TÌNH BẤT TỬ
TRĂNG VỠ Ta sẩy tay làm rơi chị Hằng Bị va đập trăng vỡ làm hai mảnh! Ánh sáng mất rồi nửa bầu trời cô quạnh Trăm dâu đổ đầu tằm,ta trút hết cho thơ... Trên tình trường mãi là một kẻ khờ Nhìn màu xanh lại ngỡ là sắc đỏ! Rồi đến một ngày sa chân vào tuyệt lộ! Mới biết rằng tình đã chết trong tim!! Trăng vỡ rồi ta đi dưới trời đêm Trải tấm khăn choàng gói thơ tình ngày ấy! Biển không giận dữ sao bỗng nhiên sóng dậy? Để những ân tình tan tác dưới chân ta... Muốn vớt trăng lên lòng lại thấy xót xa Cái đã vỡ rồi không thể nào hàn gắn! Nỗi đau thì dài mà niềm vui rất ngắn Ta biết lấy gì để tạ lỗi với nàng thơ?? Xây ngục tù để nhốt những giấc mơ Đào huyệt mộ chôn nửa vầng trăng lạnh! Trả người cuộc tình, nhận về ảo ảnh Nỗi đau này xin hãy thả trôi sông... TIỀN GIANG
ANH NHỚ EM NHIỀU Em giữ tim anh một phút thôi Để cho hoa thắm nở bên trời Để tình được chắp thêm đôi cánh Để nụ hôn nồng Yêu Dấu ơi... Em đọc thơ anh một tháng thôi! Để cho tình ấy kịp lên ngôi Có em thơ tỏa hương tình biển Mở rộng trong anh một khoảng trời... Em chỉ dỗi hờn một chút thôi Con tim tự nó thốt thành lời Anh xin cắt nửa vầng trăng lạnh Để dỗ dành em Thương Nhớ ơi... Vẫn giữ cho mình khoảng cách thôi Nhất ngôn ký xuất phải giữ lời Bàn tay nắm chặt tim nghe ấm Anh nhớ em nhiều Hoa Tím ơi... TIỀN GIANG
BÁN NỐT TÀN TRO Thôi nhé , em đừng mãi giận anh! Giấc mơ ngày ấy dẫu chưa thành! Năm mòn tháng mỏi em còn giận Buồn sẽ đong đầy đôi mắt xanh... Dẫu nói ngàn lời xa vẫn xa Đưa tay hứng lấy giọt mưa sa! Đời không tri kỷ nên tim lạnh Nỗi nhớ giờ đây đã nhạt nhòa!! Cứ mãi nặng lòng chuyện bể dâu Vườn yêu gió thảm lại mưa sầu! Ta đem bán nốt tàn tro ấy Để lúc xa người, khỏi thấy đau... Rượu uống ngàn ly chẳng thấy say! Vần thơ rớt xuống vũng lưu đày! Ta đem quá khứ chôn theo sóng Khỏi thấy buồn vương trong mắt ai...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2015 21:08:58 bởi võ phong trần >
SÓNG TÌNH HÀ TIÊN Từ Châu Đốc men theo biên giới Nửa ngày đường, đã tới Hà Tiên! Một vùng non nước bình yên Bên nhau lại thấy con tim thẩn thờ... Bến Giang Thành, giấc mơ tiếp nối Cùng viếng lăng Mạc Cửu đề thơ! Đâu hay tháng đợi năm chờ Thuyền tình một sớm cập bờ yêu thương...
Vào Thạch Động, đón luồng gió mát Lòng đá thiêng, ngào ngạt khói hương! Gắn thêm câu chuyện Thạch Sanh Hang sâu nổ lực chém chằng nên duyên... Qua mũi Nai, thăm miền đất lạ Tay trong tay, một đóa Vô Ưu! Biển xanh chứa hết lời yêu Hàng dừa cũng muốn liêu xiêu vì tình... Rời Hà Tiên, bóng hình giữ lại! Hành phương Nam, nhớ mãi chuyến đi Tình như một đóa Lưu Ly Forget me not, đến khi bạc đầu... TIỀN GIANG
ĐÊM NGUYỆT HẠ Đêm Nguyệt Hạ bên này không gió Mảnh trăng non khiến nhớ người xa! Mênh mông trời đất bao la Nhận từ yêu dấu đã là của nhau... Bên hiên nhà hương cau thoang thoảng Kéo chăn đơn nhớ bạn tri âm! Tình nào giữ đến trăm năm? Để cho trọn kiếp con tằm nhả tơ!! Đêm Nguyệt Hạ, giấc mơ nồng cháy Lời yêu thương sóng dậy vườn tình! -Kiếp này, kiếp nữa, yêu anh! Tình trong giây phút mà thành thiên thu... Giữ đời nhau cho dù xa cách Nhận nụ hôn, hờn trách bay đi! Không còn lệ đẫm bờ mi Đã yêu còn có tiếc gì cho nhau! Đêm Nguyệt Hạ nỗi đau gửi lại! Ngắm dung nhan nhớ mãi một người! Trăng đang khuyết nửa em ơi Mai trăng tròn lại, bên đời có nhau... TIỀN GIANG
BIỂN VÀ ÁO Màu biển xanh hay áo em xanh? Trăm thương ngàn nhớ, một tấm hình! Hạ Long nào biết ai mong đợi Con sóng bạc đầu có nhớ anh?? Cũng giống muôn ngàn sắc áo thôi Con tim lại hát khúc Phượng cầu! Màu xanh nuôi dưỡng mầm hy vọng Chỉ một thời gian sẽ thấy nhau... Xao xuyến hồn anh!Tri kỷ ơi! Hạ Long hè đến đẹp tuyệt vời! Nhờ em biển mới xanh màu lá Váy đẹp, người xinh, yêu quá thôi!! Màu áo làm cho sắc nắng phai Bên em viết tiếp giấc mơ dài! Biển tình êm ả giờ dậy sóng Lửa đốt buồng tim,em có hay??
BUỒN TAN THEO GIÓ Em cứ hờn đi, cứ giận đi!
Miễn đừng nhắc đến tiếng phân ly!
Đêm không chứa hết lời tâm sự
Anh dẫu than van có ích gì?? Trăng vẫn không tròn, mây không bay
Thi nhân mang sẵn kiếp lưu đày!
Con tằm nhả hết tơ vay mượn
Buồn chất đầy hồn!Ai có hay?? Đã thuộc nằm lòng chuyện bể dâu
Sao còn ngụp lặn giữa sông sầu?
Buồn kia không thể tan theo gió
Nên cứ ôm hoài một nỗi đau... Tờ lịch xé rồi, thương nhớ ai
Đêm qua trăn trở suốt canh dài!
Chu kỳ vừa khép, buồn lại đến
Mở cửa để buồn theo gió bay...
ĐỢI CON TÀU CUỐI Phương ấy có vì sao đổi ngôi Đêm nay lòng dạ cứ bồi hồi! Sân ga đang đợi con tàu cuối Chờ mãi! Sao mình chẳng thấy nhau?? Mở tập tình thơ ngắm dáng em Bờ môi, ánh mắt, rất thân quen! Em đi biền biệt nên thơ lạnh Vần điệu giờ đây chứa muộn phiền... Thoáng chốc hoa Xuân đã rụng rồi Nhờ ai vá hộ mảnh tim đau! Thơ chưa kịp viết lời chia biệt Giữa cõi hồng trần vội mất nhau... Hứng giọt sương buồn trong gió đêm! Sân ga giờ vẫn chẳng lên đèn! Ta đành đánh mất con tàu cuối Để nửa phần đời chẳng có em... TIỀN GIANG.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2015 19:22:58 bởi võ phong trần >
CHĂN ĐƠN NHỚ ĐẮP Hết héo hoa Quỳnh giờ lại tươi Nụ hôn nhờ gió chuyển cho người! Chăn đơn nhớ đắp,trời trở lạnh Đừng để anh buồn yêu dấu ơi!! Sức khỏe cho ta vạn niềm vui Mừng em chim hót dưới chân đồi
Mai về nắm lại bàn tay ấy
Được thấy em cười! Chỉ thế thôi!!
Nắng sớm vừa lên má đã hồng
Thơ tình xem lại, nhớ anh không?
Đừng cho lệ thắm bờ mi ấy
Thuyền sẽ về neo nơi bến sông...
Đã có tình rồi tim hết đau
Thơ anh,em nhuộm lắm sắc màu!
Mai về ôm lấy cành hoa ấy
Đời dẫu phong trần đã có nhau...
TIỀN GIANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2015 20:24:50 bởi võ phong trần >
GIỮ LẠI BÓNG HÌNH Anh sẽ viết bài thơ từ trái tim Tặng Dấu Yêu, để thời gian ngừng chảy! Xem thơ rồi tâm hồn em trẻ mãi Có một mối tình thơm ngát hương yêu... Định lượng của đam mê, em đừng hỏi bao nhiêu Cuộc đời ngắn nhưng nụ hôn dài quá Có nhau rồi đời sẽ xanh hơn lá Ta cứ chìm sâu trong dòng thác yêu thương... Em chôn niềm tin nơi cuối động Đào Nguyên Khi thức giấc, anh hái chùm quả ngọt! Cái ta trao đi không bao giờ mất Sự vụng về khiến sông núi hòa giao... Một trăm ngày chỉ có sự ngọt ngào Hoa không thể xa vì đã quen mùi bướm Thơ chảy vào tim ân tình thắm đượm Gieo hạt một lần rồi hái quả triền miên... Hoa nở tặng người vì một chữ duyên Em cứ đến và đi như đã hẹn Những ray rứt sẽ tan theo sóng biển Chỉ còn vần thơ giữ lại bóng hình em... TIỀN GIANG
ANH VẪN VIẾT VỀ EM!!
