DÁNG BUỒN Chiều thu một bóng cô phòng
Thả hồn về những ngày hồng xa xưa
Những ngày mê đắm… nắng mưa
Bước chân khát mộng đong đưa cuộc tình
Như là chỉ có chuyện mình
Bao nhiêu chuyện khác dửng dưng quên hoài
Vậy mà giờ cũng nhạt phai
Trong ta kỷ niệm một vài lưa thưa
Giờ ngồi hồi nghĩ vẩn vơ
Quét bao nhiêu nhát, vẫn trơ lá chiều
Đã thành một vạt xanh rêu
Lòng mang vương vấn mãi điều bạc đen
Người xưa thành lạ từ quen
Phố yêu lộng gió không chen nổi mình
Nguyễn Văn Thái