TK đọc VÔ BIÊN hôm qua. Đọc rồi cứ suy nghĩ mãi không dứt. TK thích ba nhân vật chính và cu Tí. Thế nhưng nhân vật Hải vẫn là con số bí ẩn. TK cảm thấy có rất nhiều điều muốn phân tích dù truyện không biết kết thúc ra sao ?. Hồi hộp khi biết Hải muốn gặp cả hai vợ chồng Vân Sa. Xét về cách dàn dựng truyện đây là một truyện có kết cấu lạ vì nhân vật Hải tuy đã chết vẫn được "sống" được thổ lộ tâm tư. Điều này làm TK nhớ đến nhà thơ Hồ Dzếnh và bài thơ của ông mà TK rất thích vì nó diẫn đạt tâm tư của người đã chết
TƯỞNG CHUYỆN NGÀN SAU - Hồ Dzếnh
Nằm đây tưởng chuyện ngàn sau,
Lung linh nến cháy hai đầu áo quan.
Gió lìa cành lá không vang,
Tin ta vĩnh quyết trần gian hững hờ!
Bao nhiêu dáng ảnh tôn thờ,
Xa nhau lâu quá bây giờ lạnh nhau.
Người về gối rét nằm đau,
Nghe trên thước đất phai màu nhớ thương.
Chiều nào mây vọng hồn chuông
Ngừng chân đôi kẻ trên đường mải mê.
Nghe tin ta lỗi câu thề,
Nghìn thu xa vắng, ra về trước ai.
Ngậm ngùi nhớ trắng rừng mai,
Cảm thương sông nước ghi bài điếu tang!
Ngụa gầy bóng gió mênh mang,
Cờ đen lối cũ , cây vàng nẻo xa...
Ta nằm trong ván trông ra,
Tủi thân vì thấy người hoa vẫn cười!
Ta toan...giận dỗi xa đời,
Chợt hay khăn liệm quanh người vẫn thơm.
Nát thân không nát nỗi hồn
Lẫn trong cái chết vẫn còn cái đau.
Hai câu cuối cùng của bài thơ cũng đủ thấy chết không có nghĩa là hết! TK đánh giá đây là bài thơ hay nhất của Hồ Dzếnh chứ không phải bài Chiều!. Vì truyện chưa kết thúc nên TK không muốn làm người đọc khác bị chi phối nên ghé qua đây tâm sự một tí chứ không vào đúng topic Vô bIên để nói. Chúc Sen Đất vui và đồng cảm với bài thơ này cũng như có thời gian để đăng cho hết truyện. Cám ơn SĐ.