TÌNH BẤT TỬ
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              SẮC BẤT MÊ NHÂN  
  *Viết thay một người         Sắc bất mê nhân,nhân tự mê  
  Ra đi chẳng gặp lại quay về  
  Cây tình trải nhựa nuôi màu lá  
  Bướm chán ong chường,dạ tái tê..     
    Trăng khuyết hoa tàn,anh ở đâu?  
  Gió mưa vần vũ chốn giang đầu  
  Màu son đã nhạt,tình đang chết  
  Biết đến bao giờ mới gặp nhau?         Sắc bất mê nhân,sương tự tan  
  Bàn tay nhiễm điện nhớ vô vàn  
  Mượn lời ru đó xây lầu mộng  
  Đâu biết cuộc đời lắm trái ngang...          Sóng vẫn xô bờ,hoa cứ rơi  
  Đem bao day dứt trả cho đời  
  Mưa bay giá buốt hồn xuân nữ  
  Ta mất nhau rồi thương nhớ ơi!  
   
                         
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HOÀI NIỆM       Mặt trời sắp khuất núi rồi   Đường chiều vắng vẻ,em ngồi đợi ai?   Gió đùa mấy sợi tóc mai   Con tim day dứt,áo dài cô đơn...       Nhớ ai mắt đẹp trĩu buồn?   Lệch vòng tóc rối,phấn son nhạt nhòa!   Áo hồng sao lại xót xa?   Phải chăng dông bão đi qua cuộc tình?   
   Ngày đó ai khen em xinh?   Lời thơ có cánh khiến mình yêu nhau   Giờ đây nếm giọt lệ sầu   Cành hoa trước gió nhuốm màu tàn phai..       Còn đâu hình bóng trang đài?   Không còn lược giắt trâm cài như xưa   Vườn yêu mờ mịt gió mưa   Những ngày dấu ái như vừa mới đây..   VÕ THANH PHONG                       
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: