peli
-
Số bài
:
814
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 30.05.2010
- Nơi: Tiền Giang
|
RE: HỒI ỨC
-
16.01.2011 20:23:07
Nó và người kia hết mail qua mail lại rồi họa thơ với nhau.Người kia và nó làm sao để nói yêu nhau trong thơ ta?Giờ nó cũng không nhớ nữa,giờ nó chỉ nhớ một câu thơ nó nhắn nhủ người kia: ”Chút tình thơ,em đắm say Sao lòng anh cứ nặng hoài ưu tư?” Người kia bảo thơ thiếu lửa,còn nó lòng có chút tàn tro,giông nhau ghê!Thế là không biết từ lúc nào trong những mail của nó và người kia xuất hiện từ “yêu”.Tình trong thơ,yêu trên mạng,nó có niềm vui mới,nhưng nó vẫn nhớ anh của nó.Thơ nó viết cho người kia,họa với người kia.Yêu trên mạng thôi mà với tính khí thất thường của nó thì ở đâu cũng như nhau.”Người kia”cũng bị nó bắt đầu này,bẻ đầu kia để nó “rửa”cái hận dám làm ngơ với mấy câu làm quen trong bài thơ họa lại bài Bút Hiệu.Người kia,trong mắt nó,dù chưa nói chuyện trưc tiếp chưa gặp lần nào,thì người kia là một người biết trân trọng tình cảm,hiểu biết sâu rộng,đáng để nó nể,nhưng nó lại thích chọc phá cho người kia đùng đùng nổi giận mới lạ chứ!Anh của nó ngày xưa cũng khốn khổ vì tính khí thất thường,lúc người lớn khi trẻ con của nó.Người kia giờ cũng không thua chút nào.Nó vui hơn,nó ít nhớ anh hơn!Nó vào thư thưquán thường xuyên hơn,nó thích nhìn thấy tên người kia và nó cùng có mặt một lúc trên thư quán.Nhưng nó bực mình,bực mình vì mail của nó có tạo chữ ký là số điện thoại của nó,chữ ký nó tạo ra từ ngày mới mở cửa hàng.Người nhận mail chỉ cần nhìn vào là biết ngay đó là số điện thoại của nó,người kia chẳng lẽ không thấy?Trong khi tình trong thơ của nó và người kia đã “nồng” lắm rồi.Con trong mail thì khỏi nói,ướt sũng nhớ thương,mà người kia cũng bị nó chọc cho ghen đến nổi “lên bờ xuống ruộng” khi nó cố tình chạy lòng vòng họa thơ lại với mấy anh chàng khác trên thư quán.Nó và người kia giận nhau liên miên trên trang thơ cũng như mail,hay nói đúng hơn là nó không để cho người kia yên ổn để viết những vần thơ yêu đời quá ba ngày.Quá ba ngày má nó không ghẹo cho người kia nổi xung thiên thì nó ăn không ngon,ngủ không yên!Nó bắt đầu yêu con sông Tiền Giang quê hương nó hơn từ khi “yêu “trên mạng với người kia.Nó thường xuyên ghé Hoa Nắng,Tiên Chỉ,Bến Sông Trăng uống café hơn vì những quán này nằm ven sông,bình thường nó đã thích,giờ thích hơn.Trong giấc ngủ của nó ,anh đã ít xuất hiện hơn,thời gian nó nghĩ đến anh ít hơn,nó dành thời gian để suy nghĩ tìm cách làm cho người kia giận hờn,và viết thơ họa với người kia! Cuộc sống của nó vẫn diễn ra như thế,chỉ có khác hơn một chút,N ,ân nhân của gia đình nó,không hiểu từ lúc nào quan tâm đến nó nhiều hơn.Một buổi sáng nó và ba nó uống café ở quán Hoàn Mỹ,gần cửa hàng nó,ba nó bảo:”Con định sống thế này hoài sao con?Tuổi xuân sẽ qua đi,tuổi già đến,con sẽ thấy cô đơn,nếu không quên được người cũ thì sao không chấp nhận cho mình cơ hội làm lại từ đầu?Còn không thể quay lại thì rẽ hướng khác chứ?”.Nó bảo nó không có hướng nào để rẽ.Nó nói như đùa mà thật,thật mà khó tin.Nó không thiếu người đeo đuổi nhưng lại không có người nào thay thế được anh của nó trong lòng nó.Còn người kia,tuy có làm nó xao xuyến đôi chút nhưng nó có biết gì về người ấy ngoài những bài thơ và địa chỉ mail,như thế thì sao gọi là người yêu?Sao có thể cho đó là một hướng để nghĩ xem nó có “rẽ” hay không?Ba nó thế là yên tâm.Trong một lần trên bàn nhậu,N hỏi thăm về nó,ba nó bảo:”Số nó long đong,có chút duyên nhưng kém phúc nên cứ cô đơn mãi!”