TÔI ĐÃ YÊU EM
Đời ngày nay
tranh nhiều màu vẫn hơn tranh thuỷ mạc
Màu đỏ vàng xanh đã che lóa mắt nhìn
Khúc nhạc êm vẫn hay hơn dòng chữ
Và lấy tương lai che mờ quá khứ ?
Tôi cảm ơn em
đã cho tôi ăn dở dang bữa tiệc
của phật giữa tuần chay
của chúa trong ngày chịu phép
Tôi muốn em coi tôi vĩnh viễn
kẻ ăn mày trong sứ sở các nàng tiên
con quỉ đói giữa ngày vui nhất
ngắm nhìn đời buồn bực
triền miên
Tôi muốn em có nhiều những niềm vui
Hương tâm hồn thơm lừng muôn thuở
Em đừng nghĩ những ngày thơ quá khứ
Hãy hướng mơ về tít tắp tương lai
Cuộc chiến này thân tôi tàn tã
Không duyên tình giữa những ngày xuân
Chỉ lắm bụi đường theo bước hành quân
Tôi ngậm ngùi
tưới máu hồng cho mầm xanh trên quê mẹ.
Mong em sống có tâm hồn đẹp đẽ
Giữ mãi trong mình chút đẹp của lương tâm
Dù giữa cuộc vui trên đời này có một
Bên ngọn đèn tàn em mãi sáng trong
Rồi một ngày kia
khách xa hương trở về tổ ấm
Em bớt khắt khe, dù trong giấc mộng
và yêu thương … xin một chiếc hôn nồng
Em trong tim tôi vẫn là ngày ấy
Chẳng hề phai sau những buổi ngắm hoa
Tấm lòng tôi như biển rộng bao la
In cánh buồm xanh lênh đênh nhỏ nổi
Cánh buồm ấy đang trôi hoài trôi mãi
Mặc biển êm hay nổi sóng bão bùng
Trong đêm trăng cánh buồm căng gió lộng
Xa dần rồi
biển vẫn còn in bóng buồm xanh.
Nguyễn Văn Thái 1949