TÂM TINH CÙNG ANH Một chiều, thu toả nắng xanh
Bước thu chầm chậm qua mành thời gian
Gió vương ngan ngát chiều tàn
Yêu thơ, gọi những miên man cõi tình
Hương chiều thấm ướt thân mình
Hong lên... chan chứa giọt tình riêng ai
Cuối chiều nắng nhạt dần phai
Mềm may thướt ngọt trước mai úa tàn
Anh qua những tháng năm vàng
Đã qua, qua những phũ phàng đường duyên
Nặng lòng gói những truân chuyên
Câu thơ thăm thẳm, ý xuyên xa vời...
Lặng nghe tiếng lòng anh khơi
Mà say, quên đọc kỹ lời thơ anh(*)
Trên đầu sáng ánh hào quang
Sao anh nỡ để ngọc vàng trong tim?
“Bụi trần” vương vãi một thêm
Ngập pho “từ điển” lịm chìm hư vô...
Rồi thì thu sẽ tàn thu
Rồi xa... xa những lời ru... muộn mằn...
Nghĩa tình, gom cất thơ anh
Giúp anh trả cái nợ nần thế gian.
11 - 11 - 2010
Nguyễn Văn Thái
(*) lời thơ mộc mạc những sâu xa về ý tứ