Trích đoạn: Nguyễn Văn Thái 1949
TÂM SỰ DÒNG SÔNG
Lăn tăn lớp sóng mặt sông
Dợp dờn mái tóc hoa râm, vơi chiều.
Xưa rồi nhộn nhịp bến yêu
Rêu xanh lối bước, tiêu điều lòng ai.
Chiều buồn nhớ nắng ban mai
Đường quê in đậm bóng dài dòng sông.
Ta say khúc lặng trong lòng
Nghe hương phai nhạt bềnh bồng trời xa
Lưa thưa vạt cỏ, nhành hoa
Dập dềnh mép nước, nhạt nhoà bờ hoang.
Thân người nương ở trần gian
Hỏi chi mấy thuở…xuân tàn bể dâu?
Ngày đi tháng đến tiêu giao
Ta giờ hoạ nét thanh tao, tiêu nhàn.
NVT
Anh Thái à! Tôi đến thăm anh, nhìn bến cũ heo hút, trống vắng mà chạnh lòng. Tít tắp mờ xa về phía đầu nguồn là cây cầu mới lạnh lùng, không nói, thay những con đò và bến phà xưa. Vậy là viết mấy dòng xin được đồng cảm cùng anh! TÌM
Gió xua nỗi nhớ giăng ngang
Con tầu cắt sóng bẽ bàng mặt sông.
Bên này bến vắng đò không
Bờ kia hoang lạnh, trắng đồng mây bay.
Đâu rồi cánh áo hoa lay
Chẳng bồi, chẳng lở mà cay mắt chiều.
Bèo tây mấy vạt phiêu diêu
Bóng câu xa tít liêu xiêu đường đời.
Dòng nào cũng chảy về khơi
Lòng ta trôi ngược, chơi vơi đêm ngày.
Lệ rơi đụng chén đắm say
Lá gan khô lại, cánh tay ướt đầm.
Sương bay mòn mỏi mắt tâm
Hoàng hôn dẫn lối hương thầm qua sông.
Cánh mây đo nước sâu nông
Nỗi nhớ lặn ngụp chờ trông cây cầu.
Chắc rằng xa cách còn lâu
Liều mình khoả lấp váng sầu mà sang...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2011 21:16:53 bởi trần như chuyên >