Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ: Thở Cái Khì Đứt Một Năm... - Trương Ngọc Bảo Xuân
Chuyện Dài Dài Thẩm Mỹ: Thở Cái Khì Đứt Một Năm... Chị Ngà nói khơi khơi:
-Coi vậy mà chỉ còn có mấy ngày nữa là qua năm mới rồi ta. Thiệt lạ. Hồi mình cỡ amấy giờ học không thích, như giờ toán chẳng hạn, hoặc là khi xa người yêu, nhớ nhung trời sầu đất thảm, giờ khắc tích tắc như rùa bò! Càng lớn tuổi, ngày tháng năm qua càng mau, nhấp nháy là qua một ngày, nhấp nhấp nháy nháy là tới ngày đóng tiền nhà. Thở cái khì là băng đứt một năm. Bắt mệt! Bởi ngưòi ta mới nói thời gian đi mau như "vó câu qua cửa sổ", một cái vù ! (rồi chị đổi đề tài) -nè, mấy người, năm nay có ai đi chợ tết hay hội chợ gì hông?
Kim nói:
-Dạ có chớ chị, năm nào mà thiếu? mà ngộ nha, làm như cái lệ, hễ tết mà hông đi chợ Tết thì suốt cả năm làm như thiếu thiếu cái gì, làm mình cứ bức rức trong bụng…
Thu gật đầu:
-Bà nói hổng sai chút nào, trường hợp đó cũng là của tui. Có năm bụng lớn quá ì ạch mệt mỏi, làm biếng cho nên năm đó tui chỉ nằm nhà để rồi cả năm cứ nao nao trong lòng
Khải liếc vợ:
-Thế, tôi bảo không nghe, tôi bảo em đi chợ anh cầm túi xách cho mà cứ lăn qua trở lại không chịu đi để về sau cứ thắc mắc, bởi vì năm ấy gia đình mình có một gian hàng bán Tết, em cứ thắc mắc không biết mua bán chợ Tết vui như thế nào. Sau đó thì cằn nhằn...
Thanh lắc đầu:
-Trời! chiện từ năm ngàn chín trăm "hồi đó" bây giờ là trên hai ngàn rồi, hai vợ chồng nhà kia còn nhắc còn cắn rức trách móc nhau. Thiệt tình!
Kim nói:
-Bà này hông hiểu gì hết. Người ta cắn yêu chứ bộ cắn thiệt sao. Tui là tui khoái đi coi chợ hoa. Năm ngoái người ta bán hoa Lan tràn đầy. Loại Lan này đó nghe, hoa nở cả hai ba tháng mới tàn. Năm rồi tui rinh về hai chậu Lan bông màu xanh cẩm thạch thêm hai chậu Cúc đại đoá, chưng trong nhà thấy tưng bừng vui làm sao. Khi hoa tàn rồi tui trồng xuống đất, năm nay trổ lá xanh tươi. Mấy chị biết hông bông màu đỏ màu vàng thì tràn lan còn màu xanh rất hiếm, qua mấy gian hàng bán hoa vừa thấy trong một gian đó chỉ có hai chậu bông màu xanh tui chớp liền.
Sương hỏi:
-Chị Ngà, năm nay chị có đóng cửa tiệm ăn tết hông? tính nghỉ mấy ngày? bữa nào khai trương trở lại?
Chị Ngà nói:
-Nghỉ chớ. Cũng đỡ, mùng một tết ngay ngày thứ năm cho nên mình nghỉ ngày thứ tư, tối cúng ba mươi, nghỉ luôn thứ năm là mùng một, mở cửa mùng hai tại vì ngày tốt với lại nhằm thứ sáu thứ bảy khách đông. Nghỉ ngày mùng bốn đặng đi hội chợ ngày chót chớ. Năm nào tui cũng đi hội chợ kiếm mua nhạc với chụp hình, theo dõi cái dung nhan hằng năm! Ừa. Nhớ đầu năm phải cữ kiêng nghe qúi vị.
Thu cười khanh khách:
-Chị Ngà bữa nay nói chuyện có duyên ghê! Dung nhan mà phải theo dõi, có mà theo kịp tui cùi! Đầu năm cữ là cữ cái gì? chị?
Tuấn gặp đúng băng tần, nhào vô tỏ khả năng:
-Này này, chuyện cữ kiêng ai không nhớ thời phải hỏi tôi. Hôm nọ có bạn gửi cho tôi bài thơ này, lấy từ trên mạng, để tôi đọc cho các anh chị em nghe nhé.
Bỗng dưng Láng cất tiếng ca vọng cổ, dặn:
-"Khoan khoan anh ơi chớ vội xuống lưỡi gươm vàng..." anh năm, đừng có nói gì khó nghe nghe, đừng có đem chuyện "chó cán xe, xe cán chó" ra kể, làm phiền bà con nghe anh năm.
Tuấn cười khà:
-Không đâu. Chả dám đâu. Đây là bài thơ có đề tên của tác giả là Phi Bang chứ chẳng phải vu vơ đâu nhá. Nói có sách mách có chứng đàng hoàng minh bạch đấy. Nghe này:
Tết đến nhà kia đủ thứ kiêng
Sắm chi cũng sợ gánh ưu phiền
Mua chuối: sợ làm ăn khó "ngóc"
Mua lê: sợ mách lẻo xóm giềng
Mua bom: sợ suốt năm toàn "nổ'
Mua xoài: sợ thiếu thốn triền miên
Mua cam: sợ âm thầm chịu đựng
Mua táo: sợ rồi… bón cả niên
Ô hô ! đã vậy đừng sắm sửa
Trụi lủi trụi lơ, khỏi tốn tiền.
hahaha! chí lý chí lý!
Vậy thì bàn cúng sẽ trống không
Chỉ cần bình lọ với bó bông
Dưa thì cũng sợ dây dưa mãi
Bánh tét sẽ bị rách cả năm
Xin xâm lại càng nên kiêng cữ
Vì ngại năm mới sẽ bị xiêng
Sầu riêng càng nên không dám rớ
Măng cụt thì bị ngẹt ngõ ra
Ngoài ra cần cữ trái thanh long
Bởi vì vận số sẽ long đong
Trái tắc lại càng nên kiêng đấy
Bế tắc mọi điều xui cả năm
Bánh ít không được ăn ngày Tết
Cữ gì đây nữa hỡi người ơi!!!
Xuân đến Xuân đi , ba ngày Tết
đỡ lo bánh trái, mừng ra phết
thôi thì ta chưng hoa với quả
Cầu cho Đủ Xài khỏi lo xa!
Phi-Bang
(lấy từ internet)
Chị Ngà cười cười nói:
-Hay. Nhưng mà, Tết chưng cây Tắc cành lá xanh mướt trái xum xuê màu cam đỏ tươi rói đẹp thấy mồ nhìn là thấy đầy đủ hên suốt năm, sao lại chê ta? Tết mà hổng có bánh tét thì sao ra Tết? Thôi đi ông. Cữ kiêng cũng phải có lý và thích hợp với gia đình mình mới được. Vậy, bữa chúa nhựt mình rủ nhau đi hội chợ nghe quí vị, đi chung một xe thôi vì sẽ khó kiếm chỗ đậu lắm đó. Nhớ năm ngoái tui đậu xa lắc xa lơ, mua hai bịch nhạc với phim và vài túi đồ linh tinh được tặng không, nặng nề xách xệ vai đi phồng chân luôn lết tới chiếc xe mệt đứt hơi.
Thu nói:
-Vậy mấy người đi chung xe em đi, xe 8 chỗ ngồi đó.
Tuấn cũng nói:
-Phần tôi tình nguyện đến tận nhà rước đi đưa về, ai sẽ đi xe tôi đưa cao tay lên.
Mấy anh chị em đồng nghiệp tính toán như thế là xong mọi bề. Mọi lo lắng u uẩn về kinh tế, khắc khẩu gây gổ cả năm nay như cởi bỏ. Tết đến, theo không khí tết tưng bừng làm lòng người hứng khởi, năm nay bảo đảm sẽ vui như mọi năm.
Cầu Chúc Quí Vị Được An Khang Thịnh Vượng Sức Khỏe Dồi Dào.
Trương Ngọc Bảo Xuân
(st)