.Rồi ba nó kể chuyện của nó và anh cho N nghe,kể nó không yêu được ai vì nó chưa quên được anh,ba nó kể nổi dày vò của ba nó khi thấy nó ngày ngày cô đơn đi về,cười tươi nhưng không hề có hạnh phúc và niềm vui nào.Vài ngày sau,N đặt vấn đề muốn cưới nó.Nó giật mình như người trên cung trăng rơi xuống,nó lập cập,nó từ chối hay nhận lời??Không biết nữa!Ba mẹ nó muốn nó cho N cơ hội tìm hiểu vì dù sao đó cũng là ân nhân của gia đình.N cũng là người biết chuyện.Ba mẹ nó không buột nó nhưng năn nỉ nó.Nó chấp nhận tìm hiểu!Nó và N đi ăn uống,N không hiểu N lắm,N cũng không hiểu gì về nó.N có lúc tỏ ra săn đón ,chiều chuộng nó,nhưng có lúc lạnh lùng như băng với nó.Ba nó nói với nó là N muốn cưới nó vì N thấy thích nó,trình độ của nó sẽ giúp công việc của N ở đây thuận lợi hơn,ba biết nó không yêu N,ba biết nó cố công tìm một tình yêu thật sự ,nhưng ba cũng biết nó không thể yêu ai ngoài người yêu xưa,ba nó cũng biết có thể N không yêu nó nhiều lắm nên N sẽ chấp nhận không ghen với quá khứ chưa nguôi trong lòng nó, ba nó bảo đã bao nhiêu năm qua rồi nó không yêu được ai,thì cưỡng cầu làm gì để tìm kiếm một tình yêu?Nó xiêu lòng,nó bắt đầu quan tâm đến N nhiều hơn,dù lúc đó cuộc tình ảo trên mạng của người kia và nó vẫn “nồng”.Có lúc nó mơ hồ không biết đó là tình ảo trên mạng hay tình thật?Có khi nó cảm thấy cuộc tình ảo đó đã tiến sát đến ranh giới thật và ảo lắm rồii,đến nổi trong một bài thơ nó phải thốt lên:”Em giờ lẫn lộn đời thơ”.Nhưng người kia chắc không hiểu,nó nghĩ vậy,người kia không hiểu nên giới hạn của cuộc tình chỉ là trong những bài thơ và mail thôi,người kia chưa gọi cho nó một cuộc nào dù đã có lần người kia thắc mắc và được nó giải đáp số điện thoại dưới mail là của nó.Người kia chỉ yêu nó nó trong thơ và mail thôi,thì nó cũng thế,giới hạn cho cuộc tình đó là tình ảo thì nó muốn kết thúc khi nào mà chẳng được.Nó an lòng với suy nghĩ ấy!Nó vẫn nghĩ về anh.Nhưng trong suy nghĩ của nó bắt đầu có thêm một hình bóng khác nữa chứ không phải duy nhất một mình anh như trước kia.Nó nghĩ đến người kia,với những vần thơ ngọt ngào,những lời chỉ dẫn cho nó cách viết thơ,gieo vần,gieo âm cho chuẩn.Người kia dù chỉ là một cái bóng mờ,không có chút gì rõ ràng nhưng cũng đã đi vào lòng nó.Bao năm qua,anh chiếm vị trí độc tôn trong lòng nó,nay xuất hiện thêm người kia,dù mờ ảo nhưng nó cũng mơ hồ hiểu rằng nhữnng lời yêu ảo trên mail bắt đầu ngấm vào trái tim của nó,những bài thơ của người kia bắt đầu vá lành những vết thương trong trái tim của nó mà không biết người kia,ở Phố Núi xa xôi có hiểu không?Con tim thì thế nhưng cái đầu bướng bĩnh của nó thì cứ bảo đó là tình ào,đùa vui thôi, chỉ cần muốn là cắt đứt ngay không có gì bận lòng,nó chỉ khóc vì anh thôi,và chỉ yêu anh thôi,người kia với mấy bài thơ thì làm gì thay thế được anh trong lòng nó chứ.Và rồi nó tìm cách cắt đứt thật!Nó họa thơ tình tứ với người khác và người kia biết,đó là điều mà người kia không bao giờ muốn mà nó cũng đã hứa không tái diễn sau nhiều lần họa đi họa lại với người khác.Nó và người kia giận nhau,mail không gửi,nhận mail nó cũng không đọc mà thẳng tay xóa đi.Nó muốn chứng minh với bản thân mình rằng nó muốn là nó làm được!Nhưng lòng nó buồn và trống trải lạ thường,nó viết thơ toàn là bai thơ buồn.Thơ không giải tỏa được cơn buồn đau khô lý của nó làm nó bực bội.Nó đi chơi với N,nó cố tình muốn đánh bật “Người yêu không chân dung”ra khỏi tâm hồn nó.Nó đồng ý đám cưới với N nhưng nó muốn học thiết kế thời trang vì nó thích.N chiều theo ý nó.Nó báo với ba mẹ nó,ba mẹ nó mừng rơn,nhưng ba mẹ nó cũng không lạ gì tính khí thất thường có chút mùi trẻ con của nó nên ba mẹ nó sợ nó đổi ý.Ba mẹ nó chọn ngày gấp để làm lễ ăn hỏi hứa hôn cho nó mà không muốn bàn với nó nhiều.Bỗng nó nhận được dòng tin nhắn từ số 0982….627 lạ hoắc,ai mà rỗi hơi vậy trời,đang không vui nó xóa dòng tin nhắn ấy.Sau đó nó nhận được dòng tin nhắn thứ hai có ghi chữ TG ở phía sau.Trời,người kia nhắn tin hẹn gọi nói chuyện với nó,bất ngờ,nó vui lạ thường,nó quên mất suy nghĩ dẹp”Người yêu không chân dung” qua một bên mà mấy hôm trước nó đang cố công thực hiện!Nó mong đến chiều để nói chuyện với người kia xem sao?Đứa con nít trong nó lại nổi dậy,lần này nó sẽ cho người kia biết tay,hãy đợi đấy Người kia đáng ghét!!! [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/81B141482A1E4ABC81CD401E003EC665.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 21:14:24 bởi peli >
|