Bài giảng thứ sáu
Tẩu hoả nhập ma
Trong giới tu luyện có một thuyết, gọi là ‘tẩu hoả nhập ma’; ảnh hưởng trong quần chúng cũng rất lớn. Đặc biệt có một số người quảng bá chuyện này rất rầm rộ, làm một số người không dám luyện công nữa. Người ta hễ nghe thấy nói rằng luyện công rồi sẽ bị tẩu hoả nhập ma, liền sợ quá không dám luyện nữa. Kỳ thực, tôi nói với mọi người rằng, tẩu hoả nhập ma hoàn toàn không tồn tại.
Có không ít người vì tâm của mình không chính, chiêu dẫn phụ thể tới. Chủ ý thức của mình không thể khống chế chính mình, lại còn tưởng đó là công. Thân thể đang bị phụ thể khống chế, điên đảo la hét lung tung cả lên. Người ta nhìn thấy luyện công có dạng thức như thế, sợ quá chẳng dám luyện. Chúng ta có khá nhiều người tưởng rằng đó là công; đó nào có phải luyện công? Đó chỉ là một loại trạng thái thấp thấp nhất để trừ bệnh khoẻ thân, nhưng nó rất nguy hiểm. Nếu bản thân chư vị quen như thế, thì chủ ý thức của chư vị rồi sẽ không thể khống chế được bản thân nữa; như thế thân thể của chư vị sẽ có thể bị phó ý thức hoặc tín tức ngoại lai hay phụ thể các loại khống chế, và có thể làm ra những cử động nguy hiểm; ngoài ra sức phá hoại trong giới tu luyện cũng cực kỳ mạnh mẽ. Đó là nhân tâm bất chính tạo thành như vậy, là chấp trước vào sự thể hiện bản thân; đó không phải là tẩu hoả nhập ma. Một số người, thật không hiểu vì sao lại trở thành cái gọi là ‘khí công sư’, họ cũng giảng tẩu hoả nhập ma. Kỳ thực luyện công sẽ không tẩu hoả nhập ma; đa số người ta chủ yếu nghe vậy trong các tác phẩm nghệ thuật, nghe danh từ này trong những tiểu thuyết võ hiệp nào đó v.v. Nếu không tin, chư vị thử giở các sách cổ, các sách tu luyện ra, trong đó không hề có chuyện như thế này. Nào có tẩu hoả nhập ma? Hoàn toàn không xuất hiện sự việc ấy.
Thông thường người ta nhìn nhận rằng tẩu hoả nhập ma có một vài hình thức, điều tôi vừa giảng cũng là một loại hình thức. Vì tâm bản thân bất chính, chiêu dẫn phụ thể, truy cầu những khí công thái nào đó để hiển thị bản thân cũng như các chủng tâm thái. Có người trực tiếp truy cầu công năng hoặc luyện khí công giả; hễ luyện là tự mình lại quen buông lơi chủ ý thức của bản thân mình, không còn biết gì nữa, thân thể đã giao cho kẻ khác rồi; bị phó ý thức hoặc tín tức ngoại lai làm chủ thân thể đến điên đảo lung tung cả lên; làm ra một số cử động đặc thù. Bảo họ nhảy lầu thì họ nhảy lầu; bảo họ nhảy xuống nước thì họ nhảy xuống nước. Bản thân họ chẳng còn thiết sống nữa, đã đem thân thể giao cho kẻ khác rồi. Đó không thuộc về tẩu hoả nhập ma, mà thuộc về luyện công lầm đường lạc lối; ngay từ đầu đã cố ý làm thế mà thành. Có rất nhiều người tưởng rằng lắc lư nghiêng ngả chính là luyện công, kỳ thực nếu thật sự luyện công theo trạng thái kiểu như vậy, thì sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Đó không phải luyện công, mà là chấp trước và truy cầu của người thường tạo thành.
Một tình huống khác là khi luyện công khí ứ tắc ở chỗ nào đó mà không thông; khí lên đỉnh đầu không xuống được, họ liền sợ quá. Thân thể con người chính là một tiểu vũ trụ, đặc biệt công pháp Đạo gia khi vượt quan, thì sẽ gặp chuyện phiền phức này; vượt qua không được, thì khí quanh quẩn ở chỗ ấy. Không chỉ có đỉnh đầu, chỗ khác cũng như thế; nhưng người ta nhạy cảm nhất là đỉnh đầu. Khí lên đỉnh đầu rồi xung xuống, thì khi không vượt quan được, họ liền cảm giác thấy đầu nặng, đầu sưng; hiện tượng giống như đội một chiếc mũ khí dày cộp, v.v. Nhưng khí không có tác dụng chế ước gì cả, nó cũng không làm người ta dẫn đến phiền phức gì hết, cũng hoàn toàn không thể sinh ra bất kể bệnh tật gì. Có những người không hiểu rõ tình huống chân thực của khí công, cũng phát biểu ý kiến lung tung một cách thần bí huyền hoặc, kết quả tạo thành hiện tượng rất hỗn loạn. Người ta bèn cho rằng khí lên đến đỉnh đầu mà không xuống được thì sẽ tẩu hoả nhập ma, xuất hiện thiên sai, v.v., kết quả rất nhiều người bản thân họ rất sợ.
Khí lên đỉnh đầu mà không xuống được, nó chỉ là trạng thái tạm thời; có người bị trong thời gian rất lâu, nửa năm vẫn không xuống. Không xuống mà tìm một khí công sư chân chính để đạo dẫn một lúc cũng có thể xuống ngay. Như vậy chúng ta phàm khi luyện công không xung qua quan được, khí không xuống, thì chúng ta hãy thử tìm nguyên nhân ở tâm tính, có phải là vướng ở tầng thứ ấy một thời gian lâu quá không; đã cần phải đề cao đề cao tâm tính rồi! Khi chư vị thực sự đề cao tâm tính, chư vị sẽ thấy nó có thể xuống. Chư vị chỉ một mực nhấn mạnh vào biến hoá công của bản thân mình mà không nhấn mạnh vào chuyển biến tâm tính của mình; nó có thể đang đợi tâm tính chư vị đề cao, rồi mới phát sinh biến hoá chỉnh thể được. Khí thực sự không thông thì người ta cũng không vấn đề gì; thông thường là do tác dụng của tinh thần chúng ta, lại nghe mấy vị khí công sư giả nói rằng khí mà lên đỉnh đầu thì xuất hiện thiên sai nào đó, nên họ sợ lắm. Sự lo sợ của họ có khi nó thật sự mang đến phiền toái. Bởi vì hễ chư vị lo sợ, thì chính là tâm hoảng sợ; chẳng phải đó là tâm chấp trước? Tâm chấp trước của chư vị hễ xuất hiện, thì chẳng phải cần tống khứ tâm chấp trước hay sao? Càng lo sợ, thì càng giống mắc bệnh; không thể không vứt bỏ tâm ấy của chư vị; để chư vị học bài học này, mà từ đó vứt bỏ tâm hoảng sợ, đề cao lên trên.
Người luyện công trong tương lai tu luyện sẽ không thoải mái, thân thể xuất hiện nhiều công, đều là những thứ rất mạnh mẽ động tới động lui trong thân thể chư vị, làm cho chư vị khó chịu thế này, khó chịu thế kia. Nguyên nhân chư vị không thoải mái chủ yếu là chư vị cứ lo sợ thân thể bản thân mình mắc bệnh nào đó; kỳ thực ở trong thân thể xuất hiện những thứ mạnh mẽ nhường ấy, xuất ra đều là công, đều là công năng, còn có rất nhiều thể sinh mệnh. Nếu chúng di động, chư vị sẽ cảm thấy thân thể phát ngứa, đau, khó chịu, v.v.; đầu dây thần kinh cảm giác rất linh mẫn; các loại trạng thái đều xuất hiện. Chừng nào thân thể chư vị chưa được vật chất cao năng lượng chuyển hoá, đều có loại cảm giác như thế, mà nguyên đây là điều tốt. Làm một người tu luyện, chư vị mãi cứ coi bản thân mình là người thường, mãi cứ cho rằng có bệnh, thì luyện sao đây? Trong luyện công khi chúng ta gặp kiếp nạn, chư vị nếu vẫn cứ coi bản thân mình là người thường, tôi nói rằng tâm tính của chư vị lúc ấy đã rớt xuống nơi người thường. Chính tại vấn đề này, thì ít nhất chư vị cũng đã rớt xuống tầng thứ người thường kia rồi.
Chúng ta làm người luyện công chân chính, cần phải từ tầng thứ rất cao mà xét vấn đề, không thể dùng quan điểm của người thường mà xét vấn đề. Khi chư vị cho rằng có bệnh, như thế rất có thể dẫn đến mắc bệnh. Bởi vì khi mà chư vị cho rằng nó có bệnh, thì tâm tính của chư vị đã cao như người thường rồi. Luyện công và tu luyện chân chính, đặc biệt là với trạng thái thế này, sẽ không dẫn đến mắc bệnh đâu. Như mọi người đã biết thật sự mắc bệnh ấy là bảy phần tinh thần ba phần bệnh. Thông thường ban đầu tinh thần của người ta suy sụp, ban đầu không chịu được, gánh nặng lớn quá, rồi làm cho bệnh tình trở nên nguy kịch hơn; thông thường đều như vậy. Lấy một thí dụ, quá khứ có một người, bị trói trên giường; lấy tay anh này ra, và nói rằng sẽ làm cho chảy máu. Sau đó bịt mắt anh ấy lại, rồi vạch một cái lên cổ tay của anh này (hoàn toàn không làm anh ấy chảy máu); rồi mở vòi nước sao cho anh này nghe thấy tiếng nhỏ giọt. Anh này bèn tưởng rằng chính là máu của mình đang nhỏ giọt xuống, một lúc sau cá nhân này chết. Kỳ thực hoàn toàn không làm anh ấy chảy máu, chỉ có nước chảy thôi; tinh thần của cá nhân này đã dẫn đến cái chết của mình. Khi chư vị cứ mãi nhìn nhận rằng bản thân mình có bệnh, thì có khi dẫn đến bản thân chư vị phát bệnh. Bởi vì tâm tính của chư vị đã giáng hạ xuống đến cơ sở của người thường rồi; mà người thường đương nhiên sẽ mắc bệnh.
Là người luyện công chư vị cứ mãi cho rằng đó là bệnh, trên thực tế chư vị đúng là đang cầu, chư vị cầu mắc bệnh, vậy bệnh ấy có thể nhập vào. Làm một người luyện công thì tâm tính cần phải cao. Chư vị không được cứ mãi lo đó là bệnh; e sợ đó là bệnh cũng là tâm chấp trước, nó cũng mang đến phiền phức cho chư vị như thế. Trong tu luyện cần tiêu nghiệp, tiêu nghiệp sẽ thống khổ; làm sao có thể tăng công một cách nhẹ nhàng thoải mái kia chứ! Không thế thì tâm chấp trước của chư vị làm sao bỏ được đây? Tôi kể cho mọi người một chuyện cổ trong Phật giáo: Xưa có một người đã rất cố gắng tu thành La Hán. Vị này khi sắp đắc chính quả, tu thành La Hán thì vị ấy có thể không cao hứng chăng? Nhảy khỏi tam giới rồi! Nhưng cao hứng lại chính là tâm chấp trước, tâm hoan hỷ. La Hán cần phải vô vi, tâm bất động; vị này bị rớt xuống, tu lại như không. Tu như không thì cần tu lại, lại tu hướng lên trên một lần mới; bỏ ra bao nhiêu cố gắng lại tu lên được nữa. Lần này vị kia lo sợ, vị ấy tự nhủ: ‘Mình chớ có cao hứng, cao hứng nữa thì lại rớt mất’. Vị này vừa lo sợ thì lại rớt xuống. Lo sợ cũng là một loại tâm chấp trước.
Còn có một tình huống là khi có người mắc bệnh tâm thần, bèn nói rằng người ấy tẩu hoả nhập ma rồi. Cũng có người còn chờ đợi tôi chữa bệnh tâm thần cho họ! Tôi nói rằng bệnh tâm thần không phải là bệnh, tôi cũng không có thời gian quản những việc ấy. Vì sao? Bởi vì người bệnh tâm thần không có bệnh độc, tại thân thể không có bệnh biến, không có nhiễm trùng; theo tôi nhìn nhận thì không phải là bệnh. Bệnh tâm thần chính là chủ ý thức của người ta quá yếu đuối. Yếu đuối đến mức độ nào? Giống như một cá nhân mãi không đảm đương nổi chính bản thân mình, chủ nguyên thần của người bệnh tâm thần chính là như vậy. Họ không muốn quản cái thân thể ấy nữa, tự họ cứ mãi mê mê muội muội, cứ mãi không có khởi tinh thần lên. Lúc ấy phó ý thức, các tín tức ngoại lai sẽ can nhiễu đến họ. Tầng thứ của mỗi không gian nhiều như thế, các loại tín tức đều can nhiễu đến họ. Vả lại chủ nguyên thần của người ta có thể đã làm một số điều không tốt ở đời trước, còn có chủ nợ cũng có thể muốn hại họ; tình huống các loại đều xuất hiện. Chúng tôi nói rằng bệnh tâm thần chính là chuyện như vậy. Bảo tôi trị cho chư vị như thế nào đây? Tôi nói rằng mắc bệnh tâm thần chính là như thế. Vậy xử lý ra sao? Hãy giáo dục họ, làm cho tinh thần của họ khởi lên; nhưng khó thực hiện lắm. Chư vị coi bác sỹ bệnh viện tâm thần hễ nhấc cây roi điện lên, là họ lập tức sợ quá chẳng dám nói lăng nhăng gì nữa. Vì sao vậy? Lúc ấy tinh thần của chủ nguyên thần của họ đã khởi lên: họ sợ bị điện giật.
Thông thường người ta khi đã vào cửa tu luyện thì sẽ thích tiếp tục luyện; ai cũng có Phật tính, ai cũng có tâm tu Đạo; do đó một khi đã học công, có nhiều người sẽ tiếp tục luyện suốt đời. Bất kể là họ có thể tu lên được không, đã đắc Pháp chưa; dù sao họ cũng có tâm cầu Đạo; họ cứ muốn luyện. Người ta đều biết rằng cá nhân này luyện công, người ở nơi công tác cũng biết, ngoài phố cũng biết, hàng xóm cũng biết rằng người này luyện công. Nhưng mọi người nghĩ xem, về tu luyện chân chính, những năm trước ai thực hiện sự việc như thế này? Không ai làm cả; tu luyện chân chính mới có thể thay đổi đường đời của người ấy. Nhưng người này chỉ là một người thường, chỉ luyện công trừ bệnh khoẻ thân; hỏi ai thay đổi đường đời cho họ? Là người thường, đến một ngày kia phải mắc bệnh, đến một ngày kia phải gặp chuyện rắc rối nào đó, đến một ngày kia biết đâu sẽ mắc bệnh tâm thần, hoặc hết mệnh lìa đời; một đời của người thường chính là như thế. Chư vị thấy họ ở công viên luyện công, kỳ thực họ không phải tu luyện một cách chân chính; họ mong muốn tu lên tầng thứ cao nhưng chưa đắc chính Pháp, họ cũng tu không lên được. Họ chỉ là có nguyện vọng mong muốn tu luyện lên tầng thứ cao, chứ họ vẫn là người luyện công tại tầng thứ thấp trừ bệnh khoẻ thân. Đường đời của họ chưa có ai thay đổi cho họ, như vậy họ phải mắc bệnh. Không trọng đức thì bệnh cũng chẳng khỏi; không thể nói rằng luyện công rồi sẽ không mắc bệnh gì nữa.
Người kia cần tu luyện chân chính, coi trọng tâm tính; tu luyện chân chính mới có thể trừ bệnh. Bởi vì luyện công không phải thể thao, mà là điều vượt khỏi người thường; do vậy phải có cái Lý và tiêu chuẩn cao hơn để yêu cầu người luyện công, cần phải thực hiện được đến vậy thì mới đạt được mục đích. Tuy nhiên nhiều người không thực hiện như thế, họ vẫn là người thường; do đó khi đến lúc thì họ phải mắc bệnh. Một ngày kia họ đột nhiên bị tắc nghẽn mạch máu não, đột nhiên mắc bệnh này, mắc bệnh khác, hoặc một ngày kia mắc bệnh tâm thần. Họ luyện công có thể ai ai cũng biết; khi cá nhân ấy mắc bệnh tâm thần, người ta bèn nói rằng người này luyện công tẩu hoả nhập ma, một chiếc mũ lớn liền chụp lên đó. Mọi người thử nghĩ xem làm thế có hợp lý không? Người ngoài nghề đâu có hiểu; người trong nghề chúng ta, rất nhiều người luyện công khó mà hiểu được đạo lý chân chính bên trong chuyện này. Nếu như cá nhân kia ở nhà mắc bệnh tâm thần thì còn đỡ, người ta sẽ nói rằng người ấy luyện công luyện ra như thế; còn nếu người này mắc bệnh tâm thần ở chính điểm luyện công, thì rất tệ hại; cái mũ lớn kia sẽ chụp ngay vào, không gỡ xuống được nữa. Rằng ‘luyện công tẩu hoả nhập ma’; báo chí cũng đều đăng như thế. Có người nhắm mắt mà phản đối khí công: ‘Đấy ông xem, vừa rồi ở đó luyện còn tốt lắm, mà bây giờ thành ra cái dạng thế này’. Làm một người thường, cá nhân kia lẽ ra phải xảy ra chuyện gì thì sẽ xảy ra thôi; người ấy có thể còn xuất hiện những bệnh khác nữa, xuất hiện các chuyện phiền phức khác nữa; đều nói rằng là luyện công luyện ra như thế thì có hợp lý không? Cũng như bác sỹ ở bệnh viện chúng ta, họ là bác sỹ, vậy phải chăng họ suốt đời vĩnh viễn không mắc bệnh; có thể nhận thức như thế không?
Do vậy mới nói rằng, có rất nhiều người họ không hiểu tình huống chân thực của khí công, họ cũng không biết đạo lý trong đó, nên nói lung tung cả. Khi xảy đến vấn đề gì, thì cái mũ nào cũng chụp lên khí công. Thời gian phổ cập khí công ngoài xã hội còn rất ngắn, có rất nhiều người còn ôm giữ quan niệm cố chấp, mãi vẫn không thừa nhận nó, mà phỉ báng nó, bài xích nó; cũng không hiểu nổi trạng thái tâm lý của họ là gì nữa, họ chán ghét khí công nhường ấy, cứ như có gì liên quan gì đến họ vậy; hễ nói đến khí công liền bảo là duy tâm. Khí công là khoa học, là khoa học cao hơn. Chỉ có điều loại người này quan niệm quá cố chấp, tri thức quá hạn hẹp tạo thành như vậy.
Còn có một tình huống: trong giới tu luyện có điều gọi là ‘khí công thái’; loại người này tinh thần mơ màng, nhưng không phải là họ bị tẩu hoả nhập ma; họ rất có lý trí. Trước hết tôi nói khí công thái là gì. Như mọi người đã biết, chúng ta luyện công chú trọng vấn đề căn cơ. Tất cả các quốc gia toàn thế giới đều có những người tín ngưỡng tôn giáo; còn ở Trung Quốc hàng mấy nghìn năm vừa qua đều có những người tín ngưỡng Phật giáo, Đạo giáo; tin rằng thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo. Nhưng cũng có người không tin. Đặc biệt trong thời kỳ “Đại cách mạng Văn Hoá” thì điều ấy bị phê phán, nói là mê tín. Một số người cho rằng những gì mà không thể lý giải, không được học trong sách, khoa học hiện đại chưa phát triển đến bước ấy, hoặc là những sự vật chưa nhận thức được, họ liền gộp hết lại nói đó là mê tín. Những năm trước loại người này có rất nhiều, hiện nay tương đối ít hơn rồi. Bởi vì có một số hiện tượng chư vị không thừa nhận chúng, nhưng chúng đã phản ánh hết sức thực tại đến không gian chúng ta. Chư vị không dám nhìn thẳng chúng, nhưng người ta hiện nay đã dám nói về chúng, người ta đã mắt thấy tai nghe và cũng hiểu ra một số tình huống liên quan đến luyện công.
Một số người cố chấp đến mức độ này: Hễ chư vị nói đến khí công, thì từ trong tâm của họ phá ra cười chư vị, họ cho rằng chư vị làm mê tín, thật đáng cười ghê lắm. Hễ chư vị nói đến những hiện tượng trong khí công, họ liền cho rằng cá nhân chư vị quá ư ngu muội. Loại người này tuy cố chấp, nhưng căn cơ không nhất định là không tốt. Nếu căn cơ của cá nhân này tốt, nếu họ luyện công, thì thiên mục có thể khai mở đến tầng thứ rất cao, còn xuất công năng nữa. Họ không tin khí công, nhưng không thể đảm bảo rằng bản thân họ sẽ không mắc bệnh. Họ nếu mắc bệnh thì đến bệnh viện để chữa; Tây Y chữa không khỏi thì đến Trung Y chữa; Trung Y chữa cũng không được, dùng phương thuốc gì cũng không khỏi, đến lúc này họ bèn nghĩ đến khí công. Họ đắn đo: ‘Mình thử vận may này xem, xem xem khí công rốt cuộc có chữa được bệnh này của mình hay không’. Họ đến một cách rất miễn cưỡng. Họ vừa luyện công, thì vì căn cơ rất tốt, nên lập tức có thể luyện được rất tốt. Có thể được sư phụ nào đó nhìn trúng; sinh mệnh cao cấp ở không gian khác ấy bèn giúp đỡ họ đôi chút. Họ liền lập tức khai thiên mục, hoặc lọt vào trạng thái bán khai ngộ. Thiên mục khai mở đến tầng thứ rất cao, lập tức nhìn thấy được một số tình huống chân thực trong vũ trụ, ngoài ra còn có công năng. Chư vị thử nói xem loại người này khi thấy được những tình huống như thế, thì đầu não của họ có chịu được không? Chư vị thử nghĩ coi tâm thái của họ sẽ như thế nào đây? Những điều xưa nay vẫn coi là mê tín, là tuyệt đối không thể, những điều mà hễ người khác nêu liền thấy tức cười, thì nay lại triển hiện hết sức thiết thực ngay trước mắt của họ, lại còn tiếp xúc đến được một cách hết sức thực tại. Như vậy đầu não của họ sẽ không chịu nhận nổi, áp lực tinh thần lên họ là quá lớn, và lời nói ra người khác không tiếp thu được; nhưng lô-gíc tư duy không hề loạn; mà chính là vì họ dàn xếp không đúng đắn quan hệ hai bên. Họ phát hiện rằng, những việc nhân loại làm là sai, còn ở bên kia thường là đúng. Chiểu theo bên kia mà làm, thì người ta nói là họ sai. Người ta không lý giải được, nên nói rằng cá nhân ấy luyện công tẩu hoả nhập ma.
Kỳ thực họ không bị tẩu hoả nhập ma, hầu hết người chúng ta luyện công hoàn toàn sẽ không xuất hiện hiện tượng này; chỉ những ai đặc biệt cố chấp mới xuất hiện khí công thái này. Những người chúng ta ngồi đây có nhiều người đã khai thiên mục, có khá nhiều. Họ nhìn thấy những thứ ở không gian khác một cách hết sức thực tại; họ không thấy kinh ngạc, mà thấy rất tốt, đầu não cũng không thấy kích động gì, cũng không xuất hiện khí công thái như thế. Người nào sau khi xuất hiện khí công thái, thì rất mực có lý trí, lời nói ra rất mực có tính triết lý, hơn nữa tính lô-gíc cũng rất tốt. Chỉ là những gì họ nói thì người thường không có tin. Có lúc họ nói với chư vị rằng, họ gặp một người đã quá cố nào đó, và người ấy bảo họ hãy làm điều gì đấy. Người thường có thể tin hay không? Sau này họ hiểu ra, rằng những điều ấy nên cất ở trong tâm của bản thân mình, không thể nói ra; thu xếp thoả đáng quan hệ hai bên là tốt rồi. Thông thường những người này đều có kèm công năng tồn tại; điều ấy cũng không phải tẩu hoả nhập ma.
Còn một tình huống nữa gọi là “chân phong”
1; tình huống này cực hiếm thấy. “Chân phong” mà chúng tôi nói đến không phải là ‘điên thật’ đâu, không phải có ý nói như thế, mà có ý là ‘tu Chân’. Vậy chân phong là gì? Tôi nói rằng trong những người tu luyện, thì mười vạn người mới có một người như thế, cực kỳ hiếm thấy. Do đó nó không có tính phổ biến, cũng không tạo thành ảnh hưởng xã hội.
“Chân phong” thông thường có một điều kiện tiên quyết, đó là vị này có căn cơ tốt phi thường, còn phải là rất nhiều tuổi. Tuổi nhiều quá, mong muốn tu luyện thì đã muộn rồi. Người có căn cơ cực kỳ tốt thường là người đến đây với sứ mệnh, là từ tầng thứ cao trên kia đến đây. Xã hội này của người thường ai đến cũng thấy ghê sợ, đầu não tẩy rồi thì không còn nhận ra được ai nữa. Lọt vào hoàn cảnh xã hội người thường, thì những can nhiễu của người ta đối với vị ấy, sẽ làm vị ấy trọng danh, trọng lợi, cuối cùng rớt xuống, vĩnh viễn không biết ngày nào cất đầu lên được nữa; do vậy không ai dám đến đây, ai cũng ghê sợ. Nhưng cũng có loại người đến; sau khi đến đây, vị này ở nơi người thường quả thực hư hỏng, và thật sự phải rớt xuống, suốt đời đã làm không ít chuyện xấu. Khi con người ta sống mà tranh giành lợi ích cá nhân thì sẽ làm rất nhiều điều xấu, sẽ mắc nợ rất nhiều thứ. Sư phụ của vị này thấy rằng cá nhân ấy sẽ phải rớt xuống. Tuy nhiên vị ấy là có quả vị, không thể tuỳ tiện để vị ấy rớt xuống như thế được! Làm thế nào đây? Lo lắm, không có cách nào khiến vị này tu luyện, mà lúc ấy biết tìm sư phụ ở đâu? Vị ấy phải quay lại trở về, phải vãng hồi tu. Nhưng nói chuyện sao dễ vậy? Tuổi đã nhiều rồi, tu cũng muộn mất rồi, mà biết đến đâu để tìm công pháp tính mệnh song tu?
Cần phải là người có căn cơ tốt phi thường, và là ở tình huống cực kỳ đặc thù này, thì mới dùng đến biện pháp làm cho vị ấy điên. Nghĩa là, tuyệt đối không còn hy vọng nữa, ở tình huống bản thân không thể tự quay trở về, thì mới viện đến biện pháp này, tức là làm cho vị ấy điên, làm cho một chỗ nào đó của đại não vị ấy phải bế tắc. Ví như con người chúng ta sợ lạnh, sợ bẩn; vậy làm cho vị ấy có bộ phận sợ lạnh của đại não bị bế tắc, làm cho vị ấy có bộ phận sợ bẩn cũng bế tắc lại. Sau khi làm cho vị này bế tắc một số bộ phận rồi, thì cái tinh thần của cá nhân ấy xuất hiện vấn đề, đúng là điên điên rồ rồ. Tuy nhiên loại người này thông thường không làm điều xấu, không mạ lỵ người cũng không đánh người, thường hay làm điều tốt. Nhưng vị ấy đối với bản thân lại rất tàn khốc. Bởi vì vị này không biết lạnh, do đó mùa đông vị ấy chân không chạy trên tuyết, mặc phong phanh, rồi bị cóng đến mức chân nứt nẻ rỉ máu; bởi vì vị này không biết bẩn, vị ấy dám ăn cả phân, vị ấy dám uống cả nước tiểu. Quá khứ tôi có biết một người như thế, ngay cả cục phân ngựa đông cứng ngắc cả lại, ông ấy cũng gặm như thể là thơm ngon lắm; vị ấy có thể chịu những thứ khổ mà người thường ở trạng thái tỉnh táo không thể chịu được. Chư vị nghĩ xem vị ấy bị điên rồi gặp bao nhiêu tội khổ rất lớn; đương nhiên họ thường có kèm theo công năng; thường là các cụ bà. Trước đây cụ bà có chân bó buộc nhỏ lại, vậy mà tường cao hơn hai mét, bà nhảy một cái là qua ngay. Người nhà thấy bà bị điên rồi và hay chạy ra ngoài, liền khoá bà lại trong nhà. Bà đợi người nhà đi vắng rồi chỉ tay một cái là khoá mở tung ngay, rồi lại đi ra. Bèn dùng dây xích sắt trói lại; bà đợi người nhà đi vắng rồi rũ một cái là xích sắt cũng mở. Quản thế nào cũng không quản được bà; như thế bà chịu rất nhiều khổ. Vì bà chịu khổ đến mức quá ghê gớm, nên được cũng quá mạnh mẽ; bà hoàn trả cực nhanh những gì không tốt đã mắc nợ. Nhiều nhất không quá ba năm, thông thường là một hoặc hai năm, là vượt qua; cái khổ phải chịu ấy rất to lớn. Khi đã vượt qua rồi, liền hiểu ra ngay, bởi vì bà đã được tính là tu luyện xong, do đó lập tức khai công, các chủng thần thông đều xuất lai. Điều này cực kỳ hiếm thấy, cực kỳ hiếm thấy; trong lịch sử cũng có như thế; với người căn cơ bình thường thì không thể để chư vị làm thế được. Như mọi người đã biết có những vị tăng điên, đạo sỹ điên, và trong lịch sử đích xác là có, có ghi chép. Nào là ‘phong tăng tảo Tần’, các đạo sỹ điên; những điển cố như thế có rất nhiều.
Về tẩu hoả nhập ma, chúng tôi nói khẳng định rằng không tồn tại. Thử nói ai có thể tẩu hoả
2, nếu thật sự được như thế, tôi nói rằng cá nhân ấy thật xuất sắc. Há miệng là có thể phun lửa, duỗi tay là có thể phóng lửa, chỉ tay một cái liền châm điếu thuốc, thì tôi nói đó là công năng!
Luyện công chiêu ma
‘Luyện công chiêu ma’ là gì? Ấy là khi chúng ta luyện công, thường dễ chịu nhận một số can nhiễu. Luyện công sao có thể chiêu mời ma? Bởi vì một cá nhân mong muốn tu luyện thì thực tế rất khó khăn; chân tu mà không được Pháp thân của tôi bảo hộ, thì chư vị hoàn toàn tu không thành; hễ ra khỏi cửa là chư vị có thể gặp những vấn đề sinh mệnh sống chết. Nguyên thần con người là bất diệt; như vậy chư vị tại hoạt động xã hội đời trước, có thể đã mắc nợ người ta, nạt dối người ta, hoặc đã từng làm chuyện bất hảo nào đó; chủ nợ kia sẽ tìm chư vị. Trong Phật giáo giảng rằng: Con người sống chính là vì nghiệp lực luân báo. Chư vị nợ họ gì, họ sẽ tìm chư vị đòi nợ; nếu lấy quá đi thì sau này họ sẽ hoàn lại cho chư vị. Con không hiếu thuận với cha mẹ, thì lần sau sẽ đảo lại; chính là luân chuyển qua lại như thế. Tuy nhiên chúng tôi xác thực thấy có ma đang can nhiễu, không cho chư vị luyện công; nó đều có quan hệ nhân duyên, chứ không phải vô duyên vô cớ; nếu vô duyên vô cớ thì không cho phép nó như thế.
Hình thức luyện công chiêu ma phổ biến nhất, chính là khi chư vị chưa luyện công, thì hoàn cảnh chung quanh còn tương đối tĩnh. Vì đã học công, nên luôn thích luyện; nhưng khi vừa vào chỗ rồi ngồi đả toạ, thì đột nhiên cảm thấy bên ngoài không còn tĩnh nữa. Còi ô-tô kêu, ngoài hành lang có tiếng đi lại, tiếng nói chuyện, tiếng sập cửa, bên ngoài cũng bật máy thu thanh; lập tức không còn tĩnh nữa. Hoàn cảnh khi chư vị không luyện công còn rất tốt, chư vị hễ luyện công thì lại như thế. Có khá nhiều người chúng ta không thử nghĩ sâu thêm, rằng rốt cuộc đó là chuyện gì vậy; chỉ cảm giác rất kỳ lạ, và thấy rất thất vọng không luyện công được. Cái điều “kỳ lạ” ấy đã ngăn trở; đó chính là ma đang can nhiễu chư vị; chúng đang kích dẫn người ta can nhiễu chư vị. Đây là một loại hình thức can nhiễu đơn giản nhất, đạt được mục đích là không để chư vị tu luyện. Chư vị luyện công, chư vị đắc Đạo, phải chăng bao nhiêu thứ chư vị mắc nợ rồi chư vị không hoàn trả? Chúng không chịu, chúng sẽ không để chư vị luyện. Nhưng đây cũng là phản ánh trong một tầng thứ ấy; qua một đoạn thời gian thì không cho phép hiện tượng này lại tồn tại nữa; nghĩa là khi món nợ này qua đi rồi, thì không cho phép chúng lại đến can nhiễu nữa. Vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi sẽ tu được tương đối nhanh, đột phá về tầng thứ cũng tương đối nhanh.
Còn có một loại hình thức can nhiễu nữa của ma. Như mọi người đã biết chúng ta luyện công có thể khai thiên mục, có người sau khi khai thiên mục rồi luyện công ở nhà, liền nhìn thấy một số cảnh tượng ghê rợn, những bộ mặt khủng khiếp đáng sợ. Có thứ đầu bù tóc xoã, có thứ muốn đến liều mạng với chư vị, thậm chí còn xuất hiện nhiều cử động, làm người ta sợ lắm. Có lúc hễ luyện công liền nhìn thấy ngoài cửa sổ bám đầy những thứ ấy, làm người ta hãi lắm. Vì sao xuất hiện những tình huống này? Đó đều là hình thức can nhiễu của ma. Nhưng trong môn Pháp Luân Đại Pháp chúng ta, hình thức loại này cực kỳ hiếm thấy, trăm phần có một; đa số đều sẽ không gặp tình huống này. Bởi vì nó không có chỗ nào tốt đối với luyện công của chúng ta, do đó không cho phép chúng chọn hình thức này để can nhiễu chư vị. Trong các công pháp tu luyện thông thường, sự việc này chính là một hiện tượng phổ biến nhất, lại còn duy trì trong thời gian rất lâu. Có người chính vì điều này mà không luyện công được, khiếp sợ ghê lắm. Luyện công đêm khuya đều chọn hoàn cảnh rất yên tĩnh, hễ thấy một người đứng ngay đằng trước, người chẳng ra người quỷ chẳng ra quỷ, liền sợ quá không dám luyện nữa. Trong Pháp Luân Đại Pháp của chúng ta thông thường không có hiện tượng này; nhưng cũng có những người rất cá biệt, có những người tình huống cực kỳ đặc thù.
Còn một loại nữa là của công pháp nội ngoại kiêm tu; họ vừa luyện võ vừa tu nội; công pháp loại này thường hay gặp bên Đạo gia. Khi ai đã học loại công pháp ấy, thông thường sẽ gặp chủng loại ma này. Công pháp bình thường không gặp; chỉ có công pháp nội ngoại kiêm tu, công pháp luyện võ mới có; tức là có người tìm đến họ để tỷ võ. Bởi vì trên thế giới có rất nhiều người tu Đạo, mà có rất nhiều là luyện võ, là nội ngoại kiêm tu. Người luyện võ ấy, họ cũng có thể tăng công. Tại vì sao? Sau khi họ vứt bỏ những tâm khác, những thứ như tâm danh, lợi, thì họ cũng tăng công. Tuy nhiên tâm tranh đấu của họ cứ duy trì mãi không bỏ, bỏ được cũng rất muộn màng; cho nên họ dễ làm ra sự tình này, đến một tầng nhất định vẫn còn xuất hiện. Khi ngồi đả toạ lúc mơ mơ tỉnh tỉnh họ biết được ai đó đang luyện công, nguyên thần bèn ly thể tìm người ta để tỷ thí, xem ai công phu cao hơn; và xảy ra trận tranh đấu. Tại không gian khác cũng xuất hiện tình huống này, cũng có người tìm họ để tranh đấu, đánh lộn; nếu nói không đánh, thì thật sự sẽ giết họ; vậy bèn đánh nhau, đánh tới đánh lui. Mỗi khi ngủ lại có người tìm họ để tranh đấu tỷ võ, làm cả đêm không nghỉ ngơi được. Kỳ thực, khi này chính là lúc để tống khứ tâm tranh đấu của họ; nếu tâm tranh đấu của họ chưa bỏ, họ vẫn mãi như thế, thì một thời gian lâu, sau mấy năm qua đi cũng không xuất ra khỏi tầng thứ này. Làm cho cá nhân ấy không luyện công được nữa, thân thể vật chất ấy cũng không chịu nổi nữa, tinh lực hao tổn quá lớn, không khéo sẽ bị phế. Do vậy trong công pháp nội ngoại kiêm tu sẽ gặp tình huống này; ngoài ra còn hết sức phổ biến. Công pháp tu nội của chúng ta không có tình huống ấy, không cho phép nó xuất hiện. Mấy hình thức mà tôi vừa giảng trên đây đều tồn tại tương đối phổ biến.
Còn một loại hình thức can nhiễu nữa của ma, cũng là điều mà ai cũng có thể gặp phải; pháp môn của chúng ta ai cũng cần gặp phải: gặp ‘ma sắc’. Điều này hết sức nghiêm trọng. Trong xã hội người thường có sinh hoạt vợ chồng, có như thế mới sinh sôi nảy nở đời sau nơi xã hội nhân loại. Nhân loại chính là phát triển như thế; trong xã hội nhân loại chính là có ‘tình’; do đó sự tình này đối với người thường mà nói thì quả là hợp với luân lý của đất trời. Vì con người có ‘tình’, nóng giận là ‘tình’, ưng ý là ‘tình’, yêu là ‘tình’, hận cũng là ‘tình’; vui thích làm điều nào đó là ‘tình’, không thích làm điều nào đó cũng là cái ‘tình’ ấy; thấy người này hay người kia dở, yêu thích làm gì đó hoặc chẳng yêu thích làm gì đó, hết thảy đều là ‘tình’; người thường chính là vì cái ‘tình’ ấy mà sống. Như vậy làm một người luyện công, một người siêu thường, thì không thể dùng cái Lý này để đo lường được, cần đột phá điều ấy. Do đó có rất nhiều tâm chấp trước xuất phát từ ‘tình’ ấy, chúng ta cần xem nhẹ chúng, cuối cùng hoàn toàn vứt bỏ. ‘Dục’ và ‘sắc’ những thứ ấy đều thuộc về tâm chấp trước của con người; những thứ ấy đều nên tống khứ.
Pháp môn này của chúng tôi, đối với bộ phận tu luyện ở nơi người thường thì không bảo chư vị làm hoà thượng, làm ni cô; những người trẻ tuổi trong chúng ta vẫn cần lập gia đình. Như vậy, đối xử vấn đề này như thế nào? Tôi đã giảng, pháp môn này của chúng ta là ‘trực chỉ nhân tâm’, chứ không phải để chư vị thật sự mất những gì về lợi ích vật chất. Chính là trái lại, chính là ngay ở trong lợi ích vật chất nơi người thường mà ‘ma luyện’ tâm tính của chư vị; điều thật sự đề cao lên chính là tâm tính của chư vị. Nếu cái tâm kia của chư vị có thể vứt bỏ được, thì cái gì chư vị cũng vứt bỏ được, ở nơi lợi ích vật chất mà bảo chư vị vứt bỏ đi, chư vị đương nhiên sẽ vứt bỏ được. Còn nếu tâm của chư vị mà không vứt bỏ được, thì chư vị không vứt bỏ được gì hết; do vậy mục đích thật sự của tu luyện là tu cái tâm này. Tu luyện trong chùa họ cưỡng chế chư vị mất đi những thứ ấy, cũng là để chư vị dứt bỏ cái tâm này; họ cưỡng chế chư vị, làm chư vị hoàn toàn đoạn tuyệt với chúng, không cho chư vị nghĩ đến chúng; họ theo cách ấy. Nhưng chúng tôi không yêu cầu theo cách như thế; yêu cầu của chúng ta là ngay với lợi ích vật chất ở trước mặt, chư vị làm sao xem chúng thật nhẹ; do đó môn của chúng ta tu xuất lai là vững chắc nhất. Không bảo chư vị đều làm hoà thượng, làm ni cô. Chúng ta là tu luyện nơi người thường, tương lai công pháp chúng ta sẽ truyền ra càng ngày càng rộng, nếu ai ai cũng thành ‘hoà thượng không ra hoà thượng’
45, hễ ai luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi đều thành dạng thức như thế, thì như vậy không được. Trong luyện công chúng tôi yêu cầu mọi người: Chư vị luyện công, vợ hoặc chồng chư vị có thể không luyện công, thì chỉ vì luyện công mà hai vợ chồng ly hôn là không được. Nghĩa là chúng ta coi chuyện này thật nhẹ; chư vị không thể coi trọng nó kiểu như người thường được. Nhất là hiện nay ngoài xã hội cái gọi là ‘giải phóng tình dục’, và những thứ đồ khiêu dâm đang can nhiễu đến người ta. Một số người coi trọng nó lắm; chúng ta là người luyện công, thì phải coi nó thật nhẹ.
Tại tầng thứ cao mà nhìn, thì nói rằng người thường ở xã hội đối với bùn đất quả là không ngại bẩn, ở mặt đất mà chơi nghịch bùn đất vậy. Chúng tôi giảng, rằng chư vị không thể vì điều này mà làm cho gia đình bất hoà; do đó tại giai đoạn mà chư vị đang có hiện nay, chư vị coi nó thật nhẹ, duy trì sinh hoạt vợ chồng hài hoà như bình thường là được rồi; tương lai khi đến một tầng thứ nhất định sẽ có trạng thái của tầng thứ ấy; còn hiện tại là như thế này, chúng tôi yêu cầu chư vị thực hiện như thế này là được rồi. Đương nhiên không thể giống như trạng thái của xã hội hiện nay, không được thế!
Tại đây còn có một vấn đề; như mọi người đã biết, thân thể người luyện công chúng ta có năng lượng. Hiện nay tám mươi, chín mươi phần trăm những người trong chúng ta từ lớp học này về sau, không chỉ hết bệnh, mà còn xuất công; do đó trên thân thể mang theo năng lượng rất lớn mạnh. Công mà chư vị mang theo so với tâm tính của chư vị không tương ứng. Hiện tại chư vị tạm thời có công cao hơn; giúp chư vị lập tức nâng cao lên; hiện nay đang đề cao tâm tính của chư vị. Dần dần chư vị sẽ lên theo kịp, đảm bảo nội trong một đoạn thời gian thì chư vị sẽ theo lên kịp; do đó chúng tôi làm việc này từ trước; nghĩa là chư vị có năng lượng nhất định. Bởi vì năng lượng xuất lai theo tu luyện chính Pháp là thuần chính từ bi, do đó mọi người ngồi tại đây đều cảm giác thấy một trường hiền hoà từ bi. Tôi luyện công vốn tu luyện như thế, tôi mang theo những thứ ấy. Mọi người ngồi ở đây đều cảm thấy rất hài hoà, trong tư tưởng của người ta không có tà niệm, ngay cả hút thuốc cũng không nghĩ tới. Trong tương lai chư vị chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp chúng tôi mà thực hành, thì công mà chư vị tu luyện xuất lai được sau này cũng như thế. Tuỳ theo công lực của chư vị không ngừng tăng trưởng, thì khi ấy năng lượng tản xạ của công mang theo trên thân thể chư vị cũng rất lớn mạnh. Ngay cả khi không có được sự lớn mạnh ấy, thì một người bình thường, ở trong phạm vi trường của chư vị, hoặc khi chư vị ở nhà, thì chư vị cũng có thể chế ước người khác. Thân nhân ở nhà chư vị đều có thể chịu sự chế ước của chư vị. Tại sao? Chư vị cũng không cần động niệm; bởi vì trường ấy là thuần chính hiền hoà, từ bi, là trường của chính niệm; do đó người ta không dễ nghĩ đến điều xấu, không dễ làm những chuyện không tốt; sẽ khởi tác dụng như thế.
