TÌNH BẤT TỬ
TẠI SAO CHỈ CÓ BỜ VAI?
Sao anh cho mượn bờ vai
Dể em dựa dẫm những ngày đau thương?
Mà không đi cả đoạn đường
Hơi nồng,hương ấm,yêu thương trọn đời!
Lệ lòng,quá khứ dần vơi
Nhạt nhoà theo bước của thời gian trôi!
Nụ hôn tình ảo quen rồi
Vắng xa sẽ thấy bồi hồi con tim!
một ngày mail ấy im lìm!
Thời gian trôi chậm,ngày đêm ngóng chờ!!
Mãnh tình nay hoá hư vô!?
Tim không trao đuợc????chỉ bờ vai thôi????
Nụ hôn ghi dấu bờ môi
Phải đâu gỗ đá mà coi bình thường??
Bao lời nhung nhớ yêu thương
Từng mail còn giữ mùi hương nồng nàn
Tình gì không hợp,chẳng tan?
Hoa nào nở mãi không tàn vậy anh???
Nếu tình thơ quá mong manh
Bờ vai anh hãy để dành....người sau!!!???
Cần gì chỉ tựa vai nhau!!??
Cần chi mượn tạm một màu yêu thương!!??
Vai anh chẳng dám tựa nương
Sợ anh lấy lại vấn vương, đau lòng!!!
Tình em gửi hết con sông
Mà anh xem đó như không có gì!?!?
Bao lời nhung nhớ nghĩa chi?
DẤU YÊU" còn có nghĩa gì không anh?
Người gieo nhung nhớ đã đành!
Còn trao đau khổ cho cành Hoàng Lan??
Buồn,buồn,nhớ,nhớ miên man
Bao yêu thương gửi Tiền Giang mấy lời!!
Hoàng Lan
VÌ SAO CHỈ CÓ BỜ VAI Đừng hỏi vì sao,anh chỉ cho mượn bờ vai!
Tinh thần của em,chỉ cần một điểm tựa!
Hương Hoàng Lan đó,anh không bao giờ với tới!
Dù kiếp này,kiếp nữa,..đến vô cùng!!
Anh chỉ là cơn gió của mùa Đông!
Làm tàn úa cánh hoa mình yêu dấu!
Tình anh mãi mãi chẳng bao giờ thay đổi!
Nhưng làm cách nào,anh đến được gần em??
Yêu dại khờ là bản chất của con tim!
Tay muốn hái vì sao xa ngàn dặm!
“Muốn của riêng mình”,là cụm từ bi thảm!
Biết bao người,gục chết dưới cành hoa!!
Tình của anh,như cơn gió thoảng qua!
Làm mát em,trong ngày hè đổ lửa!
Thu đã sang rồi,biết ai còn có nhớ?
Những nụ hôn nồng,nhờ gió chuyển cho nhau??
Vắng em rồi,tình biết gửi về đâu?
Anh dẫu muốn,nhưng riêng em,không thể!
Ta mãi sống,cảnh chân tròi,góc bể!
Còn biết làm gì,ngoài cho mượn bờ vai???
Tiền Giang
EM CẦN KHÔNG CHỈ BỜ VAI!
Ai cần cho mượn bờ vai
Cần con tim để yêu hoài ngàn năm!?
Bờ vai cho muợn...mấy năm
Người ta lấy lại....âm thầm mình đau?
Có yêu mới nói nhớ nhau
Tự nhiên nhung nhớ trao nhau làm gì?
Bờ vai cho mượn mà chi
Để lau nước mắt những khi em buồn?
Em cuối bãi,anh đầu nguồn
Bờ vai xa quá,khi buồn sao đưa?
Che em nắng sớm ,mưa trưa
Sao không ở cạnh đón đưa mỗi ngày?
Chẳng cần phải tựa vai ai
Đêm về...ôm mẹ mỗi ngày vui hơn!?
"Thu Trong Mắt Nhớ"đã sờn!
"Đến ,Đi" cũng thế anh buồn mà chi?
Không hợp cũng chẳng phân ly
Không tàn,nở mãi hoa gì hỡi anh?
Tình thơ nay hoá mong manh!
Duyên kia lại hoá trăng thanh khuyết ,đầy?
Yêu mà không có sum vầy
Yêu chi để khổ mỗi ngày nhớ nhung?
Yêu mà đường chẳng đi chung
Thương chi để khổ,mông lung ,trời buồn?
Sồng Tiền nước chẳng về nguồn
Khối tình gom lại nhánh buồn dài thêm?
Tình thơ lối mộng êm đềm
Ngờ đâu mộng ảo,tàn đêm vỡ oà?
Mộng lòng tan vỡ xót xa
Nụ hôn nồng ấy chỉ là hư không?
Tình em, anh thả trôi sông
Bao yêu ái gửi theo dòng Tiền Giang?
Hoàng Lan
TÌNH MỘNG
Lòng em ngọn lửa năm nào
Tàn tro cứ ngỡ bay vào hư không
Anh về thắp lại lửa lòng
Gieo thêm nhung nhớ,chờ mong sớm chiều
Đêm buồn thoảng tiếng vạc kêu
Chim khuya gọi bạn hắt hiu cỏi lòng
Gió này nào phải gió Đông
Mà trong hơi gió lạnh lùng làm sao?
Hương yêu làm ửng má đào
Đầu nguồn,cuối bãi gửi nhau nụ hồng
Thắp cho nhau ấm lửa lòng
Gửi nhau từng nụ hôn nồng mỗi đêm
Nhớ nhhung mỗi lúc nhiều thêm
Ánh trăng len nhẹ bên thềm tìm trao
Bao lời "Yêu Dấu "hôm nào
Tình theo năm tháng nhạt màu không anh?
"Dấu Yêu" em đã riêng dành
Lời nguyền "Săn Bóng"trao anh,giữ gìn?!
Mong ngày nối nhịp duyên tình
Xoá Tương giang ấy cho mình chung đôi
Tình ơi!đừng để đổi ngôi
Đừng gieo nước mắt vào đời Hoàng Lan
Để hoa tươi mãi sắc vàng
Hương hoa thơm ngát,huy hoàng tiết thu
Mộng tình tha thiết anh ru
Hoàng Lan vào mộng chiều thu thuở nào
Tình thơ mộng thắm trao nhau
Sắc son vẹn giữ,tím màu thuỷ chung!?!?
Hoàng Lan
BÀI CUỐI CỦA MỘT LẦN GIẬN!
Em đã hiểu!cuối cùng em cũng hiểu!
Khoảng cách tâm hồn,dù nói lắm lời yêu!
Em sẽ thôi,không mong đợi mỗi chiều!
Vâng em hiểu!cuối cùng em đã hiểu!
Anh!Em chưa nghĩ mình đã là thi sĩ
Chỉ xếp vần,dùng con chữ gửi nổi lòng
Rồi một ngày,bắt gặp tên con sông
Từ cảm mến,thành yêu không nguồn cội!!
Không giận anh!chỉ trách mình nông nổi!
Tuổi dại khờ,đã mấy bận dỡ dang
Đời ngang trái,chữ tình cố đeo mang
Nên đau khổ,càng như vô bờ bến!
Có lẻ đau thương,đó chính là định mệnh!
Đã định rồi,một kiếp Lục Bình trôi!
Tình dỡ dang ,ly biệt thế là thôi!
Đời muôn nẻo,nhưng em toàn ngõ tối!
Em nơi đây với niềm đau nhức nhối
Khóc đêm này,rồi lệ mãi chẳng rơi!
Hoàng Lan rụng,thôi tan giấc mộng đời
Tình thả dốc!hoa trôi theo dòng nước!
Định mệnh là thế!Nào ai biết đuợc
Nấm mộ này,em chôn mãnh tình em
Bài cuối cùng,thơ hoà lệ lấm lem!
Em sẽ khóc,để tang luôn tình cuối!
Lần này nữa,em viết cho tình cuối!
Nhớ,thương,chờ,đợi và cả những nụ hôn!
Buồn,đau ,hờn ,giận và luôn những cơn ghen
Em thả xuống sông,xin nhờ dòng nước cuốn!
Em xoá dòng thơ,để lòng đừng tiếc nuối!
Thơ xoá rồi,mà tim vẫn còn đau!
Thời gian rồi cũng sẽ qua mau!
Màu tím ấy,niềm đau kia sẽ thành dĩ vãng!
Em ,nơi đây sẽ cố tìm quên lãng
Trang thơ này,bài cuối gửi người xa!!
Anh,quên đi đừng nhớ một loài hoa!
Hãy xem ly biệt giữa hai ta là định mệnh!!
BIA ĐÁ KHẮC LỜI NGUYỀN
Anh đã nói:Em chính là tình cuối!
Có cách nào,để kết thúc được đâu?
Mới qua một ngày,lòng đã muốn gặp nhau!
Chỉ một tiếng :Nhớ Anh”,mà hết giận!!
Sách có chữ:Quá tam ba bận!
Chỉ lần này,thôi không được giận,nữa nha!
Hãy để nỗi buồn,theo gió bay xa!
Bờ vai anh đó,cứ gục vào mà khóc!!
Nụ hôn đắm đuối,sẽ làm khô nước mắt!
Tai em không còn nghe khúc nhạc từ ly!
Một chút muộn phiền,còn sót giữa bờ mi!
Anh xin uống cạn,để em vui như ngày trước!!
Tình sâu nặng,con người muốn có được!
Phải mòn cả trăm đôi giày
Để tìm kiếm,em biết không?
Miệng nói xa,mà lòng cứ nhớ mong!
Thứ tình ấy,ngàn đời không thể mất!!
Nụ hoa đó,trong anh,giờ thơm ngát!!
Ôi!Hoàng Lan,người con gái mến thương!!
Yêu như thế này,không chỉ là vấn vương!
Mà là bia đá,khắc lời nguyền của em đó!!!
ĐÍNH CHÍNH Vì giận anh,em bảo là bài cuối!
Nhưng chỉ cuối cùng,của lần giận đó,mà thôi!!
Và giờ đây,tim nối lại nhịp yêu!
Không cầm bút,tình mình,ai viết tiếp???
Ghét anh quá,lòng lại yêu tha thiết!
Có phải chúng ta,tiền kiếp nợ nần nhau?
Chỉ qua lời thơ,mà hồn ngập xuyến xao!
Hai con tim, sao dùng chung một nhịp đập??
Hay anh thích làm em rơi nước mắt?
Để suốt đời,ôm lấy bờ vai kia?
Quên đi muộn phiền,lúc nắng sớm mưa trưa!
Anh đã thích,em cố chiều anh đấy!!
Em xin đính chính,đó không là “Bài cuối”!
Vì trong tim,tình có chết bao giờ?
Còn yêu anh,em vẫn mãi làm thơ!
Những thứ thả trôi sông,giờ em đi vớt lại!!
Đêm qua gặp anh,dù chỉ bằng điện thoại!
Hai con tim,đã nhận được nhau rồi!!
Em đã nghe chúng thề thốt với nhau:
“Hết hờn giận,và yêu đến khi ngừng đập”!!!
HOÀNG LAN
TÌNH KHÔNG BAO GIỜ PHAI *Tặng Hoàng Lan thân yêu!
Ai ghép cho ta một chữ TÌNH?
Bên giàn Thiên Lý,dưới trăng thanh!
Hoa yêu em gắn thêm nhung nhớ!
Bền chí,nên nay,mộng đã thành!!
Hờn giận,từ nay,ta nói KHÔNG!
Một ngày xa cách,một ngày mong!
Nụ hôn còn ấm,trên môi đó!
Nghĩ đến xa nhau,đã chạnh lòng!!!
Đời người,ngắn ngủi có là BAO
Giận hờn chỉ chuốt lấy sầu đau!
Lau khô giòng lệ ngày xưa đó!
Xóa hết trong tim,một chữ sầu!!
Người muốn ta tan!Chăng bao GIỜ!!
Tình yêu gắn chặt với tình thơ!
Vui câu xướng họa,nồng ân ái!
Tình khắc vào tim,khó xóa mờ!!!
Máu đỏ nhuộm tình,tình chẳng PHAI!
Ta xuyên qua hết giấc mơ dài!
Vòng tay chỉ có YÊU và NHỚ!
Cần có em thôi!Chẳng biết ai!!!
Tiền Giang
TRĂNG QUÊN *Viết lúc buồn vì giận anh!Giờ hết rồi nhưng post lên cho anh xem!!!
Hoàng Lan nhỏ lệ đêm qua
Ánh trăng quên hẹn đi xa không về
Trăng đi mấy dặm sơn khê
Đã quên lời hẹn trăng về bên hoa
Trăng vui vạn dặm đuờng xa
Đâu còn nhớ nữa dáng hoa hôm nào
Mây kia xa tít trên cao
Không nghe hoa nhắn biết bao là lời
Gió còn bận thổi mát đời
Nên quên Hoa đã mấy lời nhắn đi!
Trăng ơi!trăng hẹn làm chi?
Hoa buồn rơi lệ,trăng đi không về!
Trăng quên một mãnh trời quê
Hôm nào trăng hẹn trăng về bên hoa!
Trăng còn mãi miết chơi xa
Khi trăng về lại,cánh hoa rơi rồi!
Hẹn hò trăng thế mà thôi
Bao lời trăng hẹn nói rồi trăng quên!
Vắng trăng hoa ấy buồn tênh
Héo từng chiếc lá,sầu lên sắc vàng!
Hoa yêu ,trăng để úa tàn
Nổi buồn trăng gửi Hoàng Lan ,trăng đành?
Tình trăng sao hoá mong manh?
Bao lời nhung nhớ trôi nhanh theo dòng?
Trăng còn nhớ một dòng sông?
Nhớ chăng những nụ hôn nồng mỗi đêm?
Huơng yêu còn đọng môi mềm!
Hoàng Lan còn đợi bên thềm, trăng ơi!
Hoàng Lan
NGƯỜI YÊU KHÔNG CHÂN DUNG
*Em đang thương nhớ viết về anh!
Vườn địa đàng,hình như em lạc bước
Đưa mắt tìm,anh đang trốn nơi đâu?
Mỏi mắt rồi,mà chưa thấy đuợc nhau
Chỉ chiếc bóng, đêm đêm không rõ mặt!!
Từng dòng thơ anh yêu, em gom nhặt!
Rồi tự mình phát hoạ bức chân dung!
Của người yêu xa tít tận ngàn trùng!
Nhưng cảm giác như gần nhau gang tấc!!
Ta hẹn gặp nhau,giữa mùa gió bấc!
Anh sẽ về ,thăm lại bến sông xưa!
Ta đi chung ,trong nắng sơm mưa trưa!
Lệ hạnh phúc vỡ oà trong mắt nhớ!!
Tình đôi ta ,có phải là muôn thuở?
Dòng sông Tiền,có giữ bước chân anh?
Anh có về soi bóng dưới trăng thanh?
Hay tình mãi chỉ trong vầng thơ đó??
Từng bài thơ,anh lồng trăm điệu nhớ!
Đốt lòng em bằng con chữ, biết không?
Sưởi hồn em bằng bao tiếng nhớ nhung
Em dệt mộng với muôn ngàn sầu não!!
Anh hay nói: "Tình thơ không là ảo"
Nụ hôn đem giấu vào gối mỗi đêm!
Lời yêu nói rồi,vẫn muốn nghe thêm!
Mang chiếc bóng vào chung trong giấc mộng!!
Em yêu anh như trời cao biển rộng!
Hương Hoàng Lan,một dạ em gửi trao!
Phố Núi ngút ngàn,vẫn mong được thấy nhau!
Con sông ấy,là nợ duyên ta đó!!
Hoàng Lan
Em yêu anh như trời cao biển rộng!
Hương Hoàng Lan,một dạ em gửi trao!
Phố Núi ngút ngàn,vẫn mong được thấy nhau!
Con sông ấy,là nợ duyên ta đó!!
Hoàng Lan
TIỀN GIANG LÀ CHÂN DUNG ANH ĐÓ Hôm trước,em khắc tình lên đá!
Giờ đem ép tên vào cánh hoa!
Câu thơ gieo mỗi vần nhung nhớ!
Ấm lòng biết mấy kẻ phương xa!!!
Tiền Giang
HOA TIM VỠ
Đính kèm (1) _____________________________
HOÀNG LAN
HÃY CHO ĐÔI MÔI THỜI GIAN
Không chân dung,mặt anh chưa nhìn rõ!
Hôn chỗ nào?Anh chỉ chỗ cho em!!
Nụ hôn anh ,em chờ đợi mỗi đêm!
Biết là ảo,mà nôn nao đến lạ!!!
Từng lời thư,nụ hôn nồng nàn quá!
Hai tâm hồn xoá khoảng cách xa xôi!
Chỉ hai tâm hồn,mình tha thiết mà thôi!
Còn thể xác lẫn đôi môi ,như còn lạ!!?
Người yêu ơi!cứ chờ, đừng vội vã!
Yêu cả đời,nào phải sang chiều đâu!
Nếu trong tim,tình mãi chẳng phai màu!
Đông kia đến,môi hôn nồng sưởi ấm!!
Xác thân ta,để tình yêu dần ngấm
Khoảng cách bây giờ dần xoá bỏ ,anh ơi!
Từ bàn phím đến hôn thật ngoài đời
Cũng cần có thời gian,yêu càng thế!!!
Em nói hôn anh!thật ra cũng dễ!
Thật hay không là sâu thẳm trong lòng!
Cứ để yêu,chờ và năm tháng nhớ mong
Đốt cháy cõi lòng,lúc gặp tự nhiên hôn!!!
Hoàng Lan
CHỜ
THÔI LẦN NỮA
Thôi! đừng viết,câu chuyện kia chi nữa!
Tắt lửa lòng,viết tiếp để mà chi!
Lời hứa đó,thưc hiện để làm gì?
Đâu còn đẹp, khi không để hồn vào nét bút!
Cổng Thiên Đường nay hoá thành Địa Ngục!
Viết làm gì?Hãy xếp lại đi anh!
Cuộc tình mình,sao lại hoá mong manh!
Chắc không phải là lời nguyền trên đá!!
Cây Hoàng Lan chỉ còn trơ cành lá!
Hoa rụng rồi,không còn chuyện nữa đâu!
Nhân vật chính, đã ôm trọn khối sầu!
Lần này nữa,ra đi là mãi mãi!!
Trang thơ kia,Hoàng Lan không trở lại!
Thư Quán này,duyên,nợ chỉ bấy nhiêu!
Không có ai để chờ đợi mỗi chiều!
Thơ viết nữa,chắc không còn người đọc!!
Dòng sông buồn,nhưng chắc là không khóc
Nước mắt này,sẽ chảy ngược vào tim!
Nổi buồn này, ít lại hay nhiều thêm!
Chăn với gối chắc là người rõ nhất!
Em Sẽ đợi mùa Đông cùng gió Bấc
Chờ anh về ngắm lại một giòng sông!
Xoá hết đau buồn,thỏa nỗi nhớ mong!
Chữ chung thuỷ,em một lòng gìn giư!!
Mưa Thu ơi!Đừng dập đi ngọn lửa!
Cuốn tàn tro,về lại bến Tiền Giang!
Giận thì nhiều nhưng lòng lại cứ thương
Nhớ mãi chữ TÌNH YÊU trên vách đá!!!
Hoàng Lan
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: