HỒI ỨC
Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 17 trên tổng số 17 bài trong đề mục
peli 29.03.2011 17:07:49 (permalink)
Đôi khi trong tận cùng đau khổ và thất vọng,con người ta mới hiểu được thế nào là giá trị của hạnh phúc,thời gian một tuần ngắn ngủi rồi cũng trôi qua nhưng với nó đó là khoảng thời gian vui vẻ và hạnh phúc nhất trong mười năm mà một người phụ nữ "con nít" như nó cảm nhận được.Rồi cũng đến ngày thứ sáu,nó phải về nhà,buổi sáng chia tay đầy luyến tiếc,tài xế và N sẽ lên đón nó.Vào lớp học với tâm trạng rối bời,không hẳn là buồn nhưng cũng chẳng phải là vui.Tan học nó muốn gặp anh thêm chút xíu nữa.Chia tay anh,nó về vừa đến đầu hẻm là thấy hắn.Hắn chờ và đâm ra bưc với nó.Nó cũng không vui sướng gì khi thấy N,nhưng rồi cũng cười nói:"Em soạn đồ xong rồi,về thôi".Lên xe,thấy N không chạy ra đường 3/2 để về mà chạy theo hướng khác nó bèn hỏi:" Sao không về  luôn mà con đi đâu vậy?có công việc sao anh không đi lúc nảy đi,chờ làm gi?".N nói có đám cưới ở gần khu du lịch Suối Tiên,đối tác làm ăn nên N muốn nó đi chung,nó bảo không có đồ đạc cũng chưa chuẩn bị nên nó không đi.N cho lái xe ghe vào một shop quần áo và kêu nó chọn một bộ.Thay đồ xong ,nó không muốn trang điểm,chỉ chăm chút sơ qua cho gương mặt mình dễ coi một tí,thế là đi dự đám cưới .Trong lúc N dư tiệc thì nó ra ngoài tranh thủ gọi cho anh,người nhà anh đến đón và đưa anh đi chơi .Anh nghe nó báo là đang đi đám cưới củng N ở Thủ Đức thì không an tâm,nhưng nó đã tìm cách trấn an anh .Sau đám cưới,trên đường về N lấy cớ là mệt muốn tìm một khách sạn để nghĩ lại,nó không đồng ý,nó là lên:"Anh mà cho xe ghe vào khách sang tôi sẽ đạp cửa nhảy ra khỏi xa cho anh xem,tôi nói là làm,đừng nghĩ là tôi sợ anh!Ép tôi quá,tôi chết cho anh coi!".N sợ thật,vì N đã nghe lần trước vì bị ép đám cưới nó đã đập đầu vào cái cối giã gạo hồi xưa trên nhà ngoại,phải nằm viện,giờ vẫn còn một cái sẹo to tóc không mọc nôỉ phía bên phải đầu nó,sau đó vì thương và sợ ba mẹ nó bĩ ông nội từ bỏ không nhìn mặt nó mới chịu cưới .N sợ nó nảy xuống thật nên dù bực tức vẫn cho lái xe lái thẳng một mạch về nhà nó .Vì lo anh không biết nó về chưa nên nó vừa bước xuống xe đã vội nhắn tin cho anh,liền bị N bắt gặp và giật cái máy,làm nó suýt ngã ra đường .Nó hầm hừ bỏ vào nhà,chạy qua nhà hàng xóm mượn điện thoại bàn gọi cho anh ,một phần để anh biết nó về đến nhà rồi,một phần nó muốn anh đừng nhắn tin hay gọi gì vào máy của nó,vì máy đã bị N giữ mất .Theo đúng con người của nó thì nó sẽ ăn thua đủ và sống chết với N nhưng nó lại sợ cái chau mày của cha,ánh mắt buồn của mẹ và hơn hết nó sợ nhất là nước mắt của người đã mang nặng để đau cho nó hình hài vóc dáng .Nó không phải là đàn ông nhưng cũng rất sợ nước mắt,nhất là nước mắt của mẹ nó thì đáng sợ hơn nên nhiều lần nó ôm nổi bưc tức trong người mà không biết trút vào đâu .Nhiều lần giận quá,,không biết làm gì khi bị N ức hiếp mãi nó tự đưa tay lên miệng mình rồi cắn mạnh như một cách trút đi cơn giận trong lòng .Đêm đó,nó ngủ ngon hơn bình thường vì vừa mệt,vừa vui vì dù sao nó vẫn giữ được mình,nó vẫn là của riêng anh,và cũng vì chút hạnh phúc hôm nào anh đã cho nó .Hạnh phúc ngắn ngủi,mong manh nhưng cũng đủ ấm lòng nó!
       Hôm sau,N đến nhà vào buổi chiều và trả máy lại cho nó với vẻ mặt bình thường,nó không hiểu phía sau lớp mô da kia thì gương mặt của N cấu tạo bằng gì mà lại dày và vô sỉ đến thế?Nó tự cười một mình,thôi kệ hắn,nhắn tin với anh thôi.Nó tranh thủ nhắn với anh khi đang nấu ăn,lúc đi tắm hay lúc thay đồ,bất cứ khi nào,nó cảm thấy nhớ và không bị ánh mắt theo dõi của mẹ nó.Sáng sớm thứ hai như thường lệ nó trở lại Sài Gòn,việc đầu tiên là điện thoại cho anh.Sau đó đi tắm,ăn sáng,đến trường học.Trưa về tranh thủ mua một cái gì đó ăn rồi về phòng trọ.Buổi chiều là của anh và nó.Cả hai trò chuyện hầu như suốt buổi.Nó nhiều khi vừa ăn vừa nói chuyện điện thoại,vừa vẽ hay vừa làm bài tập vẫn nghe điện thoại.Tình yêu của anh và nó qua điện thoại và thơ còn nhiều hơn những giây phút ngồi cạnh nhau đến triệu triệu lần.
          Nó có một chút băn khoăn sau đêm đó.Nó tự hỏi nó sẽ ứng xử thế nào nếu nó mang trong người giọt máu của anh?Nó sẽ thương yêu gìn giữ,hay từ bỏ?Liệu ba mẹ nó sẽ đối với nó ra sao nếu họ biết nó vượt qua bức tường lễ giáo để đến với anh trong khi nó đang có một người chồng sắp cưới?Liệu khi không được sự chấp nhận của ba mẹ nó có đủ can đam để giữ lại kết tinh của mối tình thơ?Liệu nó sẽ sống ra sao trước dư luận người đời?Và liệu anh có quất ngựa truy phong như bao gã đàn ông xưa nay thường thấy,khi biết người yêu có thai thì trốn chạy?Và liệu có hay không sau đêm ấy,nó sẽ nắm giữ một kỹ vật thiêng liêng của anh,mà thời gian chẳng những không làm hao mòn mà còn nuôi dưỡng mỗi ngày lơn thêm?Bao nhiêu câu hỏi nó đặt ra,chưa có lời giải đáp,hay nói đúng hơn là không ai có thể giải đáp được ngoài nó?Liệu nó sẽ vùng vẫy ra sao trước sức ép của N với gia đình nó để được tự do,điều tưởng bình thường nhất mà lại trở nên vô giá đồi với nó?Lấy hết can đảm của mình nó ghé vào cửa hàng tân dược để hỏi mua dụng cụ thử và hỏi xem thời gian bao lâu thử để có kết quả có hay không chính xác nhất!Chị bán hàng nhìn vẻ bối rối của nó cười cười,chị nói hai tuần,chị ghẹo nó khi biết nó đã gần ba mươi mà còn thẹn thùng trong khi khách hàng của chị có khi chưa đủ quyền công dân mà họ xem việc có con với người yêu khi chưa kết hôn là bình thường như con người mỗi ngày phải ăn sáng vây.Cái mốc hai tuần,nó nói báo cho anh biết hai tuần sau sẽ biết kết quả có hai không một đoá Hoàng Lan nhỏ.Nó và anh cùng chờ thời gian qua,nhưng nó không biết anh chờ với tâm trạnh gì?Buồn?vui?lo lắng?hồi hộp? Bất an?Hay hạnh phúc?Riêng nó,bảo là hạnh phúc hoàn toàn cũng không đúng ,mà buồn cũng không đúng,nó vừa mong có nhưng vừa lại muốn là không?Đêm đêm trong giấc ngủ không yên ổn của nó hay xuất hiện ánh mắt trong veo thánh thiện ,đôi môi cười tươi thật tươi và tiếng cười giòn của trẻ thợ Giờ đây, sau những lúc giật mình thức giấc nữa đêm của nó không  còn chỉ là nổi hốt hoảng nằm sâu trong tiềm thức nữa mà đâu đó một niềm hạnh phúc mơ hồ,mong manh nhưng mãnh liệt vô cùng.Hai tuần trôi qua,anh bảo nó chờ đến thứ sáu hãy thử và bào cho anh biết kết quả.Bỗng nhiên tính trẻ con của nó trỗi dậy,nó muốn anh suốt đời yêu nó,nhớ nó.Nhưng không chỉ yêu và nhờ bình thường mà phải là tình yêu và nổi nhớ đặt biệt.Nhớ và yêu trong băn khoăn,ray rức và không ngừng đi tìm nó.Nó nghịch ngợm bảo với anh ,nếu có con ,em sẽ trốn gia đình,ba mẹ để đi thật xa sau khi từ hôn với N xong để sinh con.Nhưng cũng trốn luôn cả anh.Em sẽ một mình nuôi con một mình ,mỗi năm vào ngày sinh nhật con em sẽ gửi cho anh một tấm ảnh qua địa chỉ mail để anh biết con lớn như thế nào.Để mỗi khi anh nhìn thấy những đứa trẻ khác vui chơi hay nghe tiếng trẻ thơ gọi "ba" anh phải ray rức vì mình cũng đang có một đứa con xa ,chưa nắm lấy tay hay hôn lên má nó lần nào.Nó nghĩ chỉ có cách đó anh mới không bao giờ quên được nó.Nó nói với anh suy nghĩ ấy,anh phản đối vì chẳng ai làm như thế bao giờ,một điều vô lý cực kỳ.Nhưng anh không hiểu rằng nó luôn muốn không giống ai cả,những người phụ nữ khác  nếu lỡ mang thai khi chưa là vợ đều sợ bị người đàn ông của mình bỏ rơi.Còn nó,nó nghĩ tại sao phả sợ?Và tại sao nó không phải là người chủ động mà phải thụ động.Bởi bản tính đôi khi trẻ con thất thường của nó là thế.Anh không chịu nhưng không dám nói thẳng mà lại dùng kế hoãn binh là em muốn sao cũng được,khi nào có con rồi tính.Và khi nào em từ hôn xong đi rồi em muốn sao anh chịu vậy.



[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/86388B93F9114B79904E98C0C107D2D5.jpg[/image]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2011 10:06:04 bởi peli >
Attached Image(s)
#16
    peli 01.04.2011 18:59:06 (permalink)
                     Nó nằm một mình trong căn phòng trọ suy nghĩ miên man và nhớ.Nó nhớ anh,nhớ ngày hôm đó,ngày nó muốn anh đặt tên cho con dù chưa biết có không.Anh thích có đứa bé gái giống như nó,anh muốn nó mang hết những nét đặc trưng,dễ thương và tốt nhất của nó sang cho con còn những tật xấu thì nó giữ lại ,nó cũng thích bé gái nhưng nó sợ vì giống nó nó gì tốt ?Cuộc đời long đong ,truân chuyên .Bao nhiêu giông bão cuộc đời hình như chỉ chờ để đổ xuống đầu một mình nó.Nên nó muốn co bé trai,bé trai ít ra sẽ không khổ nhiều như nó.Trong nước mắt nó bảo anh đặt tên cho đứa con chưa biết là có hay không của anh và nó,như một cách để thăm dò tình cảm của anh dành cho nó .Anh bảo nếu con gái thì lấy bút hiệu của mẹ để đặt tên co con đó là Hoàng Lan.Có vặn lại :"Vậy còn con trải"?"Con trai thì lấy tên Tiền Giang nha anh?".Anh cười hiền:"Ừ,cũng được".Vòng tay anh ôm lấy nó như sợ buông ra rồi nó sẽ như con gió bay đi mất.Anh hôn nó như chưa được hôn bao giờ.Nó vui,nhưng đôi khi cũng buồn cười nhưng lại ngập tràn hạnh phúc .Nó yêu anh!Thật đơn giản .Đơn giản như những bài thơ không phải là thơ của nó ban đâu đăng trên thư quán ,những ngày nó chưa biết anh vậy .Mỗi ngày nó làm thơ tiến bộ hơn nhờ sự chỉ dẫn của anh .Anh hay bảo nếu nó không biết viết thơ ,anh sẽ không yêu nó .Nó cũng nghĩ nếu không có những bài thơ như Sóng Bạch Đằng,Những Con Sông Quê Hương ,Manh Chiếu hay còn nhiều nữa thì chắc nó sẽ chẳng thèm để ý đến anh làm gì ngoài chút tò mó vì cái Bút Hiệu Tiền Giang .
               Thời gian trôi cũng nhanh,ngày thứ sáu cũng đến,nó dậy sớm hơn mội ngày.Tắm ,thay một bộ đồ đẹp ,trang điểm nhẹ một chút,nó muốn thất thoải mái và trong tâm trạng tốt nhất để xem kết quả và nếu có thì nó cũng đón chào đứa con thân yêu trong tâm trạng và hình ảnh đẹp nhất.Nó ngồi dựa vào tường,tay cầm chiếc que thử mà không dám nhìn kết quả.Chợt tim nó đập loạn xạ liên hồi,trước mắt nó,dụng cụ thử hai vạch màu hồng hiện lên.Nó muốn kêu một tiếng thật to,nhưng lại không kêu được.Hạnh phúc,lâng lâng,hồi hộp,lo sợ,bân khuâng,vui mừng,....nhiều ,rất nhiều mà không có lời lẻ nào hay con chữ nào có thể diễn tả được,chỉ có một cách là hãy đặt mình vào hoàn cảnh của nó thì mới hiểu hết và cảm nhận được cảm giác của nó lúc này.Nó ngồi đó,im lặng,không một cử động như để cảm nhận sự hiện diện của một con người trong nó.Như để tâm linh truyền đạt đến đứa con yêu:"Mẹ rất yêu con,đây không phải là tai nạn ngoài ý muốn,mẹ sẽ bảo vệ con và yêu thương con hơn những người mẹ khác."Nó chợt rùng mình nghĩ đến N,hắn sẽ đối xử với nó ra sao khi biết điều này?Mẹ nó sẽ làm gì?Buộc nó phải từ bỏ đứa bé hay chấp nhận trong đau đớn.Tự nhiên tâm tư nó thoáng chùng xuống khi nghĩ đến ba mẹ nó.Nó biết giải thích sao cho ba mẹ nó hiểu  để ba mẹ nó đừng buồn,đừng tủi khi nhận được những ánh mắt nhìn khinh bỉ của ba con lối xóm cùng họ tộc?Rồi nó làm sao để đối diện với dư luận xã hội khi nó "Không chồng mà chữa"?Ba mẹ nó làm sao chịu nổi anh mắt nhìn khinh khi của mọi người khi nó một thời là niềm vinh hạnh cho gia đình?Tâm tư đang hổn độn ,rối ren thì nó giật mình vì tiếng chuông điện thoại vang lên.Bình thường thì đây là tiếng chuông báo thức ,anh gọi nó dậy để tắm ,nói chuyện một tí,hôn buổi sáng rồi nó đi học.Nhưng hôm nay tiếng chuông đó có ý nghĩa khác.Anh muốn biết có hay không sự xuất hiện của một đoá Hoàng Lan nhỏ.Trước đó,anh đã nói với nó là nếu mà nó có baby thì anh sẽ chạy đến chùa tạ ơn và ăn chay dù anh không ăn chay bao giờ.Nó ngập ngừng, không muốn bắt máy vì nghĩ có nên cho anh biết hay không?Vì nó muốn thực hiện kế hoạch của nó ,để tình yêu không bao giờ chết,để bi kịch dù thoả mãn hay không cũng là bất hạnh không bao giờ xảy ra.Nhưng mặc khác nó lại không muốn anh thất vọng và càng không muốn nói dối anh ,tình yêu không cho phép nó làm điều ấy."Alô!"."Em yêu hả?Dậy đi em ,tắm và thử xong,có kết quả báo anh biết ngay nha,không được gạt anh đó nha em yêu".Nó nghe anh gọi nó là em yêu,nghe giọng anh nôn nóng như thế nó không muốn gạt anh."Em dậy lâu rồi,sớm lắm,em thử xong rồi,anh đoán xem."Nó vẫn nghịch ngợm một chút."Trời!làm sao anh đoán,nói cho anh biết đi em "."Em thử rồi,hai vạch,em có đồng minh nhỏ trong cuộc chiến sắp tới,anh vui không?Sao anh im lặng?Anh sợ à?""Không,anh vui quá,em không nói gạt để an ủi anh đó chứ?Cảm ơn em!"Anh hay như thế,nó không nghịch ngợm để yên cho anh hôn anh cũng cảm ơn nó.Giờ nó có baby với anh,anh cũng cảm ơn nó.Nhưng anh đâu biết nó cũng muốn cảm ơn anh,nó muốn cảm ơn anh vì anh cho nó biết thế nào là hạnh phúc của tình yêu,cho nó biết cảm giác khi làm mẹ như thế nào và cho nó thêm một điểm tựa tinh thần,một niềm tin,một sức mạnh để chiến đấu thoát khỏi chiếc lồng son mà bao lần nó ví mình như con chim sáo bị sa một chân vào đó  rồi cố sức vùng vẫy mà không tày nào thoát được.


    [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/88469/247CE666F5BE4E3AA6B76D670F4ADD14.jpg[/image]
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2011 10:19:01 bởi peli >
    Attached Image(s)
    #17
      Thay đổi trang: < 12 | Trang 2 của 2 trang, bài viết từ 16 đến 17 trên tổng số 17 bài trong đề mục
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9