M Ộ T L Ầ N E M Đ Ã G Ọ I T Ê N Giá anh biết ngày xưa tình đã thắm
Anh xin một đời nhường lối người đi
Đứng bên đường ngợi ca tình yêu ấy
Xin có bông hồng dâng tặng trái tim si
Giá anh biết mùa xuân em đã chọn
Chẳng một lần khắc lời hứa thiêng liêng
Không một giây con tim say ngây ngất
Không day dứt lòng thức suốt bao đêm
Giá anh biết tim em còn lưu luyến
mãi đến giờ
Sẽ không ánh mắt say
và những nụ hôn từng ngày khát cháy
Không nhớ nhung và mộng ước bao ngày
Giá anh biết ngày xưa... ngày xưa ấy
Có một lần nào...một lúc nào thôi
Tim em có một lần run sóng nhịp
Thì lòng anh không giây nhớ đầy vơi.
Nguyễn Văn Thái
4-1998*296
*
T Ả N M Ạ N Nguyền hứa với lòng chẳng đãi bôi
Cho nhau hết thảy nhuỵ hương đời
Em đừng trách cứ anh đòi mãi
Rạng rỡ hình em đẹp khắp nơi
Hãy nói về nhau hết mọi câu
Trái tim tha thiết trút lời yêu
Rằng không muốn nói lời ly biệt
Và nhuộm đời nhau nỗi khổ đau
Quán trọ-tình yêu, gửi trái tim
Trăm năm trú ngụ giấc êm đềm
Mộng qua nơi ấy mùa dông tố
Êm ả sóng tình, nghe nhé em!...
Ở bến tình em anh xốn xang
Ước hôn môi đến tận thu tàn
Lưới thần ngăn lối, bao trăn trở
Giấc mộng đa đoan liệu có tan
Để mặc anh mơ tưởng bóng em
Sương mai níu đậu lá non mềm
Hồn anh thoảng gió miền mơ lạ
Hương toả mặn nồng say ngát đêm.
Nguyễn Văn Thái
5-1998*297
*
C Ả M T H A N Mùa xanh trôi quá nhẹ nhàng
Về xưa chớp mắt, khẽ khàng lặng đi
Theo thời gian chốn biệt ly
Từ trong cát bụi thầm thì tiếng yêu
Kiếp sinh đong đủ bao nhiêu
Miền không gian chứa những điều chơi vơi
Đời trong vũ trụ nhỏ nhoi
Mà gian truân lắm ngậm ngùi khổ đau!
Nguyễn Văn Thái
7-1998*299
*
X A R Ồ I Lửa tắt rồi, lạnh giá với mùa đông
Còn đâu nữa những ngày hè rạo rực
Đến với biển nghe sóng reo nao nức
Giục hồn yêu sóng vỗ vọng ngân nga
Em mãi đây, còn anh đã đi xa
Về phía ấy hoàng hôn chiều lạnh ngắt
Màu dĩ vãng mùa thu trời xanh vắt
Vương bầu trời dải mây bạc bâng khuâng
Ôi thương lòng tim tắt lửa yêu thương
Lững lờ trôi con thuyền tình xa mãi
Lạnh lùng qua đồi hoang vàng cỏ dại
Giữa thu rơi chiếc lá úa, bẽ bàng
Mơ gió lành, ru em ngủ, khẽ khàng
Qua giấc mộng dòng trôi đời đen bạc
Niềm đam mê thành nỗi đau khao khát
Bão tố phũ phàng tan nát nửa không em.
Nguyễn Văn Thái
7-1998*300
*
T Â M T R Ạ N G Đứng nhìn đám mây trôi
Lòng muốn ngăn mây lại
Gió tình qua mê mải
Muốn lấy bàn tay che
Ngọn lửa kia đam mê
Ta theo hoài vô vọng
Đâu còn miền giới hạn
Nên lòng mình mỏng manh.
Nguyễn Văn Thái
3-1999*313