NUỐI TIẾC...
Quân vương xa, rời bỏ cả cung đình.
Lang thang xuôi về phương nào? Vô định.
Biển tình khô, hằn nỗi nhớ trang đài.
Nhân gian hỡi! Người bắt ta nhớ mãi?
Tạ ơn ai? niềm thương tràn điên dại.
Chung quanh ta đà mất cả mây trời.
Không gió núi, xoa đỉnh hồng trái chín.
(Buổi giao mùa, sương chẳng hoà cỏ mịn)
Trùng dương thầm, ngưng sóng biển khắp nơi.
Ta ngồi đây mà tâm hồn lắng gởi!
Có miên du theo nhánh nhỏ mây dìu?
Đã cảm thấy, hồn thơ chùng, vắng thiếu?
Đêm về thật dài, hoang mộng quạnh hiu.
Ta lại muốn, tỏ bày cho ai hiểu.
Mùa đông nơi đây, hương nắng không nhoà.
Băng không tan và ngoài kia, hoa tuyết.
Vẫn có điều gì? Vương vấn quanh ta.
nguyênhoang
2011
.................................................
MỘNG MỊ
Chút cỏ hoa, hãy cho tạm, là nhà
Và nắng gió, là cung đình, oai vệ
Cả mây trời, là ngai vàng, tráng lệ
Hỡi quân vương, hãy quay gót, trở về
Lang thang chi, cõi nhân đà hoang phế
Chỉ tặng cho, những dâu bể, điêu ngoa
Chốn thâm cung, đâu còn nữa cỏ hoa
Mà đầy dẫy, xa hoa và phù phiếm
Những niềm thương, ai đã từng được nếm
Mùa Đông đây, kỷ niệm có đong đầy
Hay chỉ là, những con gió mê say
Bay xa mãi, cho tháng ngày, lặng lẽ
Hỡi Quân Vương, Tháp Cổ chờ ai vẽ
Tranh Tình Yêu, để còn sẽ đi tìm
Họa hình ai, hay hình của con tim?
Đang thao thức, vì nỗi niềm thương nhớ
Ngoài trời kia, dù mùa đông muôn thuở
Vẫn không phai, màu hơi thở, tình yêu
Băng không tan, tình cũng vẫn yêu kiều
Vẫn thắm đượm, mỹ miều, màu mộng mị
lethutrang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2011 16:10:55 bởi lethutrang >