Đời thơ
MẶC CẢM Anh đã hiểu rồi và anh đã biết Từ ngày đầu cất tiếng hát gọi em: Là niềm đau, nỗi khát ngày đêm Là số kiếp đặt tên thành muôn thuở Anh sẽ dạt bên đường cho xe hoa dong duổi Là thảm cỏ êm, em nhẹ bước đường dài Là giải mây hồng, em mơ ước ngày mai Là cột vững, em ru hời cánh võng Nỗi nhớ thương, anh gói vào trong mộng Nhận cuộc đời của chúa đã tạo sinh. Lánh vào đêm cho ánh nắng lung linh Em rạng rỡ trong vườn êm lả lướt. Để em say với niềm yêu tha thiết Hoá du dương trên cánh võng thiên thần Với anh, em một đời bí ẩn Nhận phút ngỡ ngàng từ sâu thẳm lòng em
Nguyễn Văn Thái
THIẾU NỮ XỨ THANH
Em kéo nước mái tóc xoà trước ngực
Đôi tay mềm em vẽ những niềm vui
Em đi, hàng cây xanh nhảy múa
Màu áo hồng ruộng lúa chín vàng hơn
Em đi mần nón trắng thắm màu xanh
Cuốc trên vai bướm vờn theo em bước
Em là nguồn mọi bài ca mơ ước
Là nhị hồng em thắp cánh hoa tươi
Nguyễn Văn Thái
KIẾP NGƯỜI Thời gian mài bạc tóc huyền Miếng cơm, manh áo vùi quên dòng đời Nghèo hèn băng lạnh nụ cười Vật vờ bèo quắt cánh trôi lạc loài Mưu sinh nặng giấc u hoài Trầm luân ngụp lặn mấy ai tỏ tường U minh bơi cõi vô thường Nhân tình thế thái, nào lường được chi? Cặp kè hiểm họa bước đi Thiên nhiên huyền bí, lại khi con người Mong manh “trái bóng” bầu trời Càn khôn vô lượng biết khơi được gì Nắng mưa…dông tố...luỵ quỳ Cái bùa “số phận” xua đi nỗi lòng Ông trời bắt tội lội sông… Xuôi tay chưa biết mình không hiểu mình Thôi thì chẳng thể giải trình Nỗi niềm nương Phật cho tình khuây khoa
Nguyễn Văn Thái
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2011 22:50:43 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
TRÁI TIM THƠ Ngày lăn đi, một bóng lặng trong phòng Đau đáu ước phút thăng hoa tâm thức Cả không gian vỡ òa trong náo nức Giọt ngọc trong tay, ngây ngất thiên thần Có thanh thản nào trong ngần đến thế Phần thưởng riêng ta, tinh khiết vô cùng Ta xứng đáng, nâng niu, say ước mộng Lòng ta ngân nga thánh thót tiếng lòng Giữa dòng đời quẩn quanh bao cực nhọc Giữa không gian oi bức ngán ngập lòng Ta mơ lạc miền cỏ hoang vùng vẫy Một đóa thơm lòng - hạnh phúc nào hơn! Ta ngất say trong thảm cỏ xanh non Ta đắm đuối với tình yêu trong trắng Ta hát lên cõi lòng ta thanh thản Và… đắm chìm …đắm chìm…ta đắm chìm … trong trái tim thơ!
Nguyễn Văn Thái
TINH EM Nghĩ về tình em … xốn xang cõi nhớ Muốn bên em, đẹp mỗi ngày lên Hương nồng má, ru yêu tóc xõa Dấu ái mơ…khe khẽ làn môi Tình em nâng trời cao xanh hơn Mênh mông khơi đường anh tươi nắng Làn sóng lúa miên man cánh gió Dưới hào quang, cánh trắng chớp mây hồng Giữa bát ngát xanh mơn triền đê lụa Hồn tang bồng véo von cánh diều thơ Em ru anh trong tình yêu lặng lẽ Ngây hồn em ấp ủ men mê Ngày trôi bộn bề việc, chuyện… Anh tinh khiết trong tình em quyến luyến Chỉ vậy thôi… Say giấc mộng mơ! Nguyễn Văn Thái
LỜI TÌNH Mong manh áo mảnh, gió mọng mùa Thu dâng tròn ngọn, nắng hanh thưa Se se làn lạnh chiều lữ khách Anh đón em về quen lối xưa… Dáng xưa…áo trắng ánh tinh khôi Những thư…tình trước đã pha phôi Khép mi giấc nhớ, dài nuối tiếc… Em nói xuân mơ đã hết rồi Yên ả mùa đi hương dịu thơm Nồng nàn sóng dạo khúc êm đềm Thời gian lặng lẽ trôi biền biệt Em ước tình ta mãi thắm bền Không muốn rời xa mái hương quê Nơi ủ tình anh ấm câu thề Ngày mai mời gọi, màu hoa lệ Em nói chẳng màng, em ở quê Nồng đượm tình yêu giữa mênh mông Hương thu thắm nhuộm biếc xanh đồng Làng quê chìm mộng màn lam tím Em mãi cùng anh thắp lửa hồng Nguyễn Văn Thái
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.10.2011 22:46:10 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
SUY TƯ Chiều thu một bóng cô phòng Thả hồn về những ngày hồng xa xưa Những ngày mê đắm… nắng mưa Bước chân khát mộng đong đưa “cuộc tình” Chỉ còn chuyện của riêng mình Bao nhiêu thứ khác dửng dưng quên hoài(?)… Theo dòng rồi cũng nhạt phai Trong ta kỷ niệm một vài dấu xa(?)… Giờ ngồi hồi nghĩ vẩn vơ Quét bao nhiêu nhát, vẫn trơ lá chiều Đã thành một vạt xanh rêu Lòng mang vương vấn mãi điều ĐỎ - ĐEN Người quê thành lạ, khó quen Phố nay gió lộng không chen nổi mình!?
Nguyễn Văn Thái
CHUYỆN CỔ TÍCH VỀ TRE
Từ ngày xửa ngày xưa
Khi đời chưa có nhạc
Tre đã làm tiếng hát
Kẽo kẹt ru vành nôi.
Thuở mây còn đơn côi
Trăng chỉ ngồi biếng khóc
Người chưa qua tuổi ngọc
Tre lả ngọn xanh phơi.
Tre uốn cả tình đời
Vào từng lời mẹ ấm
Đòn gánh tre bóng đậm
Vai mẹ nghiêng thật mềm.
Lũy tre vươn êm đềm
Nuôi tròn lời hò hẹn
Má em hồng bẽn lẽn
Em biết thẹn đưa duyên.
Dáng tre cười nghiêng nghiêng
Dịu hiền hong soi tóc
Nên em mơ tuổi ngọc
Tình yêu chớm bắt đầu.
Tre chẳng sống xa nhau
Làm nên thành nên lũy
Dạy con người chăm chỉ
Kết một vòng yêu thương.
Giặc tàn phá quê hương
Tre phi thường anh dũng
Chông tre cùng tay súng
Viết sử hùng vẻ vang.
Anh trở lại xóm làng
Tre dịu dàng êm ả
Đôi cánh cò bay lả
Tình ngọt buổi đong đưa.
THU BUỒN
Giật mình lá chạm bờ vai Ngửa bàn tay đếm còn vài bước thu Thinh không vọng tiếng mẹ ru Lạnh đêm trông ánh trăng lu cuối trời.
Nguyễn Văn Thái
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.10.2011 12:20:52 bởi diên vỹ >
Trích đoạn: Nguyễn Văn Thái 1949
THU BUỒN
Giật mình lá chạm bờ vai
Ngửa bàn tay đếm còn vài bước thu
Thinh không vọng tiếng mẹ ru
Lạnh đêm trông ánh trăng lu cuối trời.
Nguyễn Văn Thái
ĐÊM THU
Đêm dài vọng tiếng ầu ơi
" canh chày thức đủ " đâu lời thở than
Gió thu xao xác cung đàn
Giật mình tỉnh giấc ngỡ ngàng ...ánh trăng
Liên Hương
Muội qua thăm huynh nè, huynh có khỏe không ? bài thu buồn nhưng muội chúc huynh vui nha
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2011 09:20:12 bởi Liên Hương >
Trích đoạn: Liên Hương
ĐÊM THU
Đêm dài vọng tiếng ầu ơi
" canh chày thức đủ " đâu lời thở than
Gió thu xao xác cung đàn
Giật mình tỉnh giấc ngỡ ngàng ...ánh trăng
Liên Hương
Muội qua thăm huynh nè, huynh có khỏe không ? bài thu buồn nhưng muội chúc huynh vui nha
THU TÌNH
Heo may gợi nhớ vấn vương
Người đi nẻo ngược bâng khuâng thu gầy
Hương xưa theo áng mây bay
Trời quê nắng mật nồng say thu tình.
Nguyễn Văn Thái
Chào muội! Đã lâu chưa thăm muội, thỉnh thoảng có đọc thơ của muội đấy! Nghiện rồi!!! Chúc muội khoẻ! thơ hay!
CÙNG EM BỐN MÙA Cùng em trong sớm mùa xuân Tiếng chim líu ríu tím ngần nhạc say Mưa làn voan mỏng mảnh bay Lộc non khoe sắc, đắm say sơn hà Hạ sang khao khát biển xa Bồng bềnh sóng khỏa ngọc ngà, ru em Giấc trưa nồng nực vườn im Ve ngân da diết gọi tim lửa nồng Vào thu tròn mọng trái bồng Du dương cánh sáo mênh mông chiều tà Mây huyền óng ả thướt tha Ngậy hương cốm lụa la đà heo may Lá vàng rơi cội giá tay Trời đông nứt nẻ, mù mây giang đầu Anh gom hong lửa đêm thâu Em vơi nỗi nhớ, vợi bầu đa đoan.
Nguyễn Văn Thái
LÀNG QUÊ
Làng quê tự thuở xa xưa Cây xanh xanh mãi đến giờ còn xanh Dòng sông vẫn lượn uốn quanh Lúa ngô khoai sắn… tươi thanh vườn, đồng Đường làng yêu một dáng cong Khói lam chiều tỏa bếp hồng, tím xưa Cây đa bóng rợp miếu thờ Thành hoàng linh đức, giấc thơ yên bình Làng quê thắm đượm hương tình Ngàn năm vẫn một dáng hình ta yêu Trời xanh vườn ruộng phì nhiêu Vào trang cổ tích những điều thiêng liêng Đi lên từ nỗi niềm riêng Cũng màu hương sắc hồn thiêng của làng Bước chân muôn nẻo dặm ngàn Tình làng nghĩa xóm ngập tràn trong ta Dòng sông thay lớp phù sa Muôn năm…tô sắc thắm hoa cho làng.
Nguyễn Văn Thái
HƯU
Về hưu thiên hạ có bao người
Trường kia tự đến tận nhà mời?
Nể tình chẳng ngại thân mưa nắng
Cố chấp làm kiêu ấy lỗi thời!
Gặp bạn được vui tiền xả láng
Thoát cảnh cô đơn tiếng ỉu hôi
Sống biết nhịn nhường người trả nghĩa
Đời hưu phơi phới ấm vui cười
Nguyễn Văn Thái
DUYÊN PHẬN
Ngày xưa…xưa lắm là xưa
Ra ràng chim hót líu lo đầu cành
Vườn xanh mâng nụ tầm xuân
Lung linh ngọc nắng trong ngần giọt mai
Biệt từ ngọn gió thở dài
Tiễn đi ngơ ngẩn…mộng hoài…tương tư…
Xuân thì dĩ vãng dầm mưa
Tình phai bạc cánh thư vừa chớm xuân
Vu quy - tình trả nợ nần
Kiếp duyên dang dở, bội phần đắng cay?
Nào hay ảo thuật tình này
Con tim chia tách khóc hai nỗi niềm
Hoa ti - gôn rợp mái thềm
Tình em dầu dãi sắc bền màu hoa
1 - 10 - 2011 Nguyễn Văn Thái
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: