Lối Về
trandaik 17.01.2011 13:30:03 (permalink)
Truyện Liêu Trai




Jack khép cổng nhà mình xong, anh kéo cổ áo lên phủ gáy rồi bước xuống đường. Trời se se lạnh. Đèn Giáng Sinh-Noel giăng tuy không nhiều bằng những năm trước nhưng từ nhà này đến nhà kia cũng vừa đủ nối tiếp thành cuộc đi dạo thú vị. Khu Jack ở, nhà nào cũng lầu cao, cửa rộng và êm ả, không tiếng ồn. Jack không thường đi dạo ban đêm một mình nhưng lần này anh cảm thấy lâng lâng, thích thú như đang dang cánh lướt bay nhẹ nhàng qua từng nhà cửa bà con lối xóm. Tiếng còi xe xé tan bầu không khí yên tĩnh còn lại chút dư hương của The Silent Night, Đêm Thánh Vô cùng hôm qua, càng lúc càng rền vang to hơn. Jack đứng lại, anh đút hai tay vào túi áo ấm, dửng dưng nhìn đoàn xe cứu thương cùng xe cứu hỏa vừa gấp rút lướt qua. Jack biết đoàn xe ấy đang tiến đến nhà mình. Anh rùn vai, mỉm cười vì vừa tưởng tượng ra gương mặt méo xệch của vợ mình khi tìm cách trả lời cho nhân viên cấp cứu, có lẽ nàng sẽ nói như vầy...“Vừa rồi chồng tôi ôm ngực, tự nhiên ngã xuống, tôi liền đi gọi cấp cứu, lúc trở ra thì anh ta đã đứng lên như không hề hấn gì và nhất định ra ngoài đi dạo. Tôi tính gọi phôn để cancel báo thôi, mọi việc đã bình thường…nhưng qúy vị đến nhanh quá …” Jack cười thích chí với ý tưởng ngộ nghĩnh của mình.


Jack xoay người nhảy lên lề đường một cách nhẹ hửng, lòng anh thú vị như trẻ con, anh tiếp tục đi nhanh qua những căn nhà u tối và chầm chậm lại để ngắm những nhà có đèn giăng sáng, đẹp. “Hi Bob,” Jack chào nhưng ông ta dường như bận tiễn khách nên không nghe. Jack cũng dừng lại thong thả chúc lời Merry Christmas từng người khách của Bob và ân cần giúp họ đóng cửa xe. Khi chiếc xe cuối cùng vừa đi khỏi, Jack quay lại thì Bob đã vào nhà dường như hắn không trông thấy anh. “Thằng mắc dịch,” Jack cười thầm, “chắc thằng chả lại trốn vợ con ra sau nhà hút thuốc lá, có lẽ không lâu nữa mình sẽ gửi thiệp phân ưu cùng tang quyến và đi phúng điếu nó !”
Qua khỏi nhà Bob một vài phút, Jack không còn thấy nhà nào giăng đèn Noel nữa. Con đường trước mặt tối om một khoảng xa mới tới vùng sáng của đèn điện ngã tư phía trước. Jack còn đang muốn đi thêm nữa vì chẳng thấy mỏi mệt gì cả, lại còn cảm thấy hứng khởi nữa là khác. Jack ngỡ mình là hiệp lữ dạ hành, anh hươi một đường gươm tưởng tượng đâm thủng vào bóng đêm rồi lướt mình “khinh không” qua vũng tối...


Có ba người từ trong bóng đêm tiến ra vùng sáng và băng qua đường. Họ dừng lại dưới chân cột đèn rồi một người đàn bà đưa tay vẫy Jack. Jack hết sức ngạc nhiên tuy đứng bên này nhưng anh thấy khá rõ, đó là một bé gái chừng 10, 11 tuổi và một thiếu niên khoảng 15, 16. Cả hai đều đứng im như hai tượng gỗ và người đàn bà thì rõ dáng mà không rõ mặt nên Jack chẳng biết lạ hay quen. “Chuyện gì thế ?” Jack lên tiếng hỏi, “bà cần gì tôi à ?” Người đàn bà vẫy tay gấp rút hơn “Mau lên, hãy qua đây đi cùng chúng tôi !” Jack cho là họ đang nhìn lầm mình với người nào đó nên anh đáp, “ Xin lỗi, Bà hẹn ai chứ không phải tôi.” Người đàn bà dường như không nghe, bà ta thúc hối, “nhanh lên ... không thì trễ mất thôi.” Jack bực mình hỏi gắt, “ đi đâu ? trễ chuyện gi ?” Người đàn bà xoay người không trả lời, nàng kéo hai đứa trẻ chui vào bóng đêm khuất dạng.


Jack vừa bực mình, vừa hoang mang, anh thoáng nhớ, thoáng quên những việc vừa xảy ra và không biết sẽ đi đâu, làm gì bây giờ. Một thời khắc trôi qua, anh quay gót, đi theo quán tính, lội ngược về nhà.


Jack không biết mình đi nhanh, châm như thế nào mà bây giờ đang đứng trong sân trước, anh nhìn ra ngõ theo thói quen mỗi khi đi ăn cưới, hay đi nhậu về để chắc chắn là không lộn nhà. Bỗng ba bóng người lúc nãy đang đứng ngoài kia tự bao giờ. Hai đứa trẻ đứng bất động, mặt nhìn cùng một hướng bên phải còn người đàn bà thì đang nhìn về hướng Jack, tay đang vẫy gọi anh. Jack lấy làm lạ, “tại sao họ theo mình và cứ đứng xa mà vẫy gọi ? Đi đâu ? Làm gì ?” Jack quay nhanh vào nhà, anh muốn nhìn thấy mọi thứ quen thuộc để đánh tan cái ảo giác bên ngoài nhưng Jack kinh ngạc vô cùng vì bàn ghế, tủ kệ, tranh ảnh đều khác lạ. Jack bước giật lùi ra cửa rồi đi vội một vòng quanh nhà, rõ ràng đây những bụi cây kiểng, kia là ghế đu, đó là vườn hoa … đúng là nhà mình …Jack tiếp tục mò ra sau vườn. Bên kia bờ giậu, người đàn bà đang đứng vẫy tay và hai đứa trẻ thì đứng xoay lưng về phía Jack... Khi trở lại cửa chính và trước khi bước lên thềm, Jack không quên đọc lại số nhà ...năm con số, không sai một số nào và Jack mở cửa. Anh giật bắn người khụyu xuống sàn nhà, Không phải gạch cẩn của nhà mình mà là gạch sàn vinyl nhựa láng bóng như của nhà thương, lót theo một hành lang rộng và dài. Jack bước chơi vơi như người đuối sức không bơi được tới bờ, đến cuối hành lang, anh lách vào phòng đang hé cửa và nép người sang một bên cho một cô y tá bước ra ngoài…Cảnh tượng trong phòng là các nhân viên y tế, y sĩ đang làm những động tác cấp cứu một bé gái, cách một giường trống là chiếc giường có người nằm đang được y sĩ gắn dụng cụ trợ giúp hô hấp và hai ba người đang chúi đầu vào máy biểu thị nhịp tim. Jack biết mình đã lạc chân tới bệnh viện. Anh dời sang một phòng khác thì thấy người ta đang tháo gỡ các dụng cụ cứu cấp ra khỏi một bệnh nhân. Một vị y sĩ đưa tay tắt máy đo mạch tim rồi ra hiệu bảo thôi cho người đang làm động tác phục hồi hô hấp. Trước khi người ta phủ khăn trắng lên mặt người đã chết, Jack kinh hãi vừa kịp nhận ra thây người mới chết kia chính là thể xác của mình. Jack ôn lại những gì đã xảy ra, Anh không tài nào nhớ được vì sao, nơi đâu và mình đã chết lúc nào, nhưng Jack lại nhớ rất rõ về người đàn bà và hai đứa trẻ...Ồ phải rồi …Hai đứa trẻ nằm trong phòng cứu cấp vừa rồi chính là một trai, một gái đi cùng người đàn bà thường đứng vẫy gọi anh ... đi ... không thôi sẽ trễ ... Đang phân vân ngoài hành lang thì Jack trông thấy người ta đẩy đứa bé gái đi qua, hai mắt nó mở to nhìn những người thân đang xúm lại mừng rỡ rồi tất cả kéo nhau theo chiếc giường lăn chở con bé. Phía cuối hành lang có một người đàn bà nắm tay một cậu con trai đang đứng nhìn chăm chăm về hướng Jack.


Dường như thâm tâm Jack đã hiểu; Người đàn bà kia cố nài chàng đi theo, tức là gắng sống lại, sống lại như bé gái vừa rồi. Bà ta không đi gom linh hồn về cõi chết mà kéo trả hồn về nhập xác hồi sinh. Jack lướt nhanh tới chỗ người đàn bà và người thiếu niên nhưng đến nơi thì chỉ còn có mỗi người đàn bà. Vừa lúc ấy một chiếc giường lăn khác tung cánh cửa đôi, thêm một bệnh nhân đã hồi sinh và đang được người ta đẩy lên phòng lưu dưỡng. Người đàn bà thoáng một khắc đã biến mất, Jack liền vội lướt ra ngoài cửa tìm nhưng không thấy một ai. Xa xa một vừng sáng như sương đang tiến dần về phía anh, vừng sáng lan rộng xóa đi từng bờ cây, bụi cỏ... làm nhạt nhoà đường xá, nhà cửa, xe cộ... và cuối cùng, cuối cùng cũng đã xóa hết những dấu tích của trần gian.




.

Trần Đại
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9