Viết cho em,hay là viết cho anh?
Viết cho mối tình,nửa đường dang dở!
Viết cho nỗi đau của một lần tình lỡ!
Viết thành khúc ca bi tráng để tặng đời!!
Viết cho nhiều,rồi cũng thế !Em ơi!
Viết sự ngang trái làm oằn ngọn bút!
Viết để rửa đi bao nhiêu tủi nhục!
Viết để người đời,biết được tình ta!!
Viết để người đời,chiêm ngưỡng một loài hoa!
Viết cho nhan sắc đỏ hoài trong trí nhớ!
Viết để tình lưu truyền muôn thuở!
Viết một lần thôi,mà nhắc đ�%B:ﳬgàn đời!!
Viết để cho dòng lệ ấy đừng rơi!
Viết cho loài sâu bọ,gục đầu xấu hổ!
Viết để sông Tiền,trăm năm sóng vỗ!
Viết chuyện tình thơ,chỉ xảy có một lần!!
Viết để yêu rồi,ta không nói ăn năn!
Viết cho chim sáo sổ lồng trong chớp mắt!
Viết bài tình ca ươm dòng mật ngọt!
Viết thật nhiều!Nhưng anh chỉ viết về em!!!
Tiền Giang
EM MẶC ÁO DÀI Áo dài em đi lễ chùa
Áo dài mặc để cho vừa lòng anh!
Áo dài cho tình mãi xanh
Áo dài riêng chỉ để dành người yêu... Áo dài nước đổ thành xiêu
Áo dài khoe dáng diễm kiều thanh tân!
Áo dài kéo lại tuổi xuân
Áo dài thiên hạ trăm phần si mê... Áo dài gợi hứng làm thơ
Áo dài tạo dáng mộng mơ cho nàng!
Áo dài gói nét đài trang
Áo bay trong gió ngút ngàn nhớ thương... Áo dài giữ lại mùi hương
Một tà áo ấy trăm đường hoa văn!
Áo dài xóa những cách ngăn
Một tà áo ấy bao năm đợi chờ... Áo dài nối những giấc mơ
Yêu em anh viết bài thơ áo dài!
Giữ màu áo ấy đừng phai
Tình theo sắc áo yêu hoài nhé em...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2015 19:21:57 bởi võ phong trần >
EM VỀ CUỐI PHỐ
Nếu em tiếc,chút tình xưa cũ ấy!
Khơi giùm anh,đóm lửa giữa tro tàn!
Thơ đứt mạch,nỗi lòng buồn biết mấy!
Hai năm rồi,phải chịu cảnh ly tan…
Chiều đang xuống,giọt mưa Thu thấm lạnh!
Vui làm sao,nghe giọng nói của người!
Chỉ dăm phút,hồn đã thôi cô quạnh!
Tiếng tơ lòng,êm ái quá!Em ơi…
Con tim đau giờ ngập tràn sắc nhớ!
Bước lên xe,khép lại đám mưa sầu!
Nhìn dáng ấy,ngỡ em về cuối phố!
Đang chịu lưu đày,sao ta lại có nhau??
ÁO TÍM Chủ Nhật tình say áo tím ơi Nhìn em không thốt được thành lời! Vòng eo phá cách,hoa xuân muộn Trăng chiếu vườn khuya, hoa tím rơi... Anh gửi hồn theo áo tím bay Thơ không ấm được kẻ lưu đày! Một lần hẹn ước trăm năm đợi Nguyệt tận hoa tàn em có hay?? Đã dặn lòng rồi áo tím yêu Tóc mây theo gió xõa ngang chiều! Nụ hôn chia nửa tình như mộng Dâu bể trần ai chỉ bấy nhiêu... Một giấc mơ tình, áo tím thương Anh như thấy lại khúc Nghê Thường! Mùa Đông còn đó, Xuân đã đến Yêu dấu ngập lòng sắc với hương....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2015 19:24:08 bởi võ phong trần >
ĐÊM NAY Đêm nay anh đợi trăng lên Hình như phương ấy em quên anh rồi! Một vì sao tím đang rơi Trăng chưa kịp sáng nhớ người phương xa... Đêm nay anh đếm cánh hoa Để nghe ray rứt đi qua cuộc tình!
Số chẵn đời sẽ ngát xanh
Nếu lẻ anh sợ chúng mình... giận nhau!!
Đêm nay gió sẽ về đâu
Để anh gửi nốt sắc màu yêu thương!
Đêm nay thành phố đầy sương
Làm sao giữ được mùi hương ban đầu?
Đêm nay buồn ở trên cao
Lật chồng thơ cũ xuyến xao tâm hồn!
Có em đời hết cô đơn
Giữ tình trong mắt muộn phiền bay đi...
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: