TÌNH BẤT TỬ
EM HỨA... Hôm qua em rất ngoan Hứa không hờn giận nữa! Yêu anh nên giữ lửa Để nàng thơ thăng hoa... Giữ hương nồng của hoa Ngăn đường đi lũ bướm! Xưa cho anh vay mượn Giờ tâm tình hiến dâng... Đi qua cõi hồng trần
Bằng gót chân chạm ngọc!
Em hứa thôi không khóc
Khi mắt vương khói buồn...
Sáng nay trời đầy sương
Lại nhớ nhau da diết!
Nụ hôn nồng thắm thiết
Em hứa vạn lần ngoan....
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2016 08:43:16 bởi võ phong trần >
TÂY THI ĐAU BỤNG Xưa, cô gái giặt lụa Tây Thi Mỗi lần đau bụng mặt nhăn mày nhíu! Trần gian lại si mê thật là khó hiểu Trán vả mồ hôi mà đẹp nỗi gì?? Nhan sắc cá lặn nên gọi nàng là" Trầm Ngư" Ngô Phù Sai vì nàng chịu họa diệt quốc! Câu Tiễn thành danh cũng dựa vào sóng mắt Một đại mỹ nhân đau bụng vẫn được yêu... Hơn hai ngàn năm sau cũng một buổi chiều Người đẹp của thơ đột nhiên đau bụng! Như gà mắc tóc lúng ta lúng túng Không biết bệnh gì, trán cũng đổ mồ hôi... Trong cơn lo sợ bỗng chi xiết bồi hồi Gương mặt người tình bỗng nhiên đẹp lạ! Tây thi có sống lại cũng không là gì cả Anh đâu phải Phù Sai mà sợ họa diệt vong!! Bụng hết đau má ấy lại ửng hồng Nụ cười chim sa lại hiện trên khuôn mặt! Tây Thi đau bụng nước Ngô rơi nước mắt Còn mỹ nhân của anh làm thơ phải âu lo...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.02.2016 09:06:39 bởi võ phong trần >
ÁO TÍM SÔNG HÀN Áo tím kiêu sa! Áo tím ơi! Nhìn nhau không thể thốt thành lời! Em xinh như một nàng công chúa E ấp, dịu dàng, không lả lơi...
Em đến sông Hàn nước bỗng xanh! Ngàn hoa đua nở giữa Đà Thành! Bao đôi mắt lụy tà áo tím Nhật ký ngập tràn: Em nhớ anh!! Gió chuyển mùa thương, áo tím bay Trăm năm quyết giữ giấc mơ này! Anh đem thơ nhuộm màu áo tím Gửi chút hương tình theo gió mây... Hết nắng rồi mưa em biết không? Nụ hôn khiến má ấy thêm hồng! Em khoe nhan sắc trong áo tím Một phút xa tình, trăm nhớ mong...
ĐÂU CHỈ MỘT NGÀY Đừng chờ mỗi năm đến ngày Tám tháng Ba! Mới hạ bút tán dương người phụ nữ! Những ngày còn lại cứ mặc đời lam lũ! Quanh quẩn suốt ngày cháo chó rau heo... Đừng đổ thừa vì lỡ vướng cảnh nghèo! Nên không thể mua quà tặng cho người yêu dấu!
Đừng mặc cảm trong những căn nhà tăm tối!
Sẽ không bao giờ nở đóa hoa tình yêu!?
Thật ra phụ nữ đâu đòi hỏi gì nhiều!
Một lời nói ấm lòng, một tia nhìn âu yếm!
Giở trang nhật ký đọc vần thơ ngọt lịm!
Đóa hoa lòng đã tỏa ngát hương thơm!!
Nhờ có phụ nữ mà thế giới trường tồn!
Dù là bậc vĩ nhân cũng cần một người mẹ!
Dang đôi tay nhân từ lấp chuyện đời dâu bể!
Ta sẽ làm được gì nếu không có phụ nữ kề bên??
Ngày Tám tháng Ba không phải để đáp đền!
Yêu phái đẹp, đâu chỉ một ngày duy nhất!
Hãy biến cuộc sống thành đóa hồng thơm ngát!
Tặng cho nàng, giữ hạnh phúc bền lâu...
TIỀN GIANG ( Võ Thanh Phong)
GIỮ NỤ HÔN NỒNG Đã mấy ngày rồi chẳng thấy nhau Nụ hôn không gửi nên anh đau Em ơi gió bấc chiều nay lạnh Anh muốn bên em áo lụa nhàu... Mặt nước sông Tiền hoa tím trôi Nhớ em nhớ mắt nhớ vành môi! Em về hết thấy hồn cô quạnh Giữ chặt bên mình một Bảo Châu... Tấm ảnh bên mình ru bóng đêm Mỹ Tho xa quá sợ em quên Em ơi đừng để vần thơ lạnh Mất dấu người tình đau nhói tim... Vòng tay chỉ có mình em thôi Bao nhiêu ảo ảnh trả cho đời! Ngôi nhà hạnh phúc luôn bền chặt Giữ nụ hôn nồng! Yêu dấu ơi... TIỀN GIANG
ĐÊM QUA... Đêm qua anh lại nhớ em Nhớ vòng tay ấm nụ hôn ngọt ngào! Nhớ vần thơ mới đổi trao Nhớ đôi mắt biếc dạt dào yêu thương... Đêm qua Phố Núi đầy sương Nhớ màu hoa nở trên đường em qua!
Nhớ em hồn bỗng xót xa
Con tim ray rứt như là... mất nhau!
Đêm qua trăng rụng xuống cầu
Nhớ em anh viết mấy câu thơ buồn!
Nhớ như bão thổi qua hồn
Nhớ không tải hết cô đơn muộn phiền...
Đêm qua rét ngủ ngoài hiên
Nhớ đôi má lúm đồng tiền làm thơ
Nhớ em anh dệt giấc mơ
Nhớ rồi lại gặp bất ngờ lắm thay...
Đêm qua nửa chén đã say
Nhớ sao nhớ quắc nhớ quay trong hồn
Vần thơ rớt xuống vũng buồn
Đôi bờ ngăn cách nhớ thương làm gì??
TIỀN GIANG
TRẮNG Năm ngoái giờ này tay trong tay Mùi hương Bách Hợp theo gió bay! Em xinh như một nàng công chúa Hạnh phúc chưa đong đã muốn đầy... Áo trắng khiến hoa thấy thẹn thùng Tháng Ba se lạnh rét nàng Bân! Ủ bàn tay ngọc tìm ơi ấm Trắng nhuộm hồn anh,trắng cả Xuân...
Từ ấy bên nhau chẳng muốn rời Thiên trường địa cửu cũng vậy thôi!? Ai hay sóng đánh tan thuyền mộng Bách Hợp về đâu áo trắng ơi?? Chấp bút đề thơ nhớ một người Trải hồn lên sắc trắng tinh khôi! Thoảng nghe trong gió mùi Bách Hợp Chỉ một lần thôi nhớ suốt đời...
HOA GIẤY Trên tay em một cành hoa giấy Con sông tình gió đẩy thuyền đi! Giọt buồn ướp giữa bờ mi Biết rằng tình lỡ, chia ly chẳng đành... Em quyến luyến màu xanh của lá Anh mơ màng sắc đỏ trên môi! Hoa còn giữ lại nỗi đau Trả em tóc rối lụa nhàu ngày xưa...
Vườn Địa Đàng gió mưa ảm đạm Chốn Đào Nguyên mây xám giăng trời! Con tim bầm dập tả tơi Riêng màu trắng ấy suốt đời không quên... Đêm nguyệt kỵ gọi tên người ấy Đi tìm cành hoa giấy ngày xưa! Lung linh mái tóc gió đùa Vần thơ tắt lửa vẫn chưa quên người... Xóa trong tim chuyện đời dâu bể Ngắm trăng tàn lại nhớ cố nhân! Thu đi Đông đến bao lần Chỉ còn hoa giấy hóa thân đợi chờ...
