TÌNH BẤT TỬ
        
        
    
    
    
	
        
    
        
        
            
            
              XA VẮNG!          Em thôi trang điểm chờ anh  
   Môi hồng,má thắm xin dành riêng ai  
   Chờ anh tháng rộng năm dài  
   Phấn son xếp lại đợi mai anh về!  
   Năm chờ ,tháng nhớ lê thê  
   Sông Tiền em đợi anh về soi chung  
   Đêm về gió thổi lạnh lùng  
   Nghĩ về phương ấy ấm lòng cô liêu!  
   Nơi đây ong bướm dẫu nhiều!  
   Tình em gửi trọn "Dấu Yêu"hết rồi!  
   Môi hồng riêng chỉ anh thôi  
   Nụ hôn nhờ gió chuyển rồi hôm qua!  
   Tím màu chung thuỷ vắng xa  
   Hồng tô hạnh phúc khi ta tương phùng  
   Đêm qua mưa gió mịt mùng  
   Tỉ tê như tiếng nhớ nhung trong lòng!  
   Giữ màu chiếc áo đợi mong  
   Chờ anh bắc nhịp qua dòng Tương giang  
   Áo hồng tình ý chưa chang  
   Vắng xa còn thiết điểm trang làm gì  
   Lệ lòng uớc đẫm làn mi  
   Chờ anh lau giọt lệ khi tương phùng             		               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              KHÔNG ĐỀ           Hai lần thuyền cập bến Tiền Giang!  
   Anh cảm thấy là duyên hay định mệnh?  
   Anh bảo thuyền đời bao năm tháng lênh đênh!  
   Giờ thuyền lại cập bên bờ Hạnh Phúc!!  
     
   Em xin nguỵên làm TTKH thứ hai!  
   Dù bản thân không thể sánh ngang tầm!!!  
   Gom hết lửa lòng âm ỉ đã bao năm!  
   Trao anh hết,là Thâm Tâm hay Nguyễn Bính?!  
     
   Nhân gian đẹp nhất phải chăng là tình?  
   Yêu không toan tính,con tim dâng người hết!!  
   Dâng trọn tim yêu dù mai kia gục chết!  
   Xin mãi yêu: "người tình không chân dung"!!  
     
   Chuyện tình mình đoạn kết biết về đâu  
   Bến giang đầu ,em đợi một cơn Ngâu  
   Chuyện của ta ai bắt cầu thay Ô Thước!  
   Để có một lần hội ngộ,nói hết lời yêu!?             		              					 					 			 		 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TÌNH ĐẦU - TÌNH CUỐI          Anh vẫn bảo em chính là tình cuối!  
   Cuối bây giờ hay mãi mãi ngàn sau!?  
   Lời nói này người nhớ,chớ quên mau!  
   Đừng để lỡ,màu buồn vươn lên mắt  
     
   Không biết phải do trời cao sắp đặt?  
   Tình nảy mầm từ hạt giống vườn thơ!  
   Đêm vẳng nghe tiếng anh gọi trong mơ!  
   Như quen biết từ lâu trong tiềm thức!  
     
   Đêm mơ ngủ sợ nữa đêm thức giấc!  
   Trong mơ màng sợ đời lạc mất nhau!  
   Tình nếu lỡ,hằn một vết thương đau!  
   Trang nhật ký em viết bằng nước mắt  
     
   Tình trong thơ,hỏi người ơi bền chặc?!?  
   Hay nhạt nhoà theo năm tháng dần trôi!  
   Năm tháng đợi chờ tình có phai phôi!  
   Hay vững chắc,trơ gan cùng tuế nguyệt!?!?             		              					 					 			 
   
  _____________________________ 		      
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              GỬI NGƯỜI ĐI SĂN BÓNG     *  DUYÊN               Nắng hôn nhẹ má em!  
   Gió đùa qua làn tóc!  
   Mây trên cao trêu chọc!  
   Thì ra em đang yêu!!  
     
   Người đi tìm chíêc bóng  
   Hồn gửi con sông xưa  
   Một mối tình ghi dấu!!  
   Trải mấy mùa nắng mưa!  
     
   Dòng sông là Nguyệt Lão  
   Vần thơ thành ông mai  
   Kết thành duyên thắm mãi?!  
   Như dòng Tiền Giang kia???  
     
   Anh gọi em tình cuối  
   Yêu Dấu cả cuộc đời  
   Dòng đời trôi vô định!!  
   Thuyền tình biết về đâu?  
     
   Đời có lắm bể dâu  
   Sợ hoa yêu vụng vỡ!!  
   Lòng bỗng nghe lo sợ  
   "Người Săn Bóng" về đâu!?  
     
   Gửi trọn lòng "Yêu Dấu"!  
   Đừng như mối tình Ngâu!  
   Không là màu tim vỡ!  
   Chỉ là anh với em!  
     
   Viết nên tình sử mới!  
   Chỉ hoa và buớm thôi!  
   Đau thương nhờ dòng nuớc  
   Cuốn về nơi xa xôi!!  
     
   Mong tình ta xanh mãi  
   Như màu nuớc Tiền Giang  
   Hạnh phúc như nuớc tràn!  
   Tương kính mãi như tân!!!             		               
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TỘI EM          Chiều nay đi lễ chùa  
   Cuối đầu dưới chân Phật  
   Mùa báo hiếu Vu Lan  
   Mà tâm em chưa tịnh!  
     
   Thắp nén hương dâng Phật  
   Tai nghe tiếng kệ kinh  
   Trong tâm Phật đâu mất!  
   Chỉ còn mình anh thôi!  
     
   Yêu anh ,em mang tội!  
   Miệng lâm râm kinh cầu!  
   Mà hồn để đâu đâu  
   Mắt toà sen không thấy!  
     
   Yêu anh,khổ thế này  
   Nhung nhớ suốt đêm ngày  
   Vào chùa vẫn còn nhớ!  
   Năm tháng thân hao gầy!  
     
   Anh phương trời có hay  
   Phương xa người em gái!  
   Vì anh mang tội lớn!  
   Lễ Phật không tịnh tâm?!!             		              					 					 			 		      
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TẶNG MẸ MÙA VU LAN          Màu hoa đỏ con cài lên trên áo!  
   Mùa Vu Lan ,mùa báo hiếu, Mẹ ơi!  
   Màu hoa đỏ,mẹ còn ở bên đời!  
   Con yêu lắm bàn tay chai sần của mẹ!  
     
   Mưa thu lạnh,gió lùa qua khe khẽ  
   Gió ơi!nhẹ dùm kẻo lạnh lắm mẹ tôi!  
   Mấy muơi năm mẹ đã lạnh nhiều rồi!  
   Xuân lâu lắm chưa về trên môi mẹ!!  
     
   Đêm đặt chân,con bước đi nhè nhẹ!  
   Sợ tiếng ồn làm thức giấc mẹ yêu!  
   Da đồi mồi,tóc xanh chuyển muối tiêu!  
   Con thương lắm,mùi mồ hôi của mẹ!  
     
   Tiếng chim khuya xin hót dùm thật khẽ  
   Cho mẹ tôi một giấc ngủ an lành!  
   Đời của mẹ cơ cực hết tuổi xanh  
   Hạnh phúc mẹ riêng dành con hết!  
     
   Mai xuân đến,mùa đông kia gục chết!  
   Con bàng hoàng,thêm một tuổi mẹ ơi!  
   Con chỉ mong mẹ bên cạnh suốt đời  
   Hoa hồng đỏ mãi nằm trên ngực trái  
     
   Cành Hồ Điệp,mẹ ơi!con vừa hái  
   Tay nâng lên ,kính dâng mẹ thân yêu!  
   Lòng con đau khi nghĩ tuổi xế chiều!  
   Mai này sẽ khoát lên bờ vai mẹ!  
     
   Con vẫn biết,mẹ ưu tư vì con trẻ!  
   Dập đầu tạ lỗi,con để mẹ buồn nhiều!  
   Con đường đời đã có mẹ thương yêu!  
   Con chỉ uớc,suốt đời bên gối mẹ!  
   
        
               
Đính kèm (1) 		               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HOÀNG LAN          Sắc vàng,hương thoảng dưới trăng thanh!  
   Hoa xinh e thẹn nép dưới cành!!  
   Chờ trăng lên đỉnh cùng xướng hoạ  
   Giữa tiết thu sang dệt mộng lành!!!             
 
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              THU TRONG MẮT NHỚ               Tôi đi tìm mùa Thu trong mắt nhớ!  
     Bên kia sông,em hờn dỗi chẳng quay về!  
     Đời xuống dốc,hàng cây nhòe bụi đỏ!  
     Nỗi muộn phiền,làm héo hắt vần thơ!!  
        
     Xin cho tôi chút nắng Thu vàng đó  
     Sưởi con tim giá lạnh mấy hôm rồi!  
     Tình đi xa có bao giờ quay lại?  
     Ai là người thấu hiểu được niềm đau!?  
        
     Nhưng mà thôi!Mùa Thu đừng về nữa!  
     Áo vàng kia,giờ đã vắng xa rồi!  
     Trông thấy Thu,lòng ta đâm tiếc nuối  
     Có một thời nửa bước chẳng rời nhau!!  
        
     Lời yêu giờ không còn vang trong gió!  
     Hay tình phai theo sắc áo hôm nào?  
     Hãy cố bước trên con đường gian khổ!  
     Tình cuối đành gánh hết mọi đớn đau!!  
        
     Xin trả tôi về dòng sông thương nhớ đó!  
     Dù chiếc cầu yêu lỡ gãy mấy nhịp rồi!  
     Tôi sẽ ôm bóng hình em trong nhung nhớ!  
     Và xin trời,ban mấy giọt mưa ngâu!!!  
                                           Tiền Giang              		               
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HOÀNG LAN 2       
   Một chân trời tím,tím mênh mang!  
   Một đoá Hoàng Lan úa sắc vàng  
   Đầu thu dệt mộng,đông chưa đến!  
   Tình thơ một mãnh đã úa tàn                                                 Hoàng Lan             		               
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              GIẢNG HOÀ          Nào ai vàng đá quên đâu!  
   Tự anh cột lấy nổi sầu vào thân  
   Ba hôm mail anh không nhận  
   Giờ buồn,giờ trách còn giận em sao?  
   Anh làm tim nhói lòng đau  
   Giận anh mấy bữa em nào thiết chi!  
   Hoàng Lan héo hắt còn gì  
   Hương bay theo gió sắc thì tàn phai  
   Nữa phần thương,giận gửi ai  
   Tình thơ nối lại mỗi ngày thấy nhau  
   Người ơi! chớ để nhạt màu  
   Người xa xôi biết nổi đau lòng này?  
   Tình thơ dệt mộng cùng ai!  
   Yêu thương ấp ủ mỗi ngày có nhau!             		               
   
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              MƯA VÀ ÁO               Em khoe anh,nhan sắc áo dài hồng!  
     Khiến anh ngỡ,tình đang trong mùa cưới!  
     Con tim trước kia,có đôi phần do dự  
     Giờ đã hoàn toàn giao phó hết cho em!!  
        
     Tối nay mưa về,làm ướt cả màn đêm!  
     Lòng không lạnh,nhưng ngập tràn nhung nhớ!  
     Giọt nước lăn dài,âm thanh nghe thật rõ!  
     Tựa như lần đầu,em chợt thốt tiếng yêu!!  
        
     Mưa vẫn chập chùng,ngọn đèn phố liêu xiêu!  
     Nhìn màu áo,tim tưởng chừng ấm lại!  
     Một lần cho nhau,có phải là mãi mãi?  
     Không gian nào,chứa hết những lời yêu?  
        
     Mai đây anh về,em còn giữ bao nhiêu  
     Màu tươi thắm,chiếc áo dài đang mặc?  
     Trong nụ hôn nồng,cấm em không được khóc!  
     Ngày tương phùng,đâu phải phút chia xa??  
        
     Mưa gió ngập trời,nhưng rồi cũng sẽ qua!  
     Nếu thương nhớ,hãy giữ màu áo ấy!  
     Để mỗi giấc mơ,nếu vô tình thức dậy  
     Em vẫn còn ở đó,chẳng rời xa!!!  
                                           Tiền Giang              		               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              KHÚC NHẠC TÌNH TA               Tình yêu đến từ tên một con sông!   
   Xây giấc mộng cho tình thơ chắp cánh!   
   Dẫu biết đời muôn sự rất mong manh   
   Ta vẫn gửi hồn vào từng âm sắc!!   
     
   Anh yêu ơi!Thôi xin đừng thắc mắc!   
   Giấc mộng nào rồi cũng sẽ tan nhanh   
   Hãy yêu đi cho thắm mộng tuổi xanh!   
   Yêu chân thành sẽ tìm ra bến đỗ!   
     
   Ai cuối cùng cũng về với hư vô!   
   Toan tính lắm,sắc-không luôn là thế!   
   Em vì anh lau sạch dòng dư lệ   
   Giữ nụ hồng tươi thắm để chờ anh!   
     
   Con sông xưa,nhưng người khác chờ anh!   
   Lời nhung nhớ,hương Hòang Lan nhắn gửi!   
   Người đừng để hoa tàn trong hờn tủi!!   
   Tình thơ này ngắn ngủi hay bền lâu???   
     
   Dòng sông xưa,đừng gieo một nhánh sầu!   
   Sóng sẽ vỗ điệu buồn trong đêm vắng!   
   Rồi từng đêm,tiếng gió buồn trầm lặng!   
   Khóc chuyện tình không vẹn giấc mơ thu!   
     
   Về đây anh,nghe sóng hát lời ru!   
   Cho hai ta ,nhạc tình thơ thắm lại   
   Cho giấc mộng ngàn ngày ta thắm mãi!   
   Một mối tình chỉ có một không hai!!!   
     
   Em chờ anh,chờ một buổi sớm mai!   
   Sông bừng tỉnh,khúc nhạc lòng Yêu Dấu!   
   Bao nhớ nhung những đêm dài nung nấu!   
   Bừng lên thành khúc nhạc bản tình ca!   
     
   Hoàng Lan               		              					 					 			 		      
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              HOÀNG LAN 4       
   Giữa tiết xuân sang,úa sắc vàng!  
   Ai người thương nhặt cánh Hoàng Lan!?  
   Đông tàn cánh rã ,hương tan hết!  
   Hồn hoa lạnh lẽo giấc mơ hoang!  
   
   Hoàng Lan               		               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              TÂM SỰ HOÀNG LAN       
   Hoàng Lan nhỏ máu thành hương dâng đời  
   Sắc  vàng tô điểm bên trời thu sang  
   Mai,đào rực rỡ tiết xuân rộn ràng!  
   Còn ai luyến nhớ Hoàng Lan làm gì?  
   
   Đông qua hương sắc còn chi?  
   Cánh rơi,sắc nhạt còn gì Hoàng Lan!  
   Còn ai thương nhớ sắc vàng?  
   Mấy ai cúi nhặt xác Hoàng Lan rơi!?  
   Còn ai thương nhớ trao lời!  
   Mấy ai gom nhặt hương đời gió bay?  
   Hương hoa nặng nổi u hoài!  
   Gửi hương theo gió trao người phương xa  
   Người đừng giẫm nát hồn hoa  
   Đừng mang cay đắng,xót xa hoa sầu!?  
   Đừng gieo thêm mãnh tình Ngâu  
   Để bao đau khổ một đầu Tương Giang  
   Lệ rơi nhuộm lối đông sang  
   Một đêm tang tóc Hoàng Lan lìa cành  
   Bầu trời còn ánh trăng thanh!  
   Trút dòng dư lệ trăng dành hoa rơi  
   Hoa kia buông cánh lìa đời  
   Trăng ơi!trăng có chơi vơi cõi lòng!?  
   Thôi rồi hoa thả trôi sông!  
   Một đời phận bạc gửi dòng Tiền Giang  
   
   Hoàng Lan                 		               
            
            
         
     
    
 
    
    
        
        
            
            
              LUỚI TÌNH           Vầng thơ nhỏ là tâm tư em đó!  
   Dâng cho đời mật ngọt giọt tình say  
   Tâm tư buồn,nào đâu có ai hay!  
   Ngày cười nụ,đêm giấu sầu trong gối!  
     
   Em đơn độc đi về từng sớm tối!  
   Ngõ đường quen,mà chân bước chênh vênh  
   Con thuyền đời bao năm chưa có bến!  
   Anh phương nào,nghe tiếng con tim chăng??  
     
   Đêm cô đơn làm bạn cùng gió trăng!  
   Bao lời nhớ nhờ mây kia ấp ủ  
   Gió đi xa,nên mây kia còn ngủ  
   Nhớ thương này chưa đến đuợc bên anh!!  
     
   Em chờ mong ,rồi nhắn với trăng thanh!  
   Đem tim yêu gửi về bên Phố Núi!  
   Trăng lại ngại ,vì đường xa gió bụi  
   Sợ trăng mờ,nên chưa gửi dùm em!!!  
     
   Bao lời thơ ,mực bị lệ làm lem!  
   Em có gửi,chắc gì anh đã hiểu!  
   Hay cố tình,anh mắc một luới yêu?!  
   Lời cuối cùng ,Yêu Dấu gửi về anh!  
     
   Dòng sông Tiền muôn thuở nước vẫn xanh  
   Như tình em riêng dành anh mãi mãi!  
   Dù con tim từng hồi đau quằng quại!  
   Giấc mộng tình ,em dệt mãi chẳng xong!!  
     
   Tình yêu nào gắn với một dòng sông!  
   Nên con sóng làm vỡ oà mộng ước!  
   Nợ hay duyên làm sao em biết đuợc!?  
   Đoạn cuối cùng,ai sẽ viết cho ta??  
     
                                       Hoàng Lan             		               
            
            
         
     
    
 
    
     
 
     
    
    
    
    
	
    
    
    
    
        
            
    
        Thống kê hiện tại
        Hiện đang có  0 thành viên và  1 bạn đọc.
        
 
            
         
     
    
    
    
    
    
    
        
        
        
	
            Kiểu: