Và thế là trong khi Dave ở nhà vui chơi với Elena thì tôi phải vắt óc nghĩ cách nhồi nhét kháng nội tiết tố cho Actry, con trai Vanstile. Nhân thể, tôi đưa thuốc cho cả cô hầu, bởi vì cô ta cũng yêu Actri say mê. Lẽ ra Dave có thể báo cho tôi biết tình hình về Elena, nhưng tôi không nhận được một chữ nào của anh cả.
Sau ba chứ không phải hai tuần, tôi chữa khỏi bệnh cho Actry và nhận tiền thù lao. Với số tiền đó trong túi, tôi cho phép mình đặt mua vé đặc biệt bằng tên lửa về Mexina sau nửa tiếng.
Từ chỗ hạ cánh tên lửa đến nhà tôi chỉ có mấy bước.
Khi bước vào hành lang tôi nghe thấy tiếng bước chân lướt nhẹ và một giọng nói phụ nữ tràn ngập tình yêu nồng nàn:
_ Dave, anh yêu đấy ư?
Tôi ngạc nhiên, không thể thốt ra lời nào. Tiếp đó lại vọng đến một giọng âu yếm:
_ Anh đã về?
Tôi không biết được tôi chờ đợi cái gì, nhưng tôi không thể ngờ được Elena đón tôi như thế này. Nàng dừng lại chăm chú nhìn tôi. Trên mặt nàng lộ rõ vẻ thất vọng. Hai cánh tay ấp vào ngực, lo âu.
_Ôi ! - nàng thốt lên- Em cứ nghĩ là Dave. Độ này anh ấy hầu như không ăn ở nhà, nhưng dù sao em vẫn chờ anh ấy về ăn bữa tối - Nàng buông tay xuống sau khi cố gượng mỉm cười _ Anh là Fin đúng không ạ? Dave đã nói với em khi mà... vào hôm đầu. Anh Fin ạ, em rất mừng là anh đã về.
_ Rất vui mừng được nhìn thấy cô khoẻ mạnh, Elena à, - Còn phải nói gì khi được trao đổi lịch thiệp với người máy nữa nhỉ? - À, cô nói gì về bữa ăn tối thế?
_ Thưa vâng, có lẽ Dave lại ăn tối ở trung tâm, vậy em với anh có thể ngồi vào bàn. Thật dễ chịu khi ở trong nhà có người để trò chuyện, anh Fin a. Anh không phản đối nếu em chỉ gọi anh đơn giản là Fin chứ? Hình như đối với em anh cũng tương tự như người cha đỡ đầu...
Chúng tôi ăn tối. Tôi không dự liệu trước điều đó, song hẳn là nàng xem việc hấp thụ thức ăn là một hiện tượng bình thường như đi lại. Thực ra,nàng ăn ít, luôn nhìn ra phía cửa
_ Khi chúng tôi ăn xong thì Dave về. Trông anh u ám như đám mây đen. Elena đứng dậy, nhưng anh lủi lên gác sau khi ném qua vai tôi một câu:
_ Chào cậu, Fin. Lát nữa lên mình nhé.
Ở anh có cái gì không ổn. Tôi cảm thấy như đôi mắt anh đượm buồn: và khi quay lại phía Elena, tôi thấy mắt nàng đẫm lệ. Nàng bỗng nấc lên rồi bắt đầu nuốt thức ăn nhiều một cách không bình thường.
_ Điều gì xẩy ra với Dave... và cả với cô thế? - Tôi hỏi.
_ Anh ấy mệt mỏi vì em.
Nàng đẩy chiếc đĩa ra. vội vã nói thêm:
_ Để em thu dọn, anh lên nói chuyện với anh ấy thì hơn. Với em, có gì xảy ra đâu. Dù sao chăng nữa em cũng không có lỗi.
Nàng thu dọn bát đĩa, đem nhanh vào trong bếp. Tôi dóan chắc rằng nàng đã khóc nức nở.
Có khả năng là tòan bộ quá trình tư duy bao gồm một lọat các phản xạ có điều kiện... nhưng chắc nàng đã không bình thường bởi các phản xạ đó khi tôi đi khỏi đây. Đối với Lena, người máy cũ, trong thời kì phát triển nhất của mình cũng không xảy ra những việc tương tự.
Tôi lên gác gặp Dave để anh giúp tôi phân tích tất cả những rắc rối đó.
Anh rót đầy cốc rượu táo. Tôi nhìn thấy cái chai hình như đã cạn.
_ Mình rót cho cậu nhé? - Anh hỏi.
Nhìn đôi mắt trũng sâu của Dave tôi hiểu rằng trong thời gian tôi vắng mặt, anh uống cạn không phải một chai, và cũng không có ý định từ bỏ trò tiêu khiển này. Anh lại rót tiếp cho mình, sau khi lấy ra một chai mới khác.
_ Tất nhiên đây không phải việc của mình, Dave ạ, nhưng thứ thuốc độc này làm hại dây thần kinh của cậu. Cậu và Elena có điên không đấy? Ma quái ám ảnh chăng?
_ Elena đã lầm, Dave không ăn tối ở trong thành phố... Nói chung, anh chưa ăn gì. Anh nằm vật xuống chiếc ghế bành. Điều đó không chứng tỏ sự mệt mỏi các dây thần kinh của anh, mà đúng hơn là sự kiệt sức vì đói.
_ Cậu thấy rõ chứ?
_ Rõ cái gì? Cậu và Elena đang như nằm chẹn ngang cổ họng mình đây này.
_ Hừm...Anh đập nhẹ vào không khí rồi lại thụt sâu vào chiếc ghế bành có khí nén. Lẽ ra mình không nên làm cho Elena họat động trước khi cậu về. Lẽ ra cũng không nên bắt đầu bằng cách cho cô ấy xem một buổi truyền hình nổi. Mọi việc bắt đầu từ đó. Và rồi những cuốn sách đa cảm này của cậu đã làm nốt phần công việc còn lại.
_ Cám ơn, bây giờ mình đã hiểu tất cả.
_ Fin à, cậu biết là ở quê mình có một chỗ... một đồn điền hoa quả. Bố mình để lại cho mình. Mình cảm thấy cần trông nom cái đồn điền đó.
Câu chuyện giữa chúng tôi diễn ra như vậy. Cuối cùng, sau khi uống cũng đã khá nhiều, mồ hôi chảy ra đầm đìa, tôi mới moi được ở anh một vài điều cần biết. Tôi cho anh uống thuốc giảm say và đặt nằm vào giường. Rồi tôi đi tìm Elena , tra hỏi nàng về những điều còn lại cho đến khi hiểu được tường tận điều gì đã xảy ra.
Rõ ràng rằng sau khi tôi dời đi, Dave đã bật điện để kiểm tra sơ bộ khả năng của nàng. Anh đã hòan tòan mãn nguyện. Nàng có những phản ứng cực tốt... tốt đến mức anh quyết định để nàng yên như vậy và tiến hành công việc thường ngày của mình.
Tất nhiên, với tất cả những cảm xúc chưa được thử nghiệm, nàng đấy hiếu kì và muốn anh ở lại cùng với mình. Lúc đó anh thóang nảy ra một ý định. Anh kể cho nàng biết những nhiệm vụ nàng phải làm ở nhà, bảo nàng ngồi trước vô tuyến truyền hình nổi, mở một bộ phim nào đó về các cuộc du lịch, rối bỏ đi'.