Hôm vừa rồi tôi có giảng ‘Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh’, nghĩa là năng lượng tản xạ từ thân thể chúng ta có thể điều chỉnh lại hết thảy những trạng thái không đúng đắn. Như vậy dưới tác dụng của trường này, khi chư vị không nghĩ gì đến chuyện ấy, thì vô hình chung cũng chế ước vững chắc vợ hoặc chồng chư vị. Chư vị không động niệm, chư vị cũng sẽ không động niệm ấy, thì họ cũng không nghĩ đến. Nhưng không tuyệt đối; ở hoàn cảnh hiện nay, một khi bật TV lên xem, thì cái gì cũng có, dễ dẫn khởi dục vọng của con người. Tuy nhiên ở tình huống thông thường, chư vị có thể khởi tác dụng chế ước như thế. Tương lai khi tu luyện đến tầng thứ cao, không cần tôi bảo chư vị, tự chư vị sẽ biết làm thế nào, lúc ấy sẽ có trạng thái khác; duy trì sinh hoạt hài hoà. Do đó, về chuyện này chư vị không cần coi trọng quá; nếu chư vị để tâm thái quá thì cũng thuộc về chấp trước. Giữa vợ chồng với nhau thì không có vấn đề về ‘sắc’, nhưng có ‘dục vọng’; chư vị coi nó thật nhẹ, trong tâm cân bằng là được rồi.
Vậy gặp ‘ma sắc’ như thế nào? Nếu như định lực của chư vị chưa đủ, chư vị sẽ thấy nó xuất hiện ở trong mộng khi ngủ; chính lúc chư vị ngủ hoặc chính vào lúc chư vị đả toạ, liền đột nhiên xuất hiện: nếu chư vị là nam thì sẽ xuất hiện mỹ nữ, nếu chư vị là nữ thì sẽ xuất hiện một trang nam tử mà chư vị hằng ái mộ trong lòng, nhưng họ không mặc chút gì. Nếu chư vị máy động niệm đầu một cái, thì có thể tiết ra, sẽ trở thành sự thực. Mọi người thử nghĩ coi, chúng ta luyện công, khí của tinh huyết là dùng để luyện mệnh; chư vị không thể cứ mãi tiết ra như thế. Đồng thời cái quan ‘sắc dục’ ấy chư vị chưa có vượt qua được; như thế được chăng? Do đó tôi giảng vấn đề này cho chư vị, ai ai cũng sẽ gặp, bảo đảm là sẽ gặp. Khi tôi giảng Pháp, tôi lấy một năng lượng rất mạnh đưa vào não của chư vị. Chư vị ra khỏi cửa có thể không nghĩ ra được điều tôi giảng cụ thể là những gì; tuy nhiên khi chư vị thực sự gặp vấn đề, chư vị sẽ nghĩ lại được lời tôi đã giảng. Chỉ cần chư vị coi bản thân mình là người luyện công, thì đúng thời điểm ấy chư vị sẽ nghĩ ra được, và chư vị có thể câu thúc bản thân mình, cái quan này chư vị có thể vượt qua được. Nếu như vượt quan lần thứ nhất không được, quan lần thứ hai sẽ rất khó giữ được vững. Tuy nhiên có như thế này, lần thứ nhất không qua được, tỉnh ra rồi hối tiếc ghê gớm khôn thấu; thì có thể tâm lý ấy, trạng thái ấy của chư vị, cũng sẽ nhấn sâu thêm ấn tượng trong tư tưởng chư vị; khi gặp lại vấn đề, chư vị sẽ giữ được vững, có thể vượt qua được. Còn nếu có người không vượt qua được, cũng không để ý, thì sau này sẽ càng khó giữ vững hơn; đảm bảo là như vậy.
Hình thức này có can nhiễu của ma, cũng có Sư phụ chỉ vật hoá vật diễn hoá ra để khảo nghiệm chư vị; hai hình thức ấy đều tồn tại, bởi vì ai ai cũng cần vượt qua quan này. Chúng ta bắt đầu tu luyện từ người thường, bước đi thứ nhất chính là cái quan này, ai ai cũng gặp. Tôi nêu một ví dụ cho chư vị, hồi mở lớp tại Vũ Hán có một học viên như thế, một cậu thanh niên ba mươi tuổi. Tôi vừa giảng bài này trên lớp xong, cậu ấy về nhà ngồi đả toạ, lập tức nhập định. Định trụ lại xong, đột nhiên nhìn thấy bên này xuất hiện Phật A Di Đà, bên kia xuất hiện Lão Tử. Đó là điều cậu ấy nói trong tâm đắc thể hội. Họ xuất hiện xong, đưa mắt nhìn cậu ấy mà không nói gì cả, rồi ẩn đi biến mất. Lại xuất hiện Bồ Tát Quán Âm, trong tay cầm chiếc bình; từ chiếc bình ấy bay ra một làn khói trắng. Cậu này đang ngồi đó đả toạ, nhìn thấy thật rõ ràng; cậu ta rất cao hứng. Lập tức hoá thành một số mỹ nữ, mỹ nữ ấy là những phi thiên bay lượn, trông nhất mực xinh đẹp. Nhảy múa cho cậu ta, những vũ điệu trông thật khả ái! Cậu này tự nghĩ: ‘Mình luyện công nơi này, Bồ Tát Quán Âm thưởng tặng cho mình, hoá mấy cô mỹ nữ cho mình coi, mấy cô phi thiên bay lượn nhảy múa cho mình’. Đúng lúc cậu ta nghĩ cao hứng nhất, thì lập tức những mỹ nữ kia trở nên không mặc chút gì, thực hiện các loại động tác, đến vịn cổ ôm lưng. Tâm tính của học viên chúng ta đề cao rất nhanh, lúc ấy cậu thanh niên liền cảnh giác, điều mà cậu ấy nghĩ đến trước nhất là: ‘Tôi không phải người bình thường, tôi là người luyện công; các vị chớ đối xử với tôi như thế; tôi là tu Pháp Luân Đại Pháp’. Niệm đầu ấy vừa xuất khởi, “xoẹt” một cái lập tức tất cả đều biến mất; nguyên là huyễn hoá mà thành. Sau đó Phật A Di Đà và Lão Tử xuất hiện trở lại. Lão Tử lấy tay trỏ vào cậu thanh niên, vừa cười vừa nói với Phật A Di Đà rằng: ‘Nhụ tử khả giáo dã’. Tức là cậu tiểu tử này được lắm, có thể dạy bảo được.
Tại lịch sử hoặc tại không gian tầng thứ cao, mà xét người ta có thể tu hay không, thì coi những thứ ‘dục vọng’ và ‘sắc’ của người ấy là rất chủ yếu; do vậy chúng ta thật sự phải coi những thứ ấy thật nhẹ. Tuy nhiên chúng ta tu luyện tại người thường, không yêu cầu chư vị đoạn tuyệt hoàn toàn với nó; ít nhất trong giai đoạn này, chư vị phải coi nó thật nhẹ, không được lại giống như trước đây. Làm người luyện công thì cần phải như vậy. Hễ trong khi luyện công mà xuất hiện can nhiễu này, can nhiễu kia, thì chư vị phải thử tìm nguyên nhân ở tự mình, chư vị còn điều gì chưa buông bỏ.
Tự tâm sinh ma
Cái gì gọi là ‘tự tâm sinh ma’? Thân thể con người tại các tầng không gian đều có một trường vật chất tồn tại, trong một trường đặc thù, thì hết thảy những gì trong vũ trụ đều chiếu xạ lên trường không gian này của chư vị tương tự như bóng ảnh; tuy là bóng ảnh, nhưng cũng là tồn tại vật chất. Hết thảy mọi thứ trong trường không gian của chư vị đều nghe theo sự chi phối từ ý thức của đại não chư vị; nghĩa là, chư vị dùng thiên mục để nhìn, tĩnh tĩnh không động niệm mà nhìn thì là chân thực; chỉ cần hơi động niệm, thì những gì nhìn thấy đều là giả; đó chính là ‘tự tâm sinh ma’, cũng gọi là ‘tuỳ tâm nhi hoá’. Chính là vì có những người luyện công tự họ không thể tự đặt mình làm người tu luyện, không thể tự mình giữ lấy mình; họ hữu cầu vào công năng, chấp trước vào tiểu năng tiểu thuật, thậm chí chấp trước vào những gì nghe được từ không gian khác, chấp trước vào truy cầu những thứ ấy; loại người này dễ tự tâm sinh ma nhất, dễ bị rớt xuống nhất. Bất kể đã tu luyện cao đến đâu, một khi tình huống này xuất hiện thì sẽ rớt xuống đến đáy, hủy đến tận đáy. Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Không như các phương diện khác: khảo nghiệm tâm tính lần này nếu không qua, thì ngã rồi vựng lại bò lên, vẫn còn có thể tu tiếp được. Nhưng xuất hiện vấn đề tự tâm sinh ma này thì không được, người ấy đời này là huỷ rồi. Đặc biệt là những người luyện công đã khai thiên mục tại một tầng thứ nhất định, dễ xuất hiện vấn đề này. Còn có một số người mà ý thức bản thân họ cứ hay nhận can nhiễu từ tín tức ngoại lai; tín tức ngoại lai bảo họ thứ gì, họ liền tin thứ nấy; cũng sẽ xuất hiện vấn đề này. Do đó trong chúng ta có những người sau khi khai thiên mục, sẽ nhận can nhiễu có đủ loại phương diện của các tín tức.
Chúng tôi nêu ví dụ thế này. Tu luyện ở tầng thứ thấp mà tâm không động, là rất khó làm được. Sư phụ như thế nào có thể chư vị thấy chưa rõ. Đột nhiên một hôm, chư vị thấy một vị Đại Thần Tiên vừa cao vừa lớn đến. Đại Thần Tiên này khen chư vị hai câu, rồi dạy chư vị vài thứ; nếu chư vị cũng nhận, thì công của chư vị đã bị loạn mất rồi. Hễ trong tâm của chư vị cao hứng lên, nhận ông ấy làm sư phụ, rồi theo ông ấy học; nhưng ông ấy cũng không đắc chính quả, ở không gian kia có thể biến lớn thu nhỏ. Điều ấy triển hiện trước mặt chư vị, chư vị nhìn thấy Đại Thần Tiên ấy, quả là kích động! Tâm hoan hỷ một khi dấy khởi lên, thì chư vị còn không theo ông học? Người tu luyện mà giữ mình không vững thì rất khó hoá độ, và dễ tự huỷ bản thân mình. Người trời đều là Thần, nhưng họ cũng không đắc chính quả, phải nhập lục đạo luân hồi như nhau thôi. Chư vị tuỳ tiện nhận sư phụ, chư vị mà theo ông ấy, thì ông ấy đưa chư vị lên đến đâu? Ông ấy còn không đắc chính quả, chẳng phải chư vị tu mà như không ư? Kết quả công của bản thân chư vị đã loạn cả rồi. Con người rất khó bất động tâm. Tôi bảo mọi người, rằng vấn đề này rất nghiêm túc; tương lai rất nhiều người trong chúng ta sẽ xuất hiện vấn đề này. Pháp tôi đã giảng ra cho chư vị rồi; chư vị có thể giữ vững hay không toàn là dựa vào bản thân chư vị; điều tôi giảng là một loại tình huống. Gặp Giác Giả của bất kể môn phái nào khác cũng không động tâm, chính là tu ở một môn. ‘Phật nào, Đạo nào, Thần nào, ma nào, đều chớ có mong động được cái tâm của tôi’, như thế nhất định có hy vọng sẽ thành công.
Tự tâm sinh ma còn có tình huống khác: Can nhiễu gặp thân nhân đã qua đời; khóc lóc nỉ non, bảo chư vị làm điều này, điều khác; chuyện gì cũng xuất hiện. Chư vị có thể bất động tâm? Chư vị yêu dấu đứa con này lắm, chư vị yêu thương cha mẹ chư vị. Cha mẹ chư vị đã qua đời, họ bảo chư vị làm điều gì đó … đều là loại việc không thể làm; nếu chư vị làm thì hỏng rồi; người luyện công khó như thế đó. Người ta nói rằng Phật giáo loạn rồi, những thứ của Nho giáo đều lọt cả vào Phật giáo; những gì như ‘hiếu kính cha mẹ’, ‘tình cảm con cái’ đều lọt cả vào; trong Phật giáo không hề có nội hàm đó. Ý nghĩa là gì? Bởi vì sinh mệnh chân chính của một cá nhân là nguyên thần; người mẹ sinh ra nguyên thần chư vị mới là người mẹ thật sự của chư vị. Chư vị trong lục đạo luân hồi, mẹ của chư vị là người, không là người, số ấy không đếm được. Con cái của bao đời chư vị hỏi có bao nhiêu; cũng không đếm được. Ai là mẹ chư vị, ai là con chư vị, một khi hai mắt kia khép lại tạ thế thì không ai còn nhận ra ai nữa; nghiệp mà chư vị nợ vẫn theo đó mà hoàn trả. Nhân tại mê trung, không buông bỏ được những thứ này. Có người không buông được con của họ, nói nó tốt ra sao, nó chết rồi; mẹ họ tốt ra sao, cũng chết rồi; họ thống thiết muốn chết theo, quả thật bỏ quãng đời còn lại để theo những người kia. Chư vị không nghĩ ư, đó chẳng phải là đến để ‘ma’
67 chư vị? Dùng hình thức ấy để chư vị chẳng có ngày nào yên.
Người thường có thể không lý giải được: nếu chư vị chấp trước những thứ ấy, thì chư vị hoàn toàn không tu luyện được; do đó trong Phật giáo không có nội hàm ấy. Chư vị nếu muốn tu luyện, thì phải buông cái ‘tình’ của con người xuống. Tất nhiên, chúng ta tu luyện nơi xã hội người thường, thì hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần thiết; tại các hoàn cảnh đều cần đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng giống nhau, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi. ‘Tình’ là thứ nơi người thường; người thường là vì ‘tình’ mà sống.
Nhiều người giữ mình không vững, tạo thành khó nạn cho tu luyện. Có người nói, rằng Phật nói với họ những gì. Phàm là bảo chư vị, rằng hôm nay có nạn, sẽ xuất hiện sự kiện gì, chư vị cần tránh nó ra sao. Hoặc ai nói cho chư vị giải nhất hôm nay số hiệu bao nhiêu, bảo chư vị đi lấy. Trừ phi có nguy hiểm đến sinh mệnh bảo chư vị tránh như thế nào, còn hễ là bảo chư vị đắc những chỗ tốt ở xã hội người thường thì đều là ma. Chư vị ở nơi người thường đắc những thứ tốt, không vượt qua được một nạn, thì chư vị không đề cao lên được. Chư vị ở nơi người thường tháng ngày an nhàn thoải mái, thì chư vị tu ra sao? Nghiệp lực của chư vị chuyển hoá thế nào? Ở đâu có được hoàn cảnh để đề cao tâm tính chư vị và chuyển hoá nghiệp lực của chư vị? Mọi người nhất định phải nhớ kỹ điểm này. Con ma ấy cũng khen tụng chư vị, nói chư vị thật cao biết mấy, nói chư vị là Đại Phật cao biết mấy, là Đại Đạo cao biết mấy, thấy rằng chư vị thật xuất sắc; đó toàn là giả. Là người tu luyện lên tầng thứ cao một cách chân chính, các chủng tâm của chư vị đều phải vứt bỏ; khi gặp vấn đề này, mọi người nhất định phải cảnh giác!
Khi chúng ta luyện công thiên mục khai mở. Thiên mục khai mở có chỗ khó tu của thiên mục khai mở, thiên mục không khai mở có chỗ khó tu của thiên mục không khai mở; đều không dễ tu luyện. Thiên mục khai mở xong, khi các chủng tín tức can nhiễu đến chư vị, chư vị sẽ thật sự khó mà giữ mình được vững. Ở không gian khác, đâu đâu cũng long lanh như châu ngọc, đẹp đẽ phi thường, tốt đẹp phi thường; cái gì cũng có thể động tâm. Một khi động tâm thì có thể chư vị đã nhận can nhiễu, công của chư vị đã bị loạn; thông thường là như vậy. Do đó người tự tâm sinh ma, khi giữ mình không được vững, thì sẽ còn xuất hiện loại tình huống nữa. Nói thí dụ, một cá nhân hễ nảy sinh niệm đầu bất chính, thì rất nguy hiểm. Có một hôm, vị này khai thiên mục, vị ấy nhìn thấy rất rõ ràng. Vị ấy nghĩ: ‘Tại điểm luyện công này, chỉ thiên mục của mình là khai mở tốt thế, mình có lẽ không là người bình thường thì phải? Mình có thể học Pháp Luân Đại Pháp của Lý Sư phụ, mình có thể học tốt nhường ấy, mình trội hơn hẳn những người khác, mình có thể không phải người bình thường đâu’. Riêng suy nghĩ này đã là không đúng rồi. Vị này nghĩ: ‘Có thể mình là một vị Phật, à, mình thử tự coi mình xem’. Vị này vừa nhìn một cái liền thấy mình đúng là Phật. Tại sao? Bởi vì hết thảy vật chất nằm trong phạm vi của trường không gian quanh thân thể của vị ấy, đều thuận theo niệm đầu của vị ấy mà diễn hoá, cũng gọi là ‘tuỳ tâm nhi hoá’.
Những thứ đối ứng từ vũ trụ, đều biến hoá thuận theo niệm đầu của vị này. Bởi vì những gì nội trong phạm vi trường không gian của vị ấy đều quy về vị ấy quản; bóng ảnh cũng là tồn tại vật chất, nên cũng như thế. Vị này nghĩ: ‘Mình là Phật rồi, có thể mình đang mặc là y phục của Phật’. Như vậy vị này nhìn thấy y phục mình đang mặc chính là y phục của Phật. ‘Ái chà, mình đúng là Phật rồi,’ lấy làm cao hứng ghê lắm. ‘Mình có thể không phải là một tiểu Phật đâu,’ nhìn một cái, ‘bản thân lại là một Đại Phật. Có khi mình cao hơn cả Lý Hồng Chí!’ Coi thử, ‘Ái chà, mình thật sự cao hơn Lý Hồng Chí’. Cũng có người từ tai nghe thấy, con ma ấy liền can nhiễu vị này, nói: ‘Ngài còn cao hơn cả Lý Hồng Chí, Ngài cao hơn Lý Hồng Chí biết bao nhiêu là bao nhiêu’. Vị này cũng tin. Chư vị chẳng nghĩ chư vị sau này tu sao đây, chư vị đã từng tu chưa, ai dạy chư vị tu? Chân Phật hạ xuống đây hành sự đều phải tu lại, công nguyên lai
89 không được cấp, chỉ bất quá hiện giờ tu nhanh hơn. Như thế, một khi cá nhân ấy xuất hiện vấn đề này rồi, thì vị ấy rất khó tự vực lên được, tâm ấy lập tức khởi lên. Khởi lên rồi, vị ấy điều gì cũng dám nói: ‘Ta chính là Phật rồi, các ngươi khỏi cần học theo người khác; ta chính là Phật rồi, ta bảo các ngươi làm thế này thế kia.’ Vị ấy trở thành như thế.
Tại Trường Xuân chẳng phải chúng ta cũng có người như vậy? Ban đầu là cá nhân rất được, nhưng sau lại trở thành sự việc như thế. Anh ta tự cho là Phật rồi, cuối cùng thì anh ta cao hơn mọi người; chính là người không giữ mình được vững, khởi tâm chấp trước tạo thành như vậy. Tại sao xuất hiện hiện tượng này? Trong Phật giáo giảng: bất kể chư vị nhìn thấy gì, chư vị chớ quan tâm chúng, đều là ma huyễn, chư vị chỉ quan tâm tự mình nhập định tu lên. Vì sao họ không để chư vị nhìn, không để chư vị chấp trước vào những thứ ấy? Họ sợ xuất hiện vấn đề này. Trong tu luyện Phật giáo không có phương pháp gì tăng cường tu luyện, trong kinh thư cũng không có chỉ đạo chư vị thoát khỏi điều ấy như thế nào. Thích Ca Mâu Ni đương thời không giảng Pháp này; vì để tránh vấn đề tự tâm sinh ma, tuỳ tâm nhi hoá, nên với hết thảy những cảnh tượng nhìn thấy trong khi tu luyện Ông đều nói là ma huyễn. Do vậy một khi có tâm chấp trước, thì liền sản sinh ma huyễn này, và người ta rất khó thoát khỏi nó. Vậy có thể là xử lý không khéo thì họ sẽ kết thúc thôi, đã nhập ma rồi. Bởi vì họ nói rằng tự mình đã là Phật, họ đã nhập ma rồi; cuối cùng có thể chiêu mời phụ thể hoặc những sự việc khác; họ đã triệt để kết thúc rồi. Tâm tính của họ đã biến thành xấu rồi, triệt để hạ xuống rồi; những người loại này có rất nhiều. Hiện nay ở lớp này có những người cảm thấy tự mình khá lắm, thái độ nói chuyện khác thường. Bản thân mình rốt cuộc là gì, thì ngay tại Phật giáo cũng là điều rất kỵ huý
1011. Điều tôi vừa giảng là một tình huống nữa, đó gọi là ‘tự tâm sinh ma’, cũng gọi là ‘tuỳ tâm nhi hoá’. Tại Bắc Kinh có những học viên loại này, còn có một số nơi khác cũng xuất hiện; hơn nữa can nhiễu rất lớn đến những người luyện công.
Có người hỏi tôi: ‘Bạch Sư phụ, tại sao Ngài không thanh lý những thứ này?’ Mọi người thử nghĩ xem, nếu như chúng tôi thanh lý toàn bộ những chướng ngại trên con đường tu luyện cho chư vị, thì chư vị tu ra sao? Chính là tại tình huống có ma can nhiễu mới có thể thể hiện được chư vị có thể tu tiếp hay không, chư vị có thể thật sự ngộ Đạo hay không, chư vị có thể bị can nhiễu không, có thể kiên định vào pháp môn này không. Sóng lớn cuốn cát đi, tu luyện chính là điều ấy, còn lại mới là vàng thật. Nếu chư vị không có can nhiễu hình thức này, thì tôi nói rằng người ta tu luyện quá dễ dàng; tôi đang thấy rằng chư vị tu được quá dễ dàng. Những Đại Giác Giả ở tầng thứ cao kia thấy vậy trong tâm càng bất bình: ‘Ông làm gì đó vậy? Ông độ nhân thế này ư? Trên con đường không có chướng ngại nào cả, hễ tu là đến; đó là tu à? Càng luyện càng thoải mái, can nhiễu nào cũng không có; như thế có được không?’ Chính là vấn đề này, tôi cũng đang cân nhắc vấn đề này. Vào thời kỳ đầu, tôi đã xử lý rất nhiều ma như thế. Nếu cứ mãi tiếp tục như vậy, thì tôi nghĩ rằng cũng không đúng. Người ta cũng nói với tôi: ‘Ông để họ tu cũng dễ dàng quá. Bản thân người ta có chút nạn ấy, giữa người với người có mấy sự việc đó, còn có rất nhiều tâm vẫn chưa thể vứt bỏ được! Trong khi mê hoặc họ có thể nhận thức bản thân Đại Pháp của ông được hay không vẫn còn là một vấn đề!’ Có vấn đề như thế; do vậy sẽ có can nhiễu, sẽ có khảo nghiệm. Điều vừa giảng là một hình thức của ma. Thật sự độ một cá nhân rất khó; nhưng huỷ một cá nhân lại cực kỳ dễ dàng. Hễ tâm bản thân chư vị bất chính, liền lập tức kết thúc ngay.
Chủ ý thức phải mạnh
Vì những điều bất hảo con người đã làm từ đời này qua đời khác, mà tạo thành tai nạn cho người ta, tạo thành trở lực nghiệp lực cho người tu luyện; do đó có tồn tại sinh lão bệnh tử. Đó là những nghiệp lực thông thường. Còn có một loại nghiệp lực lớn mạnh nữa, ảnh hưởng rất lớn đến người tu luyện, gọi là ‘nghiệp tư tưởng’. Con người ta sống cần phải suy nghĩ. Bởi vì con người mê ở chốn người thường, nên trong tư tưởng hay sản sinh những ý niệm theo danh, lợi, sắc, nóng giận, v.v.; dần dần sẽ tạo thành một loại nghiệp lực tư tưởng rất lớn mạnh. Bởi vì ở không gian khác hết thảy đều có sinh mệnh, nghiệp cũng như thế. Khi một người muốn tu luyện chính Pháp, thì cần phải tiêu nghiệp. Tiêu nghiệp chính là tiêu diệt, chuyển hoá nghiệp ấy. Tất nhiên nghiệp lực không chịu, nên người ta sẽ có nạn, có trở lực. Tuy nhiên nghiệp lực tư tưởng là can nhiễu trực tiếp đến đại não con người, từ đó ở trong tư tưởng có những lăng mạ Sư phụ, lăng mạ Đại Pháp, nghĩ ra những tà niệm và những lời lăng mạ người ta. Thế là, có những người tu luyện không hiểu đó là chuyện gì, lại còn tưởng rằng bản thân mình nghĩ thế. Cũng có người tưởng rằng đó là phụ thể; nhưng nó không phải là phụ thể, mà là nghiệp tư tưởng phản ánh lên đại não của con người mà tạo thành như vậy. Có người chủ ý thức không mạnh, bèn thuận theo nghiệp tư tưởng làm điều xấu; người này vậy là kết thúc, rớt xuống rồi. Nhưng đại đa số người ta có thể lấy tư tưởng chủ quan rất mạnh (chủ ý thức mạnh) để bài trừ nó, phản đối nó. Như thế, minh chứng rằng cá nhân ấy có thể độ được, có thể phân biệt rõ tốt xấu, cũng chính là ngộ tính tốt; Pháp thân của tôi sẽ giúp đỡ họ tiêu trừ đại bộ phận loại nghiệp tư tưởng này. Tình huống này tương đối hay gặp. Một khi xuất hiện, chính là để xem bản thân có thể chiến thắng tư tưởng xấu đó không. Ai có thể kiên định, thì nghiệp có thể tiêu.
Tâm nhất định phải chính
Tâm không chính là gì? Đó là người mà cứ mãi không tự coi mình là người luyện công. Người luyện công trong khi tu luyện sẽ gặp các nạn; khi nạn ấy đến có thể biểu hiện trong xích mích giữa người với người, sẽ xuất hiện những sự tình đấu tranh lục đục, v.v.; ảnh hưởng trực tiếp đến những thứ trên tâm tính của chư vị; phương diện này tương đối nhiều. Còn gặp những gì nữa? Thân thể chúng ta đột nhiên cảm thấy không thoải mái; bởi vì hoàn trả nghiệp, nó sẽ thể hiện tại các loại phương diện. Đến một thời kỳ nhất định còn làm cho chư vị thấy thật không thật, giả không giả; làm cho chư vị cảm giác cái công ấy không biết tồn tại không, có thể tu được không, rốt cuộc có thể tu luyện đến đích không, có Phật hay không; thật có giả có. Tương lai còn xuất hiện tình huống này cho chư vị, làm chư vị tạo thành cảm giác sai như thế, làm chư vị cảm giác như chúng hệt như không tồn tại, đều là giả hết, chính là để xem chư vị có thể kiên định hay không. Chư vị nói rằng chư vị nhất định kiên định không lay động, với tâm như thế, đến lúc ấy chư vị thật sự có thể kiên định không lay động, thì chư vị tự nhiên làm được tốt, bởi vì tâm tính chư vị đã đề cao lên. Nhưng hiện nay chư vị bất ổn như thế, nếu hiện nay cấp cho chư vị xuất hiện ma nạn ấy, chư vị sẽ hoàn toàn không ngộ, hoàn toàn không thể tu. Về các loại phương diện đều có khả năng xuất hiện ma nạn.
Trong quá trình tu luyện, người ta phải tu luyện lên theo cách như thế. Do đó chúng ta có những người hễ thân thể họ đâu đó không thoải mái, họ liền cho rằng bản thân có bệnh. Họ cứ mãi không thể tự coi mình làm người luyện công; gặp tình huống này, họ cũng tự coi là mắc bệnh; tại sao lại gặp nhiều chuyện phiền phức thế? Tôi nói với chư vị rằng, đã giúp chư vị tiêu đi rất nhiều rồi, những phiền phức ấy của chư vị đã nhỏ đi nhiều rồi. Nếu không tiêu đi cho chư vị, thì khi chư vị gặp những phiền phức ấy có thể hết mệnh lìa đời rồi, cũng có thể nằm luôn đó không dậy nổi. Do đó chư vị gặp chút phiền phức, chư vị thấy khó chịu; ở đâu có được sự thoải mái kia chứ? Lấy thí dụ, hồi tôi giảng bài ở Trường Xuân, có một cá nhân căn cơ rất tốt, quả là một khối liệu
1213, tôi cũng nhìn trúng anh này. Bèn để nạn của anh này hơi lớn hơn một chút, để anh ta hoàn trả nhanh hơn, để anh ấy khai công, tôi chuẩn bị làm như vậy. Rồi một hôm anh này đột nhiên mắc triệu chứng hệt như bị nghẽn mạch máu não, trượt ngã xuống đó, cảm thấy không cử động được nữa, hệt như tứ chi không còn linh nữa; đưa đến bệnh viện cấp cứu. Sau đó anh ấy có thể trở dậy khỏi giường bệnh. Mọi người nghĩ xem, bị nghẽn mạch máu não làm sao có thể trở dậy nhanh đến thế, tay chân đều cử động được? Anh này quay lại bảo rằng học Pháp Luân Đại Pháp, đã làm anh ta sai lệch như thế. Anh ta không thử nghĩ, hỏi nghẽn mạch máu não sao khỏi nhanh vậy? Nếu hôm ấy anh ta không học Pháp Luân Đại Pháp, thì một khi trượt ngã xuống, có khi chết luôn ở đó, hoặc vĩnh viễn không dậy nữa, thực sự bị nghẽn mạch máu não.
Nên nói con người khó độ như vậy đó, đã vì anh ta làm biết bao nhiêu, mà anh ta đã không ngộ lại còn nói thế. Có học viên lâu năm nói: ‘Thưa Sư phụ, con sao mà thấy chỗ nào cũng khó chịu lắm, đến bệnh viện tiêm cũng không tác dụng, uống thuốc cũng không tác dụng’. Họ chẳng ngại ngùng nói với tôi như thế! Tất nhiên sẽ không tác dụng. Nó cũng không phải là bệnh, có tác dụng được sao? Chư vị kiểm tra đi, không có mầm bệnh, chư vị chỉ thấy khó chịu thôi. Chúng ta còn có học viên đến bệnh viện làm cong mấy cái kim tiêm, cuối cùng ống thuốc cũng phụt ra ngoài, tiêm không có vào. Anh này hiểu ra: ‘Ái chà, mình là người luyện công kia mà, mình không tiêm nữa’. Anh này thế mới nghĩ ra là không đi tiêm nữa. Do vậy khi chúng ta gặp ma nạn, nhất định phải chú ý vấn đề này. Có người tưởng rằng tôi không cho họ đến bệnh viện khám, bèn nghĩ: ‘Sư phụ không cho mình đến bệnh viện khám, thì mình tìm khí công sư để khám’. Họ vẫn cho đó là bệnh, họ tìm khí công sư để khám. Ở đâu có thể tìm được khí công sư thật? Nếu là giả thì lúc đó chư vị bị huỷ rồi.
Chúng ta nói, những khí công sư ấy thật có giả có, chư vị phân biệt rõ được ở đâu? Rất nhiều khí công sư đều là tự phong. Tôi đã trải qua trắc định, tôi có trong tay tư liệu trắc định của khoa nghiên cứu bộ môn đối với tôi. Có rất nhiều khí công sư là giả, là tự phong, toàn là để lừa đảo. Những khí công sư giả ấy cũng có thể khám bệnh. Vì sao có thể khám bệnh? Họ có phụ thể, không có phụ thể thì họ lừa người sao được! Phụ thể ấy chúng cũng có thể phát ra công, cũng có thể trị bệnh; chúng cũng là một loại tồn tại năng lượng, chế ước người thường hết sức dễ dàng. Tuy nhiên như tôi đã giảng, nếu phụ thể ấy mà trị bệnh, thì phát lên thân chư vị những gì? Ở cực vi quan đều là hình tượng của phụ thể ấy, phát lên thân chư vị rồi, chư vị nói xem làm thế nào đây? Mời Thần đến thì dễ mời Thần đi thì khó. Với người thường thì chúng ta không nói; họ chỉ muốn làm người thường, họ chỉ mong nghĩ được thoải mái nhất thời. Tuy nhiên chư vị là người luyện công, chẳng phải chư vị muốn liên tục tịnh hoá thân thể? Những thứ ấy làm bậy lên thân chư vị rồi, hỏi đến thời nào chư vị có thể bài xuất chúng đi? Ngoài ra chúng còn có năng lượng nhất định. Có người nghĩ: ‘Vậy Pháp Luân sao có thể để chúng phát vào được nhỉ? Sư phụ chẳng phải có Pháp thân bảo hộ chúng mình cơ mà?’ Trong vũ trụ này của chúng ta có một Lý này: điều bản thân chư vị cầu thì không ai quản, điều bản thân chư vị mong muốn cũng không ai quản. Pháp thân của tôi sẽ ngăn trở chư vị, sẽ điểm hoá cho chư vị, nhưng hễ thấy chư vị cứ thế mãi, thì cũng không quản chư vị nữa; cớ chi cưỡng bức người ta tu luyện được? Không thể cưỡng chế chư vị tu, bức bách chư vị tu. Cần dựa vào bản thân chư vị mà thật sự đề cao, chư vị không muốn đề cao thì không ai còn cách nào cả. Lý cũng giảng cho chư vị rồi, Pháp cũng giảng cho chư vị rồi; bản thân chư vị còn không muốn đề cao, thì chư vị trách ai đây? Điều bản thân chư vị muốn, Pháp Luân cũng không quản, mà Pháp thân của tôi cũng không quản, đảm bảo là như vậy. Còn có người đến trường của khí công sư khác nghe trình bày, về nhà rất khó chịu; ấy là đương nhiên. Tại sao Pháp thân không phòng hộ gì cho chư vị? Chư vị đến đó để làm gì, chư vị đến nghe, chẳng phải chư vị đến để cầu? Chư vị không để cho rót vào tai, thì nó sao có thể lọt vào được? Có người đã làm đến cả Pháp Luân của mình cũng biến hình. Tôi nói với chư vị, Pháp Luân ấy còn giá trị hơn cả sinh mệnh chư vị; Ông là một loại sinh mệnh cao cấp; không được tuỳ tiện huỷ hoại Ông. Hiện nay khí công sư giả rất nhiều, trong đó có những người rất nổi danh. Tôi đã nói với một vị lãnh đạo ở Hội Nghiên cứu Khoa học Khí công Trung Quốc; tôi nói rằng cổ đại đã xuất hiện Đát Kỷ làm loạn triều đình, con cáo ấy làm dữ lắm; nhưng nó không tệ hại bằng khí công sư giả hiện nay, chính là làm loạn toàn quốc; biết bao người chịu nạn! Chư vị thấy bề ngoài dường như tốt lắm, nhưng bao nhiêu người mang trên thân thể những thứ ấy? Họ phát ra là cấp dính lên chư vị, quả thực là quá ngang ngược; do vậy người thường từ bên ngoài khó mà nhìn ra.
Có người có thể nghĩ: ‘Hôm nay đến tham gia nghe giảng khí công, nghe xong bài của Sư phụ Lý Hồng Chí giảng, thấy khí công vốn dĩ quả thật rộng lớn tinh thâm! Sau này có khí công sư khác giảng tôi sẽ lại đến nghe’. Tôi nói rằng chư vị nhất định chớ có đến, nếu nghe thì những thứ bất hảo sẽ rót từ tai chư vị mà vào. Độ một người rất khó, cải biến tư tưởng của chư vị rất khó, điều chỉnh thân thể chư vị cũng rất khó. Khí công sư giả rất nhiều; ngay cả khí công sư chính truyền chân chính, hỏi khí công sư ấy có thật sự kiền tịnh? Có những con động vật rất hung dữ, những thứ ấy không gắn lên họ được, nhưng họ cũng không đuổi chúng đi được. Họ không có năng lực thách thức những thứ ấy trên một diện rộng, nhất là học viên của họ; họ phát công ở kia, lẫn lộn đủ những thứ ấy vào trong đó. Bản thân họ thật sự rất chính, nhưng học viên của họ không chính, mang theo các chủng phụ thể, cái gì cũng có.
Nếu chư vị thật sự tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì chư vị chớ đi nghe. Tất nhiên nếu chư vị không muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mà cái gì cũng muốn luyện, thì chư vị cứ đi. Tôi cũng không quản chư vị, chư vị cũng không là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp, nếu có vấn đề gì chư vị cũng chớ nói là vì luyện Pháp Luân Đại Pháp. Chư vị chiểu theo tiêu chuẩn tâm tính mà làm, chiểu theo Đại Pháp mà tu luyện, như thế mới thật sự là người của Pháp Luân Đại Pháp. Có người hỏi: có thể tiếp xúc với người luyện khí công khác không? Tôi nói với chư vị: họ là luyện khí công, còn chư vị là tu luyện Đại Pháp; từ lớp học này trở đi, thì cách biệt về tầng thứ sẽ không biết là xa đến nhường nào; Pháp Luân này là điều mà người của hằng bao nhiêu thế hệ tu luyện mới hình thành, là có uy lực lớn mạnh. Tất nhiên nếu chư vị tiếp xúc, có thể bảo trì vững không nhận gì của họ, và cũng không cần, mà chỉ là bạn bè thông thường, thì không thành vấn đề. Nhưng nếu trên thân người kia thật sự có những thứ ấy thì rất tệ hại; tốt nhất là không tiếp xúc. Nói về vợ chồng, nếu có luyện công khác, tôi nghĩ rằng cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên có một điểm, bởi vì chư vị là luyện chính Pháp, một người luyện công, người khác được lợi ích. Nếu họ luyện oai môn tà đạo, có thể là trên thân họ có những thứ oai môn tà đạo; thì vì sự an toàn của chư vị, cũng cần thanh lý cho họ. Mọi thứ ở không gian khác đều được thanh lý cho chư vị, hoàn cảnh nhà chư vị cũng được thanh lý. Không thanh lý hoàn cảnh, các thứ các loại can nhiễu chư vị, thì chư vị luyện công ra sao?
Tuy nhiên có một tình huống mà Pháp thân của tôi không thể thanh lý giúp. Tôi có một học viên, một hôm thấy Pháp thân của tôi đến, làm ông vui sướng quá: ‘Pháp thân của Sư phụ đến đây này, kính mời Sư phụ vào nhà’. Pháp thân của tôi nói: ‘Phòng này của con loạn quá, nhiều thứ quá’. Pháp thân liền rời đi. Nói chung, các linh thể ở không gian khác mà nhiều quá, thì Pháp thân của tôi sẽ thanh lý cho. Tuy nhiên phòng của ông này đầy những sách khí công loạn lung tung cả. Ông hiểu ra, bèn thu dọn, cái thì đốt đi, cái thì bán đi; sau đó Pháp thân của tôi lại quay lại. Đó là những gì mà học viên ấy kể với tôi.
Còn có người đi cầu người ta bói quẻ. Có người hỏi tôi rằng: ‘Thưa Sư phụ, con luyện Pháp Luân Đại Pháp rồi, đối với «Chu Dịch» hoặc những thứ bói mệnh con thấy thích thú ghê lắm, con còn có thể dùng chúng không?’ Hãy nói thế này, nếu chư vị có mang năng lượng nhất định, thì lời chư vị nói ra sẽ khởi tác dụng. Một chuyện không phải thế này, nhưng lại cứ nói với người ta thành chuyện như thế, như vậy chư vị có thể đã làm điều xấu. Một người thường hết sức yếu nhược, những tín tức tồn tại ở họ đều không ổn định, rất có thể phát sinh biến đổi này khác. Chư vị mở miệng nói với người ta rồi, có thể cái nạn ấy liền tồn tại. Chẳng hạn họ có nghiệp lực rất lớn, họ cần phải hoàn trả; chư vị cứ nói mãi rằng họ có việc tốt; hỏi không hoàn trả nghiệp lực nữa có được không? Chẳng phải chư vị đang hại người? Có người không buông bỏ được, cứ chấp trước vào những thứ ấy, cứ như là họ có bản sự lắm; đó chẳng phải chấp trước là gì? Hơn nữa dẫu chư vị thật sự biết được, thì đã là một người luyện công giữ tâm tính, cũng không thể tuỳ tiện lấy thiên cơ tiết lộ cho người thường; đó chính là đạo lý. Lấy «Chu Dịch» mà suy như thế nào, thì thể nào cũng có một số điều đã không còn là điều chân thực nữa; suy tới suy lui, thật có giả có; xã hội người thường là cho phép có thứ bói quẻ như vậy tồn tại. Cho nên chư vị là người thật sự có công; tôi nói rằng người luyện công chân chính thì cần phải lấy tiêu chuẩn cao mà yêu cầu bản thân mình. Nhưng mà một số vị tìm người khác bói quẻ cho mình, nói: ‘Ông hãy bói quẻ cho tôi nhé, xem xem tôi sẽ ra sao, công này luyện sẽ thế nào? Hoặc tôi sẽ có nạn nào hay không.’ Họ tìm người để bói những thứ ấy. Nạn ấy nếu để chư vị bói ra được, thì chư vị đề cao làm sao đây? Với người luyện công thì đời của họ đã qua cải biến rồi; tướng tay, tướng mặt, coi giờ sinh, cũng như những thứ mang trên thân thể như tín tức đều khác rồi, đã qua cải biến rồi. Khi chư vị tìm đến họ để bói quẻ, chư vị sẽ tin họ; nếu không thì chư vị bói gì đây? Điều họ nói là những gì ở bề ngoài, nói ra là những điều trong quá khứ của chư vị; tuy nhiên trên thực chất đã phát sinh biến đổi rồi. Như thế mọi người thử nghĩ xem, chư vị tìm họ để bói rồi, chư vị sẽ nghe phải không, sẽ tin phải không? Như vậy sẽ tạo thành gánh nặng cho tinh thần của chư vị có phải không? Gánh nặng tạo thành rồi, trong tâm chư vị sẽ nghĩ đến nó; có phải là chấp trước hay không? Thế thì loại bỏ chấp trước này đi thế nào đây? Đó chẳng phải là nạn do con người tăng thêm? Tâm chấp trước sinh ra ấy chẳng phải cần phải chịu khổ thêm nữa thì mới có thể dứt bỏ đi? Mỗi một quan, mỗi một nạn đều có tồn tại vấn đề tu lên trên hoặc rớt lại xuống. Nguyên đã khó, lại có thêm cái nạn mà người thêm vào, thì vượt qua sao đây? Vì điều này mà chư vị sẽ phải gặp nạn, chuyện phiền phức. Con đường của chư vị sau khi đã cải biến ấy là không cho phép người khác nhìn thấy. Nếu người khác nhìn thấy rồi, liền có thể nói hết cho chư vị rằng chư vị đến bước nào sẽ có nạn gì, nếu thế chư vị còn tu gì nữa? Do đó hoàn toàn không cho thấy. Ai ở pháp môn khác cũng không được thấy; các đệ tử đồng môn đều không được thấy; ai nói cũng không trúng. Bởi vì một đời ấy đã thay đổi rồi, là một đời tu luyện.
Có người hỏi tôi: ‘Sách trong tôn giáo khác, cũng như sách khí công có thể xem không?’ Chúng ta giảng, rằng sách trong tôn giáo, nhất là sách của Phật giáo, đều bảo người ta tu luyện tâm tính như thế nào. Chúng ta cũng là Phật gia, có thể nói là không thành vấn đề. Nhưng có một điều, nhiều kinh sách có những điều đã bị sai lệch trong quá trình phiên dịch, lại còn thêm vào đó là rất nhiều giải thích kinh sách, cũng là đứng tại các tầng thứ khác nhau mà giải thích, mà tuỳ tiện định nghĩa; đó chính là loạn Pháp. Những người giải thích loạn cả kinh sách ấy cách quá xa cảnh giới của Phật, hoàn toàn không biết được hàm nghĩa chân chính trong đó; do vậy vấn đề nhận thức cũng là khác rồi. Chư vị muốn đọc hiểu chúng hoàn toàn, cũng không hề dễ dàng; bản thân chư vị không ngộ rõ ra được. Nhưng nếu chư vị nói: ‘Chúng tôi thấy rất thích kinh sách’. Nếu chư vị cứ học loanh quanh trong những kinh sách ấy, thì chính là đang tu luyện trong pháp môn ấy rồi, bởi vì kinh sách cũng là lấy công và Pháp của môn ấy hợp lại với nhau; hễ học thì là đã học môn ấy rồi; có vấn đề như thế. Nếu chư vị đào sâu vào đó, chiểu theo nó mà tu, thì có thể chư vị đã đi theo pháp môn ấy, không còn là pháp môn chúng tôi nữa. Tu luyện xưa nay đều giảng ‘bất nhị pháp môn’; chư vị nếu chân tu môn nào, thì chỉ đọc kinh của môn ấy.
Còn nói về sách khí công, chư vị muốn tu thì chớ có đọc, nhất là những sách xuất bản hiện nay, đừng xem. Còn về những cuốn thuộc loại như «Hoàng Đế Nội Kinh», «Tính Mệnh Khuê Chỉ», hoặc «Đạo Tạng» thì cũng thế; tuy rằng chúng không có những thứ xấu, nhưng trong đó có tồn tại các loại tín tức ở các tầng thứ. Bản thân chúng là các phương pháp tu luyện, hễ xem là cấp thêm vào trong chư vị, can nhiễu chư vị. Chư vị thấy rằng câu kia là đúng, tốt thôi, nó liền lập tức đến. Liền tiến vào công của chư vị; đành rằng không phải là thứ xấu, nhưng đột nhiên cấp cho chư vị một chút gì lạ nào đó, chư vị nói xem chư vị luyện sao đây? Chẳng phải cũng xuất hiện vấn đề? Những linh kiện điện tử trong cái TV này của chúng ta, nếu chư vị cho thêm vào đó một linh kiện lạ khác, chư vị nói xem cái TV này sẽ ra sao? Sẽ lập tức hỏng ngay; chính là đạo lý này. Hơn nữa những sách khí công hiện nay có rất nhiều là giả, mang theo các loại tín tức. Trong chúng ta có một học viên vừa giở sách khí công thì một con rắn lớn từ trong đó nhảy phốc ra. Tất nhiên tôi không có ý định nói chi tiết. Tôi vừa giảng chính là những người luyện công chúng ta vì bản thân không thể đối đãi với bản thân mình một cách đúng đắn, nên tạo thành những phiền phức ấy, cũng chính là phiền phức do tâm bất chính chiêu mời đến. Chúng tôi giảng ra cho mọi người là có chỗ tốt, để mọi người biết làm thế nào, phân biệt chúng ra sao, sao cho tương lai không xuất hiện vấn đề. Chư vị chớ cho rằng những lời tôi vừa giảng là không quan trọng; mọi người phải hết sức chú ý, thông thường xuất hiện vấn đề chính ở điểm này, thông thường vấn đề xuất hiện chính ở chỗ này. Tu luyện là cực kỳ gian khổ, là nghiêm túc phi thường; chư vị hơi không chú ý là có thể rớt xuống ngay, bị huỷ chỉ trong một sớm; do vậy tâm nhất định phải chính.
Khí công võ thuật
Ngoại trừ công pháp tu nội ra, còn có ‘khí công võ thuật’. Khi bàn về khí công võ thuật, tôi cũng cần nhấn mạnh một vấn đề, hiện nay trong giới tu luyện có nhiều thuyết về khí công.
Bây giờ còn xuất hiện nào là ‘khí công mỹ thuật’, ‘khí công âm nhạc’, ‘khí công thư pháp’, ‘khí công vũ đạo’, cái gì cũng có; đều là khí công chăng? Tôi thấy lạ lắm. Tôi nói chúng là ‘khí công làm loạn’; không chỉ là ‘khí công làm loạn’, mà quả thực là ‘chà đạp khí công’. Căn cứ lý luận kia là gì? Nói rằng khi vẽ, hát, nhảy múa, hay viết chữ, thì tiến nhập vào một trạng thái mơ mơ tỉnh tỉnh, gọi là ‘khí công thái’; đó là khí công ư? Không thể nhận thức vấn đề như vậy được. Tôi nói đó chẳng phải là ‘chà đạp khí công’ sao? Khí công là một loại học vấn rộng lớn tinh thâm về tu luyện thân thể con người. A, cứ mơ mơ tỉnh tỉnh là khí công rồi? Vậy chúng ta mơ mơ tỉnh tỉnh rồi vào nhà vệ sinh thì tính sao? Chẳng phải là chà đạp khí công là gì? Tôi nói đó chính là ‘chà đạp khí công’. Hội Sức khoẻ Đông phương năm kia, có một khí công thư pháp nào đó. Cái gì gọi là khí công thư pháp? Tôi đến xem xem khí công thư pháp ở đó; ông này đang cầm bút viết chữ nơi ấy; viết chữ xong, liền dùng tay phát khí đến từng chữ từng chữ; phát xuất ra đều là khí đen. Trong đầu chỉ toàn là tiền và danh, chư vị nói xem có thể có công không? Khí cũng sẽ không phải khí tốt. Treo lên là bán rất đắt, mà đều là người nước ngoài tới mua của ông. Tôi nói rằng ai mua về nhà rồi sẽ xúi quẩy. Cái khí đen ấy có thể tốt sao được? Coi thấy mặt của ông này đen lắm, ông ta nhìn gì cũng ra tiền, chỉ nghĩ đến tiền; hỏi có thể có công? Trên danh thiếp ông này có ghi cả đống danh hiệu, nào là ‘Khí công Thư pháp Quốc tế’ v.v. Tôi hỏi cái thứ mánh lới ấy có được tính là khí công hay không?
Mọi người thử nghĩ, trong những người học xong lớp này của tôi, tám mươi, chín mươi phần trăm chúng ta sẽ không chỉ hết bệnh, mà chư vị còn xuất được công, công chân chính. Những thứ mang trên thân chư vị đã là siêu thường, mà tự bản thân chư vị luyện, thì cả một đời chư vị cũng không thể luyện xuất lai ra được. Một người còn trẻ bắt đầu luyện từ bây giờ, thì cả một đời cũng không luyện xuất lai được những thứ mà tôi đã cấp cho chư vị, ấy là vẫn cần một minh sư chân chính để dạy chư vị. Chúng tôi những người bao nhiêu thế hệ mới hình thành được Pháp Luân và những cơ chế này; những thứ ấy lập tức gắn cấp cho chư vị rồi. Do đó tôi nói với mọi người, chớ nên vì dễ được mà dễ mất. Chúng cực kỳ trân quý, không thể dùng giá trị để đo lường được đâu. Chúng ta sau lớp học này, những gì chư vị mang theo là công chân chính, là vật chất cao năng lượng. Chư vị về nhà cũng lấy bút viết mấy chữ, chữ dù đẹp hay xấu, đều có công! Do đó chúng ta sau lớp học này trở đi, phải chăng ai ai cũng có thêm một chữ “sư” vào, đều là ‘khí công sư thư pháp’? Tôi nói rằng không thể nhận thức như thế được. Vì là người có công chân chính, người có năng lượng, chư vị không cần dùng ý đặc biệt để phát ra, chư vị chạm qua cái gì thì đều lưu lại năng lượng, đều lấp lánh ánh quang.
Tôi còn xem thấy một cuốn tạp chí, đăng một thông tin, rằng nói muốn mở lớp khí công thư pháp. Tôi giở ra một chút, xem xem họ dạy thế nào. Trong đó viết thế này: Trước tiên điều tức, hô hấp, sau đó ngồi đả toạ ý tưởng về khí đan điền; đả toạ mười lăm phút cho đến nửa giờ đồng hồ, ý tưởng nâng khí đan điền lên dẫn nhập vào cánh tay, lấy bút chấm vào mực nho, lại vận khí tiếp vào đầu bút. Ý niệm đến đó rồi, thì bắt đầu viết chữ. Vậy chẳng phải lừa người sao? A, đề khí vào đâu thì gọi là khí công đó phải không? Thế thì chúng ta khi ăn cơm, ngồi đả toạ một lúc, cầm đũa lên, vận khí vào đầu đũa ăn cơm, vậy bèn gọi là ‘khí công ăn cơm’, phải vậy không? Đồ ăn cũng là năng lượng; chuyện này nói như vậy đấy. Tôi nói rằng chính là ‘chà đạp khí công’; họ coi khí công quá thiển cận; vậy nên không thể nhận thức như thế được.
Tuy nhiên khí công võ thuật đã có thể được xem là một môn khí công độc lập. Vì sao? Nó có quá trình truyền thừa mấy nghìn năm, nó có một bộ hoàn chỉnh về lý luận tu luyện cũng như một bộ hoàn chỉnh về phương pháp tu luyện; do đó nó có thể được tính là một bộ hoàn chỉnh. Tuy như vậy, nhưng khí công võ thuật cũng là điều ở tầng thứ thấp nhất trong công pháp tu nội của chúng ta. Ngạnh khí công chính là một loại viên năng lượng vật chất, chỉ có tác dụng trong đánh nhau. Lấy ví dụ này cho mọi người; tại Bắc Kinh có một học viên, sau khi lên lớp học Pháp Luân Đại Pháp của chúng tôi, thì không thể ấn tay vào cái gì hết. Đến cửa hàng mua xe trẻ em, dùng tay thử xem có bền chắc không, thì vừa ấn một cái, “păng” một cái khung xe gẫy ngay; anh lấy làm lạ lắm. Về nhà ngồi ghế dựa, anh này không thể dùng tay mà ấn; dùng tay mà ấn xuống ghế thì “păng” một cái ghế liền gẫy. Anh ấy hỏi tôi đó là sao. Tôi không giảng cho anh này, tôi e rằng anh ấy phát sinh tâm chấp trước. Tôi nói: ‘đó đều là trạng thái tự nhiên, tuỳ kỳ tự nhiên, đừng quan tâm đến nó, đều là điều tốt’. Công năng ấy mà dùng tốt, thì hòn đá kia chỉ dùng tay nắn một cái là bở vụn ngay. Đó chẳng phải ngạnh khí công ư? Tuy nhiên anh này chưa hề luyện ngạnh khí công. Trong công pháp tu nội thì các công năng này thông thường đều xuất ra, tuy nhiên vì tâm tính người ta chưa giữ được vững, do đó thông thường công năng xuất ra đều không cấp chư vị dùng. Nhất là khi tu luyện tại tầng thứ thấp, tâm tính người ta chưa đề cao lên, nên những công năng xuất ra ở tầng thứ thấp ấy, hoàn toàn đều không được cấp. Dần dần thuận theo tầng thứ chư vị nâng cao lên, thì lúc đó những thứ ấy không có tác dụng gì nữa, nên cũng không được đưa ra xuất lai nữa.
Cụ thể khí công võ thuật là luyện thế nào? Luyện khí công võ thuật họ giảng vận khí. Tuy nhiên ban đầu đâu có dễ mà vận được cái khí ấy, bảo chư vị nghĩ đến vận khí là vận được ngay sao, họ còn chưa vận được. Vậy làm sao đây? Họ cần luyện tay của mình, hai bên sườn, hoặc đùi, chân, cẳng tay cánh tay, đầu cũng cần luyện. Luyện thế nào? Có người dùng tay đánh vào cây, dùng chưởng đánh vào cây. Có người dùng tay vỗ vào phiến đá, ‘păng-păng’ vỗ vào đó. Chư vị nói xem, xương ấy mà dội vào đó thì phải đau ghê lắm, chỉ dùng kình lực hơi quá chút xíu là chảy máu ngay. Nhưng khí ấy vẫn chưa vận được. Làm sao đây? Họ bắt đầu vung tay, sao cho máu chảy ngược ra; bắp tay, bàn tay sẽ phồng lên. Thực tế là chúng phồng lên, sau đó họ dùng tay đánh vào khối đá một cái, xương đã được đệm lót rồi, không trực tiếp chạm vào đá nữa, cũng không đau như trước nữa. Thuận theo việc họ luyện công, sư phụ sẽ dạy họ; dần dần họ sẽ vận được khí. Tuy nhiên chỉ vận khí thôi thì chưa được; khi đánh nhau thật thì người ta đâu có đợi chư vị. Đương nhiên người ta khi có thể vận khí thì đã có thể chịu được đòn, lấy một cây gậy rất dày mà đánh lên cũng có thể không thấy đau; họ vận khí xong có thể phồng lên. Tuy nhiên khí là thứ nguyên thuỷ nhất ban đầu; thuận theo thời gian họ không ngừng luyện, thì khí này sẽ chuyển hoá lên thành vật chất cao năng lượng. Khi nó đã chuyển hoá thành vật chất cao năng lượng rồi, sẽ dần dần hình thành một loại cục năng lượng có mật độ rất lớn. Nhưng loại cục năng lượng này có linh tính, do đó nó cũng là một cục công năng; chính là một loại cục công năng. Nhưng loại công năng này có thể chuyên dùng để đánh, đỡ đòn; chứ dùng nó trị bệnh thì không được. Bởi vì vật chất cao năng lượng này ở tại không gian khác, nó không di chuyển ở không gian này của chúng ta, do đó thời gian của nó nhanh hơn của chư vị rất nhiều. Khi chư vị muốn đánh người khác, không cần dùng đến vận khí nữa, không cần nghĩ tưởng nữa, công ấy đã đến chỗ đó ngay rồi. Người khác đánh chư vị, khi chư vị muốn chống đỡ, thì công ấy cũng đã đến đó rồi. Bất kể là chư vị xuất thủ nhanh đến đâu, nó còn nhanh hơn chư vị; khái niệm thời gian của hai bên là khác nhau. Luyện khí công võ thuật có thể luyện xuất được những thứ như là ‘thiết sa chưởng’, ‘chu sa chưởng’, ‘kim cương thối’, ‘la hán cước’; đó là những bản sự của người thường. Người thường khi đã trải qua rèn luyện rồi thì có thể đạt được đến mức ấy.
Sự khác biệt lớn nhất giữa khí công võ thuật và công pháp tu nội là: khí công võ thuật yêu cầu luyện trong vận động, do đó khí chạy dưới da. Vì luyện trong vận động, nên không thể nhập tĩnh, khí không nhập đan điền; khí chạy dưới da, khí thoát qua cơ bắp, do đó không thể tu mệnh, cũng không thể tu luyện xuất ra công phu cao thâm. Công pháp tu nội của chúng ta yêu cầu luyện trong tĩnh. Công pháp thông thường giảng khí nhập đan điền, khí nhập bụng dưới, chú trọng tu luyện trong tĩnh, chú trọng chuyển hoá bản thể, có thể tu mệnh, có thể tu luyện đến tầng thứ cao hơn.
Mọi người có thể đã nghe đến những công phu như thế này; trong tiểu thuyết cũng viết về những thứ như ‘kim chung trạo’, ‘thiết bố sam’, ‘bách bộ xuyên dương’. Còn ‘khinh công’ nữa, có người đi lại trên cao; có người thậm chí có thể độn nhập sang không gian khác. Các công phu này có hay không? Có, điểm này là khẳng định; tuy nhiên không có trong người thường. Ai đã thật sự luyện xuất được những công phu cao này, thì không thể lấy chúng ra hiển thị được. Bởi vì họ không chỉ đơn thuần luyện võ thuật, mà đã hoàn toàn siêu xuất khỏi tầng thứ người thường rồi; như thế những người này cần phải chiểu theo công pháp tu nội mà tu. Họ phải giảng tâm tính, đề cao tâm tính của mình; họ coi những thứ lợi ích vật chất kia thật nhẹ nhàng. Tuy rằng họ đã tu xuất ra được những loại công phu ấy, nhưng từ đó trở đi họ không thể tuỳ tiện sử dụng ở chốn người thường nữa; khi không có người nhìn thấy thì tự mình làm một chút thì được. Chư vị thấy viết trong những tiểu thuyết kia, rằng các nhân vật vì đồ hình kiếm thuật, vì thâu đoạt báu vật, vì đàn bà, mà giết mà đánh; bản sự của ai cũng rất to lớn, đi lại như Thần. Mọi người thử nghĩ xem, người đã thật sự có những công phu này, họ chẳng phải tu nội mà tu xuất lai được hay sao? Họ coi trọng tâm tính mới tu xuất lai được, đối với danh lợi và các thứ dục vọng thì đã xem nhẹ từ lâu; họ có thể đi giết người không? Họ có thể coi trọng tiền tài đến thế không? Hoàn toàn không thể như vậy được; đó chỉ là thổi phồng trong nghệ thuật thôi. Con người truy cầu những kích thích về tinh thần, cái gì thoả mãn điều ấy thì nhận. Các tác giả cũng nắm chắc đặc điểm này, thể nào cũng để cho chư vị thoả mãn thế này, cao hứng thế kia; họ gắng sức viết cho chư vị. Viết ra càng huyền ảo chư vị càng thích đọc; đó chỉ là thổi phồng trong nghệ thuật thôi. Ai thật sự có những công phu này đều không làm thế đâu, đặc biệt lại càng không thể lấy ra biểu diễn.
Tâm lý hiển thị
Chúng ta có nhiều học viên, vì tu luyện trong người thường, nên có nhiều tâm buông bỏ không nổi; có nhiều tâm đã trở thành ‘tự nhiên’ rồi, bản thân họ không nhận ra được nữa. Tâm lý hiển thị này ở đâu cũng có thể thể hiện ra; khi làm điều tốt cũng có thể thể hiện ra tâm lý hiển thị. Lúc bình thường thì bản thân vì cái danh, vì cái lợi được chỗ hơn một chút, mà phô trương, mà hiển thị: ‘Tôi có khả năng, là người mạnh hơn’. Chúng ta cũng có tình huống này: luyện có phần hơn, thiên mục xem có phần rõ hơn, động tác trông đẹp mắt hơn; cũng có hiển thị trong đó.
Có người nói: ‘Tôi đã nghe thấy Lý Sư phụ nói điều nào đó’; mọi người liền quây lại nghe; người ấy ở đó giảng nói, dùng lý giải của bản thân để thêm thắt lưu truyền những tin đồn. Mục đích làm gì vậy? Cũng là để hiển thị bản thân. Còn có người lưu truyền những tin đồn như vậy, người nọ truyền người kia, ở đó giảng nói mà lấy làm thích thú lắm, như thể rằng họ nhạy bén tin tức lắm. Rằng chúng ta có bao nhiêu học viên như thế mà không ai biết rõ như họ, người khác không biết nhiều như họ; họ đã thành ‘tự nhiên’ rồi, có thể không tự nhận ra được nữa. Trong tiềm ý thức, họ đã có tâm lý hiển thị ấy; nếu không thì truyền những tin đồn kia để làm gì? Còn có người truyền rằng Sư phụ đến một lúc nào đó sẽ ‘hồi sơn’. Tôi không phải từ núi đến, hỏi tôi hồi về núi nào đây? Còn có người nói rằng Sư phụ vào ngày hôm ấy đã giảng những điều gì đó cho ai, rằng tôi đối xử đặc biệt với ai như thế nào đó. Truyền những thứ ấy có gì tốt? Chẳng có điểm gì tốt cả; mà trái lại chúng tôi thấy được tâm chấp trước của họ, một loại tâm lý hiển thị.
Còn có người tìm tôi xin chữ ký; mục đích là gì? Vẫn là lề lối của người thường: xin chữ ký, lưu kỷ niệm. Chư vị nếu không tu, thế thì tôi cho chư vị chữ ký cũng không có tác dụng gì. Sách của tôi chữ nào cũng là hình tượng của tôi và Pháp Luân, mỗi câu đều do tôi giảng; chư vị còn cần chữ ký nào đây? Có người nghĩ: ‘Có chữ ký rồi, tín tức của Sư phụ sẽ bảo hộ mình’. Họ vẫn giảng về những thứ như tín tức; chúng tôi không giảng tín tức. Cuốn sách này vốn đã không thể dùng giá trị mà đo lường. Chư vị còn cầu gì nữa? Chúng đều là những điều từ cái tâm ấy phản ánh ra. Còn có người quan sát những học viên thân cận mà tôi dẫn theo, quan sát lời nói cử chỉ của những vị ấy xong, liền học theo; gì tốt gì xấu họ cũng không biết. Kỳ thực bất kể chúng ta là ai như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ có một Pháp này; chỉ có tuân theo Pháp này mà làm, đó mới là tiêu chuẩn chân chính. Những người thân cận mà tôi dẫn theo không hề được đối xử đặc biệt gì đâu, là cũng như mọi người thôi; họ chỉ là những nhân viên công tác của Hội Nghiên cứu; chư vị không được khởi cái tâm ấy. Thông thường khi chúng ta dấy khởi cái tâm ấy, thì chư vị vô ý đã khởi tác dụng phá hoại Đại Pháp. Những điều giật gân mà chư vị tạo ra, thậm chí có thể làm nảy sinh mâu thuẫn, và thường gây tâm chấp trước cho học viên, cũng mong đến gần Sư phụ để nghe được thêm đôi chút, v.v., những sự việc như thế; đó không phải đều là vấn đề này hay sao?
Tâm lý hiển thị này còn dễ dẫn đến điều gì? Thời gian truyền công của tôi đã hai năm rồi; trong những học viên lâu năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chúng ta, có một lớp người có thể khai công rất nhanh; có một lớp người sẽ tiến nhập vào trạng thái tiệm ngộ, đột nhiên tiến nhập vào tiệm ngộ. Tại sao lúc này họ không xuất những công năng ấy? Là vì tôi lập tức đẩy chư vị lên đến cao như thế, các tâm người thường của chư vị vẫn chưa bỏ đi thì không thể được. Tất nhiên tâm tính của chư vị đã nâng lên rất cao, nhưng vẫn còn nhiều tâm chấp trước chưa trừ bỏ, do đó không thể để chư vị xuất những công năng ấy được. Khi giai đoạn ấy của chư vị qua đi, sau khi ổn định lại, lập tức đẩy chư vị lên đến trạng thái tiệm ngộ. Trong trạng thái tiệm ngộ này, thiên mục của chư vị sẽ khai mở ở rất cao, chư vị sẽ xuất rất nhiều công năng. Kỳ thực tôi nói với mọi người rằng, khi tu luyện chân chính, thì vừa bắt đầu vào là đã xuất hiện rất nhiều công năng; chư vị đã tiến nhập đến tầng thứ cao như thế rồi, do đó công năng rất nhiều. Gần đây chúng ta có nhiều người có thể đã xuất hiện trạng thái này. Còn có một số người, họ tu không cao, những thứ họ mang trên thân và lực nhẫn nại của bản thân họ kết hợp lại là cố định; do đó có một số người ngay tại tầng thứ rất thấp đã khai công khai ngộ rồi; khai ngộ triệt để; sẽ xuất hiện những người như thế.
Tôi giảng vấn đề này ra cho mọi người, chính là để nói với mọi người rằng, một khi người như thế xuất hiện, chư vị nhất định không thể coi họ như những Giác Giả xuất sắc nào hết. Trong tu luyện đây là một vấn đề rất nghiêm túc; chỉ có tuân theo Đại Pháp này mà hành xử mới là đúng. Không được vì thấy người ta có công năng, thần thông, nhìn thấy một số điều, mà chư vị bèn theo người ta, nghe theo người ta. Chư vị cũng sẽ làm hại họ, họ sẽ sinh tâm hoan hỷ, cuối cùng bản thân có những gì cũng sẽ bị mất hết, đóng lại hết; rốt cuộc sẽ bị rớt xuống. Đã khai công cũng sẽ rớt xuống; không giữ vững vàng thì đã khai ngộ rồi cũng sẽ rớt xuống. Ông Phật kia nếu không giữ được tốt còn rớt xuống, huống là chư vị vốn là người luyện công ở trong người thường! Do vậy bất kể là đã xuất được bao nhiêu công năng, công năng lớn đến mấy, thần thông hiển được lớn đến đâu, thì chư vị nhất định phải giữ cho vững. Gần đây chúng ta có người đang ngồi ở kia liền biến mất, sau một lúc lại xuất hiện; những thần thông lớn hơn cũng đều sẽ xuất hiện. Trong tương lai chư vị làm thế nào? Là học viên và đệ tử chúng ta, tương lai sự việc ấy nếu là chính bản thân chư vị xuất hiện cũng vậy, người khác xuất hiện cũng vậy, chư vị không được sùng bái họ và đi cầu những thứ ấy. Hễ tâm chư vị biến đổi, thì lập tức là hết rồi, chư vị đã rớt xuống rồi; có khi chư vị còn cao hơn họ, chỉ là chưa xuất thần thông thôi. Ít nhất thì về vấn đề này chư vị đã bị rớt rồi; do đó mọi người nhất định phải chú ý vấn đề này. Chúng tôi đã xếp chuyện này vào vị trí rất trọng yếu; bởi vì sẽ xuất hiện sự việc này rất nhanh; hễ xuất hiện, chư vị mà không giữ được vững thì không được.
Người tu luyện đã xuất công, đã khai công, hoặc thật sự đã khai ngộ, cũng không thể tự coi mình là thế này thế nọ được; những gì mà họ thấy được, là ở trong tầng thứ của họ mà thấy. Bởi vì tu luyện đã đến bước ấy, cũng là ngộ tính của họ đã đạt đến bước ấy, tiêu chuẩn tâm tính của họ đạt đến bước ấy, trí huệ của họ cũng là đạt đến bước ấy. Do đó về những điều tại tầng thứ cao hơn, họ có thể không tin. Chính là vì họ không tin, nên mới tạo thành việc là họ cho rằng những gì bản thân mình nhìn thấy là tuyệt đối, cho rằng chính là như thế rồi. Nhưng còn khác xa lắm lắm, bởi vì tầng thứ của họ chỉ ở đó thôi.
Có một nhóm người cần khai công tại tầng thứ ấy; cứ tu cao lên nữa họ cũng không tu lên được, do đó chỉ có thể khai công khai ngộ tại tầng thứ đó thôi. Những người tu luyện xuất lai sau này của chúng ta, sẽ có người khai ngộ tại tiểu đạo thế gian, có người khai ngộ tại các tầng thứ khác nhau, và có người khai ngộ tại đắc chính quả. Khai ngộ tại đắc chính quả mới là tối cao, tại các tầng thứ khác nhau đều có thể nhìn thấy và cũng có thể hiển hiện xuất lai. Những ai chỉ tại tầng thứ thấp nhất tiểu đạo thế gian khai công khai ngộ, cũng có thể thấy được một số không gian, một số Giác Giả, cũng có thể câu thông với họ. Lúc ấy chư vị không nên cảm thấy tự hài lòng quá; theo tiểu đạo thế gian, tại tầng thứ thấp mà khai công thì không đắc được chính quả; điều này là khẳng định. Vậy làm sao đây? Họ chỉ có thể bảo trì ở trong tầng thứ ấy; sau này tu luyện lên tầng thứ cao hơn, đó là chuyện về sau. Đã tu cao đến đó mà không khai công thì để làm gì? Dẫu rằng chư vị cứ tu hướng lên trên như thế này, nhưng tu không lên được; do đó mới khai công, đã tu đến đầu đỉnh rồi; sẽ xuất hiện rất nhiều người như vậy. Bất kể là xuất hiện tình huống gì, thì nhất định phải giữ vững tâm tính; chỉ có tuân theo Đại Pháp mà thực thi mới là thật sự đúng đắn. Công năng của chư vị cũng vậy, sự khai công của chư vị cũng vậy, đều là trong khi tu Đại Pháp chư vị mới đắc được. Nếu như chư vị xếp Đại Pháp vào vị trí thứ yếu, và xếp thần thông của chư vị vào vị trí trọng yếu; hoặc là người đã khai ngộ tự cho rằng nhận thức của bản thân mình như thế này như thế kia là đúng, thậm chí cho rằng bản thân mình thật xuất sắc, vượt trên cả Đại Pháp, thì tôi nói rằng chư vị đã bắt đầu rớt xuống phía dưới, đã nguy hiểm, sẽ càng ngày càng có vấn đề. Lúc ấy chư vị có thể thật sự gặp những chuyện rắc rối, tu lại như không; xử lý không tốt sẽ bị rớt xuống, tu đã lại như không rồi.
Tôi còn nói với chư vị rằng: Nội dung cuốn sách này là bài giảng Pháp tại một số lớp hợp lại. Đều là điều mà tôi giảng, từng câu đều là tôi giảng ra, đều là từ băng thâu âm lấy từng chữ từng chữ mà ra, lấy từng chữ từng chữ sao chép ra, đều là do các đệ tử, học viên của tôi đã giúp tôi sao lục lại từ băng thâu âm, sau đó tôi chỉnh lý từng lượt từng lượt. Đều là Pháp của tôi, những điều tôi giảng chính là Pháp này.
→ điên.
.
, hoặc hiểu là ‘tạo ra lửa’.
: hoà thượng không ra hoà thượng, hoà thượng nửa mùa.
.
) đã có được từ trước khi giáng trần.
Hiểu là: người tu luyện tránh nói đến việc mình vốn là ai.
Cách nói của người Hoa; nghĩa bề mặt là ‘một khối nguyên liệu thật là tốt’; ngụ ý rất có triển vọng, có khả năng rèn dũa thành sản phẩm rất là tốt.