Cuộc sống thời hiện đại
Dương Lệ 06.01.2011 18:33:45 (permalink)
Cuộc sống thời hiện đại
Chuyện xảy ra cách đây một năm trước.
Hải Hà quen một chàng trai qua mạng. Chẳng là một lần nó lang thang trên mạng, vào diễn đàn xem mấy cái xe và giá cả laptop, thì gặp một chàng khoe là mình biết hết loại xe nọ đến laptop kia. Vậy là nó “khoanh vùng” lại và tìm cách “tấn công”. Hai tháng nói chuyện qua mạng, hai đứa tỏ ra rất có thiện cảm với nhau. Dù lúc chat thì nói không quan tâm đến vật chất nhưng khi nghe anh chàng kia kể là có con SH, lại còn cuối năm chuẩn bị đổi sang đi BMW, Hải Hà mừng rơn lên. Không ngờ anh chàng lại nhà giàu đến thế, tự nhủ quả này thì mình lời quá rồi.
Hải Hà mặt không quá xinh nhưng được cái dáng đẹp và cao. Tất nhiên không biết bao anh có muốn xách dép cho nó cũng không được. Không hiểu sao nó lại mơ màng đến chuyện tình ảo ảnh qua mạng. Có phải là những anh chàng kia nó thấy không đủ giàu, chỉ là đi Nouvo hay Vespa? Nó muốn tìm kiếm một “tiểu công tử” hay thậm chí là một “đại gia”.
Đối lập với nó là cái Ngọc hiền lành. Quan niệm của Ngọc về cuộc sống và tình yêu rất đơn giản: chỉ cần mình cảm thấy vui vẻ là đủ.
Hải Hà vẫn bảo: “Xa rồi mày ơi. Hiện nay làm gì có “một mái nhà tranh hai trái tim vàng” nữa”. Ngọc cãi lại: “Thế sao mày bảo hắn ta là mày không quan tâm đến vật chất chứ? Nếu biết mày tham lam như vậy thì hắn có giàu có thật thì đời nào muốn đến gặp mày đấy. Mà lỡ hắn là một gã già khú đế hay là một thằng chẳng ra gì thì sao? Mày nên cẩn thận”.
Hải Hà cười, bá vai cô bạn:
- Mày yên tâm đi. Tao không ngốc đến thế đâu. Cái quán này là do tao chọn, chị chủ tao thân. Chỉ có tao có số của hắn chứ hắn cũng không có số của tao. Với lại, tao sẽ không uống nước là được chứ gì.  
Hải Hà soạn sửa cho một buổi gặp mặt mà cô nàng cho là rất quan trọng, quyết định cuộc sống của cô. Cô nàng trang điểm rất kỹ, mặc cái áo trễ vai màu trắng với cái quần bò xanh, tay đeo hết nhẫn này đến nhẫn khác - toàn là những chiếc các chàng trước đây tặng cả. Rồi đeo cái túi xách hàng “khủng” trên vai bước ra khỏi cửa, quên cả chào Ngọc. Ngọc dù sao vẫn thấy lo lo, nhưng cũng chẳng thể làm được gì hơn là ngồi chờ ở nhà và đợi nó về ăn cơm.
Hải Hà bước vào quán cà phê sang trọng. Có một anh chàng chen lên phía trước suýt nữa đẩy Hà ngã giúi giụi. “Người đâu gì mà… Vô duyên!” - Hà lẩm bẩm. Là vì lúc nãy cô đã thấy anh chàng này đứng sửa sửa gì đó cái con Dream tàn lúc cô dắt Atilla mới mượn được vào chỗ gửi xe, rồi lại đứng huyên thuyên đủ chuyện bằng cái Nôkia cục gạch. Và còn cái áo chim cò loang lổ, sặc sỡ với cái quần xanh nõn chuối nữa chứ. Khiếp! Hà tí nữa buồn nôn… Nhưng thôi! Kệ hắn. Hà còn phải tìm đối tượng của Hà. Mặc dù nãy giờ vẫn ân hận vì mình đến muộn tới 20 phút vì trang điểm quá lâu, nhưng Hà nghĩ anh chàng đó chắc sẽ bỏ qua thôi. Bỏi vì có vẻ như anh ta là người khá tốt, vả lại nhìn hình dáng của Hà thế này, cùng với lý do “rất chuẩn” Hà có thể bịa ra nữa chắc chắn sẽ không thể nào mà giận được.
Hà gọi một tách cà phê. Chị chủ quán tươi cười mang lại:
- Hôm nay đi có một mình à em? Một mĩ nhân như em như thế là hơi lạ đấy.
Hà bảo chị chủ quán:
- Em đang chờ người mà. Lát nữa chị sẽ biết.
- Thế hả? - Chị chủ quán cười bí hiểm rồi bước vào trong.
Hà ngoái lại vẫn không thấy ai có vẻ khả nghi. Rõ ràng là nó hẹn 10h. Giờ là 10h30 rồi. Nó gọi điện thoại nhưng bên kia đã tắt máy. Chẳng biết hắn ta có lên mạng không nữa? Vậy là nó lôi laptop ra để bắt Wifi rồi thử vào nick. Chà! Chàng đang online. Nó nhắn:
Cobe_yeukieu: Anh đến chưa ạ?
Hoangtu_lanhlung: Anh đến rồi. Đang ngồi trong quán đây nè. Em đến chưa?
Cobe_yeukieu: Vậy ạ? Anh ngồi ở đâu vậy?
Hoangtu_lanhlung: Anh đang ngồi gần chỗ cửa kính. Em cứ thấy ai đẹp zai nhất thì đó là anh nhé :D
Nó ngoảnh lên nhìn. Tim nó đập thình thịch. Cái quán này có tận hai mặt tiền. Tức hai phần nhà là cửa kính. Biết chàng ngồi đâu trong số… 5 anh chàng mang laptop theo kia chứ? Nó không đoán được ra là ai, mà có đoán cũng sợ nhầm thì rõ muối mặt, nên phải hỏi lại.
Cobe_yeukieu: Vậy ạ? Thế anh cứ gọi một tách Capuchino đi rồi chờ em nhé.
Hoangtu_lanhlung: Ok.
Vậy là hồi hộp chờ đợi. Ngay lập tức, bên góc bàn phía trái, có một chàng gọi Capuchino.
- Chị ơi, cho em Capuchino.
Nó nhìn theo, suýt ngất. Trời đất! Cái tên “vô duyên” kia đây mà. Sao hắn có thể…? Có là ai thì cũng đừng là hắn chứ. Mà ít ra cũng phải như anh chàng mặt lạnh te ngồi đối diện với nó ở góc bàn trước mặt chứ. Trông anh ta tri thức ngời ngời. Còn hắn thì… Cái áo xanh đỏ thật không chịu nổi, lại còn quả điện thoại Nôkia…
Không thể diễn tả được Hải Hà sốc đến mức nào. Chàng kia “Buzz” vào máy nó.
- Khi nào em đến thế?
- Em xin lỗi. Em đang bận. Anh cứ gọi cô bạn gái nào anh quý nhất tới uống cà phê cùng với anh đi nhé - Nó trả lời.
- Sao thế? Vậy còn em?
Nó không trả lời nữa, cầm latop đi thẳng. Để mặc chàng trai ngồi tương tư một mình trong quán cà phê.
Khi nó đi rồi thì chàng trai mặt lạnh te đến gần chàng trai theo nó là rất đỗi vô duyên kia…
Hà trở về nhà, đặt phịch túi lên giường. Không để Ngọc kịp hỏi: “Sao thế?” xong, nó đã vào lấy quần áo đi tắm. Ngọc gõ cửa nhà tắm, hỏi:
- Hôm nay thế nào hả mày? Không có chuyện gì chứ?
- Theo mày thì có thể có chuyện gì được? Một gã vô duyên, đua đòi, hợm hĩnh, quan trọng là “nghèo kiết xác”. Đúng là tao không nên tin mà.
- Thế hoá ra hắn là Thần điêu đại hiệp hả? - Ngọc bảo - Nhưng mà nhỡ hắn ta thử mày thì sao? Sao bỏ cuộc sớm thế?  
- Trời ơi, nhìn cái mặt là phát ghét rồi. Tao không có cái tính Tào Tháo như mày đâu. Tao chịu hết nổi rồi. Chẳng thằng nhà giàu nào đi gặp bạn gái mà lại chơi kiểu như thế cả.
Ngọc không kịp nói nữa vì thấy laptop của Hà đang mở và có tiếng “buzz” vào nick của anh chàng “hoangtu_lanhlung”.
Hoangtu_lanhlung: Em sao vậy? Thực sự là không muốn gặp anh hả?
Cobe_yeukieu: Em xin lỗi. Em vừa có việc thật mà. Anh đã về chưa?
Hoangtu_lanhlung: Anh chưa. Anh chờ ở đây 2 tiếng rồi đấy. Em vẫn  không đến thật đấy à? Em không đến thì anh không về đâu.
Cobe_yeukieu: Chuyện này… Uhm… Thôi được rồi. Vậy 15’ nữa em sẽ đến. Anh chờ được không?
Hoangtu_lanhlung: Ok.
- Mày đi đâu đấy? - Hà vừa lấy khăn lau tóc vừa hỏi.
- Tao đến gặp anh chàng đó thay mày. Dù sao cũng phải giải thích cho anh ta đã chứ. Không thì tội nghiệp lắm.
- Mày điên rồi. Tao không thấy tội nghiệp, mày lại thấy tội nghiệp hả?
- Thế mày…
- Thôi đi. Mày thích đi thì cứ đi. Tao không đi đâu. Tao đi ngủ đây.
Ngọc thở dài, đến quán cà phê. Anh chàng áo sặc sỡ vẫn đang ngồi ở bàn uống cà phê.
- Chào em. Trông em xinh quá.
Ngọc bảo:
- Em xin lỗi vì sáng nay không đến được. Làm anh chờ ở đây lâu như vậy?
- Không sao. Anh quen rồi mà. Những cô gái trước đây anh từng hẹn hò cũng vậy. Toàn để anh phải đợi như thế này. Có khi còn hơn ấy chứ. Thế rồi biến mất tiêu ở đâu, chẳng thấy.
- Không phải thế chứ. Anh lại đang nói đùa rồi.
- Thật thế mà. Em không tin sao? Nhưng mà em cũng… không phải thấy thế này bỏ anh đi giống như những cô gái khác đấy chứ?  
- Dạ, chuyện này… - Ngọc lúng túng - Thực ra thì…
- Em thấy không thích anh thật hả? Làm ơn đừng nói là… em không nghĩ…
Trông mặt anh chàng đó có vẻ rất tội nghiệp, Ngọc không nỡ làm tổn thương.
- Không.. ý em là… em rất thích anh!
- Thật không? Em tuyệt vời thật đấy - Anh chàng nắm lấy tay Ngọc -Anh cũng nghĩ là em có cảm tình với anh sau hai tháng nói chuyện mà. Nhưng mà… chắc em không biết đâu. Anh có nhiều tật xấu lắm!
Ngọc mở tròn mắt:
- Tật xấu gì ạ?
- À…
Chiếc Nôkia to bè rung lên bần bật. Anh chàng không ngại ngần nói bô bô trước mặt Ngọc.
- Dạ, bác ạ. Cháu đang cầm điện thoại của thằng Tuấn. Cháu mới cắm con điện thoại, không mượn nó thì không lấy gì liên lạc với bạn gái được, bác à. Bác thông cảm! Tí về, cháu giả nó liền. Mà bác gọi nó có chuyện gì đấy ạ?
Tiếng hét từ điện thoại to quá làm anh chàng giật mình, tí nữa thì đánh rơi. Anh chàng vội gập di động Nôkia xuống.
- Anh xin lỗi! Em thông cảm. Mẹ của bạn anh ấy mà. Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ…
- Dạ, nói đến tật xấu rồi ạ.
- À, ừ, đúng rồi, đến tật xấu của anh. Anh quên mất. Em này, em cho anh mượn tiền được không? Hôm qua, anh thua hết sạch rồi.
- Anh thua gì cơ?
- Anh đánh lô mà. Em biết đấy! Đánh thế này cũng có ngày được ngày mất mà. Em cho anh vay rồi anh sẽ trả lại em gấp hai, à không, gấp ba, được không?
Ngọc không thể chịu nổi được nữa, lấy túi xách quật vào anh chàng liên hồi.
- Anh làm gì mà lại đánh lô, còn đi mượn tiền người khác vậy hả? Đúng là không ra làm sao cả.
Anh chàng vừa giữ tay Ngọc vừa la lên ôi ối khiến cả quán đều nhìn:
- Em làm gì thế hả? Không cho mượn thì thôi chứ. Làm gì mà…
Đợi khi Ngọc bình tĩnh lại rồi, anh chàng đó mới nói:
- Anh xin lỗi. Anh biết là anh không nên hỏi em chuyện này trong lần gặp mặt đầu tiên. Nhưng mà… anh cũng không còn cách nào. Nếu chủ nợ mà đến đòi anh thì… Anh cũng không muốn thế đâu. Nhà anh nghèo lắm. Tiền bố mẹ cho thật là không đủ để cho anh ăn học. Thời gian đầu, anh có đi làm thêm để kiếm tiền trang trải việc học. Nhưng cách đây nửa năm, bọn trộm đến nhà anh lấy sạch tiền và đồ đạc. Anh cũng không biết chúng mở khoá bằng cách nào lúc mà bọn anh đang ngủ trưa. Kỳ nộp học phí sắp đến rồi, thế là anh đi vay bạn, rồi nó rủ đi đánh lô. Lúc đầu cũng được nhưng sau thì thua mãi. Tiền đi làm giờ không còn đồng nào nữa. Mẹ anh lại đang ốm.
Ngọc bỗng động lòng thương:
- Nhưng mà làm sao em tin được anh chứ? Anh nên học và cố gắng đi làm chứ không nên đánh lô như thế…
- Được. Nếu em không tin thì anh sẽ cho em nói chuyện với mẹ anh. Mà số của em là bao nhiêu nhỉ? 0902… Ok. Đây là chứng minh thư và thẻ sinh viên của anh. Em có thể cầm lấy. Anh sẽ đến lấy lại.
- Anh định vay em bao nhiêu? - Ngọc cầm lấy chứng minh thư, hỏi.
- 70k nhé.
Ngọc cười:
- Chỉ 70k thôi hả?
Anh chàng gãi đầu:
- Ừ. Anh chỉ mượn em thế thôi. Anh muốn mua ít thuốc cho mẹ.
Ngọc rút ví ra:
- 70k đấy. Nhớ phải trả em đó.
Anh chàng gật đầu.
- Còn cà phê hôm nay thì… Coi như là em mời anh nhé.
- Thôi được rồi. Cứ coi như là em mời anh. Nhưng lần sau thì khác đấy nhé!
- Ok. Thank you em. Em dễ thương quá.
Ngọc và anh chàng, mà nó nghe bảo tên là Huy, cùng đi ra ngoài. Anh chàng bỗng nắm tay nó. Ngọc định cởi tay ra nhưng anh chàng nắm chặt quá. Bỗng có tiếng hét to phía sau:
- Này, đứng lại! Có trả tiền tao không thì bảo?
Huy kéo tay Ngọc hốt hoảng chạy:
- Thôi chết rồi, chủ nợ đến đòi đấy. Chạy thôi!
Đến một đoạn khác, Ngọc dừng lại thở dốc:
- Anh nợ bao nhiêu thế?
Huy vừa thở vừa nói:
- Một triệu. Nhưng trong túi anh giờ chỉ còn 3 trăm nữa thôi.
- Ôi trời ơi!
Không biết anh chàng chủ nợ đã xuất hiện trước mặt hai người tự lúc nào. Anh ta mặc áo phông rộng, đeo kính và mặt thì lạnh te.
- Ta bắt được hai ngươi rồi nhé. Định trốn đi đâu hả?
- Em xin lỗi anh. Em quả thật không còn đồng nào nữa - Huy vừa xoa tay vừa hốt hoảng, nói.
- Tao không tin. Đưa ví đây.
Huy ngoan ngoãn đưa ví cho anh chàng lạ mặt.
- Còn 300k mà dám bảo không có hả? Bây giờ có định trả hết nợ không vậy... hay là…
Nhìn anh chàng lạ mặt kéo cổ áo, giơ cú đấm ra trước mặt Huy, Ngọc sợ quá:
- Em… em… cũng chỉ còn 300k thôi. Em cũng biết là không đủ… nhưng mà… nhưng mà… hãy tha cho… tha cho anh ấy.
Ngọc cầm ra 3 trăm đưa cho anh chàng lạ mặt.
- Xin anh đừng đánh anh ấy. Cũng là vì… bất đắc dĩ…
- Anh nhớ bài học này đấy. Lần sau đừng có như thế nữa - Ngọc nói với Huy. Rồi nàng gạt nước mắt quay đi, để mặc hai gã đàn ông ở lại đang ngơ ngẩn nhìn theo.
Ngọc về, Hải Hà hỏi:
- Sao rồi? Mà sao mày khóc lóc thế kia?
- Mày nói đúng. Hắn ta thật chẳng ra gì. Đánh lô thua hết tiền. Nhưng mà kể cũng đáng thương. Mẹ hắn lại đang ốm.
- Sao mày cả tin thế không biết? Chắc gì mẹ hắn đã ốm chứ. Nhưng mày không cho hắn mượn tiền đấy chứ?
- Tao cho hắn mượn hơn 3 trăm rồi.
- Cái gì cơ? Thật là… Mày làm sao thế hả? Hắn bảo mày cho mượn 3 trăm thì mày cũng đưa hả?
- Không. Thực ra thì, bọn côn đồ đến tìm hắn, doạ đánh hắn. Tao sợ quá nên cho mượn rồi. Tao sợ hắn chết trước mặt tao - Ngọc bảo.
- Thế là tiền của mày đi tong rồi đấy. Dại thật!
- Nhưng…
- Nhưng gì?
- Nhưng tao cầm chứng minh thư và thẻ sinh viên của hắn rồi. Tao cũng không biết là hắn có đến lấy không, nhưng mà…
Hải Hà thở dài:
- Thôi được rồi. Chuyện cũng qua rồi. Cùng lắm là đến trường hắn đòi. Mà hắn là sinh viên trường nào thế?
- Tao cũng không xem kỹ. Hình như là… - Ngọc giở thẻ sinh viên của Huy ra - Hắn học… trường Sân khấu Điện ảnh.
- Cái gì? Sân khấu Điện ảnh sao? - Hà suýt nữa ngả ngửa ra - Hoá ra là thế.
- Hoá ra là gì?
- Mày bị lừa rồi. Tên đó đóng kịch siêu đẳng thật đấy, làm mày tin sái cổ chứ sao? Chứ gặp phải tao thì… tao cho biết tay. Tao đã bảo mặt tên đó rõ “hợm hĩnh, vô duyên” rồi mà.
Ngọc chỉ biết cười trừ, vì đang còn bán tín bán nghi. Theo nó thì, có lẽ Huy không tệ đến thế.
Hai tháng sau, Ngọc có một cuộc hẹn ra ngoài. Hải Hà hỏi: “Lại là hắn hả?”. Ngọc gật đầu, bảo hắn đến trả lại tiền. Hải Hà nhắc nhở: “Mày cẩn thận đấy. Lần này thì đừng có mà lôi tiền ra cho hắn nữa đấy. Mà mày nhớ mặt cái thằng côn đồ lần trước chưa đấy”. Ngọc cười: “Tao nhớ rồi. Tao sẽ bóc mẽ hai gã đó. Mày đừng lo. Cái gã côn đồ đó mặt lạnh te, nhưng mà công nhận cũng đẹp trai lắm đấy”.
Hải Hà bảo: “Được rồi. Nhớ thế là tốt. Nhưng mà… Có phải là tên đó mặc áo phông trắng, đeo kính trông rất sang trọng và trông rất ngầu không???”.
Ngọc ngạc nhiên:
- Ờ, sao mày biết thế? Mày cũng gặp hắn hả?
Hà lắc đầu:
- À không. Không đâu. Tại hôm trước mày nói thế nên tao nhắc lại ấy mà. Ngọc này, hay hôm nay để tao đi cho. Tao vẫn cứ thấy lo lo. Tao sợ hắn lại lừa mày. Để tao lấy tiền về cho mày. Mày đi tao không yên tâm.
- Nhưng mà…
- Thôi. Dù sao cũng là tao kéo mày vào chuyện này mà. Thế nhé! Ở nhà chờ tin tốt của tao.
- Ừ thì… Được rồi. Mày cẩn thận đấy.
Hà đến quán cà phê vốn đã quen thân với cảm giác rất lạ. Nó đã mơ hồ hiểu ra chuyện gì đó, nhưng đến giờ nó vẫn không chắc. Ở phía cửa sau của quán, có hai chàng trai cứ thập thà thập thò mãi, chưa chịu ra. Lát sau, một anh chàng bị đẩy ra trước.
Hà ngạc nhiên khi thấy lại là anh chàng mặc áo sặc sỡ và quần xanh nõn chuối, uống Capuchino lần trước. Lần này, anh ta vẫn tươi như hoa như thế.
- Chào em. Anh đang chờ một người bạn. Anh có thể ngồi ở ghế bên cạnh em được không?
Hà cười:
- Vâng, anh cứ ngồi đi ạ. Không cần phải khách sáo thế đâu. Thực ra, em là bạn… của Hà. Hà đang có chút việc, không đến được. Em đến thay bạn ấy.
- À, thế hả? Em tên là gì?
- Em… tên là Ngọc.
Ngừng một lát, Hà hỏi:
- Anh học trường Sân khấu Điện ảnh phải không ạ? Em thấy trên thẻ sinh viên của anh. Chắc là anh phải đóng kịch siêu lắm.
Chàng áo sặc sỡ gãi đầu:
- À, cũng bình thường thôi em ạ. Như mọi diễn viên khác thôi mà. Mà em uống gì nhỉ?
- Uhm. Cho em cà phê đá.
- Chị ơi, cho một cà phê đá và một… Capuchino nhé! - Anh chàng gọi.
- Hôm nay anh đến một mình ạ? - Hà bắt chuyện tiếp.
- Gì cơ? Sao em lại hỏi thế? Anh có thể đến với ai được nữa - Anh chàng cười, có vẻ ngạc nhiên.
- Em thấy anh bạn của anh rồi. Sao anh không gọi anh ấy ra đây?
- Em cứ đùa anh. Làm gì có ai đâu?
- Anh đừng tưởng em không biết. Có lẽ không phải anh tên là Huy, mà chính là anh chàng đi SH. Hai anh lừa em. Anh gọi anh ấy ra đây đi, mau lên!
Anh chàng cười rất to:
- Em có trí tưởng tượng phong phú thật đấy. Em lấy ở đâu ra ý nghĩ ấy thế. Em không xem thẻ sinh viên của anh hả? Anh chính là Huy mà. Có lẽ, em đang nghĩ rằng sẽ gặp một chàng trai như trong mộng, đẹp trai, nhà giàu, nhà mặt phố, đi SH, có con di động hầm hố. Nhưng em nhầm rồi. Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn đâu. Cô bé tội nghiệp ạ!
- Anh nói dối em. Em không tin!
- Tuỳ em thôi. Em nghĩ thế nào cũng được. Mà chẳng lẽ anh không được hả cô em? - Anh chàng ghé sát vào mặt Hà với ánh mắt rất khiêu khích và đáng sợ.
Hà đẩy vội hắn ta ra, lấy ly nước hất vào mặt hắn. Cô vội vàng ra khỏi quán. Anh chàng vội gọi với lại:
- Này em, anh đùa tí thôi mà. Em không định cầm tiền về cho bạn em hả?
Tiếng anh chàng quát trong di động làm cho Ngọc giật mình: 
- Em làm gì thế hả? Tại sao lại không đến? Sao lại bảo bạn em đến thế? Rốt cuộc thì em có để cho anh lấy lại thẻ sinh viên không, hay em định giữ lại làm tin đấy?
- Em sẽ đến mà - Ngọc bảo.
Ngọc đến quán. Nhưng chờ mãi không thấy Huy đâu. Chỉ thấy một anh chàng mặt lạnh te ở bàn bên cạnh cứ ngó sang nhìn mình. Ngọc thấy hơi khó chịu. Lát sau, anh chàng đó xuất hiện trước mặt Ngọc kèm theo một lẵng hoa phong lan tím.
- Tặng em này! - Chàng trai ấy nói.
Ngọc rất ngạc nhiên:
- Xin lỗi. Chắc anh nhầm người rồi. Em và anh không quen nhau.
- Em quên anh rồi hả? Anh chính là chủ nợ hôm trước đây mà.
- À… Dạ vâng, em biết. Nhưng mà… Em đang chờ anh Huy. Không phải anh lại đến đòi tiền anh ấy nữa chứ ạ? Em cứ nghĩ là anh ấy đã trả hết nợ, hôm nay anh ấy bảo…
Anh chàng đưa số tiền mà Ngọc cho anh chàng áo sặc sỡ mượn hôm trước ra, rồi cầm lấy tay Ngọc:
- Anh không đến để đòi nợ, mà để giải thích với em. Anh ngồi xuống đây được không? Anh tên là Quang, kỹ sư máy tính. Thực ra, anh mới là người em cần gặp cách đây hai tuần trước. Cậu bạn anh tin rằng trên đời này không có tình yêu thuần khiết, nên anh muốn thử xem. Bây giờ thì có lẽ là anh đã có câu trả lời. Anh đã lấy tên của một cậu bạn là Huy khi chat, nhưng những tâm tư khi chat thì đúng là tâm tư của anh. Nó học khoa Diễn viên nên đóng một vai ăn mặc kỳ cục, ôn nghèo kể khổ thì cũng chẳng có gì là khó cả. Anh xin lỗi vì tất cả mọi chuyện. 
Ngọc rụt rè rút tay ra:
- Em xin lỗi. Thật ra em cũng không phải là Hà. Em là Ngọc, là bạn của cô ấy thôi.
- Anh biết rồi. Hôm đầu, Hà cũng đã đến nhưng trông thấy Huy như thế nên đã bỏ đi. Lúc ấy, thật sự anh rất thất vọng. Anh chỉ muốn trêu xem Hà có còn đến nữa không thôi. Không ngờ em lại tới. Em là một người con gái quá lương thiện và trong sáng. Anh rất thích tính cách ấy ở em. Anh muốn bảo vệ em suốt cuộc đời này.  
Ngọc liền đứng lên, hất nước vào mặt Quang:
- Các anh không được đùa với bạn em như thế. Sao các anh biết rõ rồi mà vẫn còn lừa bạn của em chứ?
Quang nói:
- Ngọc à, anh… anh xin lỗi, nếu như…
- Anh làm thế sẽ khiến Hà bị tổn thương lắm đấy. Thực ra thì… nếu biết anh ở đây thì có lẽ em đã không đến.
- Tại sao?
- Người em muốn gặp là anh Huy. Mặc dù chúng em không gặp nhau nhiều nhưng em thấy anh ấy là người rất vui vẻ. Em không biết phải nói thế nào nữa. Nhưng mà… hai tháng qua, em chỉ toàn nghĩ về…
 Quang bảo:
- Thế là thế nào?
Một chàng trai đứng nấp sau cánh cửa, nghe những câu ấy chợt thấy tim mình như dựng đứng lại. Đó là Huy. Nhưng anh chàng không còn mặc đồ sặc sỡ nữa, mà là sơ mi và com lê trắng. Đằng sau chàng là con Mẹc đen mới coóng mà ba đã tặng chàng nhân dịp sinh nhật cách đây hai tháng.
Và bây giờ Huy và Ngọc đã đi bên nhau, tay trong tay rất hạnh phúc. Cho đến một lần, Huy trở lại tiệm cà phê mà hai đứa gặp nhau lần đầu. Huy gọi một tách cà phê và nhâm nhi trong khi chờ Ngọc đến.
Chị chủ quán đi ra rất xởi lởi:
- Chào cậu Huy. Hôm nay trông cậu đẹp trai quá!
- Thế thường ngày tôi không đẹp trai hả?
- Nhưng mà hôm nay đẹp trai hơn. Cô Ngọc thật khéo chọn người.
Huy vừa uống tách cà phê vừa nói:
- Chị biết cô ấy hả?
- Tất nhiên rồi.
Hà vừa kịp đến. Huy và Ngọc tay trong tay đi ra ngoài. Chị chủ quán nhìn theo họ, vừa ganh tị vừa lẩm bẩm: “Cái con bé đó thật là khéo mồm. Hôm đầu tiên thấy nó thập thò theo cái Hải Hà mình đã nghi rồi, lại còn vào hỏi mình cái anh chàng áo sặc sỡ kia đi cái gì đến đây. Mình bảo là hắn ta đi Mẹc rồi tự nhiên có gã xe ôm nào vào bảo là cho mượn cái Dream tàn với cái điện thoại đểu. Biết thế mình không nói cho biết nữa. Đúng là…”. Đang lẩm bẩm đến đấy thì có khách vào. Chị chủ quán vội vã bước ra xởi lởi chào khách...             
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2011 19:55:00 bởi Ct.Ly >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9