KÊU GỌI CƠN MÊ
Ơi con gió, đừng lả lơi, chiều lộng
Cho hồn thơ, không vụt dậy, nhớ mong
Những bâng khuâng, còn vướng, ở trong lòng
Hãy yên ngủ, muôn nghìn năm, đừng tỉnh
Ơi sợi nắng, đổ dài hay lém lỉnh
Cõi nhân gian, còn toan tính, thiệt hơn
Hãy phả vào, chút cay đắng, giận hờn
Cho niềm nhớ, thôi chập chờn, hiển hiện
Ơi mây trắng, trắng khung trời, thánh thiện
Xin giúp quên, những đau đớn, triền miên
Mộng liêu trai, không đến với, niềm riêng
Trôi quên lãng, trôi bao lời, ngụỵ biện
Ơi hạt mưa, đã từng qua luân chuyển
Hãy rơi đi, vơi điên đảo, tâm hồn
Những bước chân, từng lạc lối, dập dồn
Phải quay lại, quay cuồng nơi, xuất phát
Hỡi mặt trời, đốt đi cho tan nát
Một tâm hồn, bát ngát chữ, tình yêu
Hãy đốt đi, đốt cả những buổi chiều
Đã gặp gỡ, đã cho lời hò hẹn
Hỡi màn đêm, hãy mời đêm đen đến
Đừng cho trăng, soi tỏ lối đi về
Đừng cho sao, kêu gọi những lời thề
Xin vạn vật, giúp cơn mê, hồi tỉnh
lethutrang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.02.2011 14:30:56 bởi lethutrang >