Những ngày đã qua!
sutrang_92 15.01.2011 16:35:14 (permalink)
ngày...tháng...năm...
Một cánh đồng bát ngát xanh,một làn gió thoảng qua mang theo mùi mạ non,những tia ban mai rọi khắp,một đàn cò trắng đang nhởn nhơ bắt cá dưới làn nước trong veo,...khung cảnh hiện lên trước mắt tôi nhưng một bức tranh cổ tích.Và thoang thoảng đâu đây một hương vị rất quen thuộc:cánh gà chiên bơ!Mùi thơm ấy càng lúc càng mạnh.Mạnh đến nỗi làm bụng tôi thấy cồn cào và cái cảnh đẹp như cổ tích ấy bỗng dưng biến mất.Và...mẹ xuất hiện."Dậy ăn sáng đi con"_mẹ bảo.Tôi kéo tấm chăn trùm lên đầu,cuộn một vòng như một con nhộng đang kéo kén.Mẹ bảo:"con không đi học à?sáu giờ rưởi rồi đó".Tôi đạp tung chăn,dụi mắt,phóng như bay ra ngoài.Tôi đánh răng sột soạt vài cái(đảm bảo đủ sạch) rồi chạy nhanh qua bếp ăn sáng.Tôi ăn nhanh đến dường như muốn nuốt trọng.Và...chuyện gì đến sẽ đến.Tôi bị ngẹn.Mẹ bảo:"ăn từ từ thôi,mới có sáu giờ thôi".Vậy là hiểu luôn rồi.Mẹ cố ý nói sai giờ để tôi tưởng đã trể học mà bò dậy.Than ôi,tôi đã bị dụ không biết bao nhiêu lần mà vẫn bị mắc lừa.Hihi nhưng chỉ có cách này là hiệu quả nhất mỗi khi tôi lười thôi.Tôi bước ra khỏi nhà,những tia nắng ban mai như đang vờn nhẹ trên những bông hoa vừa hé nở.Một làn gió se lạnh thổi qua làm chiếc áo dài tung bay và một ngày mới bắt đầu.Tôi đến trường với một tâm trạng rộn rã của những ngày cuối năm học.
Vừa bước vào lớp,tui đã bị tụi bạn tấn công không kịp trở tay(tôi nghĩ bọn nó đã phục kích từ trước).Cả bọn xông vào,đứa tấn công phía trên,đứa tấn công phía dưới,đứa đằng trước,đứa đằng sau... làm tôi nhột không thể nào chịu nỗi.Trong mấy cái trò con nít này thì tôi sợ nhất là bị "cù lét".Nhột hết biết.Vậy mà cứ cách hai ba ngày là tụi nó lại "dở chiêu" hành hạ tôi.Mà ngộ lắm,không bị tụi nó cù lét thì lại buồn.Tôi cũng không sao hiểu nỗi nữa.Mãi một lúc sau tôi mới thoát khỏi tay bọn nó.Tôi thở phào nhẹ nhõm (dù đang rất mệt).Tôi đưa mắt lườm từng đứa.Đứa nào cũng đang ngồi cười đắt chí.Hãy đợi đấy,sẽ biết tay ta...
               giờ có việc rồi,rảnh viết tiếp...

#1
    sutrang_92 16.01.2011 18:51:24 (permalink)
    ...trở lại câu chuyện còn dang dở...
    Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.Tôi tạm gát lại mối thù để học hai tiết đầu.Vờ quên đi và chơi với tụi nó như không có chuyện gì xảy ra.Tôi vẫn thường hay làm vậy.Giờ ra chơi,tôi nhẹ nhàng đến bên từng đứa một.Và...dĩ nhiên là phải cù lét lại tụi nó rồi.Đương nhiên phải đánh nhanh rút gọn kẻo bị tụi nó phải đòn là tiêu..Chuyện bọn tôi giỡn với nhau như vậy dường như đã trở thành thói quen.Hôm nào một trong số bọn tôi bệnh hay có chuyện gì buồn thì đám còn lại cũng chẳng buồn cười ,đứa này nhìn đứa kia rồi lơ nhìn vu vơ,im lặng như những chú mèo con ngoan ngoãn nhưng không có đủ sức để phóng ra ngoài sân chơi đùa.
         Một ngày trong lớp học đã kết thúc.Những gương mặt hớn hở tung tăng cắp sách về nhà.Rầm...rầm...bầu trời lóe sáng,mây đen ùn ùn kéo đến,gió thổi cát bay mịt mù,mấy chiếc lá bàng khô bị gió xoáy tròn,...trời chuyển mưa dữ dội.Mùa mưa lại đến.
        Mưa như trút nước.Con đường đá đỏ như đống bột mì tinh được thêm nước:đặc quánh và kết dính.Hậu quả là mấy chiếc xe không thể nào chạy được,chỉ có thể bò từng mi-li-mét như những con ốc sên.Trong phút chốc ,từ những học sinh quần áo tinh tươm chúng tôi bị biến thành những người chăn trâu đích thực:dép cặp nách,áo dài kiêu hãnh giò trở thành một "thảm họa" (dù hai tà cột lại,quần xăn lên tới gối nhưng với sự "tàn phá" của đống keo tự nhiên thì...).Sau những giây phút "lăn lộn" với cơn mưa,tôi về nhà với một thân hình đầy sình đất.Tôi tắm rửa rồi trùm chăn,ngồi nhìn ra cửa sổ.Mưa vẫn chưa tạnh...
         Mưa suốt buổi chiều.Cha vẫn chưa về.Không biết cha có bị ướt mưa không?Những suy nghĩ đó thoảng qua trong đầu tôi và bị đánh tan bởi tiếng gõ cửa.Tôi mở cửa ra.Khắp người cha ướt sũng,bàn tay trắng tái và nhăn nhúm vì lạnh.Theo sau cha là một người con trai trạc ngoài hai mươi lăm tuổi,dáng người cao ráo và cũng ướt sũng như cha.Tôi chạy vào nhà lấy khăn cho cha và khách.
         Sau bữa cơm tôi mới biết chú ấy tên D,người Hà Nội vào Nam lập nghiệp.Cha bảo tối nay chú D sẽ ngủ lại nhà và nhờ mẹ sắp xếp chỗ ngủ cho chú.Đây là lần đầu tiên tôi gặp chú,tôi cảm thấy cũng bình thường.Nhưng có ai biết đâu đó lại là lần gặp định mệnh...
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2011 18:53:40 bởi sutrang_92 >
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9