Phan Xi Păng - Nóc nhà của Việt Nam Bước lên khu nhà sàn lớn ở lưng chừng núi Hàm Rồng, theo hướng tay chỉ của một đồng hành, tôi dễ dàng nhận ra đỉnh núi Phan Xi Păng của dãy Hoàng Liên Sơn hùng vĩ. Với độ cao 3.143 mét, Phan Xi Păng là đỉnh núi cao nhất của Việt Nam. Nếu bạn là một vận động viên leo núi, khi nào có dịp hãy thử một lần chinh phục đỉnh cao này nhé, nó sẽ lấy mất của bạn khoảng hai ngày để leo tới đỉnh. Còn nếu bạn không được chăm chỉ thể thao lắm thì chắc phải mất tới bốn ngày, và có thể bạn sẽ phải bỏ cuộc giữa chừng nữa đấy.
Đêm Sa Pa, chat và đi dạo Đêm mùa hè ở Sa Pa rất mát mẻ, tôi quyết định sẽ đi lang thang một mình. Trước hết là ghé vào một hàng net để “check mail” đã. Lại thêm một bất ngờ nữa, ngồi ngay bên cạnh tôi là một cô bé khoảng 13, 14 tuổi, người dân tộc đang ngồi chat với bạn. Thỉnh thoảng cô bé quay sang hỏi cậu thanh niên ngồi bên cạnh về một câu tiếng Việt nào đó mà cô bé không hiểu. Tôi chỉ nghe thấy cậu thanh niên nói một tràng tiếng dân tộc rồi cô bé lại cắm cúi xuống bàn phím chat tiếp. Thật may, lại gặp lazy_mergi đang lang thang trên mạng. Vậy là có bạn để hàn huyên đủ thứ chuyện.
- Chat xong anh sẽ làm gì? – lazy hỏi
- Anh về đi ngủ thôi – tôi cười, trêu lại
- Đừng đi ngủ, sao không đi dạo đêm.
- Đi dạo một mình buồn và lạnh lắm
- Anh không có áo ấm sao?
- Không, mà lạnh từ trong lạnh ra cơ ( hì hì)
- Vậy thì đi nhậu đi, làm vài chén cho ấm bụng rồi đi tiếp
- Không lẽ đi nhậu một mình
....
Ừ, nhưng mà tại sao lại không đi dạo nhỉ. 11 giờ đêm ở Sa Pa đèn đóm đã gần như tắt hết cả, đèn đường cũng tắt, phố núi trở nên huyền bí với những bóng cây, vách đá hình thù kỳ dị. Không phải là ngày nghỉ cuối tuần nên ngoài đường rất vắng vẻ, trời không mù sương nhưng lạnh se sắt. Một mình lặng lẽ trong bóng đêm, đến cả cái bóng của mình cũng bị màn đêm đánh cắp, chợt thầm ước “giá như giờ này có một bàn tay sưởi ấm bàn tay”.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.08.2005 23:21:40 bởi tungquang >