Đ Ê M C Ô Đ Ơ N Một mình ôm bóng chán ghê
Đêm sâu thăm thẳm, tràn trề buồn thương
Tình xưa bịn rịn tơ vương
Sầu dâng lạnh lẽo nửa giường trống, chênh
Chăng tơ thân nhện một mình
Ai hay luẩn quẩn u minh tâm niềm
Bùng nhùng lưới thức chong đêm
Ước chi lưới động, cho thêm ấm lòng
Miên trường càng ngóng càng mông
Mịt mờ biển tối như không có bờ
Ru mình đắm mộng ý thơ
Quên phiền, quên cả khắc giờ chuyển canh
Mượn câu thơ giãi nghĩa tình
Xua tan nỗi sợ mỏng manh khôn lường
Gạn sầu chắt lọc giọt hương
Bước trong hiu quạnh bạn đường là trăng
Đêm nay còn với bâng khuâng
Tự trào lên được mấy vần gom vơ
Giao hòa, họa đáp nhà thơ
Chia vui, bạn bõ công chờ tri âm.
Nguyễn Văn Thái
10-2-2021/3655