EM NHỎ MỚI VÀO MÁI ẤM HOÀ HƯNG!!!
Có cái gì đang tan vỡ trong tôi
Là tình yêu?Hay tình người đang vỡ!?
Mắt nhìn đời lẫn lộn thực và mơ
Sao người ta lại nhẫn tâm đến thế?!
Tôi đứng nhìn Sư già bế em về!
Giữa cuộc đời Em cô độc bơ vơ!
Không tương lai,không uớc vọng mong chờ!
Đời cô độc ,trẻ mồ côi khốn khổ!!
Bao kẻ giàu lòng nhân lại xác xơ!
Họ nhìn Em bằng cái nhìn khinh bỉ!
Sinh ra giữa đời Em có tôi tình chi?
Tội chăng kẻ đã cho em sự sống!
Em chào đời không có sự đợi mong!
Là kết quả của yêu cuồng sống vội!
Ai gây chi để đời Em mang tội!
Sống bơ vơ,không cội không nguồn!
Mỗi đêm về dòng suối lệ trào tuôn
Nào ai hiểu nổi đau,Em tôi côi cúc
Bởi em sinh ra đời không phải lúc!
Cha mẹ vô tình vứt bỏ ,Em bơ vơ!
Vị Sư già nhặt em nơi góc chợ!
Đói,khát chỉ còn hơi thở mong manh
Ruột rứt ra mà sao họ lại đành
Ôi!chua xót một mãnh đời bất hạnh!
Chưa tròn tháng đã bơ vơ đói lạnh
Mắt xoe tròn như lên tiếng:"Mẹ ơi!"
Tôi nhìn em ,ôi! ray rứt ,rối bời!
Đời bất hạnh vương lên đầu trẻ dại!
Số phận Em ai biết đuợc ngày mai!
Bờ hạnh phúc chắc còn xa xăm lắm!
Con đuờng đời tự chân em dò dẫm
Bàn tay nào sẽ nâng buớc Em tôi?!
Hạnh phúc nào sao lại quá xa xôi!
Kẻ bỏ trống,còn người đi tìm mãi
Từng trang đời em biết để cho ai?
Khi nguồn cội vẫn còn là ẩn số!
Kẻ sinh em ra có bao giờ lo sợ?
Một cuộc đời côi cúc sẽ ra sao?
Có bao giờ lòng thắt một niềm đau?
Khi chợt nghĩ về Em trong một thoáng?
Tôi chợt nghĩ:"Tình người như sắp cạn?"
Sự thiêng liêng mẫu -tử vẫn vứt đi!
Giữa nhân gian tình -nghĩa có là gì?
Khi tình thân đuợc đo bằng tiền bạc?
Họ sống với nhau chỉ toàn lừa gạt!?
Có còn đâu hai chữ nghĩa và nhân
Khi luơng tri họ đã bị cạn dần!!!
Chỉ còn đó tiền tài và danh vọng!!!
Kỹ niệm ngày 03/07 ÂL,mái ấm Hoà Hưng nhận bé gái bị bỏ rơi ở góc chợ!!!