Có những nỗi đau trong sâu thẳm tâm hồn
mà con người sẽ phải mang theo mãi mãi…
Khiết Khổ nói : đã có kẻ thế mạng rồi thì không còn phải lo gì nữa.
Y đang nói với Lục Tần.
Y nói tiếp : người chết oan thì gọi là oan hồn, có những oan hồn được siêu thoát nhưng cũng có những oan hồn không được siêu thoát, vất vưởng trên thế gian. Vong hồn của cô gái xấu số này chưa siêu thoát vì còn quá nhiều tiếc nuối, quá nhiều ẩn ức, tôi sẽ làm cho cô ta tái sinh trở lại, đó là thuật “di hồn đổi xác”.
Lục Tần thản nhiên nói : ngươi muốn làm cách nào cũng được… miễn sao con gái rượu của Mười Muôn thành người của ta, từ đó ta trở thành người nhà của lão… việc làm ăn mua bán với lão thuận chèo mát mái là được.
Khiết Khổ : ta có thể làm cho cô gái tái sinh trở lại thì tất nhiên linh hồn cô ta phải thuộc về chúng ta rồi.
Y nhấn mạnh chữ chúng ta là ngầm nói Lục Tần cần phải móc hầu bao ra nữa.
Lục Tần nói : việc xong rồi ngươi sẽ có vài tỷ…
Khiết Khổ : nhưng bầy giờ cần phải có vài nghi lễ bắt buộc… cần hơn trăm triệu…
Đồng tiền trước mắt là đồng tiền khôn, thà có ít mà lấy trước còn hơn lời hứa hão. Khiết Khổ muốn vực cái Tà đạo của y tất nhiên cần phải có nhiều tiền rồi.
Lục Tần cười khẩy : xem như ta cho ngươi vay bạc năm phân trước, sau này sẽ tính lại sau.
Khiết Khổ thầm chửi thề trong bụng nhưng cũng cố nói : tôi đã làm là ăn chắc trăm phần, con gái lão già sẽ phải thuộc về ông, Lục Sấu chẳng hy vọng gì đâu.
Lục Tần : vậy thì phải gấp lên, phòng ngừa bọn Đào Đình quen biết lớn, phỗng tay trên thì đâu cần lấy con gái lão già làm gì nữa.
Khiết Khổ từng nói huyền thuật bùa ngải có thể làm con người ta có được những cái mà số mệnh họ không thể có được, nhưng cái giá phải trả rất đắt. Lắm người muốn cải duyên mệnh hay tài vật mà nhắm mắt làm liều về sau có hối cũng không kịp. Lục Tần là kẻ bất chấp thủ đoạn, miễn được việc là không gì không dám làm, y có nói với Lục Tần điều đó cũng bằng thừa.
……………………….
Màn tiệc rồi cũng phải tàn, Huỳnh Hồ đi chân không men qua con đường đất nhỏ lầy lội, cảm giác cái vị lành lạnh của đất, cái vị âm ấm của sình…y thong thả ngồi bên dòng sông, nước đang ròng là đến giờ cá đi ăn mồi, trong lúc buông dây câu chợt nghe một giọng nói trong trẻo :
- Chú ơi chú làm gì thế ?
y quay lại thấy hai đứa bé đang đứng nhìn, hai bé gái nom khá ngộ, một đứa đen đủi, đứa kia thì lại trắng hồng.
- Chú đang thử câu ở đây có được không ?
- Ở đây ít cá lắm, chú phải lên tít trên kia mới có nhiều cơ.
- Sao các cháu không đi học, giờ này mà lại ở đây?
- Hôm nay chúng cháu được nghỉ, chứ hai cháu học giỏi lắm đó chú.
- Hai cháu học giỏi lắm hả, thế học ở trường nào?
- Trường ở phía ngoài đầu đường đó, chị hai cháu còn học giỏi hơn cháu nữa đó nghen.
- Vậy hai cháu tên gì?
Cô bé đen đủi có cặp mắt to nói :
- Cháu là Thanh Huyền học lớp hai, còn đây là chị họ cháu tên My học lớp ba.
My da trắng hồng, có mái tóc loăn xoăn rất đẹp, nhoẻn miệng cười, nói :
- Cháu học tận ngoài thành phố cơ… hôm nay ba chở cháu về miền quê hóng gió…
Gió miền quê mát thật, thoang thoảng mùi hương dừa với những đọt non nõn nà khoe sắc vàng óng ả. Gió bắt đầu thổi nhẹ làm se se mặt nước, tóc của hai cô bé tung bay phơ phất. Huỳnh Hồ hít một hơi thật mạnh…
…Em ơi! Sao tóc em thơm vậy
Hay em vừa đi qua vườn sầu riêng?
Ta yêu giọng em cười trong trẻo
Ngọt ngào như nước dừa xiêm
Yêu dáng em đi qua cầu tre lắt lẻo
Dịu dàng như những nàng tiên… Mảnh đất phì nhiêu và thanh bình này giống như một cô gái vừa mới dậy thì, chưa kịp biết yêu là gì thì đã bị cưỡng hiếp, cô ta vừa đau khổ, vừa sung sướng, vừa căm hận lại như vừa bị mê hoặc bởi cái cảm giác mới lạ chưa bao giờ có… Ai chả choáng ngợp trước cái vẻ hoành tráng, lộng lẫy, cao vời vợi của những tòa nhà khổng lồ, những chung cư sừng sững còn to hơn quả núi, chói rực trong bao lớp kính đủ màu.
Cô gái nông quê chất phác giờ được thay bằng một ả cave lộng lẫy trong lớp son lòe loẹt, mái tóc đen mượt mà ngày nào giờ trở thành xanh đỏ với cái quần cũn cỡn, làn da trắng bềnh bệch và ánh mắt vô hồn.
Biết đâu
Một ngày nào đó… cô cave sẽ hóa thân thành một bà mệnh phụ cao sang, quyền quý.../.