Nguồn : Thegioivohinh.com
Tác giả : Daihongcat
Bùa Yêu và Một ngày nào đó… Bùa yêu có thật hay không?
Nó là như thế nào?
Bản chất của nó là gì? Lục Sấu đúng là xấu tợn, mặt như mặt lợn, lông như lông lợn – nhưng từng có một thầy bói nói y có quý tướng, đó là cái tướng lông nhiều, lông tay thì nhiều như lông chân, còn lông chân thì khỏi phải nói… rất dài và rất rậm.
Y ngồi ở quán cóc uống bia “Chương Dương”, xăn quần tới gối, gác chân lên cái ghế đẩu, bà chủ quán phải thốt lên “khiếp thế, lông như lông gấu” - từ đó y còn có cái tên là “Lục Gấu”.
Y xấu đủ mọi bề, mặt mũi xấu, chân tay xấu, tính tình cũng xấu nốt, trong cả trăm cái xấu như thế thì cũng có một cái đẹp, đó là hai hàng chân mày, đen sì và dài thượt.
Xí Khủn nói : chân mày dài thế chắc sống lâu lắm.
Lục Sấu nhăn mặt : giàu có thì nên sống lâu chứ nghèo khổ như tao sống lâu làm cái đếch gì?
Y rất máu gái… còn khác người ở cái chỗ là đàn ông thì thường thích con gái đẹp, còn Lục Sấu thì… thích tuốt, nghĩa là y không phân biệt xấu đẹp, cứ khác giống là y thích. Vì thế bà chủ quán mập ú, bụng phệ, đen thùi… mà Lục Sấu vẫn tán như khứu, y khoái bà ta ở chỗ lâu lâu hết tiền vẫn cho uống thiếu, đã thế còn đãi thêm một con khô cá lù đù nướng thơm lừng.
Lục Sấu hay uống ở đây chẳng phải vì y thích con khô cá lù đù nướng miễn phí mà là vì y đang canh một người.
Người đó tất phải là một người đẹp rồi…
Y tuy nghèo nhưng không hèn, thậm chí đôi khi còn tỏ ra rất là “vương giả”, tuy xấu nhưng không “tèng xí” nên đàn bà cũng còn chết vì y khá nhiều.
Xí Khủn chỉ uống vài chai là đã say, lè nhè nói : theo tao thì đời có ba loại người, loại lúc nào cũng say, loại lúc nào cũng tỉnh và loại nửa say nửa tỉnh.
Y nói tiếp : loại lúc nào cũng say như tao là thứ vất đi, chẳng làm được cái tích sự gì ngoài cái làm khổ vợ con… còn cái loại lúc nào cũng tỉnh thì đếch chơi được, lúc nào cũng âm mưu này nọ…
Lục Sấu hỏi : thế tao thuộc loại gì?
Xí Khủn nói : mày thuộc loại nửa say nửa tỉnh, là thứ nguy hiểm nhất. Lúc cần say thì say, lúc cần tỉnh thì tỉnh, đôi khi còn giả say để che mắt thiên hạ.
Lục Sấu có thể uống một lúc hai chục chai bia Chương Dương nên bạn bè phong là “Chương Dương Giáo Chủ” – nghe Xí Khủn nói thế y cười khà khà…
............................................
Bây giờ Lục Sấu đã khác, tất nhiên mặt mũi, chân tay không thể đổi khác được, mà đổi khác cái quan trọng nhất : cái túi tiền.
Túi tiền của y chưa thật nặng nhưng cũng có phần… hơi nằng nặng.
Lục Sấu ngồi đối diện với Mười Muôn, lão già này gốc là một tay chăn vịt.
Tuy là chăn vịt nhưng lão lại rất giàu có vì trong tay có cả “muôn” con vịt, nhân gian mới đặt lão là Mười Muôn, có vạn muôn tiền…
Lục Sấu đang muốn phất lên nữa, mà cái cách nhanh nhất để phất lên là môi giới địa ốc, dân gian còn nói nôm na là “trúng đất”. Y chạy lòng vòng ở vùng này suốt mấy hôm nay bằng chiếc Lexus 350 mới cóng, vì thế Mười Muôn mới thèm tiếp chuyện.
Mười Muôn ngoài chuyện có cả muôn con vịt thì đất đai của lão cũng mênh mông. Lão đang ở cùng bà nhỏ, có bốn người con, cô con gái út chừng hai mươi tuổi nom khá đẹp, nãy giờ vẫn đi ra đi vào…
Lão già dặn cô con gái “khi nào tao có khách xịn thì mày nhớ… đi ra đi vào…”
Chỉ đi ra đi vào thôi thì có mất cái gì đâu?
Lục Sấu làm như chẳng nhìn thấy gì, nhưng trong bụng thầm nghĩ nếu bỏ tiền ra mua miếng đất lớn biết đâu lại được lão già khuyến mãi thêm miếng đất xéo?
Đường nào thì kẻ có lợi nhất vẫn là Mười Muôn.
Thảo nào mà lão ngày càng trở nên giàu có.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2011 08:51:30 bởi Cát Tường >