HỒI ỨC
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
peli 12.01.2011 17:51:23 (permalink)
ĐÔI LỜI....
 
          Anh viết,em cũng viết!Đây không phải là một tác phẩm văn học mà đơn thuần chỉ là tiếng nói của lòng em!Ý nghĩ đến đâu,em gõ bàn phiếm đến đó và không nắn nót sửa chữa.Mục đích em viết trang hồi ức này chỉ muốn dành riêng cho anh đọc.Anh biết rất nhiều về cuộc đời em,nhưng ngược lại có những điều anh hầu như không nắm được một chút gì.
          Anh cứ ray rứt mãi về một số vấn đề,trong đó có cái em đã giải thích nhiều lần nhưng anh vẫn chưa tin và không hiểu.Vì sao anh lại có thể thay thế cái bóng to lớn đã che khuất trái tim em gần mười năm trời?Vì sao em có thể làm một cánh hoa Sen để có thể gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn?Vì sao em muốn lấy tên của trang thơ là “Tình Bất Tử”?Và còn rất nhiều cái vì sao nữa mà có lẽ đọc xong anh sẽ hiểu!Trang hồi ức không phải lúc nào cũng song hành với cuốn sách anh đã và đang viết,tuy sự thật chẳng sai lệch với nhau bao nhiêu.Điều đó cũng dễ hiểu thôi.Vì đã là một cuốn tiểu thuyết anh cần có một dòng chảy liên tục,họp logic và đầy tính nhân bản.Thế nên,có những tiểu tiết cần phải hư cấu để người đọc không cảm thấy lấn cấn vì những sự kiện chồng chéo,mâu thuẫn và chệch trọng tâm dự kiến của tác giả!
          Cuộc đời thực của em thì không thể.Nó trắng mà bảo em nói đen thì không bao giờ!Cái bản chất và tính khí của “Bé Lỳ” chắc là em sẽ giữ đến già.Trong trang Hồi Ức này,có những đoạn đọc xong có lẽ anh sẽ buồn.Nhưng em nghĩ,niềm vui của đại cục sẽ đánh bạt những chông chênh đó.Anh là người cầm bút chắc hiểu thế nào là “Tiểu bất nhẫn,tắc loạn đại mưu”!Em mong là anh yêu sẽ đọc cho đến những dòng cuối cùng.Kể ra em cũng hơi liều lĩnh vì vốn liếng ngôn từ eo hẹp,kiến thức văn học có hạn,nhưng em vẫn muốn tự mình dùng ngòi bút để thể hiện cái mà em nghĩ đó là “Mối Tình Lớn” của đời em.
          Gió Xuân thổi qua,những trang sách của cuộc đời tiếp tục lật.Nhưng có lẽ đây chính là những trang đẹp nhất của một đời người.Ngôn từ vụng dại,mong anh yêu và bạn hữu vô tình ghé mắt lượng thứ!
          An Hữu những ngày cận tết Tân Mão!
                             HOÀNG LAN

[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/4D981734FD434710B4E171D7E2747C92.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:18:46 bởi peli >
Attached Image(s)
#1
    peli 13.01.2011 00:31:57 (permalink)
    TRANG HỒI ỨC CỦA HOÀNG LAN (BÉ LỲ)

                  Bầu trời đang cố bước những bước lạnh lẽo cuối cùng của mùa Đông để nâng gót nàng Xuân diễm kiều trở lại với muôn hoa đua nỡ..Cái lạnh cuối Đông làm nó không muốn bước ra khỏi giường,nằm miên man suy nghĩ,ký ức xưa ùa về trong lòng nó.Tuy không phải là một tiểu thư trong một gia đình giàu có,nhưng nó luôn được cưng chiều từ nhỏ.Nhà có ba chị em,tuy nó lớn nhất nhưng vì hai đứa em toàn là con trai nên cái gì nó cũng được ưu tiên số một.Nó,mười năm trước,chưa đến mức là một hoa khôi nhưng cũng làm bao nhiêu thằng con trai học chung thời phổ thông điêu đứng.Nó,nhìn bên ngoài với vẻ mặt hiền hòa nhu mì,mái tóc lúc nào cũng dài quá mông suông thẳng đen nhánh làm cho người khác nghĩ nó là một cô bé ngoan.Nhưng chỉ có ba mẹ nó mới biết nó bướng bĩnh như thế nào thôi!Cuộc sống của nó lẽ ra rất êm đềm nếu như mối tình đầu của nó không tan vỡ vì một lý do mà ở thế kỹ này người ta quên mất tên gọi của nó “Môn Đăng Hộ Đối”.Anh và nó yêu nhau khi nó đang học cao đẳng kinh tế đối ngoại năm thứ nhất.Anh lớn hơn nó mười hai tuổi,nhưng anh học bằng hai chung lớp với nó.Ngày nó bước vào trường anh đã để ý nó rồi.Khi yêu nhau anh hay bảo anh bị hớp hồn bởi mái tóc dài rất dễ thương và rất là “con gái”,thêm giọng nói miền Tây nhẹ nhàng mà như anh nói là với giọng nói ấy dù có chữi người ta thì người ta vẫn thích nghe.Quê anh ở xứ sở sương mù Đà Lạt,nó về thăm quê anh mấy lần,anh dẫn nó đi thăm những khu vườn trông hoa,thăm hồ Xuân Hương.Tấc cả đều phai dấu theo thời gian,chỉ còn một nơi mà nó không thể nào quên là đồi thông hai mộ.Nơi anh đã đặt lời thề với nó,cũng vì lời thề ấy mà đến bây giờ,gần mười năm,nó đã chia tay anh lâu lắm rồi mà nó chưa một lần nào dám đặt chân đến vùng đất đầy kỹ niệm ấy.Ngày ấy,nó choáng ngợp với tình yêu mà anh dành cho nó,sự  thương yêu,chiều chuộng,tình cảm nồng nàn ấm áp của anh mà không để ý đến khoảng cách của hai gia đình.Gia đình nó tuy không nghèo nhưng bình thường,còn anh lại là con một trong một gia đình có tiếng ở thành phố hoa Đà Lạt.Khi mẹ anh ân cần hỏi thăm về hoàn cảnh gia đình nó,nhìn sự biến đổi trên sắc mặt của bà, nó biết bà nghĩ gì!Nó buồn,nhưng anh không biết,nó cũng không nói cho anh biết.Ngày nó giả từ ba mẹ anh ,giả từ thành phố Hoa ,nó được mẹ anh tặng một món quà và một cuộc nói chuyện riêng gần mười lăm phút.Chính mười lăm phút nói chuyện ấy đã làm thay đổi tương lai của nó .Thay đổi trực tiếp là sau khi về lại Sài Gòn  vài ngày nó tuyên bố chia tay anh,với lý do đơn giản:”vì anh quá giàu,khoảng cách lớn quá,em không vượt qua được,mình chia tay,chào anh!”!Đơn gỉan như thế,ai nghe cũng nghĩ tình yêu mà nó dành cho anh chỉ là thứ tình yêu của trẻ con,vui một chút thôi,cái gánh đau thương mà nó để lại trên vai anh quá nặng,còn nó quay đi nhẹ tênh.Nhưng ai biết,trong lòng nó chết,chết đến từng tế bào sống.Nó không cho phép bất cứ ai xúc phạm lọng tự trọng của nó càng không cho phép bất cứ ai dùng tiền để đáng giá tình cảm của nó,mẹ anh nghĩ nó cần tiền nên yêu anh.Nó chấp nhận là con bé ngốc khi nhờ anh chuyển trả lại mẹ anh món quà ngày chia tay với lời nhắn:”Mọi thứ trên đời đều có giá trị của nó,nhưng không phải giá trị lúc nào cũng được quy ra thành tiền”.Chia tay anh,nó không còn thiết tha với bất cứ thứ gì.Đau khổ không bút mực nào tả được.Còn gián tiếp,là khi ông nội nó muốn nó về làm cháu dâu của một người bạn chiến đấu ngày xưa từng cứu ông khỏi trận càn của Mỹ,lúc ông bị một trái bom dầu nổ tưởng mất mạng đến nay vẫn còn sẹo.Ba mẹ nó thương nó,biết nó đang buồn nhưng không dám trái lệnh ông nội.Còn nó,nó còn lạ gì tính của ông nội nó,ông nổi tiếng khắp huyện Cái Bè với cái tên “Ông Bảy Bom Dầu”,một khi ông đã quyết thì trời cũng khó lòng cản nổi!Thế là nó vu quy mà không cần biết người nó sắp lấy làm chồng như thế nào,tính tình ra sao?Ngày cưới của nó buồn thê thảm,một ngày trước khi diễn ra buổi tối lạy xuất giá người ta mới thấy bóng dáng cô dâu xuất hiện.Đồ cưới thì nhờ cô chín nó lo.Trước khi nó về nhà để lên xe hoa,anh tìm nó.Trên gương mặt nghiêm nghị của anh đã xuất hiện hai dòng nước mắt.Anh khóc,lần đầu tiên nó thấy anh khóc.Anh bảo nó dừng lại hành động trẻ con điên rồ của nó đi.Nó cười,nó bảo anh mới chính la người điên rồ,nó bảo nó không yêu anh,chưa hề yêu anh.Anh tát nó một cái rồi bỏ đi, là nó gục xuống bàn khóc.Quán café Miền Đồng Thảo ,nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc mối tình đầu đẹp như trong tiểu thuyết của nó.Ngày cưới,trên đường  từ nhà nó về nhà chồng,xe chạy khoảng  một tiếng,trên xe hoa cô dâu và chú rễ có một cuộc khẩu chiến.Khi cửa xe hoa mở ra để đưa cô dâu vào làm lễ gia tiên ,cuộc đấu khẩu vẫn chưa kết thúc.Nó,đứa con gái bướng bĩnh có chút ngang ngang đưa ra lời giao ước với chú rễ:”Cười khi bước xuống xe ,để ông nội anh và ông nội tui không mất mặt,sau buổi tiệc tui với anh “đấu”tiếp”.Chú rễ nhìn nó như người hành tinh khác và cười mếu máo trông thật tội



    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/06D31FC088F14D389AC86547DEE03725.jpg[/image]
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:17:35 bởi peli >
    Attached Image(s)
    #2
      peli 13.01.2011 17:18:29 (permalink)
                      Tiệc xong,sau khi hoàn tất mọi thủ tục mà mẹ nó dạy cô dâu mới về nhà chồng phải làm ,nó  bước vào phòng tân hôn,chú rễ của nó ngồi đó từ lúc nào.Đập vào mắt nó đầu tiên là tấm ảnh chú rễ của nó cùng một cô gái lạ hoắc rất thân mật trên một bãi biển.Cô gái ấy khá đẹp,và model hết cỡ,trái ngược với nó hoàn toàn.Anh ta cố tình phô bày tấm hình cho nó xem chứ không phải vô ý!Nó hiểu,đêm tân hôn nó và chồng sau một trận khẩu chiến,dĩ nhiên là ai cũng đúng  thì mạnh ai nấy ngủ,sau khi giao ước là nó sẽ là người mở cửa sau cho anh ta vào nhà mỗi khuya khi anh ta đi ra ngoài với “con nhỏ”kia ,và ngược lại anh ta để cho nó “yên”!Khoảng một tần sau,nó biết tin thì ra “Con nhỏ”đó đang có thai và “chồng” của nó đang rối vì sự có mặt của nó lẫn cái bụng ngày càng lớn ra của “con nhỏ” kia.Trong một lần say sưa với bạn bè,”chồng” nó về đến nhà mà nó không hay vì có đứa em mở cửa dùm.Đang ngủ nó cảm thấymột vật gì đè nặng trên người nó .Hắn,muốn gì đây?Nó gào lên giao ước của nó và hắn,nhưng hắn không nghe,nó đạp hắn một cái té nhào,hắn quay lại tát vào mặt nó một cú như trời giáng!Thế là đời con gái của nó trao cho một tên chẳng ra gì,chẳng hiểu tí gì về gía trị của nó.Chẳng hiểu sao nó là vợ mà khi trao cái ngàn vàng cho “Chồng” nó lại cảm giác tủi nhục,đắng cay ,ê chề,chứ không có cảm giác hạnh phúc khi dâng hiến ?vậy mà nó khe khắt với anh.Nó bắt anh mỗi lần hôn phải xin,nó cho mới hôn,nó không cho, anh chỉ biết năn nỉ.Còn hắn?Hắn dùng vũ lực để cưỡng đoạt nó!Hắn đang nằm ngủ,nếu lúc đó nó không chợt nghĩ đến ba mẹ thì hắn đã không còn tồn tại trên đời sau đêm đó!Và có lẽ giờ này nó cũng ở đâu đó rồi!Từ đêm đó,nó coi hắn như kẻ thù ,hắn thì có gì đó như thỏa mãn,tự cao và tốt với nó hơn một chút.Hắn cứ nghĩ nó chắc đã bồ bịch lăng nhăng với lắm thằng công tử hay đại gia ở Sài gòn rồi,chứ hắn không ngờ chính hắn đã biến nó từ thiếu nữ thành đàn bà!Hắn hối lỗi!Nó và hắn có một cuộc nói chuyện thẳng thắn kết quả cuối cùng là ly hôn vì ông nội hắn đã mất gần hai tháng.Chưa tròn sáu tháng lấy chồng nó trở thành thiếu phụ ở cái tuổi hai mươi hai hoa mộng!
                     Anh gặp lại nó,anh vẫn theo dõi cuộc sống của nó qua bạn bè!Anh muốn làm lại từ đầu,anh vẫn yêu nó như ngày nào!Nó cười mà như khóc,nó nói nó ngốc nhưng anh còn ngốc hơn!Nó kể anh nghe chuyện mười lăm phút nói chuyện của mẹ anh và nó,nó thừa nhận nó rất yêu anh,nếu cần dùng cái chết để chứng minh nó cũng sẵn sàng nhưng suốt đời này nó không quay lại với anh,là bạn cũng không.Cái đầu bướng bĩnh của nó bảo:”Chỉ có tình bạn phát triển dần thành tình yêu,chứ không có tình yêu nào thoái hóa thành tình bạn,em và anh đã kết thúc khi em nói câu chia tay,bây giờ trong lòng em còn yêu anh nhưng chỉ là dư âm thôi!”.Anh nhìn nó thật lâu,anh hiểu nó đang nói rất nghiêm túc,lúc này không còn một phần trăm nào trong con người nó là trẻ con nữa.Anh tặng nó chiếc nhẫn mà gần một năm trước anh muốn tặng nó.Anh bảo nó hãy đeo ,hãy nhận vì từ lúc anh mua nhẫn đến giờ anh chỉ nghĩ là tặng nó.Anh bảo nó đeo đến khi nào dư âm tình yêu của anh và nó đã tan theo thời gian ,lúc nó không còn nghĩ gì về anh nữa thì tháo nhẫn ra và quăng vào đâu đó!Để nếu lỡ anh gặp nó ngoài đường,anh sẽ nhìn lên tay nó đầu tiên để biết nó hay anh là người quên trước!Nó nhận,còn một vật kỹ niệm nữa là chiếc mặt dây chuyền hình Phật Bà Quan Âm anh tặng cho nó nhân ngày sinh nhật thứ 20 của nó.Anh biết nó rất tín ngưỡng Phật nên tặng món quà ấy,món quà mà sau này trong một lần bị tai nạn giao thông đã rơi mất.Như là định mệnh,lúc bị tai nạn ,sợi dây chuyền và toàn bộ tư trang của nó không hề mất chỉ mất duy nhất cái mặt Phật anh tặng nó mà thôi!Sau cuộc gặp mặt đó,nó lãng tránh anh,nó về Sài Gòn làm việc.Nó dồn hết thời gian vào công việc ,không chừa cho bản thân mình một phút nào trống trãi,nó muốn quên anh.Nó sợ có thời gian trống rãnh rỗi nó lại nhớ anh!Thời gian trôi qua,vì làm việc quá sức nó ngã quỵ trên đường,vào bệnh viện bác sĩ bảo nó phải nghĩ ngơi.Ba mẹ nó buộc nó về nhà an dưỡng.Nó chia tay Sài Gòn thương yêu đầy kỹ niệm.Về nhà vài tháng ,một phần vì thời gian trống quá nhiều nó nhớ anh da diết,một phần vì máu kinh doanh của nó lại nỗi lên.Là dân kinh tế nó nhìn thấy điện thoại di động đang là thị trường tiềm năng đầy hứa hẹn.Nó dồn hết khả năng tài chính của mình để mở cửa hàng điện thoại di động.Công việc dần đi vào ổn định,nó vẫn chưa quê được anh.Nó nhớ anh quay quắt,nhiều lúc muốn gọi điện thoại cho anh,nó muốn gặp anh ngay tức khắc,muốn được như ngày xưa anh âu yếm vỗ về nó.Nhiều lúc nó giật mình thảng thốt hình như trong mấy năm quen và yêu nhau nó chưa bao giờ biết xin lỗi anh.Anh sai ,nó bắt anh xin lỗi.Nó sai ,anh rầy nó,nó nhõng nhẻo,nó khóc ,anh cũng lại xin lỗi nó.Nhưng rồi nó vẫn sửa sai.Tình yêu anh dành cho nó là như thế,ấm áp,bao dung,che chở,nó luôn có cảm giác an toàn tuyệt đối khi ở bên anh dù bất cứ nơi đâu và làm bất cứ điều gì.Có lẽ vì cái bóng của anh quá lớn nên từ ngày nó ly hôn rồi về mở cửa hàng kinh doanh ,rất nhiều người mối mai,làm quen mà chưa có người đàn ông nào làm cho nó rung động.Nó chỉ có một cảm giác duy nhất khi đối diện với đàn ông là “phiền”.Những ngưởi đeo đuổi nó đủ thành phần,từ bàn bè của mấy anh con bác của nó là bác sĩ hay dược sĩ ở Sài Gòn.Còn cấp dưới của mấy cậu nó làm trong ngành công an.Chưa kể đến khách ra vào mua bán ở cửa hàng nó toàn là nam,họ đến mua máy của nó vì nó chứ  cái cửa hàng nhỏ xíu của nó thì cái thị trấn An Hữu nhỏ bé này có trên hai mươi cái.Còn quản lý thị trường hay cảnh sát giao thông,sau những lần kiểm tra ,lập biên bản rồi đóng phạt thì quen nhau.Đôi lúc nó soi gương và cười thầm một mình.Nó,một thiếu phụ nữa chừng xuân mang một trái tim rách bươm tả tơi thì có gì mà lắm người theo đuổi thế?Nó tự hỏi,họ đeo đuổi nó vì cái gì?Vì chiều cao một mét sáu của nó,vì nó sở hữu một vóc dáng tương đối dễ nhìn và vì nó có một chút đam mê  và năng khiếu thời trang nên gu ăn mặc của nó đặc biệt hơn những cô gái khác,dễ gây xúc cảm nơi người đối diện,hay vì một  cái gì đó mà chính nó cũng không biết?Anh vẫn thế,đều đặn,mỗi năm lễ tình nhân ,quốc tế phụ nữ,sinh nhật nó,anh đều gửi hoa chúc mừng nó.Anh không gửi hoa hồng vì anh biết nó không thích hoa hồng.Mỗi lần anh gửi một chậu hoa Lan Hồ Điệp.Có lúc nó xiêu lòng,nhưng nó nghĩ nó chẳng còn gì để trao anh cả,tấm thân nó đã hoen ố rồi,hoen ố bỡi một gã phàm phu,nên nó tự nhủ lòng :”Quên đi!”!.Nó bị vướng vào rất nhiều người đeo đuổi.Nó rối,bởi có những người nếu nó từ chối thẳng thừng họ sẽ gây bất lợi cho việc kinh doanh của nó!Thế là nó nghĩ ra một cách hay để đối phó.Nó không từ chối,cũng không nhận lời bất cứ người nào.Ai cũng được nó tạo cho một cái cảm giác là họ có hy vọng.Nó luôn kiểm soát được mọi thứ xung quanh nó.Nó bắt đầu tự mãn,nó nghĩ  cuộc đời nó sẽ không khóc vì ai nữa ,ngoài anh

      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/E7BEAD74181C4D2F879BA3B3FBFA2789.jpg[/image]
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:16:33 bởi peli >
      Attached Image(s)
      #3
        peli 13.01.2011 17:27:06 (permalink)
                        Nó tự cho mình cái quyền được sắp xếp mọi việc xung quanh nó.Nó vẫn nhớ anh mỗi ngày,và vẫn chơi trò đánh đố với những người trót mang con tim trao cho nó mỗi ngày.Nó lại trở về với vòng xoay thường ngày của nó là buôn bán vào ban ngày,nhớ anh vào ban đêm,rảnh thì đùa với người này ,người kia tí cho vui.Rồi em hai đứa em trai của nó gặp tai nạn giao thông.Vì trời mưa lớn quá,vội vàng đứa em trai kế nó rước em út nó đi học về đã tông thẳng vào một đôi vợ chồng kia gây tai nạn nghiêm trọng.Em kế nó và người chồng thì bị chấn thương sọ não,người chồng còn gãy chân mấy khúc.Người vợ thì gãy xương,tổn thương cơ,bầm dập cả người.Em út nó cũng bị chấn thương đầu vùng thùy chẫm  nặng.Mẹ cha nó không nghèo nhưng cũng không giàu,đứng trước tai biến đó tiền bạc trở thành gánh nặng cho song thân.Nó dùng hết khả năng để lo cho em,cho gia đình,nhưng lực bất tòng tâm.Bỗng bạn của ba nó ,người vẫn hay ghé nhà nó chơi mỗi tuần có đứa em trai út từ lâu định cư ở Campuchia về Việt Nam kinh doanh lúa gạo ngõ ý giúp đỡ gia đình.Ba mẹ nó mừng rỡ vô cùng.Chẳng những vậy họ còn giúp đỡ gia đình thuyết phục bên kia làm đơn bãi nại để em nó khỏi phải ngồi tù vì thương tích  quá nhiều,điều mà cả gia đình nó cố hết sức vẫn không thuyết phục được.N,ân nhân của gia đình nó,sau khi giúp gia đình nó vượt qua biến cố thì thường xuyên ghé qua nhà nó hơn,nhưng chỉ là để uống rượu bàn sự đời với ba nó,hoặc là giúp đỡ ba nó việc này việc kia mà nó chẳng qua tâm làm gì cho mệt.Cuộc sống của nó dần trở lại quỹ đạo bình thường,nó vẫn nhớ anh,vẫn đùa một tí nhưng không quá lố với những người chung quanh nó. Cho đến một ngày,lịch sử cuộc đời của nó rẽ sang một bước ngoặc mới.Bước ngoặc mà nó chưa hề tính đến bao giờ.Một lần nó vô tình vào trang vnthuquan,bắt gặp những bài thơ của những tác giả không chuyên!Nó thích,và chợt nhớ thì ra lâu rồi mình không làm thơ.Từ ngày chia tay anh,những quyển thơ mà nó cố công ngồi viết rồi trang trí cho thật đẹp rồi lâu lâu mang ra khoe với anh.Anh hay bảo nó dân kinh tế mà lại thích làm thơ.Anh hãy bảo nó là người đa tính cách,dù là cương nhu,hiền,dữ,lạnh lùng hay lãng mạn nó điều có mà còn dữ dội hơn người khác.Những quyển thơ ấy nó đã tiển đưa bằng một mồi lửa.Nó đốt hết thơ,lửa đã tắt,tàn tro đã theo gió cuốn bay xa mà tình trong tim nó tàn tro còn âm ỉ chưa tàn.
                      Nó đăng ký làm thành viên của thư quán vào ngày 31/05/2010,một ngày sau đó là ngày sinh nhật nó.Sinh nhật nó là ngày mồng một tháng sáu âm lịch,nhưng anh to gan đổi lại vì anh nói nó có giọng nói không già,tính khí trẻ con nên sinh nhật lấy ngày quốc tế  thiếu nhi cho hợp với nó.Nó bắt đầu viết những dòng không phải thơ.Thơ phải vẩn điệu,còn nó chỉ gõ vào bàn phím những điều nó đang nghĩ.Nó vui hơn vì nó có chỗ trút cạn tâm tư của mình.Nó viết và đưa vào trang thơ của nó lung tung !Tâm sự của nó,tâm sự buồn của bạn nó,nó viết về nó,về anh,về….và vô số thứ trên trời dưới biển mà nó có thể viết.Nó sợ anh biết nó viết thơ trên thư quán,nó đánh lạc hướng anh bằng chủ đề “Người Thứ Ba”.Nó sợ anh biết nó vẫn nhớ anh,nó sợ anh biết nó không quên được anh.Cuộc đời nó lẽ ra vẫn êm đềm như thế,vẫn hoài vọng về quá khứ để tìm cảm giác bình yên và hạnh phúc khi nhớ anh,vẫn lâu lâu hẹn cùng lúc vài ba người đang theo đuổi cùng đi uống café để giữ gìn “thế trận cân bằng “của nó,nếu nó không tình cờ phát hiện một điều vô cùng thú vị gây nó sự tò mò vui vui.
                         Trên thư quán,một ngày,vô tình nó thấy hai chữ Tiền Giang,nó tự hỏi:”Đồng hương chăng?hay ai đó có kỹ niệm gì đó gắn bó với quê hương của nó ?Hay là…anh?”.Nó vào đọc thơ,nó biết đó không phải là anh cùa nó.Hơi thất vọng,nhưng nó lại thích thú khi đọc bài “Những Con Sông Quê Hương”của “người kia”.Nó đọc tiếp,đọc tiếp nhiều ngày sau đó,nó dần dần thấy thích cái phong thái của “người kia”.Nó ngưỡng mộ vì nó biết lịch sữ dàn trải vô cùng rộng rãi mà “Người Kia” lại đem gom gọn vào một bài thơ,vừa có vần có điệu,súc tích,gửi gắm nhiều tình cảm và tâm tư vào từng bài.Ấn tượng nhất là “Sóng Bạch Đằng” và “Manh Chiếu”.Nó thích nhưng nó không hiểu “người kia”là ai?Sao viết những dòng thơ làm nó rung động như vậy?!Một ngày nó đọc được bài Bút Hiệu trong một trang thơ đã xóa gần hết!À.nó hiểu rồi,người kia có mối tình đầu thơ mộng nơi quê hương của nó.Tò mò,nó lần theo mười mấy trang thơ của “người kia” để đọc cho hết.Một ngày,nó ngồi suy nghĩ ,và dùng một bài lục bát để họa lại bài Bút Hiệu,nó muốn làm quen “người kia”.Nó chờ hồi âm,chờ mãi,người kia thật quá đáng không thèm trả lời nó.Nó ấm ức,người kia là người như thế nào mà xem thường nó thế chứ?Trước giờ nó chẳng cần làm quen với ai,chỉ người ta làm quen với nó thôi,người kia thật đáng ghét,đáng ghét!Nó họa tiếp bài”Con sáo trong lồng”của người kia.Tâm tư nó vừa ghét cái tình kiêu ngạo của người kia,nhưng nó lại thích vì người kia chắc cũng giống nó,bướng bĩnh và kiêu ngạo!Nó lại đồng cảm với người kia thật sâu sắc qua bài Bút Hiệu.Mối tình đầu qua lâu như vậy, người kia sống ở tận Pleiku mà vẫn trung thành giữ cái Bút Hiệu Tiền Giang cũ rích ấy,chẳng phải người kia cũng như nó sao???Rồi nó đọc những bài thơ mới viết gần đây của người kia,nó biết người kia đang có một đối tượng để viết là TH.Nó thoáng buồn,dù nó dõi theo thơ của người kia đã một thời gian,nó hiểu đó chỉ là một “Bản Hợp Đồng Nghiệt Ngã” nhưng nó vẫn buồn.Nó buồn vu vơ,nó không biết vì sao nó buồn,người  ta yêu ai hay viết thơ cho ai thì liên quan gì đến nó.Người ta nặng chung tình với ai thì liên quan gì đến nó.Nó thấy mình vô duyên.Thơ người kia viết cho những hồng nhan tri kỹ của họ,nó đọc rồi tự cảm thấy như viết cho nó,có những bài như viết riêng cho nó,nhưng thật ra người ta có biết nó là ai đâu,người ta có viết cho nó đâu chứ.Một nổi buồn len nhẹ vào lòng nó,một cái nhói trong tim nó.Anh của nó thích đọc thơ của nó nhưng chưa bao giờ anh viết cho nó một bài thơ nào.Nó cảm thấy hơi ganh tỵ với những người kia.Nó cốc vào đầu nó một cái”Dư hơi,vớ vẫn”!Nó không chờ người kia hồi âm nữa,nó đang tìm một cách nào đó để “bắt “người kia biết đến nó,lúc đó nó chưa biết rằng các thành viên trong thư quán có thể nhìn thấy cũng như gửi mail cho nhau.Một ngày kia,nó vẫn chưa tìm được cách  bắt người kia biết có sự tồn tại của nó,thì nó nhận được mail của người kia!Vừa vui,vừa thỏa mãn cái tính khí trẻ con trong người nó.Người kia gọi nó là cô bé!Lại một anh chàng thích làm ông cụ non giống y như anh của nó!Anh của nó hay gọi nó là bé yêu!Người kia thì gọi nó là cô bé!


        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/94126C1D9DD04F83A212ADAFC20020AC.jpg[/image]
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:15:24 bởi peli >
        Attached Image(s)
        #4
          peli 16.01.2011 20:23:07 (permalink)
                        Nó và người kia hết mail qua mail lại rồi họa thơ với nhau.Người kia và nó làm sao để nói yêu nhau trong thơ ta?Giờ nó cũng không nhớ nữa,giờ nó chỉ nhớ một câu thơ nó nhắn nhủ người kia:
                          ”Chút tình thơ,em đắm say
                            Sao lòng anh cứ nặng hoài ưu tư?”
                     Người kia bảo thơ thiếu lửa,còn nó lòng có chút tàn tro,giông nhau ghê!Thế là không biết từ lúc nào trong những mail của nó và người kia xuất hiện từ “yêu”.Tình trong thơ,yêu trên mạng,nó có niềm vui mới,nhưng nó vẫn nhớ anh của nó.Thơ nó viết cho người kia,họa với người kia.Yêu trên mạng thôi mà với tính khí thất thường của nó thì ở đâu cũng như nhau.”Người kia”cũng bị nó bắt đầu này,bẻ đầu kia để nó “rửa”cái hận dám làm ngơ với mấy câu làm quen trong bài thơ họa lại bài Bút Hiệu.Người kia,trong mắt nó,dù chưa nói chuyện trưc tiếp chưa gặp lần nào,thì người kia là một người biết trân trọng tình cảm,hiểu biết sâu rộng,đáng để nó nể,nhưng nó lại thích chọc phá cho người kia đùng đùng nổi giận mới lạ chứ!Anh của nó ngày xưa cũng khốn khổ vì tính khí thất thường,lúc người lớn khi trẻ con của nó.Người kia giờ cũng không thua chút nào.Nó vui hơn,nó ít nhớ anh hơn!Nó vào thư  thưquán thường xuyên hơn,nó thích nhìn thấy tên người kia và nó cùng có mặt một lúc trên thư quán.Nhưng nó bực mình,bực mình vì mail của nó có tạo chữ ký là số điện thoại của nó,chữ ký nó tạo ra từ ngày mới mở cửa hàng.Người nhận mail chỉ cần nhìn vào là biết ngay đó là số điện thoại của nó,người kia chẳng lẽ không thấy?Trong khi tình trong thơ của nó và người kia đã “nồng” lắm rồi.Con trong mail thì khỏi nói,ướt sũng nhớ thương,mà người kia cũng bị nó chọc cho ghen đến nổi “lên bờ xuống ruộng” khi nó cố tình chạy lòng vòng họa thơ lại với mấy anh chàng khác trên thư quán.Nó và người kia giận nhau liên miên trên trang thơ cũng như mail,hay nói đúng hơn là nó không để cho người kia yên ổn để viết những vần thơ yêu đời quá ba ngày.Quá ba ngày má nó không ghẹo cho người kia nổi xung thiên thì nó ăn không ngon,ngủ không yên!Nó bắt đầu yêu con sông Tiền Giang quê hương nó hơn từ khi “yêu “trên mạng với người kia.Nó thường xuyên ghé Hoa Nắng,Tiên Chỉ,Bến Sông Trăng uống café hơn vì những quán này nằm ven sông,bình thường nó đã thích,giờ thích hơn.Trong giấc ngủ của nó ,anh đã ít xuất hiện hơn,thời gian nó nghĩ đến anh ít hơn,nó dành thời gian để suy nghĩ tìm cách làm cho người kia giận hờn,và viết thơ họa với người kia!
                        Cuộc sống của nó vẫn diễn ra như thế,chỉ có khác hơn một chút,N ,ân nhân của gia đình nó,không hiểu từ lúc nào quan tâm đến nó nhiều hơn.Một buổi sáng nó và ba nó uống café ở quán Hoàn Mỹ,gần cửa hàng nó,ba nó bảo:”Con định sống thế này hoài sao con?Tuổi xuân sẽ qua đi,tuổi già đến,con sẽ thấy cô đơn,nếu không quên được  người cũ thì sao không chấp nhận cho mình cơ hội làm lại từ đầu?Còn không thể quay lại thì rẽ hướng khác chứ?”.Nó bảo nó không có hướng nào để rẽ.Nó nói như đùa mà thật,thật mà khó tin.Nó không thiếu người đeo đuổi nhưng lại không có người nào  thay thế được anh của nó  trong lòng nó.Còn người kia,tuy có làm nó xao xuyến đôi chút nhưng nó có biết gì về người ấy ngoài những bài thơ và địa chỉ mail,như thế thì sao gọi là người yêu?Sao có thể cho đó là một hướng để nghĩ xem nó có “rẽ” hay không?Ba nó thế là yên tâm.Trong một lần trên bàn nhậu,N hỏi thăm về nó,ba nó bảo:”Số nó long đong,có chút duyên nhưng kém phúc nên cứ cô đơn mãi!”.Rồi ba nó kể chuyện của nó và anh cho N nghe,kể nó không yêu được ai vì nó chưa quên được anh,ba nó kể nổi dày vò của ba nó khi thấy nó ngày ngày cô đơn đi về,cười tươi nhưng không hề có hạnh phúc và niềm vui nào.Vài ngày sau,N đặt vấn đề muốn cưới nó.Nó giật mình như người trên cung trăng rơi xuống,nó lập cập,nó từ chối hay nhận lời??Không biết nữa!Ba mẹ nó muốn nó cho N cơ hội tìm hiểu vì dù sao đó cũng là ân nhân của gia đình.N cũng là người biết chuyện.Ba mẹ nó không buột nó nhưng năn nỉ nó.Nó chấp nhận tìm hiểu!Nó và N đi ăn uống,N không hiểu N lắm,N cũng không hiểu gì về nó.N có lúc tỏ ra săn đón ,chiều chuộng nó,nhưng có lúc lạnh lùng như băng với nó.Ba nó nói với nó là N muốn cưới nó vì N thấy thích nó,trình độ của nó sẽ giúp công việc của N ở đây thuận lợi hơn,ba biết nó không yêu N,ba biết nó cố công tìm một tình yêu thật sự ,nhưng ba cũng biết nó không thể yêu ai ngoài người yêu xưa,ba nó cũng biết có thể N không yêu nó nhiều lắm nên N sẽ chấp nhận không ghen  với quá khứ chưa nguôi trong lòng nó, ba nó bảo đã bao nhiêu năm qua rồi nó không yêu được ai,thì cưỡng cầu làm gì để tìm kiếm một tình yêu?Nó xiêu lòng,nó bắt đầu quan tâm đến N nhiều hơn,dù lúc đó cuộc tình ảo trên mạng của người kia và nó vẫn “nồng”.Có lúc nó mơ hồ không biết đó là tình ảo trên mạng hay tình thật?Có khi nó cảm thấy cuộc tình ảo đó đã tiến sát đến ranh giới thật và ảo lắm rồii,đến nổi trong một bài thơ nó phải thốt lên:”Em giờ lẫn lộn đời thơ”.Nhưng người kia chắc không hiểu,nó nghĩ vậy,người kia không hiểu nên giới hạn của cuộc tình chỉ là trong những bài thơ và mail thôi,người kia chưa gọi cho nó một cuộc nào dù đã có lần người kia thắc mắc và được nó giải đáp số điện thoại dưới mail là của nó.Người kia chỉ yêu nó nó trong thơ và mail thôi,thì nó cũng thế,giới hạn cho cuộc tình đó là tình ảo thì nó muốn kết thúc khi nào mà chẳng được.Nó an lòng với suy nghĩ ấy!Nó vẫn nghĩ về anh.Nhưng trong suy nghĩ của nó bắt đầu có thêm một hình bóng khác nữa chứ không phải duy nhất một mình anh như trước kia.Nó nghĩ đến người kia,với những vần thơ ngọt ngào,những lời chỉ dẫn cho nó cách viết thơ,gieo vần,gieo âm cho chuẩn.Người kia dù chỉ là một cái bóng mờ,không có chút gì rõ ràng nhưng cũng đã đi vào lòng nó.Bao năm qua,anh chiếm vị trí độc tôn trong lòng nó,nay xuất hiện thêm người kia,dù mờ ảo nhưng nó cũng mơ hồ hiểu rằng nhữnng lời yêu ảo trên mail bắt đầu ngấm vào trái tim của nó,những bài thơ của người kia bắt đầu vá lành những vết thương trong trái tim của nó mà không biết người kia,ở Phố Núi xa xôi có hiểu không?Con tim thì thế nhưng cái đầu bướng bĩnh của nó thì cứ bảo đó là tình ào,đùa vui thôi, chỉ cần muốn là cắt đứt ngay không có gì bận lòng,nó chỉ khóc vì anh thôi,và chỉ yêu anh thôi,người kia với mấy bài thơ thì làm gì thay thế được anh trong lòng nó chứ.Và rồi nó tìm cách cắt đứt thật!Nó họa thơ tình tứ với người khác và người kia biết,đó là điều mà người kia không bao giờ muốn mà nó cũng đã hứa không tái diễn sau nhiều lần họa đi họa lại với người khác.Nó và người kia giận nhau,mail không gửi,nhận mail nó cũng không đọc mà thẳng tay xóa đi.Nó muốn chứng minh với bản  thân mình rằng nó muốn là nó làm được!Nhưng lòng nó buồn và trống trải lạ thường,nó viết thơ toàn là bai thơ buồn.Thơ không giải tỏa được cơn buồn đau khô lý của nó làm nó bực bội.Nó đi chơi với N,nó cố tình muốn đánh bật “Người yêu không chân dung”ra khỏi tâm hồn nó.Nó đồng ý đám cưới với N nhưng nó muốn học thiết kế thời trang vì nó thích.N chiều theo ý nó.Nó báo với ba mẹ nó,ba mẹ nó mừng rơn,nhưng ba mẹ nó cũng không lạ gì tính khí thất thường có chút mùi trẻ con của nó nên ba mẹ nó sợ nó đổi ý.Ba mẹ nó chọn ngày gấp để làm lễ ăn hỏi hứa hôn cho nó mà không muốn bàn với nó nhiều.Bỗng nó nhận được dòng tin nhắn từ số 0982….627 lạ hoắc,ai mà rỗi hơi vậy trời,đang không vui nó xóa dòng tin nhắn ấy.Sau đó nó nhận được dòng tin nhắn thứ hai có ghi chữ TG ở phía sau.Trời,người kia nhắn tin hẹn gọi nói chuyện với nó,bất ngờ,nó vui lạ thường,nó quên mất suy nghĩ dẹp”Người yêu không chân dung” qua một bên mà mấy hôm trước nó đang cố công thực hiện!Nó mong đến chiều để nói chuyện với người kia xem sao?Đứa con nít trong nó lại nổi dậy,lần này nó sẽ cho người kia biết tay,hãy đợi đấy Người kia đáng ghét!!!

          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/81B141482A1E4ABC81CD401E003EC665.jpg[/image]
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:14:24 bởi peli >
          Attached Image(s)
          #5
            peli 16.01.2011 20:28:43 (permalink)
                            Sau cuộc điện thoại nó cảm thấy thì ra người kia cũng dễ mến,giọng nói ấm áp,cách nói chuyện thì hay hay,hiểu biết nhiều hơn nó nhưng cái làm nó thích nhất là người kia “người lớn”hơn nó!Nhất là người kia cứ hỏi đi hỏi lại là nó có phải hai mươi tám tuổi không?Đúng là một người đàn ông lạ,trẻ hơn cũng không chịu!Đàn ông ai cũng thích có người yêu càng trẻ càng tốt,còn người kia của nó thì …đúng là lạ,nó lại tò mò muốn biết đằng sau những bài thơ làm xao xuyến lòng nó,đằng sau giọng nói ấm áp ,hài hước có chút nghiêm khắc ấy là gương mặt như thế nào?Cuộc điện thoại kéo dài gần hai giờ buổi chiều hôm ấy đã bắt đầu cho những cuộc “nấu cháo điện thoại”liên miên mỗi ngày giữa nó và người tình không chân dung cách xa hàng  ngàn cây số.Nói chuyện mãi cũng thành quen,mỗi ngày không điện thoại là nó cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó,không biết gọi là cảm giác gì?Nó cảm thấy nhớ nhiều hơn,trước nó chỉ nhớ những vần thơ,mỗi ngày vào Thư Quán để xem người đó viết cho nó những gì,giờ nó nhớ thêm những lời ngọt ngào ,những câu dặn dò qua phone nữa!Giấc ngủ mỗi đêm của nó đã thưa dần hình bóng anh của nó,người tình không chân dung đã len lõi vào giấc mơ của nó dù chỉ là chiếc bóng bị che đi khuôn mặt.Những lúc rãnh rỗi nó ít nghĩ về anh của nó mà lại tưởng tượng xem người kia của nó gương mặt như thế nào?đang làm gì?Đủ thứ trên đời để nó tưởng tượng,nó cười nhiều hơn!Nụ cười không thiếu trên môi của nó nhưng nụ cười đúng nghĩa thì hình như người kia mang lai cho nó nhiều hơn!!
                             Nó hay than thở với người kia của nó là trong người nó còn sót lại 40% tính nết trẻ con,và chắc hình như người kia cũng cảm thấy được nên những bị  lần nó chọc giận sôi người rồi người kia cũng bỏ qua.Đôi lúc nó cảm thấy bóng dáng anh của nó đâu đó nơi người kia.Cũng có lúc nghiêm khắc,có lúc nhẹ nhàng ,dịu dàng với nó,nhưng đặc biệt là chiều theo nó dù biết nó sai.Nó ,không phải không biết mình sai,nhưng tính trẻ con của nó là vậy.Lòng thì biết là mình sai nhưng miệng vẫn cố cãi cho được!Chắc đứa con nít nào cũng thế!!tình cảm đang tiến triển tốt đẹp,nó thấy buồn buồn.Một con sông dù lớn dù đẹp đến đâu mà mặt nước đứng yên không có những con sóng nhấp nhô thì còn gì là sông?Biển mà không có những con sóng bạc đầu thì liệu biển có còn đẹp và hấp dẫn?Nó cũng vậy,nó tạo ra sóng trên dong sông Tiền Giang hiền hòa của nó!Nguyên nhân thì với nó có gì là khó,một câu nói,một câu thơ hay một chút chậm trễ nghe điện thoại của nó cũng có thể tạo thành phong ba.Nó với người kia giận nhau,trùng hợp thay lọt vào ngày N đưa họ hàng sang làm lễ đính hôn.Vì nó đã đám cưới một lần rồi nên lễ đính hôn của nó gói gọn chỉ ông bà cha mẹ hai bên họ hàng thôi.Sáng hôm đó  trước khi nó ra cửa hàng mẹ nó bảo,mai gia đình bên kia mang lễ vật qua làm lễ đính hôn nha con.Trơi!Nó từ trên cung trăng rơi một cái bịch xuống đất.Nó la lên:”hứa hôn của ai mẹ?Của con hả?Con có chịu đâu?N và con không được đâu!Trước thì con thấy anh ta thích con hay yêu gì đó nhưng tôn trọng sự tự do của con,với lại thấy ba mẹ khẩn trương quá nên con tùy tiện hứa cho ba mẹ vui thôi,chứ con mà lây N sao được?Con nói N có hiểu đâu?Mà cái kiểu hành xử trọc phú của anh ta thì lấy nhau ba ngày nếu con không tức chết thì cũng đập tan cái căn nhà mới xây của ổng.Con không biết,mẹ làm gì thì làm,con không hứa hôn đâu,người gì đi chung chán muốn chết,chẳng nói được chuyện gì ra hồn cả!”.Mẹ nó giận sôi gan:”Ba mà nghe con nói câu này thì con biết hậu quả là gì không?Con có phải mới ba hay bốn tuổi đâu mà ăn nói kiểu đó,còn ba mẹ nữa,chắc mang cái mặt bỏ xuống cống hả con?Mẹ không muốn nghe con lý luận kiểu lớn không ra lớn mà nhỏ chẳng ra nhỏ đó nữa,một lời nói ra là như đinh đóng cột,hơn nữa đây là ân nhân của gia đình,nếu không có N thì gia đình mình giờ thế nào?Rồi ba con ăn nói sao khi gặp bác Thành?Rồi ba mẹ giải thích thế nào với chú bác cô dì vì đã thông báo mai là lễ hứa hôn của con?Bao nhiêu thứ?Còn danh dự của gia đình bên kia nữa,con muốn ba mẹ mang cái câu lấy oán trả ơn sao?”Nó chùng xuống.Nó chiều ý mẹ nó vì thấy mẹ nó khóc. Nó không phải là đàn ông nhưng lại sợ nước mắt dù rằng trước đây nó rất hay dùng nước mắt để bắt nạt anh của nó!Ra cửa hàng,vào mail,nó nhận được toàn những lời chua chát của người kia,nó buồn,nó chợt nghĩ phải chăng nó sinh ra trên đời chỉ để làm một món quà để đền ơn?Một lần đền ơn cứu tử của ông nội nó đã hy sinh đời con gái hoa mộng,vết thương cũ chưa tan.nó chỉ mới cảm thấy cuộc đời có chút niềm vui từ khi xuất hiện người ấy,vậy mà!Chắc người kia đang ở xa,đang chìm trong hờn giận,đâu biết lòng nó tan nát thế này.Đã có lúc nó mơ ước một buổi trùng phùng để những lời hẹn trong trang thơ bước ra cuộc sống thành hiện thực.Đã có lúc nó mơ người tình không chân dung của nó sẽ dìu nó đi đến hết cuộc đời.Nó đau khổ nhận ra mình cô đơn vô cùng.Đêm đó ,nó không có giấc ngủ ngon mà vô số ác mộng đã đến với nó.Anh của nó,người kia,N hiện ra trong giấc mơ của nó,lộn xộn,mơ hồ.Nó khóc,khóc vì tình trong thơ đẹp thế mà hai con người viết những bài thơ ấy thì xa xôi ,cách trở sắp chia lìa.Nó khóc sao đời của nó toàn ngang trái?Nó giận ba mẹ nó sinh nó ra đời làm gì?Cho nó nhiều thứ làm gì?Sao còn cho nó một cái tính nết không giống ai.Nó giận cái tính trẻ con kỳ cục của nó.Cái lợi thế trẻ con hàng ngày biến mất giờ hiện ra một cái hại vô cùng to lớn.Nó tự hỏi mình:”Làm sao đây?”.Lễ hứa hôn cũng diễn ra ,nói là không mời ai,nhưng vì nó có nhiều cái đặc biệt nên được sự quan tâm của họ tộc,vì vậy lễ hứa hôn của nó diễn ra từ sáng ,đến trưa còn lại mấy bàn.Thêm bạn của N đến nhà nó rất đông,phần chưa biết nó thì hiếu kỳ muốn biết nó như thế nào,phần biết rồi thì ai cũng nghĩ nó sẽ không lấy N,nên muốn đến chứng kiến xem sao.Trong lúc mọi người ăn uống vui cười thì nó trốn vào phòng ,vào trang thơ của nó và người kia xem lại.Nó đọc mấy bài thơ mà sau này nó gọi là chùm thơ thất tình mà người kia vừa post lên,nó buồn,nó nhớ,đọc lại những vần thơ từ ngày mới quen,nó không cầm lòng được,nó cầm điện thoại lên nhắn:”Không biết vì sao em lại nhớ anh”!Một dòng tin nhắn đảo ngược tình thế,đầu bên kia hồi âm.Thì ra người kia cũng nhớ nó!Nhắn tin qua lại một lúc thì chiếc cầu tình thơ vừa gãy đã bắc nhịp lại.

            _____________________________

            HOÀNG LAN

            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/D8D74BFD17134061BD5FF02B5C28FF72.jpg[/image]
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:11:15 bởi peli >
            Attached Image(s)
            #6
              peli 17.01.2011 15:06:39 (permalink)
                            Lòng vui mừng nhưng nó lại không thể nói cho người kia biết hôm nay là lễ hứa hôn của nó.Nó biết người kia của nó trong “Sóng Bạch Đằng”cứng rắn bao nhiêu thì trong tình yêu lại mềm yêu bấy nhiêu.Chắc chắn người kia của nó sẽ không chịu được cú sốc này mà chia tay.Chia tay là điều nó không cam lòng.Tình cảm vừa nhan nhóm sao phải tan?Mặt mũi của người kia nó còn chưa biết được nữa mà.Trên trang thơ,tình của nó đẹp thế,biết bao nhiêu xen vào cũng không được,bao người phải ganh tỵ thì sao phải tan một cách vô lý như thế?chưa gặp nhau mà?tình yêu gì mà chết non vậy?Vô lý?Nó phải kéo dài thời gian,đợi gặp mặt người kia của nó xem thế nào?Nếu tình yêu diễn ra ở ngoài cũng như trong thơ thì nó sẽ từ hôn,chưa cưới thì chưa là vợ.Nó quyết định giấu không cho người kia của nó biết.Hãy để anh ấy an tâm mà viết quyển sách “Người Đi Săn Bóng”,quyển sách mà sau này anh hay bảo là nhật ký tình yêu của anh và nó.Nó giật mình,người kia trong lòng nó sao giờ nó lại gọi là anh?Vậy anh của nó đâu?Chiếc bóng anh của nó ngày xưa mờ đi một chút!Thì anh,nó nghĩ về người kia với âm từ ngọt ngào”Anh”.Nó suy nghĩ không biết kéo dài thời gian cưới như thế nào đây khi mọi người đã nói là cưới trong năm?À có rồi ,sẳn nó có ý định muốn học thiết kế thời trang,và đang luyện thi ,nó gặp mẹ nó và nói:”Mẹ à,con và N thật sự không hợp nhau,nếu cưới nhau rồi cuộc sống của con là cả một quãng dài buồn chán,con muốn học thiết kế thời trang,nghành nghề con yêu thích.Nếu sau này ,lỡ có cưới nhau,gia đình không thể cho con niềm vui thì con có công việc con yêu thích,nếu không con sẽ buồn chán lắm!”Mẹ nó không đồng ý vì học sẽ tốn thời gian dài,nó nhất quyết nếu không học thì không cưới hỏi gì hết,nó bỏ nhà trốn đi luôn!Nó dọa mẹ nó chứ đời nào nó dám,nó mà thiếu bàn tay chăm sóc của mẹ nó chừng một tháng thì chẳng biết nó sẽ ra sao???Từ ăn uống đến mỹ phẩm nó đang dùng đều do mẹ nó lo cho nó hết,ngay cả sữa tắm và sữa rữa mặt cũng là mẹ nó lo.Nói ra chắc chẳng ai tin nổi,nó ra đường là một phụ nữ cũng chững chạc,ở cái thị trấn An Hữu này,nó cũng được xếp vào hàng thành đạt,vậy mà về nhà nó tuột một cái rẹt xuống thành trẻ con dưới bàn tay của mẹ nó.Chiêu hù dọa của nó cũng đạt kết quả,mẹ nó đồng ý,ba nó thì chiều theo mẹ nó.Thế là xong,còn N,với trình độ và lý lẻ của nó,N không cãi nổi câu nào.Thế là nó quyết tâm luyện thì và học thiết kế thời trang.Sau ngày hứa hôn,nó và N thỉnh thoảng đi ăn,uống café.N vẫn hay hỏi nó là sao vẫn giữ khoảng cách xa lạ trong khi hai người sẽ là vợ chồng.Nó chỉ cười.Nó hay bảo biết đâu một ngày nào đó,chồng em lại không phải là anh?N cười,nó cười!Đằng sau nụ cười ấy,mỗi người đều chạy theo một suy nghĩ riêng,mà chẳng ai biết được.Nó và anh,trên trang thơ thì khỏi nói,yêu như ngọn lửa cháy đến biên độ cuối cùng,con ngoài đời cũng không kém,ngày hai ba lượt điện thoại,mỗi lần nói chuyện thì quên giờ quên giấc,con số thống kê sau mỗi cuộc gọi là giờ chứ không phải là phút.Nó nhớ anh nhiều hơn,hình ảnh người yêu đầu tiên của nó giờ chỉ là một cái bóng,đôi khi xuất hiện bất thần trong những lúc nó thả hồn về quá khứ hay trong những khi nó nhận được mail hỏi thăm mà thôi.Nó vẫn cương quyết giữ bí mật gương mặt của anh đến phút chót,dù không ít lần anh muốn gửi hình cho nó biết mặt anh.Có lúc nó cũng mang cái gương mặt bí mật của anh ra để hành hạ anh chút ít,làm cho anh phải ưu tư nhiều về sự quyết định thắng thua,được mất của cuộc tình bởi gương mặt của mình.Nó vẫn thế,vẫn trẻ con nhưng đay đọa anh bằng giận hờn thì ít hơn vì nó phải luyện vẽ,môn quan trọng của ngành thiết kế thời trang,N vẫn thế,lúc nắng lúc mưa,khi thì săn đón nó,xem nó như báo vật,đi dự tiệc,đám,hay ký hợp đồng điều mang nó theo và…khoe.Khi thì năm hôm mười ngay chưa thấy bóng dáng,nhưng nó không quan tâm lắm.Trước đây cũng vì cái cách”yêu” kỳ lạ này làm cho nó thấy có lấy N cũng không sao,nó không yêu N nếu lấy N thì với cái tự do đó,nó sẽ không cảm thấy ngột ngạt,khổ sỡ,ít ra là nó không bị nhốt trong lồng như con chim sáo khát khao tự do.Anh vẫn thế,mỗi ngày viết thơ cho nó,anh còn giới thiệu nó sang trang web của bạn anh để nó tham gia cho vui nữa.Anh vẫn viết quyển sách của nó và anh nhưng chậm chạp vô cùng khiến nhiều khi nó phải hối thúc!Nhưng có một điều ,nó thì không ngờ,anh chắc không biết vì nó không nói và vì hai người không đối diện nhau nên anh không cảm nhận được,còn với đầu óc lơ mơ suốt ngày chỉ có mỗi chữ “tiền”như N thì làm gì cảm nhận được sự thay đổi của nó.Nó yêu anh,những bài thơ nó viết hay hơn nhờ sự hướng dẫn cách phối am,phối vần của anh,nhưng không chỉ vậy,nó viết hay hơn vì tình yêu trong lòng của nó mỗi ngày lớn hơn và thật hơn,không còn ảo nữa.Trong giấc mơ của nó,cái bóng quá khứ đã ngủ yên, anh xuất hiện cũng là chiếc bóng không gương mặt nhưng thân thương hơn,nó mơ một ngày cái bóng đó sẽ nắm tay nó đi qua cầu Mỹ Thuận ,đứng trên cầu nhìn con sông định mệnh đã đẩy nó và anh lại gần nhau,nó mơ ngày anh và nó ngồi ở Bến Sông Trăng để nó tựa đầu vào vai anh nhìn con sóng.Nó mơ rất nhiều,nhiều lắm nhưng chắc anh không biết!!


              _____________________________

              HOÀNG LAN



              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/9273BCC3E0394F04B6E5593E642836BF.jpg[/image]
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:09:56 bởi peli >
              Attached Image(s)
              #7
                peli 18.01.2011 11:30:06 (permalink)
                                 Tình yêu là gì nhỉ?Bao nhiêu nhà văn đã định nghĩa rồi,nhưng nó không thỏa mãn.Với nó thì tình yêu giống như một loài …virut.Loài virut ấy xâm nhập vào con tim một cách âm thầm,gặm nhấm ăn dần ăn dần đến khi con người phát hiện ra bởi những triệu chứng nhớ thương da diết thì đã quá muộn.Không có một loại thuốc nào có thể diệt trừ được loại virut tình yêu ấy.Mẹ nó đưa nó lên Sài Gòn ghé qua nhà một người cô bà con của nó ở quận Sáu để tìm nhà trọ cho nó ở học.Ban đầu,trong thâm tâm nó muốn ở chung với chị Hạnh,một người bạn thân gần mười năm của nó nhưng sau khi mẹ nó phát hiện căn phòng trọ chị Hạnh thuê không chỉ sống một mình mà còn Khương bạn trai của Hạnh đi đi về về nữa.Mối tình của họ đáng lý đã tiến đến hôn nhân những cũng tại cái câu “Môn Đăng Hộ Đối”mà giờ phải dỡ dỡ ương ương,chia tay không được vì quá yêu,mà tiến đến cũng không xong vì hai gia đình đã hiềm khích sâu nặng quá!Mẹ nó sợ,nó ở Sài Gòn một mình,lòng sẽ bị lung lạc vì một người đàn ông nào đó rồi có lỗi vời người chồng hứa hôn mà nếu sống chung với Hạnh sẽ nhiễm tư tưởng phóng khoáng như Hạnh thì sẽ hư mọi việc hết.Dù mẹ nó hiểu tính của nó nhưng bà vẫn sợ nên bà quyết tâm buộc nó phải thuê nhà ở riêng không cho ở chung với Hạnh.Cô Út Thơm là người giới thiệu cho nó nhà của Bà nằm trong một con hẽm trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa,gần chỗ nó học.Bà là mẹ của bạn cô út nó,hai gia đình cũng thân thiết.Bà gặp nó là mến ngay nên cho nó ở trên lầu trong căn phòng của cô gái bà đã lấy chồng mấy năm nay bỏ trống.Trưa hôm đó,nó đi tắm,bỏ máy trong căn phòng mới đó,anh nhắn tin cho nó,những dòng tin ngọt ngào mà chỉ có những người yêu nhau mới dám nhắn và đọc mà thôi,đôi khi nó đọc cũng thấy đỏ mặt.Mẹ nó cầm máy lên sau tiếng chuông báo có tin nhắn mới trong máy nó.Mẹ đọc những dòng tin nhắn ấy,đại loại là hôn em,hay là nhớ em nhiều gì gì đó.Thấy số máy lạ mà không phải là số của N,mẹ nó tò mò mang những tin nhắn cũ ra đọc.Mà chết thay nó lại có sở thích kỳ cục là lưu hết những tin nhắn của anh nhắn cho nó để mỗi khi buồn buồn hay lúc nó nhớ về anh thì mở ra xem lại.Mặt mẹ nó nóng ran vì ngượng khi đọc những lời lẽ quá nồng của con gái và một người đàn ông lạ mà bà chưa hề nghe con gái nhắc đến thêm nữa là tức giận vì dù sao nó cũng có chồng sắp cưới,hứa hôn rồi,mà với những lời lẽ như thế thì tình phải nồng lắm.Đợi nó tắm lên xong,mẹ nó đưa điện thoại nói là có anh nào nhắn cho con những dòng tin nhắn thân mật quá vậy.Nó sợ hư kế hoạch vội chối bay chối biến:”Anh nào đâu mẹ,chắc là ai đó nhắn lộn số đó,hay bạn bè con tụi nó rãnh rỗi phá con đó thôi!”.Mẹ nó đùng đùng nổi giận:”Con tưởng mẹ là một bà nhà quê không biết gì à?Mấy trăm tin nhắn gửi đến cùng một số đó mà nhầm,nhầm mà con cũng hồi âm lại với số tin gửi đi cũng không dưới mấy trăm?Me thật sự thất vọng về con lắm.Mẹ không cản con giao lưu bạn bè hay có người yêu,mấy năm trời con đi về lủi thủi lo chúi mặt kiếm tiền phụ ba mẹ lo cho gia đình,cho hai em mẹ buồn,mẹ thương con nên con muốn gì mẹ cũng chiều.Mẹ nghĩ con cũng lớn rồi,có còn là thiếu nữ mười tám đôi mươi nữa đâu mà lại giỡ trò vờn hoa  ghẹo bướm như thế?Con đã hứa hôn rồi,sao còn hứa hẹn yêu đương với người khác.Mà mẹ thấy cách nói chuyện qua tin nhắn thì mối quan hệ của hai đứa không đơn thuần tí nào.Mẹ đánh giá đây là một người không đàng hoàng,người đàng hoàng không ai dùng những lời lẽ quá quá…. như vậy với bạn gái.Yêu gì mà nói như đã là vợ chồng vậy?Ba con còn chưa nói với mẹ như thế nữa!Mà mẹ cũng chưa bao giờ thấy con dắt ai về nha giới thiệu là người yêu,cũng có thấy đón đưa con đi chơi gì đâu?Mối quan hệ này mẹ nghĩ mãi chẳng ra!Mẹ muốn nghe con giải thích?”Nó la lên:”Mẹ đọc lén tin nhắn của con là xấu!Mẹ đánh giá anh ấy không đàng hoàng dựa trên cơ sở nào?Tin nhắn?Những người yêu nhau có cách phát ngôn khác để truyền đạt tình cảm của mình đến đối phương,và ngôn ngữ ấy chỉ dùng với một người duy nhất chứ đâu phải là ngôn ngữ giao tiếp chung ngoài xã hội mà mẹ mang ra để đánh giá?Có người đàn ông nào nói những lời thân mật với nguời yêu mà để cho người khác nghe mà để cho mẹ đánh giá chứ?Còn việc con giấu mối quan hệ này thì con xin lỗi mẹ,con không cố ý!Nhưng vì chưa đến lúc.Việc hứa hôn thì như con đã nói con và N là hai người ở hai thái cực khác nhau,một điểm chung nhỏ nhất tìm đỏ mắt cũng không thấy thì con không yêu là chuyện bình thường,có gì mẹ phải ngạc nhiên?Và nếu con gặp người đồng cảm thì yêu là chuyện không tránh khỏi.N đã có rất nhiều điều kiện thuận lợi nhưng con không yêu nổi thì đó chẳng lẽ là lỗi của con?Mẹ thắc mắc về anh ấy?Anh ấy tên là Phong,ở Pleiku  rất xa nên mẹ không thấy anh ấy đưa đón con mỗi ngày là điều đương nhiên,còn chưa dẫn anh ấy về nha ra mắt ba mẹ thì con không biết giải thích sao nữa.Con và anh ấy cũng tham gia một diễn đàn thơ văn trên mạng,ban đầu là những vần thơ đi vào lòng,sau đó thì mail trao đổi,sau nữa là những cuộc điện thoại dài mấy giờ đồng hồ mỗi ngày.Tình yêu mà mẹ cho là không trong sáng,chẳng bình thường chỉ có thế thôi!Mặt anh ấy con còn chưa biết thì  tay làm sao nắm?Hôn càng không,chẳng lẽ người ta có thể hôn nhau ở khoảng cách mấy trăm cây số hả mẹnhững gì mẹ đọc trong tin nhắn chỉ là lý thuyết thôi,còn thực hành….hìhì còn xa lắm!”Gương mặt mẹ nó hiện lên sự ngạc nhiên này đi đến ngạc nhiên khác,bà phản đối và kiên quyết bảo nó chấm dứt cuộc tình trên mạng ấy ngay.Trong mắt bà,thế giới mạng là một thế giới ảo mà ở đó người ta chỉ toàn lừa gạt lẫn nhau thôi!Gần nhà nó có mấy đứa con gái tuổi nhỏ hơn nó cũng lên mạng yêu đương rồi bị lừa mang bán đi sang các nước khác làm gái mại dâm,từ đó bà có cái nhìn không tốt về mạng internet dù bà chưa bao giờ biết lên mạng như thế nào.Nó muốn yên chuyện nên hứa là sẽ chấm dứt với Phong cho bà yên tâm mà về quê,chứ nó rất muốn cãi,nhưng nó sợ nó mà cãi quá mẹ nó nổi giận hoặc là bám theo nó hai là không cho nó học thiết kế thời trang thì mọi kế hoạch của nó bị sụp đổ hết.Trước khi về mẹ nó còn dặn nó:”Mẹ hy vọng con phải luôn ghi nhớ trong lòng con đã đặt một chân vào vòng hôn nhân để đừng làm chuyện gì dại dột ảnh hưởng đến uy tính danh dự cả đời của ba mẹ lẫn cái danh dự của con,một bước đi sai thì ngàn năm hối tiếc,thứ hai,mẹ chỉ chấp nhận N là rễ mà thôi,còn người khác thì không bao giờ.Con không còn nhỏ nữa nên bản thân phải biết cuộc sống không phải lúc nào cũng màu hồng,bẫy rập luôn giăng sẳn chờ ta,con không cẩn thận và sáng suốt thì sẽ vô tình biến mình thành con mồi của người khác,kết quả không hay một khi đã xảy đến thì chưa chắc đã có cách giải quyết.Phụ nữ chữ trinh tiết là quý nhất,con tuy đã trải qua một lần lầm lỡ nhưng không có nghĩa là được quyền buông thả.Sự yếu lòng của mình có khi dẫn đến những hậu quả mà mình không lường trước được.Con lớn rồi,mẹ chỉ mong con suy nghĩ thật kỹ và cân nhắc trước khi làm bất cứ điều gì!”Nó hiểu mẹ nó thương nó,muốn mọi điều tốt đẹp đến với nó,và trong mắt mẹ nó hiện tại N là lựa chọn tốt nhất của nó.Nhưng chính nó cũng không hiểu sao nữa.Anh chỉ là một chiếc bóng mơ hồ không rõ ràng mà nó lại yêu,nó chấp nhận chờ đợi để yêu và được yêu.Bất cứ ai cũng sẽ nghĩ nó ngốc.Ừ thì nó ngốc thật,đưa mẹ nó về xong là nó bấm điện thoại gọi cho anh ngay,vì hai ngày có mẹ kề bên nó phải cắt đứt mọi liên hệ với anh.Anh giận nó ghê gớm ,nó cố gắng giải thích và dỗ dành anh ,anh trách móc nó nhưng làm sao anh biết nó khổ sở thế nào khi đứng trước một hoàn cảnh vô cùng khó xử.Có lẽ tình yêu khiến người ta dễ giận hờn nhau nhưng cũng dễ tha thứ cho nhau,anh và nó lại vui vẻ như ngày nào.Cuộc sống mới của nó bắt đầu!Sáng  ngủ dậy gần bảy giờ  nói chuyện với anh một tí rồi tắm,đi ăn sáng rồi vào trường học,trưa về nghĩ một tí thì nó với anh lao vào ôm cái điện thoại và nói.Khoông biết nó và anh nói với nhau chuyện gì mà nói mãi không hết chuyện,tối nó đi học,tối nào không đi học thì điện thoại!Anh và nó tuy xa nhau nhưng không xa tí nào,nó cảm giác vậy!Nếu ai đó có ghi kỹ lục cuộc điện thoại kéo dài nhất thì chắc là cuộc điện thoại của nó và anh!Càng ngày nó càng cảm thấy nó và anh gần gủi nhau hơn,cứ anh rãnh mà nó không có học là nói chuyện.Có lúc nó vừa vẽ vừa nói chuyện,vừa ăn cơm vừa nói chuyện,vừa làm bài tập vừa ôm điện thoại nói chuyện.Càng nói thì hình như càng phát sinh ra chuyện,thời gian thì như ngắn lại mà chuyện thì như  nồi cơm của Thạch Sanh ngày xưa vậy cứ vừa vơi lại đầy nên nó và anh nói mãi mà chỉ thấy hết giờ mà không hết chuyện!Nó nhớ anh nhiều hơn,đôi lúc nó bảo anh xuống Sài gòn gặp nó sớm hơn dự định,anh bảo chờ viết xong quyển sách,nó bảo anh xuống sớm cho nó gặp anh anh cứ không tin,hình như anh nghĩ nó đùa,hình như anh không tự tin khi gặp nó,anh cứ hỏi nó giờ nó yêu anh bao nhiêu phần trăm?Lỡ gặp anh nó không yêu anh được như trong thơ thì sao?Anh hỏi nó,nó cũng tự hỏi nó.Nhiều lúc nó nghĩ nếu lỡ khi gặp nhau giống như nhận xét chị Phương bạn của nó ở Hà Nội mà đã một lần nó tâm sự về chuyện của anh và nó là lỡ khi gặp nhau,trước mắt nó anh của nó là một cậu nhócngoài hai mươi hay một lão già sắp bảy mươi thì nó tính sao?Nó cũng không biết nhưng theo trực giác của nó thì với kiến thức sâu rộng và lối hành văn của anh thì anh không thể là một tên nhóc ngoài hai mươi.Còn khả năng là một ông lão bảy mươi  thì càng khó xảy ra hơn vì có ông già bảy mươi nào mà con yêu và ghen nổi mà lại là  cái kiểu yêu và ghen hừng hực lửa như anh của nó chứ!Có lúc thì nó nói nó yêu anh bảy mươi phần trăm,có khi tuột xuống còn 50%,làm anh cũng lao đao với nó.Nhưng kỳ thật bản thân nó cũng không biết nó yêu anh bao nhiêu phần trăm nữa.Tình yêu mà có thể cân ,đong,đo ,đếm được thì liệu có phải là yêu?Yêu mà có thể dâng hiến bảy phần và chừa lại ba phần để dành thì thật lòng mà nói nó chưa biết cách yêu ấy!Yêu mà có thể để dành thì chắc nó đã để dành mấy phần khi dấn thân vào mối tình đầu rồi,thì đâu đến nổi con tim chai sạn ,khô cằn gần mười năm?Đúng là vớ vẩn,vớ vẩn cả người hỏi lẫn người được hỏi.Mà không hiểu sao một cứ mỗi lần yêu là chết lên chết xuống như anh mà cũng hỏi được câu đó nữa?Buồn cười ghê!!
                                   Mỗi tuần thì chiều thứ sáu nó về nhà,sáng thứ hai lên học,và khi nó về nhà thì nó cấm ngặt anh không  được gọi hay nhắn tin  cho nó.No biết anh không cam lòng,không chấp nhận nhưng vì khôngg thể cải lại nó nên anh làm theo chắc anh sợ cái tính giận hờn trẻ con của nó nên nhịn nó thôi chứ người như anh nó dư sức hiểu.Anh là một người đàn ông ghen kinh khủng,Hoạn Thư mà có sống lại thì cũng chỉ đứng hàng thứ hai sau anh của nó.Nhiều lần nó tan học trễ,quá giờ hẹn thì thôi cái máy của nó như sắp cháy vì nhữ cuộc gọi của anh.Sau đó là tra hỏi nó đi đâu làm gì với ai vì khi vào trường thì anh chàng hiệu trưởng của trường nó lại quay mũi giáo tình yêu tân công nó mới chết chứ.Nó kể với anh vì bực quá muốn chia sẽ nhưng không ngờ biến thành tại họa.Anh của nó ghen.Biết tình anh nó đụng đến ghen thì như bị lửa đốt nên đôi khi anh gọi nó giả vờ không nghe máy để anh gọi mấy cuộc nó mới bắt máy và tưởng tượng gương mặt anh của nó đỏ bừng lên vì giận,vì ghen và vì yêu!
                                  Anh của nó mà ghen thì như lửa Hỏa Diệm Sơn đốt chứ có vừa vì đâu,vậy mà nó lại thích chọc ghẹo cho anh nó ghen,trong cái đáng ghét khi nóng giận của người ghen có cái đáng yêu đó là yêu bao nhiêu thì lại ghen bấy nhiêu,như anh nó thường bảo:”Yêu và ghen là một cặp song sinh,luôn tỉ lệ thuận với nhau”!Không biết anh của nó có cảm thấy khổ sở vì lỡ yêu một đứa con nít trong lớp võ một thiếu phụ không chứ nhiều lúc nghĩ lại nó thương anh ghê gớm.Đúng là anh đã “lên bờ xuống ruộng “vì nó chứ chẳng chơi!Cũng có lúc nó rất ngoan,nó tự dặn lòng nó phải ngoan vì nó đã yêu anh rồi thì không nênn làm cho anh phải buồn,nhưng nó ngoan chẳng được bao lâu!
                 
                 

                [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/9619A8D22CF0498B8875DA24890BC5E1.jpg[/image]
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:09:00 bởi peli >
                Attached Image(s)
                #8
                  peli 25.01.2011 21:16:44 (permalink)
                              Khi tình yêu mang đến nguồn hạnh phúc vô biên làm cho người ta chủ quan,quên hết những thứ xung quanh.Nó cũng vậy!Nó say sưa với niềm vui và hạnh phúc anh mang đến cho nó.Nó quên mất một cái chân mà nó đã vô tình đặt vào vòng hôn nhân.Một lần ,sau khi từ Sài Gòn về nhà,nó mệt quá chui vào phòng nằm.Chợt nhớ  điện thoại hết pin nó đưa em trai út của nó là Đức Minh cắm sạt dùm.Trong phòng nó chỉ có mỗi một ổ điện với hai chỗ cắm.Một thì em nó dung để mở đèn trên bàn học ngày xưa của nó để vừa làm bài tập vừa nói chuyện với nó.Nó không ở nhà thì thôi,còn ở nhà là hai chị em nó như sam vậy,ríu ra ríu rít cả ngày.Còn một chỗ  nữa thì nó dùng để cắm adapter của laptop vì nó có thói quen ở nhà thì tháo pin laptop ra mà sử dụng điện trưc tiếp để kéo dài tuổi thọ của pin.Thấy thế em trai nó mang ra ổ cắm gần phòng khách cắm sạc mà không biết rằng hành động đó sẽ làm cho chị hai yêu quý của nó khóc không xong mà cười càng không được.                                                                                                                                                Nó và em trai nó đang say sưa kể về phần mới của bộ truyện tranh Nữ Hoàng Ai Cập mà hai chị em lùng sục tìm mua vì phần mới không xuất bản ở Việt Nam nên tìm đứt hơi mà không thấy thì em trai nó muốn ăn kem Thuyền ở quán café Hoàn Mỹ.Thế là hai chị em dẫn nhau đi mà nó lại quên không mang theo điện thoại.Nó vừa đi thì N đến.N ngồi uống trà ở bộ salon ở phòng khách vì ba nó bận qua tưới vườn kiểng phụ ông nội nó bên kia con đường quốc lộ 30 nên không ai trò chuyện.Chợt N thấy chiếc điện thoại của nó,chiếc điện thoại mà N nhiều lần muốn cầm xem qua mà không có cơ hội,một phần vì nó kiên quyết không cho với lý lẽ đó là tự do cá nhân,một phần vì N biết nó thích tự do ,nó đồng ý hứa hôn là vì ba mẹ nó và tự tin với bầu trời tự do mà N đã cố tình cho nó nên nếu càng cố muốn kềm kẹp hay xen quá nhiều vào đời tư của nó thi nó  sẽ có cảm giác bầu trời tự do bị thu hẹp và rút lui ngay.N ý thức được điều đó,nên cố tình thả lỏng vòng dây chứ bản thân N hoàn toàn không hề muốn,và đã nuôi ý nghĩ trong đầu là vòng dây đó sẽ có ngày xiết chặt nhưng không phải trong lúc này.Nhưng thê thảm thay, nó lại không hề biế ý đồ ấy.Đến khi biết thì gần như sắp muộn màng.Chắc N cảm thấy đây là thời cơ tốt nhất để xâm nhập vào đời tư của nó để khám phá bí mật của người mà như N đã từng một lần than thở với mẹ nó là không thể nào hiểu nổi.                                                     Cơ hội có một không hai.Nó chỉ có hai món đồ yêu thích là điện thoại và laptop.Nhưng laptop thì đi đâu nó cũng mang theo chỉ trừ đi tắm.Ngủ nó cũng để kề bên thì làm sao N có cơ hội chạm đến?Mà có chạm vào thì với  khả năng của N khởi động được laptop của nó là chuyện không thể rồi chứ đừng nói là sử dụng hay khai thác thong tin.Nghĩ là làm,N với tay cầm điện thoại của nó.Vì nó có thói quen dù sử dụng điện thoại nào thì cũng cài ngôn ngữ là English nên mò mẫm mãi N mới mở được mục tin nhắn.Những tin nhắn nồng nàn đầy yêu thương của anh và nó đập vào mắt N.Như một võ sĩ quyền anh bị hứng một cú đấm knockouts,đây có lẽ là thất bại thảm hại nhất của N từ trước đến nay.Vì theo lời bạn bè N thì chưa có cô gái nào từ chối được sự săn đuổi của hắn.Chỉ cần muốn cô nào thì N luôn có cách để chinh phục được.Chắc có lẽ vì lý do ấy mà hắn chẳng chịu buông tha cho nó?                                                                                        Đang ngồi ăn kem và lên mạng tìm chỗ mua phần mới bộ Nữ Hoàng Ai Cập thì điện thoại của em trai út nó vang lên.Đức Minh nhìn nó rồi nói:”Việt kiều lùn kiếm chị”!Đức Minh không thích N lắm,dù chẳng hiểu biết gì.Nó chỉ biết chị hai không thích ai thì nó không thích người đó.Nó cầm máy:”Alô!”.Chưa kịp nói gì,đầu bên kia đã:”Cô hay lắm,tôi thấy cô rất hay,cô về nhà ngay đi,có việc gấp!”.Nó chưa kịp nói cũng chưa kịp tỏ thái độ bực mình thì N cúp máy.Nó bực,tắt điện thoại của Đức Minh và hai chi em chạy đi siêu thị chơi vui vẻ mà không hề biết một cơn bão to lớn đang sắp đổ xuống đầu mình. Nó và em trai đi chơi chán mới về.Vừa về đến nhà,nó thấy N ngồi ngay phòng khách giương đôi mắt to nhìn nóNó hơi chột dạ.Mẹ nó giờ này đang sang nhà nội nó bên kia đường để chăm sóc bà nội,còn ba nó chắc đi đến nhà hang xóm chơi rồi.Em trai kế thì phải coi cửa hang cho nó!Chỉ có nó và Đức Minh đứa em út chưa đầy mười hai tuổi.Nó từ từ dắt xe vào nhà.Bình thường N đã chạy ra dắt xe cho nó rồi.Hôm nay thì không,nó thấy hơi lạ nhưng chẳng buồn quan tâm.Nó nghĩ,N càng hững hờ với nó thì nó càng dễ lên tiếng từ chối hơn.Anh lại hiện lê trong đầu nó,với những lời nói yêu thương nồng nàn.Nó cảm thấy tự tin hơn.                               Nó loay hoay tìm điện thoại định nhắn tin cho anh thì N bước tới dùng bàn tay thô bạo của mình nắm lấy tay nó và từ từ xiết chặt làm nó đau điến.Nó la lên:”Anh điên hả?Buông tay tôi ra!”Nó chồm bàn tay kia tát cho hắn một cái nhưng hắn quá mạnh,hắn dùng bàn tay còn lại chụp lấy tay của nó.Hắn từ từ xiết chặt hai bàn tay của nó trong bàn tay thô bạo của mình làm nó đau điếng.Nó muốn khóc,nước mắt chực trao ra.Tiếng nói thân quen của anh hiện ra như tiếp thêm sức mạnh cho nó.Nó không khóc.Nó cố vùng vẫy để thoát ra mà không được.N nhìn nó bằng đôi mắt đỏ rực ,nói với nó trong kẽ răng:”Cô không đơn giản như tôi nghĩ,chưa có con đàn bà nào đối với thằng Ngân này như cô cả,cô là vợ sắp cưới của tôi rồi mà còn dám nhắn tin hò hẹn với trai nữa hả?Yêu đương,nhung nhớ nữa hả?Thằng Phong là thằng nào?Cô nói mau,tôi vừa nói chuyện với nó xong,cô và nó đã làm chuyện gì đồi bại ở Sài Gòn,nói mau?”.Nó giận sôi gan:”Anh thật quá đáng,ai cho phép anh xem điện thoại của tôi?Trả cái máy lại đây,bước ra khỏi nhà tôi!”Hắn dùng hết sức mình  nhấc bỗng nó lên và ném nó vào bộ salon.Đức Minh thấy N hung dữ với chị hai mình quá thì chạy sang nhà nội kêu ba mẹ về.N nói trong kẽ răng:”Nó là thằng nào?ở đâu?”.”Mặc kệ tôi,bạn bè của tôi,không cần anh quan tâm.”,Hắn nói:”Cứ tưởng cô gia giáo lắm,những tin nhắn như thế còn nhắn với nhau được thì là loại đàn bà dâm đãng,thằng này được thì thằng khác được.Tôi cho cô biết tay!”.Vừa nói,N lôi tay nó xềnh xệch vào phòng,nó la hét giãy giụa,kêu ba mẹ,may thay ba mẹ nó vừa về kịp lúc.N  buông tay nó ra,hai bàn tay tê cứng,nó ôm lấy mẹ nó khóc nức nở.Nó ngất xỉu.Nhật Minh,em trai kế nó được Đức Minh gọi điện thì về vừa kịp lúc.Ba nó bế xốc nó đưa đến bệnh xá gần đó.

                  [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/B8D4A2A9DBFD4772A382770E7902407B.jpg[/image]
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:06:13 bởi peli >
                  Attached Image(s)
                  #9
                    peli 27.01.2011 21:16:11 (permalink)
                                  Trong mơ màng nó thấy anh giận nó.Nó nghe văng vẳng bên tai lời oán trách của anh:”Sao em lại lừa dối anh?Sao em lại mang anh ra làm trò đùa của em?Em đã có chồng sao còn lả lơi làm quen với anh?”.Nó thấy N với đôi tay đầy móng vuốt cào cấu nó miệng thì hét to:”Dâm đãng,dâm đãng!!”.Nó hét lên rồi bật ngồi dậy nhìn xung quanh.Mẹ nó chạy tới hỏi nó có sao không?Nó nhìn vào đồng hồ gần mười một giờ.Nó thấy mình ở bệnh xá và đang truyền dịch.Nó muốn về nhà.Nó xin mẹ cho nó về nhà.Mẹ nó đi nói chuyện với bác sĩ còn nó ngồi đó,trên chiếc giường bệnh xa lạ và nghĩ về anh.Không biết N đã nói gì với anh?Anh đang như thế nào?Đang cười mỉa mai nó là loại đàn ba hư có chồng còn đèo bồng lôi kéo anh vào chuyện yêu đương?Anh đang đau khổ vì cảm giác bị nó lừa dối?Đang vùi mình vào những cơn say vì đã bao lần anh tìm đến rượu khi giận nhau?Nó đã gián tiếp làm tổn thương anh!Không biết anh đang như thế nào,anh có biết hoàn cảnh khắt nghhiệt của nó hiện giờ?Mới lúc trưa còn nói bao lời nồng nàn yêu dấu đây,giờ tan nát hết rồi.
                                Thì ra hắn là một  tên ngụy quân tử.Thì ra bấy lâu nay hắn đang thả miếng mồi rộng lượng và trân trọng ra để câu con cá ngốc như nó.Nó cảm thấy chua chát.Nó chợt rung mình khi nghĩ đến nếu ba mẹ nó không về kịp lúc thì thân xác nó sẽ ra sao trước cơn giận của hắn?Chẳng lẽ trời sinh nó ra chỉ để chịu hai từ”cưỡng bức”mà không cho nó cảm giác được hiến dâng,được thương yêu thật sự?Nó làm sao để liên lạc với anh?Anh giờ ra sao?Nó chợt nhói đau trong lòng khi nghĩ về anh của nó.Anh là người rất dễ bị tổn thương trong tìnhn cảm.Liệu khi nó kể hết sự thật cho anh nghe anh có tin nó không?Nó bắt đầu kể với anh từ lúc nào?Lòng nó rối bời!Ai biết được nó đau như thế nào khi cùng một lúc nó phải chịu đến hai cú sốc.Nó phát hiện ra mình bị N lừa,con người xấu xa ,thô bạo ,vũ phu của hắn được bao bọc bởi một lớp ngoài lịch sự,cảm thông,cao thượng bao nhiêu ngày qua,trong khoảnh khắc chiếc mặt nạ rơi xuống.Mối tình đẹp mà nó đặt nhiều kỳ vọng không còn mong gì nữa.Anh chắc chắn sẽ không tin nó.N chẳng lẽ đã dùng máy của nó nói chuyện với anh rồi sao?Anh sẽ tránh xa nó,xem nó như một loại đàn bà hư hỏng như hắn.
                                Về nhà thì mới có thể tìm cách liên lạc với anh được.Mẹ nó dìu nó ra xe cho em nó chở về.Ba nó đi xe ôm về theo.Trên đường đi,nó chợt nghĩ,như thế này cũng tốt,sẳn dịp này từ hôn luôn cho xong chuyện.Nó sẽ giải  thích với anh sau,nếu cần nó sẽ lên Tây Nguyên tìm anh.Nếu anh yêu nó thật lòng anh sẽ tha thứ cho nó vì nó bị đặt vào hoàn cảnh phải nói dối anh chứ bản thân nó không muốn.Anh yêu nó thì sẽ hiểu và thông cảm cho nó chứ,và nó tin anh sẽ hiểu cho nó.
                                Vừa về đến nhà,mới bước vào cửa nó đã nhìn thấy N ngồi ngay bộ salon ở phòng khách.Có ba mẹ và em trai nó ở nhà ,nó không sợ N nữa.Nó lao thẳng đến N và nói:”Trả điện thoại lại cho tôi,nhanh lên,trả đây,anh không có quyền giữ điện thoại của tôi!””Em làm gì om sòm vậy,em còn mệt,ngồi xuống đó đi,có ba mẹ đây,mình nói chuyện với nhau cho đàng hoàng,em muốn cả xóm thức dậy chạy  đến xem à?”Ba nó vội lên tiếng:”Con bình tĩnh,ngồi xuống nói chuyện,lớn rồi!Ngân nói cho ba mẹ biết hết rồi,tin nhắn ba cũng đọc rồi,ba muốn nghe con giải thích rõ ràng.Ba nuôi con từ nhỏ đến lớn,ba tin con,nhưng còn những dòng tin nhắn ấy,ba muốn không tin cũng không được.Giờ con nói đi?”Ba nó hỏi nó về anh,về mối quan hệ của anh và nó.Nó im lặng,không nói được lời nào khi nhìn đôi mắt yêu thương nghiêm khắt và đầy thất vọng của ba nó.Mẹ nó lên tiếng:”Anh à,Phong em biết”.Ba nó quay sang mẹ nó quuát:”Em biết?Em biết mà để ra sự việc thế này?Biết mà không nói với anh tiếng nào?Phải chăng em bắt cầu cho nó?Em đang ủng hộ nó làm việc trái đạo lý?”Mẹ nó thở dài:”Anh bình tỉnh nghe em nói hết,Ngân cũng nên bình tỉnh!Phong chỉ là mối quan hệ trên mạng thôi!Loan nó có sở thích làm thơ ,thích nghệ thuật nên tính nó lãng mạn,nó quen biết Phong khi hai đứa cùng tham tha một diễn đàn nào đó về thơ,gửi mail và nhắn tin gọi điện chứ chưa gặp mặt bao giờ!Chuyện này hôm trước Loan có kể với em khi đưa nó lên Sài Gòn học.Em đã khuyên nó chấm dứt kiểu đùa giỡn trên mạng này rồi.Tính nó nghịch ngợm hay chọc người này,phá người kia.Anh cũng biết,người ta đeo đuổi theo nó thực tế còn bị nó ghẹo lên ghẹo xuống huống gì là trên mạng ảo không biết mặt nhau.Nó đùa kiểu gì thì ai mà biết cho nổi.Chứ từ trước đến giờ anh thấy con mình có lăng nhăng hay chơi bời gì đâu.N cũng nên coi lại,Anh Thành tiếp xúc với gia đình ba mẹ và bé Loan bao nhiêu năm nay chứ không phải mới đây,con về hỏi lại anh hai con xem sao?”
                                Ba nó nhìn nó:”Con nói đi,ba muốn nghe chính con nói!”.”Thưa ba,mẹ!Mẹ nói không sai.Quan hệ của con và anh Phong đến lúc này chỉ có thế.Nhưng giờ con muốn từ hôn,con không muốn lấy một người chồng thô lỗ và vũ phu như thế.Con xin ba mẹ thương con mà chấp nhận,nếu không chắc con chết trước ngày cưới,con rất sợ”.N ngồi im,bất ngờ lên tiếng:”Thôi ma mẹ mệt rồi,Loan cũng mệt,con lại có việc ở Cao Lãnh sáng mai.Giờ mọi người nghĩ ngơi đi,trưa mai con xuống để giải quyết chuyện này.Ba mẹ có cần xem lại những tin nhắn mà Loan và thằng Bắc kỳ ấy trao đổi  với nhau không?”Vừa nói N cầm chiếc điện thoại Mobiado của nó đưa cho ba nó.Ba nó cầm xem lại vài tin nhắn rồi đưa cho mẹ.Nó đang ngồi gần mẹ  nên giành lấy điện thoại từ trên tay mẹ nó:”Trả điện thoại cho con!”.N nhanh chóng chồm tới giữ một bên cái điện thoại và nói:”Em không được xóa tin nhắn đó,nó là bằng chứng để em và tôi từ hôn.Với lại,tôi giữ điện thoại này để em khỏi liên lạc với nó!”Nó giành lại:”đây là máy của tôi,anh không có quyền giữ!”Nó bất chợt bắt gặp anh mắt nảy lửa của N đang nhìn nó.Nó mất thăng bằng sắp ngã,N buông tay giũ điện thoại ra chụp lấy nó.Một suy nghĩ chớp nhoáng hiện ra trong đầu nó.Nó chỉ cần cái sim,máy không quan trong.Điện thoại Mobiado nhìn bế ngoài kịch cợm chứ thật ra toàn bộ vỏ làm bằng đá saphire không trầy xướt nhưng rất dễ vỡ.Chỉ cần nắp lưng bị vỡ,cục pin văng ra là nó lấy được cái sim.Nó nhìn trợn mắt nhìn N và mạnh ta đập cái điện thoại. “Bốp”.Đúng như dự tính của nó,chiếc sim văng ra ngay chân Đức Minh.Thằng nhóc vậy mà khôn,như hiểu được ý của chị mình,nó dùng chân dẫm lên che cái sim lại và đứng im như không hay biết gì.Nó thấy và yên tâm.Thế là chỉ cần im lặng cho N ra về thì nó lấy cái sim rồi lấy máy của Nhật Minh bỏ sim vào là liên hệ với anh ngay vì nó tin giờ này chắc anh cũng như nó không thể nào ngủ được dù hai lý do khác nhau.
                                N tức sôi gan nhưng kềm chế lại:”Em làm như thế là muốn phi tang?Anh giữ cái xác máy này,mai mang đi sửa lại là xong.Ủa cái sim đâu?Hắn loay hoay tìm hoài không thấy.Đúc Minh giả đò ngáp dài và nói buồn ngủ rồi,ngủ sớm mai đi học thôi và liếc chị hai nó một cái để báo hiệu.Tìm mãi không được cái sim.Thấy N cứ tìm hoài mẹ nó mở tủ lấy chứng minh thư đưa cho N và nói:”Cài sim đó mẹ đứng tên đăng ký.Con cầm chứng minh mai đăng ký làm lại sim cho em nó.Loan nó mệt lắm rồi.Từ chiều giờ nó chưa ăn uống gì.Chuyện gì để mai hãy tính!Mẹ không muốn nó bệnh,con về Cao Lãnh đi!Từ hôn hay không thì mai con nói anh Thành xuống đây một chuyến giải quyết luôn”.N cầm chứng minh thư rồi nói:”Chuyện từ hôn con cũng nghĩ đến rồi.Con nghĩ con không chấp nhận được một người vợ chưa cưới đã cắm sừng lên đầu mình.Nhưng cái gì cũng phải có lý do rõ ràng.Con sẽ mời ông bà hai bên,những người chứng kiến cuộc hứa hôn của tụi con để họ hiểu vì sao từ hôn.Mà con từ hôn chứ Loan lấy tư cách gì từ hôn con?Chào ba mẹ con về!”,Nói xong hắn đi ra xe về mà không thèm chào nó một tiếng.Nó cũng chẳng cần.N đi rồi,ba nó nói:”Con mệt không?nếu mệt thì đi ngủ đi,còn không ba muốn nói chuyện với con vài điều”.No muốn nghe ba nó nói nên không trả lời mà ngồi lại.Ba nó hỏi:”Chuyện Phong,mẹ con nói là hoàn toàn sự thật?Con và Phong chưa biết mặt nhau cho đến thời điểm này?”.”Dạ ,con nói thật,ba tin con đi mà.Tin nhắn chỉ là con và anh ấy nhắn với nhau thôi,chứ thật sự con và ảnh gặp nhau một lần còn chưa có thì nói gì đến những chuyện vượt qua bức tường đạo đức ấy chứ?”.”Thôi được rồi,con đi ngủ đi”.Nó đang rữa mặt thì Đức Minh chạy lại “Cho chị nè!””Ừ,cảm ơn””Tay chị còn đau không?Em xoa dầu cho””Tay chị còn bị bầm rồi kìa,hồi chiều em chạy đi kêu ba mẹ ,gọi điện cho anh ba đó”.”Ừ ,em thông minh lắm.!Ngủ đi mai còn học sớm,em học bài chưa?””Chiều giờ em lo cho chị học bài không vô.Sáng vô xin thầy khỏi trả bài một bửa,em ngủ nha””Ừ”.Nó lại chỗ Nhật Minh hỏi kêu đưa điện thoại cho nó bỏ sim vào một tí thì thật xui xẻo.Nhận được điện thoại của Đức Minh nó lính quýnh lo dẹp cửa hang về mà bỏ quên điện thoại lại cửa hàng.Điện thoại của Đức Minh thì xài Sfone nên không bỏ sim mobifone của nó vào được.Máy của mẹ thì không thể,ba thì không xài điện thoại.Chết thật,nó mở máy tính lên gõ mail,hy vọng anh sẽ đọc được.”Anh tắt điện thoại có số 01288……48 đi,có việc ,em sẽ giải thích sau”.Vì mẹ nó nằm kề bên nên nó không dám gõ nhiều.Nó nằm im như ngủ,tâm trạng hoảng loạn.Cũng chính từ đêm đó,bắt đầu chuỗi dài  những giấc ngủ bất an của nó mà chính nó và mẹ  cũng không biết vì sao?
                     

