Ru Trăng
Chiều nhớ Đoàn Văn Bình
Một chiều:
Nỗi nhớ chênh vênh
bờ mi hờ hững
xa xăm nỗi buồn.
Trời nghiêng
nắng ngả bên thềm
Lòng nghiêng
Ký ức nối liền tháng năm
Em, anh hai nửa lang thang
Trời xe nên phải đa mang kiếp người
Ngày thương đêm nhớ mất rồi
Tim anh máu chảy trong người anh yêu.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.01.2011 18:12:58 bởi Viet duong nhan >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: