Đời thơ
BÂY GIỜ
Cánh chim lộng gió khoảng trời
Hạ lưu sâu rộng dòng trôi cuối mùa
Hoa giàn thơm ngát nở đua
Rau xanh xanh mướt bốn mùa vườn sau
Bếp nồng hương đượm tím màu
Mái quê ấm ấp hàng cau đăng đàn
Chồi non mơn mởn mùa sang
Cội nguồn lưu hậu, phúc ngàn lộc ươm
Tình người trưng cất ngọt thơm
Vòng tay mở rộng, sớm hôm lời vàng
Phủi tay, hát khúc khải hoàn
Phiêu linh hồn cõi niết bàn, thiên thai
Bây giờ dốc cạn bàu say
Cho thơ, thoả giấc trần ai kiếp người.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2011 20:13:05 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
TỪ ĐÔI MẮT ẤY
Giây lắng màu hoàng hôn
Chân trời xa dừng bước
Buồn vào đôi mắt ướt
Có điều gì bâng khuâng.
Phảng phất vết thời gian
Ảo mờ bên nhau đứng
Nét buồn sâu đáy mắt
Về những điều xa xăm...
Rùng mình : một ngày mai
Lửa tim còn leo lét...
Ôi một thời con gái
Dài âm thầm cô đơn.
Em ban giọt mật đắng
Khô khốc gõ tâm hồn
Vườn xuân mầu vời vợi
Vàng vọt nắng hoàng hôn.
Em đi từ phía đông
Nơi cuối đường heo hút
Nhỏ dần chiều vắng tím
Lịm dần vào hư không.
Chân trời ai dừng bước
Tự bâng khuâng, bâng khuâng ...
Nguyễn Văn Thái 1949
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.06.2011 10:15:29 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
QUÊ MÌNH
Bôn ba năm tháng đường sinh
Chiều về nhuộm thắm sắc tình hương quê
Khước từ chen lấn lối về
Ngược dòng đắm đuối mẩn mê sang giầu…
Dòng sông dõi bóng cây cầu
Khẽ khàng sóng nhịp gợn bầu trời nghiênh
Cánh diều tít tắp, mông mênh
Sáo ngân trầm bổng, bồng bềnh chiều sang …
Tuổi thơ vàng rực đường làng
Nắng mưa thêu dệt đỏ bàng, xanh tre
Bờ hôm tiếng cuốc gọi hè
Trời quê muôn tiếng chim, nghe vào mùa…
Chiều thôn ngân vọng chuông chùa
Thuyền ai thơ mộng nhẹ đưa nhịp chèo
Và em bếp lửa hồng reo
Râm ran lối xóm, tình nghèo chứa chan…
Cánh chim về tụ non ngàn
Mây sương lãng đãng giăng ngang lưng trời
Hoàng hôn hồng ửng góc đời
Chiều tim tím gọi người ơi, quê mình!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2011 19:06:34 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
KHÚC CẢM HỨNG
Giấc nồng đang ấm ở nơi đâu
Hồn đưa thân xác trốn bể sầu
Du dương câu hát trong mộng mị
Cách biệt chốn đời thoát khổ đau
Hương thoảng ban mai gió nhủ về
Nhâm nhi vị ngọt li cà phê
Lung linh hình sáng màn tinh thể
Nhành cây ríu rít tiếng chim quê
Nhởn nhơ một sáng rợp tình thơ
Manh gió nồm đưa tiếng ve ru
Sóng tình ngây ngất, người rao* gợi
Giọt đắng tan nhoà những vẩn vơ
Nước reo gợn gió dậy ngàn xanh
Thêm mát đời nay mảnh vườn xinh
Hoàng hôn vàng thắm thân mai trúc
La đà hồn lượn giữa trời thanh
Bánh bóc** vàng thơm, nhuộm tình ai
Trăm năm tình nghĩa thắm duyên hài
Thêm nồng hương lúa đồng quê mẹ
Ngâm khúc bình yên mỗi ngày phai. *người rao bán bánh mì
** chiếc bánh vợ bóc cho
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2011 19:08:20 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
KÝ ỨC BẾN PHÀ
Bến chiều vương vấn dải mây
Dòng sông ký ức chở đầy phù sa
Lòng sâu in dấu con phà
An nhiên thoi dệt chở qua tháng ngày
Ngược xuôi… nhịp thở một thời
Bước chân quá khứ... đầy vơi bến nghèo
Nổi nênh con nước theo triều
Bát cơm tấm áo… bao nhiêu đã rồi
Đã từng nhặt nhạnh lộc rơi
Tích đầy lợn đất đổi đời cho con
Đã từng khuya sớm mỏi mòn…
Hoà bao số phận vo tròn lắt lay
Bến hoang sương khói chiều nay
Dòng vơi, thuyền cạn loay hoay sóng vờn
Vật vờ rác cuốn từng cồn
Hững hờ dòng chảy vọng hồn sóng xô
Ngước lên xanh mướt triền ngô
Cây cầu soi bóng hong khô nỗi buồn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.04.2011 11:43:47 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
HÃY MÃI TRONG ANH
Đã tắm những thu vàng
thiên tình say một thuở.
Đã gặt bao mùa bội
đến sững sờ niềm tin.
Đừng em ! đừng bỏ đi
lòng thơ thành trồng trải.
Nỗi nhạt tình gieo mãi
sa mạc chiều mêng mông.
Thơ dòng trơ sỏi đá
chiều anh vào hư không.
Em dập dìu thơ yêu
hoàng hôn màu rực rỡ
Mãi trong anh nữa nhé
thêm thu vàng thương yêu.
MÙA THU TRONG TÔI
Xuân phai thu mãi ngẩn ngơ
Đông mang cái rét bơ vơ dòng đời
Tầm tay… Sao cứ xa vời ?
Âm thầm nỗi nhớ ngậm ngùi xót xa.
Chiều rằm … như mới hôm qua
Bể dâu đã trải, âu là con tim.
Xa rồi, còn với mơ tìm
Trong hoang vắng ấy hoa sim rơi đầy.
Thế rồi con tạo vần xoay
Dòng sông đều chảy, cỏ cây theo mùa.
Ngày rơi nhuộm nắng đằm mưa
Con tim yểm một lá bùa “nhớ nhung “
KỶ NIỆM XƯA
Em dạo chơi trên miền xưa ấy
Đà lạt ngày nào còn bước bên nhau ...
Tiếng em xa... chiều buông sương tím
Cuộc tình xưa da diết ngày nào
Đà lạt em vui một mình phố vắng
Có còn nghe tiếng hát biển tình
Hương ngày ấy còn vương tóc gió
Triền cỏ xanh, em có nhớ... bây giờ?
Ơi ! những câu thơ đi tìm dĩ vãng
Chút heo may thoáng giá vô tình
Em nơi ấy đêm thanh - trăng đẹp
Giấc mơ vàng chiêm ngưỡng Tình xưa!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2011 23:03:17 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
THƠ YÊU
Anh nhớ em mỗi dặm đường chinh chiến
Ngắm sao trời tìm hướng phương em
Trái tim ơi ! Hãy rung nhịp cảm
Cho hương tình mới lại hoa đêm
TÌNH THƠ
Ngu ngơ mua những dại khờ
Ngày đi tuồn tuột vãi tờ lịch suông
Mù mờ lần lối con đường
Một đời hành khất dặm trường vào si
Gặp em giữa tuổi xuân thì
Đêm trăng giục gọi bước đi ngập ngừng
Dòng sông xanh biếc lạnh lùng
Mộng vàng, vạt cỏ rối tung lối mờ
Người ru vun những mộng mơ
Cho men tình ủ chín thơ nồng nàn
Mê say vui giữa thi đàn
Thăng hoa ý, tứ, dát vàng cho thơ
Chợ đời nhập nhoạng thực hư
Túi thơ nhập hội cho thư thái lòng
Tình thơ thêm đậm độ nồng
Dòng sông xanh biếc bềnh bồng ru tôi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.04.2011 23:10:30 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
NÓI VỚI EM
Vẫn thường ngày qua cửa nhà em
Lòng ngập ngừng đầy vơi nỗi nhớ
Thương thầm ai sau khung cửa mở
Thấy bâng khuâng trỗng vắng cổng trường
Biết tình yêu không lễ tơ hồng
Chỉ có những vần thơ tự viết
Và những gì hằng mong tha thiết :
- Đời êm đềm tình mãi đắm say
Nhớ thương em, chỉ mỗi em thôi
Giấu trong lòng nỗi niềm lưu luyến
Tự con tim gọi tình yêu đến
Có em về trong giấc - mơ - hoa
Muốn cùng em hát khúc tình ca
Để không có lệ nhoà năm tháng
Bên đời em sẻ chia cay đắng
Thầm cho nhau dịu ngọt tình người
Gánh tương tư trọn suốt cuộc đời
Nguyện tình anh tụ nơi cửa mở
Tặng em quà : thắm làn môi đỏ
Cổng trường không vắng mỗi lần qua.
GIẤC MƠ TRƯA
Ầm ầm gió đập ngoài hiên
Thất kinh trong dạ bồn chồn giấc trưa.
Biết là chỉ một giấc mơ
Ưu phiền sao cứ vẩn vơ trong lòng.
HỎI EM
Chiều nay em không đến anh
Nghĩa là ngày nắng hết xanh tình rồi
Nghĩa là băng giá hồn thôi
Con ve rên rỉ báo lời chia ly
Là con én sẽ bay đi,
Là như tích tắc kim thì dửng dưng ?
Chiều nay không đến dễ chừng
Lời “anh em họ” rưng rưng ngắn dài
Hương tình theo gió bay hoài
Chiều xuân buồn lạnh nắng phai cổng trường
Éo le sâu nợ uyên ương
Em vin trái đắng lẽ thường thị phi ?
Chiều nay không đến lẽ chi...
Vương câu hỏi nhỏ thầm thì con tim.
TẬN CÙNG
Tận cùng câu chuyện cỏn con
Có khi thêm nhiễu tâm can rối bời.
Tận cùng cái tuổi xuân thời
Còn gì để nói những lời vu vơ.
Tận cùng thói hão, danh hờ
Lương tri tuồn tuột khỏi bờ vực sâu.
Tận cùng chiếm được người yêu
Biết đâu tới buổi xế chiều tình phai !
Tận cùng hưởng lộc trần ai
Đời con cháu chắt....một mai hương tàn.
Tận cùng những sự đa đoan
Chỉ đau khổ lắm, chóng màn cuộc chơi
Tận cùng rót lửa cho người
Người hun thêm lửa tơi bời có phen
Tận cùng anh, tận cùng em
Thì còn chi nữa làm men say nồng
Tận cùng ta... tận cuối trời
Còn đâu ta nữa chuyện đời nói năng
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.04.2011 23:35:43 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
RỖNG KHÔNG
Thôi thì phận hẩm duyên ôi
Rỗng
xung quanh rỗng
lòng ơi...rỗng
buồn
Vô tri vô giác
không hồn
Ngó lên
ngưỡng vọng
chênh chông cuộc đời
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2011 19:14:32 bởi Nguyễn Văn Thái 1949 >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: