Đời thơ
TIẾNG LÒNG Tiếng lòng ai đẫm bùi ngùi
Nổi chìm bươn chải ngược xuôi dòng đời
Chữ TÂM lặng lẽ toả ngời
Còng lưng đếm nhịp lở bồi dòng sông
Tìm thơ gửi gắm nỗi lòng
Ánh trăng hoà rượu mênh mông nghĩa đời
Cánh cò ngập nắng cành tươi
Chân quê thắm đượm bầu trời bình yên
11 - 6 - 2011
Nguyễn Văn Thái
LỜI BỎ NGỎ Sao em cứ vô tình Chạm nỗi đau anh mãi Hơn một lần rỉ máu Đến bao giờ lành đau ? Anh ích kỷ làm sao Giành yêu từ phía ấy Ngăn nụ cười em lại Với lòng mình tái tê. Ơi tình yêu si mê Vẫn đôi lời bỏ ngỏ Những nụ hôn thế đó Rơi hoài vào trong mưa Giữa đất trời âm u Mình nâng niu lá cuối Dấu hiệu mùa xuân tới Cho chồi sinh non tơ Nụ hôn vào trong mơ Dễ dàng đâu xoá vết Lòng chở bao da diết Đầy ắp một đời yêu
12 - 1997
Nguyễn Văn Thái
QUA NGÕ TÌNH XƯA
Tôi đi qua đấy mỗi lần
Bước chân lưỡng lự tần ngần đứng ngây
Chực đi về phía ngả nầy
Tình xưa giục bước lối này…loạn tim
Bao thu vắng bóng bặt tin
Là bao khắc khoải lặng chìm tim yêu
Nhớ nhung đến xót xa chiều
Đường xa thăm thẳm bấy nhiêu u tình
Chắc vì duyên nợ ba sinh
Con tim côi cút đinh ninh tìm về
Biết là cách trở sơn khê
Biết em ngon giấc tình mê người rồi
Sóng tình neo bước luân hồi
Để em vui ở bên tôi ngọt ngào…
Dẫu rằng là giấc chiêm bao
Vẫn tin là hái được sao trên trời
Áo tình thấm ướt mồ hôi
Thôi về kẻo lại mưa rơi trong lòng!
Nguyễn Văn Thái
BIỂN KHÔNG EM
(Biển thu những ngày mưa)
Lại về thăm biển chiều nay
Lòng mang theo dáng thu gầy miên man
Con đường câu chuyện dở dang
Râm ran reo sóng biển, ngàn mộng mơ
Mênh mang biển vẫn dáng xưa
Trời như biển, rộng mịt mờ trùng khơi
Thuyền ai mơ gió lưng trời
Hoang vu biển nhớ vợi vời mây thương
Dập dềnh sóng dạ vấn vương
Chát bờ môi, ước nụ hương năm nào
Khoả thân lòng biển dạt dào
Hồn nương theo sóng chênh chao bên đời
Biển lên ấm áp tình người
Gió ru con sóng dậy ngời nắng mơ
Thả trôi vợi những bơ vơ
Trời thu gieo những vần thơ nghĩa tình
Nguyễn Văn Thái
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.07.2011 00:23:56 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
KHÓC
Kiếm tìm vo miệng đôi tay
sang - hèn, sướng - khổ, vơi - đầy, nhục - vinh
Đa đoan thân khổ những tình
Mở ra - khóc thảm, khép nhìn - khóc thương
Nguyễn Văn Thái
MỞ LÒNG
Lời thơ quyện trộn lên men nồng say tình bạn, lòng nhen ý tình Gập ghềnh mỗi bước mưu sinh chắt trong đời mọn riêng mình giọt thơm Dửng dưng với những thiệt hơn Bởi mai xanh vạt cỏ hờn cho ta Là đâu hạt bụi Ngân hà Hận chi ở cõi ta bà mà đau Dấn thân trong kiếp bể dâu Rêu phong cũng đã phủ màu gió sương Tình thơ khoả nỗi vấn vương Hoàng hôn rực rỡ sắc hương. Yên bình
2011
Nguyễn Văn Thái
TÌNH PHAI
Người xa, xa đến là xa
Sao ta cứ mãi thiết tha nhớ người!
Người đi nơi ấy có vui?
Ta giờ thơ thẩn ngậm ngùi mà thương
Đã sang hai ngả con đường
Lòng sao còn mãi vấn vương cuộc tình?
Người ơi sao cứ lặng thinh
Thu qua treo vạt trăng tình nơi nao?
Trời xuân nắng nhạt hanh hao
Vườn khuya sương ướt ánh sao lu mờ
Gửi buồn lên những cánh thơ
Gửi tình mây khói lững lờ chiều buông Nguyễn Văn Thái
NHẪN
Tôi gom những lá khô rơi Sân khơi vẻ đẹp nhà ngời dáng xinh. Tôi gom lòng những buồn tình Cho đời bay bổng, cho minh xuân phong.
Nguyễn Văn Thái
GIÓ TÌNH THU
Mỗi lần cơn gió thu qua
Lá rơi một ít xót xa mỗi lần
Hương xưa mưa nắng phai dần
Bướm bay mỏi cánh tần ngần lối ngang
Khúc nhôi nhuộm sắc bẽ bàng
Thương con sáo cảnh đã sang lần đò
Cánh đồng thơ lạc cánh cò
Tình trôi như lá bơ vơ theo tình
Cầm tay tất cả hữu hình
Mà hương lơ lửng, phù sinh duyên thừa
Thẳm sâu vô tận giọt mưa
Như rơi hạt lệ lối vừa đi qua…
Trách mình ẩn số đào hoa
Trách thương con tạo nhuộm già tuổi xuân
Rượu say dưới ánh trăng ngần
Hồn nương … như bóng Chiêu Quân…cõi lòng
Nguyễn Văn Thái
QUÊ HƯƠNG
Quê hương ơi!
Đằm thắm trong lòng tháng - năm - phai
Khung trời riêng mãi mãi yêu thương...
Tuổi chăn trâu mơ mộng chiều thơ
Gió mơn man cánh đồng bát ngát
Trời phía tây quê mình - ngọn tháp*
Con bối làng lưu luyến tình xanh …
Con thuyền ai rẽ sóng tháng năm
Sóng sánh trăng, giọng hò Thanh Nghệ
Lời ru vọng đôi bờ yên ả
Quê hương yêu say giấc yên bình
Con phà đưa sóng nước mai, chiều
Bao sắc màu dòng đời xuôi ngược
Nhuộm mưa nắng con phà thêu dệt
Tấm lụa tình vui nẻo đường xa
Chiều quê hương mênh mang gấm hoa
Bềnh bồng sang sáo diều lảnh lót
Cuồn cuộn dòng nước sa đỏ gạch
Hoàng hôn mơ sương sẫm lam chiều
Quê hương ơi !Mẹ hiền yêu quý
Ru hồn ngây ngất giấc mơ yêu
Giữ kỷ niệm êm đềm tha thiết
Sâu lắng lòng tôi da diết sớm chiều.
Nguyễn Văn thái
TIẾNG RAO TRƯỚC BÌNH MINH (tiếng rao của người bán hàng ăn rong buổi sáng)
Mặt trời say giấc ngủ yên Ngọt bùi cay đắng ... vùi đêm đắm chìm Tiếng rao cất giữa im lìm Cô liêu thao thiết ước tìm bình minh Cơn mưa ập đến thình lình Tiếng rao tắt lịm... lặng thinh lạnh lùng Trời cao... cao thế là cùng Bình minh chìm đắm mung lung kiếp người Tiếng rao đẫm giọt mưa trời Nổi trôi lay lắt dòng đời phù du ...
7 – 2011
Nguyễn Văn Thái
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2011 23:05:38 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
NGƯỜI CON GÁI LÀNG HOA
Em là con gái làng hoa
Mẹ cha cho cái nết na, em gìn
Tím xanh mảnh dẻ bìm bìm
Tường hoa đâu phận, em vin bờ rào
Mây trời gió đất trăng sao
hương hoa cây lá… ngày nào của em?
Vội vàng mùa phượng …chưa quen
Tiếng chim quên hót mải tìm tuổi thơ
Sao người lấy hết mộng mơ
Để em ghẻ lạnh vật vờ qua sông
Bờ rào dị dạng nhà chồng
Duyên như cái phận, tình không, bẽ bàng
Bao nhiêu là cái nhỡ nhàng
Bao nhiêu chát đắng giữa đàng thị phi…
Vườn hoa em gửi,mùa đi
Đổi về phúc đức cả vì đời con
….
Trôi đi năm tháng mỏi mòn
Nết na em giữ cho con bông hồng
Nguyễn Văn Thái
NỤ THƠM NHÂN ẢNH
Ấp iu tấm ảnh trên tay Nụ thơm nhân ảnh mơ say hương nồng Làn môi tựa đoá sen hồng Lung linh ánh mắt xa trong mơ màng Ước gì là ánh trăng vàng Lọt hàng song cửa nồng nàn hương thơm Ước gì là biển chiều hôm Bồng bềnh nàng khoả, sóng vờn nét xuân Thơm tình nhân ảnh ngàn lần Vẫn mơ tắm ánh trăng ngần vườn em
NT - VD
HÈ NHỚ TÌNH ĐẦU
Ngồi tìm trong ký ức xưa… Cây phượng xanh nắng vào mùa đỏ hoa Dòng sông cuồn cuộn phù sa Nước dâng… con bối quê nhà mệt tâm Hình như cũng có duyên thầm Bước xa vẫn mỏi, bước thăm vội vàng Lũ về đe dọa xóm làng Anh đi góp sức… ngỡ ngàng gặp em Thế rồi ngọn lửa tình nhen Tình quê thêm thắm, hương sen thêm nồng Mộng mơ cùng tháng hè hồng Tình anh như sóng dòng sông ru bờ… Bây giờ hồi tưởng … ngẩn ngơ Dòng sông vẫn sóng ru bờ hôm nao Dáng em thấp thoáng ngày nào… Mình anh ngồi nhớ… lao xao tình đầu Em giờ nương phận nơi đâu Còn không tiếng sóng dạt dào hè xưa…?
Nguyễn Văn Thái
CHIẾC LÁ CÂY
Từ mầm nhú tự cây ra
Xanh xanh chiếc lá ngân nga nắng vàng
Lá gom ủ nắng, muôn vàn
Vô tư nhuộm cánh ánh vàng, lá rơi
Hiến thân hoá kiếp đất mồi
nuôi cây. Cây nhả khí trời… trường sinh
Ngẫm trông chiếc lá ra mình:
Đậm đà tha thiết nghĩa tình làng quê;
Chuông chùa… sâu lắng chiều về;
Mồ hôi vắt kiệt đến mê lòng người!…
Một ngày như chiếc lá rơi
Thân nào có bận cuộc đời nữa đâu!
Chỉ vương giọt ngọc trên đầu
Tiếng thơm đá khắc, nhiệm mầu hậu sinh.
Nguyễn Văn Thái
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.07.2011 15:05:33 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: