CHUYÊN TÌNH THỜI CHINH CHIẾN Hỏi vì ai nâng nhịp cánh thiên di
Trăng cuối hạ hay bằng lăng phai tím?
Vọng Nguyệt Cầm nỗi lòng thêm xao xuyến
Đường thu xưa gió lạnh đã loang về?
Mây vẩn vơ buông rưng rức lời thề
Từ ấy lạnh buồn mênh mông đông giá
Ai thấu lòng liêu trai đêm xứ lạ
Thỉnh câu kinh đỡ nghiêng ngả khúc tình
Ôm mộng tưởng dài suốt cuộc chiến chinh
Nợ ba sinh kiếp này đành lỡ hẹn
Rũ bụi hồng cửa thiền xây ước vọng
Hương đại ru. Thần tượng kiếp luân hồi
Chợt tưởng về kỷ niệm đã xa vời
Trăng trong sáng say đêm dòng sông lắng
Hương cỏ thơm lời thề xanh nụ trắng
Sương long lanh lấp lánh mắt sao trời
Mảnh tình buồn trăn trở vắt vai côi
Biệt từ nhau nhàu lòng thời xuân trẻ
Bước chênh chao bẽ bàng đau lặng lẽ
Xác pháo hồng tan tác góc tương tư
Thân viễn xứ mờ mịt tháng năm dư
Vùng thẳm lòng mưa vẫn rơi tầm tã
Lời ru buồn dìu bàn chân nơi lạ
Hồn ngẩn ngơ phiêu lãng cõi xưa mơ
Ai thấu chăng, ngậm ngùi viết vần thơ
Âm thầm bóng vùi sâu rừng cỏ úa?
Giấc chạnh lòng con chiên về bên chúa
Dĩ vãng rồi…đau đáu phía quê hương
Dặm đường mây vời vợi chốn xa thương
Ranh gang tấc mất còn chân bì bõm
Xa ngàn xa rừng thiêng con nước lỡm
Gió đìu hiu phơ phất lạnh lưng đồi
Đã một thời lầm lũi bước phai phôi
Mốc hào quang chập chờn trên đỉnh núi
Từng vạt rừng xuân xác xơ tàn lụi….
Ở góc rừng…cây gẫy…nhú chồi xanh!
Nguyễn Văn Thái
5.9.2012