SỨC MẠNH NÀNG THƠ
Một tiếng đồng hồ,em viết năm bài thơ!
Cay đắng,ngọt bùi,buồn vui lẫn lộn!
Phong thái đó,chỉ dành cho tình yêu lớn!
Đau đớn trong lòng,xuất khẩu thành thơ!!
Nghiêng ngã cách nào,tình vẫn đẹp như mơ!
Tình chết một ngày,để trở thành bất tử!!
Chỉ có thơ,mới khiến ta tha thứ!
Cho cái tầm thường,ngớ ngẩn khi yêu!!
Như trước đây,lại thêm một buổi chiều!
Anh ôm trọn trong tay niềm hạnh phúc!
Lại tìm được,cái mình vừa đánh mất!
Anh mê mẩn ngồi,đọc hết những bài thơ!!
Bên sông Tiền,em đã biết anh chờ!
Ngón tay không ngớt,chạy dài trên bàn phiếm!
Nhắc lại chuyện cũ,áo vàng và hoa tím!
Để anh biết rằng,ta không thể mất nhau!!
Thơ đào mồ chôn,tất cả niềm đau!
Thơ viết nốt,khúc tình ca dang dở!
Theo những con chữ,hoa tình kia lại nở!
Sắp ra phi trường,em còn kịp hôn anh!!!
Tiền Giang
HÁI HOA Thông thường, quân tử hái hoa Ai ngờ nhìn lại chính là mỹ nhân! Tóc thề phủ kín sau lưng Hoa kia muốn hái, ngập ngừng bàn tay...
Bên trời khói tỏa mây bay Bên hoa là vạt áo dài thân thương! Hoa hay người tỏa ngát hương? Ngỡ như vũ khúc Nghê Thường đêm Xuân... Dừa soi bóng dưới nước xanh Hoa Dâm Bụt ấy để dành cho... thơ! Cuộc đời được mấy giấc mơ? Hoa kia muốn hái nên chờ bấy lâu... Qua sông thì phải bắt cầu Hoa rơi nước cuốn, biết đâu mà tìm? Màu hoa đỏ tựa con tim Hái hoa,em hái chữ duyên, cho mình...
BƯỚM ĐỘC Sao em yêu chi một loài bướm độc? Đắm say hoa,nhưng cũng dễ phụ phàng! Hẳn bây giờ,em đang âm thầm khóc? Cho mối tình vừa lên dấu dở dang!!
Ta với em,muôn ngàn trùng xa cách! Sao lại gần trong ngõ hẹp con tim? Lau đi em!Cho khô giòng nước mắt! Cho nghẹn ngào,tan loãng dưới trời đêm!! Hãy quên anh,cho hồn lên sức sống! Bài hoan ca,sẽ xây lại cuộc đời! Và anh đến,chỉ vô tình như mông! Dây chùng rồi,đàn sẽ vỡ,em ơi!! Sao em yêu chi một con thuyền hẹp? Lòng thênh thang trong kiếp sống giang hồ? Sao em yêu chi căn nhà cửa khép? Quanh quẩn đời,trong bóng tối hư vô!! Anh bây giờ như loài chim gãy cánh! Muốn quên em,lại thương nhớ rã rời! Sương buổi tối,đã bắt đầu giá lạnh Tình chúng mình,sao buồn quá,em ơi!!!
ĐỒNG THẢO QUÁN(1) Bất thức kinh kỳ nhất điểm thanh! Triêu dương,nhật mộ,tải ân tình! Lạc hoa,lưu thủy,Đồng Thảo Quán! Vạn ý tình thi,nhất khắc sinh!!! Tiền Giang QUÁN MIỀN ĐỒNG THẢO (DỊCH) Kinh kỳ có một điểm xanh Sáng lên,chiều xuống ân tình nặng sâu! Hoa rơi,nước chảy,dạ sầu! Thơ tình vạn ý,nao nao lòng người!! Tiền Giang 1.Quán cà phê Miền Đồng Thảo tại Sài Gòn.
