Đâu đó mưa, trong lòng ta ai hiểu.
Trời vừa lên, vạt sáng hắt hiu buồn.
Nắng rực rở mà hồn ta lạnh lẻo.
Con đường đông mà vắng lặng lòng ta.
Phố đông người mà ta vẩn lẽ loi.
Đôi chân bước liêu xiêu đôi chân bước.
Hồn vật vờ khăp chốn chẳng dừng chân.
Nữa hồn thơ ta chết tự bao giờ.
Và có lẽ nửa hồn này cũng chết.
Giấc mơ qua, hiện thực lại phủ phàng.
Đời lắm lúc, trẻ con còn phải khóc.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.01.2011 12:36:50 bởi klt7762 >