                    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/5FDCCA21B4194F5DB41643FBFAD07A85.jpg[/image]
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:20:24 bởi peli >
                    Attached Image(s)
                    #10
                      peli 30.01.2011 21:11:28 (permalink)
                                      Cho đến bây giờ mỗi lần nó ngủ là hình ảnh nó bị lôi xềnh xệch và bị nghe chữi là dâm đãng lại hiện ra ám ảnh.Nó chưa bao giờ có một đêm nào được một giấc ngủ ngon thật sự.Nó tắt máy tính và nằm im hồi lâu.Tưởng nó đã ngủ,mẹ chồm qua vuốt lại mái tóc rối bù mà nó không thèm chải trước khi đi ngủ,một thói quen chưa bao giờ nó quên.Chắc mẹ  biết nó đang rất suy sụp.Mẹ  đặt tay lên trán nó,xoa quanh mặt nó,rồi kéo tấm mền đắp cho nó.Nó cảm nhận được tình thương của mẹ.Nước mắt nó lăn dài trong bóng tối theo tiếng thở dài của mẹ.Nó biết là mình đã làm cho mẹ rất buồn.Nhưng nó không biết làm cách nào khác hơn!Trong bóng tối,nó nghĩ đến anh.Nó nhớ anh da diết.Giờ này anh đã ngủ chưa?Hay anh đang thao thức và oán trách nó?Nó cảm thấy có lỗi với anh vô cùng.Nếu nó không làm quen anh trên thư quán?Nếu nó không nhìn tình yêu bằng con mắt lệch lạc trẻ con của nó?Nếu nó can đảm thú nhận sự thật với anh?Nếu nó đừng nghĩ tình yêu của anh vá nó chỉ là ảo và muốn kết thúc lúc nào cũng được,và đừng trẻ con quá khi đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân?Nếu ai đó cho nó biết trước nó và anh sẽ yêu tha thiết như bây giờ?Nếu ai đó cho nó đôi cánh ,ngay bay giờ nó sẽ bay đi tìm anh!Nếu cho nó cơ hội được ở bên anh giờ này nó sẽ khóc,khóc cho đến khi nào nước mắt của nó cạn hết thì thôi.Và nó ước.Nó ước anh đang bên nó.Nó ước cuộc đời nó bằng phẳng như người khác.Nó ước nó gặp được ông trời để hỏi xem sao ông lại thẳng tay với nó như thế?Nó ước nó đừng trẻ con như thế để không phải sa một chân vào cái vòng hôn nhân đáng sợ ấy.Nó ước  giờ có thể nghe được một lời an ủi hay một cái vuốt tóc của  anh thì dù bảo nó lập tức chết ngay nó cũng cam lòng.
                                      Đang lan man suy nghĩ thì ba nó mở cửa phòng bước vào.Ba nó vuốt tóc nó rồi thở dài.Chắc ông đang xót xa cho số phận của đứa con gái mà ông thương yêu vô cùng.Từ nhỏ ông chưa bao giờ nói câu nào lớn tiếng la mắng nó chứ đừng nói là đánh.Ông cầm hai cánh tay bầm tím của nó rồi lại thở dài.Đứa con gái cưng của ông tuy bên ngoài có vẻ bướng bỉnh nghịch ngợm nhưng thật ra nó rất ngoan,từ nhỏ nó rất biết ý thức,chưa bao giờ nó làm ai phiền lòng.Mười hai năm học nó luôn là niềm tự hào của gia đình ông với cả họ tộc khi là đứa con gái đầu tiên học cao đẳng,xé bỏ cái quan niệm con gái thì không nên học cao làm gì.Có phải chăng vì như thế mà con gái ông phải gánh hết bất hạnh này đến bất hạnh khác?Tứ khi nó còn nhỏ đi đâu cũng chỉ nghe người ta khen,chưa bao giờ ai chê con gái ông bất cứ điều gì.Vậy mà nay con gái ông lại bị người ta sỉ vả như thế mà ông lại bất lực không thể đứng ra bảo vệ con mình vì trót mang món nợ tiền lẫn ân tình.Nó biết ba nó thương nó vô cùng.Nó muốn mở miệng xin lỗi ba nó nhưng môi nó đắng ngắt không nói được lời nào.Lần đâu tiên nó cảm nhận được câu”thúc đêm mới biết đêm dài”.Nó nhớ anh vô hạn,nhớ giọng nói thân quen.Hiện giờ tâm hôn nó như người chết đuối cố bám vào chiếc phao cứu sinh là anh để mong được sinh tồn.Nhưng nó không biết chiếc phao ấy giờ ra sao?
                                   Nó thiếp đi trong mớ hỗn độn nữa đau thương nữa nhớ nhung,thỉnh thoảng lại giật mình bật dậy vì những hình ảnh ban chiều lặp lại.Lòng nó rối ren chờ trời sáng .
                      Nó mở mắt ra bước xuống giường,nhìn quanh nhà không có ai,nó thấy điện thoại của mẹ nó cắm sạt trên bàn,nó vội bỏ sim vào và gọi cho anh,trong cơn hỗn loạn nó không biết nói sao nên:”Alo,anh hả?Anh tắt máy đi,máy em bị mất””máy em mất khi nào?””Hôm qua,trên đường về””Người ta điện thoại cho em bảo chuộc,em đang chờ”,nó còn muốn nói nữa nhưng mẹ nó đi chợ về đến nên “Thôi nha anh,em sẽ giải thích với anh sau,giờ anh tắt số máy này đi”.Nó tắt máy,nhanh chóng lấy cái sim ra mà không biết,ở đâu đó trên thành phố Cao Lãnh ,N đang mang giấy chứng minh thư của mẹ nó ra đại lý của mobifone phục hồi lại cái sim đồng nghĩa với cái sim của nó đang giữ sẽ bị cắt sóng.Nó yên tâm đi tắm vì nghĩ anh sẽ tắt máy và sẽ không bị N làm phiền.Như vậy anh sẽ ít buồn,không uống rượu.Anh sẽ đỡ đau khổ hơn.Nó mệt mỏi,đến giờ nó mới cảm nhận đau đớn về thể xác,hai cánh tay đau nhức,toàn thân như rã rời,nhưng nó yên tâm vì nó đã liên lạc được với anh.Chỉ cần nó khỏe lại tự chạy xe được thì nó ra cửa hang bỏ sim vào cái máy khác và sẽ gọi cho anh để giải thích mọi chuyện với anh.Nó ăn chén cháo mẹ nó nấu và an tâm nằm ngủ.Ba nó về kêu nó dậy .Nó ngồi trước mặt ba nó.Ba nói:”Con muốn giải quyết việc này như thế nào?””Dạ con muốn từ hôn!”.Con muốn từ hôn với lý do  con đã hứa hôn rồi mà còn hò hẹn với người khác,yêu đương lăng nhăng?Và N sẽ mang những tin nhắn ấy ra cho cả bà con dòng họ xem để làm bằng chứng là con hư đốn?Ba mẹ tin con còn mọi người thì sao?Tương lai sắp tới con sẽ sống như thế nào trước búa rìu dư luận?Còn ông bà nội ngoại sẽ như thế nào trước cú sốc này đây?Ba không tán đồng việc làm của con,yêu thương đùa giỡn trên mạng.Nhưng ba là ba của con,ba cũng không thể an tâm để con lấy một người chồng vũ phu như vậy.Ba và mẹ đến vơi nhau không do tình yêu nhưng vẫn luôn cư xử với nhau đúng mực,chứ không như cách N đối với con.Ba tán thành quan điểm,ba đang nói là quan điểm từ  hôn của con.Nhưng  nếu con từ hôn ngay lúc này chẳng phải là ôm tiếng xấu vào mình sao?Vết nhơ ây khi nào con rữa sạch hay nó sẽ theo con đến suốt đời?Với quan hệ của ba và Bác Thành và những gì N đã làm cho gia đình mình ,ba không thể đứng về phía con khi con phạm phải một cái sai nghiêm trọng nhất mà bất cứ người đàn ông nào cũng kiêng kỵ,con hiểu không?Còn đứng về phía ba là ba của con thì ba muốn con từ hôn,rút cái chân bị kẹt trong vòng hôn nhân ấy ra,nhưng phải theo một cách thông minh,chứ không phải như thế này,trong lúc này,con hiểu không?Con gái ba rất thông minh,người tháo được chuyện này chính là con.Ba đau lòng không thể bảo vệ con vì ba vướng phải nhiều thứ ,mà nếu để làm người và còn đứng trong xã hội ba cần phải có,con hiểu không?””Con hiểu rồi ba,cảm ơn ba hiểu cho con,cảm ơn ba đã thương con”.”Con đi nghĩ đi,chiều hai giờ N xuống,con liệu cách đối phó nhưng phải bình tỉnh,khôn khéo”
                                  Nó bước vào phòng,ba nó nói không sai,nó biết tìm cách gì đây?Nó mở mail,trong mail anh nó đã đoán được nó không hề bị mất máy,nó tóm gọn sự việc rồi gửi mail cho anh,nó nói dối là mẹ nó thấy tin nhắn và đưa máy cho N.Anh cùa nó rất thông minh.Anh không tin.Nó mail trấn an anh,và mong anh cho nó thời gian.Nó sẽ giải thích rõ ràng với anh khi đã giải quyết được mọi việc ổn thỏa.Nó vào thư quán đọc bảy bài thơ buồn mà anh viết chỉ trong một đêm.Nó đau lòng.Con tim nó như bị ai xé ra thành trăm mảnh.Anh tự ví mình là kẻ”ôm rơm chữa lữa”,”không ai nhờ vẫn làm người canh giữ”.Nó đau lòng và nghĩ,nó và anh chắc đã hết rồi.Nó gửi mail và một bài thơ kèm theo lời xin lỗi chân thành tận đáy lòng vì chính nó ban đầu làm quen với anh.Chính nó đã kéo anh vào cái vòng oan trái của đời nó.Nó đau khổ,không tìm được cách nào để giải quyết chuyện của nó và N giống như ý muốn của ba nó.Nó úp mặt xuống gối khóc và thiếp đi.
                       

                      [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/2E92C719FDF440ED9A3C5CA048F64523.jpg[/image]
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:02:59 bởi peli >
                      Attached Image(s)
                      #11
                        peli 01.02.2011 08:02:04 (permalink)
                        Đang ngủ,Đức Minh chạy vào kêu”Chị hai,ổng xuống kìa””Cưng đi học về rồi hả?Ăn cơm chưa?””Em về nảy giờ,ăn cơm rồi,chị ăn chưa?Ăn cháo không em mút cho chị ăn nha?””Thôi,chị không đói,cưng học bài đi,chị đi tắm”.Nó tắm,gội đầu để xua tan cơn mệt mỏi .Nó rối vì đến giờ này bản thân nó không nghĩ được cách nào để từ hôn vẹn toàn như mong muốn của ba nó.Nó bước ra phòng khách,ngạc nhiên nhìn thấy giỏ quà nào bánh trái,rượu và một bọc trái cây nằm đó.N chỉ đến một mình mà không  dẫn theo bác Thành là anh hai,người bạn của ba nó mà nếu cưới xong nó phải đổi cách xưng hô.Chưa hết ngạc nhiên thì N đã bước đến bên nó ân cần “Em có sao không?Em còn đau lắm phải không?Anh mới mua thuốc cho em nè,đưa tay anh xoa cho,anh xin lỗi,anh nóng quá làm tay em bầm hết rồi,em đánh anh đi,tát anh mấy cái cũng được”.Nó chưa định thần nó thầm nghĩ chắc hắn uống lộn thuốc rồi!Hắn bị chạm sợi dây nào không biết.Ba nó bước vào thấy hắn đang chăm sóc con gái mình thì vội quay ra.Vừa thấy ba mình nó vội kêu:”Ba,anh Ngân muốn thưa chuyện gì với ba nè”.Nó muốn tránh sự thân mật của N.rụt tay lại và chạy qua ngồi kế bên ba nó,nó giả vờ tựa đầu vào vai ba nó nhỏng nhẻo:”Con nhức đầu quá ba ơi!””ừ,ba biết”.Mẹ nó ngoià vườn vùa mới bước vào cũng ngồi xuống bọ salon cạnh nó.N đứng lên vòng tay trước ngực nói:”Con xin lỗi ba mẹ chuyện tối qua con làm ầm ĩ và buông những lời lẽ không hay xúc phạm đến Loan.Nhưng vì con quá yêu Loan nên mới hồ đồ như vậy.Suốt đêm qua và cả buổi sáng nay con không làm được chuyệngì ra hồn cả,con đã suy gẫm lại tất cả rồi.con tin  Loan và thằng “Bắc Kỳ”kia chưa gặp nhau và những tin nhắn ấy chỉ là trò nghịch ngợm của một cô bé bướng bĩnh như Loan thôi,vì nếu hai người đã gặp nhau và nằm cạnh bên nhau thì lúc đó thời gian dùng để thực hành chứ không phải cầm điện thoại nhắn tin.Con cũng tin qua bài học lần này Loan sẽ không đùa kiểu ấy nữa,và với thái độ sợ sệt của cô ấy khi tối qua con cố tình lôi cô ấy vào phòng để dò xét giúp con hiểu cô ấy hơn,qua lời anh  Thành con tin suy nghĩ của mình đúng.Cô ấy không phải là loại người hư hỏng.con yêu Loan và tha thứ trò đùa nghịch kiểu trẻ con của cô ấy”.N ngừng lại nhìn nó:”Em đừng buồn hay giận anh làm gì,con nghĩ ba cũng là đàn ông nên hiểu được cảm giác tức giận và hành động của con tối qua,con mong ba mẹ bỏ qua,?Con biết Loan đùa vui trên mạng  ảo ấy là cũng do một phần lỗi ở con vì con chỉ lo làm ăn mà không quan tâm đến cô ấy,để cô ấy quá tự do đi về một mình khiến cho nhiều nghĩ  cô ấy là người cô đơn,độc thân việc đeo đuổi chọc ghẹo là điều không tránh khỏi.con muốn từ nay dành nhiều thời gian quan tâm chăm sóc cô ấy nhiều hơn.Con muốn tổ chức lễ cưới trước tết ,sau đó Loan vẫn đi học bình thường,hy vọng ba mẹ hiểu được tâm ý của con”.
                        Nó còn đang ngạc nhiên ,chưa tin vào những gì xảy ra trước mắt mình.Nó không tin hành động hôm qua của hắn là hành động của tình yêu.Người ta không ai nỡ xuống tay với người mình yeu một cách tàn bạo như thế.Hắn đang nhặt cái mặt nạ đã rơi ra tối qua và đang cố mang vào lại đây mà.Nó còn đang mien mang suy nghĩ  thì mẹ nó lên tiếng:”Nghe con nói vậy mẹ rất mừng vì con đã hiểu rõ được sự việc,mẹ cảm ơn con đã suy cùng nghĩ cạn mọi việc để không xảy ra việc hiểu lầm đáng tiếc,Còn bé Loan mau xin lỗi anh Ngân đi,con không có chỗ nào đúng đâu mà ngồi đó hoài.Còn chuyện cưới hỏi phải xem ngày tháng đàng hoàng đâu phải muốn cưới là cưới được”. Nó chưa hết bất ngờ vì thái độ của N thì đến bất ngờ vì thái độ của mẹ nó,cưới  bây giờ sao?Không ,không thể!Trong cơn kích động dữ dội nó hét lên;”không,con không chịu đâu,cưới về để anh hành hạ tôi hả?Mới tối qua mà,ba mẹ nhìn đi,tay của con còn bầm tím nè,con sợ lắm,con không chịu,ba mẹ không thương con nữa hả?””Em bình tĩnh đi,anh xin lỗi mà,anh không muốn vậy đâu,tại quá yêu em mới hồ đồ ghen tuông như thế,làm em đau anh cũng đau lòng chứ có sướng vui gì đâu?Anh hứa sẽ không như vậy nữa ,khi là vợ chồng rồi thì chẳng có ai tranh giành nữa,anh ghen làm gì cho mệt ,em hiểu không?”nó nhìn sang ba cầu cứu,ba nó lên tiếng:”Ba không trách con việc nổi giận tối qua,nhưng con cần xem lại cách thể hiện tình yêu của mình,là đàn ông có nhiều cách để đàn bà trung thành nhưng không phải theo cách chiếm đoạt.Nói thật ba biết bé Loan nó  có nhiều điều sai trái trong việc này,ba không bênh vực con mình,nhưng ba cũng không an lòng giao đứa con gái mà ba thương yêu cho con khi chứng kiến những việc đã xảy ra!Ngay từ đầu,con đã từng tâm sự với ba rồi,đúng ra chuyện này ba không muốn bé Loan biết nhưng ba nghĩ lúc này ba nên nói.Con từng hứa sẽ tốt với bé Loan,con biết Loan không yêu con và lòng còn nghĩ đến chuyện buồn lúc trước nhưng con yêu và rộng lượng chờ đợi.Con chấp nhận chuyện ấy và chứng tỏ tình cảm của mình từ từ,vì điều này ba hết sức ủng hộ con.Nhưng qua chuyện hôm qua,ba không thể nói mình không thất vọng.Con muốn cưới ngay trước tết?Ba không bằng lòng,ba muốn cả hai đứa nên suy nghĩ lại,bé Loan đã từng vấp ngã vì nghe theo lời ông nội,nay ba không muốn ép buộc nó lần nữa.Chuyện hôm qua là một sự đả kích lớn với nó,ba không muốn nó chịu thêm,nếu nó không muốn cưới ba không bao giờ ép.Ba muốn con nhớ là ba thương yêu bé Loan hơn bất cứ thứ gì,nếu tối qua là một người khác thì ba chấp nhận tội tù để bảo vệ con mình!Ba không muốn con mình gánh thêm một  đau khổ nào dù là nhỏ nhất,chuyện hứa hôn nếu nó không gật đầu thì ba cũng không bằng lòng đâu.Loan con thấy thế nào?””con,dạ””Sao?””Con không muốn cưới đâu”.Đúng ra nó định nói là nó muốn từ hôn nhưng chợt nhớ lời ba nó nói lúc sáng nên nói thế.N thấy kế hoạch không như  ý,mặt hơi biến sắc,điều này không thể qua mặt được nó.N lên tiếng”Ba đã nói thế con không dám cãi,một lần nữa con xin lỗi!Nhưng con muốn dành nhiều thời gian quan tâm đến Loan hơn,mai mốt thứ hai con đưa bé Loan lên Sài Gòn và thứ sáu đón  về,nếu con bận sẽ cho tài xế đưa đón cô ấy,con muốn cô ây có thời gian hiểu  tình cảm và tâm ý của con,và vì để được an tâm là chuyện của Phong  đã kết thúc con muốn lâu lâu xem điện thoại của cô ấy,con nghĩ là vợ chồng chuyện ấy cũng không có gì là lớn lao cả ,điện thoại của con Loan muốn làm gì cũng được”.Nó muốn lên tiếng nhưng cảm thấy cần im lặng  bèn lên tiếng”vậy trả điện thoại lại cho….em”.Tiếng tôi của nó dừng lại và cố ý dùng tiếng em để mong lấy lại cái sim và yên ổn về Sài Gòn học ,chỉ có như thế nó mới có cơ hội giải  thích cặn kẽ với anh tránh được việc hiểu lầm.Hắn nói dù gì cũng trễ rồi điện thoại bị đập bễ sửa chưa xong,còn cái sim,vì hắn muốn đền cái máy khác cho nó mà chưa tìm được cái máy vừa ý nên bỏ quên sim ở nhà rồi.Hắn bảo nó cứ đi học đi,lấy cái máy khác bỏ cái sim khác vào xài đỡ một tuần chắc không sao.Mẹ nó lên tiếng:”Ừ,vậy cũng được”.Nó giận dỗi”Mẹ thì cái gì mà chẳng được!”Nó bỏ vào phòng.Chiều đó, N cùng ba nó nằm trong phòng nó ít nghe tiếng ba nó nói cười như mọi khi,nó hiểu ba nó cũng không vui như nó!”Nó không tiện cãi lại mẹ nó nhưng ấm ức nó soạn quần áo để sáng sớm đi Sài Gòn mà chẳng thèm lấy cái điện thoại nào.Đêm đó,nó nằm không thể nào ngủ được,nó mong trời mau sáng ,nó mau lên đến Sài Gòn như con chim sáo ước mong được sổ lồng,tung cánh bay dưới bầu trời tự do.Nó nhớ anh da diết,nó mong nghe giọng nói ấp áp thân quen của anh biết bao.Chắc anh đang buồn giận nó ghê gớm!Không biết anh đang làm gì?có nhớ nó không hay anh đang ngập tràn trong oán hờn,hay anh đang căm ghét nó?Nó đau lòng khi nghĩ đến điều ấy.Nó suy nghĩ lung tung trong giấc ngủ chập chờn xen lẫn những cơn ác mộng kinh hoàng.Nó khẽ kêu lên trong giấc ngủ mơ màng:”Phong ơi!Em nhớ anh lắm anh biết không?”
                         
                         

                        [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/CE3B5B011D494B389806225B3CF4FC0B.jpg[/image]
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 20:58:06 bởi peli >
                        Attached Image(s)
                        #12
                          peli 04.02.2011 08:54:17 (permalink)
                                          Phần vì mệt mỏi,phần vì đau khắp toàn thân ,nó lên đến Sai Gòn hơi trễ.Vừa tới là đến giờ học,nó phải vào lớp ngay.Ngồi học mà lòng nó như lửa đốt.Do tâm trạng không tốt,nó quên đầu quên đuôi bỏ cái USB 3G ở nhà nên nó không thể mail cho anh được.Học xong,mệt quá nhưng nó vẫn cố chạy tìm mua một cái điện thoại và một cái sim khác .Chạy lòng vòng mãi cuối cùng nó mới tìm được máy và sim.Vừa mua xong là nó ghé vào quán café gần đó gọi cho anh ngay.Nó đoán không sai,anh vùi mình vào chất men đắng chết người ấy.Nếu nó gọi cho anh chậm vài giờ nữa có lẽ anh đã tắt máy và cắt mọi liên lạc với nó.Anh gửi mail cho nó mà nó có đọc được đâu.Anh lại nghĩ là nó không thèm trả lời anh.Có chút buồn xen lẫn thất vọng nhưng nó biết đây là lỗi của nó.Tự nhiên nó phải chịu một lúc hai cú sốc lớn,và cùng lúc có lỗi với hai người đàn ông.Với N,dù nó không nghe lời mẹ nó mở lời xin lỗi nhưng tận thâm tâm nó,tận đáy lòng nó biết nó có lỗi.Nếu nó là N biết đâu nó cũng làm như  thế.Nó sai với hắn trước thì sao buộc hắn phải đúng với nó chứ??Cảm giác có lỗi ấy chỉ nằm trong phạm trù đạo đức.Còn với anh?Cái cảm giác có lỗi ấy nhân lên gấp bội.Anh không chủ động làm quen và theo đuổi nó.Anh chì là một nạn nhân trong trò nghịch của nó.Nhưng giờ nó yêu anh,nó làm tổn thương tình cảm của anh.Nó có lỗi với hai đấng sinh thành đã hết lòng yêu thương nó.Tuy anh đã hiểu và cảm thông cho nó nhưng nó hiểu tình cảm đã bị tổn thương thì làm sao trong phúc chốc vá lại cho lành được!Anh và nó có một buổi chiều và buổi tối tâm sự.Sáng vào trường nó còn gọi cho anh .Anh hôn nó buổi sáng và hẹn khi tan học sẽ nói chuyện tiếp nhưng khi nó vừa về nhà đã thấy N và mẹ nó chờ sẳn ở cửa.Nó kiên quyết không cho N lên phòng nó vì nó sợ tạo thành thói quen cho những lần đưa đón sau hắn sẽ vào phòng nó,lúc đó nó một mình sẽ chẳng biết ra sao? N ra quán café ngồi chờ.Hai mẹ con tâm sự và mẹ nó đưa điện thoại cùng với cái sim lại cho nó.Nó cứ hỏi mẹ nó khi nào về vì nó đã hẹn với anh,và để mẹ nó khỏi nghi ngờ nó phải tắt và giấu cái máy nó mới mua hôm qua mà không có cách nào báo tin cho anh biết.Thấy thái độ nó khác thường nên mẹ nó bảo N về trước ,mẹ nó ở lại với nó một đêm.Sau một đêm tâm sự nỉ non với mẹ,tuy không nhận được sự tán đồng nhưng mẹ nó cũng cảm thông với nó đôi chút.Nó đưa mẹ ra bến xe.Vừa về đến nhà,nó gọi cho anh ngay.Anh  la nó một chập vì nghĩ là nó lại đùa với anh.Nó phải giải thích mãi.Không hiểu sao nó khổ thế không biết?Số phận nào bắt một cô gái như nó phải chịu nhiều uất ức như thế chứ?Tình cảm của nó và anh nồng nàn trở lại nhưng vẫn còn đó vật cản vô hình mà  mỗi lần nhắc lại nó không khỏi xốn xang trong lòng.Nó biết anh rất ghen.Nó hạn chế mọi mối quan hệ.Nó không bao giờ nhắc đến N khi nói chuyện với anh.Nhưng trong thâm tâm nó hiểu,anh không nhắc,anh bảo anh không quan tâm,anh học cách làm quen với chuyện ấy xem như là đương nhiên như thế  là anh chỉ nói để nó an tâm ,nó vui,chứ làm sao anh không nghĩ trừ khi anh không yêu nó.Cuộc sống của nó như thế,một tuần từ sáng thứ hai dến trưa thứ sáu là chuỗi ngày hạnh phúc vì mỗi ngày ngoài giờ học nó không tha thiết đi đâu.Mà anh cũng có để cho nó thời gian nào trống để đi .Ngoài giờ học của nó là anh gọi suốt,nói chuyện mãi.Chiều thứ sáu nó về lại nhà.Đúng ra,nó sẽ vui khi về nhà nhận được sự chăm sóc tận tình của mẹ,sư yêu thương của ba và vui vẻ với em nó.Nhưng sự có mặt của N nhiều hơn trong căn nhà của nó khiến nó cảm thấy ngột ngạt.Hai ngày ở nhà của nó dài hơn năm ngày nó ở Sài Gòn.Nó không được nhắn tin,không được gọi cho anh.Nó buồn.Nó biết anh cũng buồn nhưng còn biết làm sao hơn?Anh bắt đầu ấn định ngày vào Sài Gòn gặp nó.Nó vui,buồn ,lo sợ lẫn lộn.Không biết mối tình của nó sẽ đi về đâu?Tan theo làn gió?Hay bất tử như anh nói?Nó chờ đợi trong hỗn loạn.Có lúc nó muốn anh vào Sài Gòn ngay,vì một phần nó muốn hoàn thiện bức chân dung mà nó đang ôm ấo trong lòng vì bức chân dung ấy giờ vẫn còn thiếu đi gương mặt.Một phần nó muốn sau khi gặp mặt,nếu tình yêu chỉ đến mức đó thì thôi.Còn nếu tình cảm sâu nặng hơn thì anh chính là nguồn động lực tiếp thêm sức mạnh cho nó trong việc giải quyết với N.Nhưng anh từ chối không vào gặp nó sớm hơn dự định vì anh muốn viết xong phần một của quyển sách”Ngươì Đi Săn Bóng”,và tập hợp những bài thơ của hai người thành một tập”Câu Chuyện Tình Thơ”,còn thêm một tập “Lửa và Những Vần Thơ” nói về chủ đề quê hương và những sự kiện lịch sử của anh nữa.Anh cứ kéo dài mà không hiểu cho hoàn cảnh trái ngang không mong muốn của nó.Thôi thì nó chờ,nó chờ đợi anh như nó đã từng chờ anh khi hạ bút viết bài lục bát  làm quen dưới bài Bút Hiệu của anh vậy.
                                           Cuối cùng rồi ngày hẹn cũng đến.Sáng thứ hai anh đã vào Sài Gòn và gọi cho nó biết.Anh đã vào đến,nhưng nó phải đi học còn anh phải tìm khách sạn.Anh và nó hẹn nhau buổi trưa khi tan học sẽ gặp nhau và nhận biết bắng những quyển sách anh mang theo mà có lần anh nói đùa đó là những đứa con tinh thần,anh dắt con đi tìm mẹ.Hôm đó ,nó học hình họa.Đúng ra nó tan học sớm nhưng vì nó phải tham gia cuộc thi cho trường bằng bộ sưu tập của nó mang tên Biển Nhớ.Vì nó học chưa lâu,khả năng của nó có hạn nên việc chậm trễ là đương nhiên vì nó đang làm những việc mà nó chưa học.Trong môn hình họa nó chỉ mới học vẽ đầu tượng,còn thiết kế rập thì chỉ mới học phần các loại rập căn bản.Riêng môn vẽ trang trí thì chỉ mới học pha màu thôi.Nhưng nhờ nó đã học trước ở Vĩnh Long nên khả năng nó trội hơn các bạn cùng khóa một tí.Như thế cũng chưa đủ cho nó khả năng để hoàn thành bài thi đúng thời hạn.Nó đang cố chạy trước chương trình học của mình rất xa!Nó để anh chờ.Nó nghĩ cho anh chờ chút thì có sao chứ?Nó đã chờ anh suốt mấy tháng.Anh chờ nó vài giờ thì có sao?Nhưng đúng là anh nó tính nóng như lửa.Nó ngồi học mà chẳng yên với cái điện thoại tí nào.Anh cứ gọi nó suốt.Lúc sáng nó nhận được lẵng hoa .Anh gửi điện hoa tặng nó làm cả lớp học xôn xao.Giờ nó xin về sớm một tí khiến cô Phước dạy hình họa của nó và bạn bè  học chung ghẹo nó quá trời.Mặt nó đỏ ửng.Nó đi đến điểm hẹn với anh.Vì là lần đầu nên anh không biết là nó chẳng thích ăn tí nào nên hẹn gặp nhau ở nhà hàng Nhật Phương ,một nhà hàng hải sản trên đường Lý Chính Thắng.Anh đâu biết nó thuộc tup người ăn theo cảm hứng,thích ăn lúc nào thì ăn lúc đó.Có khi cả ngày nó chẳng ăn gì chỉ uống sửa và dùng trái cây cùng quà vặt.
                           

                          [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/0B33D58716744A0B9E1A7CE60911CD1D.jpg[/image]
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 20:56:44 bởi peli >
                          Attached Image(s)
                          #13
                            peli 04.02.2011 20:46:30 (permalink)
                                           Đến điểm hẹn,vì nó không biết anh ngồi ở đâu và không biết mặt anh nên nó bấm máy gọi và hỏi “Anh ở đâu?” “Ở đây,trên lầu một nè”.Nhìn thấy anh,nó hơi bối rối,hơi ngại ngùng và có một chút “sốc”.Nó không nghĩ anh lại lớn hơn nó nhiều như vậy.Nếu bình thường nó gặp anh ngoài đường chắc nó đã gọi anh là “chú” hay “bác” gì rồi.Nó ngồi đối diện với anh,đôi mắt anh không rời khỏi nó làm nó thẹn.Lâu rồi nó mới có cảm giác thẹn thùng trước ánh mắt của một người đàn ông.Đã gần mười năm rồi,bao nhiêu đàn ông xoay quanh nó,bọn họ chỉ nhỉn nó bằng ánh mắt ham muốn nhục cảm nên nó tìm mãi cảm giác này mà không có.Chắc lúc đó anh không để ý hai bên vành tai của nó đỏ lên!Nó không dám ngước lên để nhìn anh.Nó đưa mắt nhìn mấy quyển sách.Thấy cái bìa là nó nhận ra anh ngay,chứ không còn ai khác.Những cái bìa ấy tự tay nó dùng photoshop tạo nên mà.Anh đưa nó mấy quyển sách.Nó cầm mà tay chân rụng rời,không biết nói gì nên chỉ ngồi im.Anh càng tệ hại hơn nó.Suốt một đời viết bao nhiêu là thơ văn vậy mà đối diện với một cô bé như nó lại không nói được một câu nào cho ra hồn ra vía.Chính vì vậy mà sau này nó hay trêu anh là “Thợ rèn không có dao ăn trầu”.Nhìn anh cứ lóng ngóng nó thấy mắc cười.Nó nghĩ đáng lẽ ở tuổi của anh ,một người từng trải ,một người viết những bài thơ đi vào lòng người như thế thì anh phải nói thật nhiều lời hoa mỹ để lấy lòng nó mới đúng!Anh cầm cái điện thoại Iphone cứ quay rồi chụp hình nó làm nó ngượng.Còn thêm mấy món hải sản nữa chứ!Nó ghét những món đó nhất.Nhìn anh lơ ngơ đập càng cua rồi moi mấy con ốc cho nó,nó thấy thương thương anh dù cảm giác trong lòng nó lúc này không có gì là rõ rang cả.Con ốc gì mà như con sâu to thật to vậy mà anh kêu nó ăn.Bình thường nếu ở nhà chắc nó bỏ đũa chạy khỏi bàn rồi.Vì trước mặt anh nó cố gắng lắm mới nâng nổi con ốc lên khỏi cái chén mà nhìn chứ không tài nào dám ăn!                                                                                                          Nó chăm chú nghe anh nói chuyện.Giọng nói này đúng là của anh,người yêu của nó.Nhưng con người trước mặt?Nó không biết,cảm giác của nó nữa như thân quen,nữa như xa lạ.Nhưng lạ nhiều hơn.Trước đây khi chưa gặp nhau nó vẫn nói dù anh như thế nào nó cũng yêu.Nhưng hiện giờ,anh,con người đang ngồi trước mặt nó,nó tự hỏi nó có yêu không?không biết nữa.Nó bối rối nhiều hơn!Như giao ước giữa anh và nó,nếu gặp nhau ,anh nắm tay nó,nó để yên cho anh nắm thì là nó chấp nhận con người anh.Còn nếu anh nắm tay mà nó rút về là nó chỉ yêu phần hồn,yêu người không chân dung  mà không chấp nhận cái xác người của anh.Giao ước như thế để anh biết và hiểu tình cảm của nó mà không cần phải nói ra.Nó nhớ điều giao ước đó nên nó sợ.Nó ngồi mà cứ giấu cái tay dưới bàn,vì nó cũng không biết tình cảm của nó với anh-người ngồi trước mặt nó và anh-nói chuyện điện thoại với nó mỗi ngày,đêm,viết cho nó hơn trăm bài thơ tình khác nhau và giống nhau chỗ nào.Nó đang miên man suy nghĩ nên làm thế nào khi anh muốn nắm tay,vì anh nói đó là thủ tục đầu tiên quan trọng thì anh nhắc điều giao ước ấy và đòi nắm tay. Gớm! người gì mà linh vậy trời,đang nghĩ chưa gì đã đòi rồi làm sao?Lúc mới vào quán nó đã dự trù đến tình hình này nên nó đã nói ngay khi vừa gặp là nó chỉ ngồi với anh 1 tiếng thôi với lý do là nó còn làm bài cho xong để nộp cô,lý do vừa thật mà cũng vừa trốn anh một buổi để nó xét lại lòng mình.Hình như anh nhìn thấu ruột gan nó hay sao mà lại đòi nắm tay lúc này không biết?Cái đầu thì bảo nó đừng đưa tay,nhưng con tim thì bảo đưa đi.Thế là anh nắm tay nó,nó nữa muốn rút,nữa muốn để yên.Nó rối,nó càng rối hơn khi anh đặt lên bàn tay nó nụ hôn.Gần mười năm rồi mới có người đàn ông đặt nụ hôn lên tay nó.N,chồng sắp cưới của nó,mỗi lần  có dịp là cứ muốn xáp lại đòi ôm thân mật làm nó sợ chứ không hề có rung cảm gì cả.Gần mười năm rồi nó mới ngoan ngoản trước một người đàn ông.Nhưng lòng nó bất ổn.Liệu nó yêu người đang ngồi trước mặt hay yêu người không chân dung?Nó có thể xem hai người là một được không?Nó có chấp nhận anh không?Nói một câu thật lòng ,ánh măt đầu tiên nó thấy anh,nó hơi sốc khi anh tuy không xấu nhưng hơi già,có thể là hơn cả ba nó nữa.Liệu bạn bè nó,người thân khi gặp nó đi chung với anh họ sẽ nghĩ sao?Dù trước khi hẹn gặp nhau,nó cũng đã chuẩn bị tinh thần nhưng nó không ngờ anh lại hơn nó nhiều tuổi đến thế!Nó cần một khoảng không gian yên tĩnh để cân bằng.Nó từ giả anh để về trường vẽ cho xong bài và hẹn lại buổi tối.Anh cố kềm nó lại,nhưng có lẽ anh không hiểu”Bé Lì” như nó muốn đi thì ai kéo nổi.                                                 Nó đi!Nó định ghé trường thì anh Đông con bác hai nó rũ nó ăn cơm và gửi một số đồ nhờ nó cuối tuần mang về quê giùm.Ăn cơm xong nó quay lại trường thì cô Phước và các bạn của nó đã mang hết dụng cụ vẽ sang nhà cô rồi.Thế là nó chạy ngược lại nhà cô vẽ cho xong để nộp bài.Nó vẽ mà không tập trung nên vừa kéo dài thời gian mà vừa xấu nữa chứ.Chính cô Phước cũng nhận ra điều bất ổn của nó.Anh cứ liên tục gọi và nhắn tin.Nhưng nó không trả lời vì nó đang muốn hỏi mình có thể xem người nó mới gặp lúc trưa và anh là một được không?Nó nộp bài xong,không để ý đến nhưng cuộc điện thoại của anh,nó chạy xe lòng vòng qua nhiều con đường.Một thói quen khi nó bối rối là chạy xe loanh quanh không định hướng.Cứ chạy và rẽ theo ý thích đến lúc nào thấy  tâm trạng ổn thì dừng xe lại và tìm đường về!                                                                                                                                   Nó dừng xe lại và nhìn đồng hồ.À đã quá giờ hẹn với anh rồi.Nhìn lại điện thoại thì quá nhiều tin nhắn và cuộc gọi của anh.Tự nhiên nó muốn gặp anh.Đi gặp anh thôi!Nó quay xe về và bị mắc mưa.Nó gọi cho anh giải thích lý do trễ hẹn.Nó biết nó chấp nhận anh.Nó yêu anh,yêu cả những bài thơ của anh,dù lòng nó còn chút lo ngại về khoảng cách tuổi tác và cách sống của hai người.Nhưng dù sao,hai sự việc đó,thời gian mới trả lời cho nó được.Còn bây giờ,nó muốn gặp anh.Nó chọn bộ đồ mà nó thiết kế  cho chị thợ may quen của nó may .Bộ đồ nó nghĩ vui là dùng để tự vệ.Nó dành riêng để mặc khi đi gặp anh!Bộ đồ theo kiểu jumpsuit hay người ta còn gọi là đồ bay áo liền quần.Vì thật lòng mà nói,tuy nó sống rất cởi mở và tiến bộ nhưng quan niệm tình cảm nhất là quan hệ về thể xác nó rất cổ hũ.Nhỏ Thủy Lùn bạn thân của nó hay bảo nó lạc hậu,đi ngược với thời đại và còn gán cho nó biệt danh là “Bà Ngoại” nên nó sợ.Nó không biết trog văn thơ anh nho nhã thế  nhưng còn người thì thật thế nào?Huống chi trong những lần gọi và nhắn tin với nhau anh rất “mạnh dạn”.Có những tin nhắn đọc xong nó đỏ mặt ngay.Cũng chính những tin nhắn ấy gây tai họa cho nó khi N bắt gặp.Nó sợ anh cũng thuộc loại sổ sàng,tham lam và chỉ ham muốn cái hình thể bên ngoài của nó mà thôi nên nó “đề phòng từ xa” bằng cái bộ đồ mà sau này anh than thở là”đồ gì mà dây nhợ tùm lum”.Khi anh biết mục đích của bộ đồ ấy,anh đã cười ngất.Chắc anh cười cho cái ngốc của nó hay anh cười cái xác thiếu phụ mà tính trẻ con của nó không biết?Nó đến,và xúc động khi thấy anh đứng trước cửa khách sạn chờ nó từ bao giờ.Cả tuần ở Sài Gòn cũng thế,mỗi ngày,cứ hẹn nhau là anh ra trước cửa khách sạn ngóng chờ nó,vì nó hay lề mề,rề rà nên lúc nào cũng để anh đợi.Nó không đến nổi dễ ghét nên có gì ăn bà cũng chừa cho nó.Thế nên mỗi lần nó xuống nhà chuẩn bị dắt xe đi hay đi đâu về là có đồ ăn bà để dành cho nó làm nó chậm một chút.Hoặc khi nó thắp nhang dùm bà,hoặc bóp cái chân đau khớp của bà.Vì thế nó luôn để cho anh phải chờ.Mấy lần nó dặn anh ngồi ở quầy tiếp tân khách sạn chờ khi nào nó đến anh hãy bước ra nhưng anh không chịu.Anh bảo anh thích ngóng chờ nó như thế.Anh làm nó xúc động thật sự.Anh đã cho nó cảm giác hạnh phúc khi được ấp yêu,trân trọng,nâng niu.Cảm giác của mối tình đầu,cảm giác của mười năm trước.Trái tim nó dần bị chinh phục bởi cách nói chuyện vui vui,có chút duyên của anh,bởi cách mà anh chăm sóc nó.Không phải mười năm qua không ai chăm sóc nó.Có rất nhiều,có khi còn hơn anh nữa.Nhưng  với anh có nhiều thứ khác biệt hơn nhiều.Nó rung động từ những bài thơ,nó cảm nhận được sự ấm áp ,sự yêu thương trân quý của anh dành cho nó.Bấy nhiêu chưa đủ,anh không đòi hỏi nó về thể xác,anh không bằng mọi cách để chiếm đoạt thân xác nó.Chiếm đoạt thân xác nó không phải mục đích cuối cùng anh muốn vươn tới trong công cuộc chinh phục.Bởi vì nếu muốn,anh có rất nhiều cơ hội.Nó vào phòng anh ở khách sạn chơi khá lâu.Anh chỉ ôm,hôn và vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng đầy yêu thương chứ không có những cử chỉ thô bạo như người chồng trước đây trong cơn say.Hay do nó chưa một lần nào nằm trong vòng tay người yêu thương nó nên chưa lần nào cảm nhận những điều ấy?Với mối tình đầu,nó hoàn toàn trong sáng,chỉ ôm và hôn.Nó không bao giờ chấp nhận đi xa hơn.Nay với anh,nó chấp nhận liều và làm một phép thử.Nó lên phòng  anh.Nếu anh sổ sàng muốn chiếm đoạt thì với sức của nó có lẽ không chống cự được.Nhưng nó sẽ không bao giờ gặp anh một lần nào nữa.Qua lần ấy với N,cộng thêm hôm trước thái độ khinh thường và có ý muốn cưỡng đoạt  làm cho nó sợ.Nó lo cả đời mình chỉ đối diện với sự cưỡng đoạt và tai nạn chứ không hề biết dâng hiến là gì.Anh không làm nó thất vọng.

                            [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/C4C8992017C649F291CA1BFAE870FBF9.jpg[/image]
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 20:52:37 bởi peli >
                            Attached Image(s)
                            #14
                              peli 06.02.2011 19:20:59 (permalink)
                                            Nó không biết tình yêu của anh  từ trong những bài thơ,những cuộc điện thoại,tin nhắn bước ra ngoài thưc tế còn lại được bao nhiêu.?Nhưng bấy nhiêu thôi đủ làm nó an tâm,ấm lòng.Anh cũng như người nó yêu mười năm trước không hề đòi hỏi thân xác của nó dù cả hai cũng là con người,có những đòi hỏi cơ bản của một người đàn ông khi đối diện với một người đàn bà.
                                          Ngày thứ hai trôi qua,ngày thứ ba,ngày thứ tư,ba ngày,con số ba ngày dù chưa giúp nó hiểu hết về anh.Sáng nó cùng anh uống café ở Miền Đồng Thảo,quán quen thuộc của nó.Gần mười năm trước ,tình yêu đầu đời để lại dấu ấn sâu sắc trong tim nó cũng bắt đầu và kết thúc tại quán này.Từ đó,nó chưa bao giờ cùng bất cứ người đàn ông nào bước vào quán đó.Nó chỉ muốn nơi ấy là một góc riêng mỗi khi tâm hồn nó trống trãi hay mỗi lần từ An Hữu lên Sài Gòn dù bận công việc gì nó cũng ghé đó để ngồi ngắm những dây hoa tigon bò khắp nơi trên nóc nhà và dọc theo thân những bức tường.Hay ngồi dưới  tán cây hoa Mống Bò để nhặt những cánh hoa tím bay  bay mỗi khi có cơn gió vô tình thổi qua. Nó phá lệ,nó dẫn anh đến đây.Nó muốn anh thay thế cái bóng của quá khứ.Nó bằng lòng cho anh xâm nhập vào thế giời riêng của nó.Anh không biết,chỉ đến những ngày cuối cùng anh ở Sài Gòn nó mới cho anh biết vì sao nó yêu thích quán Miền Đồng Thảo đến thế.Từ ngày quán mới thành lập cho đến giờ,dù qua nhiều lần tôn tạo sửa chữa nhưng nét đặc trưng không hề thay đổi.Đó là những con suối nhân tạo,giàn hoa tigôn và cây Mống Bò hoa tím.Ba ngày bên nhau,tối nó về lại căn phòng trọ.Nó nghĩ thật nhiều,nó không biết đời nó rồi sẽ ra sao khi con tim nó đang dần hướng về một người khác trong khi ở nhà nó đã có một người chồng sắp cưới?
                                         Tối thứ tư anh muốn nó ngủ lại với anh một đêm.Nó bằng lòng rồi lại từ chối.Bức tường rào cản về đạo đức với N làm nó bất an.Dù nó không yêu N nhưng quan niệm của nó không giống những đứa con gái đồng trang lứa.Nó yêu nhưng không thể tùy tiện.Nó có nguyên tắc của nó.Khi nó đồng ý ngủ lại với anh một đêm nó nhìn thấy anh vui,rất vui.Nhưng lòng nó thì lại bối rối.Nó sợ anh sẽ bước qua rào cản của đạo đức.Nó sợ nó thành một người có tội.Nó sợ một ngày nào đó nó sẽ hối hận.Nó từ chối anh,nó bảo phải về để nói chuyện với mẹ.Nhưng thật ra chỉ là cái cớ thôi.Nó thấy anh buồn.Anh uống rất nhiều bia.Nó cảm thấy đau lòng.Cổ họng cứ nghèn nghẹn,nó không nói được.Nó năn nỉ anh về với nó,nó đưa anh về khách sạn rồi nó về phọng trọ,anh đòi ở lại,nó sắp khóc,cũng may anh đã chiều ý nó ,anh về cùng nó.Nó về nhà điện thoại nói với mẹ vài câu rồi tranh luận xảy ra.Nó cúp máy.Nó buồn.Nó nhớ gương mặt buồn của anh.Nó quyết định trở lại khách sạn cùng anh.Nếu lỡ sau lần gặp này,anh và nó biết đâu không còn cơ hội gặp lại.Biết đâu số phận đẩy đưa khiến nó phải làm vợ của một người phàm phu như thế?Biết đâu số phận nó phải chôn vùi cuộc đời và tuổi xuân trong chiếc lồng son?Và cũng biết đâu nó không bao giờ còn có cơ hội gặp anh?Nó điện thoại cho anh và chạy  xe đến khách sạn.Cũng như mọi khi,anh chờ nó ở trước cửa.Nó trãi qua một đêm cũng như thường lệ,giấc ngủ chập chờn xen lẫn những ác mộng kinh hoàng.Nằm trong vòng tay anh,nhưng nó không thể nào dỗ giấc ngủ được,cảm giác có lỗi lẫn hạnh phúc đan xen làm lòng nó rối ren như một mớ bong bong không biết đâu mà lần.Nó nằm trong vòng tay anh một đêm nhưng anh không làm gì đi quá giới hạn cả.Nó rất vui,nó yêu anh hơn.Cả ngày thứ năm bên nhau.Nó biết ngày hôm sau anh và nó chia tay,có thể là tạm biệt cũng có thể là vĩnh biệt.Nó buồn vô cùng,chẳng lẻ không có một chút gì để nhớ?Nhưng nó không biết để lại cho anh cái gì để anh đừng quên nó?Nó muốn một lần hiểu được cảm giác dâng hiến,dù bản thân nó không còn trong trắng nhưng tình yêu nó dành cho anh là hoàn toàn trong sáng.Nó muốn nếu lỡ một mai nó có phải làm vợ N để cả đời nó chịu cảnh cưỡng đoạt thì nó phải được một lần biết tự nguyện là gì?
                                          Nó lấy hết can đảm để mở lời cùng anh”Em muốn….anh…yêu em như….trong tin nhắn”Câu nói không có gì mà với nó vô cùng khó khăn mới thốt được.Nhưng nó như người rơi từ chín tầng mây xuống đáy địa ngục.Anh từ chối nó.Chắc anh đang xem thường nó?Đâu có ai can đảm nói với một người đàn ông như thế chứ.Nó ngốc thật,anh đang xem nó như một loại phụ nữ dễ dãi,hạ cấp nên từ chối?Hay anh cũng nghĩ như N,nó chỉ là “một con đàn bà”?Nó đau lòng,cương quyết ra về.Nó nghĩ nó sẽ không bao giờ gặp anh nữa.Nó ghét anh.Anh không hiểu cho nó.Anh không hiểu tâm ý của nó.Nó bước ra về,có lẽ con đường từ khách sạn về phòng trọ của nó đã rãi đều nước mắt của nó trên từng viên đá.Về nhà,nó mở laptop ngay và ngồi gõ,gõ vào bàn phím như trút những đau đớn tủi hờn của lòng mình.Anh đã phụ tấm lòng của nó.Bài thơ cuối cùng nó gõ xong.Nó bấm máy gọi cho anh.Nó đọc cho anh nghe.Nó vừa đọc,vừa khóc.Anh nghe và nó nghe tiếng anh khóc.Nó hiểu anh cũng yêu nó.Dù nó thật sự không biết anh  yêu nó nhiều hay ít.Anh muốn gặp nó.Nó hỏi anh có từ chối nó nữa không?Anh bảo nếu như nó chỉ có thể đến với anh một lần để có “một chút gì để nhớ” rồi chia tay vĩnh viễn thì anh không cần.Nó yêu anh thật rồi khi nghe anh nói.Nó quyết định đến với anh và chiến đấu để thoát ra khỏi hai từ “hứa hôn” kia dù nó chưa biết làm thế nào.Nhưng có lẽ cách  duy nhất là nó là vợ anh trước đi,như thế nó sẽ mạnh dạn hơn,vì nó hiểu bản thân nó không bao giờ có trong đời cùng một lúc hai người đàn ông.Nó đến với anh,tuy có chút hờn tủi ,chút buồn,một chút nao lòng vì nó làm vợ anh mà không có chút lễ nghi cũng như danh phận,nhưng nó vẫn vui,hạnh phúc vì nó tự nguyện dâng hiến,không tiếc nuối và oán than gì cả.
                               

                              [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/E1CBB9E7974A4569B45C4925835076C4.jpg[/image]
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2011 19:25:49 bởi peli >
                              Attached Image(s)
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 17 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9