H Ư Ơ N G L Ò N G T R Ắ C Ẩ N Đêm cô phòng lạnh trườn lưng thổn thức
Gió quất lưng đời, bức cửa rít cơn
Nghe giá cật, lá hờn miền kí ức
Cõi mơ hoang gió tóc vẫy chập chờn…
Lát vô tư nắng xuân khơi kì diệu
Thương cánh hải âu chấp chới nghìn trùng
Bờ xa ngái… hương đất sầu iu ỉu
Hải đăng buồn, hiu hắt chốn đông cung
Còn khói vương chút nồng nàn bếp lửa?
Ngõ thu lòng đọng nắng tưới vườn thơ?
Mùa xuân đến buồng nghĩa tình đóng, mở?
Lịm gót trăng xưa nhịp sóng biển mơ?
Hương cúc tím ướp kĩ càng tâm khảm!
Nắng ban mai sưởi ấm góc u hoài!
Vọng tầm xuân ngọt hương trong lũng thẳm!
Xuân luân hồi biếc lại lấp mùa phai!
Cõi vô thường mầm duyên khơi phúc phận
Võng giao hòa mầu nhiệm giấc tỉnh say
Đằm khói hương, chấp kinh, lòng trắc ẩn
Bến hoàng hôn thuyền êm mái trả vay!
Nguyễn Văn Thái
27-01-2024/4451