BÀI THƠ GIỮ LỬA Em hãy đọc những bài thơ giữ lửa
Dù đi xa, rồi cũng sẽ quay về!
Anh luôn tin những gì em đã hứa
Nên đem tình trải khắp những vần thơ...
Muôn ngàn thứ đan xen trong cuộc sống
Hãy cảm thông cho ngòi bút! Em ơi!
Tình êm ả mà ngoài kia biển động
Với quê hương, anh chưa nói thành lời.. Mỗi người chỉ một trái tim duy nhất
Ngàn bài thơ chứa mỗi bóng hình em!
Cao và xa hơn, đau đáu từ Tổ Quốc
Chỉ có thơ mới chuyển tải nỗi niềm... Xin em hãy thủ vai người giữ lửa
Luôn cháy trong tâm thức triệu niềm tin!
Yêu anh rồi, hãy yêu nhiều hơn nữa
Quê hương hay em, đều chỉ một chữ tình... Vẫn còn đó đóa hồng cùng nhan sắc
Lửa em trao, anh hiến tặng cho đời!
Niềm tin ấy đừng bao giờ đánh mất
Tổ Quốc trường tồn! Mình hạnh phúc! Em ơi!!
CHO ĐI!!! Cho đi để nhận ân tình! Cho đi ngày tháng,để mình gần nhau! Cho đi sắc áo phai màu! Cho đi âm hưởng,tình đầu xốn xang!
Cho đi tình cuối muộn màng! Cho đi một chiếc khăn quàng tẩm thơ! Cho đi một mất mười ngờ! Cho đi ngày tháng đợi chờ khổ đau! Cho đi nước chảy qua cầu! Cho đi nhung nhớ xanh màu mắt em! Cho đi lá rụng bên thềm! Cho đi giây phút êm đềm bên nhau! Cho đi hờn giận úa sầu! Cho đi một mối tình Ngâu não nùng! Cho đi gió Bấc mùa Đông! Để mùa Xuân đến tương phùng bên nhau! Để xem hoa nở bên đồi! Để nhìn hoa tím,ngập trời đón xuân! Cho đi giây phút ngập ngừng! Con chim sáo đã,sổ lồng bay xa!!! Bên tai khúc nhạc giao hòa! Trong tay ôm ấp cánh hoa suốt đời!! Cho đi,để nhận,em ơi!!!
CHÙM HỢP ÂM NHUNG NHỚ Hiểu hoàn cảnh rồi đừng buồn nghe em! Phía Đông nắng, bên Tây mưa, không lạ! Dưới gót chân, vẫn còn nhiều sỏi đá Lối vào Thiên Đường hẹp chỉ tày gang...
Vát thơ trên vai hồn cứ mơ màng Nơi phương ấy có bóng hình yêu dấu! Lệch múi giờ chúng ta không có tội Gặp nhau muộn màng, thua kép thiệt đơn... Trái tim đã yêu sẽ không biết dỗi hờn Ta có ngàn cách để về đến đích! Khi lòng quyết tâm không bị ai chuyển dịch Đường vào tim nhau sẽ ngắn lại!Em ơi!! Hãy mở đàn ra, đừng nói một lời! Chuyển cho anh chùm hợp âm nhung nhớ! Những khoảng trống thường tạo ra tan vỡ Nhạc thơ song hành làm đẹp tình yêu!! Mưa vẫn còn rơi, nhớ em thật nhiều Đêm Phố Núi sao nghe chừng buốt giá!? Nụ hôn nồng em đừng quên nhờ gió Gói theo tiếng đàn gửi đến Tình Xa....
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: