đôi mắt tròn đen với ánh mắt hiền hiền, cái mũi thẳng thanh tú, nước da trăng trắng đặc biệt là nụ cười thật tươi, dễ mến có một sức cuốn hút kì lạ làm cho anh ngẩn người. Anh trấn tỉnh lại quay sang nói chuyện với các anh chị nhưng mắt vẫn không rời nàng. Dì Út đang đứng với nàng vẫy tay gọi,  anh bước đến dì đon đả giới thiệu:
-         Thu Uyên học trò cũ của dì nhìn sang cô , dì nói và đây là Huân
cháu của cô ở Mĩ mới về.
Uyên gật đầu nở nụ cười chào anh , hàm răng trắng đều xinh xinh.
          Uyên mặc một bộ đồ tây màu đen ôm sát người cổ kín nhưng không khỏi phô bày  thân hình tròn trịa, cân đối dưới làn vải mỏng lộ ra bộ ngực đầy đặn, hấp dẫn. Cả người cô toát lên một sự dịu dàng, kín đáo, lôi cuốn. Anh thấy thích và phấn chấn hẳn lên. Anh cười hỏi thăm cô một vài câu biết được cô vừa tốt nghiệp đại học ở Singapo về nước thăm gia đình. Chỉ vậy thôi rồi người anh cứ lâng lâng, dâng trào một cảm xúc khó tả anh không nói thêm gì được nữa, anh muốn thời gian như ngừng lại để được ở lâu bên nàng. Tiếng các anh chị lao xao cười nói hình như các anh chị gán ghép cho anh và nàng rồi anh Sơn nói to:
-         Huân ơi, đứng xích vào.
Anh vừa ngẩng đầu lên thì ba, bốn cái máy đã bấm lia lịa.
          Anh mỉm cười nhìn cô, cô cười lại ánh mắt như thầm bảo “không hề gì”.
          Mọi người lên xe trở về nhà, mọi người sắp xếp thế nào mà anh lại chở cô về. Trên đoạn đường về, anh không mở lời được vì anh không tìm được một ngôn từ nào nữa khi mà sau lưng , người cô áp sát vào anh,  hơi ấm từ hơi thở , từ bộ ngực, từ thân hình, từ đôi bàn tay… anh mong sao đoạn đường dài ra , anh cố đi thật chậm để tận hưởng cái giây phút đó . Anh sung sướng choáng ngợp đến lặng cả người.
 
          Anh ở lại nhà dì, dì Út giống mẹ nhất so với mấy dì nên bên dì lúc nào Huân cũng thấy ấm áp  thân thương . Dượng qua đời đột ngột khiến dì buồn lắm , mới mấy ngày mà dì gầy hẳn đi . Anh thương dì lắm nhưng chẳng biết nói sao để an ủi dì. Suốt ngày anh quanh quẩn bên dì để dì vơi đi nỗi buồn. Buổi chiều anh theo dì đến chùa. Trên đường về, dì ghé vào nhà Uyên, dì giới thiệu Huân với mẹ nàng , mẹ nàng vui vẻ hỏi thăm anh về công việc về cuộc sống của anh ở Mĩ ... Một lát , từ nhà sau Uyên xuất hiện, cô nàng trẻ trung, tươi mát trong chiếc quần short và cái áo pull trắng . Cô chào dì và mỉm cười với anh. Cô đang sang băng trong phòng máy,  vừa ra cô lại đến đứng quầy cho thuê băng , đĩa , ghi  ghi ,chép chép . Huân lại thấy thêm một khía cạnh khác ở cô , đó là một con người năng động , hoạt bát , nhanh nhẹn một con người với công việc , Thấy mọi người trong nhà bận rộn, dì và anh xin phép ra về.
          Nhà Uyên ở ngay trung tâm thành phố, ba mẹ cô có một cửa tiệm cho thuê sang băng dĩa . Ông bà có hai cô con gái , Uyên là chị đầu . Theo lời dì nói thì ba má Uyên làm việc bận rộn suốt ngày . Hai ông bà chỉ lo kiếm thật nhiều tiền vì sau khi hai chị em học xong phổ thông ông bà cho hai con sang Singapo học đại học . Do kinh tế của gia đình đều dồn vào tiền ăn học của hai cô nên càng cuộc sống của gia đình Uyên cũng không lấy gì là thư thả .
          Tối hôm đó nằm bên dì, dì có ý định muốn anh làm quen với Uyên:
          -   Huân nì, con có thích con Uyên không thì để dì nói vô cho.
Anh cười cười:
          -   Dạ.
          Thật tình là , sau khi chia tay với vài mối tình Huân cảm thấy  mình quá mệt mỏi , quá chán chường , quá ngao ngán … nói như Nguyễn Thị Hoàng : ‘‘Mỗi tình yêu là một bông hoa đã úa tàn . Mỗi ngày vui là một chiếc lá vàng rơi rụng” . Anh muốn quên đi , muốn tìm cho mình một sự bình lặng , thanh thản cho tâm hồn , tìm cho mình những ngày tháng đi về bình yên , cho con tim mình được an lành . Anh không còn muốn phiêu lưu , không muốn đắm chìm , không muốn dấn thân trong tình yêu thêm nữa , nhưng khi gặp Uyên anh đã thấy thích có thể vì khuôn mặt đó vì dáng dấp đó và cũng có thể không vì gì cả mà sao tự nhiên trong anh trổi dậy một cái gì là lạ , có điều gì đó mạnh mẽ thôi thúc :’’  thôi thì cứ thử thêm lần nữa’’ Ý nghĩ đó lôi cuốn anh nên anh  lao vào .
 
-   Huân ơi !
Anh giật mình mở mắt thấy dì , anh vươn vai ngồi dậy . Dì bảo :
-   Rửa mặt thay quần áo , đi ăn sáng .
Sau khi quần áo chỉnh tề , anh bước xuống phòng khách . Huân bất ngờ nhìn thấy Uyên đang ngồi với dì . Dì nói với anh và Uyên :
-   Huân đưa Uyên đi ăn sáng giúp dì nghen ! vì bây giờ dì có việc gấp phải đi .
-   Dạ . Thì ra dì hẹn Uyên đi ăn sáng với dì nhưng khi cô đến thì dì lại…
Anh mỉm cười “ Dì đang tạo điều kiện cho mình đây mà ”.
          Sáng mùa hè , trời xanh trong mênh mông . Anh thấy mình thật vui khi chở cô đi  qua các con đường của thành phố biển Qui Nhơn . Thành phố bây giờ đã khác nhiều so với thời gian trước đây khi Huân còn đang theo  học đại học . Những con đường được mở rộng , có nhiều đường mới hơn , có nhiều nhà cao tầng mọc lên , hai bên đường những hàng cây xanh tươi đang vươn mình đón nắng sớm . Xóm chài được giải tỏa nên biển xanh và sạch đẹp hơn nhiều .  Đi vòng vèo một hồi suýt trở về chỗ cũ , cuối cùng rồi
anh cũng đưa cô đến một tiệm ăn khá sang ở một khách sạn , anh chọn một bàn ăn hướng nhìn ra biển . Nhẹ nhàng kéo ghế mời Uyên ngồi , anh ngồi đối diện . Bây giờ anh mới nhìn kĩ cô , cô mặc áo pull màu trắng trông trẻ trung . Mái tóc thẳng dài xỏa ngang vai ôm lấy khuôn mặt tròn , đôi chân mày được tỉa một cách cẩn thận , cô trang điểm thật nhẹ và khéo léo đến nỗi khó mà nhận ra. Uyên ngước lên bắt gặp anh đang nhìn , cô chớp mắt giả vờ nhìn ra biển, trông cô e ấp thật đáng yêu . Anh mỉm cười cũng vội nhìn theo cô . Biển buổi sáng thật đẹp . Hàng dừa xanh tươi , bãi cát vàng trãi dài ôm lấy biển xanh loang loáng trong nắng sớm . Xa xa , những dãy núi màu xanh rêu , thấp thoáng những cánh buồm nhấp nhô trên sóng . Gió từ biển thổi vào mang theo hơi nước làm cho không khí mát mẻ dễ chịu . Biết mình là người ít nói , nên anh cố gắng tìm những ngôn từ gì vui để nói với cô nhưng quanh quẩn cũng chỉ vài câu hỏi liên quan đến Uyên còn nàng thì chỉ biết trả lời không bắt chuyện thêm, rồi cả hai cùng yên lặng ăn sáng . Mới chín giờ sáng , trời nắng đã gay gắt , ăn xong , anh đưa cô về, cô nở nụ cười tạm biệt , anh sung sướng , hạnh phúc tràn trề  . Đối với anh thế là quá đủ . Huân mãn nguyện với cuộc đi chơi đầu tiên với Uyên .
Buổi chiều , Huân vội trở về quê vì tối nay có một cuộc gặp mặt với các bạn hồi còn học phổ thông . Anh đi mang theo cái tâm trạng vương vấn , bâng khuâng ,  nhớ nhung khó tả .
 
          Anh thức dậy , đầu đau như búa bổ , có lẽ bây giờ cũng đã trưa quá rồi . Hồi hôm gặp lại các bạn cũ , vui quá anh uống hơi nhiều . Sau một thời gian dài anh và các bạn mới gặp lại nhau . Các bạn đến rất đông , nhiều người khác xưa anh nhận không ra . Mỗi người một hoàn cảnh , có người đã xuống tóc đi tu , trong số đó có người đã lả thầy trụ trì , có bạn thành đạt , có chức , có quyền , có bạn giàu có nhưng cũng có không ít một số  bạn của anh cuộc sống còn rất khổ…
 Chuông điện thoại reo thì ra dì Thư , dì Thư là em kề của mẹ Huân và chị của dì út . Dì báo cho anh biết là hai dì đã đặt một lẵng hoa đem đến nhà Uyên để kỉ niệm đánh dấu “ Ngày anh và Uyên gặp nhau ” . Anh mỉm cười : “ hai dì lúc nào cũng chu đáo ” . Điều này sao anh không nghĩ đến nhỉ ? Có lẽ đối với Huân , tính anh không màu mè , không phô trương . Anh sống nội tâm , sâu lắng . Anh trải lòng ra để sống hết mình với mọi người nhưng anh lại , không chú trọng về  hình thức . Gặp Uyên , anh thấy thích cô ngay từ giây phút mới gặp. Anh suy  nghĩ rất nhiều về cô . Theo anh khi mình yêu quí ai đó thì cần phải tôn trọng người đó , tình cảm của cả hai dành cho nhau thật sự xuất phát từ sâu thẳm của lòng mình. Anh không muốn giữa anh và cô có điều gì đó xen vào làm mất đi sự trong sáng của tình cảm . Huân mong rằng nếu có nhiều thời gian ở bên anh , cô sẽ hiểu con người anh nhiều hơn . Nghĩ đến đó anh bật dậy quyết định lên xe đi Quy Nhơn .
 
 Buổi sáng mùa hè mát mẻ dễ chịu , Huân  sửa soạn và chờ đến giờ gặp Uyên . Đây là lần đầu tiên anh tự ý hẹn gặp từ khi quen biết cô . Anh nhớ lại : ngày hôm qua anh gọi điện cho cô và hẹn gặp, Uyên vui vẻ nhận lời ngay . Anh vui lắm, suốt cả ngày hôm qua cho đến bây giờ người anh cứ nôn nao , đi ra , đi vào , hết nằm lại ngồi . Anh suy nghĩ miên man , anh lại tưởng tượng lúc gặp cô , hình dung ra dáng dấp , khuôn mặt và cả nụ cười thật đẹp của Uyên .
           Uyên đến thật đúng giờ , cô mỉm cười vui vẻ chào anh . Hôm nay cô mặc chiếc áo pull màu đen , chiếc quần jean xanh đậm trông cô nổi bật trẻ trung và tươi mát . Mái tóc cột cao lộ ra khuôn mặt với những nét thanh tú dễ thương.  Sau một hồi đi vòng vòng , cả hai chẳng biết chọn tiệm ăn nào . Cuối cùng đành phải vào tiệm ăn cũ . Anh  cùng cô ăn sáng ,uống cafe .
-         Mỗi khi về nhà em có thường đi đâu chơi không ? Huân hỏi .
-         Dạ không , em ít khi đi đâu , suốt ngày ở nhà phụ giúp bố mẹ ,
ngay cả đi ăn sáng chỉ ăn quanh quẩn gần nhà có lúc nhờ chị người làm mua hộ . Uyên vui vẻ bộc bạch .
-         Về trang phục , em thích màu gì nhất ? - giọng anh gần gũi .
-         Em thích hai màu đen và trắng .
Anh nhớ lại những lần gặp Uyên đều thấy cô chỉ chọn quần áo với hai màu đen hoặc trắng . Huân thấy việc chọn màu rất hợp “gu” với anh.
          Huân nhìn cô , từ mái tóc đến khuôn mặt . Anh thấy thích cô vì cái hiền , cái dịu dàng , cái kín đáo…nhưng anh cũng  cảm nhận ở trong cô có điều gì đó  vừa dữ dội vừa mạnh dạn lại vừa kiêu sa . Anh thấy cô gần gũi nhưng cũng có lúc thấy cô xa lạ ,cô bình dị nhưng có lúc lại thấy cô quá cao sang , có lúc cô tha thiết , đắm đuối có khi cô lại thở ơ , hửng hờ…
          Thấy anh chăm chăm nhìn  , Uyên vờ như không biết cắm cúi ăn . Cô có cái giả vờ thật đáng yêu . Huân quay nhìn ra đường , nắng đã lên cao , xe cộ qua lại thưa thớt . Chờ cô ăn xong , anh định rủ cô đi chơi nhưng cô lấy cớ có việc bận , anh đành đưa cô về nhà. Lúc chia tay , cô nhỏ nhẹ :
-         Cám ơn anh .
Anh âu yếm nhìn cô :
-         Người cám ơn phải là anh mới đúng , anh xin cám ơn em vì buổi đi chơi tuyệt vời này .
Cô mỉm cười nhìn anh tình tứ rồi bước vội vào nhà .
          Sau buổi đi chơi hôm ấy , anh vui lắm .  Huân có rất nhiều dự định , anh lên  sẵn kế hoạch . Trong đầu anh tuôn ra nhiều ý tưởng cho hiện tại và tương lai . Có một điều mà anh suy nghĩ mãi đó là thời gian anh ở lại Việt Nam không còn nhiều , anh không biết làm thế nào để có thời gian cô và anh ở bên nhau để hiểu nhau nhiều hơn , vả lại , Huân thấy Uyên lúc nào cũng bận bịu với công việc ở cửa tiệm , hình như cô có điều gì đó không tiện nói ra và anh lại ngại cũng không dám hỏi . Thấy anh thường ngồi thừ người , dì út hỏi :
-         Hình như con có chuyện gì lo nghĩ phải không Huân ?
Anh lắc đầu :
-         Không có gì đâu dì .
Biết anh không thích nói nên dì không hỏi nữa , dì kể cho anh nghe về  
Uyên :“ Uyên là học trò cũ của dì năm lớp 5 . Ba má Uyên vì bận rộn công việc nên gởi cô ăn ở nhà dì . Dì và gia đình ba Uyên lại quen biết nhau , dì là bạn học của cô Uyên . Con biết không “ lúc nhỏ Uyên rất ngoan , học giỏi và chịu khó . Hiếu thảo , vâng lời cha mẹ . Nó ăn nói lễ phép và rất khéo léo , chi tiêu chừng mực , từ nhỏ đã biết sống tiết kiệm …nhưng gia đình đó sống thực tế , nặng về kinh tế . “   dì nói nhiều lắm , nhiều lắm …   anh lắng nghe để biết rõ  về cô  hơn .
          Hôm đó nằm bên dì , hai dì cháu nói chuyện đến khuya . Thật tình là dì nói anh nghe chứ  tính anh ít nói lại không biết khơi chuyện nên anh chỉ trả lời những câu hỏi của dì và vâng dạ là chính . Anh trằn trọc mãi và ngủ thiếp đi lúc nào không biết .
 
Huân lại hẹn gặp Uyên , mời cô đi chơi vào buổi tối . Cô vui vẻ đồng ý . Anh nghĩ sẽ là một buổi tối đáng nhớ  đây . Tối nay anh sẽ bộc lộ tình cảm của mình đối với cô ,  anh hy vọng cô sẽ chấp thuận kết bạn với anh . Anh liên tưởng đến khuôn mặt bẽn lẽn , dáng dấp e ấp của Uyên khi anh  nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô và Huân có cảm giác hồi hộp như  mình đang sống lại tuổi đôi mươi .
          Anh dự định mình sẽ chuẩn bị cho buổi tối đi chơi hôm nay thật chu đáo , anh chọn và đặt một nhà hàng khá đẹp , một bàn ăn có chỗ ngồi thơ mộng ,thật ra anh chỉ muốn có một nơi thoải mái để anh thể hiện những cảm xúc của mình với Uyên , chứ anh chẳng quan tâm đến nhà hàng sang hay bình dân . Huân mở vali chọn bộ quần áo nào đẹp nhất nhưng nhìn tới , nhìn lui chẳng thấy bộ nào ưng ý . Lần nào về Việt Nam Huân cũng chỉ đem theo vài cái quần jean , một số áo pull nhưng rồi lần nào cũng thế anh cho dần dần bà con hay những người quen biết , đến khi trở về Mĩ chỉ còn một, hai bộ . Huân ít chau chuốt , không se sua , ít chịu khó mua sắm . Ở Mĩ , anh không thích sửa soạn và ít đi chơi còn đi làm thì anh ăn mặc rất đơn giản . Sự giản dị đó đã là bản chất của anh rồi . Cuối cùng , anh chọn một bộ quần áo mà theo anh là tốt nhất . Anh mặc cái quần jean với cái áo sọc tay dài . áo bỏ vào quần nhìn vào gương anh thấy mình trông cũng chỉnh tề , lịch sự . Anh bỗng mạnh mẽ và cảm thấy tự tin hẳn lên , bước nhanh xuống phòng khách ngồi đợi Uyên .
          Huân tìm một tờ báo đọc để giết thời gian . Anh say sưa đọc , xem xong tờ báo , Uyên vẫn chưa đến . Anh bước ra cổng đứng đợi . Chiều xuống chầm chậm , gió  nhè nhẹ từ biển thổi vào  xua đi cái nóng ngột ngạt của ngày hè . Trong các ngôi nhà , hình như mọi người đã về nhà sau một ngày làm việc , đang chuẩn bị bữa cơm  chiều . Rồi điện được bật sáng xua dần đi ánh sáng của một ngày đã qua , như kéo bầu trời xuống xích gần lại .
 Mùa hè , hình như mọi người đều ăn cơm sớm rồi tất cả đổ ra đường . Ngoài đường xe cộ qua lại tấp nập, trên lề , người người đi lại đông đúc . Ngắm nhìn chán chê , hơi mỏi chân Huân đi vào nhà , hôm nay dì lại vắng nhà . Dì đi về quê của dượng nên ngôi nhà vắng lặng . Anh bật tivi lên xem chương trình Thời sự  : hết tin tức trong nước rồi đến tin tức thế giới . Chấm dứt bản tin Uyên vẫn chưa đến , Huân bắt đầu nóng ruột .Anh nhìn lên đồng hồ , tám giờ . Anh lại đứng lên ra cổng trông ngóng , anh lại vào nhà rồi lại ra cổng , hết ngồi lại đứng , hết đứng lại ngồi , Anh nhìn đồng hồ , tám giờ hai mươi phút , anh đi lên lầu rồi lại xuống phòng khách …
Anh bỗng nhớ đến hai câu thơ của Hồ Dzếnh :
            “ Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé ,
   để ngồi buồn anh dạo khắp quanh sân .”
 Anh đi qua , đi lại trước hiên nhà , bước vào trong sân đi vòng vòng .
…Rồi khi chị Hương và con chị đến ( dì út sợ anh buồn nên nhờ chị Hương con của dì Hai lên ngủ , nói chuyện với anh cho vui và tiện thể trông nhà luôn ) , thì Huân không còn hy vọng Uyên đến nữa . Anh theo chị Hương lên lầu , anh nằm dài xuống cái nệm , một lát chuông điện thoại reo , Huân bật dậy , điện thoại của Uyên gọi giọng cô nhỏ nhẹ như mọi khi :
-         Em xin lỗi anh vì nhà em có chuyện nên em không đến được , hẹn
anh một lần khác .
Thế là hết , bao nhiêu dự định , bao nhiêu điều mong chờ bây giờ tiêu
  tan hết ,  làm gì có lần khác . Mai Huân đã đi rồi , anh trở vào Sài Gòn để bay về Mĩ . Anh nghĩ rằng mình không còn cơ hội nữa .
          Suốt đêm hôm đó , Huân trằn trọc mãi cho đến gần sáng anh mới ngủ thiếp đi .
          Anh thức dậy cũng không muộn , anh vào phòng tắm ,  nước mát làm anh tỉnh táo hẳn lên , Huân sửa soạn xong , lên xe đi  xuống nhà ngoại từ giã dì Hai và các anh chị . Vừa thấy anh , anh Cảnh reo lên :
-         A ! đây rồi , cuộc tình “ Nghĩa trang ’’ đến giai đoạn nào ? ( Huân
và Uyên gặp nhau ở nghĩa trang nên mọi người đùa như thế ).
Anh cười đáp lại :
-         Cuộc tình ấy chắc cuối cùng rồi cũng chôn xuống mộ .
-         Vì sao ? - Anh Cảnh ngạc nhiên hỏi .
-         Chả sao cả , đó là quy luật tự nhiên mà , đã là nghĩa trang thì phải
Có mộ .
          Anh Cảnh cười òa lên :
-         Chí lí .
Từ giã dì và các anh chị , Huân đến nhà Uyên để chào tạm biệt .
          Anh dừng xe , bước vào nhà Uyên trời đã trưa . Lúc này cửa tiệm vắng khách , chỉ có mình mẹ cô ngồi ở quầy .
          - Chào bác ! Huân cất tiếng chào mẹ Uyên .
 Mẹ cô ngước lên thấy anh ,  tươi cười đon đả :
-         Chào con , con mới đến à !
 Bà mời Huân ngồi , rót nước giọng thân mật :
-         Chừng nào con đi ?
-         Dạ trưa nay ạ . Anh trả lời .
Từ nhà sau , ba của Uyên bước ra , anh đứng dậy :
-         Chào bác !
    Với khuôn mặt lạnh lùng, ông nhìn anh từ đầu xuống áo quần rồi nhìn từ chân lên đầu , ánh mắt khó chịu , không nói một lời nào vói tay lấy cuốn băng để trên kệ tủ rồi quay người đi xuống nhà sau . Huân ngây người không biết phải làm thế nào ?
-         Vào Sài Gòn rồi chừng nào con mới quay về Mĩ ? mẹ của Uyên
hỏi anh  để xua đi cái không khí nặng nề .Anh quay người lại ngồi xuống giọng như nhỏ lại .
-         Dạ , ngày kia con sẽ bay về Mĩ .
   Uyên đi đâu về , cô bước vào với khuôn mặt cô hớn hở , định nói gì đó với mẹ nhưng thấy Huân cô thay đổi nét mặt :
-         Chào anh !
   Anh nhìn Uyên nhưng cô quay đi tránh cái ánh mắt của anh , hỏi anh với giọng hờ hững :
-         Bao giờ anh đi ?
-         Trưa nay anh về trong quê , sáng mai anh vào Sài Gòn rồi ngày kia anh bay về Mĩ . Huân nói luôn  một hơi .
Ba người ngồi lặng im , mỗi người như đeo đuổi theo những suy nghĩ riêng .Anh thấy mình không nên ngồi thêm nữa đứng dậy xin phép ra về . Cô đưa anh ra tận cửa , trước khi đi Huân đứng nán lại nhưng Uyên tránh nhìn anh cô nói nhỏ và hấp tấp :
-         Anh đi vui vẻ bình an , rồi quay người vội vàng bước vào nhà  .
 Anh đứng lại tần ngần trong giây lát . Anh linh cảm đây là lần cuối cùng anh đến nhà cô .Ngoài trời ,nắng hè gay gắt nhưng Huân không cảm thấy nóng vì hình như người anh cứ tê đi .
 
Huân trở lại nhà dì út , dì hỏi , anh thuật lại đầu đuôi câu chuyện đến nhà tạm biệt Uyên và gặp ba má Uyên với dì , dì chăm chú nghe , cuối cùng dì nói :
-         Dì hiểu con rất chân thật nhưng cuộc sống là vậy ta cần phải thể
hiện rõ để mọi người biết về mình . Con nên nhớ rằng trong xã hội này tinh thần và vật chất luôn đi đôi với nhau .
    Huân mệt mỏi chẳng còn muốn đưa ra những suy nghĩ , những quan điểm nào nữa .
   Anh thu xếp hành lí , từ giã dì , rời thành phố biển , trở lại quê nhà .
 
    Huân đi dọc theo con đường làng ra viếng mộ mẹ , buổi chiều xuống chầm chậm , nắng rút dần lên các ngọn cây rồi đuổi chạy trên những đồi nương xa xa và mất hút tận cuối chân trời  . Gió thổi từ dưới cánh đồng phía trước đưa lại thoang thoảng mùi hương của lúa chín quyện với mùi trầm nhang . Huân thấy lòng mình buồn man mác , một cảm giác trống trải lạ lùng , nhớ mẹ da diết ước gì có mẹ ở đây để anh bộc bạch nỗi niềm. Tiếng trâu bò rục mõ về chuồng , chim chóc hót ríu rít gọi nhau bay về tổ , khói lam chiều lan tỏa trên những mái nhà , cuồn cuộn lên cao , lên cao dần rồi theo gió tản mác hòa lẫn vào không trung  . Không gian tĩnh lặng , êm đềm , đất trời như lắng đọng , Huân cứ ngỡ như chiều ba mươi Tết . Lần nào về quê nhà , anh cũng thích ra đây , ngồi một mình thật lâu bên mộ mẹ để có cảm giác mẹ đang ở bên mình , cho đến khi hoàng hôn buông xuống , bóng tối lan tỏa anh mới lững thững trở về nhà .
 
   Huân đến sân bay Tân Sơn Nhất một mình , Sài Gòn mưa , đứng giữa những người xa lạ , anh ước gì bây giờ có Uyên anh sẽ chạy ngay đến cầm tay nàng, nhìn thật lâu . thật lâu vào mắt nàng một cách âu yếm , anh thấy mình lãng mạn quá đỗi ! rồi như sợ mọi người đọc được ý nghĩ thầm kín của mình , anh nhìn quanh ,nhìn quất rồi chợt nhớ đến những câu thơ trong bài Dêm mưa của Nguyên Sa :
          Phải em không đến thì tôi lại đi
          Nhưng còn một phút một giây chờ đợi trong mưa
          Tôi vẫn hỏi thầm âu yếm
          Em có đến không ? Em có đến với cuộc đời .
 
 Hay bây giờ có một người thân quen nào đó đến đưa tiễn mình đi nhỉ . để thấy lòng mình ấm áp . Anh mỉm cười : “ mình lại mâu thuẩn nữa rồi , không muốn cho ai biết ngày giờ mình đi vì sợ đưa tiển bịn rịn , bây giờ đứng đây thì lại mong có người quen đến đưa mình ’’. Huân gạt suy nghĩ ấy đi , vội đến xếp hàng để gởi hành lí , vào phòng chờ rồi lên máy bay .
 
          Máy bay  chạy chầm chậm , chầm chậm rồi nhanh dần , nhanh dần theo phi đạo và cất cánh bay lên . Qua khung cửa sổ , Huân nhìn ra bên
ngoài , trời vẫn mưa , thành phố Sài Gòn nhà cửa đường sá chi chít mờ mờ , nhỏ dần sau đám mây rồi không thấy nữa . Anh thấy lòng mình buồn vô hạn , lần nào trở về quê hương , khi ra đi trở về lai xứ người để sống và làm việc anh lại thấy cuộc sống mình cô độc quá ! Anh yêu tha thiết mảnh đất quê hương này , anh nghĩ rằng sau này khi về hưu , Huân sẽ về Việt Nam sống hạnh phúc với một người nào đó mình yêu , thường xuyên gặp lại bà con ,  bạn bè vui vẻ cho hết cuộc đời mình . Anh bỗng nhớ đến Uyên và anh không khỏi chạnh lòng . Anh xâu kết lại toàn bộ sự việc trong những ngày gặp Uyên : Sự hậu thuẩn của dì và mẹ Uyên cho anh và cô gặp nhau , cả hai vui vẻ đi chơi cùng nhau , nói chuyện , hẹn hò , cũng có lúc tình tứ , có khi còn trao đổi những suy nghĩ qua ánh mắt rồi cuối cùng … thái độ khó chịu của ba Uyên , sự hờ hững của Uyên . Tự nhiên anh hiểu thấu mọi sự việc diễn ra một cách trần trụi , rõ ràng và chua chát , đúng là anh đến với cô ngoài con người thật của anh , anh chẳng có gì cả .  Anh không buồn , không giận ai trong chuyện này , vì qua đó , nó sẽ giúp anh hiểu thêm về cuộc sống nhưng e rằng anh khó thay đổi vì đó là bản chất của anh rồi . Huân chỉ có tấm lòng , một con tim nhưng lấy gì để đo tấm lòng này ? Làm sao thấy được con tim anh chân thật?
Huân chợt vỡ òa , anh đã hiểu và bật tiếng cười ồ :
-         Tại vì mình không giống như những Việt Kiều khác khi về nước thì lúc nào cũng phải…
   Huân không nghĩ thêm nữa mà đọc khẽ câu thơ trong bài : Bước chân qua đời của Du Tử Lê :
          Người đã thế ta còn chi tiếc nữa ,
          Tình còn chi mà ta phải điên cuồng .
    Anh thấy nhẹ lòng , dường như đây chưa phải là tình yêu mà để anh chờ đợi .
     Huân ngửa người ra sau nhắm mắt lại , nghĩ đến chuyến bay , đến những công việc sắp đến và giấc ngủ đến với anh một cách thanh thản nhẹ nhàng .
 
                                                 12/12/2010
                                                 Irène Trần .
                                                  *
         
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.01.2011 21:57:54 bởi IreneTran >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9